[Longfic] Mưa tình yêu

- Phần trình bày, Au sẽ rút kinh nghiệm!
- Phần nội dung, chap sau Au sẽ cố gắng miêu tả khung cảnh tốt hơn, và sẽ khai thác nội dung nhân vật sâu hơn. Thiết nghĩ ksv dạo này toàn spam, chẳng ai đọc kĩ để rút nx cho ng viết. Thực sự có lúc sợ viết ra mà chẳng ai đọc mà cho ý kiến, khai thác nội tâm sâu thì chap có thể sẽ dài, đôc giả lại ngại đọc. Ksv bh toàn mấy bé lớp 5 lớp 6 , thích đọc mấy thể loại kiểu hành động, bla bla, thấy cốt truyện có vẻ hấp dẫn là lao vào đọc, rồi viết..... Fic của mình mấy chap đầu lại k phải Shinran nên vô hình chung là m.n k thích đọc. Ban đầu mình viết cũng chỉ là để thỏa mãn trí tưởng tượng nhưng viết riết r đâm ham. Nói chung thỉnh thoảng đọc đc.mấy lời nx như vậy Au lại có thêm động lực để viết tiếp, tks Kirill nhiều
- Còn về cảnh nóng thì đây là phần duy nhất thôi, sẽ ko xuất hiện lại nữa đâu, vì đến Shinran mình muốn hai anh chị yêu nhau trong sáng cơ. Với lại mình k biết viết cảnh nóng, mấy đoạn hnay là mình đọc tiểu thuyết rồi nhớ mang máng viết dựa vào thôi, nếu muốn chém mà sợ ám tinh thần trong sáng của mấy bé thì qua wall nhà.mình nhé. Luôn luôn lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ, dù đúng hay sai :))
P/s : Au đang ức chế nên type một đống linh tinh ra như vầy đấy, thông cảm :))
Còn k phát hiện ra gì á, k thấy Au viết là " Eri" thay vì Eri bình thường à, có dụng ý cả đấy :v
 
Ôi cái "Eri" ấy tớ đoán ra ngay mà =))
Đoán hẳn ra diễn biến các chap sau nữa cơ :))

Đừng lo nếu ko có ai cm. Trên KSV hầu hết là đọc chùa fic *mình cũng hay như thế* Tại mình mắc bệnh lười biếng mà =))
Fic của bạn có ý tưởng rất mới lạ. Tớ thích những thứ mới lạ =)) Còn việc các bé lớp 5 lớp 6 thì... ko phải đâu. Toàn lớp 7 đến lớp 10 đấy =)) KSV mà toàn học sinh, mình 20t là gần già nhất cái box fanfic này >.< Không thể nắm bặt được thị hiếu của các em. Mà không chỉ riêng mình cậu đâu, fic của tớ cũng nằm phủi bụi đấy thôi :)) Và còn 1 vài fic khác mà tớ đã đọc. Chúng ta cùng cảnh ngộ *bắt tay nào* :x

Chap mới nhanh nhé ^^
 
Chap5- Part 2:
Những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, rực rỡ như sắc hoa hồng nhẹ nhàng tản mát khắp chân trời, bao trùm cả mặt đất. Một luồng ánh sáng tinh nghịch khẽ khàng lách qua khe hở của những tấm rèm cửa, rọi vào trong phòng, bò lên gi.ường, tỏa những tia sáng diễm lệ lên bóng hai người đang ôm nhau say ngủ.

Yusaku bị đánh thức bởi tiếng nói vừa đủ nghe nhưng vẫn như xé toang tâm can anh. Trước mặt anh lúc này là Eri...

- Yusaku, anh là đồ tồi!!!!

Nói rồi, cô chạy vụt ra khỏi phòng.Eri, cô ấy nói như vậy là có ý gì? Yusaku vẫn chưa tỉnh ngủ, anh lật chăn ra định chạy đuổi theo Eri thì chợt nhận ra trên người mình đang... không mặc gì. Anh hoảng thật sự, cố gắng nghĩ lại xem đêm qua mình đã làm những gì. Càng cố nhớ thì đáp lại anh chỉ là sự mơ mơ hồ hồ. Anh chỉ biết là hôm qua đã gặp Eri ở quán bar, còn chuyện sau đó, anh hoàn toàn không biết ? Bối rối nhìn sang bên cạnh...Anh sững người... Là Yukiko!!! Cô ấy làm gì ở đây? Tại sao? Chẳng nhẽ đêm qua mình với cô ấy đã

... Không, không thể nào, người anh gặp đêm qua, nhất định là Eri cơ mà, sao có thể lầm được!!!

Hàng mi dài của Yukiko khẽ lay động, cô mở to đôi mắt nhìn Yusaku. Rồi trong phút chốc, cô kéo chiếc chăn lên cao hơn ngực mình, bắt đầu khóc nấc lên. Yusaku bối rối, anh nhớ cái mùi hoa lan thoang thoảng ấy lắm, anh nhớ bên cạnh mình rõ ràng là người con gái mình yêu, sao giờ có thể thành ra như thế này?

Yusaku tiến lại gần Yukiko, khẽ nói:

- Anh xin lỗi!!!

Yukiko gục vào ngực Yusaku mà khóc nức nở... Yusaku biết là lúc này không nên hỏi gì, nhưng anh không thể kiềm chế lại được. Anh mấp máy mấy câu:

- Đêm qua, đã có chuyện gì xảy ra vậy?

Yukiko ngước đôi mắt đầy ựng nước lên nhìn Yusaku, vội đẩy anh ra xa:

- Sau bao nhiêu chuyện anh đã làm với tôi, sao bây giờ anh có thể nói như thế!!!

Yukiko tức giận, cô mặc vội quần áo rồi chạy vụt đi để lại Yusaku thất thần nhìn theo. Anh đấm mạnh vào tường đầy bất lực... Người con gái hôm qua, là Eri hay Yukiko? Sự thật là gì đây???

...............................

Yukiko hẹn Eri ra quán nước quen thuộc, liếc nhìn đồng hồ, Yukiko tự hỏi sao Eri mãi chưa đến? Kế hoạch của cô đã thành công mỹ mãn. Nhưng sao cô vẫn tự cảm thấy thương cho thân phận mình. Ánh mắt Kudo lúc đó, nếu không phải cô, mà là ai kia thì chắc anh hạnh phúc lắm. Khẽ thở dài, câu nói hôm qua của Yusaku lại hiện lên làm tim cô đau nhói: “Eri... Anh yêu em!”. Giọng nói của Yusaku không lạnh lùng như hàng ngày cô thường thấy... Chúng ấm áp, nhẹ nhàng và đầy yêu thương. Nó làm cô ghen tỵ, với Eri. Kudo vẫn tiếp tục vò nát th.ân thể cô. Nửa cô muốn đẩy anh ra, nửa lại muốn để mặc anh muốn làm gì thì làm. Ở bên cô nhưng anh lại nghĩ đến người con gái khác. Nhưng miễn là được ở cùng anh thì khổ thế nào cô cũng chịu được. Dù anh không yêu cô cũng được, cô không thế mất đi anh. Cô nhắm mắt để tránh ánh mắt hừng hực đầy dã thú của anh, chợt nhận ra nước mắt đã thấm ướt gối. Yukiko thì thầm, túm chặt gáy anh. Những nụ hôn hoang dại làm nước mắt ngừng rơi... Phải, đêm qua cô đã đóng vai Eri rất đạt, rất tròn vai... Lớp mặt nạ của cô không làm Yusaku phát hiện. Qủa không uổng công cô đi học hóa trang bấy lâu nay, không ngờ còn có ngày áp dụng ngoài thực tế được... Từ mùi hương, mái tóc, đến gương mặt, cô cố gắng để giống Eri nhất có thể. Dù địa vị, thân thế và cả sắc đẹp, cô luôn hơn hẳn Eri mà tại sao mỗi khi đối diện với cô ấy, cô vẫn cảm thấy thua kém thật nhiều. Là vì cô không có được tình yêu đích thực!

Hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ kéo cô trở về với thực tại, hương hoa lan quen thuộc. Eri lúc này đang đến gần chỗ cô, tiều tụy nhưng vẫn không mất đi vẻ kiêu hãnh trong ánh mắt. Ánh mắt Eri lúc nào cũng vậy, sắc lạnh đến ghê người. Eri vuốt mái tóc mình rủ hết về một bên vai, Yukiko không thích thái độ này, nó làm ánh mắt của cả quán nước hướng về cô ta. Cô ấy thật sự rất cuốn hút, chả trách Yusaku si mê như vậy...
-Tại sao cậu gọi tôi tới đây? - Eri vào thẳng vấn đề chính. Cô vẫn còn nhớ tới thái độ sáng sớm nay của Yukiko, cô ấy gọi cho Eri, nói muốn cho Eri thấy tình yêu của Yusaku là dành cho ai. Vốn định không đi, nhưng trong lòng Eri có chút gì đó tiếc nuối, cô vẫn mong níu giữ lại được một chút gì đó...
- Tại sao à? Cậu không thấy sao, tôi đã ở cùng Yusaku đấy- Yukiko nói đầy mỉa mai, khuôn mặt Eri vẫn không biểu lộ cảm xúc, trên môi bất chợt một nụ cười xót xa...
- Cậu nói những điều ấy cho tôi làm gì?- Eri cố gắng cười, nhưng điều đó chỉ khiến Yukiko thêm đắc ý, cảm xúc làm toàn bộ dây thần kinh của Eri gần như tê liệt. Yukiko đưa tay nâng nhẹ cằm Eri lên, cười phớt.
- Là anh ấy h.am m.uốn tôi, tôi hoàn toàn bị anh ấy cưỡng bức. Anh ấy muốn có được tôi, muốn ngủ cùng tôi. Giờ thì cậu biết anh ấy yêu ai rồi đấy. Hãy biến khỏi cuộc đời anh Yusaku đi, cậu không dành cho anh ấy đâu. Không nhớ sao, nhà cậu rất nghèo, còn nhà anh ấy rất giàu. Xứng với tập đoàn Kudo chỉ có tập đoàn Hamano tôi thôi!
Yukiko nói xong rồi đứng ra khỏi bàn, để mặc Eri ngồi đó. Trước mặt người khác, Yukiko luôn cố gắng mạnh mẽ nhất có thể, nhưng khi đứng dậy rồi, đôi môi cô run rẩy, cô kinh tởm những lời mình vừa nói. Họ là của nhau, còn cô chỉ là người thứ ba, vậy thì sao phải làm khổ nhau như vậy... Giọng anh lúc đó thật nồng nàn, con người anh thật ấm áp... Những tiếng yêu thương không hề ngụy tạo. Một giọt nước mắt rơi ra trên khóe mi mỗi khi cô cố gắng trút bỏ... hạnh phúc hay niềm đau... suy cho cùng thì chỉ toàn là nước mắt...Nụ hôn hôm qua, và nỗi đau hôm nay, em nên tin điều gì đây Kudo???

Eri ngồi đấy,cô nghe tim mình tan nát... Những lời nói hành hạ cô, từng chút một... Chúng len lỏi vào trong ánh mắt, vào tận tâm can, trí óc cô....
.......................
p/s: Thông báo thông báo, Au sắp cạn ý tưởng :KSV@06:
 
Hiệu chỉnh:
@Tran Song Nhi Không sao ^^ Từ trước đến nay ai cũng làm vậy, nhưng bây giờ ko thế nữa. KSV giờ đã có nội quy hẳn hoi rồi mà. Hi vọng reader của KSV sẽ tôn trọng nội quy diễn đàn và làm đúng theo như vậy :)

@ranchansa shinsama Tớ đã đọc xong, và có chút nhận xét đây >.<

Những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, rực rỡ như sắc hoa hồng nhẹ nhàng tản mát khắp chân trời, bao trùm cả trời đất. Một luồng ánh sáng tình nghịch khẽ khàng lách qua khe hở của những tấm rèm cửa, ròi vào trong phòng, bò lên gi.ường, tỏa những tia sáng diễm lệ lên bóng hai người đang ôm nhau say ngủ.

- Cậu chú ý lỗi type nhé.
- Cái đoạn "khắp chân trời, bao trùm cả trời đất" lặp từ cậu à, đọc lên sẽ ko được hay. Tại sao cậu ko sửa thành:
Những tia nắng ban mai đầu tiên xuất hiện, rực rỡ như sắc hoa hồng nhẹ nhàng tản mát khắp chân trời, bao trùm lên cả mặt đất.
- "Khẽ khàng" >.< Tớ nghĩ chỉ cần "Một luồng ánh sáng tinh nghịch khẽ lách qua khe hở..."
Cho thêm chữ "Khàng" làm cho câu văn bị cứng.
- "Bò lên gi.ường"... Ánh nắng bò lên gi.ường? Câu văn đang rất hay rất mượt, nhưng cái câu "bò lên gi.ường" đã phá tan tất cả :( Nếu bỏ nó đi, cậu sẽ thấy lời văn hay hơn rất nhiều.

- Yusaku bị đánh thức, trước mặt là Eri. Đoạn này cậu nên miêu tả về Eri. Dáng điệu của cô thế nào, đôi mắt ánh lên vẻ đau đớn cực độ, gương mặt trắng bệch, giọng nói run run. Là Eri bị phản bội mà, tại sao chỉ nói có 1 câu rồi bỏ chạy. Tớ cảm thấy cậu cho Eri xuất hiện quá nhạt.

Nhưng miễn là được ở cùng anh thì khổ thế nào cô cũng chịu được. Dù anh không yêu cô cũng được

Sao lại nhiều "được" thế này T.T

- Đoạn cuối cậu nên khai thác thêm diễn biến tâm trạng Eri chăng? Hay cậu để dành nó cho chap sau >.<

- Đoạn đối thoại của Yukiko và Eri, cậu cách dòng ra 1 chút cho thoáng nhé ^^

Chà bắt đầu gay cấn rồi đây. Liệu rằng Yukiko có thai và bắt Yusaku cưới chăng :)) Bạn Shinichi sẽ ra đời như thế sao T.T
Hóng chap mới của cậu nhé ^^ Xin lỗi đã chặt chém cậu ác thế này... :'( Tớ ko cố ý đâu :((
 
Ss miêu tả tâm trạng Yukiko khá tốt nhưng sao tâm trạng Eri lại có vẻ mờ nhạt thế này :))
Lời văn của ss ngày càng mượt rồi nha. Còn lại những gì em muốn nói thì Khờ Rin đã giành nói hết =))
Ss cố gắng viết nha, fic đang hay mà
 
công nhận là chap này nhiều lỗi type thật, đọc lại thấy mất hết cả cảm tình :))
còn cái nội tâm của Eri thì mình thấy mấy chap trước nhiều rồi để dành chap sau , chap này khắc họa sâu hơn Yukiko một tí @@
còn mấy cái lỗi miêu tả mình sẽ rút kinh nghiệm
mong là chap sau end đc phần 1 T.T
sau đó ta sẽ trốn nợ dài dài =))
 
Yup =)) Ice đã đọc fic này 1 lượt từ đầu tới cuối :))
Mấy chap đầu cậu viết in đậm tất cả nên cách trình bày fic trở nên ko đẹp. Chap mới nhất cậu cũng đã khắc phục lại nên tớ ko còn gì để nói :)) Chỉ là khuyên cậu dùng ít dấu ba chấm thôi >.< Mọi người hay bị dùng nhiều dấu này nhỉ? Nó để kéo dài cảm xúc nhưng mà chỉ hợp vào vài chỗ thôi >.< Nhiều chỗ của cậu vẫn nên thay bằng các dấu chấm hoặc phẩy thông thường thì sẽ hay hơn. Còn nữa dấu ba chấm cũng là cách trình bày trở nên rối ko đẹp mắt nhất là ở font chữ của KSV.

Tiếp tới phần nội dung :))
Phải công nhận là về mặt nội dung cậu có bước đột phá cho fanfic mang đến cảm giác mới lạ :)) Theo tớ là nó khá ổn :)) Khi đọc thì chả hiểu tại sao tớ thương Yukiko nhất :)) Thể nào về sau cũng .... =))
Tình tiết của cậu ko bị nhanh đâu nhé, nhưng mà tớ cảm giác cái nhanh là cái cậu miêu tả nội tâm. Thấy hơi chóng vánh @@ Càng thấy cái chap mà cậu miêu tả đoạn đi chơi của cả 4 người ý là ko ổn nhất. Những suy nghĩ cử chỉ hành động diễn ra nhanh chóng hơn bình thường. Rồi nhảy đoạn cũng thấy thế nào ý :)) Nhất là nhảy đoạn sang phần vào bệnh viện :)) Chỉ là những câu đối thoại cộng thêm cách trình bày ở chap đấy khiến tớ ko ưng ý lắm :))
Nếu muốn nói vì sao tớ đọc là do tớ bị thu hút bởi đoạn mở đầu của cậu :)) nó cũng ổn nhưng tớ ko hiểu hình như mình đọc fic cậu đoạn đấy ở đâu rồi :)) Cậu từng post trên CFC đúng ko? :))
Còn về sau tớ bị thu hút vì Khờ Rin nói có cảnh nóng =)) Tớ là tớ không đòi hỏi được như Khờ Rin Rùa vì cậu ấy 20 rồi =)) Tớ mới 15 =)) Theo tớ là nó ổn rồi đọc giống một vài tiểu thuyết ngôn tình :)) Nhưng mà một lần nữa kết thúc lại chóng vánh T^T *Hay do mình tham lam =))*
Còn một đoạn nữa giờ tớ mới nhớ, tớ tưởng lúc đầu Mori cũng chỉ muốn tán đổ Eri thôi chứ đã thích nghiêm túc đâu. Cậu phải dẫn dắt một chút biểu hiện của Mori với Eri và ngược lại dần dần chứ thế này thì nhanh quá :))

Anw, Mong có chap mới của cậu T^T Mặc dù lòng đau như cắt vì ko có cảnh nóng nữa T^T Bây giờ học sinh 10t=18t rồi ý chứ T^T
*Đập bàn* Khờ Rin Rùa ới :)) Tớ muốn trong fic tớ có cảnh đấy nhưng 1 Fic là Horror 1 FIc Crossover phong kiến phải làm sao đây T^T *Ăn vạ*

P.s: Tớ nghe nói fic cậu bị Spam :)) có cần tớ del giúp ko :))
À mà có luật rồi nhé từ bây giờ cấm dựt phong bì hay tem gì đấy tôn trọng tác giả fic 1 chút đi. Người ta đã mất công viết, mình mất công vào thì đọc rồi nhận xét chứ lấy mấy cái chả nhìn chả sờ được làm cái gì. Vớ vẩn :))
 
@ bông:
chuẩn, tớ post ở cfc chap đầu, sau lại lười ko post ở đấy nữa
Còn cái phần nội dung công nhận là nó diễn biến nhanh thật, tớ cũng chả hiểu mình đang viết cái khỉ gì nữa, cảm xúc đến đâu thì viết đến đấy :KSV@08:
Cái cảnh nóng ấy thì :KSV@13: viết cho qua nhanh vậy thôi, ksv nhiều nhóc còn bé mà, như cái Fic Đâu mới là con người thật của em ấy, fic ấy mang sang CFC bị ss Ony phản đối quá trời, nói là văn chương rẻ tiền gì đó, đâm ra sợ không dám viết nhiều, ngta lại bảo câu khách này nọ :KSV@11: cậu đọc tiểu thuyết của Diệp lạc vô tâm chưa, chị ấy viết cảnh nóng thì * ba chấm * :KSV@07:
Nói chung là Tks cậu nhiều, cậu với Khờ rin chém quá trời, sắp dài hơn 1 chap của tớ rồi đấy
Lần sau phát hiện ra lỗi thì cứ chém nhé, để rút kinh nghiệm mà viết ko thì viết ngày càng tệ thì chết :KSV@15:
p/s: Cậu xóa hẳn cái topic [Longfic Shinran] Mưa tình yêu kia được ko, cái này là [Longfic] Mưa tình yêu, cái topic kia bị spam quá trời nên chạy tháo lập topic mới này :KSV@16:. Nhớ là đừng xóa nhầm đấy, ko thì chết tớ
 
@ranchansa shinsama : Cậu send link cho tớ được ko cái cần xóa ý. Còn lời nói của ss Ony mang ý nghĩa khác cậu ko hiểu à :)) Cái Fic kia văn chương ko mềm mại mang ý bôi bác nhiều hơn là viết cái cảnh nóng mà nó miêu tả thú thật là tớ đọc rồi chờ tớ 18t cũng chả để ý làm gì. Như tớ nói cái kiểu miêu tả như thế là mang tính chất bôi bác ko phù hợp với Fanfic. Còn của cậu nói nhưng vẫn nhẹ, nó uyển chuyển mượt hơn, cậu đọc sẽ thấy sự khác biệt. Cái miêu tả của cậu ko nhầm thì nó dựa theo tiểu thuyết ngôn tình :)) những cái đấy thì rất bình thường văn chương là phải mượt phải mềm chứ có phải văn tục tĩu thế đâu :))
 
Sao... sao cứ cái gì hot cái gì nóng là lại lôi Khờ Rin vào T.T Khờ Rin đã làm gì... =))
@ranchansa shinsama Cậu yên tâm, tớ và Ai Que sẽ nhận xét nhiệt tình, chỉ cần cậu ko bỏ fic là dc :))
Mà nói thật chẳng hiểu tại sao khi đọc fic thấy có lỗi là mình phải nhận xét bằng được, đứng trên phương diện người đọc thấy fic có lỗi là phải góp ý. Nhưng mình lại ko áp dụng được mấy cái lời nhận xét ấy vào fic của mình :)) Lạ thật =)) Chắc mình nên bỏ luôn khoản viết fic, chuyển sang làm beta-reader nhỉ :">
Cậu cần những lời nhận xét để khắc phục và hoàn chỉnh fic hơn thì tớ sẽ chém nhiệt tình ^^ *đương nhiên đã chém là phải chém đúng* :)) Tớ chỉ vào chém những fic mà au cần lời nhận xét của độc giả để rút kinh nghiệm, hoặc những fic có nội dung mới lạ như fic của cậu. Đi đâu cũng ném đá tác giả chắc tên tớ bị liệt luôn vào danh sách đen mất =))
 
Chap này giới thiệu hoàn cảnh của 25 năm sau nhé!!! Từ đoạn này là phần ShinRan rồi nhá, ai ko đọc phần 1 mà đọc luôn từ đoạn này vẫn hiểu được, ok!
Phần 2
Chap 6- Part 1:
25 năm sau:

- Con đã nói là con muốn về nước- Shinichi nói vào điện thoại mà gần như là gào lên, bình tĩnh sắp mất hết!!!

- Ở bên Anh có gì không tốt mà con cứ khăng khăng như vậy- Kudo Yusaku vẫn nhất mực điềm đạm với con trai

- Bố định chia cắt cái gia đình này đến chừng nào nữa?- Lần này thì bình tĩnh đã về 0

- Được, nếu thế, cứ làm theo ý con muốn- Yusaku thở dài rồi cụp máy. 19 năm nay, 2 bố con anh chưa lần nào nói chuyện tử tế được với nhau. Không phải vì anh lạnh lùng xa cách, không phải vì anh không muốn nói chuyện với con trai mà tỏ thái độ nọ kia. Nhưng không hiểu sao, từ lúc Yukiko sinh Shinichi ra, anh luôn có cảm giác xa cách với thằng bé, không tài nào hiểu nổi. 25 năm qua, Yusaku anh luôn sống trong khổ tâm dằn vặt, anh thấy có lỗi với Yukiko, rất nhiều, anh hối hận vì không có cách nào đem lại hạnh phúc cho cô. Còn về Eri, Yusaku không dám nghĩ đến... Cô ấy đi qua đời anh, vô tình nhưng để lại nhiều dấu vết. Những khi nghĩ đến Eri dù chỉ là một giây, vết thương trong lòng anh lại càng thêm sâu đậm. Sau cái đêm định mệnh anh ở cùng Yukiko, Eri đã mất tích, cô ra đi không để lại một dấu vết làm anh tìm kiếm điên cuồng trong vô vọng. Giờ cô ra sao, ở đâu, còn sống hay đã chết, anh không hề hay biết, anh chỉ biết đứng đằng sau cô, nơi góc khuất, cầu mong sẽ có một người đàn ông làm cho cô hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn khi cô ở bên anh... Bây giờ, Yukiko đã là nữ minh tinh màn bạc, hào quang luôn rải lối cô đi mà Yusaku vẫn thấy có gì đó buồn trong đôi mắt cô, Anh biết, Yukiko buồn là vì anh. Nhưng anh đâu có làm gì được. Cả về thể xác lẫn tinh thần, anh không thể làm gì cho cô, anh không có hứng thú ấy nữa... Anh luôn lạnh nhạt với vợ, không khí trong nhà lúc nào cũng căng như dây đàn, vì thế ngay khi đủ tuổi, anh đã cho Shinichi đi du học ở Anh ngay, anh không muốn cho con trai mình chứng kiến thêm cảnh tồi tệ nào nữa.Về phần anh, giờ cũng đã là một tiểu thuyết gia trinh thám hàng đầu thế giới, cái tên mĩ miều do độc giả ưu ái tặng cho. Thật chua xót, tiểu thuyết gia vẫn đang trong vụ án tình yêu luẩn quẩn không thể giải đáp do chính mình viết nên...

Shin thở dài một tiếng, mai anh sẽ bay về nước, anh chán ghét cái nước Anh này lắm rồi, anh muốn về để tâm sự với mẹ, muốn về nhà để ăn bữa cơm gia đình đúng nghĩa mà bấy lâu hằng mong ngóng. Anh muốn được ba quan tâm như bao bạn bè đồng trang lứa khác, anh không cần tiền bạc của bố, không cần!!!

......................

- Mẹ à, mai con sẽ về nước- Tiếng Ran nhí nhảnh vang lên trong điện thoại

- Con về sớm vậy, không định đi tình nguyện nữa sao???- Tiếng bà Eri chững chạc pha phần lém lỉnh

- Mẹ, con nhớ mẹ mà, con cũng sang Anh tình nguyện 2 tháng rồi đấy, mẹ không thấy nhớ con sao??

- Ôi cái con bé này, thật trẻ con quá mà, 18 tuổi rồi chứ còn bé bỏng gì đâu cơ chứ. Thôi được, cứ làm theo ý con đi...

Cái con bé Ran này, vẫn nhí nhảnh hồn nhiên như ngày nào, mới cách đây hai tháng nó nằng nặc đòi ra ở kí túc xá, lại nằng nặc đòi đi tình nguyện bên Anh, giờ lại nằng nặc đòi về với mẹ. Thật hết biết. Đang trong giờ làm việc nên cô không thể nói chuyện với con bé lâu được. Nhìn vào tấm biển “ Luật sư Eri Kisaki” ngay ngắn trên bàn làm việc, cô thật sự hài lòng lắm... 25 năm qua, một mình cô đương đầu, một mình cô đối mặt, khó khăn nào rồi cũng sẽ qua đi, cơn mưa nào rồi cũng đến lúc phải tạnh. Cô phải cảm ơn cái ngày hôm đấy, đã giúp cô từ bỏ đại học Tokyo, đến miền Tây, thành phố Osaka, nơi không một ai biết cô là ai để bắt đầu lại từ đầu. Cô đã rũ bỏ tất cả, thi lại và theo học Đại học Luật. Để giờ đây, cùng với bé Ran làm niềm vui tinh thần, gần như cô đã chạm đến danh Nữ hoàng ngành Tư pháp... Mọi người nhìn vào đều chỉ nhìn thấy đỉnh cao của cô, nhưng có ai biết được để đạt được vị trí này cô đã phải trải qua biết bao đắng cay tủi nhục...
 
Hiệu chỉnh:
Sau 25 năm thì đại từ xưng hô cũng phải đổi chứ ạ =)) Yusaku nên được gọi bằng "ông" thay cho "anh", ss nhỉ =))
Chap này đã ổn rồi ss ạ, dù vẫn còn một lỗi type nhưng thế này em thấy tốt :D
 
đầu tiên ss định đổi bằng ông r nhưng đến một số câu nó lãng mạn quá, dùng ông k hợp :))
cơ mà vẫn còn lỗi type à :))
 
Chào Au, sau đây là một số nhận xét của mình.
1)Chap này hơi ngắn( mình biết nó mới chỉ là part một nhưng mình hi vọng nó dài hơn)
2) Chap mới của bạn không có lỗi type, miêu tả nội tâm nhân vật khá tốt. Tuy bạn không nói rõ về Shinichi và Ran nhưng qua những suy nghĩ của Yusaku và Eri mình cũng có thể hình dung được phần nào tính cách của hai người này(Shin,Ran)
Cuối cùng mình chúc Au viết tốt hơn. Mong chap mới của bạn.
 
Chap 6- p2:
Sáng. Trời xanh cao, trong vắt. Nhìn một cái đã biết ngay hôm nay là ngày... xui xẻo. Ran mặc một tá quần áo dày cộm trên người, mùa đông nước Anh thật lạnh quá mà. Ran chạy vội trong sân bay để kịp giờ, khổ nỗi lúc này đang mặc nhiều quần áo, nhìn dáng chạy của cô lúc này thật chẳng khác gì một con vịt... tập bay. Đồ đạc lỉnh kỉnh, quần áo thì hàng tá, lại còn ngủ dậy muộn nữa chứ, hôm nay đúng là ngày xui xẻo với Ran. Cô nhìn trước ngó sau mãi không thấy quầy check in ở đâu thì...

“ Rầm”

Ran ngã lăn ra mặt đất với động tác không còn gì khó coi hơn: hai tay chống xuống, môi hôn đất, mông... chổng lên trời, hệt như độngtác chống đẩy bất thành mà có tình cảm với đất. Có vẻ như ánh mắt của tất cả những con người có mặt trong sân bay lúc này đang đổ dồn về phía cô thì phải. Thật không biết để mặt đâu cho bớt xấu hổ. Ran chậm chạp bật tung lên... như lò xo :

- Tên kia, không có mắt nhìn đường hả???

Ran xả cho tên kia một tràng bằng tiếng Nhật mà quên mất rằng mình đang ở Anh. Lần này thì còn thu hút thêm tất cả ánh mắt của người qua đường, mức độ xấu hổ đã lên đến level max. Nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn lạnh lùng của gã kia mà cô chỉ có thể thấy mơ hồ qua cặp kính.

....1 phút trôi qua.... Vẫn không có động tĩnh gì.... Ran vẫn nhìn trân trân vào gã kia mong nhận lời xin lỗi hoặc đại loại là hắn có thể giúp cô nhặt đồ... Nhưng không.... Gã ta đi thẳng. Thế có to gan không cơ chứ, dám làm hỏng ngày xấu trời của Ran cô nương, lại còn không xin lỗi, không giúp nhặt đồ. Cô cam không tâm, tình không nguyện, sao hắn ta dám phũ phàng như thế chứ. Cô còn chưa dở Mỹ nhân kế ra mà, hức hức. Còn gặp lại tên này lần nữa, cô nhất định phải cho hắn nếm mùi karate. Hừm, thật là tức chết!!!

Này Ran, cô quên việc chính ở đây rồi đấy! Việc gì nhỉ? Ừm....

“ Oái, sắp muộn giờ bay rồi” Ran chỉ kịp hét lên có thế rồi ba chân bốn cẳng đến chỗ nào đó có thể đưa vé và lên máy bay được. Ừm, có vẻ lần này thần may mắn mỉm cười với cô.

................

Yên vị trong máy bay, Ran thở phào nhẹ nhõm, may mà đến kịp. Nếu mà bị muộn thì nhất định cô sẽ lật tung sân bay để tìm gã phải gió kia, dám cản đường bản cô nương về với mẹ. Hừ hừ. Khò khò. Uả tiếng gì lạ quá vậy??? Khò khò... Khò khò... Lại nữa....Tiếng gì nghe như là tiếng ngáy. Ran bắt đầu sử dụng tài... đánh hơi của mình để tìm hung thủ. AAAAAAAAAAAAAAA.... Cái tên phải gió kia đang ngồi ngay cạnh mình sao. Hắn ta theo dõi mình chắc, hay hắn là hồn ma hiện về...... AAAAAAAAAAAAAA.... Một chuỗi logic lại xảy ra: gặp gã “phải gió”, hét, và tất nhiên chuyện sau đó ai cũng đoán được, Ran được tất cả mọi người trên máy bay chiêm ngưỡng dung nhan.... Hì hì, hì hì. Ran cười gượng vẫy vẫy tay đáp lại mọi người, hệt kiểu thần tượng chào Fans. Mức độ bình tĩnh đã về 0, Ran định đợi mọi người quay đi sẽ hét vào mặt tên kia cho hắn tỉnh lại để ....dùng mỹ nhân kế trả thù. Nhưng mà hình như Ran trúng chưởng Mỹ nhân kế của hắn ta trước rồi. Gương mặt say ngủ của hắn không đáng ghét mà có phần hơi đáng yêu, mặc dù khuôn mặt bị cặp kính râm che đi gần nửa, Ran vẫn cảm thấy có chút gì đó ấm áp ở tên “phải gió” này. Nhưng mà hắn ta có vẻ là con nhà giàu, nhìn qua là biết ngay mà. Áo sơ mi đỏ cổ Đức phối hợp với bộ vest trắng, cổ áo phanh rộng, lớp mồ hôi mỏng đọng trên xương quai xanh có phần khiêu khích. Tay áo xắn lên tới khuỷu để lộ rõ ra cánh tay trắng bóc, mái tóc đen mềm mại hơi rối, đôi môi mỏng nhếch lên ,cặp kính râm màu trà ngay ngắn trên sống mũi cao thẳng. Ran bỗng có h.am m.uốn mãnh liệt... Ừm, chuyện này có phần hơi khó nói...Đã bảo khó nói rồi mà... Hừm hừm... Chẳng biết do ma xui, hay do quỷ khiến Ran từ từ đưa hai tay, cẩn thận kéo cặp kính của tên phải gió đó xuống. Hàng lông mi dài cong khẽ lay động, mí mắt lung lay và... mở hẳn. Hắn, hắn đang nhìn cô, nhìn chằm chằm, nhìn đắm say, hay là nhìn mê muội? Dùng từ gì nhỉ, Ran chẳng biết, vốn từ của cô có hạn mà, đầu con người đâu phải quyển từ điển cơ chứ. Chỉ biết là hắn đang mở to hai mắt, và nhìn thẳng vào mắt cô. Có một sự sợ nhẹ. Đôi mắt màu xanh dương nhìn xoáy vào đôi mắt màu tím biếc của cô. 4 mắt nhìn nhau. Cái quái gì đang xảy ra vậy. Ran vội quay mặt đi chỗ khác, đáp trả hắn cặp kính râm. Hừ, tên này đáng sợ quá. Ran quay về chỗ ngồi, thẳng đứng lưng lên, mồ hôi có hơi ra tí xíu, thỉnh thoảng có quay qua liếc nhìn tên kia xem phản ứng như thế nào, nhưng hắn không ngủ nữa, tên phải gió giở sổ ra ghi chép gì đó... Cô nhìn bìa cuốn sổ, có ghi tên.

- Shinichi- Ran đọc thầm trong miệng

- Có vấn đề gì không- Lần này thì tên phải gió chính thức lên tiếng, anh ta biết tiếng Nhật sao? Giọng nói trầm, mà không ấm, sắc lạnh đến rợn gai ốc!!!

- Không, không có vấn đề gì đâu- Ran lúng túng quay mặt đi

Phù, phù, may quá, may mà hắn chưa... giết mình. Ran vừa nghĩ mông lung vừa lấy tay xoa xoa cổ, cái mạng này chỉ có một, nếu cô chết mẹ cô biết sống sao đây, hu hu.

Mới đây thôi mà Ran đã ngủ say rồi. Ngủ thôi thì không có gì đáng nói, đằng này cô đang ngủ gục trên vai tên phải gió kia, và ngáy rất to... Khò khò, khò khò... Shinichi quay đầu qua nhìn, không có vẻ gì là muốn hất tung đầu cô ra nhưng có một chút khó chịu. Anh cố gắng giữ vai thật thẳng để không đánh thức cô gái nhỏ. Nhưng mà tại sao anh phải làm thế cơ chứ. Cô ta thật phiền phức quá đi. Một nhảnh tóc đen mềm của Ran khẽ cựa vào cằm Shinichi như đề khiêu khích. Mái tóc dài đen nhánh mềm mại phảng phất hương bạc hà, khuôn mặt thật hiền, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng chúm chím. Ừm, có vẻ được đấy, nhưng mà sao cô ta ăn mặc luộm thuộm quá, có ai đời mặc một cái áo len dài thượt rồi mặc hẳn hai cái áo khoác ngắn cũn ra ngoài không, nhìn cô ta cứ như bánh gato di động vậy, thật chẳng có óc thẩm mĩ gì cả. Lúc va nhau ở sân bay, vốn anh đã có ý định xin lỗi nhưng nhìn mặt cô ta lúc đó buồn cười quá, Shin cố nhịn cười rồi đi thẳng, anh không thể phá vỡ vẻ đẹp trai lạnh lùng vốn có của mình được (?!). Nghĩ rồi Shin cười mỉm, sao cô ta có thể vô tư dựa vai vào người không quen biết mà ngủ ngon lành như vậy chứ. Nếu không phải là Shin mà là người đàn ông khác thì sẽ nhất định sờ soạng rồi. Ôi chao, Shin lại nghĩ đen tối rồi. Nếu biết con trai mình có ý nghĩ như vậy, bà Yukiko nhất định sẽ nói “ Ôi con trai của mẹ đã dậy th.ì rồi, đã biết đến việc sờ soạng rồi”. Mẹ anh nhí nhảnh quá mà... Phụt phụt... Tiếng gì lạ vậy, còn có cả mùi bonus nữa chứ, hừ hừ.... Oáiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.... Lần này đến lượt Shin kêu to hơn. Cô ta, cô ta nôn ra bộ vest mới tinh của mình sao, bộ vest mà anh định diện về để khoe với mẹ đã bị cô ta phá hủy chỉ bằng cú nôn vớ vẩn này sao??? Anh không cam tâm, huhu....Cô ta đúng là đồ xui xẻo mà. Shin quay sang mắng cho cô ta một trận:

- Sao cô dám nôn ra người tôi hả, cô có biết là bộ vest này của tôi bao nhiêu tiền không hả?

Ran lúc này vẫn mơ mơ tỉnh tỉnh, không rõ việc mình gây ra kinh thiên động địa đến mức nào...

- Tôi, tôi đã làm gì?? – Ran gãi đầu gãi tai, gãi tất cả những chỗ có thể gãi (?!)

Shin chỉ chờ có thế, anh túm lấy cổ Ran, dí mặt cô vào chỗ nôn của mình mà không để ý, bãi nôn của Ran đang an tọa ở khu vực “ cậu nhỏ” của anh...

- Anh, anh định làm gì đấy hả, anh muốn cho tôi thấy thứ bậy bạ đấy hả?- Ran đỏ mặt thét lên

- Không, ý tôi là cái này cơ

Shin vừa nói vừa túm quần chỗ nôn lên cho Ran xem, điệu bộ anh lúc này còn kì quặc hơn. Ran dường như đã hiểu ra đôi phần, lí nhí xin lỗi:

- Tôi biết rồi, biết rồi mà, anh không cần nhâng hẳn chỗ đấy lên cho tôi xem đâu. Anh cởi ra đi, tôi mang về giặt cho...

- Cô nghĩ gì mà bảo tôi cởi đồ ở đây hả, cô muốn chết hả?- Shin nói mà đầu muốn bốc khói, toàn thân co giật...

- Tôi, ý tôi là tôi sẽ đền anh...

- Đồ xui xẻo...

- Anh, anh dám nói tôi xui xẻo hả?!

- Là cô tự nhận đấy chứ!

Ran thực tình muốn cho tên này nếm mùi karate lắm rồi đấy, nhưng là cô có lỗi trước, không thể làm gì được. Shin Ran nhìn nhau bằng ánh mắt tóe lửa. Tổ hợp một nam một nữ trên máy bay hết hét, rồi lại nhìn, rồi lại hét, nên gọi bằng từ ngữ gì đây...
 
Chào Au,
Mình thấy chấp mới bạn diễn tả nội tâm nhân vật khá tốt, tình tiết khá thú vị và vui nhộn. Tuy nhiên bạn còn một số lỗi dùng từ, một số chỗ miêu tả chưa được mượt cho lắm( xin lỗi vì mình onl bằng điện thoại nên không trích dẫn được).
VD như phần mở đầu, bạn miêu tả cảnh vật chưa được tốt.
Ở chỗ " một chuỗi logic xảy ra" ý. Cách dùng từ của bạn làm mình hơi khó hiểu.
Đó chỉ là những nhận xét của cá nhân mình. Có gì không đúng mong bạn bỏ qua. Mình chúc Au viết ngày càng tốt hơn. Hóng chap mới của bạn.
Thân,
:KSV@03:
 
=)) ss à =)) chap này quay em 180° luôn =)) đang lâm ly sướt mướt mà lại nhảy vọt sang hài thế này =))
Ss viết chap này được đấy chứ =)) em cứ tưởng fic từ đầu tới cuối nó sẽ xám và lạnh như mưa vậy
 
@Rika_DC e xem Mưa tình yêu nó cũng như thế này mà,.phần bố mẹ suớt mướt ủy mị lắm, sang phần sau nó vui tươi hẳn, ss viết fic này cũng thế, sau này chắc thành thể loại hài luôn quá :)) sướt mướt nhiều còn ai đọc fic của ss nữa =))
 
Quay lại
Top Bottom