[Longfic] Định Mệnh [ Phần 1: Nấm Mồ Vô Danh ]

CÁI TÊN NẰM DƯỚI ....... NẤM MỒ VÔ DANH ?


  • Số người tham gia
    47
Tầng thứ 9 của địa ngục :KSV@05: up lên nào

up......................................... !



Chap 5 : Bạn cùng lớp

KenhSinhVien-419962-349073611780705-248986111789456-1149675-684635064-n.jpg





(đón đọc )​
 
Mà thích thì ta tóm tắt lại cho :
khởi đầu : lôi hết chuyện quá khứ 20 năm trước ra , chuyện BO ,
đám cưới của gia đình Kudo và gia đình Mori
sự ra đời của Shinichi
sự tan rã của gia đình Miyano
.
.
.
.
.
Và ... từ giờ là chuyện của Shinichi và Ran :D
 
đọc lại HB là biết 1 số ai die rùi đấy

giờ thêm 1 ít và bớt 1 ít thui

cuộc chiến nào mà không có người hi sinh , hỏi chi cho mệt

lại nói về cái này:KSV@05::KSV@05::KSV@05:hình như shin sẽ chết trong fic này và một số ai đó:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
quên ss hứa với em là giải thích tên fic đó:KSV@05::KSV@05:em chỉ biết lệ là nứơc mắt thôi
 
lại nói về cái này:KSV@05::KSV@05::KSV@05:hình như shin sẽ chết trong fic này và một số ai đó:KSV@05::KSV@05::KSV@05:
quên ss hứa với em là giải thích tên fic đó:KSV@05::KSV@05:em chỉ biết lệ là nứơc mắt thôi

ss có hứa đâu
ss bảo rằng , đến chap cuối e sẽ hiểu ý nghĩa cái tên thôi

mà e hiểu chữ lệ là nước mắt là được rồi
 
Chap 5 : Bạn cùng lớp


Trường mẫu giáo Beika

KenhSinhVien-419962-349073611780705-248986111789456-1149675-684635064-n.jpg


- Huhuhu –thằng nhóc bám lấy quần cô giáo khóc nức nở ,nó vừa mếu máo vừa chỉ về thằng nhóc đứng bên cạnh

- Shinichi ,em lại bắt nạt bạn phải không – Cô giáo nạt nộ

- Em không có ,em chỉ nói ra sự thật thôi – cậu bé nhìn cô giáo với ánh mắt cương quyết

- Sự thật là em luôn bắt nạt các bạn trong lớp ,không nói nhiều nữa ,ngày mai tôi sẽ phải gặp phụ huynh của em - cô giáo trẻ tuổi dắt thằng nhóc ra khỏi văn phòng và để lại Shinichi một mình hậm hực .

…………….

Ngày hôm sau

- Lại là ông sao ?- cô giáo hỏi một cách khó chịu

- Vâng ,tại bố mẹ thằng nhóc bận nên nhờ tôi đi thay ,tôi là hàng xóm của gia đình – ông Agasa gãi đầu cười xòa .

- Vậy phiền ông báo lại với gia đình ,Shinichi Kudo liên tiếp trong kì học này đã gây sự với rất nhiều bạn trong lớp học ,vì vậy tôi buộc phải chuyển em ấy qua lớp khác .

- Liệu có nhầm lẫn gì không ? Shinichi là một đứa trẻ rất ngoan mà. Cô nên điều tra kĩ mọi việc . – ông quay sang nhìn Shinichi đang ngồi ở ghế bên cạnh , cậu bé chỉ im lặng không nói .

Cô giáo đưa cho ông một tập giấy A4 , chắc phải dày bằng 1 gang tay - Ông có thể xem qua , hầu hết là các kiến nghị của phụ huynh học sinh , họ đều yêu cầu chuyển lớp cho con em họ , tất cả chỉ vì một nguyên nhân là em Shinichi .

Ông Agasa bần thần nhìn xấp giấy một hồi , và ông cũng hiểu ra được chút ít . Một số trong những phụ huynh trong đây là những nhà tài phiệt lớn , họ đầu tư một phần lớn kinh phí cho trường . Những lớp chọn phần lớn là con ông cháu cha , phần còn lại là những bé có chỉ số thông minh vượt bậc . Nếu con họ chuyển đi thì trường sẽ bị thiệt hại lớn .

………………….


Hai ông cháu lững thững rời khỏi văn phòng , Shinichi lủi thủi đi trước , để mặc cho ông Agasa gọi với đằng sau

- Shinichi …

- ….

- Shinichi ….Cháu có nghe ta gọi không ?

Cuối cùng cậu cũng chịu lên tiếng

- Họ lại không đến sao ?- cậu bé tảng lờ bằng một câu hỏi khác

- Cháu biết mà ,mẹ cháu thì ở trường quay ,còn bố cháu thì đến nhà xuất bản . Bác sẽ nói chuyện này với bố mẹ cháu để họ tìm cách giải quyết .


- Bác tiến sĩ không cần nói nữa , cháu hiểu , bố mẹ cháu đều rất bận rộn , chuyện cỏn con này không cần phải làm phiền tới hai người đâu .

- Cháu nói gì vậy , chuyện này làm sao là chuyện cỏn con được ?

- Chuyện của cháu từ nay cháu sẽ tự giải quyết , bác đừng nói gì nữa .

Những bước chân chợt dừng lại khi có tiếng huýt phía bên kia hành lang . Shinichi nhìn sang , ba thằng nhóc đang đứng đó . Thằng nhóc cầm đầu dáng vẻ mảnh khảnh là Kikukawa Takeshi . Hai thằng nhóc đứng sau , một nhóc mập lùn là Takizawa Hideki , nhóc đã khóc hôm trước trước mặt cô giáo , thằng nhóc còn lại cao gầy là Emori Akira .

Khi nhìn thấy Shinichi từ văn phòng đi ra , Kikukawa huýt sáo gọi Shinichi . Nó bá vai tên mập , một tay chỉ về phía Shinichi ra dấu hình khẩu súng lục , nó nghếch đầu , khẽ nhắm một mắt “Pằng” , nó hếch mặt lên ra chiều khiêu khích .

- Lũ trẻ này thật là …. – ông Agasa lắc đầu than thở . Shinichi không nói gì và tiếp tục bước đi . Sau lưng vẫn còn văng vẳng lời của bọn nhóc

- Hideki , cậu thấy chứ , chỉ cần một chút nước mắt và vài lời của ba mẹ tớ là đã có thể đuổi thằng nhóc khó ưa đó đi rồi – Kikukawa ra chiều đắc thắng . Hai thằng nhóc còn lại cũng tỏ vẻ hống hách không kém .



………………


- Này Ran , cậu biết gì chưa ,tên “quái dị ” sắp chuyển sang lớp mình đó – Sonoko hối hả chạy vào từ cửa lớp

- Bình tĩnh Sonoko , ngồi xuống rồi hãy nói . Cậu nói tên “quái dị” nào ?


- Còn tên nào nữa , cái tên Shinichi Kudo “nổi tiếng ” đó.

Nakamichi và Aizawa ở gần đó cũng hóng hớt

- Ủa , vậy cậu ta bị chuyển sang lớp ta hả ?

- Ai bảo cậu ta gây sự với Kikukawa , hắn là chúa thù dai đó

- Mà sao mọi người lại gọi cậu ta là “quái dị ” ? – Ran thắc mắc

- Hắn không có bạn bè , mà chẳng ai trong lớp đó chơi với cậu ta cả , lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây , cứ như hắn đọc được suy nghĩ của người khác vậy . – Sonoko bắt đầu liệt kê danh sách tội trạng

- Ở độ tuổi này mà như vậy thì hơi khác biệt đấy nhỉ ? – Ran gật gù suy nghĩ

- Thì hắn luôn làm những chuyện khác người mà

- Cậu ta giỏi thật mà , nghe nói vì điều đó mới làm cho Kikukawa phát điên lên – Nakamichi chen ngang - Vì vậy mà cậu ta làm cho Shinichi bị cô lập trong lớp đó .

- Cái vụ mắm tôm ấy hả ? Mình không rõ chuyện đó lắm – Aizawa cũng thò đầu vào bàn tán

- À , cái này mình nghe Shinohara kể lại , hôm đó cậu ấy đi ngang qua lớp học của Shinichi nên chứng kiến hết mọi việc …-

Nakamichi đang hào hứng kể thì đúng lúc đó thì cô giáo bước vào làm câu chuyện bị cắt ngang , sau khi để học sinh ổn định chỗ ngồi , cô giáo bắt đầu ghi tên cậu nhóc lên bảng và giới thiệu với cả lớp .

- Từ hôm nay Shinichi Kudo sẽ học với lớp chúng ta . Các em hãy thân thiện với bạn ấy nhé .

- Dạạạạạạ - những tiếng dạ vâng ngao ngán từ dưới lớp đổ lên .


- Và bây giờ chỗ ngồi của Shinichi sẽ là …- đảo mắt một vòng quanh lớp rồi cô quyết định – uhm , em sẽ ngồi chỗ bên cạnh Ran nhé .

Shinichi bắt đầu tiến về chỗ bàn mà cô giáo chỉ .

Ran vẫn còn cảm thấy bất ngờ về quyết định của cô giáo .

Cậu nhóc đặt cặp lên bàn và bắt đầu lấy sách vở ra .

- Rất vui được làm quen , mình là Ran Mori – Ran mỉm cười thân thiện .

- Chào . – Shinichi đáp lại bằng tiếng chào cụt ngủn .

Sonoko lầm bầm trong miệng - Đúng là thằng nhóc khó ưa .

Và tiết học bắt đầu , nổi bật lên là ánh mắt lừ đừ của Sonoko và vẻ hiếu kì của Ran .


…………………..

Giờ ăn trưa

Nhóm Ran , Sonoko , Nakamichi , Eisuke ngồi túm tụm một góc

Nakamichi miệng nhai ngoàm ngoàm cái đùi gà , rồi lấy tay rút ra cái thẻ vàng phe phẩy

- Oa , sao cậu có được thẻ vàng Yaiba vậy ? – Aizawa tròn mắt thích thú

- Hi hi , là anh tớ tặng tớ đấy , anh ấy chơi được nhiều thẻ vàng này lắm – Nakamichi ưỡn ngực tự hào

- Thôi đi , cậu nhai nuốt cho xong rồi hẵng nói , miệng vẫn còn đầy mỡ kìa – Sonoko cáu kỉnh gắt lên , rồi bỗng đổi đề tài

- Này Nakamichi , cậu kẻ nốt chuyện hồi sáng đi

- À , chuyện đó , Shinohara kể lại rằng , Kikukawa giở trò đầu têu bôi mắm tôm lên ghế của cô giáo , sự việc bị Shinichi phát hiện và Kikukawa bị đưa lên văn phòng , lúc đó trên tay vẫn còn dính mắm tôm . Rõ rành lỗi của Kikukawa không thể chối cãi , vậy mà sự việc cuối cùng bị đổ lên đầu Shinichi .

- Tại sao ? - Sonoko để lộ vẻ tò mò ra mặt .

Nakamichi lại tiếp tục kể

- Khi đang trên đường tới văn phòng , Kikukawa đã ra hiệu cho Akira và Hideki đứng gần đó , sau khi giáo viên quay trở lại lớp thì cả 3 bàn của Kikukawa , Akira và Hideki đều bị phết đầy mắm tôm , vỏ túi đựng mắm lại bị phát hiện có trong cặp của Shinichi , rồi 2 cậu ấy khóc bù lu bù loa lên rồi đổ tội cho Shinichi .

- Nếu chỉ Kikukawa nói thôi thì chưa chắc cô đã tin – Sonoko ra chiều nghĩ ngợi

- Khi có thêm Akira , cô bắt đầu nửa tin nửa ngờ - Aizawa cũng thêm vào

- Nhưng với người thứ 3 nữa , thì cô đã bắt đầu tin đó là sự thật .- Nakamichi kết luận - Vậy là Shinichi bị oan rồi .

- “Tam nhân thành hổ ” – Ran từ khi nãy im lặng theo dõi giờ mới nói , cô bé nhìn về hướng cửa sổ , nơi có cậu nhóc lủi thủi ngồi một mình .
- Cậu nói gì vậy Ran ?

- À , câu chuyện tam nhân thành hổ mà cô giáo đã kể trên lớp đó , một việc không có thật nhưng qua lời nhiều người nói lại khiến người khác tin rằng đó là sự thật , sự việc này rất đúng với cậu ta đúng không .

- Nhưng , sao Shinohara lại không nói gì ? Cậu ấy làm vậy là không đúng đâu

- Là do cậu ấy sợ , cha cậu ấy là lái xe cho gia đình Kikukawa , nếu nói ra việc gây bất lợi với cậu chủ nhỏ , cậu ấy sợ ba mình sẽ bị liên lụy .

- Phải đó – cả ba gật đầu đồng tình .

- Ấy , mới nhắc mà bọn nó đã tới kìa - Sonoko chỉ tay về phía ba thằng nhóc đang đi chềnh ềnh giữa lối đi

- Tớ phải đi lấy cốc nước đã , khát khô cả cổ rồi – Nakamichi vội vã rời khỏi bàn ăn .

Trong lúc luống cuống vì cái cổ họng khô khốc , cậu bé vô tình đụng phải Akira làm cả hai lăn đùng ra đất

- Này , đi đứng phải nhìn đường chứ - Akira đứng dậy và quát tháo

- Xin lỗi , nhưng tại mấy cậu đi lấn hết cả đường đó chứ

- Ồ , vậy ra là do bọn tôi hử ? – Hideki nói với giọng dọa nạt

- Thôi , bỏ qua đi mấy cậu , chấp gì chuyện cỏn con – mọi người tròn mắt ngạc nhiên trước câu nói của Kikukawa . Bình thường cậu nhóc phải la hét lên rồi .

Nakamichi toan bước đi thì nhận ra chiếc thẻ bài đã biến mất khỏi túi áo của cậu . Cậu nhóc nhìn quanh quất xem nó có rơi ra đất không và ngỡ ngàng nhận ra nó đang phe phẩy trong tay Kikukawa .

- Kikukawa , trả cho tớ

- Trả gì ? – nó tỉnh bơ

- Cái thẻ vàng trong tay cậu , nó là của tớ

- Của cậu , có gì chứng minh nó là của cậu . Tớ nói nó là của tớ đấy .

- Cậu đừng ăn nói ngang ngược như vậy - Ran rời khỏi bàn ăn và đi đến trước mặt Kikukawa - bọn tớ có thể chứng minh nó là của Nakamichi . – Ran nói , Sonoko và Aizawa gật đầu đồng tình .

- Chỉ là lời nói vô căn cứ , tớ cũng có thể nói , Akira và Hideki có thể chứng minh tấm thẻ bài này là của tớ

- Cậu nói thật ngang ngược mà – Ran tức tối

- Muốn chứng minh nó là của ai cũng đơn giản thôi – một giọng nói làm bọn nhóc chú ý .

- Lại tên phá đám – Kikukawa lầm bầm

- Cậu có cách nào , mau nói đi Shinichi – Ran hối thúc

Shinichi từ ngoài cửa đi vào bê theo một chậu nước nhỏ

- Cậu mang chậu nước này vào làm gì chứ ? – Sonoko thắc mắc

- Cứ bình tĩnh – Shinichi quay sang phía Kikukawa – phiền cậu có thể thả cái thẻ đó vào chậu nước được chứ ?

Kikukawa tuy không thích nhưng dưới ánh mắt của cả bọn cậu nhóc đành làm theo .

- Mọi người nhìn thấy gì chưa ?

- Có váng mỡ trên mặt chậu nước – Ran nói khẽ

- Đúng vậy – Shinichi cầm lấy tay Nakamichi giơ lên – lúc nãy Nakamichi đã dùng tay này cầm đùi gà , vì vậy tay cậu ấy đã dính đầy mỡ , khi cầm sang cái thẻ cậu ấy không hề lau tay đi vì vậy mỡ đã dính vào cái thẻ . Còn cậu , Kikukawa , cậu mới bước vào phòng ăn , chưa hề đụng vào thức ăn , tay cậu hoàn toàn sạch bong . Vì vậy , chủ nhân của chiếc thẻ bài này là Nakamichi . Cậu còn gì để nói không ?

- Gì chứ , của cậu ta thì cầm đi , nhiều chuyện làm cái gì – cậu nhóc ra điều lúng túng và vội vàng bỏ đi .


………………….


- Tuyệt quá , cậu suy luận tài thật đấy – Ran reo lên thán phục , đôi mắt to tròn long lanh nhìn Shinichi khiến cậu nhóc bất giác đỏ mặt .

- Đây chỉ là những suy luận sơ bộ thôi – Shinichi đưa ngón tay trỏ đung đưa ngang mặt ra hiệu .

- Hắn lại có cái vẻ mặt kiêu ngạo ấy rồi – Sonoko lườm mắt khó chịu

Nakamichi cảm ơn rối rít .

Và Shinichi thì cười tít trong tiếng tán thưởng của mấy cậu bạn , vẻ mặt rang rỡ hiện lên trên khuôn mặt . Nụ cười mà một đứa trẻ nên có .
 
Đọc lại thấy chán quá , chả buồn sửa nữa , post luôn

Chap 6 : Dấu ấn khó phai






Tiếng chuông điểm báo tiết học cuối cùng của ngày đã kết thúc , lũ trẻ ùa ra khỏi lớp như đàn ong vỡ tổ . Chúng nhanh chóng thay giày và chạy đến cổng trường nơi ba mẹ chúng đang chờ đón . Một chiếc xe đen sang trọng đang đậu trước cổng trường , vị quản gia trẻ tuổi bước gia và cúi đầu chào trước cô tiểu thư bé nhỏ . Sonoko khẽ nhăn mặt :

- Ran , lần này lại không về cùng cậu được rồi , xin lỗi nhé

- Không sao đâu

- Tại ba mẹ tớ cả , tớ nói có thể tự về nhà được không cần phải đưa đón , nhưng ba mẹ nói vì tớ còn nhỏ , sợ bị bắt cóc nên…

- Sonoko , tớ hiểu , tớ hiểu , đừng nói gì nữa và mau lên xe đi

- Uh , hay là cậu đi xe cùng với tớ đi , bác quản gia sẽ ghé qua nhà cậu

- Không cần đâu , tớ muốn tự đi . Tạm biệt cậu , mai gặp lại

- Tạm biệt Ran - cô tiểu thư mặt mày tiu nghỉu bước lên xe .

Chiếc xe lao nhanh vun vút rời khỏi tầm mắt của Ran , cô bé rẽ theo hướng ngược lại và nhanh chân cất bước ra về . Cơn gió khẽ thoảng qua làm cành lá xao động , mấy chiếc lá khô lìa cành bay xuống , kêu lên tanh tách khi bị bàn chân bé nhỏ dẫm lên . Ran cảm thấy thích thú cái âm điệu đó và bật cười khúc khích .

Chợt cô bé dừng chân lại khi phát hiện ra ba cái bóng cao to đang chặn đường mình . Là ba thằng nhóc lớp bốn trường kế bên , một thằng bước ra tay vịn vào tường và cúi xuống nhìn Ran :

- Đi học về hả bé ?

- Dạ , vâng – Ran trả lời lễ phép – các anh có thể tránh ra cho em đi được không ?

- Được thôi , nhưng cho bọn anh cái thẻ game đã , đi học về muốn làm vài ván mà hết sạch tiền rồi - nó nhướng mày lên và giả bộ thở dài

- Sao các anh không xin ba mẹ , em làm gì có tiền

- Ây da , ba mẹ chỉ cho tiền ăn sáng thôi , làm gì cho tiền đi chơi chứ

- Em không có , các anh tránh ra cho em đi

Hai thằng còn lại nhanh chân cản đường Ran

- Này nhóc , thân lừa ưa nặng hử , nhân lúc anh mày còn nói tử tế thì mau nôn tiền ra đây , nếu không thì đừng có trách

- Các anh đừng ỷ cậy đông hiếp yếu , hành động của các anh là đang phạm luật đó – Ran không hề có chút sợ hãi
- Ái chà , to miệng gớm nhỉ - nó quay sang hai thằng còn lại cười rung mình – nó nói tụi mình phạm luật kìa , buồn cười quá cơ , ha ha ha

- Theo điều 136 bộ luật hình sự ,khoản 1 , Người nào cướp giật tài sản của người khác, thì bị phạt tù từ một năm đến năm năm. Khoản 2 , tính chất phạm tội có tổ chức và gây phương hại tới người khác sẽ bị phạt tù từ ba đến mười năm .

Cô bé bắt đầu thao thao bất tuyệt và bọn nhóc bắt đầu có vẻ e dè

- Các anh có tới 3 người , đó là hành vi phạm tội có tổ chức , có ý gây phương hại tới đối phương là tội thứ hai , cướp giật tài sản của người khác là tội thứ 3 . Nếu các anh còn muốn tiền thì đây – Ran bỏ cặp xuống và để trước mặt 3 đứa nhóc – thử động vào một thứ trong chiếc cặp này xem , khi đó tôi đã có đủ bằng chứng chứng minh các anh phạm tội .

Trước thái độ cứng rắn của cô nhóc , ba tên kia có vẻ e dè sợ sệt nhưng vẫn tỏ thái độ dọa nạt

- Phạm tội gì , mày doạ người khác hả , tao cứ lấy đấy , ai chứng minh được người lấy là bọn tao nào ?

- Tôi có thể làm chứng – quả bóng lăn ra từ con hẻm nhỏ và một cậu bé bước theo sau

- Shinichi – Ran reo lên phấn khích

- Bộ luật hình sự sửa đổi quy định trẻ từ 12 tuổi trở nên phải chịu trách nhiệm trước pháp luật về hành vi phạm tội của mình , các anh chưa đủ tuổi nhưng việc kỉ luật của nhà trường cũng đủ để trừng trị rồi . - quả bóng nằm gọn lỏn trong tay cậu nhóc khi cậu đứng lại chỗ Ran , cậu nở nụ cười miệng đầy ngạo nghễ .

Ba thằng nhóc lúc này sợ sệt như chó cụp đuôi , vội lẳng chiếc cặp lại và kéo nhau chạy mất hút .

- Cậu cũng khá gan đấy – Shinichi nhoẻn miệng cười nhìn Ran rồi lại tiếp tục bước đi và quả bóng lúc này đang nảy tưng tưng trên chân cậu bé . Ran vội khoác chiếc cặp lên và vội vã bước theo .

- Thật ra lúc đó tớ cảm thấy run lắm , bọn họ đều to và khỏe hơn tớ , nhưng ba tớ là một cảnh sát , tớ sao có thể sợ hãi bọn tội phạm được , như vậy là mất mặt ba lắm .

- Vậy à ?Vậy còn những điều cậu đã nói , không phải ba cậu đã nhồi nhét những thứ đó cho cậu đó chứ ?

- Là tớ nghe mẹ nói đấy , mẹ tớ là luật sư , hằng ngày mẹ đều tập dượt những bài phát biểu như thế trong phòng , tớ nghe nhiều đến nỗi đã thuộc lòng cả rồi , hơn nữa tớ còn bắt chước cả phong cách của mẹ tớ đấy - Ran nói với vẻ đầy tự hào .

- Mà khoan đã , sao cậu lại đi đường này , không lẽ cậu đi theo tớ ? – Ran tỏ vẻ nghi ngờ

- Đồ ngốc , ai thèm đi theo cậu chứ , đây là đường tớ về nhà

- Cậu cũng ở trong khu phố này ư ? – Ran vừa ngạc nhiên vừa vui mừng – nhà tớ cũng ở trong con phố này đó , nhà tớ số 5 đường Beika , còn cậu ?

- Nhà tớ số 21

- Vậy là gần nhà tớ rồi , vậy mai tớ sẽ qua rủ cậu đi học .

- Đi học chung ư ?

- A , đến nhà tớ rồi , chào cậu nhé , mai gặp lại .

- Này , cậu nói cho rõ đã – Shinichi gọi với theo nhưng Ran đã chạy lên cầu thang khuất tầm mắt của cậu nhóc , cậu đứng ngẩn tò te một hồi như vẫn chưa tin vào điều mà tai vừa nghe được , quả bóng lach cạch rơi xuống và cũng đứng im một chỗ như chủ nhân của nó lúc này vậy

…………………………


- Con chào ba mẹ , con đi học về - Ran mở cánh cửa nở nụ cười tươi như hoa .
Nhưng viễn cảnh đang diễn ra làm cô bé bàng hoàng . Từ trong nhà bếp phát ra tiếng cãi nhau sang sảng .

- Trời đất ! Nếu cô chỉ nấu được những món ăn thế này thì thà tôi đi ngủ còn hơn .

- Anh đừng có viện cớ , anh cố tình chê tôi nấu không ngon để ra ngoài chè chén phải không ?

- Cô đừng có nói linh tinh

- Anh còn ngoan cố , những lần trước anh ra ngoài , nói rằng có vụ án xảy ra không về nhà được , thực chất là anh đã ghi âm tiếng còi xe cảnh sát để đánh lừa tôi , thực tế là anh đã đi uống bia tại quán bar cho đến sáng …

- Ba …mẹ … - Ran rưng rưng nước mắt . Bất chợt nhận ra sự có mặt của cô con gái , hai vợ chồng nhà Mori dừng cuộc cãi vã . Ông Mori bỏ ra ngoài phòng khách vơ vội chiếc áo khoác trên ghế salon , trước khi bước ra khỏi cửa còn ngoái lại nói “Hôm nay tôi ngủ ở cơ quan ” rồi bực dọc bước ra khỏi cửa .

- Ran , con đi thay đồ rồi ăn cơm , đừng chờ cơm mẹ . – bà Eri chán nản bỏ vào phòng ngủ . Chỉ còn lại Ran đứng đó , cô bé nhìn mâm cơm mà khóc thút thít .

……………….


Shinichi tra chiếc chìa khóa vào ổ và mở cánh cửa đầy ngao ngán . Dấu hiệu mà cậu bé nhận biết rằng ba mẹ cậu lại không về nhà . Chiếc đèn điện thoại trên bàn đang sáng đỏ , Shinichi tiến lại gần và mở hai tin nhắn trong hộp thoại , đều là tin nhắn của ba mẹ cậu .

- Shinichi , ba bận viết nốt bản thảo , hôm nay không về được , con ở nhà với mẹ nhé .

- Shin-chan , mẹ phải quay nốt phân cảnh cuối , chắc sẽ về muộn , hai ba con cứ cơm trước nhé .

…Tút tút …

Tiếng tút dài nghe đến não ruột , nhìn căn nhà căn nhà rộng và lạnh ngắt , cậu chán nản ném chiếc cặp qua một bên rồi nhảy lên ghế sofa nằm dài . “Chắc lại phải sang nhà bác Agasa ăn cơm ké rồi ” - Shinichi nghĩ bụng – “ mà không khéo ăn nhầm thuốc nổ chứ chẳng chơi ” – cậu nhóc cười khẩy , lồm cồm bò dậy vơ quyển truyện tranh trong cặp ra đọc , rồi ngủ lúc nào không hay .

Mặt trời đã lên cao quá ngọn cây , ánh nắng xuyên qua tán cây um tùm lá , bầy chim hót líu lo trên cành chào mừng một ngày mới đang đến .

Cậu nhóc đang say sưa ngủ trên chiếc nệm êm , khẽ cựa mình khi bị ánh mặt trời rọi vào mắt . Shinichi khẽ nheo mắt nhưng chẳng buồn mở mà lấy ngón chân lò dò tìm chiếc chăn đã bị đạp xuống cuối gi.ường rồi chùm kín lên đầu ngủ tiếp .

Rầm rầm , có tiếng động làm rung chuyển cả mặt đất , cậu rùng mình tỉnh giấc .

- Có động đất ..có động đất …- Shinichi hốt hoảng nhảy tót ra khỏi gi.ường nhìn xung quanh - ủa không phải
Cậu nhóc khẽ thở dài khi nhận ra đây lại là tác phẩm của bác hàng xóm đáng mến . Shinichi tiến đến mở tung cánh cửa sổ gọi với sang

- Bác lại làm gì thế ? Mới sáng sớm mà đã ồn ào rồi ?

- Xin lỗi , xin lỗi , bác đang làm …- bùm , chưa nói dứt câu thì tiếng nổ kèm theo một cột khói bốc sau lưng ông Agasa - …thí nghiệm .

Shinichi vỗ nhẹ trán ca thán rồi lục đục chạy xuống cầu thang sau khi đã thay bộ quần áo ngủ . Khi đi ngang qua phòng bếp tầng một , cậu nhìn thấy mảnh giấy dán trên bàn ăn . Là chữ viết của Yukiko Kudo .

Bé Shin của mẹ , sáng nay mẹ phải đi sớm không đánh thức con dậy được , khi nào dậy th.ì ăn sáng rồi đi học nhé con . À , mà lần sau đừng ngủ trên ghế sofa nhé , không tốt cho sức khỏe đâu con .
Yêu con nhiều ! ”

“Vậy chắc hôm qua mẹ bế mình lên phòng . Hờ hờ , chắc mẹ mệt quá không phát hiện ra việc ba không có ở nhà , nếu không lại to chuyện rồi ”

Shinichi mở chiếc lồng bàn thưởng thức bữa sáng , và một lần nữa cậu nhóc lại phải nhăn mặt “Lại bánh mì sao ?”
ọc ọc ọc , cái bụng của cậu đang biểu tình ầm ĩ , bây giờ cậu mới nhận ra rằng mình đã quên bữa tối hôm qua và hôm nay phải lấp đầy khoảng trống bằng bánh mì và sữa . Shinichi vơ vội một cái bánh mì nhai ngấu nghiến trong lúc lục tìm hộp thuốc và bông băng rồi băng qua nhà kế bên .

Shinichi cần thận bước qua đống đổ nát và tìm thấy bác tiến sĩ

- Bác ngồi yên nào , không vết thương lại bị nhiếm trùng bây giờ

- À , bác xin lỗi

- Mà bác thí nghiệm gì mà lại kinh khủng vậy ? – Shinichi nhìn bãi chiến trường trước mặt mà ngao ngán

- Bác đang thí nghiệm một loại bom đặc biệt - ông Agasa tỏ vẻ bí mật – mà khi chế tạo thành công bác sẽ giàu có
- Bom nào mà chả như nhau hả bác ?

- Đây là loại đặc biệt - – ông Agasa bắt đầu giảng giải - bác đã đặt tên cho nó là Cầu Vồng Nhiệt Đới , thời gian phá hủy của nó sẽ nhanh hơn bom phá hủy thông thường , hơn nữa nó còn an toàn hơn và tạo hiệu ứng đẹp mắt .

- Hờ hờ , không biết ngôi nhà này còn toàn vẹn khi loại bom đó hoàn thành không nữa .

Kính koong

Tiếng chuông cửa kêu vang làmgián đoạn câu chuyện của hai bác cháu .

- Hình như nhà bác có khách ?

- Không phải đâu , sáng nay bác đâu hẹn với ai - Chuông cửa lại reo lên lần nữa - Hình như là chuông nhà cháu đấy Shinichi .

- Vậy cháu phải về đây , ba mẹ đều đi công việc , chắc chắn là khong hẹn với khách rồi , chẳng lẽ là cảnh sát ? – Shinichi vừa nghĩ vừa lò dò bước qua mớ hỗn độn để ra cửa chính , khi tới cánh cổng , Shinichi dừng lại ngó đầu qua cửa cổng để xem vị khách là ai , và ngạc nhiên thay đó là một cô nhóc . Bác Agasa đứng sau lưng Shinichi cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém .

- Cô bé nào vậy nhỉ ? Mà sao trông quen quen

- Hình như …hình như là … A , là Ran Mori – Shinichi hô to khi đã nhận ra vị khách lạ . Ran nghe tiếng gọi tên mình liền quay sang . Cô bé gọi to Shinichi và chạy lại gần .

- Ran , sao cậu lại ở đây ?

- Cậu quên rồi sao ? Hôm qua tớ nói sẽ rủ cậu đi học mà . – Shinichi ngơ người và cậu bắt đầu ục lọi cái trí nhớ đang hỗn độn , rồi gãi đầu cười xòa khi nhớ lại chuyện hôm qua .

- À , ừ …tớ quên …tớ nghĩ cậu nói đùa vậy thôi

- Quân tử nhất ngôn , làm sao nói đùa được – Ran nói với giọng cương quyết và nắm chặt tay Shinichi – từ nay , mỗi sáng tớ sẽ qua đây rủ cậu đi học .

- A , là Ran , con gái của cảnh sát Mori phải không ? – ông Agasa như sực nhớ ra - Bảo sao mà trông quen quen . Lâu rồi bác không gặp hai vợ chồng nhà Mori , không ngờ hôm nay lại gặp cô con gái diệu của nhà Mori ở đây .

Shinichi và Ran đồng thời ngước lên nhìn ông Agasa tỏ vẻ ngạc nhiên .

- Bác quen bố mẹ cháu ạ ?

- Bố cháu trước là cảnh sát của khu vực này mà , sau chuyển sang tổ trọng án của sở cảnh sát thành phố .

- Ra là vậy .

- Nhắc mới nhớ , hồi nhỏ mẹ của hai đứa hay bế hai cháu sang nhà ta chơi , lúc nằm trong lôi ngủ hai đứa cũng nắm tay như vậy đó . – ông Agasa cười lớn , còn hai cô cậu thì đỏ ửng hết cả mặt và vội buông tay nhau ra . Shinichi vội kiếm cái cớ để thoát khỏi tình trạng này

- Đến giờ phải đi học rồi , cậu đợi tớ vào lấy cặp sách .

- Ha ha , xem thằng nhóc đỏ mặt vì ngượng kìa – ông Agasa cười khoái chí mà không để ý cô bé đang đứng cạnh mình cũng đỏ mặt không kém . Ra khỏi cửa , Shinichi kéo tay Ran chạy vội , không quên bắn ánh mắt hình tên lửa về phía ông bác yêu quý , trông thấy vậy ông bác càng cười lớn hơn nữa .

…………….

- Bác ấy vui tính thật đấy . – Ran mở lời khi thấy cả hai đã đi được một quãng cách xa khu nhà .

- À , ừ , bố tớ nói khi gia đình tớ chuyển tới khu phố này , bác ấy đã ở đây rồi.

- Mà bác ấy làm nghề gì vậy ?

- Bác ấy là tiến sĩ trong ngành kĩ thuật , một nhà khoa học lập dị , thích làm ra những thứ quái dị cũng không kém .
- Bác ấy là tiến sĩ sao ? Ngưỡng mộ thật đấy . Mà điều bác ấy nói có thật không nhỉ ?

- Hả ? điều gì cơ ?

- Điều bác ấy vừa nói ấy

- Không có ch.uyện ấy đâu , bác ấy thích trêu chọc tớ đó mà

- Ha ha , vậy sao cậu lại đỏ mặt

- Không có , là tại ánh nắng thôi

- Cậu đỏ mặt thật mà , còn chối nữa , hihi

- Không có , kệ cậu đấy , tớ đi trước đây , đến trường muộn là kệ cậu đó .

- Á , đợi tớ với , Shinichi .

Bầu trời xanh trong , thi thoảng có những đám mây lững lờ trôi , phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên dòng sông xanh thẳm . Những cánh hoa anh đào mỏng manh bị gió cuốn tung lên không trung rồi hững hờ rơi xuống để dòng nước cuốn đi . Dòng sông lững lờ trôi ghi dấu hai hình bóng nhỏ bé đang đuổi theo nhau trên con đường dài . Con đường ghi dấu những khoảnh khắc suốt thời thơ ấu của họ.

602443-2978689906ac76b13f336d938b6f163f-49349585-38937810150424200757918128421937.jpg
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
sưu tầm tem :KSV@09:
nhận xét này, hay mà sao mà chán hả nàng, mà thôi tác giả không hài lòng với tác phẩm của mình sẽ cố gắng viết hay hơn nữa, ta càng ủng hộ, chỉ béo độc giả thôi :KSV@11:
nói chung nội dung khá logic, càng ngày cô cậu càng có thêm lí do để trở nên thân thiết, và thực sự cũng không biết chê cái gì để có thể coi là chán cả chỉ trừ: lỗi đánh máy nè thiếu dấu thiếu nét..., đoạn 3 tên lớp 4 mà 1 tên chống tay vào tường sao có cảm giác giống bọn trưởng thầnh thế ko biết, đoạn cuối lại có cảm giác cứ như là ánh tà dương của buổi chiều chứ không phải là ánh ban mai buổi sáng đến lớp( hehe, lấy chi tiết của buổi chiều mà). hết
tiếp tục phát huy nhá :KSV@09:
 
hửa hửa , lỗi đánh máy à , ôi trời ơi đã lười đọc lại rồi mà còn dính lỗi đánh máy ư
thôi , không sửa đâu , buồn ngủ rồi
chúc nàng ngủ ngon nha , ta ngủ đây :KSV@20:

ngó lại cái ảnh cuối , trời ơi , toàn chiều tà không à =)) trong khi mềnh viết vào buổi sớm =))
 
so kute!
ôi cái đoạn Ran học thuộc cả luật rồi quả bóng lăn từ chân shin như siêu sao bóng đá gặp luật sư vậy:KSV@12::KSV@12::KSV@12:
thật ngưỡng mộ Shin sama của mình ý nhầm của ngừi ta quá:KSV@10::KSV@10::KSV@10:
cái đoạn từ nhỏ hai đứa nắm tay nhau nữa:KSV@05::KSV@05::KSV@05::KSV@05:
 


Chap 7 : Lời hứa
part 1




KenhSinhVien-3832-411561122245212-2094690199-n.jpg


1 năm sau

~ Nhà Kudo ~
“ Theo tin mới nhận được , rạng sáng nay , lúc 5h30 sáng , xác một bé gái tầm 7 – 8 tuổi được phát hiện tại công viên trong khu đô thị Beika . Đây là vụ án thứ 2 trong vòng một tháng ,nạn nhân đều là các bé gái tầm 7-8 tuổi . Hiện thông tin vụ án cảnh sát vẫn không chịu tiết lộ . Liệu đây có phải là một sát thủ liên hoàn ? Câu trả lời còn đang bỏ ngỏ chờ các nhà chức trách lên tiếng … ”

- Bọn tội phạm càng lúc càng nguy hiểm , đến những đứa trẻ mà cũng không tha – bà Yukiko vừa chỉnh lại cổ áo khoác cho chồng vừa lầm bầm tức giận - trong một tháng mà đã có 2 vụ rồi . Anh nghĩ đây có phải là sát thủ liên hoàn không ?

- Việc này còn quá sớm để kết luận , anh cần phải đến hiện trường xem xét đã.

- Mà sáng nay ai gọi điện vậy anh ?

- Là một nhà báo anh quen , ngay khi chộp được tin tức vụ án này , anh ta liền gọi điện cho anh , có vẻ như vụ án lần này gây chấn động khá lớn .

Ông Yusaku khẽ đặt lên má vợ một nụ hôn tạm biệt rồi lên ô tô phóng đi . Sau khi chiếc xe khuất bóng Yukiko mới quay trở vào nhà , bà đi lên tầng hai tới phòng của Shinichi . Bà hé mở cánh cửa phòng gọi với vào trong

- Bé Shin của mẹ dậy thôi nào … Ủa , không có trong phòng . Hôm nay bé Shin dậy sớm vậy sao ?

Chăn màn vẫn còn ngổn ngang trên gi.ường , sách vở lung tung trên bàn .
Bà tiến vào trong phòng , gấp chăn màn và dọn dẹp đống sách vở cho Shinichi . Trên bàn quyển truyện vẫn còn để mở . “Thằng bé này bừa bộn quá . Chắc lại dậy sớm đọc truyện đây mà . Lại mê trinh thám hệt như Yusaku ” . Bà ra khỏi phòng và gọi to Shinichi , nhưng không có tiếng đáp trả . “ phòng vệ sinh không có , phòng đọc sách cũng không ” . Bà nhìn vào chiếc tivi , bản tin thời sự vẫn đang phát . “ Không lẽ nào …”.

……………………….

- Nếu mẹ con mà biết chuyện này , chắc bố sẽ không yên thân đâu
con còn nhỏ , sao anh lại cho con theo tới những chỗ hiện trường toàn máu me be bét thế hả …. ” – Yusaku Kudo tưởng tưởng ra khuôn mặt hung dữ của bà vợ mà rùng mình .

- Bố đừng lo , chuyện này cứ để con giải quyết .

- Ha ha , con có thể gải quyết sao . Mà hôm nay là chủ nhật , sao con không ở nhà chơi với bé Ran đi ?

- Hôm nay cậu ấy không tới đâu , cậu ấy cùng với mẹ đi thăm bác Mori rồi . Cậu ấy bảo vì vụ án nên mấy ngày rồi bác Mori chưa về , nên hai mẹ con mang quần áo tới cho bác ấy .

- Thôi được rồi , nhưng khi tới hiện trường , con phải ngoan , không được chạy lung tung đấy.

- Dạ vâng !

…………………………..

Khi chiếc xe dừng lại ở công viên nơi tìm thấy thi thể , hiện trường vụ án đã bị vây kín bởi cảnh sát , vụ án xảy ra chưa bao lâu nhưng đám đông phóng viên đã vây kín hàng rào bảo vệ và cố tìm cơ hội để chụp hình , một số phóng viên cố tìm sơ hở lẻn vào liền bị cảnh sát túm áo lôi ra . Ông Yusaku bước lại gần dải ngăn cấm , nhờ có sự quen biết với cảnh sát mà ông vào hiện trường một cách dễ dàng .Thanh tra Takagi đang nghe báo cáo của vị trung sĩ trẻ tuổi liền bước ra đón tiếp niềm nở .

Sau cái bắt tay , ông Yusaku cẩn thận xem xét thi thể và dò xét quanh hiện trường . Ngay lúc đó Shinichi cũng tiến lại gần , lặng lẽ quan sát thi thể , vẻ trầm tư giống hệt ông bố .

Thi thể cô bé được đặt giữa những khóm hoa thủy vu trắng muốt , hai mắt nhắm nghiền cùng với bộ váy và đôi tất chân trắng , trông cô bé như một thiên thần đang say ngủ , một giấc ngủ ngàn thu . Khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt in hằn dấu vết của 5 đầu ngón tay , làm cho nó trông như bị biến dạng , méo mó , khiến ai nấy đều phải xót xa . Rồi ông xem xét tỉ mỉ bàn tay của thi thể , hai tay được xếp chồng lên nhau đặt ở trên bụng , giữa hai tay cầm sợi dây chuyền hình thánh giá . Qua vài lời với nhân viên khám nghiệm , ông Yusaku đã nắm được cơ bản tình hình . Theo khám nghiệm sơ bộ , nguyên nhân dẫn đến cái chết là do bị ngạt thở , dựa theo làn da và nhiệt độ của thi thể cho thấy thời gian tử vong là khoảng từ 6h đến 6h30 tối hôm trước .

Khoảng một tháng trước đây , thi thể của một bé gái 7 tuổi cũng đã được phát hiện trong khu công viên ở khu đô thị Beika . Và nhân chứng phát hiện ra thi thể , không ai khác chính là Shinichi Kudo . Buổi chiều hôm đó , cậu nhóc chơi bóng đá cùng đám bạn và vô tình phát hiện ra thi thể nạn nhân thứ nhất . Sau gần một tháng trôi qua , hung thủ vẫn chưa bị sa lưới pháp luật .

Sau khi nghe lời khai của nhân chứng , thanh tra Takagi lại gần chỗ thi thể cùng ông Yusaku .

- Hiện trường hoàn toàn không bị rối loạn , thi thể được sắp đặt cẩn thận và ta hoàn toàn có thể khẳng định đây chỉ là hiện trường thứ hai , hung thủ sau khi giết người đã mang xác tới đây và sắp đặt cho nạn nhân như đã thấy . Lời khai của nhân chứng cho hay , anh ta hay chạy bộ ở công viên này vào 9h tối và 5h30 sáng mỗi ngày , cho đến sáng nay mới phát hiện ra thi thể , chứng tỏ rằng , thi thể đã được đặt ở đây khoảng từ sau 10h đêm qua , càng cho thấy đây không phải là hiện trường thứ nhất .

- Tôi cũng nghĩ vậy . Hơn nữa thủ pháp gây án hoàn toàn giống nhau , tôi nghĩ rằng do cùng một thủ phạm gây ra , hắn đã dùng tay ghì chặt lên mũi và mặt nạn nhân khiến cho nạn nhân ngạt thở mà chết , dấu vết chính là dấu năm đầu ngón tay còn hằn lại trên khuôn mặt . Nhưng anh đã xem xét điều này chứ ? – vừa nói ông Yusaku vừa chỉ cho thanh tra điều mà ông vừa phát hiện được , ông nhấc chân trái của thi thể lên và lột chiếc tất ra

- Dấu ấn hình một bàn tay - – vị thanh tra bắt đầu xem xét rồi ngạc nhiên kêu lên - …và nhìn xem , nó chỉ có 4 ngón . Thử tưởng tượng xem , với dấu tay để lại thì hắn là người có một bàn tay trái đầy đủ và một bàn tay phải chỉ có 4 ngón , ngón cái , ngón giữa , ngón áp út và ngón út , một dấu vết khá hữu ích đấy .

- Nhưng còn chưa hết , hãy nhìn bàn tay này xem , các móng tay hầu như bị gãy và mười đầu ngón tay đều bị thương , một cuộc tranh cãi đã diễn ra và cô bé chống trả quyết liệt , hung thủ kéo lê cô bé trên sàn nhà , cũng có thể là mặt đất một nơi nào đó , nhưng hãy nhìn kĩ vào những đầu ngón tay , anh có thể thấy chứ ?

- Phải , chúng không phải là đất cát , tuy đã được rửa sạch sẽ nhưng vẫn còn nhiều mẩu vụn cắm sâu vào trong thịt , có lẽ cô bé đã cô bám víu vào những thứ thấy được -Và ngay lập tức thanh tra cử nhân viên khám nghiệm tới lấy mẫu vật đi xét nghiệm và lấy dấu vân tay trên thi thể .

- Anh đã có thông tin gì về thân nhân của cô bé chưa ?

- Hoàn toàn chưa , cũng giống như lần trước , sau khi gây án , hắn tắm rửa và thay quần áo cho nạn nhân , tư trang hoàn toàn mất sạch , khiến cho việc xác định danh trở nên khó khăn , cho đến khi gia đình đến báo tin con bị mất tích mới tìm ra được . Tôi nghĩ lần này cũng giống như vậy , việc giấu thông tin nạn nhân trên phương tiện truyền hình sẽ làm cho thời gian xác định danh tính thêm kéo dài .

- Nhưng tại sao hắn phải tốn công như vậy ? Dụ nạn nhân tới hiện trường thứ nhất , ra tay sát hại , rồi phải kì công sắp đặt như thế kia ? – những suy nghĩ của ông chợt gián đoạn khi nghe thấy tiếng quát của nhân viên cảnh sát trông coi hiện trường .
Ông Yusaku phải chạy lại giải vây cho cậu con trai khi cậu nhóc đang la lên oai oái vì bị túm áo lôi ra ngoài .

- À , đó là con trai tôi .

- Con trai anh ư ? Vậy anh nên trông coi cậu nhóc cẩn thận và đừng để nó lảng vảng quanh hiện trường vụ án như vậy chứ ? - anh nhân viên với khuôn mặt cau có thả cậu nhóc ra khỏi tay .

- Xem xét hiện trường vụ án là việc đầu tiên mà một thám tử cần làm , chú biết chứ ? Và tương lai cháu sẽ là một thám tử lừng danh , vì vậy chú đừng ngăn cản công việc của cháu !

Câu nói của Shinichi làm anh cảnh sát không nén nổi phải cười thành tiếng , anh ta giao Shinichi lại cho ông Yusaku rồi lại quay trở về chỗ giám sát . Trong lúc đó thanh tra Takagi cũng lại gần chỗ hai cha con .

- Cậu bé này là người đã phát hiện ra nạn nhân trong vụ án đầu tiên phải không ?

- Dạ vâng . Cháu là người đầu tiên phát hiện ra thi thể và không cho ai lại gần phá hoại hiện trường – vị thanh tra tỏ vẻ khá ngạc nhiên với giọng điệu của một cậu nhóc 7 tuổi và rồi nghĩ rằng có lẽ điều này là do cha cậu nhóc đã dạy bảo .

- Vậy thám tử nhí sao rồi , đã có phát hiện gì chưa nào ?
Yusaku xoa đầu con trai và câu nói của ông có phần bông lơn , nhưng thái độ của Shinchi thì hoàn toàn nghiêm túc , cậu bé xoa xoa cằm suy nghĩ rồi nói

- Là mái tóc , mái tóc của bạn ấy không giống với nạn nhân đầu tiên .

- Không giống ở điểm nào ?

- Ở nạn nhân đầu tiên , mái tóc được chải chuốt rất gọn gàng nhưng của nạn nhân thứ 2 thì không như vậy .
Yusaku đã không lưu ý tới điều này , một chi tiết mà ông hoàn toàn không chú ý tới , và ông thầm nghĩ đưa Shinichi tới đây quả là việc đúng đắn .

Thanh tra Takagi lập tức gọi vị trung sĩ mang theo hồ sơ của vụ án , sau một hồi xem xét và đối chiếu tỉ mỉ hai bức ảnh trong hồ sơ , cuối cùng ông cũng cất tiếng

- Mái tóc của nạn nhân thứ nhất , hung thủ đã trải lại gọn gàng . Dĩ nhiên , có thể hung thủ có tình cảm đặc biệt với nạn nhân . Nhưng với nạn nhân thứ 2 hắn không làm vậy

- Ý của anh là hung thủ chưa chắc cùng một người

- Tôi không dám khẳng định , nhưng có thể như vậy

- Vụ án thứ nhất , chi tiết của vụ án chưa bao giờ được công bố , có lẽ người ngoài không thể nào biết được . Thông thường mô phỏng thủ pháp phạm tội cũng chỉ dựa trên những vụ án đã trở thành sát thủ liên hoàn . Và với chỉ vụ án thứ hai , tôi không nghĩ lấy lí do gì để mô phỏng thủ pháp phạm tội đó .

- Nhưng còn một điều nữa – Shinichi tiếp tục đưa ra ý kiến – đó là mùi kì lạ trên tóc của nạn nhân .
- Có lẽ đó là mùi của loài hoa kia ,cháu đã nhầm lẫn rồi
- Không phải , mùi hương này hoàn toàn khác , nó giống một loại dầu thơm , chứ không phải mùi hương hoa .

Câu nói làm Yusaku giật này người , dường như ông đã phát hiện ra điều gì đó . Ông cầm sợi dây chuyền thánh giá lên và ánh mắt hướng về vị thanh tra .

- Sợi dây thánh giá này là hung thủ sau khi sắp xếp cơ thể mới đặt lên , tắm rửa cho nạn nhân , thay bộ váy trắng này , mùi dầu thơm trên tóc , và những bông hoa này , chúng giống như những ngọn nến trắng . Anh có thể nghĩ tới điều gì khi nhìn thấy những thứ này ? Đó là một nghi lễ tôn giáo , một nghi lễ rửa tội do hắn sắp đặt .


.....tobe continued
 
Hiệu chỉnh:
em ứ biết đâu mất tem rồi:(( em ứ biết âu :((
hay lắm ss ạ:KSV@12::KSV@12:
em muốn thời niên thiếu trẻ con của SR cứ kéo dài mãi:KSV@11::KSV@11::KSV@11:
khỏi lớn khỏi xa nhau:KSV@11::KSV@11::KSV@11:
 
Tới giờ mới lê lết cái thân xác tàn tạ này vô đọc fic này, đọc xong ngồi tự kỉ "Sao tới giờ mới đọc!!!_._"
Fic của ss rất tuyệt, em bị nghiện văn phong của ss rồi đấy!!♥
Em chỉ ko hiểu cái tựa thôi, Khuynh thành chi lệ có nghĩ là lệ mĩ nhân làm điên đảo kinh thành đúng ko ss?:-?
 
em ứ biết đâu mất tem rồi:(( em ứ biết âu :((
hay lắm ss ạ:KSV@12::KSV@12:
em muốn thời niên thiếu trẻ con của SR cứ kéo dài mãi:KSV@11::KSV@11::KSV@11:
khỏi lớn khỏi xa nhau:KSV@11::KSV@11::KSV@11:

đáng tiếc là thời thơ ấu này sắp kết thúc rồi , cùng lắm là qua chap sau là về thực tại thôi :D

Tới giờ mới lê lết cái thân xác tàn tạ này vô đọc fic này, đọc xong ngồi tự kỉ "Sao tới giờ mới đọc!!!_._"
Fic của ss rất tuyệt, em bị nghiện văn phong của ss rồi đấy!!♥
Em chỉ ko hiểu cái tựa thôi, Khuynh thành chi lệ có nghĩ là lệ mĩ nhân làm điên đảo kinh thành đúng ko ss?:-?

thank e nhiều , văn phong của ss còn vụng về lắm :D , luyện mãi mà không lên tay được

cái tựa ss lấy cảm hứng sau khi xem xong bộ phim bi thương đẫm nước mắt "3 giọt nước mắt" (tên tiếng hán là Khuynh thành chi lệ :D) , ai đang buồn , đảm bảo xem xong khóc tứa lưa luôn :KSV@05:

và "khuynh thành chi lệ " ss hiểu theo nghĩa như vậy đó (nước mắt ngập tràn luôn :D)
 
đầu tiên, ta đọc từ hôm qua cơ nhưng mà đọc bằng điện thoại vì đang ở quê nên không com được bi h vào com bù
thứ nữa là lần này hay tuyệt à nha, không có lỗi nè, bới mãi mà không ra, hichic:KSV@04: không những thế còn nhảy vô trinh thám nữa chứ, cái này cần hơi bị nhìu IQ đó nghe, ủng hộ hết mình, có vẻ trình càng ngày càng lên cao rùi đó. ngưỡng mộ ngưỡng mộ:KSV@12:
thêm nữa một tinh thần nhanh nhẹn là thường rất chi là đáng khen ,tiếp tục phát huy nhé :KSV@05:
thứ nữa là, đồng ý với ShinxRan_000 nha, 8 vừa vừa thôi, 8 nhìu quá số trang tăng vọt mà sản phẩm mò mãi chả thấy đâu, mệt lắm
thế nhá
 
Chap 7 : Lời hứa

Part 2

Ánh tà dương lan tỏa , báo hiệu khoảnh khắc giao thời giữa ngày và đêm . Bầu trời dát một màu cam vàng rực , cảm giác thật ấm áp và bình yên . Ầm ầm , những âm thanh khô khốc vang lên trên bầu trời phá tan không gian yên tĩnh của buổi chiều tà . Những cơn gió mạnh ào ào thổi tới cuốn phăng những lá cây khô rụng lên không trung . Những đám mây đen vần vũ từ phía đông ùn ùn kéo đến che lấp bầu trời . Lộp độp , mưa bắt đầu rơi nặng hạt . Những người qua đường hối hả về nhà , những đàn chim xáo xác tung bay tìm chỗ trú ẩn . Cơn mưa đến thật nhanh , đổ ập xuống như trút nước . Trời tối sầm hẳn .

Mưa rào rào gõ nặng hạt xuống mái nhà , đập vào ô cửa kính , cơn gió làm mưa hắt vào trong nhà , táp vào khuôn mặt bé nhỏ , vào đôi mắt đang nhòe đi vì lệ . Ngồi trên chiếc ghế cạnh bàn học , Ran đã ngồi lâu lắm rồi , cho đến khi cơn mưa ập tới , Ran cảm thấy buốt lạnh và đau rát . Cô bé rời khỏi chiếc ghế đang ngồi , chạy ra khép nhanh ô cửa sổ .
Sau tiếng sấm ùng oàng , một tia sét đỏ lòe đánh rẹt xuống , Ran rùng mình chạy nhanh lên chiếc gi.ường chùm chăn kín mít . Những ánh chớp nhập nhoằng lóe sáng liên tục xuất hiện , Ran cố gắng nhắm tịt mắt lại , cuộn tròn người như con ốc sên trong chăn , nhưng vẫn cảm thấy chúng như đang ở trước mắt . Ran tung chăn rời khỏi gi.ường , chạy xuống lầu hai . Cô bé cảm thấy sợ , cô tìm đến chiếc điện thoại ở trên bàn làm việc của bố , kéo nó đặt xuống đất , cô chui xuống gầm bàn lẩn tránh thứ ánh sáng đáng sợ , rồi cô bắt đầu bấm những con số quen thuộc , những con số mang lại cảm giác ấm áp khi cô nghe thấy tiếng nói vọng lại từ đầu dây bên kia .

Sau những tiếng tiếng tút tút khô khốc , một giọng nói ấm áp quen thuộc vang lên , cô bé cười nhưng lại vội vàng dập máy xuống . Ran giật mình chợt lau khô những giọt nước mắt , cô ngốc quá , gọi điện chứ có phải gặp mặt đâu mà sợ người ta nhìn thấy . Ran bấm số một lần nữa , nhưng chợt nhận ra giọng nói mình đã bị khản đặc , Ran lập tức dập máy . Lần này để cho chắc ăn , Ran hậm hừ chỉnh lại giọng nói rồi mới bấm số trở lại . Đầu dây bên kia lúc này đã tỏ ra khá là khó chịu khi bị quấy rối liên tục , Ran chưa kịp lên tiếng biện giải thì đôi mắt đã nhòe đi , hai hàng nước mắt trào ra hai bên má , rơi xuống khóe miệng , một cảm giác mặn đắng .

Ran chan , lấy cho bố chai rượu ”

“ Ran đâu rồi , lấy cho bố chai rượu ”

“Ran đâu …”

Cái thứ tiếng lè nhè của một gã say rượu cứ lặp đi lặp lại .

Tia chớp lóe lên làm căn phòng rực sáng , Ran có thể nhìn thấy qua gầm chiếc bàn tiếp khách , ông Mori nằm bệt trên sàn nhà , bên cạnh những chai rượu nghiêng ngả đổ vương ra tấm thảm , ông hươ hươ đôi tay trong không khí một cách vô định , miệng lẩm bẩm những từ không thành tiếng . Chiếc điện thoại kêu lên tút tút khi phía bên kia đã dập máy . Đặt chiếc điện thoại sang một bên , Ran lấy tay gạt đi hai hàng nước mắt ở trên má và gượng đứng dậy . Cô ra khỏi căn phòng và quay trở lại với chiếc chăn bông trên tay , cô bé đắp lên người ông Mori , cố kéo cho kín phần lưng để ông khỏi bị lạnh . Cô nằm xuống , ôm lấy thân hình to lớn của người ba , cố tìm lại một cảm giác ấm áp để chìm vào giấc ngủ .

Mưa vẫn rơi , gió vẫn thổi , thật lạnh lẽo .

Suốt đêm đó trời đã mưa , cơn mưa kéo dài dai dẳng cho đến tận sáng hôm sau .

Không khí được gột rửa sau những cơn mưa vừa tạnh , trở nên tươi mới và trong trẻo . Bầu trời trong vắt và xanh biếc , bắt đầu một ngày thứ hai mát mẻ và trong lành .

Ông Mori vẫn đang ngủ say và thở phì phò , sau khi dọn dẹp xong đống hỗn độn , Ran khoác cặp lên vai và nhẹ nhàng đóng cửa phòng tránh cho ba cô thức giấc . Cô bé ra khỏi nhà với đôi mắt mỏi mệt , đi tới cánh cửa cổng quen thuộc nhưng cô không ghé vào mà lầm lũi bước đi một cách cô độc. Đến trường với một tâm trạng ủ rũ , vào lớp Ran ngồi thu lu một góc và không bắt chuyện với bất kì ai , Sonoko có gượng hỏi , Ran cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện .

Tiếng chuông đổ vang bắt đầu giờ học , khi cô giáo bước vào lớp , Shinichi mới tất tả chạy đến được cửa lớp . Cậu thở hồng hộc và nhìn Ran với ánh mắt trách cứ pha lẫn tức giận . Vào đến chỗ ngồi , cậu đặt chiếc cặp phịch một cái thật mạnh ra điều tức tối .
Chẳng phải Ran đã hứa rồi sao , sáng nào cũng sẽ rủ cậu đi học , trừ những ngày ốm , Ran luôn gọi điện báo trước . Cậu cứ thế tin tưởng và chờ đợi . Chờ hoài không thấy , Shinichi ra đứng trước cổng chờ tiếp , bố mẹ có bảo đi quá giang cũng không chịu . Vậy mà sáng nay cậu bị cho leo cây . Cậu lầm bầm than vãn chuyện tối qua bị phá điện thoại , rồi sáng nay lại đi học muộn , đúng là số đen .

Nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy , Shinichi cảm giác có điều không ổn . Đôi mắt sưng húp và mọng đỏ , chứng tỏ hôm qua Ran đã khóc rất nhiều . Shinichi lại có cảm giác hối hận , liệu cậu có trách nhầm Ran , cậu tự hỏi những giọt nước mắt kia có phải do lỗi của mình . Shinichi cảm thấy bối rối , nhưng rồi lấy lại bình tĩnh một cách nhanh chóng “ không thể nào , hôm qua mình không gặp cậu ấy , không phải do mình gây ra “ .

Một phát thước nện mạnh xuống bàn , và khi ngẩng đầu lên , cậu thấy cô giáo đang sừng sững đứng trước mặt , trông cô thật là cao lớn , một cảm giác ớn lạnh lan tỏa khắp sống lưng . Mãi suy nghĩ mông lung , Shinichi đã không để ý đến việc cô giáo gọi mình trả lời bài đến ba lần . Và kết quả là buổi trưa hôm đó , cậu phải ngồi lại chép phạt cho đến khi xong mới được ăn cơm . Thật là một ngày xui xẻo , bài ca muôn thuở lại vang lên .

Đến giờ tan học buổi chiều hôm đó , trước khi ra về , Shinichi kéo Sonoko ra một góc và to nhỏ với nhau .

- Suzuki , tớ muốn nhờ một việc ?

- Ngài tiểu thám tử hôm nay muốn nhờ vả cơ à ? Bảo sao mà hôm qua trời mưa lớn thế ? – Sonoko nói với giọng điệu châm chọc nhưng Shinichi chẳng thèm phản biện , vì cậu đã quá quen thuộc với cái giọng điệu chua chát của cô tiểu thư này rồi . Thay vào đó cậu nói với mọt giọng điệu sốt sắng . Cậu không muốn và cũng không thích Ran như vậy .

- Cậu giúp tớ hỏi Ran , xem cậu ấy gặp chuyện gì buồn vậy ?

- Hử ? không phải hai cậu là một cặp sao ? chuyện trong nhà mà còn phải nhờ người ngoài ư ? – Sonoko cười gian xảo , vẫn tiếp tục châm chọc Shinichi

- Đừng đùa nữa , tớ nhờ thật đấy , các cậu con gái với nhau vẫn dễ hỏi hơn – Shinichi cố thuyết phục lần nữa , nhưng trong lòng lại nghĩ thầm “ta đã nói đến lần thứ 3 rồi đấy , còn kiêu nữa là ta oách thèm nhờ nữa , tự ta cũng làm được ”

- Không cần cậu phải nhắc , Ran cũng là bạn thân của tớ , việc quan tâm tới cậu ấy là điều đương nhiên

- Cậu nói thế là đồng ý rồi nhá ?

- Hihi , trông mắt cậu gian lắm , tớ có biết cũng không nói cho cậu đâu .

Sonoko cười tủm tỉm rồi gọi với theo Ran khi thấy Ran đã ra khỏi cửa lớp , còn Shinichi thì bám theo ngay sau một khoảng . Khi đi qua phòng giáo viên , bình hoa thủy vu trắng muốt đặt trên bàn làm Shinichi nhớ lại vụ án hôm qua . “ Tất cả đều là màu trắng

Bốp , huỵch .
- Sao tư tưởng em cứ ở trên mây vậy ? Đi đứng phải nhìn đường chứ ?

- Ơ , thầy Takeshi . Em xin lỗi ạ .

Phải , một lần trên mây nữa khiến Shinichi lại lao đầu vô hướng và tông thẳng vào đầu gối của thầy giáo khi thầy bước ra khỏi cửa phòng , cậu ngã bệt trên mặt sàn hành lang . Thầy Takeshi cúi xuống đỡ Shinichi đứng dậy để lộ ra chiếc vòng bạc sáng loáng , cậu bất chợt hỏi chiếc vòng nhưng thầy nhanh tay che đi cho lại vào trong cổ áo rồi quay lưng bước đi .

- Cậu có sao không ? – Ran chạy đến cạnh Shinichi ôn tồn hỏi – cậu đang nhìn gì thế ? – sau một ngày không nói không rằng cuối cùng Ran cũng nói chuyện với cậu .

- Không có gì đâu - Cậu nhăn nhó xoa xoa cái trán , ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của thầy , cái bóng dáng làm cậu có cảm giác buồn bã , thê lương - mà thầy Takeshi đi dạy lại từ khi nào thế ?

- Một tuần rồi ông tướng ạ , cứ chúi đầu vào đống trinh thám , còn đời thực thì chả quan tâm gì – Sonoko ra vẻ nạt nộ , Shinichi thì tảng lờ như không .

- Thật tội nghiệp cho thầy ấy . Con gái của thầy ấy còn nhỏ quá . – Ran lên tiếng tiếc thương trong khi cả ba lại tiếp tục cất bước ra về .

- Thầy ấy rất tốt bụng , lại hiền lành , không biết kẻ nào ác tâm như vậy . Ơ , ba cậu kìa . – Sonoko chỉ tay xuống phía dưới sân trường , cả ba cùng nhìn xuống qua lan can lầu hai . Là ông Yusaku , thanh tra Takagi đang đứng cạnh thầy Takeshi . Họ nói vài câu gì đó rồi cùng đi vào phòng hiệu trưởng ở lầu một . Sonoko tiếp tục nói

- Sao ba cậu với cảnh sát lại tới đây vậy ? Mà ba cậu cũng tham gia vụ này phải không Kudo , hôm qua ở nhà , tớ cũng thấy ba cậu trên tivi khi các phóng viên đang tiếp cận hiện trường vụ án .

- Bạn Takeshi là nạn nhân của vụ án đầu tiên , có lẽ ba tớ muốn tìm hiểu thân nhân , hoàn cảnh của các nạn nhân và cả những kẻ có thù hằn với thầy để thu hẹp phạm vi những kẻ tình nghi .

- Nhưng mà thầy không chỉ sống ở Nhật , có lẽ phạm vi hung thủ sẽ rộng lắm .

- Sao các cậu biết là thầy không chỉ sống ở Nhật ? Tuy thầy mới chuyển đến trường vài tháng nhưng trông thầy đâu có vẻ gì là người mới chuyển đến Nhật Bản đâu .

- Là bạn Takeshi đã kể đó . Bọn tớ đã bắt chuyện với cậu ấy khi cậu ấy mới chuyển đến trường mình và có vẻ có nhiều bỡ ngỡ . Bạn ấy kể rằng , ba cậu ấy từ nhỏ đã sống và học tập ở bên Mỹ , sau khi gặp mẹ cậu ây , họ nảy sinh tình cảm , kết hôn , sau khi cậu ấy được 4 tuổi thì họ trở về Nhật Bản sinh sống , bởi cả hai đều là người Nhật đã xa quê hương nhiều năm , bây giờ họ muốn trở về Nhật Bản định cư . – Ran bồi hồi nhớ lại .

- Các cậu cũng thân nhanh quá ha , mới gặp mà đã kể tất tuồn tuột rồi .

- Phải rồi , đâu như kẻ vô tâm nào đó ? – Sonoko mỉa mai châm biếm . Song lại chuyển sang giọng bi thương ngay tức thì .
- Sau cái chết của con gái , thầy bị sốc nặng lắm , phải vào viện điều dưỡng , gần một tháng trời mới ra khỏi bệnh viện mà lại gặp phải tình huống này . Nạn nhân thứ hai đó là học sinh trong lớp của thầy , chắc sẽ gợi lại cho thầy những kí ức đau thương .

Cả ba cùng thở dài đánh sượt một cái , hiếm mới có dịp họ có cùng chung một ý nghĩ .

Sau khi tạm biệt Sonoko trước cổng trường , chỉ còn lại Ran và Shinichi trên con đường về nhà .

Shinichi mải mê với những ý nghĩ mông lung liên quan tới án mạng , nhắc tới án là cậu quên tiệt hết tất cả , kể cả chuyện đã làm cậu bứt rứt suốt cả buổi hôm nay . Ran sau khi rời khỏi Sonoko cũng chẳng hé răng thêm nửa lời , hai con người cứ như đang đi trên hai đường thẳng song song , cô không nói cậu cũng lặng im .

Shinichi tự nhủ mai sẽ hỏi Sonoko sau vậy , cậu tạm biệt Ran rồi mất hút sau cánh cửa nhà .

Chỉ còn lại một mình Ran , một quãng đường ngắn ngủi để trở về nhà , nhưng sao bước chân lại nặng trịch như vậy , hôm nay trời không mưa nữa nhưng trong lòng cô bé lại bị thứ cảm giác âm u bao trùm , lạnh và lẻ loi .
 
Hiệu chỉnh:
p/s : một sự trùng hợp khá thú vị , đầu chap miêu tả cơn mưa , đến khi đang viết đến giữa chap này thì ngoài trời cũng mưa luôn , mưa cũng đến sáng hôm sau :D
mỗi tội 4h sáng , đầu óc mụ mị , ta lại cảm thấy hơi ghê vì cơn mưa này
 
hi, chỗ nàng mưa à, chỗ ta chỉ thấy lạnh lạnh thôi, chả mưa gì hết.
thích quá hôm nay vô sớm được đọc sớm.
hic hic, thương Ran quá đi mất thôi, chắc lúc này mẹ Ran đã dọn ra ở riêng rồi, chán ông Mori kinh.
Tính bé Sonoko giống y xì đúc nguyên tác, chỉ tội cho Ran vẫn bé xíu mà đã phải chịu đựng một mình. nàng miêu tả diễn biến tâm lý của Ran như vậy cũng y nguyên tác nữa, luôn chịu đựng một mình, không muốn người khác phải bận tâm, chỉ luôn lo nghĩ cho người khác, ôi Ran của ta :KSV@17:
p/s: chờ đợi thêm diễn biến vụ án nha, tiếp tục phát huy tốc độ và cả chất lượng như vầy nhá
 
Quay lại
Top Bottom