Chapter 2.1
“ Hung thủ sát hại cô Minako chính là anh, Hadake.” Anh chậm rãi buông lời, đôi mắt xoáy sâu vào tên sát nhân, cũng chính là người yêu cô gái xấu số vừa bị sát hại.
“ Anh… nói gì vậy? Bằng chứng đâu? Thanh tra, anh ta là ai mà dám vu khống tôi như thế?” Người đàn ông vừa bị anh vạch trần hét to với thanh tra Megure. Tuy vậy, đôi mắt anh ta vẫn không tự chủ được đảo qua lại, mồ hôi túa ra. Đó chính là phản ứng của những kẻ nói dối khi bị vạch trần.
“ Không cần to tiếng vậy. Tôi chỉ là một kẻ qua đường thôi. Vậy anh có thể giải thích cho mọi người cùng biết tại sao ngón áp út trên bàn tay trái của anh phải băng lại không?” Anh chậm rãi hỏi, mọi người đều đồng loạt đổ dồn ánh nhìn vào bàn tay trái của hắn ta. Nó được băng bó kín mít.
“ Đó… đó là do tôi bị thương khi đang chơi bóng. Anh đang xâm phạm vào quyền riêng tư của người khác đó. Tôi sẽ kiện anh.” Hắn ta đe dọa.
“ Tôi rất vui lòng khi nhận được tráp hầu tòa của anh gửi, nhưng không phải hôm nay, anh Hadake. Lời giải thích của anh chứng tỏ anh đang nói dối. Tôi đã hỏi chủ quán nơi anh làm việc, họ nói rằng anh bị chấn thương ở đầu gối và không thể chơi bóng được nữa. Vậy tại sao anh lại nói là anh bị thương do chơi bóng?”
“ Thật vậy sao Kudo-kun? Vậy xin làm phiền anh cởi dải băng cho chúng tôi kiểm tra một chút.” Thanh tra Megure nói, ánh mắt đã chuyển sang nghi ngờ và cảnh giác.
“ Tôi… Tất cả tránh ra!” Tên sát nhân đã bị dồn đến đường cùng không thể chối cãi, hắn rút dao ra và đe dọa cảnh sát.
“ Hãy bỏ vũ khí xuống. Chúng tôi khuyên anh hãy bỏ vũ khí xuống.” Thanh tra Megure nghiêm mặt nói.
“ Bỏ xuống sao? Vậy lũ cớm bọn bay tha cho tao sao? Đúng như lời thằng nhãi kia nói, tao đã xiết cổ cô ta bằng dải băng này nhưng chưa kịp phi tang. Trong lúc cuống lên, tao đã suýt quên mất dải băng này. Đang tìm cách tẩu táng thì đột nhiên tao nghĩ đến cô ả, cô ta đã dùng cách này để che giấu hành vi ngoại tình của ả. Tất cả là do con ả đó. Tao yêu nó bao nhiêu, vậy mà nó lừa dối tao.” Đôi mắt hắn ta long lên, chưa đầy căm hận cùng đau đớn. Hắn ta chém con dao loạn xạ về phía cảnh sát, mọi người xung quanh đều sợ hãi. Chợt hắn thấy một cô bé đang lạc mẹ trong đám đông gần chỗ hắn. Hắn ta liền túm lấy cô bé và kề dao vào cổ cô bé hăm dọa.
Chết tiệt. Hắn ta có con tin.
Lợi dụng lúc mọi người đang luống cuống, hắn ta đã bỏ chạy, bỏ lại đứa bé. Thanh tra ra lệnh đuổi theo hắn. Mọi người đều hối hả chạy theo con đường hắn ta mới tẩu thoát. Tất cả, ngoại trừ anh. Anh là bình thản chậm rãi bước đi về một phía. Đó, thật lạ lại là con đường ngược với hướng tên sát nhân đã chạy lúc nãy.
--------------------------------------------------------------------------------------------------
Bến cảng về khuya rất vắng. Ánh trăng trên cao soi rọi xuống làm cho nó càng thêm vẻ hiu quạnh và…. cô đơn. Có một người con trai dường như đã đứng đó từ rất lâu rồi. Hình bóng anh như hòa quyện với ánh trăng, sáng chói nhưng lại lạnh lẽo và cô đơn đến đau lòng. Ánh nhìn của anh xa xăm. Mọi cảnh vật phản chiếu qua đôi mắt anh nhưng dường như chúng lại không đến được với tâm trí anh. Anh cảm thấy cảnh vật dù đẹp đẽ hay hiu quạnh đều như nhau, vì lòng anh đã chết từ 3 năm về trước rồi. Chợt đằng sau vang lên một tiếng động. anh không hề quay đầu lại nhưng không gian lại vang vọng giọng nói điềm tĩnh của anh: “ Tôi chờ anh lâu rồi, anh Hadake à.”
“ Tại sao lại biết tao sẽ ở đây?” Người đàn ông từ bóng tối bước ra. Hắn ta lăm lăm con dao như chỉ cần chớp mắt thôi hắn sẽ lao vào và đâm anh.
“ Tôi biết anh sẽ ở đây. Và tôi còn biết anh định tự sát ở đây nữa.” Anh chậm rãi quay lại, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt. Ánh nhìn anh chứa cả căm ghét và thương hại. Ánh mắt như rọi sâu vào người đàn ông trước mặt, như thể tất cả suy nghĩ của hắn đều không giấu được anh.
Người đàn ông có vẻ không còn ngạc nhiên về khả năng suy luận tài tình của anh nữa. Hắn ta chỉ chậm rãi buông lời, ánh mắt nhìn anh nhưng lại như đang nhớ về quãng thời gian rất hạnh phúc ngày trước: “ Đây là nơi tôi và cô ấy gặp nhau lần đầu. Tôi bị thương, tưởng như đã chết rồi nhưng cô ấy đã cứu tôi. Tôi đã tưởng mình gặp được thiên thần. Nhưng tại sao?.... Nhưng không sao, Minako, chờ anh, anh đến với em đây…” Miệng nở nụ cười. Hắn ta giơ dao lên và từ từ nhắm mắt lại.
“ Dừng lại…”
“ Hự…”
“ Tại sao? Tại sao lại ngăn tôi, tôi phải theo cô ấy… Buông ra…” Bốp… Hự…
Máu chảy xuống thấm đẫm mặt đất. Tên sát nhân nằm bất tỉnh, còn anh đang đau đớn ôm bụng. Trong lúc ngăn cản hắn ta tự sát, anh đã bị con dao đâm vào bụng. Anh cố hét lên kêu cứu nhưng đáp lại chỉ là tiếng anh vọng lại. Nơi đây quá vắng. Rút điện thoại ra nhưng điện thoại lại hết pin
. “Chết tiệt.” Anh chửi thầm. Anh vốn dĩ cũng không chắc chắn hắn sẽ đến đây nên đã không nhắn lại với thanh tra Megure. Anh cũng không muốn nói vì… anh cảm nhận được sự đau lòng trong con người này, vì vậy anh chỉ âm thầm lặng lẽ muốn ngăn cản. Nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc ngoài ý muốn…
Máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất. Máu, thấm đẫm vạt áo anh. Cuộc đời anh đến đây là kết thúc sao? Anh, không hề sợ chết. Đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, anh cũng không hề có một chút sợ hãi hay nao núng. Sợ hãi chỉ tồn tại trong anh khi nghĩ đến cô ấy. Anh, đã tự hứa với lòng rằng sẽ tìm ra cô. Anh luôn tự nhủ cô chỉ là đang chơi trò trốn tìm mà thôi. Và anh sẽ tìm ra cô, ôm cô vào lòng, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ từ cô, nói thầm vào tai cô câu mà anh đã muốn nói từ lâu… Nhưng, có lẽ anh lại thất hứa rồi nhỉ? Anh chưa bao giờ thất hứa với ai, tất cả, ngoại trừ cô.
Cảnh vật mờ dần, anh đang dần mất đi ý thức. Anh mệt mỏi nhắm mắt lại, hình bóng thân thương ấy lại hiện lên, anh khẽ thì thầm với chính mình:
Ran, anh lại lần nữa thất hứa rồi. Anh thật tồi tệ phải không? Anh thật xấu xa phải không? Em từng bảo rằng nếu anh còn như vậy nữa thì em sẽ đánh anh một trận thật đau và không thèm để ý đến anh nữa. Vậy giờ em hãy xuất hiện và đánh anh thật đau đi, Ran. Chỉ cần em xuất hiện thôi, anh sẽ để cho em đánh anh, đánh suốt cuộc đời này cũng được. Anh biết em sẽ không nỡ đánh anh đâu, vì em rất quan tâm anh mà. Em, lúc đó sẽ vừa khóc vừa mắng anh thật ngốc. Và chàng ngốc em vừa mắng sẽ ôm em vào lòng, lau hết nhưng giọt nước long lanh đọng trên đôi mắt em, che chở cho em suốt cuộc đời của anh…. Chỉ cần em xuất hiện thôi. Chỉ cần… em…
Dòng suy nghĩ đứt dần, anh như đang lơ lửng trên một khoảng không. Rồi từ từ, anh rơi xuống. Từng dòng kí ức xưa hiện về… Bố mẹ, bạn bè và cô ấy… Tất cả lướt qua anh nhanh đến mức anh không thể níu kéo. Làm ơn, anh chỉ cầu xin một điều thôi, hãy cho anh nhìn thấy cô ấy lần cuối, dù chỉ qua một ảo ảnh nhỏ thôi cũng được.
“ Anh ổn chứ?” Tiếng nói một cô gái vang lên, nhẹ nhàng như một cơn gió mùa xuân mang đầy hương hoa thổi đến.
Anh cố gắng mở mắt ra. Ngạc nhiên. Lại nhắm mắt lại.
Ảo ảnh, chắc chắn là ảo ảnh. Tỉnh táo lại nào Shinichi.
Anh mở mắt ra lần nữa, cảnh vật rõ ràng hơn lúc nãy rất nhiều. Và, anh nhìn thấy cô ấy. Cô gái ấy, đằng sau lưng như có thêm một đôi cánh trong suốt đẹp mê người đang nhìn anh bằng một ánh mắt quan tâm và tràn đầy lo lắng. Người con gái ấy, không biết đã xuất hiện trong trí nhớ của anh bao nhiêu lần. Hàng ngàn? Hàng vạn? Anh không nhớ nổi. Anh chỉ biết rằng nếu đây là thật thì chắc chắn là cô ấy, là Ran. Anh bất chấp cơn đau đang dần kéo anh vào sự hôn mê, anh bất chấp máu anh đang từng giọt từng giọt nặng nề chảy xuống. Anh cố gắng vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô gái ấy. Rồi anh dần chìm vào một khoảng đen vô tận. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, anh khẽ thì thầm: “ Ran, đừng rời xa anh. Ran…”.
“ Này anh ơi, tỉnh lại đi….” Cô cố gắng sức lay người con trai trước mặt. Anh bị thương và đã hôn mê. Cô luống cuống muốn dìu anh dậy nhưng bàn tay cô đã bị anh bắt lấy. Bàn tay ấy nắm lấy bàn tay cô và siết chặt khiến cô cảm thấy đau. Cô ngước nhìn anh như muốn bảo anh thả ra thì bắt gặp ánh mắt anh. Ánh mắt ấy, ánh mắt ấy tại sao lại vừa cô đơn vừa đau lòng đến vậy? Không hiểu sao cô lại lúng túng trước cái nhìn của anh. Nó như thể là một con dao khoét sâu vào trái tim và làm cô rỉ máu. Rất đau. Rồi đột nhiên cả người anh ngã nhào vào người cô. Cô hoảng hốt đưa tay ra đỡ. Không ổn, phải mau gọi cứu thương thôi. Vừa cố gắng tìm điện thoại, vừa nhìn về phía anh
.
Sẽ ổn thôi, tôi sẽ không để anh chết đâu.
Cô không nhận ra rằng, cô không hề nghĩ đến chuyện cự tuyệt hay gỡ bàn tay anh ra. Cô cũng không hề đặt câu hỏi tại sao chỉ là người qua đường thôi nhưng cô lại rất đau lòng khi thấy anh như vậy. Cô xem đó là những điều vô cùng bình thường nhưng liệu nó có thật là bình thường?