Chap 9- p3:
“ A đến nhà tôi rồi! ” Ran người ướt đẫm, ( vẫn) cố gắng dùng hai tay che đầu =.=, chạy hùng hục vào nhà, thật không giữ nổi hình tượng thục nữ…
“ Đây là nhà trọ của cô sao??? “ Shinichi bước vào, nhìn quanh quất, so với ngôi nhà của cậu thì quá tệ…
“ Anh ngồi tạm đây ăn bánh xem tivi, đợi tôi tắm xong sẽ cho anh tắm!!!” Ran chỉ chỉ vào “ bộ bàn ghế” ra lệnh cho Shinichi…
“ Được” Shinichi keo kiệt đáp vỏn vẹn một từ cho Ran, con người này thật quá đáng ghét..
Một bộ bàn ghế, một tivi, một gi.ường, một tủ quần áo, một bàn học, nhà tắm thì bé tý, nhà bếp thì sơ sài, đến tủ lạnh cũng không có, đây rốt cuộc là nhà sao??? Cô ta sống kiểu gì cho qua ngày vậy???
Này này anh Shin, anh nghĩ nhà ai cũng được như nhà anh chắc, đã đến nhà người ta ngồi thì nên biết điều một chút đi…( Trong lúc viết fic, Au vẫn phải không ngừng dạy dỗ anh Shin…=.=)
Cho đến bây giờ Ran cô nương vẫn chưa hay mình vừa dẫn một tên Đại phàn nàn về nhà, vui vẻ lấy quần áo đi tắm ^^~
Trong lúc đang hưởng thụ thú vui cùng nước nóng và ánh đèn… siêu mờ trong nhà vệ sinh, Ran liên tục nghe tiếng phàn nàn từ bên ngoài…
“ Cái tivi đáng ghét, sao bật kênh nào cũng toàn ruồi với nhặng vậy hả?” Kèm theo đó là hiệu ứng âm thanh liên tục vang dội lại, theo Au đoán là anh Shin đang dồn toàn bộ công lực để nghiền nát cái tivi. Một lần nữa, R.I.P tivi!!!
“ Anh chắc là mình cắm dây ABCXYZ gì đó chưa???” Ran bình tĩnh từ nhà tắm nói vọng ra..
“.....”
Tiếp đó, anh Shin đã chuyển chủ đề “bớt” nhạy cảm hơn: “ Nhà cô không còn cái gì ăn được ngoài mấy cái bánh khô khốc này sao???” Kèm theo đó là tiếng lục xục liên tục phát ra từ nhà bếp…
“Còn mì gói, lát tôi nấu anh ăn…” Hình như Ran đang cố hạ giọng hết mức có thể, từ từ khuyên giải...
Tiếp đến là câu phàn nàn mang tính chất quyết định cuối cùng, khà khà…
“ Đây mà gọi là cửa sao??? Không chừng lay nhẹ cũng sẽ đổ luôn đó!!!” Shinichi thận trọng quan sát chiếc cửa phán đoán, tay lay nhè nhẹ rất nhịp nhàng nha
“ Rầm” Chiếc cửa nằm phơi thân không ngại ngùng trước mặt Shinichi. Một phút mặc niệm bắt đầu…
“ Rầm” Ran bật như bay ra khỏi phòng tắm, nghi phạm vẫn chưa kịp trốn thoát
Một người tim đập chân run, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi thành dòng…
Một người máu dồn lên não, mặt mũi đỏ gay, nước chảy như suối…
“ Shinichiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, anh chết điiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii”
Tiếng nói phát ra cũng cùng lúc Shin thiếu gia bị đá không thương tiếc bay vào nhà tắm. Còn phải nói, góc bay rất đẹp nha
Nam nhân vẫn chưa hết hoảng sợ trong nhà vệ sinh…
Nữ nhân ngồi ôm cánh cửa khóc ròng T.T…
Tên Shinichi chết tiệt, ức hiếp người quá đáng…
Ran dựng tạm cánh cửa, hậm hực đi nấu mì, rốt cuộc vẫn không yên…
“ Sao nước lúc nóng lúc lạnh vậy???” Vẫn là cái giọng phàn nàn đáng ghét ban nãy, bị đá một cú xem chừng vẫn chưa thấm vào đâu…
“ Đèn tối quá vậy, tôi không nhìn thấy gì cả!!!” Mức độ phàn nàn càng ngày càng vượt quá sức chịu đựng của cô gái bé nhỏ đáng thương rồi đó nha…
“ Anh không nói cũng không ai nghĩ anh câm đâu!!!’’ Ran chán nản đáp lại…
“.....”
“ Uả, mấy cái đĩa ở đâu nhỉ?” Ran tìm loanh quanh mãi không thấy… “A, ở trên nóc tủ bếp”
Mắt Ran lóe sáng, cố gắng vươn người tới để lấy…
“ Một chút nữa là tới rồi, cố lên Ran, cố lên”
“ A, di chuyển rồi, sắp lấy được, mày giỏi quá nha Ran !!!”
Lời vừa thốt ra cũng là lúc chồng đĩa tới tấp đổ xuống…
Ran bất ngờ không biết nên làm gì, thất thần đứng ngây người, chỉ biết dùng hai tay ôm lấy đầu hi vọng…
Mà hi vọng cái gì vậy??? Không biết! Có nằm mơ cô cũng không hình dung ra sự việc sắp tới đây còn lãng mạn hơn mấy quyển ngôn tình Trung Quốc mà Sonoko vẫn hay cảm thán.
Shinichi không biết từ đâu xuất hiện đứng sau Ran, đỡ lấy chồng đĩa đang chuẩn bị đổ ụp xuống đầu cô. Khuôn ngực trần áp sát vào lưng Ran, nước từ cằm cậu nhỏ từng giọt xuống vai cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt Ran, hương thơm sữa tắm quấn quýt đầu mũi cô mãi không rời. Rất cá tính, rất đàn ông nha...
Ran nhận ra tim mình bắt đầu loạn nhịp, mặt nóng bừng bừng, cô sợ cứ đứng mãi thế này thì sẽ không kiềm chế được bản thân quay lại gặm nhấm cậu ta như một cái bánh mất…
Lần thứ n Ran hành động nhanh hơn suy nghĩ, nhảy vọt ra khỏi vòng tay Shinichi. Cái đầu cứng cỏi của cô va đập mạnh vào cằm Shinichi, cậu bất giác bị giật mình, buông đống đĩa trong tay ra…
Giọt nước tràn ly không thể cứu vãn, sau lần đầu rơi hụt thì đống đĩa đã phũ phàng rơi xuống vỡ tan tành…Mảnh vỡ bắn tứ tung...
“ Á!” Ran cúi xuống ôm chân, bặm môi chịu đau, máu bắt đầu chảy…
“ Sao cô lúc nào cũng hậu đậu thế hả???” Shinichi mặt tối sầm, dìu Ran ngồi vào ghế… Liền quay đi tìm băng cứu thương…
“ À, nhà cô có bộ quần áo nào tôi có thể mặc không???”
Bấy giờ Ran mới ngẩng đầu lên, Shini...chi, Shin..ichi, anh ta đúng là không mặc gì =.=
Tầm bậy, có quấn khăn tắm mà, chẳng qua là nude thân trên thôi. Nhưng mà thân trên anh ta có chút vấn đề nha, phần xương quai xanh thì vô cùng quyến rũ, d.a thịt trắng mịn màng, cơ bắp có tí cuồn cuộn…
Ran vẫn cứ thế dán mắt mình vào cơ thể Shinichi, đến khi cậu nhắc tiếp câu thứ hai:
“ Này, tôi hỏi là cô có gì cho tôi mặc không, thế này hơi bất tiện!!!” Shinichi vẫn không thay đổi sắc mặt, hỏi lạnh lùng
“ Tôi có bộ Võ phục Karate tương đối rộng, chắc anh mặc vừa…” Ran đáp ậm ừ, tiếp tục dán mắt vào cơ thể cậu, tạm thời quên đi vết thương ở chân. Nếu bây giờ không nhân cơ hội thì thật lãng phí tài nguyên quốc gia nha…
Vận xong quần áo, Shinichi bắt đầu đi lục lọi bông băng. A, cô quên khuấy là nhà cô đã hết bông băng, bi đát thay..
“ Nhà tôi hết bông băng rồi!!!” Ran mặt bí xị chờ cơn thịnh nộ của Shin đại thiếu gia
Trái ngược với suy nghĩ của cô, Shinichi không nói không rằng, một mạch xông đến tủ quần áo của cô.
“ Á, không được, trong đó toàn đồ phụ nữ mà!!!” Ran định chạy ra ngăn Shinichi nhưng cái chân đau tự nhiên nổi dậy bãi công
Shinichi đóng sầm cánh tủ, lôi ra cái áo sơ mi trắng. A, là cái lần trước anh ta cho cô mượn để làm bằng chứng ngoại phạm đây mà. Không hổ danh du học nước ngoài, trí nhớ rất tốt!!!
Shinichi nhanh chóng xé toạc cái áo mĩ miều ra, đến nâng chân Ran lên, bắt đầu băng bó. Động tác rất thành thục…
“ Anh hình như quen với việc này…”
Không hiểu sao vừa nghe thấy Ran nói thế, Shinichi bất giác nắm chặt, thất thần một hồi…
“A, đau…”
Ran chợt kêu lên, sao anh ta nắm đúng chỗ đau vậy chứ…
“ Tôi xin lỗi…”
Nghĩ ngợi gì đó một lúc Shinichi mới cất tiếng nói:
“ Lần sau cô không nên để bát đĩa cao như vậy, rất nguy hiểm!!!”
Á, như vậy là ý gì? Đang quan tâm cô sao? Ran lập tức xua đi ý ngĩ vớ vẩn trong đầu…
“ Là lần trước tôi mời Sonoko và anh Makoto đến nhà dùng cơm. Về sau Sonoko bắt anh Makoto rửa bát, chắc do thói quen nên anh ấy mới xếp như vậy….”
Thấy Shinichi không nói gì nữa, Ran thấp thỏm nói:
“ Anh đang giận à???”
“ Tôi làm gì mà phải giận cô!!!” Shinichi vẫn không thèm ngẩng mặt nhìn Ran, tay vẫn chăm chú băng bó vết thương, mồ hôi rịn trên trán…
Không giận, không giận mà trên mặt anh ta ghi rõ rành rành mấy chữ :” Nếu không mau tìm cách lấy lòng tôi, tôi sẽ bóp nát chân cô!!!”
Đại thiếu gia đúng là đại thiếu gia, thật không có tính người!!!!
“ Xong rồi!!!”
“ A, để tôi đi nấu mì cho anh ăn!!!”
Vừa nghĩ ra chủ đề, Ran vội vàng bật dậy, tiếc là cái chân càng ngày càng biểu tình dữ dội. Đáng ghét, vừa đứng lên đã phải ngồi xuống ôm chân khổ sở….
Dường như thấy bộ mặt đau khổ của Ran, Shinichi liền nói một câu nhân từ nhất trong ngày:
“ Cô ngồi yên đấy, tôi đi nấu!!!”
Ran mặt méo xệch đồng ý, đành ngồi ở ghế quan sát Shinichi.
Bộ dạng anh ta nấu mì đến là khổ sở, nhìn qua là biết chưa từng nấu ăn bao giờ, bật mãi không được bếp ga. Ran đành phải trợ giúp:
“ Anh xoay núm vặn về bên trái ấy”
Sau một hồi vất vả lên xuống, hai bát mì cuối cùng cũng được bưng ra…
Nhìn thấy mì mắt Ran sáng lóa, sức lực không biết từ đâu tuôn ra ồ ạt. Tung đũa lên, Ran chỉ cần sụp soạp 1 phút là hết nhẵn nha. Qủa rất lợi hại… Nào ngờ ông trời không rủ lòng thương, tên Shinichi ăn rất dè dặt, bộ dạng khoan thai thưởng mì, chốc chốc mới ăn một miếng. Đối với Ran mà nói như thế đúng là cực hình, anh ta ăn chậm, cô nào dám ăn nhanh T.T Không thể đánh mất hình tượng thục nữ đã xây dựng bấy lâu…
Shinichi ăn một miếng, chốc chốc lại ngẩng lên, mặt tỏ rõ vẻ không hài lòng…
“ Sao cô để tóc ướt như vậy, không sợ bị cảm sao?”
Đang định nói “ Tôi quen như vậy, rất mát nha!!!” thì đập vào mắt Ran là hai hàng lông mày nhíu lại của Shinichi, cô lập tức nuốt hết những câu chữ ấy vào, tuôn ra một câu mang tính chất khả ái hơn:
“ Lần sau tôi sẽ chú ý…”
Ây da, mà sao cô phải sợ anh ta chứ, anh ta đâu phải mẹ cô mà để ý toàn mấy thứ vặt vãnh của con gái như vậy. Đang định dùng hết sức bình sinh để bật lại thì Shinichi bỗng đứng lên:
“ Tôi ăn xong rồi!!!”
Shinichi bước ra cửa, có lẽ định về thì chợt nhớ ra điều gì đó, quay lại, cúi xuống, lặng lẽ nhặt hết đống đĩa vỡ giúp Ran…
Ran chăm chú nhìn, cảm động không thốt lên lời. Tên Shinichi này, còn có lúc biết điều như vậy…
“ Tôi về đây, cô đau chân, không cần ra tiễn!!!”
Hả, hả, cái gì??? Ran còn chưa kịp tiêu hóa lời vừa nãy thì Shinichi đã bước ra tới xe, khởi động máy…
Chợt nhớ ra điều gì, Ran lao ra cửa gọi với theo, may là Shinichi vẫn chưa đi…
“ Đây là cơm cuộn tôi làm để giành, coi như là quà cảm ơn anh!!!” Ran chìa ra trước mặt Shin một hộp nhựa, nhìn rất dễ thương
Shinichi trong lòng khấp khởi mừng thầm, ý cười lộ rõ, cười vì điệu bộ phụng phịu dễ thương của Ran, cười vì được cô ấy tặng quà, cười vì cái gì đó mơ hồ đến chính cậu cũng không biết. Tuy rất muốn nhận, Shinichi vẫn cố tỏ ra thanh cao.. Khụ một tiếng rồi nói:
“ Cô để giành mà ăn!!!”
Nào ngờ Ran tưởng thật, mặt méo xệch quay đầu định đi
“ Ấy ấy, tôi lấy, làm gì mà vội thế chứ, đùa chút thôi mà!” Shinichi nhảy như bay ra khỏi xe, lao đến cướp hộp cơm trong tay Ran.
“ À, sắp tới nhất định phải dành quán quân Karate đấy! Được quán quân nhất định tôi sẽ dẫn cô đi Tropical Land chơi!!!”
“ Cái...gì???”
Ran chưa kịp hoàn hồn, tên Shinichi đáng ghét đã lao xe vọt đi...