[Longfic] Một ly trà sữa nhé, cô bé!

Oa, chờ mãi mới có chap mới, thích quá đi! Em chỉ có 1 số nhận xét về chap thế này:

Ưu điểm:

- Ko có lỗi type, trình bày đẹp mắt (em rất thích cái chữ "Chương 5" đó)
- Tình tiết logic.
- Miêu tả mượt cả về cảnh vật cũng như nội tâm, đặc biệt nội tâm của Kirill đc miêu tả rất sâu sắc.
- Chap rất có cảm xúc, khơi gợi sự thương cảm của em (và của người đọc) dành cho Kirill.
(Nếu là em sẽ ko viết đc hay như thế đâu ^^)
Hạn chế:
- Về diền đạt: câu "Nắng len lỏi qua những cụm mây trôi hững hờ, yếu ớt chiếu rọi lên từng ngọn cây, xuyên qua từng kẽ lá, in dấu xuống những vũng nước trên mặt đường", từ rọi chỉ dành cho những tia sáng mạnh, trong trường hợp này đã miêu tả nắng yếu thì nên bỏ từ "rọi" đi.
- Về nội dung: Chap dành nhiều đất diễn cho n/v Kirill, chỉ có phần cuối thêm sự xuất hiện của Shinichi, nội dung sẽ hơi nhàm chán. Cũng giống như 1 tập phim nếu chỉ có những cảnh xoay quanh 1 nhân vật sẽ gây mất hứng thú.
- Câu cuối cùng của chap, vì 2 n/v còn nhỏ nên ko nên dùng từ "tình yêu", có lẽ dùng từ "tình cảm" thì "trong sáng" (em ko biết diễn tả) hơn, hoặc 1 từ nào khác.

Em cũng ko phải nhà phê bình gì đâu, tự dưng hôm nay chém hơi nhiều. Em chưa bao giờ viết fic nên có gì sai sót 2 ss bỏ qua cho em. Cuối cùng, cảm ơn 2 ss, hi vọng 2 ss viết tốt hơn và mau ra chap mới nha!
 
@linhloveshinran hai au hoan nghênh nhận xét của bạn và chân thành cảm ơn bạn :D
Thứ nhất, về từ "rọi" mà bạn nói, quả thật hai au đã hơi sơ suất. Mong bạn thông cảm vì với một chap đầy nội tâm như vậy thì việc để ý những từ nhỏ đúng là hơi khó, với cả hai au cũng không phải writer chuyên nghiệp :D chúng tớ sẽ rút kinh nghiệm và hạn chế tối đa những lỗi như vậy
Thứ hai: trong fic này, Kirill cũng là nhân vật chính nên việc tập trung khai thác một chút cũng nhằm làm nổi bật nội dung, khép lại cánh cổng quá khứ, mở ra cánh cổng tương lai :D và hai au sẽ cố gắng đan xen các tình tiết để không gây nhàm chán :D
Thứ 3: hàm ý của Kir ở câu này là bao hàm cho cả tương lai nữa ;)) không phải hai đứa trẻ chỉ chơi với nhau khi còn nhỏ đâu ;)) có lẽ lỗi diễn đạt khiến câu văn mờ nghĩa ;)) au sẽ edit :D
Cuối cùng, một lần nữa cảm ơn nhận xét của bạn. Mình và Kir rất mong có nhiều cmt góp ý như thế để hoàn thiện fic. Tiếp tục theo dõi fic, bạn nhé :D
 
@linhloveshinran Cám ơn em đã ủng hộ fic :D Ss và Rika sẽ cố gắng viết các chap sau thật tốt hơn nữa ^^
@Rachel_Nguyen Ran và Kirill là hai nhân vật hoàn toàn khác nhau ^^ Ở chap tiếp theo Ran sẽ xuất hiện :D Cám ơn bạn đã theo dõi fic ^^
 
whoa! thế mà mình cứ tưởng 2 người Ran và Kirill là 1 chứ. Nhưng như vậy lại càng khiến mình thêm thắc mắt: tại sao tác giả lại dùng từ tình yêu cuối chap? Liệu Kirill có phải là tình địch của Ran?
Đó là phần dạo đầu, còn bây giờ là chém:
- Chap này không nói gì nhiều, vẫn là sự đầu tư kĩ lưỡng về chất lượng, lời văn mượt mà, giàu hình ảnh, miêu tả cảnh vật và nội tâm rất tốt.
- Kể đang xen rất tuyệt, không nhiều lời thoại, trình bày đẹp, rất đáng để học hỏi.
- từ ngữ dùng rất chuyên nghiệp: ví dụ: xiên xiên ( ánh nắng),... ít ai dùng từ này nhưng 2 au lại dùng rất đúng trường hợp.
- Độ dài chap vừa phải, tình tiết bi phẩn, cuốn hút.
- Tuy nhiên, vẫn là lỗi dùng từ:
+ Tuy nói 2 au là writers ko chuyên nghiệp nhưng có những chỗ nhỏ thì mình ko chỉ ra, còn những lỗi lớn, gây khó hiểu, ko rành mạch thì mình phải chỉ ra :" Cô gái với mái tóc nâu nham nhở cắt sát mang tai bắt đầu cảm thấy bực bội trước thái độ của Kirill"
Từ nham nhở ở đây gây khó hiểu, chắc có lẽ do vốn từ tiếng việt mình ít nên có thể nhờ 2 au giải thích giùm không?
+ Về logic: "Không may, miếng sứ sắc nhọn cứa vào ngón tay một vết thật sâu. Máu từ vết thương chảy ra thành dòng, từng giọt máu tanh nồng nhỏ tong tong xuống nền nhà"
Cắt ở ngón tay dù sâu đến mấy thì máu cũng không nhỏ " tong tong" xuống được. Ở đây ko biết 2 au có dùng nghệ thuật tăng tiến ko??????
"Tớ chỉ định rửa sạch vết máu dính trên tay thôi".
Câu nói này làm mình choáng!!!! Nếu chỉ muốn rửa sạch vết máu thì chỉ cần nhúng ngón tay vào nước, đâu cần phải đi xuống sông như vậy. Ở đây, nếu mình là au, mình sẽ cho ý định của kirill là tự tử.
Như mình cũng đã nói ở nhận xét trước, ko nên miêu tả thời niên thiếu của các nhân vật quá lâu, sẽ gây nhàm chán. Còn Ran ở đây có phải là nv chính ko? Tại sao đến chap 5 rồi mà vẫn ko thấy sự xuất hiện của Ran dù chỉ vài dòng? Mình nghĩ nv chính ít nhất cũng nên nói sơ qua. Còn nếu Ran ko phải nv chính thì.........
Đó là những lời nhận xét chân thật của mình, mong 2 au tha thứ nếu có gì ko phải. Chap này mình chấm 10/10. Chỉ còn vài khuất mắt nêu ở trên, mong 2 au giải thích.
 
@rancute5483 Mình có thể dùng vốn từ vựng ít ỏi của mình để giải thích :))
1. Từ "nham nhở" ở câu trên là chỉ mái tóc được cắt vội vã và hấp tấp, không ngay hàng thẳng lối, không theo một quy củ nào hết.
2. Miếng sứ có tiết diện to hơn lưỡi dao nên vết cắt cũng rộng hơn và chảy máu nhiều hơn. Mẹ mình ở nhà cũng hay bị :D máu rỏ xuống rất nhiều, tuy không đến mức nhỏ tong tong như lời kir. Ở đây kir dùng thủ pháp ước lệ nên không dám đảm bảo mọi sự việc đều đúng 100% =))
3. Như mình cũng đã nói ở chap trước, thời niên thiếu sẽ được khép lại tại đây :D bạn xem kỹ phần giới thiệu sẽ thấy Kirill là mối-tình-đầu của Shinichi đấy =)) còn về nhân vật Ran chỉ xuất hiện ở các chap sau, vì để tránh fic đi theo lối mòn nên hai au đã cố tình cho Ran không phải vướng vào vòng xoáy thù hận của quá khứ :D tất nhiên Ran sẽ đóng một vai trò quan trọng ở các chap sau ^^
Thân
 
@rancute5483 Cám ơn em đã quan tâm đến fic ^^
Đây là lời giải thích của ss cho những thắc mắc của em :D
Cô gái với mái tóc nâu nham nhở cắt sát mang tai bắt đầu cảm thấy bực bội trước thái độ của Kirill.
Tại sao lại là "nham nhở" mà không phải là mái tóc óng mượt, suôn dài... Đọc kĩ chap này, em có thể thấy ss chỉ ra rất rõ ràng cuộc sống của những đứa trẻ trong Cô Nhi Viện vô cùng khó khăn và thiếu thốn. Mái tóc của cô gái bị cắt nham nhở, cụt lủn,... như để khẳng định thêm cho việc cô bé không có đủ tiền để ra hiệu cắt tóc chăng :)) Ss không nghĩ từ "nham nhở" ở đây gây khó hiểu. Em cứ coi như cô gái ấy có mái tóc không đẹp, xấu xí đi :D
Không may, miếng sứ sắc nhọn cứa vào ngón tay một vết thật sâu. Máu từ vết thương chảy ra thành dòng, từng giọt máu tanh nồng nhỏ tong tong xuống nền nhà.
Sự việc này chỉ mang tính ước lệ và tương đối. Ss không có điều kiện thực hành để đánh giá tính khả thi của các sự vật hiện tượng đã nêu ra trong fic :)
Tớ chỉ định rửa sạch vết máu dính trên tay thôi.
Chị biết em đã đọc kĩ chap. Vì đọc kĩ nên em mới nêu ra được lỗi của tác giả, những tình tiết không hợp lí, thiếu sót... Nhưng em hãy thử đọc lại một lần nữa, vì lí do tại sao Kirill lội xuống sông, ss đã nêu ra hết ở trong chap rồi.
Đằng xa kia, vài cánh hoa bé nhỏ lững lờ trôi trên mặt sông lung linh bóng nắng. Thật tự do... Ngẫm nghĩ một lúc, cô bé dùng cánh tay còn lại cởi giày và tất ra, rồi từ từ tiến đến sát bờ sông. Kirill có đôi chút ngập ngừng, nhưng rồi cô cũng từ từ lội xuống dòng sông trong lành và thơ mộng đó.
Hiểu lầm. Là hiểu lầm rồi. Kirill vỗ tay lên trán, nhăn mặt cười khổ. Tự tử gì chứ! Cô bé chỉ định lội xuống sông để tìm lại chút cảm giác thư thái yên bình mà cô đã đánh mất từ rất lâu rồi.
Rửa vết thương chỉ là cái cớ để cô giải thích cho lí do lội sông của mình thôi, vậy mà cậu bé này vẫn lên tiếng chất vấn cô được.

Cuối cùng, một lần nữa cám ơn em và mọi người đã ủng hộ fic của Rika và Kirill. Hai tác giả rất trân trọng những comment góp ý và nhận xét để rút kinh nghiệm ^^ Như lời hứa, kết thúc chap 5 là kết thúc những câu chuyện xảy ra trong quá khứ. Chap 6 hứa hẹn nhiều tình tiết lãng mạn và gay cấn hồi hộp :D (Nhưng tác giả sẽ ngâm chap khá lâu) =)) Mong độc giả có đủ kiên nhẫn để đón đọc :D
 
Đã đọc fic từ khi Kirill post nhưng vì bận nên Subeo không vào comment được. Sáng nay đã đọc lại lần thứ hai và đọc luôn cả những lời nhận xét :D
Về nội dung: Chap rất cảm động, và hàm chứa nhiều ý nghĩa.
Lời nói như con dao hai lưỡi, chỉ sơ sảy một chút thôi sẽ làm cho chính chúng ta bị tổn thương. Cố nuốt nước mắt vào trong để chấp nhận cái thực tế phũ phàng rằng cô bé đã mất đi tất cả… Nỗi đau đã đè nén quá lâu khiến đôi mắt đen láy trong veo tựa mặt nước hồ thu không chút gợn sóng trở nên trống rỗng, vô hồn như vực sâu không đáy. Lớp mặt nạ không chút cảm xúc được tạo nên vì chủ nhân của nó không muốn người khác nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân. Để ngăn không cho bất cứ nỗi đau nào làm mình tổn thương hơn nữa, trái tim bé nhỏ tự cho phép mình xây nên một rào chắn vô hình, vì trái tim lo sợ một ngày nào đó nó sẽ gục ngã, sẽ như màn mưa vỡ tan trên nền đất giá lạnh. Nước mắt không còn trào ra nơi khóe mi, nhưng giọt đắng lại dâng lên tận cổ họng. Số phận nghiệt ngã đã đẩy cô gái nhỏ vào thế chông chênh, bơ vơ ngay từ bước đi chập chững đầu tiên trên con đường đời khúc khuỷu. Nỗi mất mát đau thương một mình cô phải gánh chịu… liệu người đời có cần phải nhẫn tâm khơi gợi lại hay không?
Subeo rất thích đoạn này. Cả đoạn đã giải thích lí do tại sao một cô bé "Ngây thơ, trong sáng với nụ cười hồn nhiên tinh nghịch luôn nở trên môi" trở thành người dửng dưng, lãnh cảm với mọi thứ. Rất hay và cảm động :D
Con người từ khi sinh ra đã được xếp đặt sống trong một gia đình, một xã hội. Ở trong gia đình thì có cha mẹ, có anh chị em… Ở ngoài xã hội thì có người thân quen, có bạn bè tương trợ. Những đứa trẻ sống trong Cô Nhi Viện thì không được may mắn như thế. Không gia đình, không người thân… chúng phải nương tựa vào nhau để tồn tại. Phải, để tồn tại thôi. Đến năm 13 tuổi, những đứa trẻ không ai cần bắt đầu bước từng bước chập chững ra ngoài xã hội bươn chải với cuộc sống, phải trải qua biết bao vất vả tủi nhục, biết bao cám dỗ của đời… Ranh giới giữa cái thiện và cái ác mong manh lắm, và không bao giờ rõ ràng. Cố gắng nhẫn nhịn để kiếm những đồng tiền trong sạch, hay sa ngã vào con đường tội lỗi để kiếm tiền được nhanh hơn, được nhiều hơn? Thử hỏi có bao nhiêu đứa trẻ mồ côi trở thành tội phạm chỉ vì cái nghèo làm cho tuyệt vọng… Không có ai bên cạnh để dẫn lối soi đường, cái mà chúng nhận được chỉ là những con mắt thương hại, những tấm lòng bố thí của thiên hạ.
Đoạn này rất ý nghĩa và đáng để suy ngẫm. Những việc tưởng như rất đời thường trong cuộc sống được tác giả đưa vào trong fic, khiến việc đọc fic không chỉ đơn thuần là giải trí, mà còn giúp độc giả phải suy nghĩ về những bất công của cuộc đời qua lời văn của tác giả, qua đó rút ra nhiều bài học ý nghĩa.
Nói chung, fic này không còn là DC Fan Fiction thông thường nữa. Hai tác giả đã rất khéo léo và thành công khi viết ra một fic ẩn chứa nhiều tầng ý nghĩa khiến độc giả phải suy ngẫm và cảm nhận. Để viết được những fic như vậy, Author phải là người từng trải, nhìn đời từ nhiều khía cạnh khác nhau... Vì vậy có rất ít fic hay phải nói là ít Author làm được điều này. Rất cám ơn Rika và Kirill đã viết ra một tác phẩm ý nghĩa, rất đáng để độc giả bỏ thời gian để đọc, beta-reader bỏ công sức để nhận xét và góp ý.
Về những hạn chế mà những bạn ở trên đã nêu ra, hạn chế lớn nhất là việc cho nhân vật Kirill đất diễn quá nhiều ấy :)) Không phải là cả chap chỉ nói về cô bé Kirill khiến cho nội dung trở nên nhàm chán đâu. Nếu cả chap này là sự xuất hiện của Shinichi, Ran, Bourbon... hay bất cứ nhân vật nào khác TRONG DC thì không đến nỗi chán như vậy. Tâm lý của độc giả là chỉ muốn đọc những chap có sự xuất hiện của thần tượng, hay chí ít là của những nhân vật quen thuộc. Việc phải đọc một chap mà nhân vật trời ơi đất hỡi nào đấy có mặt trong cả chap nên mới cảm thấy nhàm chán. Không biết nói sao nữa... Có lẽ độc giả nên chấp nhận thực tế rằng Kirill cũng là một nhân vật chính trong fic, và việc để nhân vật này xuất hiện nhiều là không thể tránh khỏi. Cái này thì Subeo cũng không ý kiến gì. Nhân vật quen thuộc hay nhân vật tự tạo đều đem lại cho người đọc cảm giác mới lạ, đột phá, đưa fic ra khỏi lối mòn của các motip quen thuộc, nhưng chấp nhận hay không thì lại phụ thuộc hoàn toàn vào độc giả.
Sự việc này chỉ mang tính ước lệ và tương đối. Ss không có điều kiện thực hành để đánh giá tính khả thi của các sự vật hiện tượng đã nêu ra trong fic.
Câu này đúng quá Kirill ơi! Cho phép Subeo đưa vào phần Warning trong các fic nhé :D Đánh giá theo logic cũng chỉ nên dừng lại ở một chừng mực nhất định. Các tình tiết quá logic sẽ khiến fic trở nên khô khan, giống như một bài toán với đầy đủ các phương trình vậy.
Cách dùng từ trong chap này Subeo cũng không có ý kiến, vì mình không tìm ra chỗ nào bất hợp lí cho dù đã đọc chap tận 2 lần, nhiều đoạn còn đọc đi đọc lại để cảm nhận :D

Cuối cùng, Subeo xin có đôi lời với những beta-reader của KSV :D

Beta-reader là người đọc fic và phản hồi lại bằng những nhận xét và lời khuyên mang tính chất xây dựng. Mỗi beta có những ý kiến khác nhau, cách beta cũng khác nhau. Nhưng đối với fic này, ngoài việc beta từng câu chữ, bắt từng lỗi dùng từ, các beta-reader có thể đứng trên phương diện của một reader đơn thuần, đọc và cảm nhận. Vì nói chung, độc giả đọc fic là để giải trí, fic hay thì phải có cảm nhận và suy ngẫm chứ, phải không nào :D Để trở thành người đồng hành quan trọng của mỗi Author, beta-reader khi đọc fic hãy đọc hai lần. Lần đọc thứ nhất là để tìm lỗi, chỉ ra chỗ nào chưa ổn, đưa ra lí do tại sao chưa ổn và lời khuyên để cải thiện nó. Lần đọc thứ hai là để cảm nhận, chỗ nào hay chỗ nào độc đáo, và vì sao beta nghĩ chỗ đó hay. Nếu beta chỉ đọc để tìm lỗi, những lỗi mà beta nêu ra chưa chắc sẽ thực sự đúng. Vì beta không cảm nhận, thì làm sao biết chỗ đó lỗi, chỗ đó dùng từ sai?

Subeo xin hết ở đây. Thực sự fic này làm Subeo tốn nhiều công sức và thời gian quá :)) Nhưng vô cùng xứng đáng. Mong hai tác giả Rika và Kirill nhanh ra chap mới, vì Subeo chờ không nổi nữa rồi :D
Lại một thắc mắc nho nhỏ nữa: Trong phần GTNV có nói "Couple ShinRan và một cặp đôi thần bí khác", cặp đôi thần bí có khi nào là Bourbon x Kirill không =)) "Cha mẹ Kirill chết trong một vụ thảm sát mà thủ phạm không ai khác chính là cha của Akira" Cái này... Rốt cục là...????????
 
Mình thấy từ "nham nhở" tác giả dùng không sai, vì tiếng Việt mình rất phong phú, 1 từ có thể hiểu ra nhiều nghĩa, cho nên nham nhở có thể chỉ hành động (cười nham nhở), chỉ hình thức như tg tả về mái tóc ở trên. Mặc khác các bạn đừng thắc mắc lúc nào nhân vật chính mới xuất hiện, biết trước sẽ không còn hấp dẫn nữa, sắp xếp nhân vật ra sao là dụng ý của tác giả, để cho các tình tiết luôn biến hóa mà người đọc không đoán được, như vậy câu chuyện mới không bị nhàm chán, đối với mình truyện nầy rất hay, từ câu chử đến kết cấu bài quá chuẩn rồi, mình thích các đoạn miêu tả nội tâm nhân vật, khi đọc có thể hình dung ra tình trạng nv đó như thế nào.
36.gif
84.gif
 
Hiệu chỉnh:
@subeo1121 Cám ơn Subeo đã có những lời nhận xét rất chân thành đối với fic Trà Sữa của Rika và Kirill. Những lời góp ý và nhận xét này rất có ý nghĩa và là nguồn động lực to lớn đối với hai tác giả. Ri và Kir sẽ cố gắng hơn nữa để đem đến cho độc giả chap mới thật chất lượng trong thời gian sớm nhất. Tiếp tục nhận xét cho Ri và Kir nhé :D
@ly quoc Mình rất đồng tình với bạn :D Biết trước các chap sau có nhân vật nào xuất hiện thì sẽ không còn hấp dẫn và bất ngờ nữa. Nhưng vì độc giả liên tục hỏi và thắc mắc nên... :(
Tiếp tục ủng hộ Rika và Kirill nhé lyquoc ^^
 
img.php



Dòng đời cứ lặng lẽ trôi. Ngày tháng nối tiếp thời gian nuôi lớn dần những tâm hồn bé nhỏ. Hai trái tim bị tổn thương như hòa chung một nhịp đập khi đã tìm thấy nhau. Không có tình yêu của cha mẹ, không có hơi ấm của gia đình, đã bao nhiêu lần chúng phải lặng lẽ ngồi khóc trong góc tối, lắng nghe tiếng pháo giao thừa vang lên đánh dấu thời khắc chuyển giao diệu kỳ, khi nhà nhà sum họp quây quần bên nhau. Hai đứa trẻ ấy vẫn lớn lên dù chịu bao cay đắng cô đơn, lớn lên mạnh mẽ như một nhánh xương rồng trên khô cằn sỏi đá... Thời gian vẫn chậm rãi trôi, hoa anh đào vẫn nở hằng năm rợp cả một vùng trời. Thấm thoắt mà đã qua mười mùa hoa rực rỡ. Những cô cậu bé ngày nào giờ đã trưởng thành. Nhưng… thời gian liệu có chữa lành những vết thương?




Một mùa thu Tokyo dịu nhẹ với cái nắng vàng ươm lững lờ trôi khắp phố phường. Lá đỏ rơi ngập tràn trên từng con phố. Đâu đó thoảng đưa hương hoa cỏ ngọt ngào. Nắng chiều nhè nhẹ lướt qua từng tán cây, hé mắt tinh nghịch lấp lánh trên từng khe lá nhỏ, khẽ khàng vấn vít bên những chiếc lá phong già đang buông mình nhẹ bẫng trong không trung. Không gian chiều vàng lãng đãng gợi lên trong lòng người một dòng cảm xúc hoài niệm nhớ thương, khi những mảnh kí ức bắt đầu thoát khỏi lớp sương mù của thời gian, hiện về thật rõ nét, làm trái tim ai đó bất chợt đau…

Ngôi trường Trung học Teitan nằm khuất dưới những tầng lá phong đỏ rực vươn về phía bầu trời. Khoảng sân rộng lung linh bóng nắng mùa thu. Ngôi trường trông thật khang trang với những dãy hành lang trải dài, quét một màu sơn xanh ngập tràn sức sống. Tiếng giảng bài vẫn văng vẳng trong không gian. Gió và nắng vờn nhau bên từng khung cửa sổ.

"Lộp cộp… Lộp cộp…"

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên.

Một người đàn ông trạc tuổi trung niên với dáng vẻ lịch thiệp đang sải bước trên dãy hành lang khu nhà hiệu bộ. Ông khoác lên mình một bộ vest đen sang trọng, hai vai áo ướt đẫm mồ hôi. Những dấu vết của thời gian in hằn trên khuôn mặt là bằng chứng không thể chối cãi cho một cuộc đời từng trải lắm đắng cay. Ông bước đi thật buồn bã, nét thất vọng rầu rĩ đong đầy trên đôi mắt biếc xanh. Những ngón tay dài vô thức bấu víu vào nhau hiện hữu một nỗi lo lắng vô hình. Ánh nhìn xa xăm khựng lại trước một căn phòng rộng với cánh cửa khép hờ. Ông khẽ bước đến, thật nhẹ nhàng, hé mắt nhìn vào bên trong, và chợt thấy lòng mình cay đắng…

Một cậu thiếu niên trạc mười bảy tuổi đang ngồi lặng yên trên chiếc ghế dài, hai tay chống xuống bàn đan vào mái tóc đen. Cậu sở hữu khuôn mặt thật thanh tú với chiếc mũi cao hoàn hảo và đôi mắt xanh thăm thẳm màu biển khơi, đôi mắt chứa đựng những tia nhìn sắc bén. Đối diện với cậu, vị hiệu trưởng nghiêm nghị tựa lưng vào bức tường phía sau, hai tay khoanh trước ngực như trông chờ một lời thú tội. Không khí trong phòng vẫn im lặng một cách đáng sợ, chỉ có tiếng gió rì rào thổi tung thảm lá vàng bên ngoài khung cửa sổ vang lên đơn độc. Cậu thiếu niên bất giác thấy lòng mình giá buốt theo từng đợt lá bay…

- Shinichi Kudo.- Ông hiệu trưởng cất tiếng, vẫn không ngừng nhìn xoáy vào đôi mắt cậu.- Em có từng suy nghĩ kỹ trước khi quyết định dùng bạo lực với bạn của mình như thế không?

Shinichi vẫn im lặng. Cậu có thể cảm thấy một dòng cảm xúc hỗn độn đang xâm chiếm trái tim mình. Tức giận, đau đớn, bàng hoàng, và cả xót xa, tất cả như khiến vết thương lòng chôn giấu bao lâu nay bắt đầu rỉ máu.

- Một học sinh giỏi như em, sao lại có thể làm cái việc nông nổi là đánh bạn mình như thế, hả? Em thật sự làm tôi thất vọng!

Những lời biện hộ nghẹn ứ trong cổ họng, Shinichi thấy bản thân mình thật nực cười. Chết tiệt thật, khi mà đến tận bây giờ, cậu vẫn không tin là mình lại có thể đạp cho một thằng bạn to con hơn mình té lăn quay ra đất với một cái đầu bê bết máu. Tất cả những gì cậu suy nghĩ lúc ấy, chỉ là cho nó biết không nên xúc phạm cậu, không nên động vào nỗi đau đã ám ảnh cậu suốt cả tuổi thơ. Cậu đã nhẫn nhịn quá nhiều, nhẫn nhịn đến mức không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu chỉ muốn cho thằng bạn xấu xa đó biết rằng, cậu không phải một kẻ chỉ biết cam chịu, yếu đuối và hèn nhát, cậu phải phản kháng, thế thôi…Nhưng có lẽ sự kích động quá lớn đã khiến cậu không thể làm chủ được hành vi của mình…

“- Thằng oắt con, ở nhà mày không được mẹ dạy là phải làm thế nào để lấy lòng đàn anh à? Sao mày cứ làm tao ngứa mắt thế không biết. À mà… hình như mày không có mẹ, đúng không nhỉ?”

Lời nói như con dao xoáy vào tận tâm can, Shinichi thấy trái tim mình đau nhói. Nếu cậu không cho thằng đó biết tay, thì không còn là cậu nữa rồi. Cậu định mở miệng biện hộ cho mình, rằng trong trường hợp đó, không ai có thể làm khác đi, nhưng lý trí đã ngăn cậu lại. Ông hiệu trưởng đâu có cần lời giải thích. Ông ta chỉ muốn cậu nhận trách nhiệm để tránh khỏi rắc rối mà thôi. Một lần nữa, Shinichi lại cảm thấy nực cười chính bản thân mình. Liệu rằng trên đời này, có ai chịu hiểu cho cậu không?

Người đàn ông trung niên, từ nãy đến giờ vẫn lặng lẽ quan sát cậu qua khe hở trên cảnh cửa khép hờ, bất giác quay đi để ngăn dòng nước xót xa đang sắp trào ra trên khóe mắt. Đứa con trai tội nghiệp của ông, có lẽ nào trái tim đã chai sần với những vết thương? Shinichi vẫn vậy, luôn nhìn ông bằng cặp mắt dửng dưng, luôn gào lên đầy sợ hãi mỗi khi ông lại gần. Ông chỉ có thể đứng nhìn nó từ xa, âm thầm giải quyết những khó khăn mà Shinichi gặp phải. Lần này cũng vậy, ông đã bồi thường cho gia đình thằng nhóc kia một khoản kha khá, đã hết lời xin lỗi và mong họ bỏ qua, nhưng đối với con, ông vẫn là một người cha đáng căm hận.

- Ơ, ngài Kudo?

Tiếng của một người thanh niên vang lên khiến ông Yusaku giật mình. Lau vội nước mắt trên mi, ông quay lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng sắc sảo của chàng trai tóc ánh kim. Một cảm giác xa cách mơ hồ lại ập đến.

- Akira, là cháu đó sao?

- Vâng.- Akira cúi chào lễ phép- Ngài đến đây gặp Shinichi ạ?

Một thoáng im lặng bao trùm quanh họ. Cả hai lại đưa mắt nhìn vào trong. Ông hiệu trưởng xem chừng đã hết kiên nhẫn.

- Shinichi Kudo! Em định cứ im lặng mãi mặc kệ những gì tôi nói à? Tôi thật không hiểu nổi sao ba em lại có thể để con trai của mình như vậy…

- Tôi không có ba!

Tiếng hét căm phẫn của Shinichi khiến tất cả những ai nghe thấy đều giật mình thảng thốt. Tiếng hét chứa đựng những nỗi đau đớn căm hờn trong quá khứ bi thương. Trái tim yếu đuối bắt đầu rỉ máu, tại sao tất cả… đều khiến cậu khó chịu như thế này…

Ông Yusaku nghẹn đắng nhìn Shinichi, và rồi quay lưng bước đi thật vội vã. Akira vẫn đứng đó, ánh mắt lóe lên những tia nhìn độc địa, một nụ cười như gió thoảng lướt qua trên môi.

“Ông thua rồi, ông Kudo ạ.”

Phải, Akira biết rất rõ, biết rằng Shinichi giờ đây đã hoàn toàn trở thành một miếng mồi ngon trong tay anh, hoàn toàn rơi vào cái bẫy trả thù chết người mà anh giăng sẵn. Suốt mười năm qua là cả một chuỗi ngày dài đầy ám ảnh khi anh phải luôn vật lộn với con quỷ hận thù trong những giấc mơ, phải chiến đấu âm thầm mỗi khi lương tâm cào xé, mỗi khi thấy cậu bé Shinichi lớn lên từng ngày. Nhưng… số phận đã định đoạt như thế. Từ khi biết mình là con trai của Boss, Akira đã ý thức được rằng, mình sinh ra không phải để hưởng cuộc sống bình yên hạnh phúc như bao người khác. Cuộc sống của anh ngập tràn trong một màu đen tăm tối, với khói súng, máu tanh và trái tim không có tình người. Akira đã che giấu cuộc sống đầy dằn vặt đó dưới một cái vỏ bọc thật hoàn hảo, che giấu những mưu toan và cảm xúc thật dưới một vẻ mặt luôn tươi cười.

Khẽ khàng đẩy cửa bước vào trong, Akira thấy căn phòng lại quay về với một sự im lặng ngột ngạt đáng sợ. Mạch máu nổi cộm hai bên thái dương, khuôn mặt ông hiệu trưởng đỏ bừng lên như một người say rượu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang sắp sửa phun trào. Akira nhìn thẳng vào mắt ông, cất giọng:

- Thưa ngài hiệu trưởng, tôi đã được phép đưa học sinh của tôi về chưa ạ?

- Được rồi, thầy Toru. - Ông hiệu trưởng phất tay. - Đưa Shinichi đi và dạy dỗ lại thật tử tế. Thầy hiểu những gì tôi nói chứ?

Akira lặng lẽ cúi chào, kéo Shinichi ra khỏi dòng cảm xúc miên man, cả hai lại bước những bước chân dài nặng trĩu tâm sự trên dãy hành lang hun hút.

Shinichi đưa mắt nhìn khắp sân trường, cảm nhận làn gió mùa thu mơn man trên d.a thịt. Nắng chiều chảy dài trên áo cậu, những tia nắng mỏng manh và trong suốt như pha lê nghiêng người ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú đang đượm nét u buồn. Cậu đứng yên, bất động dưới màn lá đỏ đang nhẹ nhàng rơi, thấy thời gian dường như dừng lại. Bầu trời mùa thu cao vời vợi thấp thoáng những đụn mây trắng xóa tinh khôi, một thoáng bình yên mong manh từ từ xoa dịu tâm hồn đang ngập tràn băng giá, và có thể đâu đó, cảm giác tội lỗi đang dần dần xuất hiện.

- Em quên hết rồi sao, Shinichi?

Chất giọng trầm ấm vang lên cắt ngang qua dòng suy nghĩ, Akira một lần nữa lại lôi Shinichi về với thực tại.

- Anh Akira…

- Anh đã dạy em… dạy em là phải tìm cách để ngăn cản dòng máu nóng trong cơ thể mình, dạy em khắc chế bản chất sói hoang đang tiềm ẩn. Em đã quên hết rồi…

Shinichi đứng như chôn chân xuống đất. Có một sự thật nhẫn tâm dâng trào chắn ngang cổ họng khiến cậu không thốt lên nổi một lời. Vào cái ngày mùa đông định mệnh ấy, khi chính mắt cậu trông thấy cảnh tượng quá đỗi kinh hoàng kia, tâm hồn cậu đã đau đớn xé ra làm hai mảnh. Một cậu thiếu niên trầm lặng như bao người khác, và một con mãnh thú hoang dã luôn chực chờ xé xác những kẻ ngáng đường. Suốt mười năm qua, hai tính cách đối lập nhau cùng tồn tại trong con người cậu, chúng chém giết lẫn nhau, ám ảnh cậu cả trong những giấc mơ. Kể từ lần Akira cứu cậu từ tay lũ côn đồ, khi chứng kiến đôi mắt đỏ ngầu giận dữ và một sức mạnh hiếm ai có được… Akira đã biết, biết chắc chắn rằng cậu cũng như anh, bắt đầu phải sống dưới hai lớp vỏ. Anh dạy cậu cách che giấu, dạy cậu dìm con dã thú vào sâu trong tận tâm can, nhưng cậu đã không làm được. Ngày hôm nay chúng lại bộc phát, đôi mắt Shinichi lại đỏ ngầu và th.ân thể dường như không nghe lời cậu nữa.

- Em xin lỗi.

Phải khó khăn lắm, ba từ đó mới bật ra được từ đôi môi đang cắn chặt. Shinichi nhìn sâu vào ánh mắt nghiêm nghị của chàng thanh niên tóc ánh kim, giọng cậu trầm xuống, run run:

- Em cần có thời gian…để bình tĩnh lại. Em hứa với anh, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

Cậu chạy vụt đi như một cơn gió, bóng dáng cậu mờ nhạt dần dưới lớp nắng chiều. Akira đứng lặng yên, tìm kiếm chút khoảng lặng cuối cùng trong tâm khảm, lắng nghe lớp lá dưới chân kêu lên xào xạc trong gió. Kế hoạch trả thù của anh, bây giờ mới thực sự bắt đầu.




Ánh chiều tà mờ nhạt, mong manh…

Shinichi lặng lẽ bước đi, bóng cậu đổ dài trên hè phố. Gió thổi nhẹ. Lao xao. Gió làm dịu mát tâm hồn, dịu mát trái tim khô cằn đang chờ đợi dòng nước ngọt ngào vun tưới. Shinichi không biết mình phải đợi những gì, phải tìm kiếm chân trời ở đâu nữa. Cậu đã quá mệt mỏi. Cậu chỉ biết rằng, mình có một nơi chốn bình yên để thả trôi bao nhiêu phiền muộn.

Dừng lại trước cửa một quán cà phê khang trang với bóng cây xanh rợp mát, Shinichi khẽ nở một nụ cười hiếm hoi. Tạm bỏ lại những tâm sự nặng trĩu, bỏ lại bao kí ức muộn phiền, cậu từ từ bước vào trong. Hương cà phê thơm lừng khiến tâm hồn cậu tỉnh táo hơn.

- A, Shinichi, em đến rồi à?- Một anh chàng tóc đen cao ráo trong bộ đồng phục đen trắng chỉnh tề niềm nở chào cậu. Shinichi đáp lại bằng một cái cúi đầu lễ phép.

- Vâng!

- Như thường lệ nhé, đồng phục của em ở ngăn trên cùng bên phải.- Chàng trai nháy mắt đầy tinh nghịch, rồi bưng chiếc khay đựng bốn tách trà xanh lẹ làng tiến tới chỗ chiếc bàn sát góc sân vườn.

Shinichi lại cúi đầu chào thật nhẹ. Cậu tiến vào bên trong khu pha chế, bước qua màn nắng lung linh được phản chiếu bởi lớp lá xanh rì. Một không gian rộng rãi và hối hả hiện ra, tiếng ly cốc chạm nhau vang lên giòn giã, hương cà phê đậm đặc thoang thoảng ve vãn xung quanh.

- Shinichi, em bưng cái khay này đến chỗ cô bé đằng kia nhé.- Một cô gái với mái tóc vàng cắt ngắn cất giọng khi thấy Shinichi đã mặc xong bộ đồng phục chỉnh tề.

Cậu đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay của cô. Đằng xa, trong góc vườn, một cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn với mái tóc dài buông xõa đang chống cằm suy tư. Gương mặt cô ánh lên những đường nét thuần khiết và dịu dàng. Đôi mắt tím biếc trong veo, hàng chân mày thanh thoát, chiếc mũi cao và đôi môi hồng thắm nổi bật trên làn da trắng trong tựa men sứ khiến cô bé trông đẹp như một thiên thần. Shinichi ngây người một thoáng, cậu ngạc nhiên hỏi lại:

- Cái này á? Là cà phê đen mà, cô bạn ấy trông cũng trạc tuổi em, làm sao uống cái này được?

- Chắc là muốn thử cảm giác mới thôi.

Cô gái tóc vàng nhún vai trả lời. Shinichi không đáp lại, cậu hướng ánh nhìn lặng lẽ về phía góc vườn, cảm giác thân quen như nhìn thấy chính mình trong đôi mắt tím buồn bã kia.

Nắng chiều rọi lên d.a thịt, nhảy múa chơi đùa trên mái tóc đen dài óng mượt như nhung. Cô bé xòe bàn tay ra đón nắng, cảm nhận làn hơi ấm áp chạy khắp tâm hồn, một nụ cười mỉm mong manh như gió thoảng lướt qua bờ môi cô.

”Cạch.”

Shinichi đặt khay đồ uống trước mặt cô. Cậu đứng yên, nghiêng đầu chờ đợi…

- Th… Thế này là sao? Tôi gọi cà phê đen cơ mà?- Cô bé ngạc nhiên thốt lên, nhìn sững vào cái ly đựng đầy trà sữa đang thả những làn khói mỏng xoáy cuộn vào không gian.

Shinichi mỉm cười:


- Tớ nghĩ một ly trà sữa sẽ hợp với cậu hơn.

Cô bé hướng đôi mắt đầy ngạc nhiên lên khuôn mặt thanh tú của cậu. Hai ánh nhìn chạm lên nhau. Cậu vẫn mỉm cười, nụ cười mang màu nắng ấm… Một khoảng lặng trôi qua. Tưởng chừng cô bé sẽ tức giận vì tên phục vụ to gan dám tự tiện làm theo ý mình, nhưng không. Cô chỉ lặng lẽ quay đi, nhìn xoáy vào khoảng không vô định.

- Cậu đang buồn, đúng không? – Shinichi hỏi thật nhẹ nhàng.- Vì thế nên cậu mới tới đây để thử món cà phê đen, xem nó có đắng như trái tim mình không chứ gì?

Cô bé vẫn im lặng, nhưng khuôn mặt lại quay về với vẻ ngạc nhiên ban đầu. Rốt cuộc cậu ta là ai? Sao cậu ta có thể đoán được tất cả tâm trạng của cô? Giống như hai người bạn… rất hiểu nhau.

- Cà phê giúp con người ta tỉnh táo, nhưng tớ nghĩ nó không hợp với cậu đâu. Nhìn vẻ mệt mỏi của cậu, tớ dám cá là suốt đêm qua đã mất ngủ. Cậu cần được nghỉ ngơi, cô bé à.

Ngay cả Shinichi cũng không hiểu nổi tại sao mình lại thốt ra những lời như vậy. Có lẽ nào, vì cậu thấy mình và cô bé ấy giống nhau? Shinichi đã từng trải qua một khoảng thời gian buồn bã kéo dài, khi trái tim dường như đã đóng băng vì cô đơn lạnh giá, khi bên cạnh không có bất cứ ai làm bạn… Cô bé ấy cũng như vậy chăng?

- Cậu… sao cậu biết…

- Tên tớ là Shinichi Kudo!

Cô sững người nhìn cậu. Trong cái nắng chiều mờ ảo, nụ cười của cậu đẹp như một bức tranh. Một cảm giác thân quen ẩn chứa bên trong đôi mắt cậu khiến cô thấy tim mình đập trật đi một nhịp.

- Tớ là Ran Mori.- Cô cất tiếng nhỏ nhẹ.

Như hai người bạn đã quen lâu ngày, cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô. Chiều vắng khách, và có vẻ như cô là vị khách duy nhất còn ngồi lại ở đây. Cậu lại nghiêng đầu nhắc:

- Uống thử xem, cái này tớ đã tự pha từ trà xanh có sẵn đấy. Hi vọng cậu sẽ thích nó.

Hơi bất ngờ, nhưng Ran vẫn nâng ly trà sữa lên ngang mũi. Mùi hương thơm lừng thanh khiết như mời gọi cô. Ran hớp nhẹ một ngụm, vị ngọt ngào béo ngậy tan ra trên đầu lưỡi, đọng lại một chút dư vị tuyệt vời của trà xanh. Hương sữa ngọt ngào vấn vít bên cô, cảm giác ấm nóng ý vị trôi xuống cổ, nhanh chóng lan tỏa đến từng giác quan. Chưa bao giờ một món đồ uống đối với cô lại hấp dẫn đến như vậy, phải chăng là vì cậu bạn kỳ lạ kia…

- Tuyệt lắm.- Ran mỉm cười- Cậu pha khéo thật.

Shinichi gãi đầu:

- Thật ra món tủ của tớ là cà phê đen cơ. Cà phê của tớ… đắng lắm…

Lời nói thoáng chút ngập ngừng khi Shinichi bất giác nhớ về tuổi thơ đầy cay đắng của mình, đắng như cà phê đen… Ran khẽ nhìn cậu, thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Một cảm giác đáng tin cậy hiện hữu trong đôi mắt cậu. Họ trở thành bạn của nhau. Cô bắt đầu kể với cậu, kể lại những thay đổi đầy lạ lẫm xung quanh khi cô vừa chuyển từ London về sống ở Nhật Bản quê hương, kể về quyết định tái hôn của mẹ khiến cô mệt mỏi. Tất cả tâm sự muộn phiền tuôn ra như dòng nước. Shinichi yên lặng lắng nghe, lắng nghe với một vẻ cảm thông sâu sắc. Cậu an ủi cô rất nhiều, giống như những lần trước đây cậu luôn phải an ủi bản thân mình, rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…

Ran ra về khi ánh hoàng hôn bắt đầu rót mật ngọt khắp phố phường. Ráng chiều rơi ướt đẫm mái tóc cô. Hòa mình vào từng đợt gió nhẹ lao xao, cô quay đầu nhìn lại, thấy Shinichi vẫn đang đứng ở cửa vẫy tay chào. Nụ cười của cậu thật đẹp, lung linh như ánh nắng, nó khiến trái tim đang xao xuyến khẽ bồi hồi…

“Cảm ơn nhé, trà sữa!”
 
Hiệu chỉnh:
một bước khởi đầu mới, một bước chuyển mới, mọi chuyện dường như đã bắt đầu. Một chút nhẹ nhàng.... thoảng thoảng mùi trà sữa..... một chút đăng đắng của cà phê đen. Một cô bé dễ thương, ngọt ngào như chính thức uống mà anh pha cho cô: trà sữa. Fic đã gợi cho mình một cảm giác rất thật, rất chân thành. Từ cách xây dựng hai nhân vật vừa có nét tương đồng, vừa có nét đối nghịch như Shinichi và Ran. Một người thì tâm hồn bị bao phủ bới một màu đen của cà phê, một người lại trong sáng, thánh thiện và ngọt ngào như màu nhàn nhạt của trà sữa,....
Đây là những cảm nhận của mình khi đọc đến chương 6 của fic, nếu như những chap trước mang lại cho mình cảm giác đắng của cà phê đen, nhưng đến hôm nay, hương thơm của trà, vị ngọt của sữa đã bắt đầu ngấm vào lưỡi, có lẽ bắt đầu là ngọt ngào như thế nhưng từng ngày từng chap sẽ lại có những biến cố, những thử thách để có thể biến cà phê thanh một ly trà sữa nữa, để anh có thể cùng cô sánh vai, bước chung một con đường.
Thật sự cảm ơn 2 au rất nhiều, đã mang lại cho mình một hương vị mới của cuộc sống, một khía cạnh mới của tình yêu vừa ngọt, vừa đắng!
 
Các author mới vào đây chắc ngất toàn tập luôn mất. Nhìn nhận xét cứ nbuw là 1 chap rồi. Tớ thấy đợt trước có nhiều fic mới nổi, viết đc vài chap ngắn như gì, sai type tùm lum, toàn lời thoại, miêu tả sơ sài. Các em ấy còn non và xanh lắm!!
Lại lạc đề rồi. Fic của hai đại K rất hay. Miêu tả sắc nét tâm lý nhân vật... blah balh .. em muốn nói cái j thì các ss cũng nói hết rồi. Thôithì mình cứ khen nhau vậy. Điẻm em thích nhất ở fic là ra chap nhanh và hay nữa.
 
×
Quay lại
Top Bottom