[Longfic] Nhân gian đóa hoa hai lần nở

Bạn muốn kết thúc thì Mao Lợi Lan hoàng phi sẽ về với ai? Bạn vote cho cặp nào?

  • Công Đằng Tân Nhất ( anh Shinichi ạ)

    Số phiếu: 148 53,6%
  • Hắc Vũ Khoái Đấu ( Kaito sư huynh ạ )

    Số phiếu: 64 23,2%
  • Không về với ai cả

    Số phiếu: 15 5,4%
  • Chết một lần nữa ( chết hẳn luôn ý ạ ) =))

    Số phiếu: 15 5,4%
  • KaiRan ( Khoái Đấu vs Tiểu Nguyệt)

    Số phiếu: 46 16,7%
  • ShinRan ( Tân Nhất vs Lợi Lan)

    Số phiếu: 125 45,3%
  • ShinShi ( Tân Nhất vs Chi Bảo)

    Số phiếu: 31 11,2%
  • HeiKaz (Bình Thứ vs Hòa Diệp)

    Số phiếu: 73 26,4%
  • KaiAo ( Khoái Đấu vs Thanh tử)

    Số phiếu: 65 23,6%

  • Số người tham gia
    276
* Nhỏ nhẹ mở cửa đi vào *
Ss ơi! ~~~ Sao ss lại giỏi thế này ạ? Em thật sự không ngờ có một ngày lại được nhìn thấy hình tượng Ran Mori có chút kiên cường, có chút mạnh mẽ,có chút lạnh lùng cũng có chút nào đó yếu đuối trong tim. Ran đúng là vô cùng bản lãnh, cái thói quen hằng ngày của nàng lúc đầu em đã nghĩ là chờ Shinichi nhưng thì ra là chờ Kaito-niisan. Thật là vui mừng quá đi!!!! *Múa tay, múa chân, múa quay cuồng*

Có lẽ đây là fic đầu tiên em đọc có thể cảm nhận rõ ràng tình cảm của Ran đang ngày càng hướng về Kaito, và cũng là fic đầu tiên tình yêu của em đến tận chap sáu vẫn chưa bị hành hạ nhiều. Về điều này thì vô cùng, vô cùng biết ơn ss!!

Em không biết ss định sẽ đưa fic đi theo hướng nào nhưng thật lòng mà nói thì em hy vọng Ran có thể tìm được hạnh phúc bình yên bên cạnh người-thật-sự-yêu-Mao-Lợi-Lan chứ không phải một kẻ yêu tiểu nữ tử Phong Linh ngày trước. Xưa nay em chưa bao giờ ủng hộ couple ShinShi nhưng trong fic này thì khác. Em rất mong fic này ss có thể để tất cả cùng nhau hạnh phúc. Nếu có đày đọa thì đày đọa đều tất cả nha ss, đừng chỉ hành hạ một mình Ran-chan như vậy!

Trong fic này em thấy Hữu Hi Tử Thái hậu thật là.... ưm... nói sao nhỉ? Sao bà ấy không nói thẳng ra Lợi Lan chính là Tiểu Phong Linh ngày xưa mà cứ im lặng mãi như vậy chứ? Có ẩn khúc gì trong chuyện này đây? Mà phụ hoàng của Tân Nhất không biết gì sao ss? Sao em thấy ông ta cứ vô tâm thế nào ấy!

Người thứ hai em có ấn tượng là Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang. Vị tướng quân này đang có âm mưu gì đây không biết? Lá thư ông ấy gởi cho Lợi Lan dù chỉ có một câu nói thôi nhưng ta có thể dễ dàng nhận ra đằng sau nó là một cuộc tranh đấu đầy sóng gió trong hậu cung. Em vô cùng muốn xem ông ấy àm cách nào để giành lại công bằng cho con gái cưng nhất.

Người thứ ba là Khoái Đẩu. Em nghĩ rằng Khoái Đẩu đã dõi theo Lợi Lan suốt trong những ngày dài lẻ loi bên hậu cung, nhận ra người nàng chờ chính là mình nhưng không có can đảm xuất hiện. Cho đến tận lúc nhìn thấy bóng dáng lẻ loi, mảnh khảnh đó đang ngày càng suy yếu thì mới có động lực để đến gặp nàng. Hy vọng anh ấy có thể giúp đỡ Lợi Lan trong cuộc tranh đấu chốn hậu cung sau này.

Người thứ tư là Hoàng đế Tân Nhất. Thật ra mà nói thì anh ấy không sai, chỉ có điều là đã quá mê muội, quá tin vào người khác mà quên đi những cảm xúc thật của bản thân, thậm chí có lúc đã nhận ra Lợi Lan có nét giống với cô nương năm xưa nhưng vì quá tin Shiho là cô nương ấy nên mới ép bản thân phải từ bỏ hình bóng Lợi Lan. Tuy ss không miêu tả cảnh Tân Nhất bên cạnh Chi Bảo để tránh các mem tức đến hộc máu nhưng em nghĩ nếu Tân Nhất thật sự chỉ để tâm đến Chi Bảo thì việc gì cô ta phải tìm cách gây rạn nứt giữa nàng và Tân Nhất? Có lẽ Chi Bảo đã phần nào cảm nhận được hình bóng Tân Nhất đeo đuổi không phải là mình mà là Lợi Lan nên mới tìm cách h.ãm hại như vậy.

Tóm lại là vẫn còn rất nhiều những tình tiết làm em thắc mắc nhưng bài com hình như đã dài quá rồi nên em chỉ viết tới đây thôi, em sẽ com vào những chap sau nữa. Hy vọng ss sẽ ra chap mới thật nhanh và thật dài ( nhưng đừng dài quá nha ss, dài quá mắt em sẽ bị loạn. ). Chúc ss thành công! Yêu ss nhiều!!:x:x:x:*:*:*
 
Xin chào tất cả mọi người từ trước tới giờ luôn ủng hộ " Nhân gian đóa hoa hai lần nở " của Heo, Heo biết là mỗi người sẽ có một cảm nhận riêng, những suy nghĩ và thắc mắc riêng. Fic của Heo, có thể làm vừa lòng những câu trả lời của mọi người, có thể không nhưng dù sao thì vẫn mong mọi người ủng hộ đến cuối cùng nhé. Thật ra mà nói tuy có hơi muộn nhưng Heo vẫn muốn nói lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã luôn góp ý và cổ vũ cho tác phẩm của Heo dù còn nhiều thiếu sót * cúi đầu*
p/s : dự báo fic sau cực kỳ ngược luôn ạ :(( Heo ko thích thế đâu nhưng chuyện ...nó phải thế :((
 
Chap 7:

Khoái Đấu im lặng nhìn tấm thân nàng vốn mảnh khảnh giờ lại càng mỏng manh hơn bao giờ hết. Làn da trắng nhợt nổi gân trên gương mặt trái xoan gầy gò, bàn tay mảnh dẻ giờ nổi đầy mạch xanh, ánh mắt có chút vô hồn và mờ đục. Chàng vừa nhìn qua cũng biết mạng sống của nàng giờ đây như mành chỉ treo chuông, có thể rơi vỡ bất cứ lúc nào.

Tiểu Nguyệt, suốt những ngày qua, ta chưa bao giờ quên muội, chưa một lần quên muội. Ta nhớ muội, cái nhớ đó cứ dai dẳng đến ám ảnh ta cả trong giấc ngủ. Tiểu Nguyệt à, một lần thôi , chỉ một lần thôi cũng được, trả lời cho ta đi, trong trái tim muội, rốt cuộc ta là ai? Ta là gì? Ta đứng ở vị trí nào? Trái tim dịu dàng và mạnh mẽ ấy liệu có chỗ cho một tên sát nhân là ta? Trả lời cho ta đi, có được không?

Tiểu Nguyệt, ta cũng đã đi tìm muội, rất nhiều lần. Ta thấy muội ngồi đó, cái bóng nhỏ bé và kiên cường như một cây liễu ven hồ ấy cứ trải dài trong ánh chiều sâu thẳm. Ta biết muội đã phải chịu nhiều ấm ức. Nhưng ta lại chẳng giúp được gì.

Hãy hiểu cho ta! Muội còn cả một tương lai dài phía trước. Sẽ ra sao nếu người ta biết được Hoàng phi danh giá lại qua lại với một nam nhân lạ mặt trong hậu cung lắm thị phi nhiều tai mắt? Sẽ ra sao nếu người ta biết được muội chính là sát thủ Thượng Nguyệt vang danh thiên hạ ngày nào? Như vậy thì làm sao muội có thể giành được ngôi vị Hoàng hậu?

Tiểu Nguyệt, sư huynh bất tài, cả đời này chẳng cho muội được thứ gì ngoài sự trong sạch!

Chàng lại gần, ngồi cạnh nàng trong thinh lặng, cũng không biết là mình đã lặng ngắm nàng trong bao lâu và những xúc cảm mà một kẻ cả đời chỉ biết luyện võ như chàng chẳng thể diễn giải đã ùa về ra sao, chỉ nhớ câu duy nhất mà chàng nói lúc đó là :

- Tiểu Nguyệt, hãy về bên cạnh ta !

Nàng khẽ nhắm mắt, đôi môi không còn sắc hồng vẫn chỉ mỉm cười một nụ cười khó hiểu. Trước đây, nàng đã từng nghĩ rằng nếu gặp lại sư huynh, nàng sẽ chẳng ngần ngại gì mà òa lên khóc, mà kể lể với chàng tất cả những uất ức nàng gặp phải nơi hậu cung đầy cạm bẫy và xảo trá. Rằng nàng rất nhớ chàng, nhớ những lần đi hái táo, cùng nhau uống rượu, luyện võ. Nàng đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để nói vào cái ngày mà nàng đã cố gắng sống mà đợi – chính là ngày hôm nay. Vậy mà nơi khóe miệng nàng giờ đây chỉ có thể cười một nụ cười buồn bã mà chẳng thể thốt lên một câu nào.

- Muộn rồi, sư huynh à!

Đôi mắt vẫn còn đậm sắc tím của nàng nhìn về phía y phục trắng, bàn tay run rẩy đặt lên gương mặt với chiếc mặt nạ bạc. Nàng luồn tay qua má, qua tóc, vuốt nhẹ lên mũi hàng. Nàng muốn dù là lần cuối cùng nhưng ghi sâu vào tâm khảm khuôn mặt này, đường nét này, con người này, cả bàn tay này nữa. Nàng không muốn mình phải quên. Thật sự không muốn quên!

Lợi Lan vội vàng buông tay sư huynh, thoáng chút xấu hổ, nhưng mặt nàng không còn đủ sức mà đỏ lên nữa. Vẫn chỉ là một màu trắng nhợt vô hồn. Đôi lúc nàng cũng không hiểu được mình. Rõ ràng là trong lòng nàng yêu Tân Nhất nhưng lại cứ hay nghĩ tới Khoái Đấu sư huynh như một phản xạ. Có lẽ vòng tay của chàng quá ấm áp nên nàng đã quen tìm về trong suốt năm mấy nay, như là một chốn bình yên trên thế gian này vậy.

- Ta không hiểu nổi muội, Tiểu Nguyệt! Không phải hắn là Hoàng đế sao? Là Hoàng đế đó! Hắn là Hoàng đế mà! Đã là Hoàng đế thì có hàng ngàn người hộ vệ rồi còn gì? Tại sao muội phải hy sinh cả cuộc đời mình , chịu bao nhiêu cực khổ vì hắn chứ?

- Huynh không hiểu đâu, sư huynh à!

Nàng chỉ nói thế rồi lại lặng im. Nàng đã lặng im bao nhiêu tháng ngày để rồi nó đã biến nàng trở thành con người câm lặng bấy lâu nay. Nàng chẳng còn muốn bộc lộ suy nghĩ của mình bằng ngôn ngữ nữa, cũng chẳng muốn nói lên suy nghĩ của mình nữa. Nàng muốn im lặng, chỉ muốn im lặng mà thôi.

Khoái Đấu đưa cho nàng ly trà. Chàng vẫn vậy , vẫn ân cần như xưa, quan tâm nàng, từng chút một. Nàng không có thói quen hối hận về những việc mình đã làm, kể cả khi nàng đã trong hoàn cảnh này, cũng không bao giờ cầu mong được quay đầu làm lại. Nhưng nếu có kiếp sau, nàng vẫn muốn được gặp lại chàng. Nếu lại được sinh ra, nếu nàng được sống một lần nữa, nàng mong có thể cùng chàng là một đôi bạn bình thường. Không vướng bận vào những thị phi, tranh chấp trên giang hồ. Cùng nhau có những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ và vui vẻ!

- Sư huynh này, huynh có thể cho muội nghe tiếng phong linh huynh vẫn mang bên mình được không?

Khoái Đấu im lặng lấy từ trong tay áo ra một chiếc phong linh nhỏ

Tiếng phong linh loãng dần ra trong gió….

Từng nốt ngân trong trẻo như một bản hòa tấu nhã nhạc…

Đôi mắt nàng từ từ nhắm lại….

Điều cuối cùng muội muốn làm là nhìn thấy huynh ở những giây phút cuối của cuộc đời muội

Năm nay muội 17 tuổi, cảm thấy cuộc đời này điều may mắn nhất là được quen biết Khoái Đấu sư huynh

Tân Nhất, chàng không cần ta! Chàng không cần ta!

Ta vì chàng mà sống vậy mà giờ đây cũng vì chàng mà chết!

Tân Nhất , chàng có biết cái chết lạnh như thế nào không? Chàng từng nói với ta :Tuyết ở núi Trung là thứ lạnh lẽo nhất. Nhưng chàng có biết , trái tim của chàng, tình yêu của chàng, ta cò thấy lạnh lẽo hơn cả cái chết chứ nói gì đến tuyết ở núi Trung?

Thượng Nguyệt ta trước giờ không bao giờ hối hận vì việc ta đã làm cũng như chưa bao giờ ta hối hận khi yêu chàng. Gặp chàng là điều ngọt ngào nhất nhưng cũng đau đớn nhất đời ta. Ta yêu chàng nhưng ta cũng hận chàng. Chàng đối với ta như thế, chàng là kẻ vô lương tâm! Nếu có kiếp sau, ta và chàng không ai nợ ai !

Trước khi hàng mi dày của nàng khép lại, nàng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng rì rào dòng sông Ngọc Huyết. Sông ơi, sông là mẹ hiền chở che cho Đại quốc ta bao nhiêu năm nay, sông lại mang đến niềm tin và hy vọng, mang lại nguồn sống cho bao nhiêu người, ta biết ơn sông biết bao nhiêu. Giờ đây, ta chỉ cầu xin một điều: dù ta có không còn tồn tại trên cõi đời này nữa thì ta vẫn mong chàng được hạnh phúc, cha mẹ ta, sư huynh ta, đại ca ta, tất cả người thân của ta được may mắn.

Đôi bàn tay gầy guộc buông thõng…

Khoái Đấu nhắm mắt, giọng chàng như vọng về từ cõi hư vô :

- Tiểu Nguyệt !

Giọt nước mắt chực trào nơi chiếc mặt nạ.

Tiếng chàng cô đặc lại rồi loãng ra, đau buốt, tuyệt vọng :

- Hẹn gặp lại!

Y phục trắng bạc khuất dần trong đêm tối….

Tiếng chuông gió cũng loãng dần

Rồi im bặt….

.

.

.

.

.




Canh hai đêm hôm ấy…

- Ngự y… Hoàng phi ngất rồi. Làm ơn đến Bảo Lan cung xem mạch được không?

- Cô nương à? Mong cô nương về cho, lệnh Hoàng thượng đã ban như thế, chúng tôi có ba cái đầu cũng không dám đùa với lệnh chu di tam tộc đâu. Cô nương được xin lệnh bài của Hoàng thượng thì lão gia chúng tôi mới dám đi.

Bộ Mĩ vội vàng giữ tay người gác cổng lại, thiết tha :

- Mao Tể tướng sẽ trả rất nhiều tiền cho lão gia các ngài mà. Xin ngài hãy vào bẩm báo lại có được không?

Đáp lại thái độ khẩn khoản đến cầu xin của cô, tên gia nhân hất mạnh tay không thương tiếc :

- Đã nói là về đi mà ! Nửa đêm nửa hôm…Biến đi cho người ta còn ngủ!

Cả thân hình mảnh mai ngã nhào ra cổng. Đôi tay cô rớm máu. Đây là nhà thứ 10 rồi. Người ta không ai chịu tới khám cho Lợi Lan Hoàng phi. Có ai mà không sợ cái án chu di tam tộc?

Người ta cũng không mở cổng Hoàng cung cho cô về cầu cứu người Mao phủ. Tất cả đều coi thường mạng sống của Hoàng phi tội nghiệp. Thị vệ của Tân Nhất cũng lấy gậy đánh cô không thương tiếc vì dám làm náo loạn giấc ngủ của Hoàng Thượng và Chi Bảo quý phi khi cô chạy đến Nhất Long lầu cầu xin Hoàng thượng cứu mạng.

Không ai giúp đỡ cô lúc này cả.

Bộ Mĩ cứ vừa chạy, vừa khóc vừa cầu cứu.

Đôi chân tê dại, chiếc váy lấm lem vấy máu, đẫm mồ hôi

Nhưng không một ai quay đầu lại…

Không một cánh tay nào được đưa ra…

Cô ngã quỵ nơi bậc thềm, đau đớn, bất lực bò tới ôm ghì cánh tay buông thõng, lạnh buốt của Lợi Lan. Đôi môi cắn chặt đến rớm máu : Hoàng phi, em xin lỗi !





Ngay sáng hôm sau, Hữu Hi Tử thái hậu , Ưu tác Thái Thượng hoàng và vợ chồng Mao Tể Tướng không hẹn mà hồi cung như một sự trùng hợp đến kì lạ. Nguyên nhân là cùng cảm thấy trong lòng bất an, cứ bồn chồn không yên, cộng thêm việc mơ thấy Lợi Lan nằm bất động, nghĩ là điềm gở nên tất cả đã bỏ dở công chuyện, vội vã trở về đây ngay trong đêm.

Vừa bước vào Bảo Lan cung, một không khí thê lương, vắng tanh và lạnh ngắt đã bao trùm lấy mọi cảnh vật. Nhìn thấy Mao phu nhân, Bộ Mĩ đang quỳ dưới nền nhà, đôi môi rớm máu , đầu quấn băng tang trắng vội chạy đến dập đầu, nức nở :

- Phu nhân, tiểu thư đã đi rồi.

Nghe xong, sắc mặt Mao Tể Tướng phu nhân tái nhợt rồi bà giật giật mấy cái, đôi mắt trợn ngược và ngất lịm.

Thái hậu tái mặt nghe chuyện, không nói không rằng, đi thẳng đến Nhất Long lầu.

Thấy Thái hậu tới, vị thái giám đã đon đả chào hỏi từ xa và mời bà ngồi đợi để hắn vào trong bẩm báo. Tuy nhiên, hắn chỉ nhận được vẻ mặt đầy sát khí , Thái hậu đi thẳng vào trong.

Tân Nhất sau một đêm ân ái đang ôm Quý phi mà ngủ ngon lành, thấy động thì vội vàng tỉnh dậy. Hữu Hi Tử thái hậu uất nghẹn nhìn đứa con bà dứt ruột đẻ ra mà không nói được một lời nào. Đứa con mà bà dùng cả trái tim và tấm lòng để dạy dỗ và yêu thương, giờ nó đang làm cái gì thế này? Chưa bao giờ bà thấy xấu hổ với bản thân và liệt tổ liệt tông hơn lúc ấy?

Có phải chăng bà đồng ý không tiết lộ về thân phận của Lợi Lan là một sai lầm?

“ Con muốn chàng yêu con vì chính bản thân con, nếu chàng yêu con chỉ vì con là cô bé Phong Linh năm xưa thì tất cả sẽ trở nên vô nghĩa”.

Nó được gả vào đây hai năm, hai năm ấy bà miễn tưởng nó sống thật hạnh phúc và vui vẻ, vậy mà… Nghịch tử! Dòng họ Công Đằng trước giờ đã làm gì sai? Bà và phụ hoàng nó đã làm gì sai? Lợi Lan bé bỏng tội nghiệp của bà đã làm gì sai? Trời ơi, ông trời có mắt không, ngó xuống mà coi, tại sao lại bất công như vậy chứ? Là một bậc mẫu nghi trong thiên hạ mà con mình còn không dạy nổi thì liệu có thể răn đe được ai?

- Mẫu hậu, có chuyện gì vậy ạ?

Nghe tiếng động, Tân Nhất vội vàng chạy ra, đến xiêm y còn chưa kịp chỉnh tề.

Tất cả nỗi xấu hổ, và sự đau đớn của bà tụ lại thành một giọt nước mắt lăn dài và một cái tát nảy lửa.

‘ Bốp ‘

- Nó chết rồi! Lợi Lan chết rồi! Con đã vui chưa? Thỏa mãn rồi chứ?

Gương mặt đôn hậu thường ngày bỗng đỏ rực vì giận dữ khiến Tân Nhất khiếp sợ.

- Mẫu hậu…mẫu hậu ..nói..ai… ai chết?

- Cái gì mà cấm túc ba tháng? Cái gì mà âm mưu hại chết Quý phi? Con bé đang bị cảm thương hàn mà? Là ai hại chết ai đây? Giờ thì nó chết rồi. Con vừa lòng rồi chứ? Ta thất vọng vì con!

.

.

.

.

.

Mao Tể tướng nghe tin thì im lặng một hồi lâu. Con người vui vẻ ấy bỗng chốc im bặt đến đáng sợ. lặng lẽ như một cái bóng, không nói không rằng. Đôi mắt trợn trừng đầy oán hận và bi thương làm ai nấy sợ khiếp vía.

.

Bình Thứ đang ở thị sát ở thành Bắc, nghe tin em gái qua đời, cũng tức tốc về lại kinh thành.

Thi thể của Lợi Lan được đưa về Mao phủ theo ý của Mao Tể tướng.

Nàng nằm đó, yên lặng như đang ngủ giữa những bông hoa còn ướt sương rơi.

Chàng đến bên thi thể bé nhỏ của tiểu muội , thì thầm thật khẽ :

- Nó chỉ đang ngủ, chỉ đang ngủ thôi đúng không mẹ? Tiểu Lan à, dậy đi muội, muội ngủ nhiều rồi. Ngủ nhiều sẽ mập như con heo mất. Ca ca có mang rất nhiều lụa từ thành Bắc về cho muội này. Dậy đi, rồi ca ca sẽ dẫn muội đi hái táo, có được không? Ca ca sẽ cõng muội đi mua kẹo hồ lô. Muội muốn gì, ca ca cũng mua cho muội, ca ca không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần muội mở mắt ra và nhìn ca ca. Đơn giản thôi, Tiểu Lan làm được mà, phải không nào? Tiểu Lan!!! Tiểu Lan!!!

Bàn tay chàng lay mạnh quan tài, đôi mắt nhòe lệ giận dữ, đau đớn. Giọt nước mắt của vị tướng trẻ tuổi dày dạn sương gió mặn chát, đục ngầu như giọt máu đỏ tươi nhỏ từ trái tim tưởng đã khô cứng bởi binh đao trận mạc.

Phi Anh Lí phu nhân cắn chặt môi cố kìm tiếng khóc , ngăn Bình Thứ. Mấy ngày liền, phu quân bà đã không ăn uống, một mực đi tìm con gái, nói cái xác kia là giả, giờ lại tới phiên Bình Thứ.

Nếu nó cứ lay như vậy, con bé làm sao mà bình tâm ra đi được?

- Thứ nhi, ta xin con, để nó thanh thản ra đi đi, con à

- Mẹ, tại sao? Nó chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ một lát thôi, nó đi đâu mà phải thanh thản chứ?

Phu nhân còn chưa kịp trả lời thì Tân Nhất xuất hiện nơi cửa. Bà ra hiệu cho Bình Thứ ra ngoài. Chàng dù không hề muốn nhưng cũng không dám vô lễ trước mặt Hoàng thượng, lại vừa từ xa về, chưa hiểu rõ sự thật về cái chết của Lợi Lan, thành ra cũng không dám ở lại.

Tân Nhất nhẹ nhàng đến bên quan tài nàng. Nàng nằm đó, làn da xám lại và đôi môi nhợt nhạt. Trời ơi ! Nàng ấy gầy như thế này sao? Tại sao bao nhiêu lâu nay, chàng không nhận ra điều đó ?

Phu nhân quay trở vào quỳ trước linh cữu nàng, nhặt giấy tiền và bỏ vào chiếc thau đồng bốc khói đen đặc:

- Hoàng Thượng.. – Giọng Mao phu nhân đều đều- Ngài biết không, hồi nhỏ, Lan nhi thương những người nghèo lắm. Cứ thấy có hàng bán dạo nào đi qua, nó đều gọi vào và mua một ít, có khi nhiều quá, ăn không hết nên hỏng, phải mang bỏ đi. Một người như nó mà cũng có ngày cầm kiếm giết bao nhiêu người, để rồi chết. Những việc đó ta đều biết hết. Còn ngài, ngài có biết nó chết như thế nào không? Hoàng thượng, nó là do đích thân thân phụ ngài xuống Vương phủ ta bàn chuyện hôn sự, nhưng ngài có bao giờ nhớ được gương mặt của nó không?

- Phu nhân, ta..ta…xin lỗi

- Người duy nhất mà ngài cần xin lỗi đã chết rồi, giờ thì xin ngài về cho, hãy để cho con gái ta được yên ,nó đã khuất thì đừng để nó đau lòng thêm nữa, thứ lỗi ta không tiễn!

Tân Nhất nhìn vẻ mặt đầy oán hận của Mao phu nhân , quay lại nhìn cái thi thể mỏng manh như một bông cúc trắng rồi cũng vội vã đi ngay. Chàng không hề nhìn thấy đôi mắt đầy sát khí vằn những tia máu đỏ của người cha mất đi đứa con gái yêu quý đang nhìn chàng từ xa, hàm răng sít lại phát ra những tiếng căm hận :

- Hãy đợi đấy, rồi ngươi sẽ phải trả giá cho cái chết của con gái ta hôm nay !

.

.

.

.

.

Tang lễ của nàng diễn ra vào một ngày đông ảm đạm, gió thổi những cơn lạnh buốt. Lá khô, vàng mã và tro tiền bay lả tả khắp đường như lời tiễn biệt.

Cuộc đời của nàng cũng hồn nhiên như đất trời này vậy. Gặp chàng vào mùa xuân của 11 năm trước, yêu chàng suốt ngần ấy năm, cưới chàng vào một ngày hạ rực rỡ, bị chàng lạnh lùng hắt hủi suốt cả thu dài và chết trong mùa đông lạnh giá

Dòng sông Ngọc Huyết gầm gừ chỉ chực đợi cơn gió mạnh hơn về là dậy sóng.

Tân Nhất cùng Quý phi đứng trên lầu cao nhìn người ta đưa cái thi thể mỏng manh như một cánh hoa cúc trắng đi xa dần.

Nàng sẽ bị đất phủ lên sao? Thân hình mảnh mai ấy sẽ bị lũ côn trùng lúc nhúc kia giày xéo ư? Nàng có thấy lạnh không, có bao giờ nàng thấy thật cô đơn không? Một mình, nàng đã phải một mình suốt những ngày tháng qua sao?

Có một cái gì đó nghẹn lại nơi tim chàng, cứ như một hòn đá chặn lại nơi lồng ngực vậy.

Day dứt

Khó chịu

Nhói đau


Triều đình phát lệnh Quốc tang. Hữu Hi Tử thái hậu , Ưu Tác Thái Thượng hoàng đau buồn tiễn nàng lần cuối. Thái hậu và Mao phu nhân dìu nhau, cái dáng đi xiêu vẹo của hai th.ân thể đang phải oằn mình chịu những cơn đau xé ruột vàng vọt trong ánh đông tàn.

Người ta xếp hàng dài trên con đường đưa tang nàng.

Người ta khóc cho vị Hoàng phi trẻ tuổi bạc mệnh.

Hắc Vũ giáo phái xếp hàng tiễn nàng dưới đám đông, không sót một ai.

Đoàn người dài dằng dặc ấy không ai nói một lời nào

Một không khí im lặng đến đáng sợ và đầy chết chóc bao phủ lên những con phố dài

Một đóa hoa nay đã lụi tàn. Còn gì đau đớn hơn cảnh kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh?

Vậy là nàng- một đóa hoa xinh đẹp bậc nhất trong nhân gian, một sát thủ tài giỏi trong Hắc Vũ giáo phái đã mãi mãi ra đi

Người ta nói hồng trần chỉ là cõi hư vô, Niết bàn mới là chốn con người ta ở lại vĩnh viễn. Liệu có cõi Niết bàn có phải là chốn dung thân cho một trái tim đã bị trầy xước đến rớm máu như nàng? Cõi vĩnh hằng nơi Niết bàn xa xăm kia có phải là chỗ để cuộc đời đau khổ ấy dừng chân không?


Dòng sông Ngọc Huyết không hiểu sao bỗng dưng dậy sóng. Phải chăng Nữ thần đang chia buồn với nỗi đau mất mát của Vương quốc hay đang reo vui vì đứa con gái của Thần lại trở về để lại được bảo bọc trong vòng tay mẹ hiền?

Bầy sẻ lao nhao thảng thốt trên đám sậy gần đó, vang lên những tiếng kêu lo sợ.

Đám lau cũng trắng một sắc trắng óng ả như thay lời tiễn biệt nàng…

Thiên nhiên phải chăng lúc nào cũng nhạy cảm và tình nghĩa hơn con người?

-tobe continue-
 
hay là cho anh kai & chị ran là một cặp nha :KSV@18:.
Em sẽ biết ơn chị nhiều nhiều :KSV@03:

chap này tên shin kia quả thật rất quá đáng.
X(
Chị ran đã cứu người hắn yêu vậy mà lấy oán báo ơn vậy đó.
Hắn ta không xứng là một vị hoàng đế một vị vua, kể cả chồng của chị Ran cũng không xứng
.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Jukachan, hôm qua em thức đến hơn 1h sáng để đăng chap mới luôn hả? Thiệt là vất vả cho em và cũng cảm ơn lắm lắm.:D:* Chap mới cực kỳ hay luôn, lời văn sâu sắc mô tả tâm trạng của Ran và những cảm xúc đau buồn của những người thân như cha mẹ Ran, Heiji và ông bà Kudo cũng được miêu tả rất chân thật nhé. Dù em đã cảnh báo trước nhưng cũng không không tránh khỏi đau lòng thay cho Ran.:((:(( Còn cái ông Shinichi kia nữa, trong lúc người ta đang thập tử nhất sinh như thế mà ổng còn ân ái với người khác được nữa. Ta sôi máu quá đi!X(. Chị tò mò không biết Thừa tướng sẽ hành động gì trong tương lai nữa, không lẽ "mưu triều hoán vị"???:-/. Nhìn thấy những dòng chị ghi trên đây là em bik chap mới của em thành công lắm đấy nhé!
P/s: lúc trước lâu lắm em mới ra 1 chap, zậy mà bây giờ em ra chap mới liên tục luôn, thích lắm cơ! Câu chuyện bây giờ chỉ là lúc bắt đầu thôi, Jukachan, cố lên nhé. Thân!:D:-bd
 
càng đọc càng buồn. :((
nhưng có lẽ với Lợi Lan thì cái chết là một sự giải thoát hữu hiệu nhất. và cũng cần một cái gì đó để Tân Nhất có thể nhìn lại Lợi Lan ít nhất một lần. ta nghĩ tình cảm mà Tân Nhất dành cho Lợi Lan không gọi là yêu, chỉ đơn giản là day dứt vì đã đối xử không tốt với nàng thôi. vậy nên nếu Lợi Lan không ra đi thì ta nghĩ Tân Nhất không bao giờ yêu nàng đâu.
dù sao thì Lợi Lan, ít nhất trc khi ra đi cũng không cô đơn.
ta cũng hơi mơ hồ, tình cảm mà Lợi Lan dành cho Khoái Đẩu có phải là tình yêu không? cả đoạn này nữa:
"Nhưng nếu có kiếp sau, nàng vẫn muốn được gặp lại chàng. Nếu lại được sinh ra, nếu nàng được sống một lần nữa, nàng mong có thể cùng chàng là một đôi bạn bình thường. Không vướng bận vào những thị phi, tranh chấp trên giang hồ. Cùng nhau có những tháng ngày thanh xuân đẹp đẽ và vui vẻ!"
là nói về Tân Nhất hay Khoái Đẩu vậy?
ta biết nàng vô cùng tích cực ra chap! chất lượng càng ngày càng tuyệt vời, chúc nàng luôn giữ vững phong độ và sớm ra chap nhé!:-)/\:-)
 
Chap này buồn quá :((
Chap này đau hết cả lòng
Chap này . . .
Em chờ chap sau của au.
:3
 
Ss jukachan ới ời ơi!!!! Chap này đúng là tuyệt vời ông mặt trời! Tuy ss cảnh báo trước là chap này rất đau buồn nhưng sao đọc xong chap em thấy nó vui vui thế nào ấy, mặc dù lúc đọc đoạn đầu em đã gần như sắp khóc ( có phải em đã quá chai lì rồi không? ~X(~X(~X()

Chap này đúng như ss nói là có khá nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu em:

Điều đầu tiên cũng là quan trọng nhất: Có đúng là Lợi Lan đã chết rồi không? Rõ ràng nàng ấy là vai chính, là người nắm giữ chìa khóa của mọi đau khổ và bi kịch, là một nhân vật quan trọng vô cùng. Thế mà nàng chết quá nhanh và còn quá nhiều bí mật chưa được mật bí. Hơn thế nữa, câu cuối cùng trước khi rời khỏi của Khoái Đẩu cũng mang theo nhiều nghi vấn. Chàng nói "Hẹn gặp lại" ngay khi Lợi lan rút hơi thở cuối cùng. Điều này làm em nghi ngờ thật ra Khoái Đẩu đã âm thầm làm điều gì đó. Có thể Lợi Lan chỉ mang tiếng là đã chết thế thôi nhưng thật ra nàng còn sống và ở bên cạnh Khoái Đẩu cho đến khi có biến cố khác xảy ra. Hoặc là Bộ Mĩ đã làm điều gì đó khi thấy tiểu thư của mình trở thành hoàng phi mà suốt ngày toàn sống trong lo âu và cô tịch. Cũng như Khoái Đẩu, em có cảm giác câu "Xin lỗi" của Bộ Mĩ không chỉ đơn giản là vì nàng ta không giúp gì được cho Lợi Lan mà còn có một ẩn ý gì đấy nữa. Hoặc cũng có thể là hai người đó thông đồng với nhau giúp Lợi Lan được giải thoát khỏi hoàng cung đầy tranh đấu ấy.

Câu hỏi tiếp theo được đặt ra là tại sao nàng lại mong chờ gặp Khoái Đẩu đến vậy. Thông qua những lời miêu tả của ss thì em thấy Khoái Đẩu yêu Lợi Lan nhưng Lợi Lan thì không hẳn vậy. Thứ tình cảm nàng dành cho Khoái Đẩu có lẽ là một thứ tình cảm nào đó trên tình bằng hữu nhưng dưới tình yêu. Ngoài ra em cũng thấy hơi mâu thuẫn khi nàng khẳng định mình yêu Tân Nhất và nhớ nhung sư huynh. Chẳng lẽ ss để nàng ấy bắt cá hai tay, yêu cùng lúc hai người sao ạ?:-/:-/:-/

Điều thứ ba là gia đình Lợi Lan. Em thật sự vô cùng thắc mắc họ sẽ ra sao khi mất đi người thương yêu nhất. Đặc biệt là Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang và Mao Lợi Bình Thứ. Ông Ngũ Lang thì gần như đã rõ là sẽ tìm mọi cách trả thù cho con gái, nhưng còn Bình Thứ thì vẫn chưa biết được chuyện gì sẽ xảy ra. Chàng yêu thương tiểu muội như vậy, thậm chí không thể chấp nhận nổi sự thật nàng ra đi thì làm sao mà tiếp tục phò tá cho kẻ đã hại chết tiểu muội chàng được? Trừ khi chàng không được biết sự thật nhưng điều đó chắc chắn chẳng thể nào xảy ra một khi phụ thân chàng có ý định trả thù. Em sẽ chờ diễn biến tiếp theo của câu chuyện này, chẳng biết mọi thứ sẽ đi về đâu nữa.

Điều thứ tư là Công Đằng Tân Nhất. Thật sự trong chap này anh í không được nhắc đến nhiều, chỉ vài cảnh thoáng qua nhưng tâm trạng lại là sâu sắc nhất. Lúc nghe tin Hoàng phi của mình đã chết, Tân Nhất không chỉ khiếp sợ vì nhìn thấy mẫu thân tức giận mà còn có chút gì đó bàng hoàng cộng thêm sự đau lòng. Nếu chàng thật sự không quan tâm đến Lợi Lan, không đặt tình cảm vào nàng thì sao lại lắp bắp hỏi lại thế kia? Nhưng dù có nói gì đi nữa thì cái tình cảnh anh ấy ôm Hoàng phi Chi Bảo ngủ ngon lành cũng tuyệt đối không thể nào tha thứ nổi. Chỉ tưởng tượng ra tình huống đó thôi mà em thấy điên tiết lên rồi.X(X(X( Hai kẻ đó lại còn gắn bó tới mức chỉ đứng trên thành cao nhìn xuống dòng người đưa tang cho Lợi Lan thôi mà cũng phải có đôi có cặp. Đúng là chọc người ta phát điên luôn mà. Trong chap này ngoài tâm trạng của Lợi Lan thì điều này là điều ss miêu tả thành công nhất!

Ngoài những câu hỏi mới phát sinh thì ít ra có một số câu hỏi trong bài com trước đã được trả lời, chẳng hạn như lí do Khoái Đẩu không đến gặp Lợi Lan trong suốt những tháng ngày dài đằng đẵng, cũng như vì nguyên cớ gì nàng không nói sự thật cho Hoàng đế Tân Nhất biết. Và điều làm em cảm động cùng ám ảnh mãi mãi là hình ảnh Thái hậu với Mao phu nhân dìu nhau để đưa tiễn Lợi Lan quãng đường cuối cùng. Trông thật sự là quá đau lòng.:((:((:((

À, em tìm ra lỗi type, cả trong chap này và chap trước nữa. Phải là tru di tam tộc chứ không phải là chu di tam tộc ss ạ! Ss tìm rồi sửa lại nha!

Ôi, bài com thế này chắc đã đủ dài rồi đúng không ss jukachan? Thật tình thì số lượng câu hỏi lần này không nhiều như lần trước, đa số toàn là cảm nghĩ của em thôi. Chẳng biết vì sao mà nãy giờ cảm xúc nó tuôn ra nhiều thế này nữa. Thôi, huyên thuyên thế đủ rồi, hẹn chap sau em sẽ com dài hơn nữa. Chúc ss càng ngày càng thành công🍀🍀??<3<3<3<3
 
SS ạ, mặc dù em đã chuẩn bị trước tinh thần nhưng vẫn không tránh khỏi việc nước mắt rơi mà không dám khóc.

Ok.

Cũng chính vì việc em rơi nước mắt mà cũng cho thấy rằng chap này ss miêu tả nội tâm rất tốt. Và tâm trạng của em hiện ra đang vô cùng ức chế muốn thổ huyết =)).

Lần này em đoán trật lất =)). Cứ tưởng lúc Khoái Đẩu đến thăm Lợi Lan rồi bị Tân Nhất bắt quả tang cơ :)). Không ngờ đến việc Lợi Lan sắp nở hoa nhanh như thế. Cơ mà cái tên Tân Nhất khốn nạn kia vẫn chả có tí cảm xúc gì gọi là "yêu" với Lợi Lan à? Nhìn mà muốn đấm cho một phát :3. Nhưng mà nếu hắn không vô tâm hắt hủi Lợi Lan như thế thì câu chuyện cũng chẳng đặc sắc được như thế này :3. SS đừng lo về việc fic có buồn quá hay không. Em hay nói là em sợ đọc fic buồn vì thực ra có một số chuyện nên đâm ra hơi... nhưng nói thật, không phải ý kiến em không chứ đọc fic này em cảm thấy rất tuyệt. Cách tạo dựng diễn biến tình cảm không quá nhanh, cho đến bây giờ bạn nam chính vẫn còn vô tâm như vậy thì... Cứ đang hóng hớt chap này bạn Shin sẽ biết sự thật cho đau lòng đến chít đi mà không được :)).

Yêu Kaito quá cơ :x. Không biết lúc vẽ ảnh với cái mặt nạ bạc nhìn sẽ như thế nào nhỉ? ;;).Với em thì Ran về với ai cũng được hết, mà tốt nhất chết cho lành =)) (đùa thôi (_ _"), em vẫn còn nuôi ngọn lửa HE rực cháy trong lòng mà :x).

Sau cái chết của Ran, hoàng cung chắc chắn sẽ dậy sóng, một cuộc nội chiến sắp bắt đầu và nguy cơ đảo chính là rất cao =)). Mori là thừa tướng cơ mà ;;).
Nhưng Ran chưa thể chết được (dĩ nhiên rồi :)) ). Có một số cách để Ran có thể giải chết:

1. Xuyên không. Sang kiếp sau rồi lại trở về thời cổ đại.
2. Kaito đã làm gì đó để Ran có thể giả chết. (cái này nhiều nhất này :)) )
3. Tự mình hồi sinh, kiểu như từ dưới đất chui lên ấy.
4. Tất cả các nhân vật chuyển hết về kiếp khác ( cái này ít :)) )

=>> Lại lảm nhảm rồi :)). SS thông cảm cho em nha ~~

*cười hiền lành*
*đập bàn đập ghế* SS ra chap mới nhanh lên cho em nhờ :(( :(( :(( đau lòng muốn xé tan ruột này :((
 
phải nói sao nhỉ... thực sự đây là lần đầu tiên, em rơi nước mắt khi đọc một câu chuyện. Mọi lần dù chuyện có buồn đến bao nhiêu, làm nhiều người khóc, em vẫn ko hề có 1 chút nước mắt nào tràn ra, chỉ thấy hơi buồn thôi. Nhưng lần này lại khác, thật kì lạ, cứ thế nước mắt em cứ rơi khi đọc đến đoạn Ran mất và nó rơi đến hết truyện luôn :(( :((, giờ em vẫn còn khóc nè :(( :((.
Em hận Shinichi, rất hận a~. Trong khi Ran đang bị bệnh như thế thì hắn đã làm gì, hắn đã ngủ ngon lành ôm quý phi của mình ngủ :KSV@07:. Thật là quá đáng mà, ss hành Shin thật nhiều vào, cho hắn chết luôn đi :KSV@07:. Và em cũng hơi thắc mắc ss sẽ cho Ran sống lại thế nào ;;).
Hóng chap mới :KSV@03::KSV@03::KSV@03:
 
bình thường em đã không ưa gì shin rồi mà trong fic này thấy hắn ác vậy thì mún hắn chết luôn đi cho ran đỡ bùn

* khóc *
* khóc *
* khóc *
Đến giờ em vẫn khóc
Đùa thôi nhưng thú thật với chị cho dù các fic kia có thê thảm đến đâu hay kaito chết thì em vẫn cười tốt nhưng đây là lần thứ hai em khóc sau khi đọc fic. Lần đầu là sau khi đọc "Nơi tình yêu bắt đầu" em đã rất cảm động vì tình cảm của tên shin dành cho ran nhưng em vẫn không thích shin cho lắm. Quyết tâm sẽ không bao giờ thương hại hắn của em đã bùng lên sau khi đọc fic này của chị làm em có thể phi dao trúng đầu hắn luôn.

Mong KaiRan một đôi.

Chắc Mori sẽ trả thù cho con nhỉ. Em thấy chắc Ran chỉ chết lâm sàng thôi phải không ss.

Chap 7:


- Tiểu Nguyệt, hãy về bên cạnh ta !

Kaito mà nói sớm hơn thì Ran ko chết rùi nhưng mãi yêu kaito


Chap 7:


Bình Thứ đang ở thị sát ở thành Bắc, nghe tin em gái qua đời, cũng tức tốc về lại kinh thành.

Thi thể của Lợi Lan được đưa về Mao phủ theo ý của Mao Tể tướng.

Nàng nằm đó, yên lặng như đang ngủ giữa những bông hoa còn ướt sương rơi.

Chàng đến bên thi thể bé nhỏ của tiểu muội , thì thầm thật khẽ :

- Nó chỉ đang ngủ, chỉ đang ngủ thôi đúng không mẹ? Tiểu Lan à, dậy đi muội, muội ngủ nhiều rồi. Ngủ nhiều sẽ mập như con heo mất. Ca ca có mang rất nhiều lụa từ thành Bắc về cho muội này. Dậy đi, rồi ca ca sẽ dẫn muội đi hái táo, có được không? Ca ca sẽ cõng muội đi mua kẹo hồ lô. Muội muốn gì, ca ca cũng mua cho muội, ca ca không đòi hỏi gì đâu, chỉ cần muội mở mắt ra và nhìn ca ca. Đơn giản thôi, Tiểu Lan làm được mà, phải không nào? Tiểu Lan!!! Tiểu Lan!!!

Bàn tay chàng lay mạnh quan tài, đôi mắt nhòe lệ giận dữ, đau đớn. Giọt nước mắt của vị tướng trẻ tuổi dày dạn sương gió mặn chát, đục ngầu như giọt máu đỏ tươi nhỏ từ trái tim tưởng đã khô cứng bởi binh đao trận mạc.

Phi Anh Lí phu nhân cắn chặt môi cố kìm tiếng khóc , ngăn Bình Thứ. Mấy ngày liền, phu quân bà đã không ăn uống, một mực đi tìm con gái, nói cái xác kia là giả, giờ lại tới phiên Bình Thứ.

Nếu nó cứ lay như vậy, con bé làm sao mà bình tâm ra đi được?

- Thứ nhi, ta xin con, để nó thanh thản ra đi đi, con à

- Mẹ, tại sao? Nó chỉ ngủ thôi, chỉ ngủ một lát thôi, nó đi đâu mà phải thanh thản chứ?

Phu nhân còn chưa kịp trả lời thì Tân Nhất xuất hiện nơi cửa. Bà ra hiệu cho Bình Thứ ra ngoài. Chàng dù không hề muốn nhưng cũng không dám vô lễ trước mặt Hoàng thượng, lại vừa từ xa về, chưa hiểu rõ sự thật về cái chết của Lợi Lan, thành ra cũng không dám ở lại.

Đáng lẽ Heiji phải chạy đến và túm cổ áo đấm tên shin vô tâm đó một tận thừa sống thiếu chết cho hả giận chứ thật bất công cho ran quá Huhu *khóc như mưa*

Chap 7:


Tân Nhất sau một đêm ân ái đang ôm Quý phi mà ngủ ngon lành, thấy động thì vội vàng tỉnh dậy. Hữu Hi Tử thái hậu uất nghẹn nhìn đứa con bà dứt ruột đẻ ra mà không nói được một lời nào. Đứa con mà bà dùng cả trái tim và tấm lòng để dạy dỗ và yêu thương, giờ nó đang làm cái gì thế này? Chưa bao giờ bà thấy xấu hổ với bản thân và liệt tổ liệt tông hơn lúc ấy?

..............................
Nó được gả vào đây hai năm, hai năm ấy bà miễn tưởng nó sống thật hạnh phúc và vui vẻ, vậy mà… Nghịch tử! Dòng họ Công Đằng trước giờ đã làm gì sai? Bà và phụ hoàng nó đã làm gì sai? Lợi Lan bé bỏng tội nghiệp của bà đã làm gì sai? Trời ơi, ông trời có mắt không, ngó xuống mà coi, tại sao lại bất công như vậy chứ? Là một bậc mẫu nghi trong thiên hạ mà con mình còn không dạy nổi thì liệu có thể răn đe được ai?

- Mẫu hậu, có chuyện gì vậy ạ?

Nghe tiếng động, Tân Nhất vội vàng chạy ra, đến xiêm y còn chưa kịp chỉnh tề.

Tất cả nỗi xấu hổ, và sự đau đớn của bà tụ lại thành một giọt nước mắt lăn dài và một cái tát nảy lửa.

‘ Bốp ‘

- Nó chết rồi! Lợi Lan chết rồi! Con đã vui chưa? Thỏa mãn rồi chứ?

Gương mặt đôn hậu thường ngày bỗng đỏ rực vì giận dữ khiến Tân Nhất khiếp sợ.

- Mẫu hậu…mẫu hậu ..nói..ai… ai chết?

- Cái gì mà cấm túc ba tháng? Cái gì mà âm mưu hại chết Quý phi? Con bé đang bị cảm thương hàn mà? Là ai hại chết ai đây? Giờ thì nó chết rồi. Con vừa lòng rồi chứ? Ta thất vọng vì con!

Hừ tát thôi thì được cái gì nếu là mình thì


* Đạp cửa *
* Cầm dao *
* Xông vào *
* Chém chém chém cho khi nào hai đứa này gặp nhau trên thiên đàng í lộn dưới địa ngục thì thôi *
* Xong việc *
* Phủi tay *
* Cầm dao ra ngoài *
* Rầm * cái cửa đã trở thành nạn nhân
Thế thôi nha ss nhớ hành tên shin khủng vào không được quên phần của con hoshi nhầm shiho đâu nha cho tụi nó tèo luôn nha mà thôi thế mà cũng được không lại mang tiếng phúc đức
 
Chap 8:


Người ta nói “ bầu trời trong không một gợn mây chỉ là dấu hiệu cho một cơn bão sắp về, mặt nước lặng yên là để bao che cho loạt nước ngầm phía dưới “, bây giờ thế sự yên ổn chỉ là chuẩn bị cho cuộc hỗn chiến về sau. Cổ nhân dã dạy “ dục tốc bất đạt” , nóng vội thì chỉ khiến “ xôi hỏng bỏng không “ , mà lại còn thiệt thân.

Câu chuyện thật ra thì chỉ mới bắt đầu….

Sau tang lễ của Lợi Lan, Thái hậu im lặng nhốt mình trong Phượng Lâm cung, ăn chay niệm phật, không nhìn mặt Tân Nhất lấy một lần. Chàng đã đến quỳ trước cửa nhưng cũng Thái hậu vẫn một mực ở trong nhà ngồi thiền , đọc kinh sám hối thành ra phải trở lại Nhất Long lầu.

Ưu Tác Thái thượng hoàng cũng có khuyên can nhưng Ngài là người hiểu rõ tính tình của Thái hậu xưa nay nhất. Ngay cả việc Ngài đi dự lễ lập thứ phi cho Nhất nhi để giữ thể diện cho Hoàng tộc, đường đường là một Hoàng đế mà lễ lập phi mẫu thân và phụ vương không tới thì chắc chắn bọn gián điệp sẽ biết có lục đục và mưu phản. Dù biết là như vậy đấy nhưng Thái hậu vẫn còn giận dỗi cả tuần lễ , gọi không nói, hỏi không thưa. Bây giờ, Tiểu Lan lại ra đi như vậy…không tránh khỏi việc bà ấy không chịu nổi nỗi đau đớn này. Hữu Hi Tử vốn rất yêu thương Lợi Lan, nay Lợi Lan chết một cách tức tưởi như vậy, cũng không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Tân Nhất, nên bà ấy sinh ra trầm cảm.

Hoặc cũng có thể , Hữu Hi tử thái hậu đang tự dằn vặt mình bởi câu chuyện của 11 năm về trước…..



11 năm trước…

Ưu Tác Hoàng thượng và Mao Tể tướng vốn có mối thâm giao lâu năm, hơn nữa Hi Tử Hoàng hậu và Phi Anh Lí phu nhân tâm đầu ý hợp, thân thiết như tỉ muội, cộng thêm Bình Thứ công tử, tuy mới 9 tuổi nhưng kiếm pháp trời phú, văn vẻ lưu loát, quả là một nhân tài hiếm có nên gia đình Mao Tể tướng rất xem trọng. Bởi vậy, việc cả gia thất Tể tướng được Hoàng thượng vào cung ban yến là việc hết sức bình thường.

Lần này cũng vậy, chỉ khác chăng là Hữ Hi Tử muốn Mao phu nhân dẫn cô con gái út đi cùng. Vốn chỉ có mình Tân Nhất, lại rất thích có một đứa con gái nên sau khi nghe nói là Mao Tể tướng có một cô con gái xinh đẹp thì lấy làm thích thú lắm, bèn năn nỉ Phi Anh Lí phu nhân cho bằng được. Về phần Mao phu nhân, luật lệ xưa nay, nữ nhân chưa đủ 15 tuổi nên hạn chế ra ngoài hết mức có thể nên cũng không muốn cho Lợi Lan vào cung. Nhưng Lợi Lan nghe Bình Thứ ca ca kể lại việc đó, cũng nghe kể về nhiều điều hay ho trong cungg cấm bèn chạy qua, mè nheo với phụ thân. Mao tể tướng trước giờ yêu chiều con gái hết mức, chẳng bao giờ tiếc nàng điều gì nên nàng năn nỉ mấy câu là liền ưng thuận. Thấy phu quân nói thế, lại cũng chẳng dám cãi lời Hoàng hậu, nên dù không ưng thuận lắm, phu nhân cũng đành gật đầu đồng ý, không quên trước khi khởi hành, dặn dò nàng và Bình Thứ đủ điều.

Mao Lợi Lan khi ấy chỉ mới 6 tuổi nhưng hết sức lanh lợi, đáng yêu với đôi mắt tím long lanh như mặt nước, tròn xoe và khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu. Hữu Hi Tử hoàng hậu vốn thích con gái, nay lại thấy nàng xinh đẹp như vậy nên hết sức yêu quý nàng.

Bấy giờ đang vào mùa xuân, những cây hoa anh đào trong vườn Thượng uyển đồng loạt bung nở những sắc hồng ấm cả đất trời. Với bản tính hiếu động của mình, sau khi ăn xong yến Hoàng thượng ban, Lợi Lan thừa lúc thân phụ thưởng trà mà chạy ra ngoài đùa ngịch.

Nàng đứng dưới gốc cây anh đào , xòe tay thật rộng để những cánh hoa vương lên mái tóc. Những chú sẻ dễ thương bay từ một xứ nóng nào đó trở về nhìn thấy nàng, hót mấy tiếng líu ríu rồi sà xuống thấp mà chao liệng:

- Chim ơi, hãy kể cho ta nghe câu chuyện của ngươi hỡi chú chim xinh đẹp bay lạc đến xứ sở của ta!

Bỗng nàng giật mình rồi im bặt khi dưới gốc cây anh đào , có một nam nhân trạc tuổi Bình Thứ ca ca đang quay lại nhìn nàng giữa những cánh hoa rơi. A! Nàng nhớ rồi, hình như có lần ca ca đã kể cho nàng nghe rồi. Người đó gọi là ..gì…cái gì mà ..tử..tử ấy nhỉ. Chết, nàng quên mất rồi!

Người đó vẫn nhìn nàng như đợi nàng lên tiếng trước. Thôi chết rồi, ca ca nói nếu gặp mà không thi lễ trước thì sẽ bị phạt, nghe đâu là phạt nặng lắm cơ ý.

- Ơ…ơ..- Nàng cố gắng nhớ lại- Ơ..tử..tử..cái gì tử ấy nhỉ?

Người mặc áo xanh, có mang một miếng ngọc bội đó cau mày nhìn vẻ lúng túng đến tội, nhưng cũng rất đáng yêu của nàng :

- Ta là Thái tử! Tân Nhất Thái tử!

- A ! Đúng rồi! Là Thái tử ! Ca ca nói là Thái tử!

Giọng hơi trầm và có phần trang nghiêm của chàng làm Lợi Lan thích thú. Xưa nay, chưa ai nói với nàng bằng chất giọng đó cả. Huynh trưởng và phụ thân đều nói với nàng bằng chất giọng thân mật còn thân mẫu nàng lại có một chất giọng hết sức ngọt ngào. Ngoài ra, mọi người đều vui vẻ với nàng hoặc cung kính nàng.

Lợi Lan tròn xoe mắt nhìn chàng tiến lại gần và cầm quả cầu mây nàng vừa được Hoàng hậu ban cho lên tay. Chàng đá cầu mây rất giỏi. Nàng nhìn rồi vỗ tay, cái miệng nhỏ nói không ngớt ;

- Huynh giỏi quá! Huynh giỏi thiệt đó!

- Đương nhiên – Chàng đáp lại đầy vẻ tự hào – Sau này ta sẽ làm Hoàng hượng mà, như thế thì tất nhiên ta phải giỏi.

Nàng háo hức nghe chàng nói nhưng rồi lại chau mày có chút lo lắng :

- Nhưng cha muội nói Hoàng thượng có rất nhiều kẻ thù mà

Thái tử phì cười , chưa kịp nói gì đã nghe tiếng của thị nữ gọi từ xa :

- Thái tử ơi, người đâu rồi?

Tân Nhất quay lại nhìn đôi mắt tròn xoe ngơ ngác của nàng, lấy trong tay áo một chiếc phong linh, đặt vào đôi tay mềm mại :

- Vậy sau này muội sẽ bảo vệ ta nhé! Giờ ta phải đi rồi. Mai gặp lại !

Bóng áo màu lam khuất dần sau những cánh anh đào hồng xen trắng. Chạy được một đoạn, chàng chợt nhớ ra chưa hỏi tên nàng, quay đầu nhìn lại thì bóng nàng đã mất hút. Cứ hệt như một tiên nữ đi lạc vậy!


Về phần Lợi Lan…

Trước giờ, tư tưởng của Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang tể tướng và Phi Anh Lí phu nhân rất rõ ràng. Nam nhi đại trượng phu phải rèn luyện cung kiếm, xả thân vì đại nghĩa còn nữ nhi là phận gái, ắt hẳn phải cầm kỳ thi họa, tề gia nội trợ đầy đủ. Vậy nên việc Bình Thứ công tử trước giờ chỉ đam mê luyện võ, đọc sách mà không phân biệt nổi củ tỏi và củ hành còn Lợi Lan dù thông thạo thêu thùa, đàn múa mà không được sờ vào cái chuôi kiếm của ca ca là việc hết sức bình thường!

Bởi vậy, nàng nghĩ rồi, nếu nàng xin thân phụ cho nàng luyện võ ắt sẽ bị cấm đoán triệt để. Chi bằng nhân lúc phụ thân theo Ưu Tác Hoàng thượng chiến trận, phụ mẫu bận việc nhà ( xem lại chap 1) mà tìm một người có thể dạy nàng võ nghệ.Đó không phải là thượng sách sao?

Nàng cũng đã nghe người ta đồn về một giáo phái với cái tên Hắc Vũ. Nàng đã tìm đến gặp người đó : Hắc Vũ Khoái Đấu

Cổ nhân xưa đã dạy thật chẳng sai ! Để có thể có được sự đồng ý của Khoái Đấu, nàng đã phải từ bỏ thứ nàng quý hơn sinh mạng. Thật nực cười! Cuộc đời nàng cứ như một rò cười trong nhân gian vậy! Nàng từ bỏ cả tuổi thanh xuân, bỏ cả song thân vào Hoàng cung rồi để bị chết một cách tức tưởi. Vậy mà đến ngày nàng bị đất vùi lấp lên, chàng vẫn không đi tiễn nàng, dù chỉ một bước. Nhân gian nói “ Hồng nhan bạc phận” con người ta dù có phong hoa tuyệt tại đến đâu thì cũng chẳng bao giờ thoát khỏi nhân gian nghiệt ngã. “ Chữ tài liền với chữ tai một vần “

.

.

.

.

.

Bình Thứ ngồi một mình trong khu lăng tẩm của Hoàng tộc. Là do con người vô nghĩa hay do nhân gian vô tình mà tiểu muội của chàng vừa mới qua đời chưa được một tuần thì cỏ đã bắt đầu đội đất mà lấm tấm xanh?

- Tiểu Lan à, trời nắng lên rồi kìa ! Thật là hiếm hoi mới có một ngày đông nắng mà, muội cứ ngủ như vậy thật là khó coi! Dậy đi nào, dậy đi ! Muội là Hoàng phi mà như thế đấy hả? Dậy đi, ca ca nói mẹ hầm canh gà cho muội rồi, ca ca sẽ nhường cho muội cái đùi nhé. Sao muội không trả lời? Hay một cái vẫn ít? Vậy thì hai cái được không, Tiểu Lan? Tiểu Lan !!!! Tiểu Lan!!!!

Tất nhiên là tiểu muội của chàng không thể trả lời, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng gió mùa đông lạnh lẽo lùa qua từng lăng mộ , phả cái lạnh thấu xương hòng hút lấy hơi ấm từ giọt nước mắt đục ngầu rơi từ hốc mắt thâm quầng của chàng.

Hai năm nó xuất giá, chàng đã nghĩ rằng nó sống thật hạnh phúc? Vậy mà, tiểu muội ngốc nghếch một mình chịu đựng , chỉ một mình, gồng mình lên với tất cả mọi thứ như vậy sao? Ai ? Là ai đã dạy muội cứng đầu như vậy chứ?

Tân Nhất nhìn bóng Bình Thứ đổ dài hiu hắt trên nấm mộ nhỏ . Chàng im lặng tiến đến gần người bạn thân nhất của mình, cũng vẫn không nói một lời nào. Mãi một lát sau, tiếng chàng vang lên giữa không gian cô tịch và tàn nhẫn :

- Bình Thứ…

Nghe tiếng có người gọi mình, chàng quay lại, nhìn Hoàng thượng. Đôi mắt vằn những tia máu đỏ, đôi mắt màu lục bảo long lên như điên dại, bàn tay cầm kiếm chĩa thẳng vào cổ Tân Nhất :

- Nó chết rồi, tiểu Lan đã chết rồi! Tại sao hai người vẫn còn sống được? Tại sao Ngươi và Cung Dã Chi Bảo vẫn sống được?

Mỗi câu hỏi của chàng như một mũi dao lạnh buốt và cay độc găm vào tim. Kể từ giờ phút ấy, Hoàng thượng, người bạn tâm giao, Tân Nhất, hảo huynh đệ của chàng đã vĩnh viễn biến mất. Trước mặt chàng bây giờ chỉ là một gã đàn ông tầm thường đáng khinh.

Tân Nhất im lặng nhìn vị ca ca đang quằn quại trong nỗi đau đớn mất đi tiểu muội yêu quý mà trở nên điên loạn. Chàng nhắm mắt, mãi một lúc lâu sau mới thốt lên được hai chữ, chàng thề,đó là tự tận đáy trái tim, với tư cách là chồng của nàng :

- Xin lỗi!

Cây kiếm trên tay Bình Thứ vẫn không có dấu hiệu sẽ thu về. Chàng lúc ấy không còn ý thức được điều gì nữa. Chỉ có thi thể gầy gò ốm yếu của Lợi Lan lọt thỏm giữa quan tài lạnh lẽo làm lòng chàng hơn bao giờ hết dấy lên cảm giác muốn báo thù. Chàng muốn đâm ! Thật sự muốn đâm cho hắn một nhát thật đau! Một mạng đổi một mạng !

- Dừng tay!!!!!!

Bình Thứ ngạc nhiên khi nghe tiếng cha mình, va khi chàng còn chưa kịp định thần lại thì cây kiếm đã theo cước của Tể tướng văng ra xa. Mao Tể tướng không ngần ngại dang tay tát thẳng vào mặt con trai mình, để lại bàn tay ửng đỏ trên mặt chàng rồi vội vàng quỳ xuống trước mặt Tân Nhất :

- Là do Ngũ Lang không biết dạy con, mong Hoàng thượng nể tình xóa tội.

- Cha !!!! – Tiếng Bình Thứ hét lên đầy sát khí

- Nghịch tử, câm miệng!!

Tân Nhất không nói gì, chàng lặng im rồi lắc đầu và quay gót về Nhất Long lầu. Sự việc cũng không có ai chứng kiến, Hoàng Thượng cũng không đả động tới thành ra không ai truy cứu nữa!

.

.

.

.

Chi Bảo thấy Hoàng Thượng có vẻ mệt mỏi, chàng hay đứng trên lầu cao nhìn đăm đăm về phía Bảo Lan cung thì không tránh khỏi lo lắng, nàng đến gần chàng, nhẹ nhàng ôm nàng từ phía sau , cất lời nhẹ như gió :

- Chàng nhớ Lợi Lan Hoàng phi?

Tân Nhất giật mình quay lại nhìn nàng, lắc đầu :

- Ta không có!

Nàng mỉm cười thật yếu ớt, đôi mắt màu nâu trong veo thoáng nét buồn xa xăm. Hàng mi dày khẽ nhắm lại, như đang lắng nghe lời ca của những cơn gió ngoài bờ Ngọc Huyết thổi vào, nàng cất lời, dìu dịu buồn:

- Hoàng thượng, thiếp không sao. Từ khi theo Ngài vào cung, thiếp đã hiểu, chàng là của trăm dân thiên hạ. Chỉ cần trong trái tim chàng có thiếp là thiếp vui rồi.

Chàng vòng tay qua người nàng, siết chặt một cái ôm ấm áp :

- Không, người ta yêu duy nhất là nàng – cô bé Tiểu phong linh đáng yêu ngày nào. Ta dứt khoát không phụ nàng đâu!


.

.

.

Một buổi chiều nữa lại về, như bao buổi chiều mùa đông xám ngắt và lạnh lẽo khác. Tân Nhất thinh lặng nhìn vườn hoa của Lợi Lan. Vườn hoa đẹp quá, nhưng cũng buồn và cô đơn quá. Tại sao trước đây, nàng ấy cũng chỉ có một mình , ngồi đây đọc sách mà chàng lại chưa bao giờ cảm thấy những đóa hoa kia đơn độc và đáng thương như vậy?

Chiếc đình nhỏ buông rèm trắng khẽ lay lay theo cơn gió buốt lạnh. Hai chiếc ghế gỗ nằm cạnh nhau vẫn được đặt ở đó. Không hiểu điều gì khiến chàng như nghẹn thở nhìn nó hồi lâu.

- Hoàng thượng ngạc nhiên lắm sao?

Chàng quay lại nhìn Bộ Mĩ, cô gái có đôi mắt u buồn y như chủ nhân của mình vậy – một nét buồn man mác và gây ám ảnh cho bất cứ ai nhìn vào nó :

- Ngài còn nhớ đã có lần ngài nói là sẽ cùng Hoàng phi ngắm hoa không? Từ ấy, nàng ấy đã mang hai chiếc ghế ra đây ngồi đợi Ngài. Cứ đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi. Vậy mà…chẳng bao giờ Ngài quay lại nhìn nàng ấy lấy một lần. Hai năm như vậy, không một lời oán trách, không một tiếng than thở. Hoàng thượng, nàng ấy chết rồi, Ngài có biết nàng ấy chết như thế nào không? Chết trong trái tim lạnh của Ngài đấy.

Tân Nhất mở lớn con ngươi nhìn Bộ Mĩ :

- Bịa đặt ! Cô ta rõ ràng còn nói mong ta chết ở chiến trường

- Hoàng thượng, có người con gái nào dõi theo bóng Ngài hai năm mà lại mong Ngài chết ở chiến trường? Hôm đó Hoàng phi đang bị cảm thương hàn trong người mà vẫn đội mưa đến Nhất Long lầu…

Chàng quay phắt người, khoát tay :

- Đó chỉ là che mắt thiên hạ. Cô ta chỉ là muốn chứng minh mình là người tốt với mọi người mà thôi.

Bộ Mĩ tức đến nỗi ứa nước mắt với tên Hoàng thượng cố chấp trước mặt. Thôi thì, Hoàng phi đã chết, bỏ lại mình nàng bơ vơ, nàng giờ có sống cũng chỉ là kẻ cô độc mà thôi. Vậy thì cái mạng của nàng còn gì để tiếc nữa? Nàng lớn tiếng hơn, những u uất trong lòng được dịp trào ra:

- Thôi được, nếu ngài đã cố chấp như thế. Nhưng ngài hãy tự hỏi lòng mình xem hai năm qua ngài đã đối xử với nàng ấy như thế nào? Ngài có biết nàng ấy sống như thế nào trong suốt hai năm qua không?

- Như thế nào? Nàng ấy đã sống như thế nào? – Tân Nhất hỏi lại như một phản xạ

- Thì chỉ thở thôi….

.
 
Hiệu chỉnh:
CHAP MỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
nhưng đọc xong rồi ta thấy nó ko đủ dài thì phải.:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
chap này nhiều sự kiên, nhưng Ran chan của ta ko có xuất hiện, nên câu hỏi lớn nhất hiện tại của ta bây h vẫn chưa dc giải đáp.(làm thế nào Ran sống lại dc?)
còn câu hỏi phụ là tại sao Lợi Lan lại làm sát thủ đã dc trả lời. Nhưng ta hơi thắc mắc, 1 cô bé có 6 tuổi mà có thể chung tình như vậy, thật là hiếm có nha.:) càng đọc càng thấy tên Tân Nhất vô tình, hoàng phi của mình mà ko biết chút gì về nàng. thật đáng đập!:KSV@07: mà ko biết hắn ta làm hoàng thượng kiểu gì nữa, lại còn anh minh thần dũng nữa. :KSV@07::KSV@07::KSV@07:
ko biết Mao tể tướng có chủ định gì ko. nhưng ta hi vọng ông đừng có trở thành tội nhân nha nàng. nhưng làm thế nào để trả thù tên Tân Nhất đó càng thảm càng tốt. :Conan05::Conan05::Conan05:

mong Lợi Lan sớm tái xuất giang hồ!:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
yêu nàng nhiều lắm luôn!<3<3<3
 
CHAP MỚI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
nhưng đọc xong rồi ta thấy nó ko đủ dài thì phải.:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
chap này nhiều sự kiên, nhưng Ran chan của ta ko có xuất hiện, nên câu hỏi lớn nhất hiện tại của ta bây h vẫn chưa dc giải đáp.(làm thế nào Ran sống lại dc?)
còn câu hỏi phụ là tại sao Lợi Lan lại làm sát thủ đã dc trả lời. Nhưng ta hơi thắc mắc, 1 cô bé có 6 tuổi mà có thể chung tình như vậy, thật là hiếm có nha.:) càng đọc càng thấy tên Tân Nhất vô tình, hoàng phi của mình mà ko biết chút gì về nàng. thật đáng đập!:KSV@07: mà ko biết hắn ta làm hoàng thượng kiểu gì nữa, lại còn anh minh thần dũng nữa. :KSV@07::KSV@07::KSV@07:
ko biết Mao tể tướng có chủ định gì ko. nhưng ta hi vọng ông đừng có trở thành tội nhân nha nàng. nhưng làm thế nào để trả thù tên Tân Nhất đó càng thảm càng tốt. :Conan05::Conan05::Conan05:

mong Lợi Lan sớm tái xuất giang hồ!:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
yêu nàng nhiều lắm luôn!<3<3<3
ủng hộ chị ra chap , tán thành với erita
à chị vẫn còn lỗi chính tả nha t/g
 
"- Ngài còn nhớ đã có lần ngài nói là sẽ cùng Hoàng phi
ngắm hoa không? Từ ấy, nàng ấy đã mang hai chiếc ghế ra đây ngồi đợi Ngài. Cứ đợi mãi, đợi mãi, đợi mãi. Vậy mà…chẳng bao giờ Ngài quay lại nhìn nàng ấy lấy một lần. Hai năm như vậy, không một lời oán trách, không một
tiếng than thở. Hoàng thượng, nàng ấy chết rồi, Ngài có biết nàng ấy chết như thế nào không? Chết trong trái tim lạnh của Ngài đấy."
"- Như thế nào? Nàng ấy đã
sống như thế nào? – Tân Nhất hỏi lại như một phản xạ - Thì chỉ thở thôi…. "
Em thích câu của BM nói quá :'( Hoàng Phi sống nhẹ nhàng, lặng lẽ quá.
Mong chờ chap từ ss :')
Hay lắm ạ! :3
 
Ừm... Em có hơi thất vọng vì chap này hơi ngắn, nhưng... nghẹn quá... may chưa khóc :3

Nội dung chính của chap này chủ yếu xoay quanh cảm nghĩ của các nhân vật trước cái chết của Lợi Lan và hé lộ kỉ niệm giữa 2 người. Em nói là "hé lộ" bởi vì khi nhắc về kỉ niệm quan trọng như thế có quá ngắn không? Ran mới chỉ 6 tuổi, Shin... 7 tuổi hử ? :p Chỉ trong một lần gặp nhau ngắn ngủi như thế mà hai người họ đã động lòng thì em thật...có chút hụt hẫng. Em nghĩ chắc những chap sau ss sẽ đi đến chi tiết hơn.

Về phía ông Mori sự thực là ông ấy đang mưu đồ một cái gì đó...;)) (Đảo chính đi cho nó xôm =)) ). Và Ran cũng có thể sẽ là người ngăn chặn việc này chăng? :)

Quả thật Shin đã nhầm lẫn Shiho với Ran và Shiho rồi cũng sẽ có ngày phải mở lời tự thú... haizzzz *lắc đầu*. Tình yêu là gì? ~~ Em cảm thấy Shin không hề yêu Shiho, chỉ đơn giản là Shin yêu cô bé Tiểu Phong Linh, là vì cứ ngỡ Shiho là Tiểu Phong Linh nên hắn ta mới như thế. Em có thể thấy được một chút tình cảm gì đó đã nảy sinh trong Shin khi gặp Ran. Chúc mừng Ran nhé.:)

Lỗi type trong chap cũng còn nhiều đấy ss :p

Còn một vấn đề nữa là cách xưng hô của Ayumi. Theo em nghĩ thì để bày tỏ sự kính trọng với bề trên, Ayumi không nên gọi Ran là "nàng ấy" mà thay vào đó là "người", "nương nương"...

Danh của hoàng đế, vua, cung phi, thượng cung, thái giám, cung nữ... khi gọi người ta thường kèm theo họ + chức danh chứ không theo tên. Vì là thể hiện thái độ tôn trọng mà ss :p
VD: Thục viên Lee, Thục viên Jang, thượng cung Nô, Hoàng hậu Ki...
Thế nên là theo em thì ở đây Shiho phải gọi Ran là : Mao (Lợi) Hoàng Phi chứ nhỉ? :p.
Cả những cái danh xưng trước cũng vậy: Công Đằng hoàng đế, Công Đằng thái thượng hoàng, Công Đằng thái hậu, Cung Dã Quý Phi, Mao (Lợi) tướng quân...

Thôi, hóng chap mới của ss nhiều lắm ^^. Bên trên là ý kiến của riêng em thôi, có gì sai sót mong ss lượng thứ và chỉ bảo thêm ^^
 
đau khổ quá! Tui đã khóc khi đọc chap này đó, tội nghiệp Mao Lợi Lan ! Chắc Khoái Đẩu không để nàng ra đi dễ dàng như thế này chứ!!!!

Ôi, sis vẫn muốn đọc thêm! Sao ngưng giữa chừng vậy em? Đang hay và tràn đầy cảm xúc mà! :(
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
hihi mọi người thích là Heo vui rồi, tất nhiên là chap này chỉ nói về tình cảm của những người ở lại , có thể một số người cho rằng nó không quan trọng lắm nhưng không phải chính vì những tình cảm lớn lao đó mới dẫn tới những chuyện không ngờ sau này sao? Hứa hẹn chap sau sẽ dài hơn ạ :p linh2003 về fic kẻ dối trá và người tình ss vẫn đang trong giai đoạn viết, hứa sẽ nhanh chóng comeback, mong em ủng hộ nhé
Heo sẽ gắng sửa lỗi type sớm nhất có thể
Lời cuối, cảm ơn mọi người đã luôn ủng hộ Heo, Merry Chirstmas :))
 
Jukachan, thấy em ra chap mới, chị cứ tưởng mình đọc đầu tiên chứ. Ai ngờ nhiều bạn nhanh chân ghê, chap mới hay lắm, khi đọc, chị cảm giác như nghèn nghẹn lại, day dứt va tiếc nuối một điều gì đó. Chap này, shinichi bị tẩy chay hoàn toàn luôn, chị muốn em hành hạ shinichi tí mà ko biết ý tác giả sao ta?:D Ông Mori này tuyệt không phải người đơn giản, ông ta còn dùng khổ nhục kế (đánh Heiji trước mặt Shinichi) nữa chứ. Dù sao chị cũng mong ông Mori làm cho Shinichi chết dở sống dở thôi chứ đừng gây nên tội quá lớn làm hỏng tình cảm tốt đẹp với Thái thượng hoàng thì thật đáng tiếc. Lúc đầu chị cũng nghĩ Shinichi nhầm Shiho là cô bé Tiểu phong linh, cứ nghĩ là ko phải chứ! Chị cũng có khiếu làm biên kịch ghê, haha:D. Không ngờ tình cảm thắm thiết của Shinichi dành cho Shiho chỉ được xây dựng trên quá khứ mà còn là quá khứ của Ran nữa. Hóa ra tình cảm tốt đẹp này là của người khác, zậy mà Shiho cũng tiếp nhận. Chị tò mò không biết kết cục của cô nàng này sẽ ra sao? À, theo tính đa nghi của chị thì lai lịch của Shiho cũng rất đáng ngờ, một dân nữ bình thường sao có thể được nhiều người đồng thuận lên làm Hoàng Hậu??? Chẳng biết có phải ta đa nghi quá không nữa. Như zậy thì càng hay, nếu như Shinichi và Ran có duyên phận thì thêm 1 chướng ngại như Shiho cũng chẳng đáng ngại gì.o|^_^|o. Mau ra chap mới nha( tham quá, mới đọc chap mới xong), luôn ủng hộ em. Thân!\m/
 
Hiệu chỉnh:
×
Quay lại
Top Bottom