“
Bản tin ngày 15 tháng 3 năm 2003.
Một bi kịch đau lòng và tang thương vừa giáng xuống đầu vị chủ tịch tập đoàn thương mại Kudo – ông Kudo Yusaku. Ba ngày trước, phu nhân Kudo Yukiko bị một kẻ lạ mặt bắt cóc ngay tại nhà riêng. Cảnh sát và các lực lượng chức năng khác đã được huy động ngày đêm tìm kiếm, nhưng kết quả chỉ là vô vọng. Kẻ bắt cóc không hề để lại bất kỳ manh mối nào cũng như không đưa ra bất cứ yêu sách gì để đổi lại sự tự do cho bà Yukiko. Vào rạng sáng ngày 13 tháng 3, một bưu phẩm không đề tên người gửi đã được đem đến dinh thự nhà Kudo, bên trong bưu phẩm không gì khác chính là xác của phu nhân Kudo Yukiko. Theo chúng tôi được biết, cậu con trai duy nhất của chủ tịch Yusaku và bà Yukiko chính là người ra nhận gói bưu phẩm.
Đám tang của phu nhân Kudo Yukiko được tổ chức vào hai ngày 13 và 14 tháng 3, và sáng nay bà sẽ được đưa đi hỏa táng. Tất cả người thân và bạn bè của bà đã đến chia buồn và đưa tiễn vong linh người đã khuất. Lúc sinh thời, phu nhân Kudo Yukiko là một người phụ nữ tài năng, nhân hậu, giàu lòng vị tha. Việc bà qua đời một cách đột ngột và đầy oan ức đã để lại nỗi đau đớn quặn xé tim gan những người ở lại. Hiện nay các thanh tra cảnh sát vẫn chưa xác định được hung thủ đã gây ra tội ác tày trời. Không chứng cứ, không manh mối, nhưng động cơ gây án của thủ phạm có thể là do tư thù cá nhân với chủ tịch Kudo Yusaku và phu nhân Kudo Yukiko. Công tác điều tra vẫn đang được tiến hành bởi…”
“Phụp!”
Màn hình tivi đột ngột tắt ngấm. Ẩn hiện trên màu nền đen đặc lúc này là bóng hình của một cậu thiếu niên trẻ tuổi. Mái tóc vàng ánh kim rủ xuống trước trán, đôi lông mày thanh mảnh, sống mũi cao thanh tú, và đặc biệt là đôi mắt lạnh lẽo màu xanh nước biển cơ hồ có thể làm đóng băng người đối diện. Cả cơ thể cậu toát lên một vẻ đẹp ma mị, băng giá nhưng lại cuốn hút làm mê hoặc lòng người. Cậu bước từng bước chậm rãi tiến đến bàn làm việc, trong đầu miên man những dòng suy nghĩ. Một tờ báo phẳng phiu nằm ngay ngắn trước mắt cậu, thoang thoảng mùi giấy mới. Ngay trên trang nhất của tờ báo là hình ảnh một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp với nụ cười nhân hậu tựa thiên sứ cùng tiêu đề “Phu nhân chủ tịch tập đoàn Kudo đã qua đời.” Cậu thiếu niên chăm chú ngắm nhìn gương mặt của người phụ nữ, trong lòng dấy lên một nỗi lo lắng bất an. Những hình ảnh mập mờ từ bản tin cậu vừa xem dần hiện ra trong tâm trí như những thước phim rời rạc.
“Kudo Yukiko… Bắt cóc… Trả xác về nhà…”
“Cộc cộc cộc!”
Tiếng gõ cửa vang lên rất nhẹ, nhưng chừng đó cũng đủ để cậu thiếu niên bừng tỉnh khỏi dòng hồi tưởng.
- Vào đi.
Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết ngàn năm cất lên khiến người nghe không khỏi rùng mình. Cánh cửa trước mặt cậu nhanh chóng được mở ra, đứng đằng sau là vị quản gia mà cậu luôn rất tin tưởng.
- Thiếu gia Bourbon. – Người quản gia cúi đầu kính cẩn chào.
- Thế nào rồi?
Bourbon đan hai tay vào nhau để đỡ lấy cằm, cậu chiếu tia nhìn sắc lạnh hướng về người đang đứng đối diện.
- Đúng như thiếu gia dự đoán. Phi vụ của Boss thất bại, ngài đã ra tay giết chết con tin.
Khóe môi khẽ nhếch lên, nụ cười nửa miệng xuất hiện. Cậu không hề ngạc nhiên với thông tin mà mình vừa nhận được. Ngược lại thông tin này càng làm củng cố hơn cái kết luận đã dần được hình thành trong đầu.
“Vậy đúng là ba đã làm việc đó sao…”
- Lui ra đi.
Bourbon phất tay ra hiệu, đồng thời đứng dậy tiến đến khung cửa sổ. Ngoài kia, bầu trời âm u mịt mù buốt giá. Những cành cây khẳng khiu trụi lá trước gió đông. Người quản gia cúi chào một lần nữa và bước ra khỏi thư phòng, trả lại bầu không khí im lặng vốn đang ngự trị. Chỉ còn lại một mình, Bourbon khẽ thở dài. Trong phút chốc, đôi mắt xanh thăm thẳm dường như đã đánh mất nét tinh anh sắc sảo thường thấy.
“Người phụ nữ đó là vợ của bạn ba. Tại sao ba lại làm như thế?”
.
.
.
.
Một màu xám tro trải dài trên nền trời ngày đông buồn bã lê thê. Những hàng cây trơ cành trụi lá thỉnh thoảng lại rùng mình thả tuyết lả tả rơi. Tuyết mênh mông. Tuyết phủ kín mặt đường, phủ kín đất trời, phủ kín cả lòng người. Cô gái nhỏ ôm chặt chú mèo con trong tay, lặng lẽ ngắm nhìn một vùng trời mênh mang tuyết trắng. Tiết trời thê lương ảm đạm nhẹ nhàng thả những quả cầu trắng xóa như những giọt lệ buồn rơi xuống thế gian.
Một khung cảnh đẹp và bình yên đến lạ.
Gió vô tình táp lên khuôn mặt thanh tú đang ửng hồng vì lạnh. Mái tóc đen óng suôn mượt khẽ tung bay trong từng đợt gió thổi. Cô gái nhỏ vươn tay đón lấy hạt tuyết trắng xóa, đôi mắt nhấp nháy tinh nghịch. Tuyết đầu mùa khẽ vương trên mái tóc cô, rồi nhanh chóng hòa tan vào trong gió. Chú mèo bông xù cô đang ôm dường như không cưỡng lại được cảnh đẹp trước mắt mà nhảy phóc xuống khỏi tay cô, đùa giỡn nô nghịch với những hạt tuyết đang bay.
- Ice, không được!
Cô bé vội vàng đuổi theo, vừa chạy vừa gọi tên chú mèo.
- Ice, lại đây nào!
- Mèo ngoan, về với chị đi!
- Ice!
Hết năn nỉ rồi dọa dẫm, rốt cục cô gái nhỏ cũng tóm được chú mèo cưng của mình. Cô đặt chú mèo vào lòng, luồn tay vào bộ lông mềm mượt như tơ óng. Ice lúc đầu còn giãy giụa và kêu lên những tiếng “ngao ngao” đầy bất mãn, nhưng nhận được những cái vuốt ve dịu dàng của cô chủ, nó lại nằm im re không nhúc nhích.
- Ice hư quá!
Cặp má phúng phính phồng lên giận dỗi. Gió thổi thốc hơi lạnh vào chiếc khăn choàng len quấn hờ quanh cổ, cô gái nhỏ nhấc bổng chú mèo lên ngang tầm mắt mình, định dạy dỗ chú ta một bài học, nhưng những tiếng ồn ào đột ngột vang lên trong nhà khiến cô phải chú ý đến.
- Các người là ai?
- Các người đang làm gì vậy?
- Dừng tay lại!!
Cô gái nhỏ ôm chú mèo vào lòng và chạy vội vào trong nhà, gương mặt ngơ ngác. Rất đông những người mặc đồ đen đang đứng ở tiền sảnh. Họ không ngừng quát tháo, đập phá đồ đạc, khuôn mặt hung dữ đằng đằng sát khí. Cô bé khẽ tiến đến bên bà quản gia, lo lắng hỏi:
- Bà Tamiko, có chuyện gì vậy ạ?
- Cô Kirill… - Nét kinh hãi hiện rõ trên gương mặt in hằn những dấu vết thời gian. Bà ấp úng trả lời. – N--những người này không biết từ đâu đến la hét om sòm, phá phách đồ đạc, lại còn đuổi gia nhân ra khỏi nhà nữa…
- Con bé kia!!
Kirill giật bắn người, vội vàng nép sát vào vị quản gia. Cô sợ sệt nhìn người đàn ông đứng đối diện mình, đôi mắt đen láy ngân ngấn nước.
- Tên gì? – Người đàn ông hất hàm hỏi.
- Kir… Kirill Sasaki.
- Đúng là nó!
Cô gái nhỏ chưa kịp phản ứng thì đã bị người đàn ông lạ mặt lôi đi. Cô vùng vẫy cố thoát khỏi gọng kìm đang ghì chặt tay mình, hét lên đầy sợ hãi:
- B--buông tôi ra…!! Mấy người làm gì vậy?! Buông tôi ra!!
- Câm miệng đi!
- Không!! Ba ơi, mẹ ơi… Cứu con với…! Bà Tamiko cứu cháu!!
Bà quản gia vội chạy đến đứng chắn trước mặt người đàn ông mặc đồ đen, cố giành lại vị tiểu thư đang bị đôi bàn tay rắn chắc kìm kẹp.
- Tránh ra! – Người đàn ông lạnh lùng đe dọa.
- Không! – Bà Tamiko căm phẫn nhìn kẻ đang đứng trước mặt. – Thả cô chủ ra! Các người định đưa cô chủ đi đâu?
- Đương nhiên là đến cô nhi viện.
- Cô nhi viện? Tại sao…?! Nếu các người không thả cô chủ ra, tôi sẽ gọi cảnh sát!
- Cảnh sát à…
Người đàn ông nhếch mép cười. Hắn hất cô gái nhỏ tội nghiệp khỏi bàn tay cứng như gỗ đá của mình, sau đó rút từ trong túi áo một tờ giấy và ném vào vị quản gia.
- Đọc đi thì biết!
Bà Tamiko run run cầm tờ giấy trên tay, khuôn mặt dần biến sắc.
- Cái này…
- Còn chưa rõ hay sao? Đó là văn bản thông báo tịch thu tài sản.
- Nhưng…
- Tập đoàn thương mại Sasaki phá sản, chủ tịch và phu nhân túng quẫn nên lao đầu vào ô tô tự tử. Căn nhà này cùng toàn bộ tài sản của công ty sẽ được đem đi thế chấp để trả nợ!
Cô gái nhỏ sững người, giương đôi mắt nhòa lệ hướng về người đàn ông, đôi môi khẽ mấp máy:
- Ông… Ông nói sao…?
- Còn điều gì cô chưa nghe rõ nào, tiểu thư bé nhỏ? – Hắn nhoẻn miệng cười, giọng nói độc địa pha chút giễu cợt.
- Cha mẹ tôi…
- Cha mẹ mày chết rồi!
Lời nói như con dao hai lưỡi cứa nát trái tim cô gái nhỏ. Một cảm giác bàng hoàng u ám quét ào khắp cơ thể cô. Kirill nghe như đất trời đang sụp đổ xung quanh mình. Máu bật ra khỏi bờ môi đang cắn chặt, đau đớn đến quặn xé lòng.
- Ông nói dối… Cha mẹ tôi không chết…
Ánh mắt man dại của cô gái quét lên khuôn mặt người đàn ông, mờ đục và lạnh lẽo khiến hắn thoáng chút giật mình. Thứ biểu cảm này có thể xuất hiện trên gương mặt của một đứa trẻ hay sao? Con bé này tuyệt vọng đến phát điên mất rồi.
- Ông nói dối… - Đứa trẻ lặp lại như người mất trí.
- Tin hay không thì tùy.
Hắn lại một lần nữa đút tay vào trong túi áo, kéo ra một xấp ảnh và thả xuống trước mặt Kirill. Cô bé cúi xuống, đôi tay búp măng run rẩy lật lên từng tấm ảnh.
Là cha mẹ cô…
Là những người thân yêu nhất của cô…
Nhưng sao gương mặt họ lại trắng bệch, nhợt nhạt như đã bị vắt kiệt hết sức sống vậy?
Trên cổ họ, vẫn là chiếc khăn choàng ấy, chiếc khăn len được mẹ đan cho cả gia đình
Tại sao họ lại nằm đó, bất động trên vũng máu đỏ?
“Cha…”
“Mẹ…”
“Là hai người sao?”
“Là cha mẹ đó sao…?”
Dòng nước mắt nóng hổi tuôn trào từ khóe mi, mặn chát và cay đắng trên đầu lưỡi. Nỗi đau mất đi người thân như những đòn roi quất vào d.a thịt, âm thầm rỉ máu và xót xa đắng lòng. Sự thật tàn nhẫn hiện hữu ngay trước mắt như bóp nghẹt trái tim bé nhỏ đang thổn thức những tiếng đau thương. Đôi mắt nhòa lệ trống rỗng vô hồn, cô gái nhỏ từ từ gục xuống nền đá lạnh lẽo, đôi tay vẫn nắm chặt bức ảnh của những người thân yêu…
“Kirill con yêu…
“Con là một cô gái tốt…”
“Hãy hứa với cha mẹ rằng con sẽ không bao giờ gục ngã, nhé?”
“Con phải đứng vững… Vì trên thế gian này còn có một người đang đợi con.”
.
.
.
.
Bầu không khí u ám và tang thương bao trùm lên căn phòng nhợt nhạt một màu trắng xóa. Ông Toshiro và bà Ohara được đặt nằm trên hai chiếc gi.ường kê sát cạnh nhau, tấm vải bạc nhuốm máu phủ lên hai thân hình không còn nguyên vẹn. Bà Tamiko không nén nổi đau thương mà bật khóc nức nở khi phải chứng kiến cảnh tượng hãi hùng trước mặt. Ông chủ và bà chủ… tại sao hai người lại đột ngột ra đi như vậy? Công ty phá sản, gánh nặng này đè trĩu trên vai… Vì túng quẫn mà quyết định bỏ lại đứa con thơ một mình không nơi nương tựa, hai người nhẫn tâm đến thế sao? Cảm giác của cô chủ lúc này, hai người có hiểu được không? Cô gái tội nghiệp đã khóc ngất khi nghe thấy hung tin. Cô còn quá nhỏ để chịu đựng nỗi mất mát đớn đau này. Giờ đây cô bé sẽ sống ra sao, sẽ nghĩ về cha mẹ như thế nào… Liệu trên gương mặt trẻ thơ non nớt ấy đến khi nào mới xuất hiện trở lại những nụ cười?
Cố gắng kiềm chế tiếng nấc chỉ chực trào lên từ cổ họng, bà quản gia tiến lại gần hai cái xác, rút cặp nhẫn cưới khỏi đôi bàn tay lạnh lẽo trắng bệch đầm đìa máu. Bà khẽ thì thầm trong làn nước mắt:
- Cô chủ giờ chẳng còn lại gì. Xin hãy cho phép tôi trao cho cô chủ cặp nhẫn cưới này, coi như là kỷ vật cuối cùng hai người để lại cho con gái mình.
Lấy tay quệt ngang dòng nước mắt, bà đau đớn nhìn lại gương mặt của hai vị chủ nhân đáng kính lần cuối, cất kỹ cặp nhẫn vô giá vào trong túi áo và bước ra khỏi phòng. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng sau lưng, bà Tamiko vẫn khóc, nhưng người quản gia chợt giật mình khi nghe thấy tên bà được nhắc đến trong câu chuyện của những kẻ mặc đồ đen đứng khuất sau hành lang bệnh viện.
- Quản gia à? Bà ta đến để nhận xác sao?
Giọng nói nhừa nhựa lạnh lẽo này, bà Tamiko có thể đoán ra hắn chính là kẻ đứng đầu nhóm người đến cưỡng chế tịch thu tài sản, còn bắt ép cô chủ phải tới cô nhi viện.
- Hai vợ chồng đã chết, đứa bé còn nhỏ, đương nhiên phải có người đến nhận xác để tổ chức mai táng cho họ chứ?
- Thiếu gia Bourbon liệu có biết chuyện này?
- Đã có người báo cáo cho thiếu gia. Chúng ta không còn việc gì ở đây nữa. Mau đi thôi!
Bà Tamiko đứng dõi theo bóng những người mặc đồ đen dần khuất dạng, trong lòng không khỏi dấy lên những thắc mắc.
“Rốt cục thì những người đó là ai? Họ từ đâu đến? Họ có liên quan gì đến việc ông bà chủ tử nạn?”
Một nỗi bất an mơ hồ xâm chiếm tâm trí khi bà quản gia nghĩ đến thái độ kính cẩn của những kẻ mặc đồ đen khi chúng nhắc đến tên một người…
“Bourbon…”
“Thiếu gia Bourbon…”
.
.
.
.
Gió lạnh ngày đông, cây cối khô cằn, cành lá lơ thơ trơ trụi. Gió len lỏi vào từng tán cây ngọn cỏ, tạo nên thứ âm thanh xào xạc rờn rợn gai gai. Cô gái nhỏ ngồi đơn độc một mình trên chiếc xích đu, thất thần nhìn về khoảng không trước mặt. Cô có thể cảm nhận được cái lạnh từ làn gió vô tình như trăm ngàn mũi kim đâm lên d.a thịt, rút cạn từng hơi ấm trên cơ thể.
Lạnh lắm!
Cái lạnh của sự xa vắng…
Cái lạnh của sự cô đơn…
Cái lạnh của nỗi buồn đau quặn xé lòng…
Khung cảnh buồn thê lương xé nát trái tim những người chứng kiến.
Bà Tamiko như chết lặng khi nhìn vào khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn đó. Nét ngây thơ trong sáng và nụ cười hồn nhiên tinh nghịch đã bị số phận tước đi một cách tàn nhẫn, chỉ còn lại đây gương mặt hờ hững dửng dưng và đôi mắt trống rỗng vô hồn. Tại sao ông trời bất công nỡ đẩy một cô bé 10 tuổi lâm vào tình cảnh này? Mới phút trước còn sống bình yên hạnh phúc, vậy mà giờ đây đã mất đi tất cả. Có nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi người thân yêu ruột thịt. Là con người ai chẳng mưu cầu một cuộc sống ấm êm hạnh phúc. Tiền tài danh vọng, vật chất phù phiếm đã biến ta trở thành những cỗ máy chỉ biết lo toan kiếm tiền. Liệu có ai chịu ngoảnh lại phía sau xem mình đã đánh mất những thứ gì khi bước đi trên con đường đời…? Hạnh phúc là khi xung quanh luôn hiện hữu hình ảnh của những người thân yêu. Và trong giây phút đó, liệu có ai nghĩ một ngày kia họ sẽ rời bỏ ta? Chỉ một giây thôi, ta thấy rùng mình và nhanh chóng xua tan đi cái suy nghĩ kinh khủng đó, tự nhủ với lòng điều này sẽ không bao giờ xảy ra. Phải, ai mà chẳng mong một cuộc sống an lành và tươi đẹp. Thế nhưng cuộc đời như muốn trêu ngươi con người. Nó đem đến cho con người bao nỗi bất hạnh và đau thương. Hai người ra đi và nỗi đau quá lớn để lại, lớn đến mức tưởng chừng như không bao giờ có thể vượt qua được. Cô gái nhỏ với trái tim non nớt đã bị tổn thương, liệu đến bao giờ mới có thể bình phục?
Người quản gia cất từng bước nặng nề tiến đến gần cô gái nhỏ, tiếng nói phải khó khăn lắm mới bật ra được khỏi cổ họng:
- Cô chủ, tôi đã đến gặp cha mẹ cô. Sự thật đúng như những người mặc đồ đen nói…
Kirill im lặng không trả lời. Biết nói gì đây khi cha mẹ đã nhẫn tâm rời bỏ cô mà đi… Nước mắt cũng đã cạn khô rồi, trái tim giờ chỉ còn băng giá thôi…
Bà Tamiko cảm thấy lòng nặng trĩu nỗi đau. Sống với cô chủ đã lâu, tình cảm bà dành cho cô sâu nặng không kém gì tình ruột thịt. Vậy mà giờ đây bà chỉ biết bất lực đứng nhìn cô gái nhỏ một mình gánh chịu nỗi mất mát đau thương.
- Cô Kirill, việc mai táng cho ông bà chủ, tôi sẽ lo liệu thật chu đáo. Cô hãy yên tâm…
- …
- Cô chủ…
Người quản gia ngần ngại trước thái độ hờ hững lạnh nhạt của Kirill. Bà lấy ra khỏi túi áo hai chiếc nhẫn cưới – vật tượng trưng cho hôn nhân và sự vĩnh cửu của tình yêu, đặt lên đôi tay búp măng bé nhỏ.
- Tôi nghĩ ông bà chủ sẽ muốn cô giữ lại thứ này, kỷ vật duy nhất hai người để lại cho cô.
Đứa trẻ nắm chặt hai chiếc nhẫn trong tay, ánh mắt rưng rưng nhòa lệ. Những giọt nước long lanh bắt đầu chảy dài xuống má, vị mặn thấm nồng trên bờ môi. Kirill từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt mờ đục lóe lên những tia lạnh lẽo chết người.
- Còn việc này nữa… Không biết thông tin này có hữu ích với cô hay không… Khi tôi đến gặp ông bà chủ, những người mặc đồ đen cũng có mặt tại bệnh viện. Tôi nghe loáng thoáng họ nhắc đến cái tên “Thiếu gia Bourbon”…
- Thiếu gia Bourbon…
Đứa bé lặp lại, nước mắt ngừng rơi.
Bourbon…
Đối với Kirill, cái tên thật xa lạ…
Bourbon…
Cái tên thật vô nghĩa…
Thế nhưng...
Chỉ một cái tên đã kết nối họ lại với nhau.
Vòng xoáy hận thù từ từ dịch chuyển.