Hello tất cả! Lâu rồi không gặp ha! Cái chap này, ờ, túm lại là khá nhiều lời thoại. Nếu m.n có gạch đá gì ta xin nhận hết. M.n đọc xong nhớ để lại cái com để ta tiếp tục sửa chữa. Yêu m.n! <3<3
@erita hạ lan tâm nhi,
@dragon_princess,
@Covangmuathu,
@Ran Miyu,
@ran_angel_yuki,
@Selena Taylor,
@Long thần, @Miyu_love_shinran:tất cả những Re đã và đang ủng hộ fic này, có chap mới rồi!!!!!!!!!
Eri Kudo:
Hoàng quý phi của vương triều Kudo. Một nữ nhân bí ẩn, mười mấy năm qua chỉ quanh quẩn trong Thủy Hạc cung và Nghinh Phong Các. Người duy nhất có thể khiến Hoàng đế Yusaku thay đổi quyết định của mình. Thân phận chưa ai biết tới. Được Hoàng đế đưa về từ chiến trận rồi phong ngay ngôi vị Hoàng quý phi trong sự phản đối kịch liệt của bá quan văn võ. 38 tuổi.
Yukiko Kudo:
Nghĩa nữ của Khai quốc đại công thần Takamiya Ryuku. Là mẫu nghi thiên hạ dưới một người trên vạn người. Được bá tánh hết mực ủng hộ. Không muốn ai biết đến quá khứ của mình. Là nữ nhân đầu tiên có thể tham gia bàn bạc chính sự với Hoàng đế và bá quan văn võ. Rất trọng người tài. Bề ngoài trông hữu tình nhưng thực chất lại rất vô tình. 40 tuổi.
Chap 2:
Part 2: Không chia ly… không gặp lại
Thiên Cầm lâu một ngày tháng bảy tĩnh mịch. Không gian buổi chiều tà như nhuốm màu cô quạnh, tiếng chim chóc từ đâu vọng tới, lại càng như xoáy sâu vào tâm trạng bất an của Hoàng quý phi. Bà nâng tách trà, đưa lên môi rồi lại hạ xuống mà không nhấp một ngụm nào, cứ như vậy suốt một canh giờ, cũng bất giác khiến bọn cung nữ đứng bên cạnh lo lắng. Một trong số đó không kìm được mà lên tiếng hỏi, xem y phục cô ta khác hẳn những kẻ còn lại, có lẽ là trên bọn họ một bậc.
“Hoàng quý phi nương nương, Người có tâm sự gì xin hãy cho bọn nô tì biết để cùng ưu tư với Người. Chứ Người cứ như vậy, thật sự khiến chúng nô tì lo lắng khôn nguôi!”
Hoàng quý phi Eri nghe thấy thì cũng bất giác thở dài, nét lo lắng trên gương mặt lại hiện rõ mồn một, chớp mắt xoay người đối diện với những cung nữ hầu hạ mình suốt mười mấy năm qua, chất giọng ôn tồn đáp trả: “ Các ngươi cứ đi làm việc của mình, đừng vì ta mà lại bị Tổng quản Mito trách phạt!” – Đám cung nữ vừa nghe đến cái tên Mito đã xanh mày tím mặt, trong lòng tự khắc run rẩy nhưng vẫn cố chần chừ không đi.
“Các ngươi còn không đi mau! Nếu để Tổng quản Mito biết được thì ta không chắc có thể cứu các ngươi khỏi đòn roi hành hạ. Nhiều khi cả ta cũng sẽ bị trách tội vì dung túng cung nữ dưới quyền. Chuyện này chẳng lẽ các ngươi còn chưa rõ?” – Gương mặt Hoàng quý phi có tới tám, chín phần phiền muộn, không chỉ là lo cho chuyện trước mắt, mà còn lo cho những ngày tháng sau này. Tin tức Đại hoàng tử bị ám sát đến tai bà vào một buổi tối trăng thanh gió mát. Một buổi tối không hề bình thường như những buổi tối khác. Đó là ngày ba ngôi sao đế vương quy vị, là ngày đánh dấu sự bắt đầu của những tai họa khôn lường phía sau. Eri đủ khả năng để nhận ra, kẻ có thể ngăn chặn tai họa chỉ có người đó. Bà cũng đã hẹn người đó ra gặp mặt, nhưng suốt một canh giờ qua vẫn chẳng thấy xuất hiện.
“Bẩm Hoàng quý phi nương nương, Thái tử đã đến!” – Tên thái giám hộc tốc chạy vào bẩm báo, trên gương mặt lấm tấm mồ hôi. Eri vừa nghe đã lập tức khoát tay ra lệnh cho bọn cung nữ mau mau lui xuống, đồng thời cũng bảo tên thái giám mời Thái tử vào Nghinh Phong Các tiếp chuyện. Cuối cùng thì người bà chờ cũng đến!
Thái tử Shinichi Kudo bước vào vừa đúng lúc bọn cung nữ vội vã rời đi, chàng quan sát thấy được sự lo lắng trong đôi mắt bọn họ, lòng cũng dấy lên chút hồ nghi về việc được nhắc đến trong bức thư hôm trước. …
Thái tử! Nếu muốn biết sự thật về Hoàng huynh của Điện hạ, thì hãy đến Nghinh Phong các tìm ta. Ta sẽ đợi. Hoàng quý phi Eri! Chàng vẫn nhớ như in lời lẽ trong bức thư đó, nó xa lạ, và nghiêm túc đến mức chàng đã phải tập trung hết mức để đọc thấu ý nghĩa ẩn giấu đằng sau mỗi câu mỗi chữ. Nhưng vẫn hệt như bảy năm trước đây, chàng vẫn không thể giải đoán nổi những lời lẽ của một nữ nhân từng trải như bà. Vẫn không thể thấu hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau một chữ “tâm” đó.
“Thái tử, mời đi lối này!” – Tên thái giám dẫn đường cung kính cúi người, hắn chỉ có thể đưa chàng đến đây, phần đường còn lại chàng phải tự đi một mình. Vẫn giữ gương mặt băng lãnh, Shinichi phẩy tay, ý nói hắn có thể lui ra. Trong đầu không khỏi tự hỏi tại sao lại mời chàng đến nơi mà Hoàng thượng ra lệnh cấm nam nhân bước vào, trừ khi là được Người hay chủ nhân nơi này – Hoàng quý phi Eri cho phép. Bước từng bước trên con đường nhỏ được tạo nên bằng những phiến đá rộng khoảng hai mươi phân, chàng cố đối chiếu những điều quan sát được với phần kí ức chập chờn còn sót lại trong tâm trí. Nhận ra mọi thứ vẫn không quá khác biệt so với bảy năm trước đây. Dọc lối đi vẫn được trồng một hàng hoa xuyên tuyết thanh tao. Những cánh hoa màu trắng sữa dịu dàng hé mở, báo hiệu mùa đông sắp qua và mùa xuân đang đến rất gần. Người ta vẫn gọi những đóa hoa ấy là biểu trưng cho sự an ủi và niềm hy vọng. Nhưng giờ đây, đối với chàng chúng mãi mãi cũng chẳng thể xoa dịu một phần vạn nỗi đau đớn trong lòng chàng. Đau khổ khi mất người thân, thật sự kinh khủng hơn chàng nghĩ rất nhiều lần.
Shinichi dừng chân trước một ngã rẽ, tin vào trí nhớ của mình mà quyết định rẽ phải. Những cành hoa xuyên tuyết được thay thế bởi một đầm sen rộng lớn. Giữa đầm chính là nơi chàng cần đến: Nghinh Phong Các. Không suy nghĩ quá nhiều, chàng vận khinh công, lấy điểm tựa là những chiếc lá sen xanh mơn mởn kia, thuận lợi vào được bên trong Nghinh Phong Các, chẳng cần biết điều đó có được xem là vô phép tắc hay không. Bởi ở đây, ngoài chàng và Hoàng quý phi cũng chẳng còn ai khác nữa.
“Hoàng quý phi nương nương, không biết Người gọi Nhi thần đến đây là có việc gì!?” – Chàng lên tiếng trước, không nghi ngại nhìn bà bằng đôi mắt màu trời sâu thẳm. Giọng nói trầm ấm vang lên trong sắc hoàng hôn nhuộm đỏ. Đối với vị Hoàng quý phi này, chàng không một chút lo ngại mà ngược lại còn có cảm giác thân quen kì lạ.
“Thái tử điện hạ. Xem ra, Điện hạ vẫn còn lưu giữ chút kí ức về nơi này?” – Eri mở lời bằng một câu vô thưởng vô phạt như thế. Không trả lời ngay lập tức câu hỏi vừa rồi, nhưng lại khéo léo mở ra một vấn đề khác mà bà biết chắc rằng chàng sẽ vô cùng quan tâm tới. Kí ức của chàng.
Thật ra thì, chàng từng mất trí nhớ một lần là phần kí ức từ mười ba năm trước. Đến cả bản thân chàng cũng không nhớ rõ nội tình bên trong. Chàng chỉ biết khi tỉnh lại đã ở Hoàng cung, bên cạnh là Hoàng hậu Yukiko nằm thiếp đi mệt mỏi. Lúc ấy, nhìn thấy gương mặt xanh xao của bà, trong lòng chàng bất giác dấy lên một loại cảm giác khó tả. Nó, giống như cảm giác vừa muốn bảo vệ, lại vừa muốn tránh xa người đó, là một thứ mâu thuẫn chảy tràn trong cơ thể chàng. Nhưng có lẽ đúng như người ta nói, mẫu tử liền tâm, chàng lúc đó dù không có bất cứ mảnh kí ức nào thì vẫn vô tình nhận bà là mẹ. Và cái chấp niệm đó của chàng đã đúng. Chàng được nghe kể lại rằng, bởi vì muốn cứu Đại hoàng huynh Hakuba thoát khỏi ám khí mà chàng bị trúng độc, toàn bộ kí ức đã bị mất đi không cách nào khôi phục lại. Về phần Hakuba, dù đã được chàng đỡ thay một mũi tên nhưng do trước đó bị đả thương nghiêm trọng nên cũng trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Hoàng hậu Yukiko trong một lúc phải hứng chịu cả hai tin dữ, mọi người cứ lo bà sẽ gục ngã, nhưng không, họ đã lầm. Yukiko cứng rắn đến đáng sợ, hằng ngày bà chạy tới chạy lui giữa Thiên Minh cung và Nhật Quang cung, không ăn không ngủ túc trực bên gi.ường bệnh của hai hài tử. Thậm chí, khi biết tin chàng phải dùng máu của người thân mới có thể tỉnh lại, bà đã không ngần ngại cắt đứt động mạch ở tay, mặc kệ an nguy bản thân mà cho chàng uống máu. Bà khi đứng trước mặt mọi người đều luôn tỏ ra mạnh mẽ hơn bất cứ ai, nhưng thực chất bên trong, bà cũng sợ cảm giác người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh như tất cả những người làm mẹ trên thế gian này. Chàng nghe Tổng quản Mito kể lại, trong những ngày chàng hôn mê, bà đêm nào cũng đến, lần nào cũng âm thầm rơi nước mắt cầu xin thượng đế đừng đưa chàng đi. Những việc bà làm cho chàng, cả đời chàng cũng không bao giờ quên được. Chàng đã thề sẽ bảo vệ bà, sẽ để bà nhận lại được tất cả những gì bà từng bỏ ra. Nhưng trong bảy năm qua, Shinichi nhận ra có những thứ đã không thể nguyên vẹn, hoặc có thể, là bởi vì chúng chưa bao giờ nguyên vẹn.
“Hoàng quý phi, Người muốn nói gì? Người biết Nhi thần không có thời gian kia mà. Xin cứ nói thẳng ra!”
Hoàng quý phi nghe được sự khó chịu trong giọng nói nam tử, đoán được phần nào đó những suy nghĩ của chàng. Môi khẽ cười nhạt. – “Thái tử muốn Bổn cung nói thẳng thì Bổn cung sẽ nói thẳng. Nhưng với một điều kiện, được chứ?”
“Điều kiện!?” – Chàng cau mày nhắc lại, khẽ nghiêng đầu để chắc bản thân không nghe lầm – “Là Người gửi thư cho mời Nhi thần đến đây, bây giờ lại chính Người ra yêu cầu muốn Nhi thần thực hiện. Chuyện này có phải quá nực cười hay không?” – Shinichi khoanh tay trước ngực, khẽ nhún vai thể hiện thái độ bất cần của mình. Dù sao thì Hoàng huynh của chàng cũng đã mất, bí mật của huynh ấy cũng nên chôn theo xuống mồ, khai quật nó lên chỉ khiến mọi chuyện càng thêm tệ hại. Chàng không muốn nhìn thấy nước mắt mọi người tiếp tục rơi xuống, càng không muốn bất kì ai phá vỡ hình ảnh Hoàng huynh của chàng. Con người, thật ra là ích kỉ như vậy.
“Thái tử không cần tỏ thái độ thế đâu! Dù Thái tử có đồng ý yêu cầu của Bổn cung hay không thì Bổn cung vẫn sẽ nói. Chỉ e là, đến lúc đó chính Thái tử lại tự nguyện đồng ý mà thôi!” – Hoàng quý phi chậm trãi lên tiếng, nghe giọng nói chắc chắn của bà, ý chí trong lòng chàng có chút lay động. Hơn nữa, dù không thường xuyên gặp mặt, nhưng ấn tượng của chàng về vị Hoàng quý phi này thật sự rất tốt. Chàng biết bà sẽ không hẹn gặp riêng chàng nếu đó không phải là việc vô cùng hệ trọng. Dù sao chàng cũng đã đến, cứ nghe thử xem đó là chuyện gì mà lại khiến bà cẩn trọng như vậy.
Shinichi tiến tới cạnh bàn trà, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế rồi đưa mắt về phía Eri,chờ đợi bí mật từ bà. Trong khi chàng gần như mất dần kiên nhẫn thì Hoàng quý phi vẫn thong thả rót trà, đặt một chung trước mặt chàng rồi lại nâng chung trà của mình lên nhấp một ngụm. Vị trà thảo mộc đắng đắng ngọt ngọt trôi xuống cổ họng, đi qua thanh quản rồi để lại một chút ấm áp nơi lồng ngực. Mùi đàn hương dìu dịu trong không gian hòa lẫn với hương trà thơm ngát phả vào mặt, khiến những căng thẳng trong lòng tan biến mất. Đến giờ chàng mới có dịp để ý, tất cả những vật dụng ở đây đều được trang trí bằng hoa văn hình đóa sen – loài hoa biểu trưng cho sự độ lượng và bác ái của con người, cũng có một vài người cho rằng, loài hoa này là biểu hiện cho sự thanh khiết, kiên cường. Bởi chúng mọc lên từ bùn sâu dơ bẩn, nhưng lại mang một vẻ đẹp thanh tao và tinh khiết đến khó ngờ. Ở nơi này mọi thứ từ những cột trụ chống đỡ cho đến những chiếc ghế được đặt cố định bên trong Nghinh Phong Các, tất cả, đều được trang trí rất tỉ mỉ. Ở mỗi điểm khác nhau sẽ có hoa văn khác nhau. Nếu trên cột đình là hình ảnh hoa sen nở rộ khoe sắc thì trên bàn trà hay chiếc ghế là hình ảnh những cánh sen đang bắt đầu hé mở. Từng chi tiết đều được chau chuốt rất cẩn thận, gây cho người nhìn cảm giác thật đến vô cùng.
Bên ngoài, những tia nắng cuối ngày rực rỡ đáp nhẹ lên từng cánh hoa mỏng manh, được lọc qua lớp rèm che bằng tơ lụa, chảy tràn vào từng ngóc ngách trong Nghinh Phong các. Chàng nhắm mắt hít thở, cố cảm nhận toàn bộ sự yên bình ở đây, bỗng dưng lại không muốn rời đi nữa.
“Thái tử còn nhớ chút kí ức nào về Đại hoàng tử ngày nhỏ hay không?” – Eri lên tiếng sau một khoảng im lặng dài, hay nói đúng hơn, là sau khi đã để Shinichi tĩnh tâm cảm nhận. bà chọn nơi này cho cuộc trò chuyện của hai người, tất nhiên là có ý nghĩa riêng của nó.
“Hoàng quý phi sao lại hỏi vậy? Người thừa biết là Nhi thần đã mất hết kí ức ngày nhỏ cơ mà!”
Eri nhìn chàng bằng ánh mắt ẩn chứa sự xót thương, nói như thôi miên người khác – “Đó không phải lý do để Thái tử ngụy biện! Thái tử thật sự tin là như vậy sao? Nếu đúng là do mất trí nhớ, thì ít ra Thái tử cũng sẽ nhớ được chút gì đó, giống như việc Thái tử có thể đến tận đây bằng phần kí ức còn sót lại của mình mà không cần đến ta dẫn đường. Trong khi đó, Thái tử hãy tự vấn lại bản thân đi, kể cả một vệt kí ức thoáng qua cũng không có. Chẳng lẽ xưa nay Thái tử chưa từng thắc mắc tại sao?” – Bà nói rồi lại nâng chung trà nhấp một ngụm, gương mặt thoáng nét u sầu, trong thâm tâm ẩn giấu những bí mật không ai biết tới.
Ánh mắt bà hướng ra phía đầm sen, có vẻ như đang tập trung tất cả sự chú ý vào một điểm nào đó bên ngoài, nhưng thực chất lại không ngừng quan sát những thay đổi trên gương mặt chàng. Môi vẽ nên một đường cong rất khẽ, rất buồn. – “Thái tử đã tin Bổn cung rồi chứ?” – Eri đưa ra một câu hỏi khác, bắt buộc chàng phải trả lời bà.
Không khí ở Nghinh Phong Các trong phút chốc trở nên nặng nề đến khó thở. Hai con người ngồi đối diện nhau, thoạt trông rất yên bình nhưng thực chất bên trong lại không hề như thế. Một người nghi ngờ về sự thật bản thân sắp biết, người còn lại phân vân không biết có nên nói sự thật hay không. Rồi sau một lúc lâu rơi vào trầm mặc, cuối cùng chàng cũng chịu lên tiếng, sự đề phòng vẫn nhìn thấy rõ trong đôi mắt màu trời tuyệt đẹp. – “Hoàng quý phi, Nhi thần tin Người, nói đi, sự thật về quá khứ của Nhi thần rốt cuộc là như thế nào?”
“Thái tử vẫn chưa hoàn toàn tin Bổn cung!” – Bà nói sau khi nhận thấy ánh mắt chàng nhìn mình – “Nhưng thôi được rồi, Bổn cung nói. Cứ kéo dài thời gian thế này chắc chắn sẽ làm hỏng kế hoạch cứu người ta mất công sắp xếp.” – Eri nhìn bầu trời đang chuyển dần sang màu đen, vô thức nói ra điều không nên nói.
“Kế hoạch cứu người!?” – Shinichi ngạc nhiên hỏi lại, sự nghi ngờ ngày một lớn dần thêm.
Nhận ra bản thân đã nói hớ, gương mặt Eri hơi biến sắc nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị nhìn chàng mà nói: “Thái tử cứ nghe Bổn cung nói trước đã. Những chuyện khác Bổn cung sẽ cho Thái tử biết sau!” – Không để chàng có cơ hội chen vào, bà lại tiếp tục. – “Thái tử có biết ai là người nắm giữ ngôi vạn phụng chi vương hai mươi sáu năm trước hay không?”
Shinichi khóe môi hơi cong, vẻ tự hào hiện lên trong đôi mắt, chàng tự tin đáp, không chút do dự:
“Dĩ nhiên là Mẫu hậu Yukiko rồi! Xưa nay vương triều này chỉ có duy nhất một mẫu nghi thiên hạ. Không phải Mẫu hậu Yukiko thì còn là được nữa!?”
Eri thoáng nét u sầu, đôi mắt chứa đựng tám phần đau lòng, mười phần chua xót, nhìn chàng rồi lại nhìn vầng thái dương đỏ rực nơi đường chân trời, thở dài cất tiếng – “Thái tử chắc chắn như vậy sao?”
“…”
“Hừ!” – Hoàng quý phi hít vào rồi thở ra một hơi, nói nhanh như thể sợ bản thân sẽ hối hận ngay khi có một thời khắc nào đó đủ để những suy nghĩ hơn thua xen vào. Bà sợ bản thân sẽ ích kỉ, sẽ một lần nữa kéo người vô tội vào vòng xoáy số phận một tay bà tạo nên. Giờ đây khi mọi thứ đã không thể kịp dừng lại, thì bà cần cho người có khả năng kết thúc tất cả biết được những sự thật đang bị che giấu. Đây là trách nhiệm duy nhất bà đủ khả năng hoàn thành, vậy cho nên bà nhất định phải thực hiện được nó. – “Thái tử, mong hãy bình tĩnh khi nghe Bổn cung nói ra điều này. Thật sự thì hai mươi sáu năm trước đây, đất nước này từng có một Hoàng hậu khác. Tên bà ấy, là Sharon!”
“Sharon!?” – Chàng nhẩm lại cái trong đầu, nghe cái tên thật sự rất quen. – “Sharon! Sharon! Sharon!” – Shinichi liên tục lặp đi lặp lại trong đầu cái tên ấy, một phần kí ức xa xưa hiện lên, khiến những tổn thương tưởng chừng đã ngủ yên bất chợt quay lại.
Flashback
Đó là lúc giữa đông lạnh giá. Chàng lúc đó chỉ vừa bình phục sau chuỗi ngày dài dạo chơi ở Quỷ môn quan. Do nằm trên gi.ường quá lâu, cảm thấy quá tù túng mà chẳng ai chịu cho chàng ra ngoài nên chàng đã lẻn ra ngoài trong đêm.Trời tuyết rơi lạnh buốt, Shinichi khoát áo bông trên người, lặng lẽ di chuyển, cố ghi nhớ từng ngóc ngách ngoằn ngoèo trong cung cấm, chẳng biết vô tình hay cố ý mà lạc đến Tịnh Nguyệt cung - nơi cấm tất cả mọi người ra vào trừ Hoàng đế.
Chàng đã từng nghe nói về nó, bọn cung nữ bảo nơi này là nơi năm xưa phụ hoàng chàng giết chết hoàng đế đương triều, chính thức giành lấy ngôi vua từ tay tên quân vương độc đoán. Cũng từ ngày đó, cứ mỗi đêm đến giờ Ngọ, những kẻ đi qua nơi này sẽ lại nghe thấy tiếng cười man rợ của một nam nhân nào đó. Tin đồn nghe lâu sẽ thành sự thật, từ trong cung đến ngoài cung, từ đầu thôn đến cuối xóm, đâu đâu cũng nghe người ta bàn tán về chuyện Tịnh Nguyệt cung có ma. Tin đồn lan nhanh đến mức phụ hoàng chàng đã phải truyền lệnh đóng cửa vĩnh viễn Tịnh Nguyệt cung lẫn các cung xung quanh nhằm đề phòng chuyện tương tự lại tiếp diễn. Nhưng nghe kể thế thôi chứ chàng chẳng tin những chuyện nhảm nhí thế này. Phần vì đối với chàng ma cỏ chẳng qua chỉ là sự tưởng tượng của bọn người yếu bóng vía, phần vì chàng không thể tin phụ hoàng mình lại là người nhu nhược như vậy. Cho dù chỉ tiếp xúc vài lần khi ông đến thăm, nhưng chàng có thể nhìn ra sự anh minh trong đôi mắt cương nghị đó. Chàng không tin một người mang ánh mắt như vậy lại có thể để những tin đồn làm khó bản thân, càng không tin ông lại nhún nhường trước một điều vô lý như vậy.
Shinichi đứng nhìn Tịnh Nguyệt cung hồi lâu, quyết định rời đi nhưng có điều gì đó níu chân chàng lại.
“Có tiếng khóc!” – Tâm trí chàng nhắc nhở. Đôi mắt xanh màu trời mở to kinh ngạc, chàng lẩm bẩm một mình, như thể đang tự thôi miên bản thân phải tiến về phía trước. Tiếng gió thổi vút qua, bỗng nhiên lại khiến hơi lạnh chạy dọc khắp cơ thể. Đôi chân chàng chậm chạp tiến về phía trước, chỉ bước qua mấy bậc tam cấp mà chàng thấy khó nhọc hệt như bước qua cả một đời người.
Đưa tay đẩy nhẹ cánh cửa gỗ được chạm trổ vô cùng công phu, chàng nhận ra nó chưa bao giờ phủ bụi, sạch sẽ như thể vẫn được lau chùi hằng ngày. Một tia sáng lóe lên trong đầu, Shinichi ngay lập tức ngừng run rẩy, đôi chân chàng vững chãi đỡ lấy toàn bộ cơ thể đang bất động phía trên, cùng với dòng suy nghĩ đang chảy tràn trong não. Nơi này chẳng phải nói là bỏ hoang lâu rồi sao? Tại sao vẫn có người đến lau chùi hằng ngày? Cửa không một hạt bụi, dù trời tuyết rơi rất nhiều nhưng mấy bậc tam cấp lại hoàn toàn sạch sẽ!? Nơi này, chắc chắn là có bí mật! Chàng kết luận rồi khẽ mở nhẹ cửa, hé mắt nhìn vào bên trong gian phòng. Dù chỉ là một góc nhỏ thôi nhưng Shinichi vẫn bị bất ngờ trước sự hoa lệ ở bên trong. Những bức họa quý từ thời nhà Hán, nhà Đường của Trung Hoa. Những vật dụng làm bằng gỗ trầm hương quý hiếm. Những cây trâm vàng tinh xảo nằm la liệt trên bàn và dưới đất. Những bộ y phục vứt lung tung khắp mọi nơi. Chàng thoáng thấy bóng một nam nhân trong phòng. Cố đẩy cánh cửa thật nhẹ để có đủ khoảng trống mà quan sát cho rõ nhân dạng kia, chàng cứng đờ người nhìn phụ hoàng đứng đối diện bức họa chân dung một nữ tử, đôi mắt ông trìu mến nhìn vào nó, gương mặt bình thản nhưng giọt lệ đang lăn dài trên má thì chàng không cách nào nhìn nhầm.
Chưa bao giờ, chưa bao giờ chàng cảm nhận được ông yếu đuối như lúc đó. Càng nhìn vào dáng vẻ ấy, người ta lại càng nhận ra sự bất lực, nhận ra thứ đau thương đang ngự trị bên trong tâm trí người đứng đó. Chàng muốn biết lí do tại sao, tại ai mà khiến phụ hoàng chàng một mực tôn kính trở nên như vậy. Và tất cả hiện rõ trên bức tranh ấy. Đó là chân dung một nữ tử độ mười tám, hai mươi, nhan sắc nói không ngoa chứ quả là thế nhân hiếm có. Nàng vận trên người bộ y phục Hoàng phi, mái tóc chải chuốt cầu kì với cây trâm phượng tinh xảo, hoa tai và cả dây chuyền đều là cùng kiểu dáng. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ để tôn lên làn da trắng cùng cánh môi màu anh đào phớt nhẹ. Điểm đặc biệt nhất khiến người nhìn không thể rời mắt khỏi bức họa chính là cái hồn trong đôi mắt. Đó là đôi mắt đẹp nhất, đặc biệt nhất và cũng là dịu dàng nhất mà Shinichi từng nhìn thấy. Chàng không biết là bởi vì họa sĩ quá tài ba hay vì vốn dĩ đôi mắt đó ngay từ đầu đã thế, chàng chỉ biết đôi mắt đó giống như đang thôi miên người khác.
Hư hư, thực thưc, thực thực, hư hư…
Như gần ngay trước mắt, cũng như xa tít chân trời…
Bây giờ thì chàng mới hiểu thứ gì đang chiếm lấy trái tim ông, một thứ gì đó mang sức mạnh mà không bất kì nam nhân nào có thể chống lại. Rồi chàng đưa mắt đến dòng chữ được đề trên tranh, sự kinh ngạc hiện rõ trên gương mặt anh tuấn. Shinichi loạng choạng lùi lại, vẫn giống như khi đến, rời đi mà không gây nên bất cứ tiếng động nào. Những ngày sau đó, mặc cho chàng dùng đủ mọi cách, hỏi đủ mọi người thì câu trả lời nhận được vẫn giống y như thế: Vương triều chỉ có duy nhất một mẫu nghi thiên hạ, đó, là mẫu hậu chàng. Nhưng chưa bao giờ chàng quên, chưa khi nào chàng không tự hỏi nữ tử trong bức tranh đó là ai, tại sao trên bức họa đó lại đề dòng chữ như vậy? “Hoàng hậu Sharon Vineyard. Hoàng hậu duy nhất của vương triều Tokyo”
End Flashback
“Thái tử! Nhớ ra chuyện gì rồi sao?” – Giọng Eri vang lên cắt ngang chuỗi kí ức thoáng qua trong trí nhớ. Chàng giật mình, nhìn thẳng vào bà, chẳng hiểu sao những nghi hoặc trước đó bay biến mất
“Trước đây, Nhi thần từng, ừm… có thể xem như đã từng nhìn thấy người có tên Sharon đó, một lần!”
“…”
“Người biết Tịnh Nguyệt cung ? Nhi thần đã nhìn thấy bức họa chân dung… Hoàng hậu Sharon ở đó, cùng với phụ hoàng” - Chàng phải dừng rất lâu trước khi ba chữ “Hoàng hậu Sharon” thoát ra khỏi thanh quản. Bà biết, trong một lúc bắt chàng chấp nhận lòng kiêu hãnh của một vị Thái tử về Mẫu hậu mình bị sứt mẻ, thật sự không hề dễ. Đặc biệt là với nam tử hiếu thuận như chàng, thì lại càng khó gấp vạn lần.
“Vậy là Thái tử đã đoán được phần nào?” – Eri thở dài thườn thượt, không phải lo cho bản thân hay người đang ở trước mặt, mà là lo cho vị quân vương đang trị vì đất nước này. Ông suốt đời vẫn vậy, không cách nào bỏ xuống được những nỗi đau trong quá khứ, không cách nào từ bỏ những thứ đã qua đi. Cho dù là yêu hay không yêu, thì sự thật vẫn là sự thật. Mãi mãi không thể thay đổi quá khứ! Bà thật sự không biết, đứa trẻ đứng trước mặt bà, có thể nào không giống phụ hoàng nó được không?
“Có thể cho là như vậy!” – Shinichi gật đầu chấp nhận, dù sao thì chàng cũng đoán được phần nào, chỉ chờ có người khẳng định. Chàng bây giờ không còn đủ sức lực để giúp Mẫu hậu hơn thua những chuyện tranh sủng trong hậu cung. Mà càng không thể tranh giành với một người đã bị mẫu hậu chàng đánh gục hơn hai mươi mấy năm về trước. – “Hoàng quý phi hẹn Nhi thần ra gặp chỉ để nói chuyện này!” – Chàng nhắc khéo Eri về mục đích ban đầu chàng quyết định đến đây. Trong lòng tự hỏi nữ nhân này còn nắm giữ bao nhiêu bí mật nữa.
“Thái tử đừng nóng vội! Những chuyện vừa rồi chỉ là khởi đầu cho tất cả thôi. Bổn cung muốn Thái tử phải biết rõ ngọn ngành sự thật, sau đó mới cho Thái tử biết nội tình bên trong.” – Giọng bà nhẹ nhàng phát ra, nghe như vọng về từ một cõi xa xăm nào đó, cũ kỹ, mục nát. – “Hai mươi sáu năm trước, Hoàng hậu Sharon là chính thất của Hoàng thượng, là Hoàng hậu đầu tiên của vương triều này. Và cũng là mẫu thân thật sự của Đại hoàng tử Hakuba!”
Chàng trợn tròn mắt nhìn người ngồi trước mặt, khóe môi giật giật, chẳng thể phân biệt hỷ nộ trên gương mặt
“Ta biết Thái tử không tin, nhưng đó chưa phải là tất cả. Thái tử còn nhớ sự việc bảy năm trước chứ? Đó, cũng do một tay Hoàng hậu gây nên. Bà ấy đã…”
“Không thể nào!” – Eri chưa kịp nói xong đã bị chàng lớn tiếng cắt ngang, hai tay chàng đâp mạnh xuống bàn, khiến những chung trà rung lên bần bật, suýt chút nữa là rơi xuống vỡ tan tành. – “Xưa nay ai cũng biết Đại hoàng huynh là hài tử Mẫu hậu ta ân sủng nhất trong tất cả các vị Hoàng tử. Thậm chí, tình cảm Mẫu hậu dành cho ta cũng còn thua kém huynh ấy vài phần. Người nói Hoàng huynh không phải do Mẫu hậu ta chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sinh ra ta còn miễn cưỡng chấp nhận được. Nhưng nếu Người nói hoàng huynh là do Mẫu hậu ta giết chết thì thật sự là quá đáng, vô cùng quá đáng” – Chàng không kiên nể quát thẳng vào mặt bà. Chuyện gì chàng con bỏ qua được chứ những kẻ động đến Mẫu hậu chàng thì vĩnh viễn cũng không được tha thứ. Chẳng lẽ Mẫu hậu chàng cho người ra tay hành thích để rồi sau đó phải bất chấp tính mạng để cứu kẻ bản thân muốn lấy mạng? Không phải con ruột nhưng thương yêu chiều chuộng còn hơn cả con ruột của mình? Ở đời có ai làm được như vậy không chứ!?
Trong khi Shinichi lửa giận phừng phừng, nhìn bà như chỉ muốn ăn tươi nuốt sống thì người đang bị đe dọa lại vô cùng bình thản. Bà chậm trãi đọc từng ý nghĩ hiện rõ trong ánh mắt chàng, tự cười trong vô thức: “Đứa trẻ này, vẫn không hề thay đổi, vẫn rất tôn kính Hoàng hậu Yukiko, và vẫn thể hiện hết tất cả những suy nghĩ trên mặt mỗi khi nổi giận. Hai mươi năm, vẫn không chút gì đổi khác.
“Nếu Thái tử không tin, sao không tự mình kiểm chứng?”
Nét cười thoáng qua trong đôi mắt sâu như màn đêm của bà. Vậy là, bản trường ca bằng máu lại một lần nữa chính thức bắt đầu!
Ngoài kia, mặt trời khuất núi tự bao giờ, chỉ để lại những ánh sao sáng kỳ diệu trên tấm màn nhung đen tuyền. Ánh trăng thanh giờ đây đã bị mây mù che mất.
Không chia ly… Không gặp lại…
End part 2
P/S: Part này khá là củ chuối. Mong không làm m.n thất vọng.
@erita hạ lan tâm nhi phải com cho em đó!!!!!!!