Cầm máy hút bụi, cắm điện, bật công tắc, bắt đầu hút bụi thôi!!! Xin lỗi tất cả mn vì để mn chờ lâu. Mình bị cấm túc nên không thể đăng chap nhanh được. Hy vọng mn thông cảm cho mình.
Part 3: Người đi có trở lại?
Sát thủ Ám Nguyệt thành trên giang hồ được mệnh danh là Hắc Diện Diêm La, giết người không gớm tay, bất cứ cao thủ nào cũng phải nể mặt ba bốn phần. Nhưng thế nhân chỉ biết nhìn vào thực tế mà họ thấy chứ chưa bao giờ biết về quá khứ của những kẻ họ xem là sát thủ máu lạnh. Họ là những con người bị bỏ rơi, mất hết tất cả, bị người khác h.ãm hại mà lâm vào con đường cùng. Nếu ta không giết người, người sẽ giết ta. Minh chứng rõ ràng nhất là thủ lĩnh Ám Nguyệt thành – Sera Masumi. Nàng là kẻ từ nhỏ bị phụ mẫu bỏ rơi, gia nhập cái bang năm tròn bốn tuổi. Cố gắng suốt mười mấy năm trời để được ngồi vào ngôi vị trưởng lão sáu túi, chỉ chút nữa thì trở thành bang chủ cái bang. Nhưng biến cố luôn đến vào những lúc chúng ta không ngờ tới nhất. Khi chỉ còn ba ngày nữa Sera sẽ chính thức tiếp quản chức vị bang chủ thì toàn bộ người trong bang trong một đêm đều bị trúng độc mà chết. Người duy nhất còn sống sót sau cái đêm oan nghiệt đó lại là nàng. Bao nhiêu nghi vấn đổ dồn lên người, bao nhiêu sự căm phẫn tập trung hết vào kẻ duy nhất còn sống sót. Đau đớn, uất hận, nàng quyết tâm điều tra mọi chuyện cho ra lẽ… và kết quả cuối cùng còn khiến nàng đau khổ hơn cả cái chết. Kẻ đã h.ãm hại nàng, khiến nàng bị lục đại môn phái truy sát, dồn nàng vào con đường cùng không lối thoát chính là người nàng yêu thương nhất trên đời. Không dừng lại, hắn tiếp tục dùng mưu kế lừa nàng vào cái bẫy đã được sẵn. Trong tình thế thập diện mai phục, nàng cứ tưởng mình đã bỏ mạng nơi này thì Thành chủ xuất hiện. Chỉ trong vòng ba chiêu, tất cả số cao thủ của lục đại môn phái đều tử nạn. Ngày đó, thi thể chất cao như núi, máu chảy nhuộm đỏ cả một con suối. Thứ duy nhất còn lại là dòng chữ được viết bằng … mắt của các thi thể kia – “ Hỡi những kẻ có mắt như mù, các ngươi sẽ phải trả giá cho hành động sai lầm của bản thân. Cứ chờ đợi cái chết đau đớn nhất đi ”. - Rồi đúng như những gì đã để lại, hằng năm vào đúng ngày tết thượng nguyên, chưởng môn nhân tứ phái: Thanh Thành, Nga Mi, Võ Đang, Hoa Sơn đều lần lượt mất mạng theo cách bất đắc kì tử nhất thế gian. Người thì chết vì khí huyết công tâm, người thì chết khi đang bế quan tu luyện, cơ thể không có bất kì vết thương nào, khiến mọi người liên tưởng đến những dòng chữ năm xưa, hệt như bị trời phạt.
Tất cả những chuyện đã xảy ra, Sera chưa bao giờ dám quên, nếu ngày đó thành chủ không xuất hiện kịp thời thì giờ đây nàng đã là người thiên cổ. Thế mà chỉ vì một tên nam nhân đã từng quan tâm mình, nàng lại muốn chống lệnh của Người. Thật đúng là ngựa quen đường cũ, chỉ một lần bị phản bội vẫn chưa đủ để bản thân nàng sáng mắt ra. Có lẽ phải đến khi bị phản bội thêm một lần nữa thì nàng mới có thể khiến trái tim sắc lạnh như băng đá, tâm trí không còn tồn tại hai chữ Tình Yêu. Phải, nàng – thủ lĩnh Ám Nguyệt thành, thiên hạ đệ nhất sát thủ - lại đi yêu một Đại hoàng tử cao cao tại thượng. Người ta vẫn nói bị ngạt một lần là vô tri, bị gạt đến lần thứ hai là ngu đần. Nàng tuyệt đối không thể là kẻ ngu ngốc đần độn đến mức bị ngạt thêm một lần nào nữa.
“ Mi tuyệt đối không được dao động, trái tim mi tuyệt đối không được phép lung lay. Vết thương bên ngoài có thể sẽ lành nhưng vết nứt trong tim thì… không thể để nó có thêm bất cứ vết nứt vỡ nào nữa, mãi mãi không được phép.”
Đột nhiên, một âm thanh nào đó truyền qua tai Sera. Ngay lập tức, nàng ra lệnh cho tất cả đừng lại, nhảy vọt lên một nhánh cây cao gần đó, im lặng quan sát. Quả đúng như suy đoán, không lâu sau, một đội binh lính tuần tra vòng ngoải tử cấm thành xuất hiện. Khá đông, khoảng ba mươi đến bốn mươi người. Có vẻ như vì bảo vệ an toàn cho đaị hoàng tử nên số binh lính được huy động nhiều hơn hẳn bình thường. Vậy là người của Thành chủ bấy lâu ẩn giấu thân phận để thực hiện nhiệm vụ bí mật giờ đã lộ diện. Chắc họ đang dùng mọi cách thu hút sự chú ý của cả triều đình.
“ Không biết họ sẽ làm gì nhỉ? Giết người…hay đốt nhà? Cũng có thể là gây bạo loạn. Mình thật sự muốn biết bọn người đó sẽ làm cái gì.” – Một nụ cười lạnh giá khẽ mở phía sau lớp mạng che mặt đen tuyền. Có thể nhận thấy sự thích thú trong ánh mắt đanh thép của vị thủ lĩnh uy danh khắp chốn, ai ai cũng biết tên.
“Đúng là canh phòng nghiêm ngặt thật. Tử cấm thành có bao nhiêu bức tường thì có bấy nhiêu đội binh canh gác. Bởi vậy mà suốt mấy trăm năm qua, chưa có bất kì sát thủ nào có thể vào đến dược cấm cung của hoàng cung Kudo. Thật không đơn giản chút nào.” – Kẻ vừa lên tiếng là Nishimoto. Tuy còn khá trẻ lại là người mới gia nhập nhưng hắn rất được lòng mọi người, đầu óc thông minh, sắc bén không thua gì các cao thủ lão luyện của Ám Nguyệt thành.
“ Đó là chuyện của quá khứ rồi, Nishimoto à. Chúng ta sẽ là những sát thủ huyển thoại khi trở thành người đầu tiên ám sát được người của hoàng tộc.” – Một giọng nói vang lên đáp trả lời Nishimoto. Là Ringo. Ringo? Sao cô ta lại ở đây?
“ Khoan đã, những người cùng ta đến ám sát đại hoàng tử là Nishimoto, Yumi, Nase,… Ringo và Shindo.” – Có nét ngạc nhiên thoáng qua trên gương mặt nàng khi biết Shindo và Ringo cũng có mặt ở đây. Nase là trẻ mồ côi, gia nhập Ám Nguyệt năm lên bốn, có tài dùng ám khí nhưng vì không thể rủ bỏ hoàn toàn mọi tình cảm nên đến giờ vẫn là thủ hạ dưới trướng người khác. Trái lại, Ringo và Shindo dù phục vụ cho Thành chủ chỉ mới hai năm nhưng được Người hết sức tin tưởng, trọng dụng. Hầu hết những nhiệm vụ tuyệt mật nếu không giao cho các chấp sứ thì đều là giao phó cho họ. Người còn lại là Yumi. Nàng ta là một người chín chắn, mười tám tuổi mà trông cứ như đã ba mươi. Tính tình ít nói, trầm lặng, chưa bao giờ tranh đua với người khác, chỉ lặng lẽ thực hiện những việc mình được giao. Nishimoto, Nase và Yumi thì còn hiểu được nhưng Shindo và Ringo thì lại không như vậy. Bọn họ trước giờ chỉ nghe theo lệnh Thành chủ, nay lại tự ý theo nàng thực hiện nhiệm vụ.
“ Vậy là lần này, Người thật sự không an tâm về tôi nên mới phái bọn họ theo giám sát. Người muốn chắc chắn về cái chết của Địa hoàng tử đúng không? Hỡi Thành chủ tôn kính?” – Tim Sera đột nhiên nhói đau, tâm hồn nàng một lần sẽ đóng lại. Con người có thể che giấu tất cả cảm xúc như Sera nay lại hai lần để tâm hồn dậy sóng. Là người luôn muốn điều khiển mọi thứ, nàng tuyệt nhiên không cho phépcảm xúc chi phối bản thân.
“ Tâm phải tĩnh thì trí mới thông.” – Câu nói quen thuộc mà người quan trọng nhất đã nói với nàng. Cũng chính nhờ câu nói đó mà chưa khi nào nàng để lý trí bị chi phối bởi thứ gọi là cảm xúc, dù là thống khổ, giận dữ, đau đớn, tin yêu hay thương hại. Nếu có thì đó chỉ là một lớp mặt nạ, ngụy tạo cho bản thân một một thân phận khác, không phải là thủ lĩnh Ám Nguyệt thành, không phải là Giang hồ đệ nhất sát thủ. Nhưng tại sao…tại sao lại để bộ mặt giả tạo đó ăn sâu vào cơ thể nàng? Tại sao ông trời lại để trái tim nàng rung động thêm một lần nữa? Tại sao số phận luôn thích trêu ngươi nàng ? Tại sao?,.. Tại sao chứ?... Dầu óc Sera xoay quanh những câu hỏi tại sao. Càng cố giữ vững trạng thái tâm bình khí hòa nàng lại càng càm thấy chông chênh… Vô định. Ai lại đi yêu kẻ thù của mình. Ai lại yêu một kẻ mà ngay từ đầu bản thân nàng đã xác định chắc chắn rằng phải chết. Kẻ nào lại ngu ngốc đến thế này… Chính là nàng.
“ Là bản thân mi chứ không phải bất cứ ai khác. Ngu ngốc ngu ngốc, hết sức ngu ngốc mà.”
Thứ cảm xúc này, đã từng trãi qua một lần rồi, cách đây năm năm. Là cảm giác khi phát hiện sự thật đau đớn, sự thật mình bị phản bội bởi chính tên nam nhân mình yêu nhất. Nếu đã vậy thì cứ xem Đại hoàng tử như kẻ đó mà căm thù, cứ xem như đó là người đã phản bội nàng , một kiếm giết chết hắn có lẽ sẽ dễ chấp nhận hơn, sẽ dễ chịu hơn. Những cảm xúc tưởng chừng chỉ thoáng qua lại làm lộ rõ bản chất yếu đuối của Sera, bất cứ ai nhìn vào cũng biết nàng đang lo lắng bất an thế nào.
“ Thủ lĩnh, Người không sao chứ? ” - Tiếng Nishimoto đưa Sera quay về với thực tại, thoát khỏi mớ suy nghĩ lung tung đó là một sự giải thoát tạm thời. Hít thật sâu hết mức có thể thứ không khí trong lành của trời đêm. Đôi mắt hoang dại đã trở vể màu sắc vốn có – màu xanh xám băng lãnh và tàn nhẫn. Lấy lại giọng nói uy nghiêm vối âm sắc sắc lạnh, nàng lạnh lùng lên tiếng:
“ Nishimoto, quy tắc Thành chủ đưa ra, ngươi quên rồi sao?”
“Thuộc hạ… Không quên! Tuyệt đối không được lên tiếng khi chủ nhân chưa cho phép.” – Có chút cảm xúc lướt qua trong đáy mắt con người lúc nào cũng cười đó. Chỉ là thoáng qua…. Và tuyệt đối không phải là sợ hãi.
“ Tốt lắm! Vậy thì tại sao lại lên tiếng khi ta chưa cho phép?”
“ Ưm…Ơ… Thuộc hạ….”
“ Tạm thời ta bỏ qua cho ngươi, khi nào về lại Ám Nguyệt thành ta sẽ tính đến chuyện xử phạt ngươi sau. Còn bây giờ thì nghe cho rõ những gì ta nói đây. Vì Đại… à không con mồi của chúng ta đang lâm trọng bệnh nên hàng trào bảo vệ xung quanh tử cấm thành cũng được đẩy lên cao hết mức có thể. Người của ta hiện giờ đang dùng mọi cách để thu hút sự chú ý của hòang đế Yusaku và cả triều đình Kudo. Những người còn ở lại trong Thiên Minh điện có lẽ là Shinichi Kudo và Kaito Kuroba. Nếu tất cả chúng ta cùng xong vào thì chỉ tạo nên tình thế lưỡng bại câu thương. Vì vậy…” – Suy nghĩ một lát, nàng tiếp tục. – “ Nishimoto, Nase và Yumi sẽ cùng một nhóm, Ringo, Shindo và ta sẽ cùng một nhóm.” – Nói đoạn, nàng ngừng lại, tuy đầu không cử động nhưng đôi mắt vẫn có thể quan sát thái độ trên gương mặt hai kẽ theo dõi. Không cần phải nói, bọn họ hài lòng đến thế nào, vui mừng ra mặt.
“ Nhóm Nishimoto sẽ lãnh nhiệm vụ dẫn dụ những kẻ canh giữ trong phòng ra ngoài, càng xa càng tốt, giữ chân họ được bao lâu hay bấy lâu. Nếu bọn chúng phán hiện ra mà quay lại hoặc bọn ta đã giết được con mồi thì dùng cái này để bắn pháo hiệu làm tin. Nhóm còn lại phải lập tức rút lui.” – Nàng nhìn một lượt những khuôn mặt đang chăm chút lắng nghe để chắc chắn tất cả sẽ làm theo kế hoạch. – “ Ta không muốn bất cứ ai bị bắt ở đây. Nếu lỡ chẳng may có người không thoát được, ta sẽ xin thành chủ cho người quay lại cứu. Nhưng nếu dám tiết lộ bất kì thông tin nào về Ám Nguyệt thành thì… các ngươi tự hiểu lấy.”
Một cảm giác rùng rợn chạy dọc sống lưng tất cả những kẻ có mặt ở đây. Không ai bảo ai, tất cả đều cùng nhau gật đầu một cái như để khẳng định ý chí của mình. Sau khi chắc rằng mọi thứ đã ổn thỏa, Sera phân công lần cuối cùng trước khi hành động:
“ Nishimoto, ngươi sẽ là chỉ huy, Nase và Yumi phải tuyệt đối tuân lệnh, không được có bất cứ thắc mắc hay nghi ngờ nào. Rõ chưa?”
“ Thuộc hạ tuân lệnh.” – Cả ba người vừa được nhắc tên đồng loạt lên tiếng. Không thể giấu đi thái độ cung kính, e dè.
Khi đội binh cuối cùng đi khỏi cũng là lúc nhóm đầu tiên xuất phát. Bầu trời trên kia, mây đen đã che mất ánh trăng vàng sáng dịu. Đó… có phải là … một diềm báo xấu???.....
****************************
Gần nửa giờ trước, hoàng đế Yusaku đã vô cùng tức giận cho thượng triều giữa đêm khi tướng quốc Kuroba xin yết kiến, bẩm báo về tình hình bạo loạn bên ngoài kinh thành. Nhìn ông lúc đó mà cả bọn nô tì lẩn binh lính bên ngoài đều sợ đến chết khiếp, mồ hôi mẹ mồ hôi con vả ra như tắm. Trước khi rời khỏi Thiên Minh điện, ông còn căn dặn Shinichi và Kaito rất kĩ về việc bảo vệ tính mạng Hakuba. Không thể có chuyện trùng hợp đến kỳ lạ như vậy. Hakuba chỉ vừa mới được chuẩn trị là mắc bệnh không thể chữa thì ngoài kinh thành đã có bạo động nổi lên. Tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ làm ông nghĩ đến một khả năng duy nhất: một thế lực nào đó đang âm mưu sát hại đại hoàng nhi của ông. Dù rất muốn ở lại nhưng địa vị của một hoàng đế nhất quốc chi quân không cho phép ông làm điều đó. Cuộc đời một hoàng đế như ông thứ phải đặt lên hàng đầu đó là việc dân việc nước, không phải là gia thất của bản thân.
“ Hây, sao phụ hoàng cứ phải xem đệ là con nít vậy. Đệ đã từng này tuổi rồi, đâu phải không biết suy nghĩ mà không đoán ra được âm mưu của cái thế lực đang ở trong bóng tối đó chứ! Hơn nữa, có hai trong tứ đại thiên vương ở đây thì làm sao bọn sát thủ đó dám đến cho được.” – Shinichi vừa nhấp một ngụm trà vừa lải nhãi bên tai Kaito khiến chàng phát bực. Vừa định bụng sẽ phản bác lại ý kiến của Shinichi thì chàng lập tức nghe một âm thanh vô cùng chói tai phát ra từ trên đầu mình. Nhanh như chớp, chàng né tránh những mảnh ngói vỡ rơi từ mái nhà xuống. Nhưng cũng cùng lúc đó, những kẻ đột nhập đã nhanh chóng lẻn vào phòng, tiến đến chiếc gường nơi đại hoàng tử đang nằm bất động. Tên nam nhân duy nhất trong số ba người rút kiếm, nhắm thẳng tim Hakuba mà đâm xuống. Nhưng mũi kiếm chưa kịp chạm vào cơ thể người đang nằm đó thì đã bị Shinichi chặn lại, hất ngược về phía sau. Chàng dùng bản thân làm lá chắn đứng ngay ngắn trước gi.ường, mũi kiếm chỉa thẳng về phía trước, ngữệu trong lời nói đáng sợ vô cùng, đến cả Kaito cũng phải giật mình ngạc nhiên vì thái độ đó.
“ Bổn hoàng tử không cần biết các ngươi là người của ai, do kẻ nào phái tới. Ta chỉ biết nếu bọn khốn các ngươi dám đụng đến Đại hoàng huynh cùa ta thì số phận cũng sẽ giống như cái bàn này. ” – Vừa dứt lới, ánh mắt chàng chyển hướng sang chiếc bàn mình vừa ngồi khi nãy, vận công, một nhát chém nó ra làm đôi. Rồi lại tiếp tục hướng thanh kiếm vào “ ba vị khách không mời mà tới ”.
Thật lòng mà nói thì đây là lần đầu tiên Kaito cảm nhận được sự đáng sợ ẩn giấu trong người tam đệ của mình. Nó lớn đến mức đủ khiến một kẻ xưa nay chưa từng nổi giận lấy một lần như Shinichi biến thành một con người hoàn toàn khác – một kẻ bao quanh chỉ toàn là sự phẫn nộ và căm giận. Ba tên thích khách khẽ liếc nhìn nhau, rồi gần như cùng một lúc bọn chúng xông ra ngoài, nhanh đến mức số thị vệ đứng canh bên ngoài cũng không kịp phản ứng. Shinichi và Kaito khá bất ngờ với hành đông đó nhưng cũng lập tức đuổi theo. Trước khi khuất dạng trong màn đêm đen tối, cả hai vẫn đồng thanh nói vọng lại:
“ Các ngươi không cần đi theo. Cứ ở lại bảo vệ cho Đại hoàng tử.”
Số binh lính kia hiểu ý của hai chàng nên cũng tuân mệnh mà ở lại. Bây giờ cả bọn họ cũng bỏ đi thì nơi này đúng là giống như mời thích khách đến hàng thích, nếu Đại hoàng tử thật sự có chuyện gì, người đầu tiên Hoàng thượng xử tội nhất định sẽ là những binh lính đứng canh bên ngoài Thiên Minh điện. Số phận bọn họ đúng là quá thảm thương mà. Nắm lấy thời cơ, nhóm của Sera nhanh chóng xuất hiện giết sạch tất cả trước khi bọn họ kịp báo động cho người đến ứng cứu. Lẽ dĩ nhiên, só phận đám nô tì phía trong cũng chẳng khác gì. Ringo và Shindo từng nhát từng nhát chiếm chết bọn họ, lần lượt từng người ngã xuống. Nhìn cảnh tượng này Sera không khỏi khẽ đau nhói. Bọn họ là những người đã thật lòng coi nàng là tỷ muội tốt, là những người đã cùng nàng trải qua bao biến cố chốn tham cung sóng gió không ngừng. Vậy mà giờ đây, nàng lại phải chính mắt nhìn thuộc hạ của mình giết chết tất cả. Đau nhói là chuyện bình thường. Nhưng sự đau nhói đó… có lẽ giống như một loại cảm xúc thừa thãi trong tim nàng, đến nhanh rồi đi cũng nhanh không kém. Nó cũng giống như một cái nhíu mày đồng cảm, chỉ là thương hại thoáng qua mà thôi. Kẻ cuối cùng ngã xuống là Yến Nhi, tỷ muội quan tâm nàng nhất trong chốn hậu cung này. Đao kiếm không có mắt hay thật sự là người sử dụng chúng không có tình? Câu trả lời thật sự nằm sâu trong tim mỗi con người sống trên nhân gian. Không ai giống ai cả.
Sau khi hoàn thành sự tàn sát dã man của mình, Ringo xoay lại, hơi cúi người xuống, không biết từ khi nào trên tay đã cầm một thanh đoản kiếm, giọng nói mang phần nào sự đe dọa:
“ Thủ lĩnh, tất cả trở ngại đã được giải quyết xong, phần còn lại thành chủ đã dặn phải chính tay Người làm, hai chúng tôi không được phép xen vào. Nếu Thủ lĩnh không làm được việc này thì… chắc Người hiểu phải không? ”
Sera nở nụ cười nhạt mang đầy chết chóc, khinh bỉ nhìn hai kẻ trước mặt mình, lạnh lùng lên tiếng – “ Các ngươi không cần nói ta cũng biết, chỉ việc hai ngươi đi cùng ta trong nhiệm vụ lần này thì cũng đủ biết ý muốn của Thành chủ rồi. Đừng lo, ta đường đường là Thiên hạ đệ nhất sát thủ, sẽ không vì chút ân tình mà chùn tay với kẻ thù của mình đâu. ” – Nói là nói vậy chứ làm thì thật sự không dễ chút nào. Nàng biết, Thành chủ đang nghi ngờ tình cảm của nàng dành cho con mồi lần này là tình yêu thật sự. Người tuyệt đối sẽ không tha thứ nếu có kẻ dám vì tình mà phản bội lại Ám Nguyệt thành. Nàng nhất thiết không thể là kẻ đó. Tuyệt đối không thể phản bội được. Không đợi thêm nữa, Sera cầm lấy thanh kiếm trên tay Ringo, từ từ tiến về phía Đại hoàng tử. Bàn tay phải đưa lên, nắm chặt chui đoản kiếm, rút mạnh. Lưỡi kiếm phản chiếu thứ ánh sáng lờ mờ của ngọn nến đang cháy dở bên cạnh khiến nàng thấy chói mắt.
“ Cứ nghĩ đến những gì Thành chủ đã bỏ ra để ngươi có được như ngày hôm nay. Hãy vì những điều đó mà xuống tay với người ngươi yêu thương đi Sera Masumi. Đừng tiếp tục ích kỉ nghĩ cho bản thân mình nữa, ngươi phải biết nghĩ cho Thành chủ chứ. ” – Những câu nói của lý trí vang vọng trong đầu Sera. Bên trong cơ thể mảnh mai đó là hai luồng ý chí đối đầu nhau, hai thứ không bao giờ nên chạm mặt giờ lại đụng độ nhau trong khoảng không giữa tin yêu và phản bội. Trái tim không muốn giết Đại hoàng tử nhưng lý trí lại càng không cho phép được trở thành kẻ phản bội. Bên nào chính bên nào tà, bên nào đúng bên nào sai đến nàng cũng không phân biệt được. Nhưng nếu bắt buộc phải lựa chọn một trong hai thì nàng sẽ chọn lý trí. Vì tình yêu nào cũng có lúc phải ngừng lại, và tình yêu của nàng… đến đây là nên chấm dứt.
“ Đại hoàng tử, đây là lần cuối cùng nô tì gọi người như vậy. Chúc người thượng lộ bình an. Nếu còn có kiếp sau nô tì nhất định sẽ trả nợ cho Người. Tuyết Nhi bái biệt. ” – Sera thầm thì. Khi thanh đoản kiếm chuần bị đâm xuống thì… có một bàn tay nắm chặt lấy chân nàng. Kẻ đó… là Yến Nhi!!! Yến Nhi dùng toàn bộ sức lực còn lại cầu xin Sera.
“ Tuyết Nhi… ta… xin… muội. Xin muội… hãy tha… tha cho…. đại hoàng tử. Hãy… vì những… những chuyện Ngài… đã làm… cho, cho muội. Ta xin muội! ” – Những tiếng nói khó nhọc vang lên trong không gian nhuộm đầy mùi máu tanh của Thiên Minh điện. Cả ba con người đang đứng đó cứng đờ, không thề nào tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Cô nương Yến Nhi này chỉ là một cô nương tầm thường không biết chút võ công, những gì Sera nói lúc nãy nhỏ đến mức cả Shindo và Ringo còn không nghe được thì làm sao cô ta biết nàng chính là Tuyết Nhi? Sera chậm chạp cúi đầu xuống, cổ họng nàng khô khốc như từ lâu không được uống chút nước nào, lắp bắp hỏi:
“ Làm sao… làm sao mà… ”
Yến Nhi nở nụ cười dịu dàng cuối cùng, một tay nàng giữ chặt chân Sera, tay còn lại chỉ lên phía trên. – “ Cây trâm… trên… búi tóc… muội. ”. Đến lúc này thì tất cả mới nhận ra cây trâm đó là bằng chứng hữu hiệu nhất tố cáo Sera chính là Tuyết Nhi. Nó là cây trâm độc nhất vô nhị trên thế gian này, từ màu sắc, hình dáng đến chất liệu tạo thành đều là thứ không tìm được ở bất cứ nơi nào. Nhưng điều không ngờ hơn cả là người được mệnh danh Thiên hạ đệ nhất sát thủ lại phạm phải một sai lầm ngớ ngẩn như vậy.
“ Tuyết Nhi,… tha cho… đại hoàng tử… Làm ơn tha cho ngài ấy. ” – Câu nói vừa dứt thì bàn tay Yến Nhi cũng buông xuống, cô đã rút hơi thở cuối cùng. Sera nhìn chăm chăm vào gương mặt trắng bệt dưới chân mình, lòng đau đớn thật sự. Người duy nhất không nên mất mạng trong số tất cả những người trong hoàng cung này nay lại chết ngay trước mặt nàng, mà trước khi chết còn phải nám chân nàng van xin tha mạng cho chủ nhân. Cuộc đời thật sự rất nực cười. Người nàng không muốn giết đều lần lượt chết hết, trong khi đó những kẻ nàng căm hận đến tận xương tủy thì đến giờ vẫn sống vui vẻ yên lành. Ý trời luôn là thứ nàng ko6ng thể nắm bắt cũng không bao giờ có quyền quyết định. Số phận khắc nghiệt vẫn luôn đeo bám nàng không buông. Ai thờ chủ nấy. Trung thành với chủ nhân đến khi chết là đều mà bất cứ kẻ làm thuộc hạ nào cũng phải biết. Yến Nhi trung thành với đại hoàng tử là điều hiển nhiên, vậy còn nàng thì sao? Nàng đã không thể trung thành với chủ nhân như cái xác dưới chân mình. Bây giờ là lúc nàng không được phép do dự nữa. Một đao kết liễu sinh mạng còn đang thoi thóp trên gi.ường bệnh kia là điều quá dễ dàng. Hết sức dễ dàng.
*********************************
Quay trở lại với cuộc trượt đuổi đầy ngoạn mục giữa sát thủ Ám Nguyệt thành và hai vị thiên vương, kẻ bị truy đuổi thì nổ lực tháo chạy trong khi kẻ bám theo thì mỗi lúc một gần hơn. Ngõ cụt hiện ra trước mắt mà phía sau lại có hai kẻ muốn lấy mạng mình đuổi tới. Lâm vào thế bí, Nishimoto đành phải làm theo những gì Thủ lĩnh đã căn dặn. Hắn ra hiệu cho Yumi và Nase cứ tiếp tục chạy còn bản thân thì liều mạng xông vào Tịnh An cung. Và quả đúng như lời Thủ lĩnh đã nói, con mồi hữu hiệu nhất dùng để uy hiếp đám người trong hoàng cung chỉ vừa mới tỉnh lại. Không để đám cung nữ kịp phản ứng, hắn lập tức lao tới rút dao kề vào cổ Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ. Hoàng hậu Yukiko trước kia cũng là một nữ hiệp có tiếng trên giang hồ, võ công cũng thuộc hàng khó đối phó. Vậy mà bây giờ đến một chút nội công cũng không vận dụng được. Chẳng lẽ tin tức Hakuba mắc bệnh không thể chữa lại ảnh hưởng đến bà nhiều như vậy. Không! Không thể nào! Trừ khi có ai đó hạ độc, không thì nội công của bà sẽ không mất hết như vậy được. Chắc chăn là có gian tế trong cung rồi, nếu để bà bắt được thì tên đó nhất định sẽ không sống yên.
“ Tất cả các ngươi đứng yên đó cho ta. Ai dám động đậy thì đừng trách ta lấy mất vài miếng thịt trên người hoàng hậu nương nương của các ngươi.” – Nishimoto vừa uy hiếp bọn nô tì vừa buộc hoàng hậu Yukiko đi heo mình. Shinichi và Kaito đuổi đến nơi, thấy sự tình thì cũng dồng loạt ngừng lại. Nishimoto biết thế thượng phong đang nghiêng về phía mình nên cũng nhanh chóng đến chỗ đồng bọn tụ họp. Một lần nữa ra yêu sách với bọn người đang thấp thỏm lo sợ kia.
“ Nếu không muốn hoàng hẫu mẫu nghi thên hạ của các người xảy ra chuyện gì thì phải đứng yên đây cho ta. Bất cứ ai dám động đậy thì đừng có trách tại sao bọn ta lại độc ác. ”
Cơn tức giận của Shinichi được dịp để bùng phát dữ dội. Gương mặt chàng tối sầm lại, hai tay siết chặt vào nhau thành hình nắm đấm. Có lẽ không ai biết tại sao Shinichi lại giận dữ đến mức này ngoại trừ Kaito. Lúc đuổi theo ba tên thích khách đó, Kaito đã quan sát thấy thái độ của tam đệ rất kì lạ. Và cả bản thân chàng cũng thấy sự việc xảy ra thật sự quá đơn giản. Ngang nhiên xông vào hành khích dù biết chắc chắn sẽ thất bại, rồi nhanh chóng bỏ đi khi chưa chạm vào được cả một sợi lông của Hakuba. Điều làm chàng nghi ngờ hơn cả là bọn chúng hình như cứ chạy lòng vòng quanh hoàng cung mà không thật sự muốn thoát thân, nơi chúng chạy đến càng lúc càng xa Thiên Minh điện của đại hoàng tử. Và cuối cùng thì cả chàng và Shinichi đều có thể khẳng định phán đoán của mình khi tên thích khách đó nói ra yêu cầu của hắn. Chỉ duy nhất một khả năng sẽ xảy ra: Đó chính là kế điệu hổ ly sơn. Ba tên này chỉ dùng làm mồi câu dẫn dụ hai huynh đệ chàng. Những kẻ sẽ ám sát Hakuba giờ chắc đang ở Thiên Minh điện thực hiện kế hoạch giết người của mình. Sao chàng và Shinichi có thể sơ suất tới mức bị kẻ khác dẫn dụ như vậy được chứ. Nếu cả hai nhận ra sớm hơn thì có lẽ mọi chuyện đã không phức tạp đến như vậy. Hakuba không thể xảy ra chuyện gì nhưng hoàng hậu nương nương lại càng không thể bỏ mặt.Bây giờ muốn tiến cũng không được mà muốn lùi cũng không xong. Ông trời sao lại trêu ngươi người khác như vậy!!!!!?
“ Các ngươi mau thả mẫu hậu của ta ra, nếu mẫu hậu ta mất một sợi tóc nào ta thề nhất định sẽ lấy thủ cấp trên cổ các ngơi xuống. ”
“ Ôi! Ta sợ quá đi mất. Được thôi, nếu Nhị hoàng tử đây có thể làm được thì cứ tự nhiên, để ta xem thủ cấp của ai sẽ rơi xuống trước. Là ta hay là Đại hoàng huynh của ngài đây? ” – Yumi lên tiếng, trong giọng nói có thể thấy rất rõ sự ngạo nghễ, bất cần.
“ Các ngươi…”
“ Sao hả? Giận rồi sao? Ta thật sự không ngờ hai người được thiên hạ đồn thổi là thông minh xuất chúng lại dễ dàng mắc bẫy đến thế. Lừa các ngươi rời khỏi Thiên Minh điện thật là quá nhẹ nhàng. ” – Lần này là Nase mở miệng giễu cợt. Sự thật thì cô ta nói rất đúng. Là người trong tứ đại thiên vương mà lại ngu ngốc thế này, bị bọn chúng cười nhạo cũng là đáng lắm thôi.
Trong khi Shinichi đang tự trách bãn thân mình sơ suất thì mẫu hậu của chàng lại rơi vào trạng thái hoang mang cực độ, chưa bao giờ bà cảm nhận được nỗi sợ hãi lớn đến mức hoàn toàn nhấn chìm bà vào vực thẳm không đáy. Hakuba của bà – hài nhi của bà, sao có thể được, không thể như thế được.
“ Ta không thể để Hakuba xảy ra chuyện gì được. Thà là ta chết ở đây còn hơn là để con ta mất mạng oan uổng. Nó còn quá trẻ, còn quá nhiều điều phải làm. Nó phải trở thành hoàng đế, phải thành thân rồi sinh hài nhi nối dõi cho hoàng tộc. Hakuba không thể xảy ra chuyện gì, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.” – Nghĩ gì làm nấy, hoàng hậu Yukiko liều mạng vùng khỏi cánh tay rắn chắc của Nishimoto.Chiếc cổ trắng nõn sượt ngang qua thanh kiếm sắc bén một đường dài, tuy không sâu nhưng máu tuôn ra không ngừng. Quá bất ngờ vì hành động táo bạo đó, kể cả kẻ bị truy đuổi và người đuổi theo đều đứng khựng như trời trồng. Đôi mắt ai nầy đều mở to hết cỡ biểu hiện sự ngạc nhiên tột độ. Số cung nữ đứng trước cửa Tịnh An cung vội vã chạy đến bên cạnh bà, nhẹ nhàng dìu bà lên rồi chạy đến chỗ an toàn trước khi Nishimoto hoàn hồn trở lại. Nhưng vượt qua mọi dự trù trong đầu hai vị thiên vương, khinh công của Nishimoto lại lợi hại đến mức khó tin, chỉ trong vòng thời gian của một cái chớp mắt hắn đã bắt lại được con tin, lần nửa kề thanh kiếm vào cổ Yukiko.
“ Shinichi Kudo, Kaito Koruba, hai ngươi nên thấy tự hổ thẹn khi phải để một người đàn bà liều mạng giúp các ngươi có thể chọn đúng con đường bản thân cần hướng tới. Ta đây xưa nay không bao giờ làm chuyện mình không thích, hôm nay xem như nể mặt bà ấy, nếu chúng ta còn có thể gặp lại ta tuyệt đối sẽ không nương tay như ngày hôm nay đâu!” – Bỏ ngoài tai tất cả những ánh mắt khó hiểu đang chằm chặp nhìn vào mình, hắn lập tức đẩy Yukiko về phía trước, rút trong người ra một ống tre nhỏ bằng hai ngón tay, mở nắp. Một loạt pháo hiệu được bắn lên thắp sáng cả một bầu trời. Sau khi thực hiện xong điều cần làm, hắn lập tức dùng khinh công di chuyển đến chỗ Nase và Yumi, phi thân đi mất.
*******************************
Loạt pháo hiệu vừa bắn lên cũng chính là thời điểm kết thúc sự sống mong manh của Đại hoàng tử đất nướcTokyo. Sera nắm chặt thanh đoản kiếm trong tay, dùng hết sức đâm xuống. Nhát đâm không trúng tim cũng chẳng lấy đi thủ cấp của người nằm đó. Đơn giản là nhát đâm vào bụng, với người thường nó không quá nặng nhưng với người chỉ còn nửa cái mạng như Hakuba thì nhiêu đó cũng đủ để đưa chàng về với địa ngục u tối. Cuối cùng thì Shinigami cũng đã ra tay, hắn ác độc lấy đi không chỉ sinh mệnh của một con người mà còn là minh quân tương lai của một đất nước, phu quân tương lai của một cô gái ngây thơ. Shinigami, ngươi thật sự quá độc ác, quá nhẫn tâm, thật sự quá vô tình. Lời oán than của ai đó không nói thành lời, chỉ biết chôn chặt vào tim cùng nỗi đau mãi mãi chẳng lành.
“ Thuộc hạ đã hoàn thành điều Người mong muốn rồi đấy thành chủ. Giờ chắc Người đang rất vui. Còn thuộc hạ, tuyệt đối sẽ không oán than gì Người. Nếu muốn trách nên trách Shinigami đã lấy đi người thuộc hạ yêu thương nhất, trách bản thân mình là sát thủ bậc nhất Ám Nguyệt thành. Nhưng thế này cũng tốt, ít ra thuộc hạ có thể trở về là thuộc hạ của ngày xưa. Trở thành người vô tình.”
The End chap 1.
Lúc đầu định để cho Nguyệt Tâm tỷ tỷ xuất hiện nhưng mà nếu để tỷ ấy xuất hiện thì part dài quá xá nên đành dời lại vậy. Chap sau nhân vật chính nhất fic sẽ xuất hiện (là ai thì mn tự đoán được đúng không ?
) Văn phong mình còn dở nên mong mn góp ý cho mình sửa chữa. Thanks tất cả nhiều nhiều.