- Tham gia
- 28/6/2012
- Bài viết
- 411
Chương 19
Thà đừng biết đến tường siêu nước đổ..
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng…
…………………………..
Tôi không tin được vào mắt mình nữa, trước mắt tôi rõ ràng là anh.. một Shinichi bằng xương bằng thịt. Tôi không tin chuyện này có thể xảy ra.. rõ ràng anh đã chết rồi cơ mà? Nước mắt của tôi lại rơi, bao nhiêu cảm xúc làm tôi không nghĩ được gì nữa.. Shiho cũng như tôi, kinh ngạc, sửng sốt, không tin.. nó làm chúng tôi chết trân tại chỗ.
Tôi không thể tin anh vẫn còn sống? Tôi không thể tin nổi.. tôi cảm thấy rối rắm quá chừng.. Có thật người đó là anh?
Anh chợt cười, đi vào bên trong lớp cung thủ, anh đối diện với Gin, thái độ có phần châm chọc hắn :
- Ngài đem quân xông vào đây có ý gì đây nhỉ?
- Vậy ra ngươi chưa chết?
Tôi nhìn thấy Gin phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người đang đúng trước mặt, anh vẫn cười, nụ cười đó làm Gin muốn điên lên. Tôi thật sự không hiểu nổi những con người này nữa.. sao họ cứ phải tranh đấu với nhau? Tại sao họ cứ phải theo đuổi mãi một mục đích khó thực hiện..
Tôi lại gần Shiho, đỡ cô dậy.Shiho cũng đang nhìn anh, không tin tất cả những việc này là sự thật.. Trong đôi mắt Shiho có cái gì tha thiết mà tôi không hiểu được. Shiho nắm lấy tay tôi, đứng dậy. Cô hơi nhói khi bàn chân băng bó chạm đất. Vết bỏng.. Tôi hy vọng mọi chuyện mau kết thúc. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
- Bắt lấy toàn bộ những người ở đây.
Anh ra lệnh, những cung thủ lại ngồi xuống, Gin chần chừ tại chỗ không muốn bước đi, nhưng rồi hắn cũng quay bước.. Đôi mắt hắn nhìn anh đầy hằn học. Tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Gin chạy ra cùng với một toáng lính. Anh ra lệnh bắn hạ tất cả những người đi theo hắn. Những mũi tên xuyên qua họ, những tiếng kêu gào, những sự sợ hãi hiện ra trong đôi mắt họ.
Tôi quay đi khi nhận ra cái chết đến thật dễ dàng đối với họ. Mùi máu tanh tưởi trong không khí. Tôi đúng lặng đi, họ không đáng phải chết vô ích như vậy? Có phải không? Tôi nhận ra tất cả chuyện này thật điên rồ.
Bóng dáng Gin chạy qua hành lang hẹp, đùng để hắn thoát… Tôi hy vọng họ sẽ sớm bắt được hắn. Nhưng Gin không như những người ở bên cạnh hắn. Như một con thú hoang dã, hắn nhảy ra khỏi bức tường cao.. chạy mất.
Anh ra lệnh đuổi theo, nhưng tôi nghĩ sẽ khó mà bắt được hắn.
………………….
Xác người chất đống trong phủ, một cảnh tượng đầy thê lương.. tất cả những người lính ấy mở to đôi mắt của mình nhìn chúng tôi. Tôi thật sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cái chết..
Shiho chợt siết tay tôi làm tôi nhìn về phía cô. Nhưng Shiho không nhìn tôi, cô đang ngước nhìn một hướng khác. Tôi chầm chậm ngước lên.. đôi mắt tôi dừng lại ở gương mặt anh. Là anh có phải không? Anh không giống như Shinichi mà tôi đã từng biết. Sau một thời gian xa cách.. có cái gì thay đổi. Hay tại tôi quá nhạy cảm?
Shiho buông tay tôi ra để đến gần anh, cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ má anh.. Tôi không hảnh động gì, đứng yên tại chỗ.. tôi không thể tin. Tôi cũng không muốn chạm vào người mà tôi chờ đợi, người tôi yêu thương.. tôi không hiểu nổi chính mình nữa.
Anh siết nhẹ Shiho trong tay.. tôi nhìn thấy một giọt lệ trên mi cô. Cảm xúc rối bời.. Shinichi buông tay cô ra, anh lại gần tôi, nở nụ cười dịu dàng:
- Sao em không nói gì? Anh về em không vui sao?
Tôi im lặng, khẽ quay đi.. tôi thật sự không biết vì sao.. tôi cảm thấy muốn tránh cái nhìn đó.. Anh khẽ chạm vào tay tôi, và kéo tôi vào lòng.. một mùi hương từ anh quyện vào mũi tôi. Nó làm cảm xúc trong tôi vỡ òa.. một giọt nước mắt khẽ rơi.. anh đã về.. anh thực sự đã về sao?
…………………………
Hắn rút mũi tên còn găm ở tay ra, tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng nào. Hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống chân.. chất lỏng màu đỏ ấy không làm hắn sợ.
Hắn băng bó vết thương và nhìn một khoảng trống trên tường. Nỗi căm thù nổi dậy trong hắn. Con người máu lạnh ấy. Hắn lấy ra một con dao găm.. phóng nó vào tường.
Con dao bay đi, gắm vào nơi hắn muốn. Hắn không thể mỉm cười nổi. Bao nhiêu phẫn nộ trào dâng trong huyết quản, quân của hắn hầu như bị tiêu diệt sạch sẽ.. bây giờ hắn không còn gì.
Không còn quyền lực, không còn nhà để về.. Tất cả hắn còn chỉ là tín mạng của mình. Hắn nghiến răng..
Thù này không trả.. hắn quyết không cam lòng.
Kudo Shinichi!!
………………………………
Tôi lặng lẽ ra khỏi gi.ường. Cố gắng để không đánh động anh, Shinichi đã ngủ, gương mặt vô cùng bình thản.
Ai nghĩ rằng anh rơi xuống đó mà vẫn sống? Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc ân.. Tôi khép cánh cửa và mỉm cười.. bây giờ tôi thật sự hạnh phúc.. nó làm tôi dễ chịu. Hơn hết thảy mọi thứ.. cuối cùng anh cũng đã quay trở về.. bên tôi.
Bóng đêm phủ một lớp vải nhung huyền lên vạn vật. Tôi bước trên hành lang, một cái gì đó vừa vụt qua sau lưng tôi. Tôi quay lại, không có gì cả. Tôi yên tâm rảo bước. Nhưng gáy tôi chợt nhói lên.. tôi ngất đi. Không còn biết gì nữa.
………………………………..
Gã đàn ông trói hai cô gái vào nhau, khóa trái cánh cửa bằng gỗ.
- Tại sao phải bắt hai con đàn bà này chứ?
Hắn lèm bèm, nhưng câu nói của hắn vô tình bị một người khác nghe được. Gin liếc tên đồng bọn đang co rúm mặt mày.
- Ăn nói cho đàng hoàng, Vodka.
Hắn nói lạnh lùng. Rồi nhìn về hướng đang có hai con tin, hắn mỉm cười. vết thương trên tay vẫn còn nhói đau như nhắc nhở hắn về một mối thù mà hắn không bao giờ được phép quên.
- Ngươi ở đây trông chừng chúng.
Gin bước đi sau khi nhận được một cái gục đầu từ người tên Vodka.
…………………………………
Tôi mở mắt thật chậm, một khung cảnh mờ nhạt đập vào mắt tôi. Một căn phòng nhỏ, không có đồ đạc gì cả. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi nhận ra mình hoàn toàn khô ráo, tay bị trói với một người khác. Tôi cố gắng nhìn về phái sau, và tôi nhận ra.. Shiho đang ở đầu dây bên kia. Tôi sững sờ, tôi nói nhỏ :
- Shiho.. dậy đi.
Shiho mở mắt, cô nói yếu ớt:
- Ran? Cô đấy sao? Chúng ta đang ở đâu vậy?
- Tôi không biết…
Chợt cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một tên áo đen to lớn, hắn làm tôi nhớ đến Gin, hắn lúc nào cũng mặc một bộ áo màu đen. Tên này mập và di chuyển có vẻ rất ì ạch. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy tôi:
- Tỉnh rồi à? Tốt nhất ngoan ngoãn ở đó đi.
Hắn đóng cửa lại, Shiho chợt thì thầm:
- Ran, chúng ta bị bắt rồi.. chắc là do Gin.
Tôi cũng nghĩ chỉ có Gin mới có thể làm việc này.. Tôi gật đầu. Nhưng hắn bắt chúng tôi làm gì? Có cần thiết như vậy không?
Shiho thở dài, cố gắng đổi tư thế. Dây trói không chắc chắn lắm.
- Hắn sẽ dùng chúng ta để trao đổi với Shinichi. Chúng ta cần phải thoát khỏi đây.
Tôi nhận ra Shiho biết về Gin nhiều hơn tôi nghĩ. Nhưng làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Chúng tôi mới đoàn tụ.. chưa đến một ngày. Bây giờ lại tiếp tục thế này.. Tôi thở dài. Một ý tưởng chợt lướt qua. Tôi nhanh chóng nói cho Shiho nhưng chỉ nhận được từ cô ấy một sự im lặng tuyệt đối:
- Cô tin tôi đến thế sao?
- Cô sẽ quay lại.. đúng không?
Shiho không trả lời, cô chợt cười nhẹ..
- Cô sẽ hối hận cho xem!
Tôi bật cười và gỉa vờ lăn lộn gào thét. Tên áo đen mở cửa nhìn tôi đầy hoài nghi. Hắn ngồi xuống cạnh tôi:
- Mày bị gì vậy?
- Tôi đau bụng quá..
Hắn chửi rủa gì đó rồi cởi trói cho tôi.. Tôi vùng dậy chạy đi. Hắn lập tức chạy theo. Bỏ quên mất Shiho ở lại, tôi chạy ra khỏi phòng, biết là kế hoạch sẽ thành công. Tên ấy vẫn chạy theo tôi, la oai oái. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết tôi sẽ không được phép dừng lại. Shiho cần thời gian..
Cô nhất định phải quay trở về… Shiho..
Tôi chợt vấp ngã, trước mắt tôi người đàn ông nhìn tôi đầy lạnh lùng. Gã đàn ông nhìn tôi đầy sắc lanh...
Tôi không thấy gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc.. Tôi thật sự không dám nhìn vào ông ta.. ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.. tôi nghĩ ông ta có thể giết người không ghê tay...
Tôi không thể ngăn mình không sợ hãi.. Cô nhất định phải trở về. Hắn tiến đến nắm lấy tóc tôi, tôi đau đớn :
- Mày chạy nữa đi!
- Tôi sẽ không để các người đạt được mục đích.
Tôi nén đau, nhưng càng làm như vậy hắn càng mạnh tay hơn.
- Buông ra đi.
Một giọng khác vang lên, tôi quay lại. Gin đang đứng đấy, vậy tất cả những chuyện này là do hắn làm? Tôi cười nhạt.. dù sao thì ngươi cũng thua rồi.
- Yêu hắn đến thế sao? Cô muốn Shiho trốn đi nên mới dụ Vodka ra đây sao?
Tôi giật mình, sao hắn biết được? Gin cười ngạo nghễ..
- Hắn có xứng không? Hắn ta chẳng yêu cô đâu.. Ran Mori!
- Im đi.
Tôi ngắt lời hắn nhưng hắn không để tâm. Gin cúi sát tôi, phả hơi thở nóng vào mặt tôi, lời của hắn như một con rắn luồn lách qua tai tôi:
- Chúng ta đánh cược nhé?
----------
Sr bạn nhá.. mình post không kịp rồi ^^ giờ tớ phải nấu cơm.. mai tớ post tiếp chương 20 nhá ~
NHưng mà đừng ném đá tớ.. chương 20.. không biết nói sao nữa
Thà đừng biết đến tường siêu nước đổ..
Bởi nhân gian thật khó trùng phùng…
…………………………..
Tôi không tin được vào mắt mình nữa, trước mắt tôi rõ ràng là anh.. một Shinichi bằng xương bằng thịt. Tôi không tin chuyện này có thể xảy ra.. rõ ràng anh đã chết rồi cơ mà? Nước mắt của tôi lại rơi, bao nhiêu cảm xúc làm tôi không nghĩ được gì nữa.. Shiho cũng như tôi, kinh ngạc, sửng sốt, không tin.. nó làm chúng tôi chết trân tại chỗ.
Tôi không thể tin anh vẫn còn sống? Tôi không thể tin nổi.. tôi cảm thấy rối rắm quá chừng.. Có thật người đó là anh?
Anh chợt cười, đi vào bên trong lớp cung thủ, anh đối diện với Gin, thái độ có phần châm chọc hắn :
- Ngài đem quân xông vào đây có ý gì đây nhỉ?
- Vậy ra ngươi chưa chết?
Tôi nhìn thấy Gin phẫn nộ như muốn ăn tươi nuốt sống người đang đúng trước mặt, anh vẫn cười, nụ cười đó làm Gin muốn điên lên. Tôi thật sự không hiểu nổi những con người này nữa.. sao họ cứ phải tranh đấu với nhau? Tại sao họ cứ phải theo đuổi mãi một mục đích khó thực hiện..
Tôi lại gần Shiho, đỡ cô dậy.Shiho cũng đang nhìn anh, không tin tất cả những việc này là sự thật.. Trong đôi mắt Shiho có cái gì tha thiết mà tôi không hiểu được. Shiho nắm lấy tay tôi, đứng dậy. Cô hơi nhói khi bàn chân băng bó chạm đất. Vết bỏng.. Tôi hy vọng mọi chuyện mau kết thúc. Tôi mệt mỏi lắm rồi.
- Bắt lấy toàn bộ những người ở đây.
Anh ra lệnh, những cung thủ lại ngồi xuống, Gin chần chừ tại chỗ không muốn bước đi, nhưng rồi hắn cũng quay bước.. Đôi mắt hắn nhìn anh đầy hằn học. Tôi có cảm giác mọi chuyện sẽ không kết thúc dễ dàng như vậy. Gin chạy ra cùng với một toáng lính. Anh ra lệnh bắn hạ tất cả những người đi theo hắn. Những mũi tên xuyên qua họ, những tiếng kêu gào, những sự sợ hãi hiện ra trong đôi mắt họ.
Tôi quay đi khi nhận ra cái chết đến thật dễ dàng đối với họ. Mùi máu tanh tưởi trong không khí. Tôi đúng lặng đi, họ không đáng phải chết vô ích như vậy? Có phải không? Tôi nhận ra tất cả chuyện này thật điên rồ.
Bóng dáng Gin chạy qua hành lang hẹp, đùng để hắn thoát… Tôi hy vọng họ sẽ sớm bắt được hắn. Nhưng Gin không như những người ở bên cạnh hắn. Như một con thú hoang dã, hắn nhảy ra khỏi bức tường cao.. chạy mất.
Anh ra lệnh đuổi theo, nhưng tôi nghĩ sẽ khó mà bắt được hắn.
………………….
Xác người chất đống trong phủ, một cảnh tượng đầy thê lương.. tất cả những người lính ấy mở to đôi mắt của mình nhìn chúng tôi. Tôi thật sự không muốn mọi chuyện thành ra thế này. Cái chết..
Shiho chợt siết tay tôi làm tôi nhìn về phía cô. Nhưng Shiho không nhìn tôi, cô đang ngước nhìn một hướng khác. Tôi chầm chậm ngước lên.. đôi mắt tôi dừng lại ở gương mặt anh. Là anh có phải không? Anh không giống như Shinichi mà tôi đã từng biết. Sau một thời gian xa cách.. có cái gì thay đổi. Hay tại tôi quá nhạy cảm?
Shiho buông tay tôi ra để đến gần anh, cô khẽ đưa tay vuốt nhẹ má anh.. Tôi không hảnh động gì, đứng yên tại chỗ.. tôi không thể tin. Tôi cũng không muốn chạm vào người mà tôi chờ đợi, người tôi yêu thương.. tôi không hiểu nổi chính mình nữa.
Anh siết nhẹ Shiho trong tay.. tôi nhìn thấy một giọt lệ trên mi cô. Cảm xúc rối bời.. Shinichi buông tay cô ra, anh lại gần tôi, nở nụ cười dịu dàng:
- Sao em không nói gì? Anh về em không vui sao?
Tôi im lặng, khẽ quay đi.. tôi thật sự không biết vì sao.. tôi cảm thấy muốn tránh cái nhìn đó.. Anh khẽ chạm vào tay tôi, và kéo tôi vào lòng.. một mùi hương từ anh quyện vào mũi tôi. Nó làm cảm xúc trong tôi vỡ òa.. một giọt nước mắt khẽ rơi.. anh đã về.. anh thực sự đã về sao?
…………………………
Hắn rút mũi tên còn găm ở tay ra, tuyệt nhiên không kêu lên một tiếng nào. Hắn nhìn những giọt máu nhỏ xuống chân.. chất lỏng màu đỏ ấy không làm hắn sợ.
Hắn băng bó vết thương và nhìn một khoảng trống trên tường. Nỗi căm thù nổi dậy trong hắn. Con người máu lạnh ấy. Hắn lấy ra một con dao găm.. phóng nó vào tường.
Con dao bay đi, gắm vào nơi hắn muốn. Hắn không thể mỉm cười nổi. Bao nhiêu phẫn nộ trào dâng trong huyết quản, quân của hắn hầu như bị tiêu diệt sạch sẽ.. bây giờ hắn không còn gì.
Không còn quyền lực, không còn nhà để về.. Tất cả hắn còn chỉ là tín mạng của mình. Hắn nghiến răng..
Thù này không trả.. hắn quyết không cam lòng.
Kudo Shinichi!!
………………………………
Tôi lặng lẽ ra khỏi gi.ường. Cố gắng để không đánh động anh, Shinichi đã ngủ, gương mặt vô cùng bình thản.
Ai nghĩ rằng anh rơi xuống đó mà vẫn sống? Tôi nghĩ đây có lẽ là một đặc ân.. Tôi khép cánh cửa và mỉm cười.. bây giờ tôi thật sự hạnh phúc.. nó làm tôi dễ chịu. Hơn hết thảy mọi thứ.. cuối cùng anh cũng đã quay trở về.. bên tôi.
Bóng đêm phủ một lớp vải nhung huyền lên vạn vật. Tôi bước trên hành lang, một cái gì đó vừa vụt qua sau lưng tôi. Tôi quay lại, không có gì cả. Tôi yên tâm rảo bước. Nhưng gáy tôi chợt nhói lên.. tôi ngất đi. Không còn biết gì nữa.
………………………………..
Gã đàn ông trói hai cô gái vào nhau, khóa trái cánh cửa bằng gỗ.
- Tại sao phải bắt hai con đàn bà này chứ?
Hắn lèm bèm, nhưng câu nói của hắn vô tình bị một người khác nghe được. Gin liếc tên đồng bọn đang co rúm mặt mày.
- Ăn nói cho đàng hoàng, Vodka.
Hắn nói lạnh lùng. Rồi nhìn về hướng đang có hai con tin, hắn mỉm cười. vết thương trên tay vẫn còn nhói đau như nhắc nhở hắn về một mối thù mà hắn không bao giờ được phép quên.
- Ngươi ở đây trông chừng chúng.
Gin bước đi sau khi nhận được một cái gục đầu từ người tên Vodka.
…………………………………
Tôi mở mắt thật chậm, một khung cảnh mờ nhạt đập vào mắt tôi. Một căn phòng nhỏ, không có đồ đạc gì cả. Tôi đang ở đâu thế này? Tôi nhận ra mình hoàn toàn khô ráo, tay bị trói với một người khác. Tôi cố gắng nhìn về phái sau, và tôi nhận ra.. Shiho đang ở đầu dây bên kia. Tôi sững sờ, tôi nói nhỏ :
- Shiho.. dậy đi.
Shiho mở mắt, cô nói yếu ớt:
- Ran? Cô đấy sao? Chúng ta đang ở đâu vậy?
- Tôi không biết…
Chợt cánh cửa mở ra, tôi nhìn thấy một tên áo đen to lớn, hắn làm tôi nhớ đến Gin, hắn lúc nào cũng mặc một bộ áo màu đen. Tên này mập và di chuyển có vẻ rất ì ạch. Hắn mỉm cười khi nhìn thấy tôi:
- Tỉnh rồi à? Tốt nhất ngoan ngoãn ở đó đi.
Hắn đóng cửa lại, Shiho chợt thì thầm:
- Ran, chúng ta bị bắt rồi.. chắc là do Gin.
Tôi cũng nghĩ chỉ có Gin mới có thể làm việc này.. Tôi gật đầu. Nhưng hắn bắt chúng tôi làm gì? Có cần thiết như vậy không?
Shiho thở dài, cố gắng đổi tư thế. Dây trói không chắc chắn lắm.
- Hắn sẽ dùng chúng ta để trao đổi với Shinichi. Chúng ta cần phải thoát khỏi đây.
Tôi nhận ra Shiho biết về Gin nhiều hơn tôi nghĩ. Nhưng làm sao mới có thể thoát khỏi đây? Chúng tôi mới đoàn tụ.. chưa đến một ngày. Bây giờ lại tiếp tục thế này.. Tôi thở dài. Một ý tưởng chợt lướt qua. Tôi nhanh chóng nói cho Shiho nhưng chỉ nhận được từ cô ấy một sự im lặng tuyệt đối:
- Cô tin tôi đến thế sao?
- Cô sẽ quay lại.. đúng không?
Shiho không trả lời, cô chợt cười nhẹ..
- Cô sẽ hối hận cho xem!
Tôi bật cười và gỉa vờ lăn lộn gào thét. Tên áo đen mở cửa nhìn tôi đầy hoài nghi. Hắn ngồi xuống cạnh tôi:
- Mày bị gì vậy?
- Tôi đau bụng quá..
Hắn chửi rủa gì đó rồi cởi trói cho tôi.. Tôi vùng dậy chạy đi. Hắn lập tức chạy theo. Bỏ quên mất Shiho ở lại, tôi chạy ra khỏi phòng, biết là kế hoạch sẽ thành công. Tên ấy vẫn chạy theo tôi, la oai oái. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi biết tôi sẽ không được phép dừng lại. Shiho cần thời gian..
Cô nhất định phải quay trở về… Shiho..
Tôi chợt vấp ngã, trước mắt tôi người đàn ông nhìn tôi đầy lạnh lùng. Gã đàn ông nhìn tôi đầy sắc lanh...
Tôi không thấy gì trong đôi mắt ấy, chỉ có sự chết chóc.. Tôi thật sự không dám nhìn vào ông ta.. ông ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi mất.. tôi nghĩ ông ta có thể giết người không ghê tay...
Tôi không thể ngăn mình không sợ hãi.. Cô nhất định phải trở về. Hắn tiến đến nắm lấy tóc tôi, tôi đau đớn :
- Mày chạy nữa đi!
- Tôi sẽ không để các người đạt được mục đích.
Tôi nén đau, nhưng càng làm như vậy hắn càng mạnh tay hơn.
- Buông ra đi.
Một giọng khác vang lên, tôi quay lại. Gin đang đứng đấy, vậy tất cả những chuyện này là do hắn làm? Tôi cười nhạt.. dù sao thì ngươi cũng thua rồi.
- Yêu hắn đến thế sao? Cô muốn Shiho trốn đi nên mới dụ Vodka ra đây sao?
Tôi giật mình, sao hắn biết được? Gin cười ngạo nghễ..
- Hắn có xứng không? Hắn ta chẳng yêu cô đâu.. Ran Mori!
- Im đi.
Tôi ngắt lời hắn nhưng hắn không để tâm. Gin cúi sát tôi, phả hơi thở nóng vào mặt tôi, lời của hắn như một con rắn luồn lách qua tai tôi:
- Chúng ta đánh cược nhé?
----------
Sr bạn nhá.. mình post không kịp rồi ^^ giờ tớ phải nấu cơm.. mai tớ post tiếp chương 20 nhá ~
NHưng mà đừng ném đá tớ.. chương 20.. không biết nói sao nữa