[Longfic] Mảnh ghép kí ức

hi bạn! Tớ lại quay lại đây^.^
Nhìn chung chap mới của bạn khá ổn và hay đấy! Thích cái đoạn Ran tỏ tình:KSV@12:
Cơ mà vẫn có những chỗ cần lưu ý: Không có lỗi type cơ mà toàn thiếu chữ: môi ''anh'' đào.; chôn ''chặt''.
Hạn chế dùng viết tắt+ teen code: ''lun'', ''vscn'', ''ak''
Bạn cũng nhớ chú ý xưng hô khi viết cho đúng lúc thì ''anh'' , lúc thì ''cậu'' mình không biết bạn đang nói về ai?
Và cái còn lại là nhớ để ý đặt dấu phẩy cho đúng :''người nóng ran, mồ hôi thì đầm đìa.''
Cuối cùng là bạn cho mạch truyện đi hơi (bị) nhanh, thành ra đọc đôi chỗ hơi hẫng.Nhưng không sao, vì mình thấy cái chap ở quá khứ nó đi dài mất rồi ='.'=
Trên chỉ là lời nhận xét củáa mình, mong không làm bạn buồn.
P/s: Anyway, tớ thề là tớ sẽ bám fic này , đòi nợ au kịch liệt khi bỏ fic, cho tới khi fic hết. Chúc au khỏe mạnh mà viết fic hây :KSV@07:
 
Tanpopo_Teramnchan mấy cái từ ngôn ngữ teen chắc do quen tay :( . còn việc gọi cậu hay anh ak, chỉ khi mô là suy nghĩ của Shinichi mới gọi anh thôi, còn tất cả mọi người gọi cậu, vì dù sao Shinichi cũng nhỏ tuổi hơn Ran :3
 
Part 5 : Liệu hạnh phúc ngắn ngủi có thể xoa dịu được nổi đau quá lớn??

Thời gian ở bên cô làm anh rất hạnh phúc, tình cảm của anh với cô ngày một sâu nặng. Đi bên cô anh luôn cảm thấy bồi hồi khó tả như lần đầu tiên. Dù có bao nhiêu lời bàn tán, có bao nhiêu ánh mắt nghi kị, anh vẫn một lòng với cô không đổi thay. Điều làm anh lo sợ là chính cô, sợ cô sẽ thay đổi ý định, sợ cô không chịu được những lời bàn tán mà buông tay. Anh kéo cô đi khắp nơi, thử qua rất nhiều thứ hay ho mà các cặp tình nhân vẫn hay làm, anh tách cô khỏi những đám đông tấp nập, tách cô khỏi những ngại ngùng khi bắt gặp những lời đàm tiếu. Sao thế gian này có lắm người nhiều chuyện đến thế, tình yêu sao lại phải phân biệt tuổi tác hay địa vị đến thế.

-Shinichi này, giả sử có một ngày chúng ta không thể ở bên nhau thì sao?
-Chị này! Em không cho chị nghĩ đến điều đó dù là trong giấc mơ, một khi đã nắm tay chị rồi thì em sẽ không bao giờ buông tay
-Nhưng chị sợ, chị không đủ tự tin để vượt qua
-Có em đây mà, sao phải sợ. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì em muốn chị biết, tình cảm của em dành cho chị sẽ không bao giờ thay đổi, trước kia cũng vậy bây giờ cũng vậy và mai sau cũng vậy.
-Trước kia???
-Chị quên rồi đúng không, quên cậu nhóc hứa tặng chị chú mèo con?
-Là em ah – Đôi mắt tím bắt mở to hết cở đầy ngạc nhiên quay lại nhìn người đối diện
-Em nhận ra chị ngay sau khi gặp lại, chị không nhớ tí gì về em ah-ánh mắt màu trời hiện lên vẻ thất vọng
-Thật may vì Shinichi là cậu nhóc đó- rồi cô cứ thế mà ôm cậu

Dưới ánh chiều tà bên bờ hồ Beika, khuôn mặt ai đó đỏ ửng lên lộ rõ vẻ ngại ngùng. Cả hai ngồi tựa vào nhau, khung cảnh bao trùm thật khiến người ta không khỏi ồ lên. Bóng dáng cặp tình nhân thấp thóang sau hàng đào, những cánh đào đỏ thắm lả lơi gợi nên cảnh vật nên thơ huyền ảo. Cả hai lặng im, vì họ hiểu đối phương nghĩ gì, quá khứ ra sao lúc này thật sự không còn quan trọng nữa. Không cần biết họ đã gặp nhau hay chưa,không cần quan tâm cô hay anh đã quên hay còn nhớ kí ức ngày xưa, chỉ cần bây giờ trong cô có anh, trong anh có cô là đủ…. Người ngoài nhìn vào có thể hụt hẩng, nhưng có rất nhiều điều không thể nói ra hay thể hiện ra bởi tình cảm là thứ khó hiểu cũng như khó lý giải, hụt hẩng đôi khi cũng là một trong một mỹ vị của tình cảm !!!

Ngày nào cũng vậy cả hai kết thúc một ngày bên nhau với cái nắm tay anh ấm dành cho cô, rồi đến cái ôm nhẹ nhàng và thì thầm câu nói “chị ngủ ngon”. Ừ thì họ là một đôi đặc biệt, không giống ai, nhưng cô hạnh phúc với điều đó. Cô hạnh phúc với cái nắm tay, với cái ôm, với câu nói ngọt ngào của cậu.

-Hai người hạnh phúc quá nhỉ?
….

Đang mở cửa bước vào nhà, bất ngờ trước sự có mặt của cô gái có màu mắt thạch anh, cô không thốt nên lời

-Chị là kẻ vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết, lời hứa với chị chắc chẳng có giá trị gì đâu nhỉ- ánh mắt thạch anh trở nên đáng sợ
-Chị xin lỗi- cô không biết nói gì ngoài câu xin lỗi, ánh mắt tím biết hiện lên vẻ ăn năn thấy rõ
-Xin lỗi! Chị nói không biết ngại sao chứ. Chị có biết vì chị mà tôi đau khổ thế nào không?
……..
-Sao chị không nói gì đi?
-Xin lỗi….
-Tôi nhắc cho chị nhớ, tình cảm cậu ấy dành cho cậu chỉ là nhất thời, tốt hơn hết chị và cậu ấy nên dừng lại. Cậu ấy và tôi sắp đi du học, gia đình hai bên đã bàn bạc hết rồi. Chị nên biết thân biết phận thì tốt hơn.
-Chị xin lỗi Shiho nhưng chị không làm được. Có thể em nói đúng nhưng chị tin vào Shinichi, chị không muốn làm cậu ấy đau thêm lần nào nữa. Chị sẽ chỉ đi khi cậu ấy nói không cần chị nữa.
-Chị… chị…Tùy chị thôi, để tôi xem hai người sẽ đi đến đâu

Cô gái có mái tóc nâu đỏ nhanh chóng quay bước đi, cô sợ vẻ mặt lạnh lùng này của cô sẽ không trụ vững mất. Cô biết chị ấy không có lỗi, cô biết tình cảm là không băt buộc được, nhưng cô không thể làm khác được, cô yêu, rất yêu Shinichi. Nước mắt mặn chát cứ thế lăn dài, gương mặt thanh tú lúc này đã ngả màu u ám, đôi mắt thạch anh đã lấm lem nước. Cô đau nhưng có ai hiểu cho nỗi lòng của cô, ai cũng nói cô xinh đẹp, cô tài năng nhưng tất cả để làm gì khi cô không thể thắng nổi chị ấy- một cô gái bình thường không chút nổi bật dù cho cô là người đến trước. Cô lúc nào cũng là người bên lề hạnh phúc của cậu ấy, trong lòng cậu không hề có cô, mặc dù cô đã rất cố gắng để bước đi bên cậu trong suốt thời gian qua. Lòng tự cao của cô không chịu đựng được điều đó, điều mà cô muốn thì không ai có thể ngăn được…

Reng….reng…reng…
-Chị nghe đây.
-Chị ngủ chưa
-Sắp rồi
-Chị sao vậy, giọng chị có vẻ lạ
-Có sao đâu, chắc tại do loa đt
-Chị này, em yêu chị!
……..
-Chị?
-Mỗi lần nghe Shinichi nói câu này chị vui lắm, nếu như lúc nào cũng ở bên em thì hay biết mấy.
-Chị nhớ em đến thế cơ á, hay để em qua chị nhá.
-Thôi đi ông tướng, ngủ đi mai còn đi học.
-Hì hì, chị ngủ ngon <3
-Em ngủ ngon

Tắt máy rồi nhưng dư âm câu nói lúc nãy vẫn còn đâu đây. Mỗi lần cô như muốn gục ngã cậu là nguồn động lực lớn nhất của cô. Cô biết tình cảm này có lỗi với nhiều người nhưng cô đã không thể quay lại được nữa rồi. Có thể Shiho nói đúng nhưng lúc này cô không nghỉ nhiều được, chuyện tương lại hãy để thời gian quyết định. Vùi mình vào trong chăn, cố tìm kiếm hơi ấm, đôi mắt tím biếc từ từ khép chặt. Khi thiên thần đã chìm vào giấc ngủ thì bầu trời đêm cũng tự mình chìm vào quên lãng…

Khi cảm giác hạnh phúc chưa tồn tại được bao lâu thì sóng gió bất chợt ập tới một cách bất ngờ nhất ……

-Hôm nay sinh nhật tớ, cậu có thể đồng ý với tớ một việc được không?
-Việc gì cậu cứ nói, nếu có thể thì tớ sẽ làm.
-Cậu làm người yêu tớ một ngày được không?
……..
-Sao? Không làm được hả?
-Cậu sao vậy? cậu biết là tớ không thể làm chuyện đó mà.
-Tớ năn nỉ cậu đó, chỉ một ngày thôi. Tớ không thể vượt qua nếu không có cậu, cậu hiểu ý tớ mà đúng không?
-Nhưng mà…
-Không nhưng nhị gì nữa, cậu biết đám vệ tinh của tớ rồi đó, ngày này họ sẽ không để cho tớ yên đâu. Coi như làm phước đi mà, chỉ là giả bộ thôi, có sao đâu.
-Thôi được rồi, tớ chỉ làm vì sinh nhật cậu thôi đó.

Cô bất chấp hết, là cô ích kỉ, là cô độc ác cũng được, cô sẽ làm mọi cách để tách cậu khỏi cô ấy. Cô sẽ không mềm lòng nữa, không nhu nhược nữa. Có thể cậu sẽ đau nhưng chỉ lúc này thôi bởi vì sau này đã có cô bên cạnh cậu.

Cô đã ở bên cậu cả ngày hôm nay, đây là sinh nhật vui nhất cô trải qua. Cùng cậu làm biết bao chuyện, ở bên cậu cô không cò lạnh lùng nữa, cô cười nhiều hơn, cô ước sao ngày hôm nay sẽ không kết thúc. Nhưng sự thật thì mãi là sự thật, bước cùng cậu trên đường về nhà, cô nhẹ kéo cậu nũng nịu :

-Tớ muốn được tặng hoa, người yêu mà sinh nhật không tặng hoa ah.
-Thôi được, chờ tớ một lát.

Anh thấy khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của cô ban, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu ấy, anh không muốn làm cô phải buồn. Đứng trước cửa hàng hoa, nhìn vào lãng lan tím trong cửa hàng anh lại nhớ đến cô, cô lúc nào cũng dịu dàng như đóa lan tím vậy. Với tay lấy lãng cúc gaillardia màu nâu đỏ, anh tự khen mình có khiếu chọn hoa. Chắc chắn cô bạn thân của anh sẽ thích lắm đây.Quay lại chỗ lúc nãy, đứng từ xa anh thấy mái tóc nâu đỏ phất phới trong gió, tự nhiên anh thấy cô đẹp đến lạ, vậy mà lâu nay anh nào có nhận ra điều đó…

-Như ý cậu rồi nhé-chìa lãng hoa cho người trước mắt, anh thấy mình ngại ngùng hẳn
-Oa, đẹp thật. Đúng màu tóc của tớ. Cảm ơn cậu nhiều nhá

Nói rồi cô kiểng chân lên, quàng tay qua cổ cậu và một nụ hôn phớt lờ qua má được thực hiện ngay khi đó. Đôi má ai kia đỏ ửng lên như chú cún con vừa bị bắt gặp ăn vụng. Đôi mắt thạch anh kiêu hãnh khi thấy ánh mắt tím biếc bất lực chứng kiến cảnh tượng trên. Bỏ cậu ra cô làm vẻ mặt cún con năn nỉ :

-Cậu cõng tớ về được không? Yêu cầu cuối cùng đấy.
-Hôm nay cậu rất khó hiểu đấy. Thôi được rồi, leo lên.

Cậu cõng cô ấy đi về mà có ngờ đâu phía sau có một người đau thế nào. Cả bầu trời như sụp đổ trước mắt cô, từng vết cắt khứa sâu vào tim khi nhìn thấy hành động đó, cử chỉ đó. Phải chăng cậu đã chán cô rồi, cũng đúng thôi, cô ấy xinh đẹp hơn cô, thông minh hơn cô. Cô bất lực nhìn người mình yêu cõng người con gái khác không phải cô. Shiho nói đúng, tình cảm của cậu dành cho cô chỉ là một phút bồng bột. Nước mắt như thế cứ rơi, cô muốn khóc, khóc để quên đi tất cả, đây sẽ là lần cuối cùng cô khóc vì cậu. Nỗi đau này sẽ chìm vào quên lãng, tình cảm này sẽ chôn chặt sâu nơi đáy lòng. Những bước đi xiêu vẹo, những tiếng nấc nghẹn ngào trong đêm tối mịt mù càng làm tôn lên vẻ cô độc của cô gái có nụ cười thiên thần….
 
Bạn ra chap đều thật, hẳn rất là tâm huyết với fic đấy :))
Chap này..... Nói chung văn phong ổn, vẫn giữ được sự dịu dàng khi đọc, nhưng mà có chữ ''ah'' chưa bỏ được teen code, chữ đt làm mình đọc bỗng cụt hứng :( .Vẫn là mội vài lỗi type như hụt hẫng chứ không phải hụt hẩng đâu bạn nha. Hình như truyện vẫn đi hơi (bị) nhanh thì phải? Câu cuối, *nói nhỏ*, Shiho mắt màu thạch anh à?Cứ cô này thạch anh cô kia thạch anh làm mình...
P/s: ra chap mới nhanh nhé. Btw,nhìn cách nói chuyển hẳn bạn là người miền Trung?Nếu vậy thì bắt tay nhé, mình cũng là người miền Trung ^.^
 
Part 6 : Khi lí trí không thể thắng nổi trái tim…



Từ sau ngày sinh nhật của Shiho anh không thể nào liên lạc được với cô. Cô như bốc hơi khỏi trái đất vậy, điện thoại thì không liên lạc được, đến trường thì nhận được thông báo cô hết đợt thực tập với lớp, về nhà lại nhận được tin cô trả nhà về quê. Anh như phát điên lên được, ai có thể cho anh biết chuyện gì xảy ra??. Anh đi khắp mọi ngóc ngách để tìm cô, ánh mắt màu trời trở nên mệt mỏi thấy rõ nhưng bóng dáng nhỏ bé của cô vẫn khuất đâu rồi. Cô đã hứa sẽ không rời xa anh cơ mà, quá khứ nhạt nhòa hiện lên trong tâm trí. Anh như người không hồn, lặn lội khắp Tokyo nhưng vẫn không thấy cô đâu. Cô rất giỏi trốn, nhưng anh cũng là một thám tử và khi nào anh cũng tìm thấy cô. Nhưng lần này thì khác rồi, đã hơn một tháng qua và cô vẫn bặt vô âm tín. Không thể tập trung vào học hành, vụ án thì càng không anh vùi mình vào rượi, bây giờ đây là giải pháp tốt nhất của anh. Tìm đến rượu anh xoa dịu nỗi nhớ về cô, tìm đến rượu anh tìm cách quên đi nỗi đau mất cô…

Cả tháng nay, nhìn thấy Shinichi như vậy cô đau lắm nhưng cô không hối hận về những gì mình đã làm. Cô luôn âm thầm phía sau anh, anh tìm chị ấy cô cũng ở sau anh mọi nơi, anh tìm đến rượu cô cũng là người dìu anh về, lo cho anh. Cô chỉ mong anh quay lại nhìn cô một lần, nhưng điều đó dường như không thể. Trong mắt anh lúc này chỉ có một người là chị ấy, lúc nào anh cũng gọi tên chị ấy..

Cùng thời điểm ấy, tại một đồi lan tím đang mùa nở rộ có một thiếu nữ dang tay ôm cả đất trời vào lòng, cách đó không xa là một chàng thanh niên miệt mài với cây bút vẽ trên tay..

-Cậu lâu thế, tớ sắp không trụ nổi rồi đây
-Sắp rồi, đừng có động đậy thế chứ- chàng trai nheo mắt khi nghe cô ấy làu nhàu
-Thôi, để xem cậu vẽ tới đâu rồi

Bất chợt cô gái lao tới cướp đi bức tranh còn chưa khô màu trên giá vẽ, đôi mắt giương to hết cỡ, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên

-Tớ đây á, không tin được

Chàng trai đối diện đưa tay gãi đầu, hai má đỏ ửng lên.

-Cậu tặng tớ nhá, phải đóng khung treo trong phòng mới được. Thật phí phạm khi cậu học luật, đáng nhẽ cậu phải học mỹ thuật cơ.
-Tớ chỉ vẽ đẹp khi có cậu là mẫu thôi.

Chàng trai lí nhí nhưng cô gái đã quay đi tự lúc nào. Những lời này của anh đã chẳng đến tai cô.Cả tháng nay ở bên cô anh đã làm mọi cách để làm cô vui. Anh biết cơn bão lòng của cô sẽ rất lâu mới nguôi nhưng anh có lòng tin sẽ làm tan cơn bão đó.

Mở cửa bước vào trang trại lòng anh lại quặn đau khi thấy cô như vậy. Anh biết cô không thể quên cậu ấy được, anh biết cô đau lắm nhưng anh không thể giúp gì được cho cô. Từ ngày về đây, ngày nào cô cũng vùi mình vào chăn mà khóc, đôi vai gầy run lên từng cơn nhưng anh chỉ biết lặng im đứng nhìn. Cô cười nhưng khóc ở trong lòng mỗi khi bên anh, cô không muốn phiền anh nên lúc nào cũng khóc một mình như thế. Đến lúc này anh không thể chịu được nữa, anh không muốn giữ cô mãi thế này, anh muốn cô trở lại như ngày xưa, muốn thiên thần ngày nao được quay lại với đời.

Thu dọn hành lý anh trở lại Tokyo với mảnh giấy nhắn gởi lại cho cô. Đứng trước căn biệt thự cổ kính anh chần chừ bấm chuông. Mãi sau mới có bóng người từ trong đi ra. Nhìn cậu thanh niên trước mắt, anh không tin vào những gì mình nhìn thấy. Cậu thám tử học sinh đại tài được nhiều người ngưỡng mộ lúc này không khác kẻ tù đầy là mấy. Quần áo xộc xệch, đầu tóc rủ rượi, râu ria lởm chởm, anh không biết chuyện gì đang diễn ra…

-Anh muốn gì?
-Không mời tôi vào nhà được sao?
-Có gì nói luôn đi, tôi không có rảnh mà tiếp anh.
-Cậu không nhớ Ran?

Ánh mắt xanh dương bừng tỉnh khi nghe đến cái tên quen thuộc..

-Là anh đúng không, là anh giấu chị ấy khỏi tôi.
-Tôi thật hối hận khi đến đây gặp cậu, cậu thật không đáng với tình cảm mà Ran dành cho cậu
-Tôi xin anh đó, cho tôi biết chị ấy ở đâu được không?
-Rất tiếc, tôi không thể làm được.

Anh bước đi bỏ lại phía sau có người ngã quỵ vì mệt mỏi, nhưng anh không thể làm được. Sao anh có thể giao Ran cho người không biết quý trọng bản thân mình, như vậy sao có thể lo cho cô ấy. Thà anh để Ran đau khổ lúc này còn hơn …, đang bước đi thì anh bất ngờ đứng lại bởi cái kéo áo của người phía sau …

-Anh cho tôi biết đi mà, tôi rất nhớ, rất nhớ chị ấy. Không có chị ấy tôi không thể làm gì cả-nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú..

Nhìn những giọt nước mắt kia anh không thể không cảm động, có thể người con trai này đây yêu cô nhiều như anh vậy. Điều khác biệt giưa hai người là cô chỉ yêu cậu ấy chứ không phải anh. Không thể kìm lòng được, anh nhét vào tay cậu một mẫu giấy rồi bỏ đi thẳng. Là anh cao thượng cũng được, là anh không yêu cô cũng được, anh thấy lòng mình thanh thản khi bước đi với kết quả mãn nguyện này.

Cô gái với mái tóc đen tuyền, đôi mắt tím biếc đang mải mê ngắm nhìn từng đợt sóng trước mắt mà nghĩ về sóng gió tình đầu của mình. Mỗi khi một mình thế này, cô chỉ nghĩ đến cậu mà thôi, dù đã tự hứa không biết bao nhiêu lần là sẽ quên, nhưng trái tim cô đã mãi thuộc về cậu mất rồi dù cho cậu không còn nhớ gì đến cô. Cô biết chứ, cô chỉ là chút gì đó mới mẻ thích chinh phục của một cậu nhóc mới lớn tập tành yêu . Mà những thứ như thế thì rất chóng chán. Nhìn từng đợt sóng xô vào bờ, cô chỉ mong sao được nhìn thấy cậu một lần, chỉ một lần thôi… Và như thế nước mắt lại rơi, cô lúc nào cũng yếu đuối khi nghĩ về cậu…

Vòng tay ôm lấy cô từ phía sau, cậu thủ thỉ : “tại sao chị lại bỏ em, tại sao chị lại không cần em nữa”

Tuy bị bất ngờ nhưng cô vẫn để nguyên mình trong tay cậu…

-Là Shinichi không cần chị nữa, là em đã thay đổi-cô nói trong nước mắt
-Có sao?Chị có biết, chị biến mất làm em đau khổ thế nào không, em như không sống nổi khi thiếu chị
-Đã có Shiho rồi kia mà, cô ấy rất yêu em
-Chị không hiểu sao? Em chỉ yêu chị, chỉ yêu mỗi chị mà thôi.

Quay người cô lại, anh đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn vội vã cho thỏa lấp nỗi nhớ của anh trong hơn một thoáng qua. Anh tham lam chiếm lấy môi cô, anh nhớ cô biết bao, anh nhớ ánh mắt này, nhớ bờ môi này biết bao.Gặp lại cô như thế này đã làm cho anh quên đi tất cả mọi thứ, trong mắt anh bây giờ chỉ có cô, có tình yêu của anh dành cho cô, có nỗi nhớ chất chồng của anh với cô.

Cô miên man với nụ hôn anh dành cho cô, cô cứ ngỡ đó là giấc mơ mà không muốn tỉnh dậy. Cô cứ ngỡ ông trời, sóng biển nghe thấy lời cầu nguyện của cô mà đem cậu đến bên cô. Cô sẽ tận dụng cơ hội này, cơ hội được ở bên cậu lần cuối cùng dù chỉ là trong giấc mơ…

Và đêm đó, chuyện gì đến cũng đến. Cả hai như ở trong cơn mộng mị mà không kìm được lòng mình. Tình yêu đã che mờ đi tất cả
 
Oa, vậy em sẽ gọi là ss ^.^
Chap mới hay dữ tợn ^.^. Không còn lỗi type, chính tả,teen code, nhưng mà em nghĩ ss nên bỏ dấu phẩy vào 1 vài câu văn cho phù hợp chứ đọc 1 câu thẳng đuột , đọc rất..... Có câu ss nên viết hoa chữ đầu.
Cái đoạn tả Shinichi trông hơi hời hợt, cả tâm trạng của Ran cũng vậy. Cốt truyện đi vẫn hơi ( bị) nhanh.
Còn, cái đoạn cuối.... :KSV@08:em nghĩ chị nên để warning 14+ hay đại loại gì đó, đọc vô toàn nghĩ đen tối+ suýt chảy máu mũi :KSV@19:. Mà a Shin mạnh bạo ghê ha, tấn công lun Ran của ta >.<''.Anyway, Chap mới nhanh chị iu quý nha <3
P/s: Btw, chị học chuyên gì mà viết văn hay vậy ạ? Mà ss cũng siêng thật, cuối năm thi rồi còn ôm truyện ^.^
 
Tanpopo_Teramnchan mình đồng ý với bạn, đoạn cuối tâm trạng của Shinichi và Ran hơi nhanh >.<, khiến cho người đọc cảm thấy khá hụt hẫng và nó hời hợi. Phần cuối chắc mình vẫn đủ tuổi để đọc chứ nhỉ:KSV@05::KSV@05:
 
Truyện đj nhanh wá à,sẽ cố gắng sữa những chap sau " á chết,mà hình như chap sau còn nhanh hơn nữa á " chéc do mình sống vội wá :3
 
Part 7 : Chia lìa...

Thức dậy với tâm trạng thoải mái hơn ngày thường, cô nở nụ cười khi nhớ lại giấc mơ đêm qua. Với cô như thế là đủ rồi, được ở bên cậu dù chỉ là trong mơ cô cũng mãn nguyện. Tuy nhiên chưa đầy năm phút sau cô nhận ra điểm không hợp lý ở đây, chẳng phải đêm qua cô hóng gió ở bãi biển sao? Làm sao cô về nhà? Không lẽ là Eisuke? Bất chợt nhìn sang phải cô giật mình khi thấy cậu ở đó,mái tóc lãng tử, đôi mắt màu trời nhắm nghiền. Lấy tay nhéo mình mấy cái, tự nhiên cô thấy rùng mình, chuyện đêm qua là thật và cô với cậu đã làm chuyện không nên làm….Chạy nhanh vào nhà tắm, nước mắt cứ chảy dài không biết nên buồn hay nên vui. Cậu ấy tìm cô, cậu ấy nói nhớ cô, nhưng tất cả đều đã không còn quan trọng nữa rồi. Cô biết cậu ấy mới 17t còn cả một tương lai phía trước, cô biết cô không nên là hòn đá ngáng đường cậu. Mặc quần áo chỉnh tề vào, lấy lại vẻ mặt tự nhiên nhất, cô thu dọn những của mình còn sót lại trong phòng lúc này. Bước ra ngoài hứng lấy những tia nắng mai, cô thầm biết ơn ông trời đã mang cậu đến đây, để cô có động lực mà bước tiếp trên con đường mà cô đã lựa chọn.

Cựa mình ngồi dậy anh đưa mắt kiếm tìm một hình bóng quen thuộc nhưng không thấy đâu. Căn phòng cho thấy không hề có người thứ hai ở đây, chẳng lẽ anh đang mơ hay sao? Nhưng rõ ràng đây là phòng cô, mùi hương của cô, khung tranh của cô. Bước xuống gi.ường đi ra ngoài dáo dác tìm cô khắp nơi và rồi anh cũng thấy những gì cần thấy. Cô đang đi lại phía anh với bó lan tím trên tay

-Đừng có tự tiện vào nhà người khác ngủ như thế, cậu làm tôi phải thức cả đêm vì không có chỗ ngả lưng đây này- cô nói nhưng tay thì lại đang mân mê những đóa lan tím

Lại ôm, cậu ôm chầm lấy cô :” chị đừng đối xử với em như vậy được không”

Lần này cô đã cương quyết hơn, đẩy cậu ra cô lạnh lùng :

-Cậu về đi, giữa tôi và cậu đã không còn gì nữa. Tôi không muốn nhìn thấy cậu đâu
-Chị nói dối, chị vẫn yêu em đúng không.Ánh mắt chị nói lên tất cả rồi.
-Cậu đừng tự tin quá như thế, tôi chán cậu lắm rồi. Và tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi không yêu cậu, người tôi yêu là Eisuke kia, thời gian ở bên cậu chỉ là một phút nhất thời thôi.
-Chị sao vậy, em không muốn giỡn vậy đâu.Chị vào đây, em làm bữa sáng cho chị nhá- nói rồi anh kéo tay cô đi

Giằng tay mình khỏi tay cậu…

Bốp!

-Cậu cố chấp hay giả vờ không hiểu- cô tát cậu nhưng lòng cô đau như xé
-Chị đánh nữa đi, nếu đánh em có thể làm chị quay về như trước kia thì chị cứ đánh đi.
-Cậu điên rồi
-Ừ, em điên, em điên vì chị. Vì chị em có thể làm tất cả, vì chị em chấp nhận mọi nỗi đau, chỉ mong chị đừng buông tay em mà thôi

Lại một lần nữa lí trí chẳng thể thắng nổi con tim, cô lại thua nữa, thua trước tình cảm của cậu, thua trước thái độ của cậu. Thôi thì nốt lần này nữa thôi, đây sẽ là lần cuối cô mềm lòng trước cậu. Cô muốn tận hưởng không gian này, nơi chỉ có cô và cậu…

Ngồi tựa vào nhau giữa một đồi lan tím, đôi mắt màu trời nhìn vào khoảng không vô tận, cất tiếng hỏi người anh yêu thương
-Sao chị lại bỏ đi? Em đã làm gi sai sao?
-Vì chị nghĩ Shinichi không còn yêu chị nữa- đôi mắt tím biếc động đậy nhớ về nỗi đau đêm đó
-Tại sao?
- Vì em tặng hoa cho Shiho, vì nụ hôn trên má ,vì cái ôm của em và cô ấy, vì thái độ ân cần khi em cõng cô ấy trên lưng- cô giải tỏa bao nhiêu ức uất lâu nay
-Chị nhìn thấy hết rồi sao? Chị ghen đúng không?
………………
Quay qua ôm lấy cô vào lòng, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc, anh thấy mình hạnh phúc đến lạ. Lâu nay anh luôn cho rằng anh yêu cô nhiều hơn, anh lúc nào cũng nơm nớp lo sợ cô sẽ vụt khỏi anh. Bây giờ anh đã hiểu cô yêu anh nhiều thế nào. “ Chị ngốc này, hôm đấy là sinh nhật cô ấy, là bạn thân em chỉ mừng sinh nhật với cô ấy thôi. Em hứa, từ nay sẽ không có chuyện đó nữa đâu, từ nay em sẽ chỉ tặng hoa mỗi chị, chỉ ôm mỗi chị,chỉ hôn mỗi chị, chỉ cõng mỗi chị mà thôi.”

Khoảng thời gian bên cô lúc này là khoảng thời gian tuyệt vời nhất cuộc đời anh. Những ngày bình yên bên cô càng làm anh yêu cô nhiều hơn. Anh mong thời gian có thể ngừng lại để anh có thể mãi bên cô như lúc này, mãi yêu cô như lúc này. Nhưng cuộc đời đâu mỗi chỉ có tình yêu, anh còn việc học phía trước, còn ước mơ phía trước.

Sau vài ngày nghĩ ngơi, Shinichi phải quay lại Tokyo và anh đã thuyết phục được cô theo mình về, nhưng anh đâu biết được rằng, cô đã nghĩ khác đi, đã có những suy tính cho riêng mình, trọn vẹn cho tất cả…

Nhịp sống hằng ngày đã quay trở lại, thám tử trung học lại xuất hiện đầy trên các mặt báo. Và Ran cũng cố gắng quay trở lại là cô trước kia. Thời gian bên cậu như vậy là đã quá đủ, cô sẽ lại lần nữa biến mất, và lần này sẽ là lần biến mất vĩnh viễn. Cho dù cậu có giỏi tìm đến đâu, tài ba đến mức nào, cậu cũng không thể tìm thấy cô được mữa. Cô sẽ sống tốt thôi, như lâu nay cô vẫn sống khi chưa có sự có mặt của cậu.

Vốn dĩ cô muốn ra đi mà không làm ai phải đau khổ hay bận tâm, nhưng sự đời nhiều trớ trêu hơn cô nghĩ ……

Cuộc gặp gỡ bất ngờ đã khiến mọi thứ đảo lộn, gieo nhiều nỗi đau cho nhiều người….

-Chào cháu! Chắc cháu bất ngờ khi gặp tôi?
-Dạ vâng! Không biết cô có gì muốn nói với cháu ạ?
-Cháu rất xinh đẹp! Vậy nên tôi tin rằng có rất nhiều người theo đuổi cháu.
-Cháu không hiểu ý cô lắm.
-Cháu đang qua lại với Shinichi nhà tôi đúng không?
………….
-Thực ra không phải tôi độc đoán hay phản đối gì, nhưng ngày xưa tôi đã hứa hôn Shinichi cho con của một người bạn, và tôi không muốn mình thất hứa. Mong cháu hiểu cho
-Ý cô là , cháu phải chia tay Shinichi?
-Sắp tới tôi muốn Shinichi cùng người nó hứa hôn đi du học, nhưng tôi biết nó sẽ từ chối vì cháu, không còn cách nào khác nên tôi mới đến gặp cháu.
-Cháu có thể hỏi cô một câu được không?
-Cháu cứ hỏi
-Nếu Shinichi chưa có hôn ước, cô có thể tác thành cho chúng cháu?
-Cô nói rồi, cô là người hướng ngoại, cô biết tình yêu là không phân biệt tuổi tác, địa vị, nên chắc chắn rằng cô không có lý do gì để phản đối cả.
-Nghe được những lời này từ cô cháu vui lắm và cháu biết tương lai của cậu ấy rất rộng mở và tương lai đó không có cháu.
-Xin lỗi!
-Cô đừng nói vây, tất cả là do định mệnh. Cháu đi trước đây. Tạm biệt cô.

Bước đi mà lòng cô nặng trĩu, cô biết ngày này sẽ đến nhưng không ngờ lại nhanh đến vậy. Cô chỉ muốn ở bên canh cậu ấy một thời gian nữa thôi, nhưng có lẽ không được rồi. Vì cậu, vì tương lai của cậu, cô chấp nhậ làm vật hy sinh, bất chấp tất cả để biến khỏi cuộc đời cậu. Có thể cô ích kỉ khi đẩy quá nhiều người vào chuyện này, nhưng cô không còn cách nào khác, cô muốn moi chuyện kết thúc nhanh chóng, để nổi đau này chôn sâu vào dĩ vãng.

Cầm điện thoại trên tay, cô run run bấm nút gọi, khi đầu dây bên kia có tiếng trả lời, cũng là lúc cô cầu chúa tha thứ cho việc làm của mình…..

Vào một đêm mưa tuyết, cuộc tình của anh và cô đã kết thúc mãi mãi. Nỗi đau mà cô để lại cho anh là quá lớn không thể xoa dịu. Cô tàn nhẫn bóp nát trái tim anh, cô tự tay cắt đứt sợi chỉ liên hệ của hai người. Chiếc bánh kem mùi anh đào vỡ vụn trên nền đất khi chủ nhân của nó không tự chủ được mà buông tay. Boàng hoàng nhìn người mình yêu đầu ấp tay gối với người con trai khác, lòng anh vụn vỡ. Sẽ chẳng còn gì nữa, tất cả đã kết thúc rồi. Cô chà đạp lên tình cảm của anh, dối lừa anh, lẽ nào tất cả chỉ là giả, cái ôm cũng là giả, lời tỏ tình cũng là giả. Tự cười vào mặt mình, giương đôi mắt màu trời đầy sự khinh bỉ về đôi nhân tình anh quay bước bỏ đi với câu nói sau cùng “ tàn nhẫn”……

Hạnh phúc ngắn ngủi không thể xoa dịu nỗi đau quá lớn.
Một người níu giữ, một người buông tay
Một người hạnh phúc, một người đau
Một người vô tâm, một lưu tình
Nhưng ….đâu biết rằng
Một người xa, một người nhớ
Một người quay lưng, một người khóc

Tuyết cứ thế rơi mãi, rơi mãi, anh như thế cứ đi đi mãi mà không biết nơi dừng chân. Lòng anh giờ đây đã đóng băng thật rồi, cô mang lại cho anh hạnh phúc quá ngắn ngủi nhưng để lại nỗi đau quá lớn.

Chạy trốn không phải là lựa chọn tốt nhất, nhưng nó là sự lựa chọn duy nhất của anh lúc này.

Bước lên máy bay không một lần quay đầu nhìn lại, bỏ lại quá khứ ở phía sau, anh ra đi tìm lại bản thân mình- một thám tử lừng danh đầy kiêu ngạo.

Khi máy bay cất cánh, không những mang đi người cô yêu thương mà cũng mang đi cả trái tim cô. Lặng nhìn lên bầu trời, nguyện ước điều tốt đẹp cho người mình yêu thương, đôi mắt tím biếc nay đã trưởng thành lên nhiều..

Chia tay không có nghĩa là hết yêu
Bên nhau không có nghĩa là yêu nhau say đắm….

-Cậu sẽ không hối hận?
-Xin lỗi cậu, lúc nào tớ cũng chỉ biết làm phiền cậu.
-Là tớ tự nguyện mà.
-Xin lỗi cậu, tớ ích kỉ quá đúng không?
-Không đâu, cậu mãi mãi là thiên thần trong lòng tớ.
-Cậu hãy quên tớ đi, rồi cậu sẽ tìm được một nữa của mình. Tớ luôn mong cậu được hạnh phúc
-Hạnh phúc của cậu là hạnh phúc của tớ
-Cậu đừng như vậy nữa.Tớ đi đây. Cậu đừng tìm tớ, đến lúc thích hợp tớ sẽ tìm cậu.

Cả 3 người, 3 ngã rẽ khác nhau. Định mệnh cho họ gặp nhau, số phận lại buộc họ chia tay nhau. Nỗi đau là quá lớn để tha thứ, nỗi đau là quá lớn để có thể bước đi cùng nhau.Khi đã lạc nhịp yêu thương liệu có quay trở lại?Nhưng người đời vẫn nói vì trái đất tròn nên những người yêu thương nhau sẽ quay trở về bên nhau chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
 
Wow wow, hay muốn chết~
A cơ mà chap này hình như vẫn có yếu tố 14+ thiệt * che mắt*, biết thế bỏ qua chỗ đấy cho rồi >'.'<
Câu muôn thuở : Đi bị nhanh( hơn trước), tâm trạng 2 bạn điên vì tình kia vẫn còn hời hợt và hụt hẫng, cơ mà mấy câu chị chèn vào nên để dạng nghiêng hay đổi màu gì đó cho trình bày khỏi rối mắt nhé :) . À cả chỗ '' Quay qua ôm lấy cô vào lòng, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc ..'' Ôm người yêu vào và nở nụ cười nửa miệng(!?!) em nghĩ nên là ''nụ cười hạnh phúc'' hay ''một cú nhếch môi không mang sự bất cần, mà chứa đựng bao nhiêu hạnh phúc, trút bỏ bao nhiêu lo lắng '' thì được hơn đấy. Mà dù sao cũng Tùy chị thôi :D
Chap này có xuất hiện lỗi type: Nhậ -> Nhận ; gi --> gì; canh--> cạnh . ( hình như em hơi thánh soi thì phải)
Vẫn là chỗ dấu phẩy chưa có mặt ở những nơi cần thiết, và 1 câu chưa viết hoa đầu câu ” chị đừng đối xử với em như vậy được không ?” VÀ 1 cái tí tì ti nữa đó là chỗ 17t --> 17 tuổi
Anyway, dù sao em nghĩ chị nên rà soát kĩ để cho ra 1 chap chất lượng, cái tụi em cần không phải là chap, mà là nội dung, là chất lượng. Dù có lâu thế nào em vẫn đợi, vậy nên mong chị cứ thư thả mà viết, không gò bó, căng thẳng gì hết chị nha ^.^
P/s: Tam + Phong bì---> Cơ mà chap sau chị ran nhà mềnh có thể bị tung xe => mất trí nhớ... Đau lòng quá :KSV@16:. Chị đừng viết như kiểu horror mà em ôm tim đột quỵ nhe <3
 
Part sau có lẽ hơi lâu vì chỉ mơi nghĩ ra được cái tên.

Chương 4 Tuyết đầu mùa, là duyên hay là nợ?

Part 1 Là duyên liệu có thể tránh?


Khi tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, khi sợi chỉ yêu thương bất ngờ được nối lại, khi yêu thương đã quá lớn để vô tâm thì cuộc gặp tình cờ có thể là cơ duyên?

Bước trên nền tuyết lạnh, anh cảm nhận bằng hết vị tuyết đầu mùa. Ánh mắt ấy, dáng dấp ấy thể hiện sự đơn độc, lẻ loi của chàng thám tử. Nhấc từng bước về phía trước, tất cả bây giờ trong anh là hình bong của Ran. Những tưởng có thể can đảm để đối diện, nhưng sự thật không phải vậy. Có cố gắng đến đâu, có thêm bao nhiêu lâu nữa tình cảm của anh dành cho cô vẫn nguyên vẹn. Cuộc tình của anh và cô kết thúc không ồn ào, không một lời “ chia tay” bởi cả anh và cô đều hiểu, khi một trong hai người đã hết yêu người kia dù muốn cũng không thể níu kéo. Anh có thể hận cô, nhưng không thể ngừng yêu cô.

Nay gặp lại, một câu “ Mất trí nhớ”, cô quên anh, quên tất cả những tổn thương gây ra cho anh. Sao ông trời lại quá tàn nhẫn với anh như vậy? Tuyết rơi nặng hạt hơn, vội vã hơn, và giữa dòng người tất bật, bóng dáng thanh mảnh, mái tóc đen dài, đôi mắt tím biếc như thu hút mọi ánh nhìn. Cô đangở trước mắt anh, lại một lần nữa tim anh nhói đau vì cô. Cô đi qua anh, như những người bên đường ngang qua nhau, không một ánh nhìn, không một chút lưu tâm. Trước mắt anh bây giờ là một bức tranh không màu, hẳn rồi, bởi chẳng có gam màu nào diễn tả được tâm trạng anh lúc này.

-A, ngài Kudo phải không ạ?

Bất động với câu nói “ ngài Kudo” vang lên từ phía sau, anh tự cười nhạo chính bản thân mình khi không tự chủ mà quay đầu.

-Có gì sao?
-Chúng ta đã gặp nhau tại văn phòng luật sư Nar, tôi là thư kí của luật sư Eisuke

Khi bắt gặp ánh nhìn xanh dương đôi mắt tím khẽ xao động, cô cảm nhận được cái nhìn xoáy sâu của người đối diện. Ánh nhìn chứa chan cảm xúc, yêu thương, ghét hận. Nắm chặt tay giữ mình bình tĩnh, Ran không hiểu chuyện gì xảy ra với mình, lúc nào gặp người này tim cô cũng đập loạn xạ, và cảm xúc khó tả luôn hiện hữu.

-Vâng, chào cô
-Có thể cho tôi xin chữ kí được không, con trai tôi rất hâm mộ anh. Lúc nãy định xin nhưng anh về mất.
……..
Con trai? Vậy ra cô ấy đã kết hôn, phải rồi là với Eisuke, là điều anh đã nghĩ tới hàng trăm lần cơ mà, nhưng sao anh lại đau thế này. Nỗi đau âm ỉ bao năm lại được dịp hành hạ anh. Ông trời đã quá bất công khi để cô mất trí nhớ mà không phải là anh…

-Không được sao ạ?
-Ờ.. ờ… được chứ.
-Tuyết đầu mùa đẹp nhỉ. Tuyết đầu mùa ở Anh cũng đẹp nhưng vị của nó thì khác hẳn với ở Nhật

Dang bàn tay nhỏ bé hứng lấy những bông tuyết trắng muốt, cô thấy lòng nhẹ hẳn. Cảm giác thân quen, mùi vị quen thuộc làm cô xao xuyến. Cô có thể không nhớ những gì của 8 năm về trước nhưng cảm giác của cô chắc hoàn toàn không mất đi. Mỗi nơi cô đi qua, mỗi cảnh vật cô nhìn thấy đều để lại trong cô đầy lưu luyến.

Anh ngơ người với câu nói của cô, với hành động của cô. Lâu nay cứ ngỡ hận nhiều hơn là yêu nhưng nào đâu phải…. Từng câu nói, từng cử chỉ của cô anh lúc nào cũng khắc sâu vào tâm trí. Những tưởng chỉ cần thử yêu một ai khác, thử nhớ một ai khác, thử quan tâm một ai khác, thì sẽ hết yêu, hết nhớ, hết bận tâm, nhưng tất cả là vô ích.

“ Em mãi miết đi về nơi ấy
Để nơi anh nỗi nhớ đong đầy
Nhành lan tím chưa một lần hé mở
Bởi yêu thương đâu có trọn bao giờ…”

Anh không thể thở nỗi nữa khi chứng kiến tất cả, tất cả cứ nghẹn ngào nơi cổ họng. Quay bước bỏ đi sau khi buông ra một câu đầy ẩn ý, khó hiểu cho người còn lại “ Love is zero”….

“Love is zero? Anh ta nói vậy là sao, khó hiểu thật” nhưng cô cảm nhận được sự mệt mỏi,như từ bỏ điều gì trong câu nói của anh. Nhưng tất cả không còn quan trọng, thái độ của anh, câu nói của anh chỉ đủ làm cô lưu tâm chút ít, bởi cô bây giờ đang rất vui với chữ kí của thám tử lừng danh, mà đúng là thám tử nổi tiếng có khác, phong thái lạnh lùng đầy kiêu ngạo khiến người đối diện phải lưu tình.

Tuyết đầu mùa vẫn cứ rơi, dòng người cứ tấp nập trên mỗi nẻo đường. Có hai người, đi ngược chiều nhau, hai nỗi nhớ song song như chưa từng gặp, hai trái tim từng chung nhịp đập nhưng đã lạc nhịp tự bao giờ…

Cô gái trẻ đừng khép nép bên cánh cổng, cố nhòm người nhìn vào bên trong. Cô lo lắm, Kazuo chưa quen cuộc sống ở Nhật, không khéo lại xảy ra chuyện. Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé chạy ra òa vào lòng cô, càng làm cô cảm thấy mình thật vô dụng. Cô không thể cho Kazuo một gia đình hoàn chỉnh cả cha lẫn mẹ, sao có thể khi đến cô còn không biết. Kí ức đã lấy đi của cô tất cả, lấy đi tình yêu của cô, lấy đi cha của Kazuo. Cô loay hoay, lạc lõng giữa đường mòn kí ức mà không tìm thấy lối ra…, quá khứ tăm tối dường như che đi mất tương lai phía trước…

-Hôm nay con đi học có vui không?
-Vui lắm mẹ ạ, các bạn rất mến con. Ngày đầu tiên đi làm của mẹ sao rồi ạ?
-Mẹ thích nghi được mà. Mẹ có món quà đặc biệt cho con đây.
-“Thân tặng Kazuo Kun! Thám tử Shinichi”, oa, làm sao mẹ xin được hay vậy, mẹ có biết chú ấy đâu- cậu nhóc lộ rõ vẻ phấn khích khi nhận được món quà từ mẹ.
-Chú ấy đến văn phòng của mẹ có việc nên mẹ biết chú ấy mà xin cho con á.
-Chú ấy ra sao hả mẹ?
-Sao nhỉ? Đẹp trai, lạnh lùng, hình như là hơi vô cảm thì phải.
-Mẹ này, thám tử là vậy mà. Sau này lớn lên con cũng sẽ là một thám tử nổi tiếng như chú Shinichi vậy!
-Kazuo kun của mẹ chắn chắn sẽ làm được mà. Chúng ta về nhà thôi, tuyết rơi ngày một dày rồi.
-Vâng ạ!

Nắm lấy bàn tay bé nhỏ của con mình, lúc này cô mới cảm nhận được sự ấm áp trong tâm hồn. Con đường phía trước đã trở nên tự tin hơn khi luôn có một thiên thần bước đi bên cô thế này. Cô sẽ vưng bước, vững bước để tìm lại kí ức, vững bước để nuôi dạy con yêu… Tuyết vẫn cứ rơi, dòng người vẫn tấp nập, hai bóng dáng nhỏ bé bước đi tuy lạnh giá nhưng hạnh phúc tràn ngập…

Nằm gọn trong chăn ấm áp, lúc này Ran lại nghĩ đến câu nói “ Love is zero “ của Shinichi Kudo, không hiểu sao câu nói đó cứ vang vọng mãi trong đầu cô. Mặc dù nói là không quan tâm, nhưng lý trí chẳng thể nào đánh lừa được cảm giác. Có gì đó khúc mắc trong cảm giác của anh ta với cô và ngược lại. Mường tượng lại bóng dáng cao ráo, mái tóc lãng tử dưới lớp tuyết dày, trong cô lại trào dâng một cảm giác khó tả. Liệu anh ta có phải là một phần trong kí ức đã mất của cô? Liệu anh ta có liên quan gì đến nỗi đau vô hình âm ỉ trong cô suốt nhiều năm qua?

“Em lặng im trước đời lạnh lẽo
Buồn miên man như giọt sương đêm
Anh như cơn gió thoáng qua tràn nỗi nhớ
Cho lòng này bao nỗi hoài nghi???”

Ở đâu đó trong đêm tuyết lạnh, bóng dáng thanh mảnh vô hồ tựa vào tường, màu mắt xanh dương nay ngả màu u ám, nhìn tuyết rơi mà thấy đau trong lòng. Anh trống trỗng nhìn vào khoảng không trước mắt, nỗi hận này chẳng là gì so với nỗi nhớ cô. Càng xa càng nhớ, càng trốn chạy càng yêu. Bao yêu thương ngày nào tràn về kí ức,mái tóc đen dài bồng bềnh trong gió, màu mắt tím biếc xa xăm nhìn đời rạng rỡ. Nỗi nhớ này, nỗi hận này nguyện theo gió bay đi, để lòng mình thanh thản giữa đất trời, để trái tim này một lần dũng cảm, đối mặt với trái ngang tình đời…..

“Anh lang thang đi tìm kí ức
Của ngày qua bỏ rơi giữa đời
Em là ai trong miền nỗi nhớ
Để cho anh vương vấn u buồn

Một ngày mới lại bắt đầu, lại có thêm một ngày nữa để quên, để tha thứ. Anh đã giải quyết hàng trăm vụ án, đối mặt với hàng ngàn động cơ khác nhau, nhưng tất cả cũng quy về một chữ, hoặc tình hoặc tiền. Chữ “tình” này lúc nào cũng là xuất phát điểm của mọi chuyện, chữ “tình” nói lên tất cả mọi bi hài. Chữ “tình” anh dành cho cô vẫn còn nguyên vẹn, ngày xưa vẫn vậy bây giờ vẫn vậy, chữ “tình” này không được phép nói ra. Là anh cô chấp hay là cô quá vô tâm?

Trường tiểu học Beika lại hiện ra trước mắt, hàng rẻ quạt vẫn thẳng tấp nối dài. Cánh cổng ngày nào nay đã phai màu kí ức, con đường này vẫn rợp bóng thân quen. Nơi này đã khởi đầu tất cả, tình cảm ngây ngô lớn lên từng ngày và nơi đây cũng sẽ kết thúc tất cả, tình cảm đâu khổ sẽ chôn vùi nơi bắt đầu. Thu ánh mắt nhìn lại lần cuối, ánh mắt xanh dương bắt gặp một ánh mắt xanh dương khác, nhỏ hơn, trong sáng hơn…

-A, chào chú! Chú đưa con đi học ạ!
-Đưa con đi học á? Sao cháu lại hỏi vậy?
-Thì tới trường tiểu học, không đưa con đi học không lẽ là chú đi học- ánh mắt trẻ con lộ lên nét tinh nghịch
-Chú chưa có gia đình sao có con được, chú chỉ là đi ngang qua đây thôi.
-Vậy tính ra con và chú có duyên nhỉ , chú đi ngang đây hai lần đều gặp con
-Đúng là có duyên thật.
-Chú có chuyện gì buồn ạ, con thấy chú khác khác.
-Chú vẫn như mọi ngày ấy chứ, chỉ là chú muốn đi chơi cho khuây thỏa nhưng chưa biết phải đi đâu.
-Chú này con có thể giúp chú á, nhưng chú phải làm giúp con một việc
-Nói nghe xem nào
…………………

-Con chào cô, đây là chú con ạ!
-Chào anh
-Hôm nay nhà có việc, xin cô cho cháu nghỉ hôm nay nha
-Dạ vâng!
-Chào cô
-Chào anh
……………

-Rồi nhé nhóc, thế nhóc giúp gì cho chú nào
-Cháu hy sinh một ngày học để đi chơi với chú, vậy nên bây giờ chú phải dẫn cháu đi Tropical Land, cháu nghe nói ở đó có nhìu trò chơi lắm.
-Lần đầu tiên chú gặp một người ngang như cua vậy á, thế nhóc không sợ bị chú bắt cóc à
-Chú đã gặp cô giáo con còn gì, cô giáo đã nhớ mặt chú, vả lại trường con cũng có Camera, nếu con có chuyện gì, tìm chú không phải là chuyện khó. Mà hơn hết, con thấy được chú là một người tốt, hì hì.
-Nhóc con được lắm, cũng thông minh đấy. Vậy cả ngày hôm nay chú sẽ dành cho nhóc.
-Sai rồi, là cả ngày hôm nay con dành cho chú, con đã phải hy sinh một buổi học cơ mà.
-Thôi được rồi. Vậy chú cảm ơn nhóc nhá.

Vậy là cả hai, một lớn một bé dắt tay nhau đi công viên trò chơi. Cậu nhóc vui lắm, không hiểu sao chú ấy gần gũi đến lạ. Chú khác hẳn với những người nhóc thường gặp trước đó, lạnh lùng nhưng ấm áp. Ở bên chú nhóc thấy bình yên, cảm giác an toàn được bảo vệ, ước gì chú là cha của nhóc thì tuyệt biết mấy. Từ lâu nhóc đã ao ước có một người cha, được cha dạy bảo, được chơi bóng cùng cha, được chơi công viên cùng cha. Và nay chú ấy xuất hiện, như một vị cứu tinh, giúp cậu nhóc hoàn thành ước nguyện. Nếu xem chú ấy là cha, thì cảm giác có cha đúng là rất tuyệt vời. Cậu nhóc lúc nào cũng nghĩ về cha, muốn nói về cha, nhưng vì mẹ, cậu lặng im xếp nỗi nhớ cha vào góc nhỏ trong lòng. Mẹ sẽ rất buồn nếu cậu nhắc đến cha, và cậu không hề muốn mẹ buồn thêm chút nào, cậu nhóc luôn muốn mẹ cười, bởi nụ cười của mẹ hệt như thiên thần.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc anh cảm thấy điều gì đó như rất thiêng liêng. Cậu nhóc này có điều gì đó đặc biệt lắm, thông minh, có óc quan sát, nhưng tinh tế nhạy cảm. Bước đi bên cậu nhóc, bao nỗi đau của anh như tan biến đi mất, bao nỗi niềm của anh như cơn gió thoáng qua. Nếu cô là nguyên nhân khiến anh đau, khiến anh hận, thì cậu nhóc chính là liều thuốc giải hiệu nghiệm nhất. Đây mới chỉ là lần thứ 2 gặp nhau, nhưng cảm giác thân quen này lun len lỏi trong anh. Nếu ngày xưa Ran là thiên thần trong anh thì bây giờ anh đã tìm được thiên thần thứ hai trong lòng mình. Cậu nhóc là hiện thân của tuổi thơ đầy hiếu động của anh, hệt như bản sao


Đón xem part2 : Là nợ liệu có thể dứt?
 
Part 2 : Là nợ liệu có thể dứt?

Anh miên man nhìn ngắm cô, cô ở đó, tựa như giấc mơ. Sau ngày qua anh thực sự cảm thấy lo sợ, cậy ấy đã xuất hiện, lẽ nào lại một lần nữa anh lại thua khi người đến trước là anh. Anh yêu cô, đợi chờ cô trong suốt ngần ấy năm, nỗi đau âm ỉ từng ngày mình anh ghánh lấy. Vậy mà, khi gặp lại cô, ngọn lửa hy vọng trong anh khi biết cô mất trí chưa kịp cháy thì đã bị dập tắt bởi sự có mặt của cậy ấy. Anh thừa biết cô yêu cậu ấy, hy sinh cho cậu ấy như thế nào, nhưng bản tính con người vốn ích kỉ, anh đã cao thượng một lần và sẽ không có lần thứ hai. Anh đủ tự tin để làm bất cứ cô gái nào yêu anh, nhưng cô thì khác. Niềm tin của anh bị lung lay dữ dội khi bắt gặp ánh mắt tím biếc dõi theo bóng dáng thanh mảnh trong ngỡ ngàng. Phải chăng ngay cả khi quên đi kí ức thì cảm giác cô dành cho cậu ấy vẫn không đổi.

“Anh ta lúc nào cũng nhìn mình”, cô cảm nhận được cái nhìn quan tâm của người đó, dịu dàng, sâu lắng. Khi nhìn sâu vào đôi mắt đó, cô thấy được cả một bầu trời chân thành anh dành cho cô. Liệu anh ta đơn giản chỉ là bạn cùng lớp hay là ai khác trong quá khứ của cô? Khi bên cạnh anh ta cô thấy lòng mình ray rứt, khó chịu, cảm giác tội lỗi cứ đeo bám cô ngay chình bản thân cô cũng không lý giải nỗi. Cảm giác thân quen, gần gũi mà anh tạo cho cô làm cô thấy hoang mang, lo sợ. Càng ngày cô càng sợ quá khứ của mình, phải chăng là có điều gì khủng khiếp đã xảy ra? Nỗi hoài nghi trong cô như vậy lớn dần đều khi về Nhật, khi gặp anh ta, khi gặp anh.

-Đi với anh
-Đi đâu?
-Hôm nay chúng ta có hẹn với đối tác giúp cho thân chủ.
-Nhưng sao tôi phải đi với anh, đã hết giờ làm việc rồi.
-Vì em là trợ lý của anh.
-Nhưng….
-Không nhưng nhị gì cả, điều này thuộc phạm vi công việc của em.

Một cô gái trẻ với mái tóc nâu đỏ, gương mặt thanh tú, ngồi chống cằm nhìn xa xăm, đã lâu lắm rồi cô mới quay trở lại đây, nơi chôn dấu tất cả nỗi lòng của cô. Sau bao năm mọi thứ đã thay đổi nhiều nhưng lòng người thì vẫn vậy, đau đáu, nhạt nhòa. Khi quá khứ đã bỏ lại phía xa, khi đôi chân đã quá mệt mỏi để bước tiếp người ta thường tìm về nơi bình yên. Vốn dĩ tất cả đã yên vị nơi đáy lòng nhưng định mệnh một lần nữa làm người ta choáng váng. Khi cô tự tin vào bản thân là lúc niềm tin này lung lay dữ dội bởi sự xuất hiện của chị ấy-người duy nhất cho cô sự yên bình khi nhìn sâu vào đôi mắt ấy.

Bất ngờ ….. hoảng loạng…. sự trêu ngươi của số phận chăng?

Đôi mắt tím biếc nhận được cái nhìn xoáy sâu của ánh mắt thạch anh

Sự yên bình trong tâm hồn chẳng thể thắng được h.am m.uốn sở hữu của bản thân…

Nước mắt….. mặn chát…. Mưa… nhạt nhòa….

Im lặng bao trùm tất cả, lạnh lùng đến rợn người

-Chào cô, hẳn cô đây là tiến sĩ Shiho.
-Ơ, vâng.Anh là? – cô gái trẻ bất ngờ với câu nói cùng cái bắt tay của người đàn ông trước mặt
-Tôi là luật sư Eisuke người có hẹn với cô hôm nay. Và đây là trợ lý của tôi, Ran
-Rất vui khi gặp cô

Khi bắt gặp cô ấy nhìn mình, cô đã thấy rùng mình, cái nhìn như ăn tươi nuốt sống tất cả. Xung quanh cô ấy tỏa lên vẻ lạnh toác ghê người. Phải công nhận cô ấy xinh đẹp, quý phái, sang trọng, lại còn thông minh nữa, quả là người có cá tính hiếm gặp. Nhưng cô cứ thấy có gì đó không ổn ở con người này, khó hiểu, bí ẩn.

Tại sao cơ chứ? Tại sao? Sao chị ta có thể thản nhiên như vậy khi gặp cô. Không chút ngạc nhiên, không chút ngại ngần, tại sao chị ấy có thể nói chuyện với cô một cách tự nhiên như vậy, như không quen biết. Là từ khi nào chị ta có thể giấu cảm xúc của mình giỏi hơn cô, là từ khi nào đôi mắt tím biếc kia không còn xúc cảm khi đối diện với cô?

“Cô ấy cứ nhìn mình chẳm chằm, sao vậy chứ”, Ran thoáng bất ngờ, bối rối khi phát hiện ánh mắt thạch anh luôn dõi theo mình trong suốt buổi gặp mặt. Cái nhìn làm cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở, lẽ nào cô gái này cũng là một phần trong kí ức của cô?

Anh cảm thấy được sự ngạc nhiên của cô gái trẻ dành cho Ran, ánh nhìn xuyên thấu mọi vật của cô ấy lộ rõ hẳn lên trên đôi mắt.Trước mắt anh là cô gái lạnh lùng, mạnh mẽ, quyến đoán nhưng đầy tham vọng. Cô ấy khác hẳn với Ran, nếu không muốn nói là hoàn toàn trái ngược. Anh rùng mình khi cảm nhận được sự nguy hiểm toát lên ở cô gái đầy kiêu ngạo kia.

Cuộc nói chuyện kết thúc chóng vánh với cái bắt tay thâm tình của người trong cuộc dành cho nhau. Nhưng chuyện bên lề của nó thì chưa dừng lại ở đó …..

-Chị đóng kịch giỏi đấy! Lâu rồi không gặp?
-Cô nói gì tôi không hiểu? Cô biết tôi?
-Đưng có giả vờ nữa, ở đây không có người lạ đâu.
-Chắc cô lầm tôi với ai rồi, đây là lần điều tiên tôi gặp cô.
- Chị nghĩ tôi là một đứa trẻ lên 3 hay sao mà không nhận ra chị?
-Thật ra cách đây 7 năm tôi bị tai nạn mất trí nhớ nên… nếu trong quá khứ tôi có biết cô thì tôi mong đó là mối quan hệ tốt đẹp.
-Mất…. trí …..nhớ?
-Thật xin lỗi cô, tôi phải về rồi. Nếu gặp lần sau tôi mong nhận được một thái độ tốt hơn từ cô. Tạm biệt!

Chạy nhanh ra khỏi nhà hàng cô ngồi thụp xuống bên vệ đường, nước mắt không hẹn mà tuôn. Từ thái độ của cô ấy kia, có thể khẳng định cô ấy rất ghét cô.Lối mòn kí ức đưa cô vào ngõ cụt không lối ra, càng ngày cô càng cảm thấy con người trước kia của mình rất tồi tệ, đã gây ra đau khổ cho nhiều người. Nếu yêu thương là giải pháp tốt nhất để bù đắp thì cô nguyện yêu thương suốt đời mình.Nỗi đau cứ quặn xé lên từng cơn, ấm ức, tủi hờn, đôi vai gầy run lên vì lạnh…

Anh nhìn cô như vậy là lòng như tan nát, cô đa cảm, đa sầu luôn chuốc lấy đau khổ cho bản thân. Ngồi xuống vòng tay ấm áp ôm lấy cô vỗ về, anh ôm cô mà như ôm cả thế giới. Thời gian như ngừng lại lúc này, cho anh yên bình mà ở bên cô, xoa dịu nỗi đau cho cô. Nỗi đau này của cô anh mong mình ghánh lấy tất cả như 8 năm về trước. Phải chi lúc đó anh lì lợm hơn một chút, kiên trì mà ở bên cô hơn một chút thì bây giờ mọi chuyện đã khác. Anh trách cô nhẫn tâm rời xa anh một thì anh tự trách bản thân mình không tìm ra cô mười.

Âm áp, yên bình khi cô cảm nhận được hơi ấm của anh. Tuy xúc cảm không đủ lớn nhưng chừng ấy cũng đủ để nỗi đau không tên này được xoa dịu. Bàn tay này, bờ vai này có lẽ là chỗ dựa vững chắc cho cô chăng? Cô đã quá mệt mỏi rồi, mệt mỏi khi bước đi đơn độc trên đường đời. Đã đến lúc phải dừng lại, dừng lại để lắng nghe, dừng lại cho mình một cơ hội cũng là cho người khác một cơ hội…

Món nợ ân tình vẫn kéo dài cho đến ngày nay, anh nợ cô lời yêu, cô nợ anh cả cuộc đời…

Đôi giầy pha lê cứ bước những bước đi vô định, nỗi ám ảnh năm nào nay lại trỗi dậy . Chị ấy bị mất trí nhớ? Là tốt hay là xấu, đây là điều cô hằng ao ước nhưng nay sao thấy chua chát quá! Bây giờ cô đã có thể yên tâm là không có ai lấy đi hạnh phúc của cô lúc này được, anh ấy là của cô, của riêng cô mà thôi, lúc trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy. Bao năm qua cô đã cố gắng rất nhiều, cô biết đối với cô anh chỉ là thương hại nhưng cô chấp nhận không lời ca thán. Tình yêu cô dành cho anh che lấp đi tất cả, lòng tự tôn, nhân cách, ngay cả một chút cảm thông cũng không còn.Cô đã làm tất cả để khiến anh ở bên cô cho dù chỉ là cái bóng. Cô đã rất hả hê vỡi những gì đạt được nhưng hôm nay cô không thể không nghĩ đến chị ấy. Chị ấy đã trở lại, ban đầu cô cứ nghĩ chị ấy sẽ lại lấy đi tình yêu của cô, nhưng không, chị ấy mất trí nhớ, chị ấy quên cô cũng đồng nghĩa quên đi anh. Chắc hẳn chị ấy đã rất đau khổ dằn vặt khi không biết gì về quá khứ của mình. Điều này càng làm cô thấy mình ích kỉ, xấu xa, nhưng khi thấy hình ảnh đó cô đã nghĩ khác đi. Có lẽ chị ấy đã tìm được chỗ dựa cho cuộc đời mình, đây là cái kết tốt đẹp cho những nỗi đau trong quá khứ, tất cả sẽ được ngủ yên mọi chuyện sẽ bắt đầu lại với những điều tươi mới. Anh sẽ mãi là của cô, của riêng cô…

Món nợ ân tình vẫn chưa thể dứt, cô nợ anh lời xin lỗi, anh nợ cô cả cuộc đời….

………

-Hôm nay con rất vui, lần sau chú đưa con đi chơi nữa nhá^^
-Nhất định rồi, lần sau chú sẽ đưa con đến một nơi rất tuyệt ở Nhật
-Chú hứa rồi nhé
-Ừm, danh dự của thám tử đấy nhá
-Chú cũng là thám tử á?
-Không giống sao?
-Không, thám tử là phải lạnh lùng cơ, chú thì rất gần gũi, dễ thương nữa
-Dễ thương á? Lần đầu tiên chú được khen vậy. Mà không phải thám tử nào cũng lạnh lùng đâu.
-Con rất hâm mộ thám tử Shinichi, con nghe nói chú ấy rất lạnh lùng và quyết đoán.
-Con đã gặp chú Shinichi chưa mà nói vậy?
-Con chưa gặp nhưng mẹ đã gặp rồi, và mẹ nói vậy đó.
-Vậy con về nói lại với mẹ con rằng : Là thám tử không phải lúc nào cũng lạnh lùng, còn tùy vào từng trường hợp, và không phải khi nào họ cũng quyết đoán, bởi cũng có lúc họ chọn sai.
-Vậy chú là thám tử thật ạ, lần sau chú dạy con phá án với !
-Nếu con muốn, chú sẵn sàng. Tạm biệt nhóc nhé. Hôm nay là ngày chú rất hạnh phúc.
-Tạm biệt chú thám tử :D

Đưa cánh tay bé xíu vẫy vẫy tạm biệt chú thám tử cậu nhóc thấy mình là người hạnh phúc nhất quả đất. Chú ấy là một người tuyệt vời, đã vậy lại còn là thám tử, đúng như hình mẫu về cha mà cậu nhóc vẫn hằng mưởng tượng. Hôm nay chú ấy đã dạy cậu rất nhiều thứ, nào là tâng bóng, nào là đấu kiếm… Cậu nhóc vẫn hay ghanh tị với bạn bè khi nhìn thấy chúng nó có cha bên cạnh mỗi ngày, đùa vui mỗi ngày. Bây giờ cậu đã tìm thấy người thay thế cha trong mỗi giấc mơ- là chú thám tử.

Đã tạm biệt cậu nhóc rồi nhưng anh vẫn ấy lưu luyến đến lạ. Bóng dáng nhỏ xíu ấy vẫn luôn hiện lên trong tâm trí anh. Cậu nhóc có điều gì đặc biệt lắm khiến anh chẳng thể rời mắt. Cảm giác thân thuộc khi ở bên, ấm áp khi nắm tay, tự hào khi bước đi tất cả hòa quyện làm nên cảm xúc thiêng liêng khó tả. Nhất định rồi, anh muốn gặp lại, anh muốn ở bên thiên thần bé nhỏ của anh mãi mãi như ngày hôm nay.

Món nợ ân tình vẫn luôn tồn tại, cô nợ anh một chữ hận, anh nợ cô cả cuộc đời…

Món nợ ân tình vẫn luôn tồn tại, cô nợ anh một chữ hận, anh nợ nhóc một người cha…
 
Chương 5 :Hạnh phúc mỹ mãn?
Part1: Đoàn tụ…

Số phận luôn được sắp đặt sẵn và dù bằng cách này hay cách khác thì những người yêu thương luôn tìm thấy được nhau!

Hàng anh đào nối dài đến cuối con đường, những người yêu thương vẫn sánh bước bên nhau trong khung cảnh thơ mộng. Từng cơn gió tràn vào lòng người mang theo hương hoa ngào ngạt. Cô bước đi thấy lòng mình nhẹ nhõm đến lạ. Sau ngày hôm qua, sau cái ôm ấm áp của anh, cô đã khác đi nhìu, lòng này đã không còn nặng trĩu, ánh mắt này đã phai màu u sầu. Là gì cũng được, cô chỉ cần có thế thôi, một bờ vai để tựa vào, một nơi dừng chân khi mệt mỏi. Tuy ở bên anh cô không cảm thấy lòng mình rộn ràng, bồi hồi, nhưng cô thấy bình yên, như thế là quá đủ rồi. Quá khứ bây giờ ngày một dày vò cô, từ lúc cô ấy xuất hiện nỗi đau này như khắc sâu hơn. Sâu thẳm trong tâm thức cô muốn biết về mình trước kia, muốn biết nguyên nhân của nỗi đau vô hình. Kí ức đó là chìa khóa tâm hồn cô lúc này, cô muốn chấm dứt tất cả, đã quá mệt mỏi rồi. Nhưng rồi một lần nữa lý trí đánh thức trái tim, còn Kazuo của cô nữa, cô chẳng thể ích kỉ nghĩ cho riêng mình. Cô biết thằng bé rất muốn biết cha mình là ai, nhưng cô bất lực nhìn thiên thần của mình ủ rũ, có thể làm gì khi đến cô cũng không biết. Tất cả cứ đè nén trong tâm thức, liệu khi nào phép màu mới xuất hiện?

Anh bây giờ vẫn thấy lâng lâng bởi cái ôm đáp trả anh ngày hôm qua từ cô. Cô ấy chấp nhận anh, vậy nên bao khổ tâm lâu nay của anh là không uổng phí. Anh nguyện dành cả cuộc đời để làm cô hạnh phúc, anh sẽ dành cho cô một tình yêu làm lu mờ đi quá khứ kia. Anh và cô đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, sẽ chẳng có phút giây bồng bột, nóng vội nào nữa. Anh sẽ làm cô yêu anh, ở bên anh mãi từ nay về sau. Quá khứ hãy để nó ngủ yên phía sau, từ giờ tương lai sẽ chỉ có cô và anh.

Bước đến văn phòng với tâm trạng thơ thẩn, nhìn thấy cô lúc này, anh lại thấy lo sợ, anh sợ rằng lại có điều gì khủng khiếp xảy ra và hạnh phúc của anh sẽ kết thúc một cách ngắn ngủi.

-Em sao vậy?Có chuyện gì sao?- Anh hỏi sau khi nhẹ nhàng đỡ cô ngồi xuống.
-Không có gì, chỉ là hơi mệt thôi. Em có thể hỏi anh một câu không?
-Em cứ hỏi?
-Anh có biết gì về quá khứ của em không?
-Tại sao em hỏi như vậy?
-Anh chỉ cần trả lời có hay không thôi?
-Có
Cô bất ngờ vùng dậy nắm lấy bờ vai anh lay mạnh : “ anh hãy cho em biết đi, về quá khứ của em ,về con người trước đây của em”

Anh cứ thế ôm cô vào lòng thầm thì :” quá khứ đã qua rồi, hãy giũ bỏ tất cả, hãy cứ là em hôm nay thôi, anh sẽ mãi bên cạnh em”

Vùng mình khỏi vòng tay anh, nước mắt cô lại rơi, tiếng nói cô nhạt nhòa “Nhưng em muốn biết, em sẽ không sống nỗi nếu cứ thế này, và còn… còn… Kazuo của em nữa, em nợ con một người cha..”

“ Cái gì mà Kazuo…con …. cha….” tất cả cứ quay mòng mòng trong tâm trí anh, bầu trời như đổ sụp trước mắt, não như ngừng hoạt động tim như ngừng đập lúc này. Anh không tin vào mắt mình, cô cho anh hy vọng rồi lấy đi của anh không thương tiếc.

-Con … con … của em?
……

-Kazuo của em năm nay đã 7 tuổi. Cách đây 7 năm ở Anh, em bị tai nạn nên sau khi sinh cũng mất trí nhớ.- ánh mắt tím biếc nghẹn ngào

-Vậy cha của thằng bé?
-Em chỉ biết anh ấy là người Nhật. Em về Nhật cũng vì con em, em muốn tìm lại kí ức của mình, em không muốn cứ sống mãi như vậy. Vậy nên, xin anh đấy, hãy cho em biết về quá khứ của em.

Thì ra là như vậy, anh đã hiểu tất cả. Tám năm nay anh luôn có một câu hỏi không lời giải, ngày xưa chính anh cũng không hiểu vì sao Ran lại làm như vậy. Có rất nhiều con đường để cô ấy có thể bước đi nhưng Ran đã chọn cho mình ngã rẽ khó nhất, đau khổ nhất. Chắc hẳn cô ấy đã rất đau khổ khi chọn lựa như vậy, khi đã yêu ai cũng muốn cho người mình yêu đươc hạnh phúc. Không nhất thiết yêu nhau là phải ở bên nhau. Nhưng lẽ nào anh sẽ từ bỏ, anh không cam tâm, thật sự không cam tâm. Nếu chỉ vìquá khứ mà anh từ bỏ cô thì chứng tỏ tình yêu của anh với cô thật sự chưa đủ lớn. Dù đau thế nào đi nữa, anh vẫn cứ muốn ở bên cô, lo lắng, che chở cho cô. Bởi tình cảm này đã không thể kiềm chế hay ngăn cản nữa rồi, sau bao năm không những nguội lạnh mà càng bộc phát mạnh mẽ hơn. Là anh mê muội cũng được, là anh dại khờ cũng được, con tim anh là của cô và mãi mãi như vậy. Một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu anh, cảm thấy ghê sợ chính bản thân mình nhưng anh thật sự không còn cách nào khác, đây sẽ là giải pháp tốt nhất cho tất cả lúc này.

Dùng ánh mắt buồn miên man, mặt lộ lên vẻ vừa tức giận vừa ngạc nhiên, anh dùng tay lay mạnh cô :” Sao em lại giấu anh, sao không cho anh biết sớm hơn?”

-Ý anh là sao?
-Em không hiểu hay giả vờ không hiểu, anh đã chờ em 8 năm, tìm em 8 năm. Em biến mất khỏi cuộc đời anh như một làn khói, khi trở lại một câu “ mất trí nhớ” em giũ bỏ tất cả những nổ lực của anh. Bây giờ em lại biến anh trở thành một kẻ vô tình, một người cha vô trách nhiệm – vừa dứt câu anh ngồi thụp xuống mặt đất nước mắt như vậy cứ lăn dài.

….Choáng…. sốc…. không tin vào mắt mình… tất cả như một cơn ác mộng…

Người đàn ông trước mắt là cha của con cô, vậy anh ta là người yêu của cô trước đây? Mọi chuyện xảy ra quá nhanh và cô không kịp đối diện với nó. Quá choáng, quá hoang mang, sao anh ta có thể cơ chứ? Chẳng phải lúc đầu anh ta chỉ là bạn cùng lớp, sao bây giờ lại là người yêu cũ? Tất cả là sao đây? Và đâu mới là sự thật?

-Không thể nào… không thể nào…

Cô chỉ kịp nói có vậy rồi lao đi, hai ngày nay quá khứ kia đã làm cô quá đau khổ rồi. Cô chẳng thể nào chấp nhận thêm cú sốc nào nữa cả.

Anh không thể ngờ cô lại phản ứng như vậy, những gì anh làm tất cả cũng chỉ muốn tốt cho cô mà thôi.

Vụt chạy đuổi theo bóng dáng nhỏ nhắn trước mặt, anh muốn mọi chuyện kết thúc trong êm đẹp, anh muốn cuộc sống của cô anh chóng ổn định. Vượt lên trên cô, ngăn cô lại, anh dùng bàn tay to lớn của mình năm lấy tay cô kéo đi, mặc cho cô vùng vẫy thế nào. Cả hai dừng lại ngay tại công viên Beika và anh đã làm điều mà anh cho rằng anh là một diễn viên tài năng nhất, bởi vai diễn của anh lúc này thực sự rất thành công.

-Em nhìn đi, nơi đây là nơi chúng ta có những kỉ niệm với nhau, và chính nơi đây tình yêu của chúng ta đã chớm nở
………Im lặng…..

-Có thể em không tin anh, nhưng anh sẽ được gì khi lừa em?
………………..
- Tại sao em rời xa anh?
-Đó là câu hỏi anh đã hỏi hàng ngàn lần mà khôn g có lời giải.

-Lấy gì để chứng minh điều này.
- Có phải em có một bức tranh em đang đứng giữa một đồi lan tím, bên góc phải của bức tranh có chữ kí của anh và đề tên “ Thân tặng thiên thần”.

…………….

“ thân tặng thiên thần”…

-Vậy ra anh đúng là người em mong mỏi sao- nói tới anh đôi mắt tím biếc đã đẫm lệ từ lâu

Dang vòng tay ôm trọn lấy cô, anh thì thầm “ tất cả đã qua rồi, anh muốn được bù đắp cho em và con, hãy để anh được làm điều đó”

Tựa vào bờ vai rắn chắn của anh, cô thấy yên bình đến lạ. Bầu trời đen nay đã biến mất, ánh dương đã lên cao. Cuộc đời cô hôm nay sẽ sang một trang khác bởi sự có mặt của anh- cha của con cô. Rồi đây tất cả sẽ quay về với những gì vốn có, một gia đình đầm ấm hạnh phúc……


Đón đọc part2 : kế hoạch làm vợ :p
 
Part 2 : Kế hoạch làm vợ!

Mưa.. mưa tí tách rơi, gọt rửa đi bao nỗi lòng tăm tối, đôi chân vô thức bước đi, đôi mắt nhắm hờ nghĩ về quá khứ. Nỗi đau của bắt đầu từ mưa và bây giờ nó cũng kết thúc ở chính nơi nó bắt đầu. Cố xóa bỏ đi tất cả, nỗi đau tuy không lành nhưng vết thương đã bớt rỉ máu. Khi ai đó bước đến, đtặ vào đó một miếng dán thì tự nhiên người ta sẽ vơ lấy miếng dán đấy trong vô thức. Dù muốn hay không thì bây giờ anh phải đối mặt với những gì anh đã gây ra. Tất cả chỉ là sự sắp đắt của ông trời, đi một vòng lớn anh vẫn quay về điểm xuất phát. Đã đến lúc anh giũ bõ quá khứ để sống cho hiện tại và tương lai, và nhất là với cô ấy- miếng dán của anh trong suốt thời gian qua. Lết tường bước nặng nhọc trên lề đường ướt át, mái tóc lãng tử nay đã rủ rượi, thân ảnh này sẽ khiến cho nhiều người phải đau lòng. Mưa hòa với mước mắt, mặn chát, lã chã rơi, đây sẽ là lần cuối anh khóc cho cô, khóc cho bao năm tháng hạnh phúc ngắn ngủi đau khổ kéo dài của anh. Nhưng….

“Sao mưa đã tạnh? Sao ko thấy nước cay khóe đôi mắt? Sao không thấy nước rơi bỏng rát gương mặt? Nhưng sao rõ ràng là mưa mà? Mưa trước mắt anh? À, phải rồi! Là Ô! Nhưng ở đâu ra?....”

Bất chợt quay đầu lại, ánh mắt xanh dương lại làn nữa bị cuốn hút bởi ánh mắt tím biếc ấy, bờ môi ấy, gương mặt ấy. Ông trời thật biết lựa thời điểm, đây là lúc để anh quên chứ không phải lúc để nhớ. “Là ảo ảnh, cô ấy lúc nào cũng ở trong tâm trí, làm sao đây, làm sao để quên”. Tất cả đã vượt qua tầm cảm xúc, khi cảm giác lên đến đỉnh điểm, khi tất cả đã quá nhạt nhòa thì không có điều gì có thể lý giải được h.am m.uốn này cả. Mặc kề đời, mặc kệ hận, mặc kệ tất cả, cái ôm nhanh như chớp, cái ôm chất chứa bao nỗi niềm, yêu có, hận có, hạnh phúc có, đau khổ có…. Dù chỉ là trong tâm thức hay ảo giác.

Cái dù bất chợt rơi khỏi ta cô gái trẻ…

Bât ngờ…. hoang mang…

Đôi tay gầy run run đổi người trước mặt, nhưng sao khó quá, cái ôm quá chặt, cô cảm nhận được cái ôm này chứa đựng mọi cung bậc cảm xúc, nhưng không giành cho cô, làm sao phải khi cô khoong quen ai đó. Anh ta là người nói câu nói khó hiểu, nhường như anh ta quá cô độc khi mà làm một thám tử tài ba. Cả người cô run lên, đôi chân như không trụ vững trước lời thì thầm bên tai “ Ran, em có biết em đã phá hủy cả cuộc đời tôi, hãy trả tôi về vị trí vốn là của tôi, hãy trả lại trái tim cho tôi, thiên thần của tôi.”.

Dùng hết sức mình vùng chạy khỏi anh ta, cô sốc, thật sự sốc với câu nói vừa rồi. Anh ta nói vậy, nghĩa là anh ta biết về quá khứ của cô, nghĩa là cô là một người xấu xa, tàn nhẫn???. Cô như vậy cứ chạy chạy mãi, từng bước chân thấm đẫm nước cứ tiến về phía trước. Ông trời sao quá tần nhẫn với cô, cái quá khứ chết tiệt kia dày vò cô từng ngày, dường như có điều gì đó khủng khiếp lắm trong mảnh ghép còn lại của cuộc đời cô. Cô đã quá mệt mỏi rồi, mỗi lần gặp anh ta, cảm xúc trong cô trào dâng dữ dội. Cái ôm đó cô vẫn còn nhớ, là cảm giác bồi hồi, cảm thấy được bảo vệ, cảm thấy rung động chứ không như cái ôm bình yên của anh ấy. Sao có thể, lẽ nào chỉ với 3 lần gặp nhau, tình cảm cô đã giành cho anh ta. Từng cái nhìn, từng câu nói của anh ta luôn khiến cô xao động, mỗi lần nhìn thấy thân ảnh đó sóng gió cứ cuộn trào trong lòng.

Về đến nhà, Kazuo đã ngủ tự lúc nào, nhìn thấy thiên thần đang ngủ trước mắt cô như tỉnh ngộ. Bây giờ điều cô cần là gia đình cho Kazuo, chứ ko phải là mớ cảm xúc hổn độn của cô. Vấn đề nan giải là thuyết phục Kazuo, thằng bé rất nhạy cảm nên cô sợ nó sẽ choáng, làm không có phản ứng thích nghi. Rồi đây sẽ có một gia đình hoàn chỉnh, tất cả chỉ là một ít gia vị cho cuộc sống cô mà thôi.

Khi cô vùng chạy khỏi anh cũng là lúc anh ngục ngã xuống nền đất ướt át. Bi hài thật! Ngay cả khi là ảo ảnh cô vẫn không thích anh, mà rởi khỏi anh. Vậy mà anh cứ nhớ mãi một hình bóng. Bất chợt lại bắt gặp một bóng dáng đứng phía sau cây dù kia,vừa như níu kéo vừa như xua đuổi anh thì thầm “ Sao em quay lại, sao lại cho tôi cơ hội yếu đuối? Em hãy cứ là em thôi hãy để nỗi đau này mình tôi nghánh lấy, thiên thần của tôi”. Câu nói cuối cùng đã buông,tiềm thức đã đóng, anh vùi mặt xuống lòng đường.

Cô gái tay cầm chiếc dù, tay kia cố ngăn cho môi nấc lên từng tiếng, ngăn cho đôi mi kia nhỏ lệ. Đã tám năm, tính yêu của anh vẫn không thay đổi, trái tim của anh thực sự hướng về một người cho dù người đó đối xử với anh thế nào. Nhưng càng như vậy cô càng quyết tâm giữ lấy anh. Cảm xúc đã vượt qua cả lý trí, và khi đó, bộ não đã tê liệt hoàn toàn, mọi hành động lúc này chỉ là h.am m.uốn trong tâm hồn.

Máu… nước mắt … hòa làm một…. xin lỗ…tất cả lúc này như một giấc mơ mà không một ai muốn mơ lúc này.

“Tớ sẽ chịu trách nhiệm” – Câu nói buông ra với gương mặt thanh tú nhưng lạnh lùng.

“Không cần cậu như vậy, tớ đủ trưởng thành để tự đối mặt”

“Đó là việc của cậu nhưng trách nhiệm là của tớ” – Câu nói sau cùng của anh làm cô thấy mình có hàng ngàn tội lỗi, dồn anh vào đường cùng, đặt anh vào chuyện đã rồi. Nhưng tất cả cũng chỉ vì tình yêu của cô với anh mà thôi. Tất cả mọi chuyện là vì anh không phải vì cô…

Mọi chuyện xảy ra như một giấc mơ, anh thật sự không hiểu vì sao anh ở đây. Anh không say, lẽ nào nỗi nhớ cô điên cuồng của anh gây ra tất cả mọi chuyện.Khi nãy thực sự anh không dám đối mặt với cô ấy, anh sợ phải nhìn vào đôi mắt thạch anh kia. Anh đã làm chuyện không nên làm, mãi tóc nãy đã rối bù nhưng đầu óc lúc này vẫn chưa thông được. Lúc nãy anh cư xử quá bình tĩnh, dường như sâu trong lòng anh cũng muốn như vậy. Đây sẽ là sợi chỉ giữa cô và anh, sợi chỉ trách nhiệm, sẽ là cái cớ hay nhất để anh có thể đến với cô ấy mà quên cô đi. Có thể là anh ích kỉ, là không công bằng với cô, nhưng anh chỉ nghĩ được có thế. Vậy là bây giờ, chỉ sau một đêm cuộc đời anh sẽ rẽ một hướng khác, không phải một mình nữa mà còn có cô ấy…

Quay lưng bỏ lại cô, anh bước nhanh đến trường tiểu học, anh không đến đây để khơi gợi kí ức mà là đến đẻ gặp thiên thần thứ hai của mình. Cậu nhóc muốn gặp anh hằng ngày, muốn chơi xích đu với anh hằng ngày.

Dưới ánh dương tỏa nắng đôi bàn tay to lớn của anh đẩy tới rồi thu về. tiếng nói trong trẻo của trẻ con hòa với nhịp điệu sớm mai tạo nên một bản nhạc mà ai cũng muốn hưởng thụ.

-Chú có chuyện gì buồn ạ?
-Sao cháu lại hỏi vậy?
-Cháu thấy chú không giống mọi khi
-Chú chỉ là mất ngủ thôi.
-Chú bị mất ngủ ạ! Cháu có cách trị đấy
-Cách trị?
-Mẹ nói khi bị mất ngủ, cứ nhớ về khoảnh khắc hạnh phúc nhất chú sẽ chìm vào giấc ngủ sớm thôi, bởi chú không muốn tỉnh dậy để phá vỡ khoảnh khắc ấy.
-Chú sẽ thử.

Đôi khi chỉ một câu nói, một hành động cũng để làm thay đổi một con người. Cậu nhóc thiên thần này thật biết xoa diệu nỗi đau. Ánh mắt thơ ngây của trẻ con làm anh như tỉnh giấc mộng mị. Giọng nói thơ ngây của trẻ con đã đánh thức lý trí. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, bởi ông trời đã có sự sắp đặt riêng và anh chẳng thể nào chống lại được.

Nhìn theo bóng dáng kia, cô nỡ nụ cười mãn nguyện, kế hoạch của cô thành công mỹ mãn. Là một thám tử, anh sống theo suy nghĩ của lý trí, chỉ duy chuyện của chị ấy anh mới dùng đến trái tim. Chị ấy bây giờ đã mất trí nhớ, anh bây giờ đã là của cô. Tất cả quá trọn vẹn, chỉ sau vài ngày mọi nỗi lo của cô đã được giải quyết, và chỉ sau một đêm, anh sẽ mãi là của cô.

Cô đã làm được điều nhìu năm nay cô mong muốn, tuy hơi muộn nhưng bây giờ vẫn còn sớm để anh và cô bắt đầu lại cuộc đời. Mặt trời đã lên cao, những đám mây đang tung tăng trên nền xanh thẳm. Tâm hồn cô lúc nãy cũng thật bây bổng như đám mây kia. Viễn cảnh về ngôi nhà nhỏ xinh, cùng người chỗng mẫu mực đã ở trước mắt. Cô- một người vợ đảm đang. Một nhà khoa học vừa giúp chông phá án vừa chăm lo cho gia đình. Rồi anh ấy sẽ yêu cô, nếu không vì tình thì cũng vì nghĩa. Cô chỉ cần có vậy thôi, sở hữu được anh là điều cô hằng mong muốn…..





Đón đọc chương 6 chưa có tên :v
 
sao buồn thế này :KSV@16:
anyway, mong t/g nhanh ra chap mới :KSV@17:
Fic khá hay :KSV@09: lâu lắm rồi mới vào đọc :KSV@10:
 
Chương 6 : Dòng chảy định mệnh

Part1: Ngược dòng tâm thức

Khi dòng chảy định mệnh bắt đầu chảy siết, khi tâm thức con người bắt đầu ngược dòng tâm trí, thì lúc đó tất cả như định mệnh mà ông trời đã sắp đặt, vượt qua tất cả những rào cản đương đại…

Nhất thời cô vẫn chưa thể chấp nhận anh được, niềm tin ở anh tuy ko nhỏ nhưng chỉ đủ để cô cố gắng vin vào đó. Sự mệt mỏi trong tâm hồn làm cô không đủ sức để tìm hiểu bất cứ điều gì nữa. Mặc nhiên bây giờ anh là cha của con cô, cô vẫn chưa sẵn sàng để anh là gì đó trong cuộc đời cô. Có quá nhiều sáo trộn trong thời gian qua, và đã vượt khỏi sức chịu đựng của cô. Và bây giờ điều cô phải chống chọi là sự sáo trộn trong cuộc đời con cô. Thằng bé ăt hẳn sẽ rất sốc khi nghe tin nhưng cô tin đây là điều thằng bé mong mỏi nhất.

Nhấc từng bước chân qua từng con phố, thả hồn vào không gian trước mắt để tìm bình yên trong tâm hồn. Hàng rẻ quạt nối dài trước mắt cuốn hút bao ánh nhìn. Mông lung, nhìn đời nhìn người anh tự cười bản thân mình. Tất cả cũng chỉ vì một chữ yêu, chữ yêu của anh chưa từng được đáp lại, chữ yêu đơn độc trong cơn gió chiều. Kể từ đêm đó, anh đã khiến chữ yêu của anh rẽ sang một hướng khác, chữ tình nay nặng hơn, gian nan hơn, khó đi hơn. Tuy không đơn độc nhưng bản thân sẽ tự thấy cô độc trong chính chữ tình kia. Chỉ cần một hành động, một quyết định thôi, tất cả sẽ thay đổi…

-Anh muốn gặp con.
-Nhưng em e thằng bé chưa sàng
-Cứ để anh gặp, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, trước sau gì thằng bé cũng phải đối mặt.
-Thôi được, nhưng anh cứ từ từ mà thuyết phục nó, đừng có vội quá, Kazuo là một đứa trẻ rất nhạy cảm.

“Mọi chuyện sẽ ổn sao?” .Sao có thể chắn chắn vậy chứ, ngay cả một người lớn như cô mà còn không chịu đựng được thì sao thiên thần bé nhỏ của cô có thế chứ. Tuy Kazuo của cô rất hiểu chuyện nhưng thật sự cũng chỉ là một cậu nhóc mới 7t, sao có thể hiểu hết mọi thứ rắc rồi này cơ chứ?

Một cậu nhóc ngồi chễm chệ trên ghế sofa coi chương trình “Thám tử ngoại cảm” và luôn miệng đưa ra phán đoán của riêng mình. Một phong thái đĩnh đạc, toát lên vẽ lạnh lùng vốn có của thám tử. Mái tóc đen nhánh lãng tử, đặc biệt là đôi mắt màu trời không lẫn vào đâu được.Và không thể không xét đến nụ cười kia, nụ cười nữa miệng đắc thắng. Khi tận mắt chứng kiến hình ảnh trên anh càng khẳng định chính kiến của mình. Một bản sao thu nhỏ hoàn hảo!

Khi cánh cửa bật mở, khi hình ảnh đập vào mắt không chỉ là bóng dáng quen thuộc mà còn có một ai khác. Thì ánh mắt màu trời nay đã thay đổi sắc thái. Ánh mắt trẻ con biết cười nhưng sâu trong đó là ánh nhìn suy xét người đối diện. Một người đàn ông chạc tuổi mẹ, lịch lãm, sang trọng. Người đó vẫn cứ nhìn cậu, cái nhìn xuyên thấu tâm can, bất chợt ánh nhìn đã chuyển sang trìu mến, nhẹ nhàng như mời gọi. Mẹ hôm nay có gì đó rất lạ, không tự nhiên, ấp úng, ánh mắt lo sợ của mẹ làm cậu thấy bối rối, chưa bao giờ mẹ như thế này. Mấy ngày nay mẹ đã rất lạ rồi, hôm nay lại xuất hiện một người đàn ông, phải chăng đây là người yêu mẹ?

Một bàn tay bé xíu nắm lấy bàn tay tê buốt của cô, cái nắm tay như khẳng định mọi chuyện sẽ ổn

-Mẹ đã về! Con chào chú!

Anh ngồi hẳn xuống lấy đôi tay to lớn của mình đặt lên tay thằng bé, nhìn sâu vào đôi mắt xanh dương kia

-Con là Kazuo?
-Dạ vâng ạ. Chú phải chăng là người yêu của mẹ? –Đôi môi nhỏ xíu cất tiếng nói làm hai người còn lại phải giật mình.

-Sao con nói vậy, thật ra…. Thật ra…… đây là…..là…- Cô chẳng thể nào nói được nên lời

-Để anh nói.

-Đừng mà…

-Thật ra chú là… là… là ba ruột của con..-nói rồi cánh taykia cũng buông lõng, nhường như tất cả sức lực đã được anh dùng để nói trọn vẹn 4 chữ “ba ruột của con”.

Đôi mắt màu trời nay đã ngả màu sám tối, câu nói trên làm tất cả các cơ quan của cậu nhóc tê liệt. Đã 7 năm không biết gì về cha mình, nay ông lại đột ngột xuất hiện. Tất cả cứ như giấc mơ, giấc mơ mà cậu đã mơ hàng ngàn lần nhưng chưa bao giờ thành sự thật. Cậu không phải là những đứa trẻ tầm thường ở ngoài kia, cậu sẽ chẳng giẫy nẫy lên mà khóc bù lu bù loa. Việc của cậu bây giờ là phải bình tĩnh, mẹ đang rất lo sợ kia rồi không được làm mẹ lo lắng thêm nữa. Hướng ánh mắt thơ ngây về phía mẹ, câu nói lạnh lùng nhất được phát ra..

-Thật vậy!

Không phải là cái ôm, không phải là cái quàng vai bá cổ mà cậu hằng mong muốn. Đến bản thân cậu nhóc lại còn không hiểu vì sao mình lại cư xử như vậy. Người bố mà cậu trông ngóng từng đêm nay đã xuất hiện, nhưng tâm hồn nhỏ bé kia lại không cảm nhận được bất cứ thứ gì. Không mừng vui hò hét,không khoảng sợ khóc ré lên, cậu làm tất cả ngỡ ngàng khi chìa bàn tay nhỏ xíu về phía người đối diện, buông câu nói đậm mùi sát thương :

-Hi, cha. Con là Kazuo.

Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt, quay cuồng làm tất cả như ứ đọng lại không lối thoát. Khi tất cả các cung bậc xúc cảm ngừng lại, khi mọi cơ quan thần kinh bị tê liệt thì một luật sư cũng chẳng thể có một cái bắt tay đoàng hoàng được.

………………………….

-Chào con. Bố là Eisuke. Bố xin lỗi vì tất cả mọi chuyện đã sảy ra. Kể từ nay bố hứa sẽ là một người cha tốt.
-Hóa ra bố là ông chủ của mẹ ạ! Bố mẹ đúng là có duyên lắm ý.

-Con không sao thật chứ- Cô cảm thấy hoang mang với tất cả những gì đang diễn ra

-Mẹ đừng lo,con ổn mà. Bố gặp mẹ đã lâu sao hôm nay mới đến gặp con?

-Khi gặp lại mẹ con thì mẹ con lại mất trí nhớ, và bố thì không hề biết đến sự hiện diện của con cho đến một ngày…

-Để con đoán xem, có phải hai người yêu lại lần nữa không ạ

-Cũng gần như vậy.Con rất thông minh đó.

Đứa con này đúng là món quà của ông trời, thông minh, sâu sắc. Cậu nhóc thừa hưởng tất cả những gì tốt đẹp từ cha và mẹ,hoàn hảo. Tự dặn lòng không được phụ ông trời đã dày công sắp đặt anh sẽ gìn giữ mái ầm này. Anh sẽ là một người cha mẫu mực, sẽ yêu thương và dậy dỗ con mình nên người.

……………..

Nằm trong lòng mẹ cậu nhóc thủ thỉ : “Mẹ có vui không”

-Mẹ vui lắm, vui vì Kazuo của mẹ cuối cùng đã có cha.
-Bố có về sống chung với mình không mẹ
-Đợi một thời gian nữa đã con, thực sự mẹ cũng không hiểu gì về bố con cả.
-Sao mẹ khẳng định đó là cha con?
-Vì bức tranh, bức tranh vẽ mẹ có đề tên ba con, đó là bằng chứng tốt nhất.
-Sao con vẫn thấy mẹ không vui.
-Mẹ ổn mà.
-Sao mẹ không thử đi du lịch thư giản một thời gian đi, con cũng muốn có thời gian tìm hiểu bố.
-Du lịch??

Ôm con trong lòng, nghe những lời thì thầm của con mà lòng cô quặn đau. Con cô lúc nào cũng chỉ lo lắng cho cô, tuy chỉ mới 7t nhưng thằng nhóc đã rất sâu sắc. Quả thật cô rất may mắn khi có được một thiên thần thế này, mọi nổi đau của cô luôn được xoa diệu. Chỉ cần được ôm con vào lòng là mọi muộn phiền lo âu đều tan biến tất cả. Cô sẽ không ích kỉ nữa, không mải miết ở đường hầm kí ức không lối đi kia. Ông trời đã cho cô một gia đình tròn vẹn thế này thì cô phải biết trân trọng nắm giữ chứ.

………………….

-Em muốn đi du lịch, anh cho em địa chỉ đồi lan ở trong tranh được không?
-Tại sao?
-Em muốn thư giãn và giũ bỏ tất cả để làm lại từ đầu.
-Anh sẽ đi với em.
-Em muốn ở một mình, với lại em muốn anh chăm con để anh và con hiểu nhau hơn.
-Em nghĩ vậy cũng đúng, nhưng em chắc là có thể đi một mình.
-Chắc!

………………………….

Cô đi rồi, tự dưng lòng anh lại dâng lên cảm hoang mang, bởi chính nơi đó là nơi anh yếu lòng, là nơi anh đã để vụt mất cô. Tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn cho lòng mình kiên định, cô đi rồi sẽ lại về vì nơi đây có gia đình của cô. Sẽ chẳng có chuyện gì đáng để cô đánh đổi gia đình này, đánh đổi hạnh phúc của đứa con bé bỏng kia. Khi quay lại, cô sẽ toàn tâm toàn ý với anh, và việc của anh bây giờ là làm thân với con anh….



Đón đọc part2 Dòng chảy định mệnh
 
Part2 Dòng chảy định mệnh

Tất cả đều thuận theo tự nhiên và diễn ra theo chiều hướng vốn có của nó. Và mỗi chúng ta chỉ là một diễn viên trong vỡ diễn mà ông trời đã dày công sắp đặt.

Cô đến với đồi lan trong một ngày đầy nắng, tâm hồn mong manh trước gió của cô nay đã lặng yên đi nhiều. Cảnh vật này quen lắm, nó gợi cho cô những nỗi niềm khó tả, không phải anh mà là một người khác một bóng dáng khác đang dần hiện lên trong tâm trí cô lúc này. Lặng im nhìn tiếng sóng vỗ, cô nhắm mắt thả hồn mình vào khoảng không bất tận, cô muốn được nghĩ ngơi, muốn lòng mình thôi gợi sóng. Nhưng tất cả không thể như cô mong muốn, khi nhắm mắt lại, ánh mắt ấy lại thu hút cô, ánh mắt yêu thương xen lẫn căm thù, ánh mắt oán trách khiến cô bất ngờ tỉnh lại. Giật mình, hoang mang, đúng rồi là anh ta, người kì lạ đã ôm cô trên phố. Dạo này, anh ta xuất hiện trong cô càng nhiều, càng lảng trách lại càng phải đối mặt.

Mọi cảnh vật phía trước sao bỗng nhạt nhòa, đôi mi không muốn nhưng cứ nhíu lại, đôi tay không còn chút sức lực để níu giữ. Phải chăng vì cô đã quá mệt mỏi rồi, cơ thể vô thức thả lòng. Lờ mờ nhìn phía xa cô thấy ai đó đang tiến về phía mình, bóng dáng quen thuộc,mùi hương quen thuộc, chẳng lẽ là anh không nghe lời mà theo cô?

Anh muốn được một mình suy nghĩ về tất cả mọi chuyện trước khi bắt đầu lại với cô. Anh muốn anh toàn tâm toàn ý với cô chứ không phải chỉ vì trách nhiệm. Anh biết cô đã chịu khổ suốt 8 năm khi theo cô từ Nhật sang Anh, anh biết hết nhưng con tim không thuộc về anh mà dành trọn cho người khác nên tuy ở bên cô nhưng chưa bao giờ đúng nghĩa là người yêu. Anh quay lại đây, nơi hạnh phúc nhất khi anh ở bên cô ấy, nơi đây anh sống đúng vớ tình cảm của mình, sống thật với bản thân. Anh muốn được có lại cảm giác đó, một lần cuối thôi, rồi anh sẽ giũ bỏ quá khứ mà quay lại là thám tử trẻ tuổi bên cạnh nhà nghiên cứu khoa học tài ba. Một đôi trai tài- gái sắc như giới truyền thông Nhật Bản vẫn ca ngợi.

Đồi lan đã ở trước mắt, mùi hương quen thuộc quyện lấy anh, tất cả như hiện ra trước mắt, dù có qua bao nhiêu lâu, thân ảnh của cô vẫn luôn hiện lên trong tâm trí anh. Còn nhớ ngày ấy, khi tìm được cô, anh đã cảm nhận bằng hết thế nào là tình yêu, ngọt ngào say đắm. Nhưng ngay sau đó,cô lại vùi anh xuống khoảng tối mịt mù không lối đi. Đến tận bây giờ anh vẫn không biết được cô có một chút gì tình cảm với anh không, hay cô chỉ là đùa vui với tình yêu này của anh. Ừ thì cô lớn hơn anh, nhưung điều đó không có nghĩa tình cảm mà anh dành cho cô không đủ lớn, có thể anh không đủ chững chạc nhưng anh nguyện yêu cô bằng cả trái tim, vậy mà…

Tiếng song vỗ cứ thôi thúc anh, bởi dường như chỉ có nơi đây tình cảm của anh được cô đáp lại mặc cho là thật hay giả. Lặng im nghe từng đợt sóng, vô thức bước đi tiềm thức quay về quá khứ. Tất cả là mơ hay thật đây, tại sao lúc nào cũng là cô ấy, sao cứ ám ảnh anh mỗi ngày. Trước mắt anh là thân ảnh nhỏ bé kia, dịu dàng , nhẹ nhàng. Lấy tay dụi mắt rất nhiều lần nhưng bóng dáng ấy vẫn ở đó, cô ấy tới đây, liệu có phải cô ấy đã nhớ lại điều gì? Liệu cô ấy có nhận ra mình? Anh có nên đối mặt? Có nên hỏi cô nguyên nhân? Có quá nhiều câu hỏi, quá nhiều thắc măc nhưng anh chưa một lần dũng cảm để hỏi cô. Nay khác rồi, anh muốn mọi chuyện sẽ được giải quyết tất cả, muốn sợi chỉ của nah và cô phải được cắt đứt. Bước nhanh về phía ấy nhưng bất chợt nước mắt cứ lăn dài, đứng trước cô anh lúc nào cũng yếu đuối, nước mắt anh rơi cũng chỉ vì cô.

Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của anh, lòng anh chợt nôn nao kì lạ, đã tám năm rồi anh mới được nắm lấy tay cô, được ở gần cô lâu như thế. Cô ấy ngủ, hàng mi tuy khép nhưng nước mắt lại lăn dài, đưa tay lau nhanh những giọt nước mắt nóng hổi mà lòng anh đau như cắt. Nhìn cô thế này bao hận thù trong anh tan đi nhẹ như gió. Từ khi gặp lại, lúc nào nhìn cô cũng u sầu, ngay cả khi ngủ cũng như vậy lẽ nào cuộc sông hiện tại lại làm cô quá mệt mỏi. Anh ta làm chồng kiểu gì mà để vợ mình kiệt sức vì thiếu máu, anh ta làm chồng kiểu gì mà nụ cười thiên thần nay đã biến mất. Anh giận điên lên, nếu có anh ta ở đây anh sẽ không để yên mất. Nhưng rồi chợt nghĩ anh đâu là gì của cô, anh có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sông của cô khi mà ngay đến anh cô còn không biết là ai.

Dường như có ai đó nắm lấy tay cô, bàn tay to lớn ấm áp cho cô cảm giác được bảo vệ. Cô muốn mãi thế này, cảm giác yên bình đang vây lấy cô. Cô đã quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi, mọi căng thẳng như đổ dồn lên cô vậy. Cô biết là anh đnag ở bên cạnh cô, lo lắng cho cô lắm, nhưng quả thật sâu trong tiềm thức cô muốn được thất mặt người đó lần nữa. Anh ta cứ mãi ảm ảnh cô, cái ôm đó của anh ta làm cô lưu luyến mãi. Ở bên anh ta là một cảm giác thật khác, ngay như bây giờ thôi, cô biết chắc người đang chăm sóc cô là anh nhưng cảm giác cô cảm nhận được lại là của anh ta. Không khi nào cô nghĩ về anh ta nhiều như lúc này, ở anh ta có gì có cuốn hút cô,mãnh liệt, ngọt ngào. Dường như anh có cả một thế giới bên trong con người đó. Đã đén lúc dừng lại, cô phải quay lại với thực tế lúc này, mở đôi hàng mi, ánh mắt tím biếc nhạt nhòa nhìn người trước mặt cất lên tiếng nói yếu ớt.

-Sao anh lại đến đây, ai sẽ chăm sóc cho Kazuo-kun, em nói là em muốn ở một mình mà.

……………….

Nhưng sao anh ấy lại im lặng. một cảm giác lo sợ dâng lên trong cô, cố mở mắt thật to nhìn anh, cô bất ngờ hoảng loạn rút tay mình khỏi bàn tay to lớn kia, vô thức kéo chăn tới tận cổ, run run hỏi :

-Sao lại là anh? Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?

-Đó là thái độ cô dành cho người đã cứu mình sao?

-Tôi xin lỗi, chỉ là tôi hơi bất ngờ thôi.Cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?

Vậy ra cô ấy vẫn không nhớ gì, vậy mà làm anh phân vân lựa chọn mãi, càng nhìn cô thì tình cảm anh dành cho cô càng lớn, tình yêu này càng ngày sâu đậm, anh hận bản thân mình không thế nào kìm nín mình trước cô, anh hận mình khôn thể nào quên được cô như bao lần anh muốn.

-Tôi gặp cô bất tỉnh trên bãi biển nên đưa cô về đây, đây là phòng tôi, vì tôi không biết cô ở đâu.

-Cảm ơn anh đã cứu tôi, xin lỗi vì đã làm phiền anh.

Là người đó thật, vậy ra cảm giác của cô là chính xác. Cô muốn được ở bên anh càng lâu càng tốt nhưng lý trí không cho phép cô làm như thế. Cô chỉ mới gặp anh 3 lần trước đó, nếu cố chấp ở bên anh thế này thì anh ta sẽ đánh giá cô là người không ra gì. Tại sao cô có thể động lòng trước anh ta cơ chứ, đã từng có rất nhiều người xuất hiện trong cuộc đời cô nhưng người làm cô rung động thì chỉ có anh ta. Nhưng tất cả đã quá trễ rồi, cô có gai đình của cô, sẽ có mái ấm riêng cho mình, cô không được phép tham lam mà đánh mất đi tất cả.

-Không sao, chì là tiện tay thôi

-Ra là tiện tay, vậy không làm phiền anh nữa.

-Cô đi được sao

Anh vừa dứt lời thì cô đã ngã ngay xuống sàn, tính cố chấp của cô vẫn không thay đổi. Chạy vội lại bế cô lên, anh trách cô coi thường bản thân mình

-Sao cứ phải hành hạ bản thân mình như vậy, cô biết là cô không thể đi mà

-Đừng quan tâm tới tôi như vậy, tôi và anh vốn dĩ không quen biết nhau.

Khi nghe cô nói câu ấy lòng anh đau nhói không kìm được lòng mà ..

-Em đừng ngăn cản anh quan tâm em bởi đó là việc anh làm tốt nhất

………….

Anh ta nói vậy là sao, anh ta quan tâm cô, chẳng lẽ anh ta cũng có tình cảm với cô, không thể nào như vậy được….

Anh giật mình với những gì mình vừa nói, không thể đối diện với cô, anh quay bước bỏ đi.

Căn phòng yên tĩnh lạ thường, cô cuộn mình trong chăn và nghĩ đến anh ta. Càng nhìn anh ta càng giống với người hay xuất hiện trong giấc mơ của cô, thân ảnh quen thuộc luôn khiến cô nhớ về.

Quá yên tĩnh, quá ấm cúng mà cô vùi mình vào giấc ngủ sâu. Nơi đây dường như rất quen thuộc với cô, tuy lần đầu tiên tới nhưng cô không hề lạ giấc.

Ngay sau khi bước ra khỏi căn phòng nơi có cô, anh như giải tỏa tất cả, chỉ một chút nữa thôi anh sẽ không kìm được lòng mình mà nói ra tất cả. Anh tìm đến rượu để say, để quên, để được yêu cô trong cơn mê. Chỉ có rượu mới giúp anh lúc này, anh đã quá mệt mỏi, mất tám năm để hận, để nhớ, mất tám năm để cố quên một người, vậy mà chỉ vài ngày anh đã đánh mất những cố gắng của tám năm.

Bước những bước chân xiu vẹo tới căn phòng kia, anh không tự chủ mà mở cửa bước vào. Nhìn thấy cô lặng im trên chiếc gi.ường trắng, anh bồi hồi xúc cảm :

-Anh xin lỗi vì đã hận em suốt tám năm nhưng đó là điều duy nhất anh có thể làm, em đã gây ra cho anh quá nhiều tổn thương. Nhưng thiên thần của anh ơi, anh vẫn không thể nào ngừng yêu em được, em là cả thế giới, là cả bầu trời trong anh. Anh yêu em, yêu nhiều hơn bất kì ai trên thế giới này…..

Cô nghe được anh nói, nghe được tâm sự từ đáy lòng của anh, vậy ra anh ta biết cô là ai từ trước, ra vậy nên thái độ của anh ta gặp cô lúc nào cũng kì cục. Cô đã gây cho anh quá nhiều tổn thương ư? Con người trước đây của cô là như thế nào? Tại sao với cô gái kia cũng vậy, với anh cũng vậy?

-Tôi đã làm gì có lỗi với anh trước kia sao?

-Tất cả là do tôi tự nguyện, không liên quan cô.

-Sao lại không liên quan, anh có biết mỗi lần nhìn thấy anh là mỗi lần tôi tự dằn vặt bản thân mình. Mỗi lần anh đau là mỗi lần trái tim tôi rỉ máu. Đến tôi cũng không hiểu vì sao chỉ mới gặp anh có vài lần mà tôi lại như vậy.

……………..

-Đừng nói thêm gì nữa, mọi chuyện nên kết thúc ở đây đi.

-Anh có thể không tin những gì tôi nói nhưng tôi mong anh một lần nghe con tim tôi lên tiếng- cô lấy bàn tay của anh đặt lên ngực mình- Thật sự nó luôn xao động mỗi khi gặp anh, hãy cho tôi biết lý do đi – Nước mắt cứ như vậy mà trào ra

Lấy bàn tay to lớn của mình lau đi những giọt nước mắt nóng hổi kia..

-Đừng khóc, em biết mà đúng không, nước mắt của em là thứ anh không thể chịu đựng nhất.

-Mỗi lần gặp anh nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi.

-Anh xin lỗi, lẽ ra anh không nên xuất hiện trong đời em lần nào nữa, lẽ ra quên anh đã là điều hạnh phúc nhất em làm được, lẽ ra…

-Không đúng, khoảng kí ức đã quên là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời tôi, quên anh là sự ân hận lớn nhất của tôi….

-Em đừng như vậy, tất cả đã qua rồi. Đừng bao giờ nghĩ về nó nữa , hãy sống cho tương lai, cho gia đình của em bây giờ.

-Hãy cho tôi biết đi, một lần thôi, anh là gì trong cuộc đời tôi.

-Một người dưng ngược lối.

Anh xin lỗi, nhưng đó là tất cả những gì anh có thể làm cho cô lúc này. Cô có một mái ấm cần vun đắp, chuyện của anh và cô nay đã là quá khứ rồi, sẽ chẳng còn gì nữa để níu kéo cả. Đã đến lúc anh quyết tâm buông tay tất cả, quá khứ xin hãy ngủ yên, nỗi đau xin hãy ở lại phía sau. Giờ đây, anh và cô đã có những ngã rẽ khác nhau.

Yêu không có nghĩa là sẽ ở bên nhau

Xa không có nghĩa là hết yêu

Bên nhau không đồng nghĩa với thương yêu

Chia lìa không đồng nghĩa với hết thương yêu
 
hay thế, tiếp đi tác giả ơi, cho 2 người quay về bên nhau đi, cho Shin biết sự thật đi, cho Ran nhớ lại tất cả đi!:KSV@15:
 
×
Quay lại
Top Bottom