- Tham gia
- 7/5/2013
- Bài viết
- 168
Author:tất nhiên là mình
Disclaimer: nhân vật thuộc về bác AG nhưng số phận của họ phù thuộc vào ..... tâm trạng mình đùa đấy
Rating: ai đọc cũng ok
Warning: an toàn tuyệt đối, cái này còn phải xem đã, nhỡ đầu óc Au đột nhiên trở nên đen tối thì mọi người ráng chịu
Pairing: ShinRan
Summary:
Mưa...
Lạnh...
Cô đơn...
Buồn bã...
Nhưng anh lại yêu mưa
Vì khi mưa rơi
Mưa sẽ xoá nhoà đi những giọt nước mắt hiếm hoi của anh....
Không 1 ai biết, không 1 ai hay, chỉ anh và mưa.....
Mưa.... Anh đã từng ước được làm mưa...
Sẽ không phải yêu vì tình yêu mang lại quá nhiều đau khổ...
Sẽ không phải buồn khi người mà anh yêu thương cất bước ra đi...
Sẽ không phải tự trách mình vì đã quá nhút nhát đến nỗi không nói được lời yêu thương chân thành...
Và như 1 đinh mệnh....
Chính những cơn mưa dai dẳng ấy lại gắn kết những con người vốn dĩ không phải là của nhau vào làm 1....
Kudo Yusaku- Eri Kisaki....
Kudo Shinichi- Ran kisaki...
Hạnh phúc hay đắng cay đang chờ họ ở phía trước???
Chỉ có những cơn mưa mới quyết định được.......
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
Eri Kisaki
Tuy nhà nghèo nhưng Eri rất thông minh, xinh đẹp. Tính cách nhu mì, trầm tính. Đang là sinh viên năm nhất đại học Tokyo. Bạn thân duy nhất là Yukiko Hamano. Suốt 10 năm tìm kiếm mối tình đầu là Mori Kogoro. Liệu khi gặp mặt lại, tình cảm có còn vẹn nguyên???
Yusaku Kudo
Cậu chủ của tập đoàn Kudo quyền lực nhất Nhật Bản nhưng không hề có ý định kế thừa tập đoàn. Học năm thứ 2 đại học Tokyo.Luôn theo đuổi đam mê làm thám tử và âm nhạc. Sống nội tâm và có phần lạnh lùng. Bạn thân là Mori Kogoro, cùng Mori lập ban nhạc ở trường là Modo. Bộ đôi này cũng được coi là cặp cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản.Thông minh, đẹp trai, có vô số Fan girl cuồng nhiệt nhưng trong lòng chỉ có duy nhất 1 người! Đó là ai???
Mori Kogoro
Nhà giàu, thông minh, điển trai. Học năm 2 đại học Tokyo.Tính cách vô cùng lịch thiệp, hào hoa, lãng tử. Số fan girl xếp thành dãy, nhưng anh chỉ muốn chinh phục duy nhất 1 người. Cô gái nào có được may mắn lớn như vậy?
Yukiko Hamano
Đang học năm nhất đại học Tokyo. Đại tiểu thư tập đoàn Hamano danh giá. Xinh đẹp, nổi tiếng từ bé nhờ tài diễn xuất và hóa trang cực đỉnh. Bạn thân của Eri Kisaki. Tính cách nhí nhảnh, hoạt bát. Số chàng trai tán tỉnh nhiều không kể siết, nhưng chỉ yêu duy nhất 1 người. Là ai???
Shinichi Kudo
Con trai duy nhất của Kudo Yusaku và Yukiko Hamano. Du học ở Anh từ bé. Đẹp trai, thông minh, nhà siêu giàu, thừa hưởng tài phá án từ bố. Về nước được đặc cách tuyển thẳng vào Đại học Tokyo. Tính cách không thể nắm bắt. Lúc hào hoa, lãng tử, lúc lại lạnh lùng, băng giá, lúc ngạo nghễ, kiêu căng. Nhưng sâu thẳm trong cậu là 1 trái tim bị tổn thương cần được chở che, lấp đầy. Ai??? Ai sẽ là người có đủ năng lực để hàn gắn trái tim ấy???
Ran Kisaki
Con gái của Eri Kisaki. Xinh đẹp, giỏi võ. Đang học năm nhất đại học Tokyo. Có trái tim nhân hậu, ấm áp. Tính cách vui tươi, nhí nhảnh. Là chúa hay đi muộn. 19 tuổi nhưng chưa hề có 1 mối tình nào. Gặp cậu, cuộc đời bằng phẳng êm đẹp của cô liệu có chấm dứt???
Và một số nhân vật phụ khác....
" Cuộc đời anh là một đường thẳng, nếu có gấp khúc chỉ là để gặp em"_st
Những con người với những tính cách trái ngược nhau gặp nhau tại nơi định mệnh- Trường đại học Tokyo... Chuyện gì sẽ xảy ra, liệu ai sẽ thuộc về ai đến tận cuối cuộc đời??? Phải theo dõi fic của ta mới biết được. Moahahahahahahaha....
Vì là fic đầu tay nên còn nhiều thiếu sót mong mọi người chém nhẹ nhẹ dùm, và chắc chắn là H.E ạ
Fic này mình viết lái theo phim Love Rain nhưng chắc chắn có nhiều thay đổi cho phù hợp với nhân vật và hoàn cảnh vì về cơ bản phim Love rain mình thấy có đôi chỗ chưa hay lắm nhưng mình vẫn rất thích phim này( nên mới viết cái fic này chứ bộ)
Mong m.n tuyệt đối ko mang fic đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của mình, mà fic dở thì ma nó thèm vào
Chào quyết thắng!!!!!
P/s: Mình năm nay ms lên lớp 11 thôi
Mình đăng link cho m.n tiện theo dõi, phần 1 về thế hệ bố mẹ, phần 2 là thế hệ ShinRan, phần 1 cũng không quan trọng lắm nên có thể đọc luôn phần 2 cũng được:
Phần 1Chap 1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/
Chap 2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-2
Chap 3- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-3
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-4
Chap 4: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-5
Chap 5- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-6
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-7
Phần 2
Chap 6- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-9
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-10
Chap 7- p1, p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-10
p3: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-11
Chap 8: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-11
Chap 9: Page 11, 13,14
Chap 10: Page 14
Phần 1
Chap 1
Trường đại học Tokyo...
Hôm nay lại mưa, mấy ngày nay trời cứ mưa dai dẳng không dứt nhưng vì hôm nay đi học vội quá nên Eri quên mang ô. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu được Eri thả ngang hai bên vai cũng bị mưa tạt ướt, từng giọt nước lăn nhẹ xuống bờ vai mịn trắng của cô. Đôi mắt kính cũng bị nhoè đi một vài phần. Một tay cô cầm tập tài liệu, một tay che vội quyển sách lên đầu chạy thật nhanh , cũng may chỉ là mưa phùn thôi, cô thầm cảm ơn trời đất vì chắc cũng chẳng còn việc gì đen đủi hơn là quên mang ô.
- Á!!!!
- Á!!!!
Cuộc đụng độ như trời giáng này khiến tập tài liệu trên tay Eri rơi tứ tung, chiếc váy hoa duyên dáng dài chấm gối tự tay mẹ may cho cô cũng bị bẩn hết, chiêc ô của ai đó cũng bị bật ra rơi xuống đất. Eri một tay chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy, chiếc kính vốn mờ vì nước mưa nay lại càng mờ hơn, trời đất như tối sầm lại, cô dường như không giữ được thăng bằng cho bản thân nữa, đang chuẩn bị ngã lần nữa thì bàn tay rắn rỏi của ai đó lập tức vươn ra đỡ lấy tấm thân bé nhỏ mềm yếu của cô:
- Tôi xin lỗi!
- Tôi xin lỗi!
- Ơ!
- Ơ!
- Anh nói trước đi!
- Cô nói trước đi!
- À tôi chỉ định nói là tôi xin lỗi thôi- Anh chàng trước mặt Eri gãi đầu lúng túng giải thích. Bấy giờ cô mới để ý đến anh chàng này,tuy chỉ nhìn qua cặp kính nhưng cô vẫn có thể nhìn thấu được đôi mắt nâu đen cùng hàng lông mày rậm toát ra khí phách rất mực cương nghị. Mái tóc đen nhánh bay mềm mại bay nhẹ trong gió. Mưa rơi thấm vào lớp áo sơ mi trắng làm lộ rõ từng đường gân thớ thịt trên cơ thể anh.Bất chợt trong lòng Eri như có một đợt sóng nhẹ lướt qua- Vừa nghĩ mà Ericảm giác như mặt mình đỏ ửng nóng ran lên, cô đưa tay vuốt nhẹ lại mái tóc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể
- Không sao đâu- Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn nói rất ân cần
Nói rồi Eri nhanh nhẹn thu dọn tập tài liệu đang ngổn ngang dưới đất, anh chàng kia cũng vội vã nhặt giúp cô. Ông trời dường như vẫn chưa tha, tay hai người bất chợt chạm vào nhau khi nhặt cùng một quyển sách, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt, phải mấy chục giây sau mới có tiếng nói:
- Của cô đây!
- À cảm ơn anh!!
Chỉ chờ có thế Eri chạy thẳng một mạch bỏ mặc cho chàng trai đứng đó gọi với theo: “Cô cầm ô của tôi mà đi này”. Nghe thấy nhưng cô vẫn chạy,cô xấu hổ, cô ngại ngùng, vì đây là lần đầu tiên trong đời có một người con trai chạm vào tay cô, lại còn cho cô mượn ô nữa. Đợt sóng trong lòng cô lại được thể dâng lên thêm một lần nữa. Từ trước đến giờ chưa một người con trai nào dám lại gần cô đến thế. Không phải vì cô không xinh đẹp, cô rất xinh đẹp là đằng khác. Cũng không phải vì cô ngu dốt, ngược lại cô lại rất thông minh. Cái lý do đau lòng đó, tất cả cũng chỉ vì một chữ “ Nghèo”. Bố Eri mất sớm, chỉ còn lại mẹ nuôi cô ăn học, mặc dù vậy cô không bao giờ ghét mẹ vì nhà quá nghèo, cô rất thương mẹ. Cấp 1 cũng thế, cấp 2 cũng thế, cấp 3 cũng vẫn như thế, cô luôn bị cô lập chỉ vì nhà quá nghèo. Vì vậy Eri luôn lao đầu vào học với mong muốn giỏi sẽ không bị cô lập nữa, sẽ không bị mọi người phán xét nữa. Nhưng không, cô càng giỏi thì càng bị mọi người ganh ghét, đố kị. Cuộc dời thật oan trái. Cho đến tận bây giờ, cô đang đứng giữa Trường đại học Tokyo- ngôi trường đại học danh giá nhất Nhật Bản, luôn đứng trong top 3 của trường, luôn cố gắng dành được học bổng toàn phần để bớt gánh nặng cho mẹ, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi, cô vẫn luôn bị cô lập, vẫn luôn bị coi là một đứa đầu to mắt trố. Để rồi bây giờ cô luôn tự khép mình vào trong cái vỏ bọc cô tự tạo ra. Vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo lạnh đến ghê người cùng cái đầu tanh tưởi nhưng ẩn sâu trong đó là lòng tự trọng bị mục rữa, là trái tim bị tổn thương nghiêm trọng cần được chở che, lấp đầy. Cô chạy, chạy mãi cho đến khi không còn sức lực rồi tựa vào gốc cây nào đó mà khóc, khóc cho thoả nước mắt trong bao nhiêu năm qua đã chảy ngược vào trong. Cũng thật may vì cô vẫn còn có một người bạn, đó là Yukiko. Nhà cô ấy rất giàu, cô ấy cũng rất xinh đẹp, nổi tiếng từ bé bởi tài năng diễn xuất thiên bẩm, khác hẳn với Eri, Yukiko luôn có hàng tá vệ tinh vây quanh nhưng Eri biết trong lòng Yukiko luôn chỉ có hình bóng chàng trai tên là Kudo Yusaku mà chính Eri cũng chưa biết mặt anh ta. Mải suy nghĩ đến nỗi đôi chân tự đưa Eri về đến nhà lúc nào không hay. Mệt qua nên cô ngủ thiếp đi, cô vẫn chưa phát hiện ra rằng mình vừa đánh mất một thứ quan trọng mà cô luôn giấu kín, trong cơn mơ cô còn gọi tên ai đó....
Trong mơ, cái ký ức về 10 năm trước lại hiện rõ mồn một....
( Mọi người đoán xem Eri làm mất gì đi, cái này quan trọng cực, làm đảo lộn hẳn 1 cốt truyện đấy )
.........10 năm trước...........
Dạo gần đây cạnh nhà cô bé Eri có một nhà mới chuyển đến, nhà đó có vẻ giàu lắm, có cả xe hơi đời mới nhất cơ mà. Và điều quan trọng hơn hết thảy đó là nhà đó có một cậu bé trạc tuổi cô, rất đẹp trai( đối với cô nhóc Eri hồi bé thì có thể là như vậy thật ^^). Hàng ngày cậu nhóc thường ra sân nô đùa rất vui vẻ nhưng dường như cậu ta chưa biết có sự xuất hiện của Eri, cô nhóc thường nhìn ngắm cậu chơi đùa một cách thận cẩn trọng không để cậu ta biết vì Eri sợ một khi cậu nhóc phát hiện cậu lại rời xa cô như những người bạn khác. Giữa cô và cậu nhóc đó dường như có một khoảng cách vô hình, do cánh cổng nhà cậu nhóc quá cao chăng, nhưng Eri biết đó là do khoảng cách giàu nghèo. Mặc dù đó chỉ là riêng suy nghĩ của Eri mà thôi. Nhưng điều cô nhóc lo sợ cũng đến, trong một lần dòm ngó cậu nhóc từ ô cửa sổ tí hin , Eri đã bị cậu nhóc phát hiện ra. Do cổng nhà đó luôn luôn khoá mỗi khi bố mẹ cậu nhóc đi làm, lại thêm khi đó bị phát hiện Eri chui tọt luôn vào trong nhà nên cậu bé đành lẳng lặng lấy một tờ giấy rồi ghi chữ vào đó, giơ lên cho cô xem: “ Chúng ta nói chuyện nhé, tớ chơi một mình chán lắm, cậu cũng đang rảnh mà!!!” Thấy thế Eri liền chầm chậm dò đầu ra xem, thấy được dòng chữ đó, bạn không thể tưởng tượng nổi cô bé đã vui như thế nào đâu, mặc dù trong lòng đang rất vui, NHƯ CÓ MỘT ĐỢT SÓNG ĐANG TRÀO DÂNG VẬY nhưng Eri vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chạy thật nhanh vào nhà lấy giấy bút viết lại cho cậu bé. Dần dần, cứ thế cứ thế, hôm nào chỉ chờ bố mẹ hai bên đi làm và trừ những hôm đi học thì hai cô cậu lúc nào cũng viết thư ( chỉ viết thư như kiểu mv You belong with me ấy vì hai nhà cách nhau tương đối mà lại có cổng nữa) cho nhau mà người lớn gọi đại loại là thư tình ấy nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện tên tuổi. Eri cũng mừng thầm vì như thế cậu nhóc sẽ không biết mình là ai. Nhưng rồi bố mẹ cậu nhóc cũng phát hiện ra, bố mẹ nói cậu thậm tệ và cấm từ giờ trở đi không được chơi với loại người mạt hạng như cô. Ngay ngày hôm sau, nhà cậu nhóc lập tức chuyển đi. Lần này Eri đã hạ quyết tâm sẽ hỏi bằng được tên cậu bé.
- GORO!!! Hãy gọi tớ là Goro!
Nói rồi cậu bé bị bố lôi cổ vào trong xe hơi, xe bắt đầu chuyển bánh, cô nhóc Eri đứng sau túm chặt lấy vạt váy của mình mà nước mắt lưng tròng ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt. Biết là bây giờ Goro không thể nghe tiếng mình nữa nhưng cô vẫn cố hét thật to:
- Eri! Tớ là Eri Kisaki!
Nhưng đáp lại lời cô bé chỉ là tiếng xe hơi đang rồ máy đi chầm chậm xa dần.....
............................................
- Goro, đừng bỏ tớ mà!!!
Eri hét lên rồi choàng tỉnh dậy sau cơn mê man, cô nhận ra là mình đã ngủ li bì từ 6h tối hôm qua khi dầm mưa về đến tận 6h sáng hôm nay trong khi người vẫn gây gấy sốt và đã nhiều lần rồi, cái giấc mơ ấy lại hiện về.
- Giấc mơ chết tiệt- Eri nhủ thầm rồi nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến trường.- Hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp đây!!!!!!
.................9h sáng, giờ giải lao tại trường đại học Tokyo..................
- Kisaki nhanh lên, ra đây xem đi, ban nhạc Modo của trường mình đang biểu diễn đấy!!!- Yukiko hồ hởi kéo Eri ra
- Thôi mình không xem đâu, còn một đống đề cương đang chờ mình giải quyết nữa, cậu ra xem một mình đi- Eri phân trần trong khi tay vẫn đang viết lia lịa
- Đang giờ giải lao mà, thôi coi như mình cầu xin đấy, có điều bí mật là trong ban nhạc ấy còn có ý trung nhân Kudo Yusaku của mình nữa, không phải bạn rất muốn xem mặt ý trung nhân của mình sao!!!!!!- Yukiko chắp hai tay ra vẻ cầu khấn mà mắt chớp không ngừng ^^
- Thôi được rồi nhưng chỉ một lúc thôi đấy- Eri nói gượng gạo
Ra đến chỗ biểu diễn của ban nhạc ở giữa sân trường, Eri thật sự bị choáng ngợp bởi số fan nữ đông vô kể đang hò hét lạc cả giọng, người đeo băng rôn, người cầm khẩu hiệu :
- Mori của em! Tình yêu của em!!
- Kudo anh sẽ yêu em chứ!!!
Thật không chịu nổi được mấy fan cuồng mà. Mấy fan nữ này còn kinh dị hơn cả mấy fan nam của Yukiko nữa, bảo sao cô ấy luôn phải sắm mấy cục bông gòn nhét lỗ tai đề phòng thủng màng nhĩ!!!
- Ban nhạc Modo có 2 thành viên, anh bên trái đang vừa đánh trống vừa hát ý là Mori Kogoro, bên phải vừa gảy ghita vừa hát là ý trung nhân Kudo Yusaku của mình, Modo được ghép từ chữ Mo trong Mori và Do trong Kudo đấy- Yukiko đang thao thao bất tuyệt giới thiệu nãy giờ- Này Eri, cậu nghe mình nói chứ???
- Hả,à ừ, cậu nói tiếp đi.- Từ lúc đến đây xem, Eri thấy cái gì đó rất thân thuộc ở cả hai anh chàng này.....
- A! Eri chợt kêu lên như vừa phát hiện điều gì đó
- Cậu sao vậy Eri???- Yukiko lo lắng hỏi
- Không, mình chỉ vừa nhớ ra một điều thôi- Eri nói- Anh chàng Kudo Yusaku kia chính là người đã va vào mình hôm qua mà. Kudo vừa chơi ghita vừa hát, cái cách cậu nhấn chìm thực sự trong bài hát, cả cái cách cậu chơi Ghi ta bằng cả tâm hồn mình khiến lòng Eri xao xuyến lạ kì, cảm giác khác với 10 năm trước, là cảm giác yên bình, còn cảm giác của 10 năm trước thì có chút gì đó mạo hiểm, như trò đu dây chỉ sợ rơi xuống còn Eri thì chỉ sợ bố mẹ cậu bé phát hiện, cuối cùng thì vẫn bị rơi xuống thật..... Kudo, cậu ta, thật sự rất đặc biệt, cái cách mà cậu ta chơi ghi ta, cách mà cậu ta hát, CÒN LỚN HƠN CẢ ĐỢT SÓNG ĐANG TRÀO DÂNG, mái tóc đen nhánh bay, đôi mắt sâu như xoáy vào tim gan người đối diện, Eri thực sự đã bị anh ta hút hồn rồi sao????
- Tớ kể tiếp cho mà nghe. Anh Kudo và anh Mori đều học trên bọn mình một khoá, có nghĩa đang học năm hai, hai anh ấy đều học rất giỏi, đặc biệt còn có tài phá án nữa, thường suyên giúp cảnh sát phá các vụ án hóc búa, được mệnh danh là cặp cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, lại còn hát rất hay, nhiều tài lẻ, đẹp trai miễn bàn, nói tóm lại, mọi thứ đều rất tuyệt, hơn nữa nhà còn rất giàu!!!
Nghe đến chữ giàu, Eri sững lại. Cô thật sự, thật sự ghét chữ này lắm. Vì nó mà cô đã phải xa người bạn trai đầu tiên của cô, phải, bạn trai đầu tiên, cứ cho là thế đi. Goro, là bạn trai đầu tiên của cô, Goro cũng là điều cô biết duy nhất về anh. Cô thật sự mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại anh.....
- Này, không chỉ anh Kudo rất tuyệt thôi đâu, anh Mori cũng rất được đấy, hay để mình giới thiệu cho cậu nhé- Yukiko có vẻ rất hào hứng
- Thôi không cần đâu- Eri miễn cưỡng- Mori, con người này thật sự còn có điều gì đó quen thuộc lắm mà thực sự cô không thể nhớ nổi. Mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng, ở anh ta toát lên vẻ thư sinh cuốn hút, ánh mắt lơ là xa xăm hút hồn trái tim của không biết bao cô gái, nụ cười thường trực trên môi, cậu Mori này thật trái ngược hoàn toàn với Kudo, điều đó có thể thấy rõ ngay trong lần đầu tiếp xúc- Mori là một tay sát gái chính hạng đấy- Tiếng Yukiko đều đều
- Mà thôi bọn mình về đi, vào tiết học tiếp theo rồi đấy.........
Disclaimer: nhân vật thuộc về bác AG nhưng số phận của họ phù thuộc vào ..... tâm trạng mình đùa đấy
Rating: ai đọc cũng ok
Warning: an toàn tuyệt đối, cái này còn phải xem đã, nhỡ đầu óc Au đột nhiên trở nên đen tối thì mọi người ráng chịu
Pairing: ShinRan
Summary:
Mưa...
Lạnh...
Cô đơn...
Buồn bã...
Nhưng anh lại yêu mưa
Vì khi mưa rơi
Mưa sẽ xoá nhoà đi những giọt nước mắt hiếm hoi của anh....
Không 1 ai biết, không 1 ai hay, chỉ anh và mưa.....
Mưa.... Anh đã từng ước được làm mưa...
Sẽ không phải yêu vì tình yêu mang lại quá nhiều đau khổ...
Sẽ không phải buồn khi người mà anh yêu thương cất bước ra đi...
Sẽ không phải tự trách mình vì đã quá nhút nhát đến nỗi không nói được lời yêu thương chân thành...
Và như 1 đinh mệnh....
Chính những cơn mưa dai dẳng ấy lại gắn kết những con người vốn dĩ không phải là của nhau vào làm 1....
Kudo Yusaku- Eri Kisaki....
Kudo Shinichi- Ran kisaki...
Hạnh phúc hay đắng cay đang chờ họ ở phía trước???
Chỉ có những cơn mưa mới quyết định được.......
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT
Eri Kisaki
Tuy nhà nghèo nhưng Eri rất thông minh, xinh đẹp. Tính cách nhu mì, trầm tính. Đang là sinh viên năm nhất đại học Tokyo. Bạn thân duy nhất là Yukiko Hamano. Suốt 10 năm tìm kiếm mối tình đầu là Mori Kogoro. Liệu khi gặp mặt lại, tình cảm có còn vẹn nguyên???
Yusaku Kudo
Cậu chủ của tập đoàn Kudo quyền lực nhất Nhật Bản nhưng không hề có ý định kế thừa tập đoàn. Học năm thứ 2 đại học Tokyo.Luôn theo đuổi đam mê làm thám tử và âm nhạc. Sống nội tâm và có phần lạnh lùng. Bạn thân là Mori Kogoro, cùng Mori lập ban nhạc ở trường là Modo. Bộ đôi này cũng được coi là cặp cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản.Thông minh, đẹp trai, có vô số Fan girl cuồng nhiệt nhưng trong lòng chỉ có duy nhất 1 người! Đó là ai???
Mori Kogoro
Nhà giàu, thông minh, điển trai. Học năm 2 đại học Tokyo.Tính cách vô cùng lịch thiệp, hào hoa, lãng tử. Số fan girl xếp thành dãy, nhưng anh chỉ muốn chinh phục duy nhất 1 người. Cô gái nào có được may mắn lớn như vậy?
Yukiko Hamano
Đang học năm nhất đại học Tokyo. Đại tiểu thư tập đoàn Hamano danh giá. Xinh đẹp, nổi tiếng từ bé nhờ tài diễn xuất và hóa trang cực đỉnh. Bạn thân của Eri Kisaki. Tính cách nhí nhảnh, hoạt bát. Số chàng trai tán tỉnh nhiều không kể siết, nhưng chỉ yêu duy nhất 1 người. Là ai???
Shinichi Kudo
Con trai duy nhất của Kudo Yusaku và Yukiko Hamano. Du học ở Anh từ bé. Đẹp trai, thông minh, nhà siêu giàu, thừa hưởng tài phá án từ bố. Về nước được đặc cách tuyển thẳng vào Đại học Tokyo. Tính cách không thể nắm bắt. Lúc hào hoa, lãng tử, lúc lại lạnh lùng, băng giá, lúc ngạo nghễ, kiêu căng. Nhưng sâu thẳm trong cậu là 1 trái tim bị tổn thương cần được chở che, lấp đầy. Ai??? Ai sẽ là người có đủ năng lực để hàn gắn trái tim ấy???
Ran Kisaki
Con gái của Eri Kisaki. Xinh đẹp, giỏi võ. Đang học năm nhất đại học Tokyo. Có trái tim nhân hậu, ấm áp. Tính cách vui tươi, nhí nhảnh. Là chúa hay đi muộn. 19 tuổi nhưng chưa hề có 1 mối tình nào. Gặp cậu, cuộc đời bằng phẳng êm đẹp của cô liệu có chấm dứt???
Và một số nhân vật phụ khác....
" Cuộc đời anh là một đường thẳng, nếu có gấp khúc chỉ là để gặp em"_st
Những con người với những tính cách trái ngược nhau gặp nhau tại nơi định mệnh- Trường đại học Tokyo... Chuyện gì sẽ xảy ra, liệu ai sẽ thuộc về ai đến tận cuối cuộc đời??? Phải theo dõi fic của ta mới biết được. Moahahahahahahaha....
Vì là fic đầu tay nên còn nhiều thiếu sót mong mọi người chém nhẹ nhẹ dùm, và chắc chắn là H.E ạ
Fic này mình viết lái theo phim Love Rain nhưng chắc chắn có nhiều thay đổi cho phù hợp với nhân vật và hoàn cảnh vì về cơ bản phim Love rain mình thấy có đôi chỗ chưa hay lắm nhưng mình vẫn rất thích phim này( nên mới viết cái fic này chứ bộ)
Mong m.n tuyệt đối ko mang fic đi đâu nếu chưa có sự đồng ý của mình, mà fic dở thì ma nó thèm vào
Chào quyết thắng!!!!!
P/s: Mình năm nay ms lên lớp 11 thôi
Mình đăng link cho m.n tiện theo dõi, phần 1 về thế hệ bố mẹ, phần 2 là thế hệ ShinRan, phần 1 cũng không quan trọng lắm nên có thể đọc luôn phần 2 cũng được:
Phần 1Chap 1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/
Chap 2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-2
Chap 3- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-3
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-4
Chap 4: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-5
Chap 5- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-6
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-7
Phần 2
Chap 6- p1: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-9
p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-10
Chap 7- p1, p2: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-10
p3: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-11
Chap 8: https://kenhsinhvien.vn/t/longfic-mua-tinh-yeu.273916/page-11
Chap 9: Page 11, 13,14
Chap 10: Page 14
Phần 1
Chap 1
Trường đại học Tokyo...
Hôm nay lại mưa, mấy ngày nay trời cứ mưa dai dẳng không dứt nhưng vì hôm nay đi học vội quá nên Eri quên mang ô. Mái tóc xoăn nhẹ màu nâu được Eri thả ngang hai bên vai cũng bị mưa tạt ướt, từng giọt nước lăn nhẹ xuống bờ vai mịn trắng của cô. Đôi mắt kính cũng bị nhoè đi một vài phần. Một tay cô cầm tập tài liệu, một tay che vội quyển sách lên đầu chạy thật nhanh , cũng may chỉ là mưa phùn thôi, cô thầm cảm ơn trời đất vì chắc cũng chẳng còn việc gì đen đủi hơn là quên mang ô.
- Á!!!!
- Á!!!!
Cuộc đụng độ như trời giáng này khiến tập tài liệu trên tay Eri rơi tứ tung, chiếc váy hoa duyên dáng dài chấm gối tự tay mẹ may cho cô cũng bị bẩn hết, chiêc ô của ai đó cũng bị bật ra rơi xuống đất. Eri một tay chống xuống đất, loạng choạng đứng dậy, chiếc kính vốn mờ vì nước mưa nay lại càng mờ hơn, trời đất như tối sầm lại, cô dường như không giữ được thăng bằng cho bản thân nữa, đang chuẩn bị ngã lần nữa thì bàn tay rắn rỏi của ai đó lập tức vươn ra đỡ lấy tấm thân bé nhỏ mềm yếu của cô:
- Tôi xin lỗi!
- Tôi xin lỗi!
- Ơ!
- Ơ!
- Anh nói trước đi!
- Cô nói trước đi!
- À tôi chỉ định nói là tôi xin lỗi thôi- Anh chàng trước mặt Eri gãi đầu lúng túng giải thích. Bấy giờ cô mới để ý đến anh chàng này,tuy chỉ nhìn qua cặp kính nhưng cô vẫn có thể nhìn thấu được đôi mắt nâu đen cùng hàng lông mày rậm toát ra khí phách rất mực cương nghị. Mái tóc đen nhánh bay mềm mại bay nhẹ trong gió. Mưa rơi thấm vào lớp áo sơ mi trắng làm lộ rõ từng đường gân thớ thịt trên cơ thể anh.Bất chợt trong lòng Eri như có một đợt sóng nhẹ lướt qua- Vừa nghĩ mà Ericảm giác như mặt mình đỏ ửng nóng ran lên, cô đưa tay vuốt nhẹ lại mái tóc, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể
- Không sao đâu- Mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn nói rất ân cần
Nói rồi Eri nhanh nhẹn thu dọn tập tài liệu đang ngổn ngang dưới đất, anh chàng kia cũng vội vã nhặt giúp cô. Ông trời dường như vẫn chưa tha, tay hai người bất chợt chạm vào nhau khi nhặt cùng một quyển sách, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt, phải mấy chục giây sau mới có tiếng nói:
- Của cô đây!
- À cảm ơn anh!!
Chỉ chờ có thế Eri chạy thẳng một mạch bỏ mặc cho chàng trai đứng đó gọi với theo: “Cô cầm ô của tôi mà đi này”. Nghe thấy nhưng cô vẫn chạy,cô xấu hổ, cô ngại ngùng, vì đây là lần đầu tiên trong đời có một người con trai chạm vào tay cô, lại còn cho cô mượn ô nữa. Đợt sóng trong lòng cô lại được thể dâng lên thêm một lần nữa. Từ trước đến giờ chưa một người con trai nào dám lại gần cô đến thế. Không phải vì cô không xinh đẹp, cô rất xinh đẹp là đằng khác. Cũng không phải vì cô ngu dốt, ngược lại cô lại rất thông minh. Cái lý do đau lòng đó, tất cả cũng chỉ vì một chữ “ Nghèo”. Bố Eri mất sớm, chỉ còn lại mẹ nuôi cô ăn học, mặc dù vậy cô không bao giờ ghét mẹ vì nhà quá nghèo, cô rất thương mẹ. Cấp 1 cũng thế, cấp 2 cũng thế, cấp 3 cũng vẫn như thế, cô luôn bị cô lập chỉ vì nhà quá nghèo. Vì vậy Eri luôn lao đầu vào học với mong muốn giỏi sẽ không bị cô lập nữa, sẽ không bị mọi người phán xét nữa. Nhưng không, cô càng giỏi thì càng bị mọi người ganh ghét, đố kị. Cuộc dời thật oan trái. Cho đến tận bây giờ, cô đang đứng giữa Trường đại học Tokyo- ngôi trường đại học danh giá nhất Nhật Bản, luôn đứng trong top 3 của trường, luôn cố gắng dành được học bổng toàn phần để bớt gánh nặng cho mẹ, nhưng mọi chuyện vẫn chẳng thay đổi, cô vẫn luôn bị cô lập, vẫn luôn bị coi là một đứa đầu to mắt trố. Để rồi bây giờ cô luôn tự khép mình vào trong cái vỏ bọc cô tự tạo ra. Vẻ ngoài lạnh lùng, đôi mắt sắc sảo lạnh đến ghê người cùng cái đầu tanh tưởi nhưng ẩn sâu trong đó là lòng tự trọng bị mục rữa, là trái tim bị tổn thương nghiêm trọng cần được chở che, lấp đầy. Cô chạy, chạy mãi cho đến khi không còn sức lực rồi tựa vào gốc cây nào đó mà khóc, khóc cho thoả nước mắt trong bao nhiêu năm qua đã chảy ngược vào trong. Cũng thật may vì cô vẫn còn có một người bạn, đó là Yukiko. Nhà cô ấy rất giàu, cô ấy cũng rất xinh đẹp, nổi tiếng từ bé bởi tài năng diễn xuất thiên bẩm, khác hẳn với Eri, Yukiko luôn có hàng tá vệ tinh vây quanh nhưng Eri biết trong lòng Yukiko luôn chỉ có hình bóng chàng trai tên là Kudo Yusaku mà chính Eri cũng chưa biết mặt anh ta. Mải suy nghĩ đến nỗi đôi chân tự đưa Eri về đến nhà lúc nào không hay. Mệt qua nên cô ngủ thiếp đi, cô vẫn chưa phát hiện ra rằng mình vừa đánh mất một thứ quan trọng mà cô luôn giấu kín, trong cơn mơ cô còn gọi tên ai đó....
Trong mơ, cái ký ức về 10 năm trước lại hiện rõ mồn một....
( Mọi người đoán xem Eri làm mất gì đi, cái này quan trọng cực, làm đảo lộn hẳn 1 cốt truyện đấy )
.........10 năm trước...........
Dạo gần đây cạnh nhà cô bé Eri có một nhà mới chuyển đến, nhà đó có vẻ giàu lắm, có cả xe hơi đời mới nhất cơ mà. Và điều quan trọng hơn hết thảy đó là nhà đó có một cậu bé trạc tuổi cô, rất đẹp trai( đối với cô nhóc Eri hồi bé thì có thể là như vậy thật ^^). Hàng ngày cậu nhóc thường ra sân nô đùa rất vui vẻ nhưng dường như cậu ta chưa biết có sự xuất hiện của Eri, cô nhóc thường nhìn ngắm cậu chơi đùa một cách thận cẩn trọng không để cậu ta biết vì Eri sợ một khi cậu nhóc phát hiện cậu lại rời xa cô như những người bạn khác. Giữa cô và cậu nhóc đó dường như có một khoảng cách vô hình, do cánh cổng nhà cậu nhóc quá cao chăng, nhưng Eri biết đó là do khoảng cách giàu nghèo. Mặc dù đó chỉ là riêng suy nghĩ của Eri mà thôi. Nhưng điều cô nhóc lo sợ cũng đến, trong một lần dòm ngó cậu nhóc từ ô cửa sổ tí hin , Eri đã bị cậu nhóc phát hiện ra. Do cổng nhà đó luôn luôn khoá mỗi khi bố mẹ cậu nhóc đi làm, lại thêm khi đó bị phát hiện Eri chui tọt luôn vào trong nhà nên cậu bé đành lẳng lặng lấy một tờ giấy rồi ghi chữ vào đó, giơ lên cho cô xem: “ Chúng ta nói chuyện nhé, tớ chơi một mình chán lắm, cậu cũng đang rảnh mà!!!” Thấy thế Eri liền chầm chậm dò đầu ra xem, thấy được dòng chữ đó, bạn không thể tưởng tượng nổi cô bé đã vui như thế nào đâu, mặc dù trong lòng đang rất vui, NHƯ CÓ MỘT ĐỢT SÓNG ĐANG TRÀO DÂNG VẬY nhưng Eri vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, chạy thật nhanh vào nhà lấy giấy bút viết lại cho cậu bé. Dần dần, cứ thế cứ thế, hôm nào chỉ chờ bố mẹ hai bên đi làm và trừ những hôm đi học thì hai cô cậu lúc nào cũng viết thư ( chỉ viết thư như kiểu mv You belong with me ấy vì hai nhà cách nhau tương đối mà lại có cổng nữa) cho nhau mà người lớn gọi đại loại là thư tình ấy nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nhắc đến chuyện tên tuổi. Eri cũng mừng thầm vì như thế cậu nhóc sẽ không biết mình là ai. Nhưng rồi bố mẹ cậu nhóc cũng phát hiện ra, bố mẹ nói cậu thậm tệ và cấm từ giờ trở đi không được chơi với loại người mạt hạng như cô. Ngay ngày hôm sau, nhà cậu nhóc lập tức chuyển đi. Lần này Eri đã hạ quyết tâm sẽ hỏi bằng được tên cậu bé.
- GORO!!! Hãy gọi tớ là Goro!
Nói rồi cậu bé bị bố lôi cổ vào trong xe hơi, xe bắt đầu chuyển bánh, cô nhóc Eri đứng sau túm chặt lấy vạt váy của mình mà nước mắt lưng tròng ngậm ngùi vẫy tay chào tạm biệt. Biết là bây giờ Goro không thể nghe tiếng mình nữa nhưng cô vẫn cố hét thật to:
- Eri! Tớ là Eri Kisaki!
Nhưng đáp lại lời cô bé chỉ là tiếng xe hơi đang rồ máy đi chầm chậm xa dần.....
............................................
- Goro, đừng bỏ tớ mà!!!
Eri hét lên rồi choàng tỉnh dậy sau cơn mê man, cô nhận ra là mình đã ngủ li bì từ 6h tối hôm qua khi dầm mưa về đến tận 6h sáng hôm nay trong khi người vẫn gây gấy sốt và đã nhiều lần rồi, cái giấc mơ ấy lại hiện về.
- Giấc mơ chết tiệt- Eri nhủ thầm rồi nhanh nhẹn làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng rồi đến trường.- Hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp đây!!!!!!
.................9h sáng, giờ giải lao tại trường đại học Tokyo..................
- Kisaki nhanh lên, ra đây xem đi, ban nhạc Modo của trường mình đang biểu diễn đấy!!!- Yukiko hồ hởi kéo Eri ra
- Thôi mình không xem đâu, còn một đống đề cương đang chờ mình giải quyết nữa, cậu ra xem một mình đi- Eri phân trần trong khi tay vẫn đang viết lia lịa
- Đang giờ giải lao mà, thôi coi như mình cầu xin đấy, có điều bí mật là trong ban nhạc ấy còn có ý trung nhân Kudo Yusaku của mình nữa, không phải bạn rất muốn xem mặt ý trung nhân của mình sao!!!!!!- Yukiko chắp hai tay ra vẻ cầu khấn mà mắt chớp không ngừng ^^
- Thôi được rồi nhưng chỉ một lúc thôi đấy- Eri nói gượng gạo
Ra đến chỗ biểu diễn của ban nhạc ở giữa sân trường, Eri thật sự bị choáng ngợp bởi số fan nữ đông vô kể đang hò hét lạc cả giọng, người đeo băng rôn, người cầm khẩu hiệu :
- Mori của em! Tình yêu của em!!
- Kudo anh sẽ yêu em chứ!!!
Thật không chịu nổi được mấy fan cuồng mà. Mấy fan nữ này còn kinh dị hơn cả mấy fan nam của Yukiko nữa, bảo sao cô ấy luôn phải sắm mấy cục bông gòn nhét lỗ tai đề phòng thủng màng nhĩ!!!
- Ban nhạc Modo có 2 thành viên, anh bên trái đang vừa đánh trống vừa hát ý là Mori Kogoro, bên phải vừa gảy ghita vừa hát là ý trung nhân Kudo Yusaku của mình, Modo được ghép từ chữ Mo trong Mori và Do trong Kudo đấy- Yukiko đang thao thao bất tuyệt giới thiệu nãy giờ- Này Eri, cậu nghe mình nói chứ???
- Hả,à ừ, cậu nói tiếp đi.- Từ lúc đến đây xem, Eri thấy cái gì đó rất thân thuộc ở cả hai anh chàng này.....
- A! Eri chợt kêu lên như vừa phát hiện điều gì đó
- Cậu sao vậy Eri???- Yukiko lo lắng hỏi
- Không, mình chỉ vừa nhớ ra một điều thôi- Eri nói- Anh chàng Kudo Yusaku kia chính là người đã va vào mình hôm qua mà. Kudo vừa chơi ghita vừa hát, cái cách cậu nhấn chìm thực sự trong bài hát, cả cái cách cậu chơi Ghi ta bằng cả tâm hồn mình khiến lòng Eri xao xuyến lạ kì, cảm giác khác với 10 năm trước, là cảm giác yên bình, còn cảm giác của 10 năm trước thì có chút gì đó mạo hiểm, như trò đu dây chỉ sợ rơi xuống còn Eri thì chỉ sợ bố mẹ cậu bé phát hiện, cuối cùng thì vẫn bị rơi xuống thật..... Kudo, cậu ta, thật sự rất đặc biệt, cái cách mà cậu ta chơi ghi ta, cách mà cậu ta hát, CÒN LỚN HƠN CẢ ĐỢT SÓNG ĐANG TRÀO DÂNG, mái tóc đen nhánh bay, đôi mắt sâu như xoáy vào tim gan người đối diện, Eri thực sự đã bị anh ta hút hồn rồi sao????
- Tớ kể tiếp cho mà nghe. Anh Kudo và anh Mori đều học trên bọn mình một khoá, có nghĩa đang học năm hai, hai anh ấy đều học rất giỏi, đặc biệt còn có tài phá án nữa, thường suyên giúp cảnh sát phá các vụ án hóc búa, được mệnh danh là cặp cứu tinh của cảnh sát Nhật Bản, lại còn hát rất hay, nhiều tài lẻ, đẹp trai miễn bàn, nói tóm lại, mọi thứ đều rất tuyệt, hơn nữa nhà còn rất giàu!!!
Nghe đến chữ giàu, Eri sững lại. Cô thật sự, thật sự ghét chữ này lắm. Vì nó mà cô đã phải xa người bạn trai đầu tiên của cô, phải, bạn trai đầu tiên, cứ cho là thế đi. Goro, là bạn trai đầu tiên của cô, Goro cũng là điều cô biết duy nhất về anh. Cô thật sự mong một ngày nào đó sẽ được gặp lại anh.....
- Này, không chỉ anh Kudo rất tuyệt thôi đâu, anh Mori cũng rất được đấy, hay để mình giới thiệu cho cậu nhé- Yukiko có vẻ rất hào hứng
- Thôi không cần đâu- Eri miễn cưỡng- Mori, con người này thật sự còn có điều gì đó quen thuộc lắm mà thực sự cô không thể nhớ nổi. Mặc một cái áo sơ mi trắng mỏng, ở anh ta toát lên vẻ thư sinh cuốn hút, ánh mắt lơ là xa xăm hút hồn trái tim của không biết bao cô gái, nụ cười thường trực trên môi, cậu Mori này thật trái ngược hoàn toàn với Kudo, điều đó có thể thấy rõ ngay trong lần đầu tiếp xúc- Mori là một tay sát gái chính hạng đấy- Tiếng Yukiko đều đều
- Mà thôi bọn mình về đi, vào tiết học tiếp theo rồi đấy.........
Hiệu chỉnh bởi quản lý: