Chương 8
Liên hệ gần nhất… liên hệ gần nhất của cô, chính là anh.
Ran theo Shinichi đi vào trung tâm thương mại. Đáng lẽ vào giờ này trung tâm đã đóng cửa, chỉ còn le lói ánh đèn pin từ những cảnh vệ trực ban, vậy mà hôm nay chẳng khác gì ban ngày, người người nườm nượp qua lại, cả trung tâm hầu như đã bật hết đèn và hệ thống cảnh báo lên, nhốn nháo chẳng khác gì những dịp có event.
“Rốt cuộc là có chuyện gì thế?” Ran há hốc mồm nhìn mọi người đang bận rộn, phải có đến hơn hai mươi cảnh vệ đang rà soát xung quanh.
Shinichi bước lên thang cuốn, xoay người nhìn lướt một vòng đại sảnh chính: “Có hai kẻ gian lén vào trong này, chưa rõ mục đích nhưng trên người chúng có vũ khí.”
Ran vừa nghe anh nói xong đã hối hận vì chính bản thân cũng vừa mới bước lên thang cuốn, không thể trở lại. Không sao, lên tới trên kia rồi cô lại đi thang cuốn vòng trở xuống.
Shinichi rõ ràng nhìn ra ý định của Ran, anh nhướng mày khiêu khích: “Cô thử đặt một chân ra khỏi trung tâm xem, xem tôi sẽ xử lí cô thế nào.”
Ran sắp khóc đến nơi: “Anh xem tôi chỉ có mỗi khả năng nhìn thấy ma là hay, anh đưa tôi đến đây làm gì, còn sợ chưa đủ loạn hay sao?”
“Tôi cũng chưa bảo cho cô đi bắt kẻ gian. Trật tự đi.”
Lên đến nơi, Shinichi bước ra trước, chu đáo đứng lại đợi Ran ra khỏi cùng rồi hộ tống phía sau cô. Trông ra dáng là thế nhưng cô biết rõ, anh như thế là để ngăn cô chạy trốn…
Shinichi đưa cô lên tầng thượng của trung tâm. Trung tâm thương mại ngoài loại hình buôn bán còn có cả loại hình cho thuê chỗ ở và nhiều dịch vụ khác ở các tầng trên cùng. Khách sạn nghỉ ngơi ở đây còn đạt chuẩn năm sao, có hồ bơi phục vụ trên tầng thượng. Anh vừa đi vừa kể cho cô nguyên do tại sao cô cần phải có mặt ở đây.
Hồ bơi mấy hôm nay xảy ra chuyện rất bất thường. Chả là nhiều du khách khi thư giãn tại đây đã không hiểu tại sao bị đuối nước trong khi nước hồ rất nông, mực nước cao nhất chỉ tới vai của một người trưởng thành để đảm bảo an toàn. Bọn họ sau khi tỉnh dậy đều sợ hãi cho biết, tất cả đều bị một thế lực vô hình nào đó kéo chân, có người còn thấy được, đó là một cánh tay trắng nõn nhưng tím tái, sơn móng màu đỏ nổi bật dưới làn nước trong xanh.
Hiện giờ không du khách nào dám mò vào hồ bơi vì tin đồn ma quái đó, làm tổn hại nghiêm trọng đến uy tín và doanh thu của trung tâm nên Shinichi rất lo ngại, nghe chuyện này xong anh chỉ nghĩ ngay đến Ran, tìm cô đến kiểm chứng.
Ran chăm chú lắng nghe anh nói, thần sắc cũng dần nghiêm túc trở lại. Cô ngẫm nghĩ một hồi, chẳng lẽ lại là ma nước? Nhưng ở hồ bơi rất khó xuất hiện loại ma này. Ma nước chỉ tồn tại ở những nơi nhiều ám khí và nhiều người chết đuối thôi.
“Để tôi xem sao.” Cô gật đầu.
Đêm đã khuya, mặt nước hồ bơi vô cùng phẳng lặng, vì đã lâu không có hơi người nên cảnh vật ở đây nói chung vẫn hơi u ám. Ánh trăng và sao phản chiếu với nước hồ, tạo nên những vệt trắng đẹp đẽ. Ran đi một vòng xung quanh, đôi mắt tím biếc nhanh chóng rà soát xung quanh. Thân ảnh nhỏ nhắn cuối cùng dừng lại ở một vị trí bên mép hồ. Tối nay Ran ăn mặc rất thoải mái, chỉ một cái quần short tôn dáng và áo phông đơn giản. Đôi chân thon dài kia hoàn toàn lộ ra trong đêm tối.
Dưới nước nãy giờ vốn tĩnh lặng đột nhiên nổi bọt khí ùng ục, ngay ở nơi Ran đang đứng. Cô lập tức cảnh giác, sau đó hơi khom người xuống để quan sát rõ hơn. Một chùm tóc đen nhánh dài xuất hiện, nổi bồng bềnh trên nước. Tim cô nhảy lên một cái, lại cố chấp khom xuống thấp hơn. Ran còn chưa kịp làm gì tiếp theo thì một cánh tay từ dưới nước thò lên, đúng như miêu tả, nó trắng một cách tái nhợt, màu sơn đỏ loang lổ trên móng tay đánh thẳng vào thị giác của cô.
Nó hướng tới mắt cá chân của Ran, dường như định bụng chỉ bằng một lực mạnh lôi tuột cô xuống dưới.
Ran trợn mắt, nhìn cánh tay đó càng lúc càng gần chân cô hơn.
Ê ê, cô không biết bơi nha!
Còn đang phân vân không biết nên đạp vào cánh tay gớm ghiếc đó bằng chân trái hay chân phải cho tiện thì tay cô đã bị một lực mạnh kéo giật về phía sau. Ran giật mình nhìn người vừa kéo mình, lại quay đầu nhìn cánh tay đó đang tan biến dần trong không khí, mặt hồ lại phẳng lặng như lúc ban đầu.
Shinichi trừng mắt với cô: “Làm cái gì vậy?”
Anh vừa mới cách xa cô một tí đã thấy cô như muốn nhảy xuống hồ bơi tắm khuya luôn.
Ran vẫn lặng im, chăm chú nhìn vào mặt hồ, một lát sau mới quay sang Shinichi: “Thật sự có đấy.”
“Có sao?” Shinichi kinh ngạc nhìn cô. “Ý cô là, thứ đó…?”
Cô gật đầu, nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại bực mình giằng tay mình ra khỏi tay anh. “Tôi suýt tí nữa đã lôi được nó lên rồi. Anh chạm vào tay tôi làm nó lại biến mất đó.”
Shinichi đầu chảy đầy vạch đen, ngay từ đầu là ai đã bám riết theo anh chỉ để chạm vào người anh vậy? Giờ còn trách ngược lại…
Không sao, dù gì cũng đang là vụ làm ăn bình đẳng giữa hai bên, Shinichi rất thoải mái nằm nghỉ ở mấy cái ghế dài bên cạnh hồ bơi, nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang nhảy qua nhảy lại xung quanh hồ để tìm ma, trong đầu tính toán dù cho cô có rơi xuống nước cũng còn có anh cứu.
Nằm một hồi lại buồn ngủ, vừa định chợp mắt một tí thì điện thoại lại reng. Shinichi lấy điện thoại ra từ trong túi áo, lướt mắt qua cái tên đang nhấp nháy trên màn hình, nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Có chuyện gì?”
“À, ban nãy anh để quên ví ở chỗ ăn, tôi thuận đường mang qua cho anh đây. Anh đang ở trung tâm phải không?” Aoko nói, phe phẩy cái ví kẹp trên tay, không biết ban nãy có chuyện gì mà Shinichi lại vội vội vàng vàng rời đi.
“Không cần gấp như vậy, sáng mai tôi ghé chỗ cô lấy cũng được. Trung tâm đang nguy hiểm lắm, cô đừng đến.” Shinichi day day trán, mệt mỏi đáp lời.
“Thế nhưng…” Aoko ngập ngừng. “Tôi đã ở dưới hầm đỗ xe rồi.”
“…” Anh đập trán. “Vậy cô cứ đứng ở đó, nhớ là ở yên trong xe. Tôi gọi cảnh vệ đến lấy rồi đưa cô ra ngoài.”
Sắp cúp máy, anh lại bổ sung thêm: “Nhớ là đừng ra ngoài đi lang thang đó.”
Nhét điện thoại vào trong túi áo, Shinichi lại lấy ra một bộ đàm mini, nói vào trong đó: “Tôi là Shinichi Kudo, cảnh vệ nào đang ở gần hầm đỗ xe lập tức trả lời.”
Rè rè vài tiếng, khoảng một phút sau đã có hồi âm. “Giám đốc, tôi là Kaito Kuroba, sẵn sàng chờ lệnh.”
“Tốt lắm.” Shinichi trả lời, nói ngắn gọn việc Aoko đang ở hầm đỗ xe và những việc cần làm.
“Đã rõ.”
Một lần nữa cúp bộ đàm, Shinichi mới thở phào nhẹ nhõm, mới có một đêm mà bao nhiêu là chuyện tìm tới. Anh vừa mới ngẩng đầu lên thì đã bắt gặp Ran đang đứng trước mặt, đôi mắt tím biếc như không như có đang lấp lánh ý cười trêu chọc.
“Không tìm nữa sao?” Shinichi hỏi.
“Không thấy nữa, con ma đó hình như đi nơi khác rồi.” Báo cáo xong, Ran lại to gan chọc ghẹo ông chủ. “Mỹ nữ đến sao anh lại không đích thân đi xuống? Thật là phụ lòng người ta.”
Anh sửng sốt, hóa ra cô lại dám nghe lén anh từ nãy đến giờ. Anh chỉ khẽ nhếch môi. “Tôi chỉ sợ vừa xuống đã nhận được tin báo lần này thật sự có người chết đuối trong hồ bơi.”
Ran: “…”
Trêu đùa một chút, Ran lại nhạy cảm bắt gặp một cái bóng trắng kì lạ đang di chuyển ngoài hành lang, cô lùi lại vài bước, nghiêng người nhìn ra rồi lại nhìn Shinichi, đưa ngón trỏ lên môi ra hiệu cho anh im lặng. Sau đó, cô và anh, một trước một sau rón rén ra khỏi hồ bơi.
Ran nhìn kĩ cái bóng trắng trước mặt, đó là linh hồn của một người phụ nữ trung niên, ăn mặc sang trọng, trông bà ta như vừa đi đâu đó về, tay khoác một chiếc túi phiên bản giới hạn, kiêu ngạo sải bước trên hành lang khách sạn, cô thậm chí còn nghe rõ mồn một tiếng chiếc giày cao gót nện xuống nền.
Đến cuối hành lang, bà ta đi thẳng vào trong phòng VIP hạng nhất.
Ran cũng dừng lại, đưa tay sờ sờ cánh cửa phòng, quay sang Shinichi đang đầy nghi vấn đứng phía sau cô. “Giám đốc, anh có chìa khóa phòng này không?”
“Phòng này hình như đang trống.” Shinichi phối hợp rất nhanh chóng, rút điện thoại ra gọi cho ai đó.
Hiệu suất làm việc của Shinichi thật cao, những người dưới trướng anh cũng như vậy, chẳng mấy chốc đã có nhân viên đưa chìa khóa đến.
Ran thận trọng bước vào phòng. Không hổ danh là phòng VIP hạng nhất của khách sạn năm sao, trang trí lộng lẫy, không gian cao quý, từng đồ vật đều được chạm khắc vô cùng tinh tế. Số tiền chi trả cho một đêm ở đây có thể bằng chi phí sinh hoạt của cô trong cả năm ấy chứ.
Rẽ vào phòng ngủ, Ran đã nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia đang ngồi bên bàn phấn, đang tháo bớt đồ trang sức rườm rà trên người.
Bà ta dường như đang chuẩn bị đi ngủ.
“Thật kì lạ.” Ran không kìm được thốt lên.
Shinichi nhìn cái gi.ường trống không trước mắt, ai oán nhìn cô: “Làm ơn tôn trọng nhau tí đi, rốt cuộc là cô đã nhìn thấy những gì?”
Nãy giờ anh hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, ngoan ngoãn đi theo cô, làm mọi việc cô bảo mà một chút xíu cô cũng không để ý đến anh.
“Hồn ma này rất kì lạ. Bà ta sinh hoạt giống như đang còn sống vậy.” Ran nói cho Shinichi biết nhưng mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ kia.
Rất rõ ràng, cô thấy động tác tay của bà ta hơi khựng lại.
“Còn sống sao?” Anh không hiểu mấy ý của cô. “Sao cô không thử hỏi bà ta?”
Ran nhìn người phụ nữ đã nằm lên gi.ường, đắp kín chăn ngủ. “Bà ta không muốn nói chuyện.”
“Đi thôi.”
Ngẫm nghĩ một hồi, Ran xoay người bước ra khỏi phòng, vẫy vẫy tay với Shinichi.
Shinichi tuy vẫn còn mông lung nhưng vẫn đi theo Ran ra ngoài, anh khép cửa phòng lại, giao chìa khóa cho Ran, anh liếc mắt. “Nhiệm vụ của cô đó, mau chóng giải quyết đi.”
“Anh yên tâm, loại ma này có hơi cứng đầu nhưng tôi vẫn có cách trị.” Ran vỗ vỗ ngực, cười tươi rói, sau đó lại ra vẻ lấy lòng. “Còn bây giờ thì… anh cho tôi về nhà ngủ nha.”
“Không được.”
Hai chữ lạnh như băng khiến Ran trợn mắt. “Tại sao?”
Cô rõ ràng chỉ bán nghệ chứ đâu có bán thân…
“Ai biết được bà ta sẽ làm ra chuyện gì chứ.” Shinichi cho rằng quyết định của mình là hết sức sáng suốt. “Tôi cho cô một căn phòng ở bên cạnh, đêm nay ở lại đây đi.”
“Nhưng mà tôi không muốn.”
“Ở đây có gì không tốt.” Anh rất nghiêm túc xem xét, “Làm tốt việc đi, rồi tôi sẽ thưởng cho cô.”
“Hừm…”
Ran yếu ớt, rồi lại yếu ớt chống đối hai ba lần, đương nhiên không chống nổi sự biến thái vô sỉ của người nào đó, đành ngoan ngoãn nhận thêm một chiếc chìa khóa phòng, ở ngay bên cạnh phòng VIP hạng nhất kia. Đây cũng là một căn phòng thuộc loại VIP, bài trí không hề thua kém căn phòng kia, dù vậy thì Ran cũng lười để ý, cô muốn về nhà ôm Kazuha ngủ cơ. Mà nhắc đến Kazuha mới nhớ, cô vội lấy điện thoại nhắn một tin cho chị họ, nội dung là mình sẽ không về nhà đêm nay.
Được ăn ở miễn phí trong sự không cam tâm cũng làm cho da mặt của Ran dày lên một tí, cô gọi tất tần tật đồ ăn thức uống có trong menu ra, hận không thể ăn hết một lần mà ngồi nhâm nhi từng cái, đến cái bánh gato nhỏ xíu trong ngăn tủ lạnh chứa sẵn cũng không tránh khỏi sự càn quét của cô.
Ran ngồi đối diện cửa ra vào, vây quanh là đống đồ ăn mà cô đã gọi, bởi không khí xung quanh rất im lặng nên cô tự tin rằng chỉ một tiếng mũi vo ve cũng sẽ làm cho cô chú ý, vì thế cô quyết định “án binh bất động”, chờ hồn ma kia có động tĩnh.
Shinichi sau khi đưa chìa khóa cho cô đã cáo từ rồi lặn đi đâu mất tâm, vậy mới nói, anh ta thật là thích ôm việc vào người, trung tâm đang loạn cả lên mà còn có tâm trí để ý đến việc này, đúng là một con người chỉ thích lời chứ không chịu lỗ.
Thời gian dần trôi, thoáng cái đã đến nửa đêm, dạ dày đã sớm lấp đầy đồ ăn nên mắt cô cũng bắt đầu không nghe lời mà díp lại. Ran nhéo má mình, cố làm cho bản thân tỉnh táo trở lại. Nhưng mà, giám đốc hình như cũng đâu có cấm mình ngủ…
Ran phóng lên gi.ường, được rồi, chỉ một lát thôi…
Cô nhắm mắt nghỉ ngơi, thỉnh thoảng chớp một cái để theo dõi cái hành lang vắng bóng.
Cương quyết là thế nhưng rồi Ran cũng không kìm được đánh một giấc dài đến mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng. Cô hốt hoảng bò dậy, mò ra cửa nhìn căn phòng VIP hạng nhất kia, định bụng lấy chìa khóa mở cửa xem hồn ma kia có còn ở đó không.
Còn chưa đợi cô hành động thì bóng trắng đó đã vụt ra khỏi phòng, điềm tĩnh hướng theo lối của hành lang mà đi tới.
May quá! Ran nhủ thầm, sau đó đóng cửa phòng của mình lại, đi theo người phụ nữ trung niên kia.
Rõ ràng đây là giờ thức dậy chuẩn mực của một người phụ nữ đã đứng tuổi, bà ta không hề xem như là mình đã chết. Nhưng tại sao lại chọn khách sạn của tập đoàn Kudo hay tại sao lại kéo chân du khách trong nước thì Ran vẫn chưa biết được.
Nơi mà hồn ma kia đến là quầy bar, hiện giờ vì chỉ mới bốn giờ sáng nên du khách hay nhân viên phục vụ cũng đều không có mặt ở đây. Bà ta ngồi lên cái ghế cao, rồi không biết tìm đâu ra một chai rượu mạnh, đặt lên bàn nhâm nhi, rõ là thong thả.
Ran ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, nhìn chăm chăm bà ta, quyết hỏi cho ra lẽ.
Người phụ nữ trung niên cũng không giấu diếm nữa, bà ta thành thực khai hết ra.
“Cô vẫn chưa chết?” Ran há hốc mồm, cô cũng biết có vài linh hồn chỉ rời khỏi thể xác một thời gian nhưng dạo gần đây thì thực hiếm gặp.
“…”
“Thế cô ở đây làm gì?”
“…”
“Ra là vậy, nhưng tại sao cô lại quấy rầy du khách ở hồ bơi cơ chứ?”
“…”
“Hừm, làm vậy thì có hơi không thỏa đáng. Như vầy đi, tôi cũng có chút quen biết với giám đốc ở đây, tôi hứa sẽ giúp cô, nhưng sau khi xong việc, cô nhất định phải quay trở về đó, thân xác của cô vẫn còn trên cõi đời này, lỡ như linh hồn nào hung ác ăn cắp thì coi như xong.”
Người phụ nữ gật đầu lia lịa, rõ ràng rất vui vẻ.
Ran cũng vui vẻ, giải quyết thật là nhanh chóng.
Nhưng vui vẻ không được bao lâu, rắc rối lại tìm đến cô.
Hai kẻ gian cư ngụ trong trung tâm bị bao nhiêu người truy bắt vẫn không tìm ra, Ran chỉ đi tìm ma mà không hiểu tại sao lại tìm được chúng luôn rồi.
Rõ ràng… rõ ràng là cả một tập đoàn đi lùng bắt cơ mà, tại sao… tại sao lại để một mình cô gặp phải chuyện này cơ chứ!!!
Ran trừng mắt nhìn hai gã đàn ông cao to cầm súng đang dần tiến tới gần mình, th.ân thể không tránh khỏi có chút phát run.
“Cô em có khẩu vị mạnh nhỉ, mới sáng sớm đã đi uống rượu.” Một trong số đó cười nhạo.
“Thật may mắn cho cô em vì đã gặp được chúng ta đấy.” Tên còn lại vô cùng hưng phấn.
May mắn ông cố nội nhà ngươi ấy. Ran mắng thầm.
“Nào, đã ở đây thì dẫn đường cho bọn anh ra khỏi đây đi. Cái tập đoàn khỉ gió này thật là nhiều khu, bọn cảnh vệ thì đã vây kín ở dưới rồi. Ra khỏi rồi, bọn anh hứa sẽ thả cô em đi ngay.” Tên đầu trọc nói, khuôn mặt thật là gian dâm khiến Ran không thể nào tin nổi.
“Nhưng mà… Tôi cũng là lần đầu lên đây, nên cũng không biết đường nào cả.” Ran cười hì hì, tay trái đã len lén rút điện thoại trong túi ra, nhấn gọi liên hệ gần nhất.
Điện thoại còn chưa thông đã bị một tên kéo mạnh xuống khỏi ghế, may mà cô đã kịp nhẹ nhàng đặt điện thoại ở góc khuất.
Ran liếc tên vừa động thủ với cô, “Này, anh có được dạy là phải dịu dàng với phụ nữ không hả?”
“Mau dẫn bọn anh ra khỏi đây, thời gian gấp rút lắm rồi.” Tên đầu trọc đã hơi bực mình, thô bạo ra lệnh cho cô.
Ran ngẫm nghĩ, bây giờ dẫn chúng đi tùm lum chính cô cũng không biết đường thì ai mà biết để đến cứu, thà ở yên đây cô còn có thể kéo dài thời gian chờ người đến giúp.
Thấy Ran cứng đầu không chịu di chuyển, một tên nổi cơn thịnh nộ, bàn tay to giáng một cú tát lên khuôn mặt trắng nõn của cô.
Ran bị tát đến choáng váng, bị tát đến trời đất quay cuồng, cô ngẩng đầu, nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Tên khốn nạn!!!
Ran đột nhiên di chuyển, đôi chân thon dài đạp một phát vào hạ bộ của gã đàn ông đang đứng đực mặt ra. Còn đối với gã vừa tát cô, hừ, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, huống chi nãy giờ còn chưa đến năm phút, cô lập tức vận dụng những chiêu thức đã học, một phát đấm gãy răng hắn ta, một phát khiến mũi hắn xịt máu tung tóe, một cú đá cho hắn ta lăn quay bò càng, một cú đạp mạnh lên cái bàn tay thối tha đã tát cô. Tiếng xương răng rắc kêu lên, Ran thỏa mãn đấm thêm mấy phát, ngồi lên người hắn, tát lia lịa vào khuôn mặt đã đầy thương tích kia.
“Này thì tát, e rằng từ trước đến giờ cũng chỉ có một mình ngươi dám tát bổn cô nương ta đây.”
Không biết cô đã giật giải quán quân Karate bao nhiêu lần từ thời trung học, thật là đáng thương. Trên đời này làm gì có người mà cô không thể đối phó, nếu có, chỉ có thể là ma.
Tên còn lại há hốc mồm nhìn đồng bọn đang bị cô gái nhỏ nhắn kia dập cho tơi bời, hắn ta vội cầm súng lên, hướng thẳng đến Ran.
Hồn ma người phụ nữ trung niên nãy giờ vẫn đứng đó, thấy nguy hiểm lập tức nhắc nhở Ran.
Cô xoay đầu, đôi mắt tím biếc sắc lẻm phóng về phía tên cầm súng. Hắn ta bị ánh mắt của cô dọa đến run người, tay cầm súng có chút không vững.
Thế nhưng dù nhanh đến cỡ nào cũng không thể đá được khẩu súng kia xuống trước khi bị bóp cò, mắt thấy hắn ta đã dứt khoác đặt tay lên cò súng, Ran hốt hoảng, trong chốc lát chẳng biết nên nằm xuống hay đứng dậy để tránh được phát súng kia.
Đạn còn chưa vụt ra khỏi súng thì tên đó đã bị một lực mạnh đá cho đập mặt xuống sàn.
Ran chớp chớp mắt, chỉ thấy Shinichi khuôn mặt lạnh tanh thuận tay kéo hắn ta ngược trở lại, đấm thêm vài đấm nữa. Đôi chân dài mạnh mẽ đá khẩu súng qua một bên.
Hoàn hảo!
Ran ở một bên sung sướng đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Liên hệ gần nhất… liên hệ gần nhất của cô, chính là anh.
“Giám đốc.” Cô vui vẻ gọi, đôi mắt tím biếc cong lên thấy rõ.
“…” Shinichi không đáp, chỉ khẽ cười, nhưng rồi nhìn thấy gì đó, anh lại hơi cau mày.
“Sao thế?” Ran hỏi.
“Đứng lên đi.” Anh hắng giọng, hơi mất tự nhiên xoay mặt đi chỗ khác.
Đến lúc này Ran mới nhìn lại, thấy bản thân đang ngồi trên người gã đàn ông ban nãy vừa tát cô, hắn ta thì đương nhiên đã bị dày vò đến tơi bời, chẳng còn sức để ý đến cô, mà cô thì mặc quần short ngắn, hai chân trắng trẻo hoàn toàn lộ ra, có vẻ hơi… e hèm, khiêu gợi.
Hai chữ cuối lập tức làm khuôn mặt Ran nóng ran, cô ngại ngùng gãi đầu, đứng dậy và lùi đi thật xa… thật xa… chỉ hận không thể lùi khuất tầm mắt anh.
Sau đó, các cảnh vệ ập vào, nhanh gọn lẹ lôi hai gã to xác đi mất. Trong đó đương nhiên có cả Kaito và Amuro, họ rõ ràng nghi vấn nhưng vì công việc và vì Shinichi – tên giám đốc quyền cao chức trọng vẫn ở đó nên họ không thể đến gần hỏi chuyện. Ran cười gượng, dùng khẩu hình nói sẽ giải thích sau.
Mọi người dần tản đi, Ran nhớ đến việc của mình, cô tiến tới lấy điện thoại giấu từ dưới ngăn bàn ra, mở khóa màn hình. Màn hình sáng lên làm cô suýt tí nữa hộc máu. Cuộc gọi… cuộc gọi vẫn còn duy trì. Thời gian từ nãy đến giờ cũng gần nửa tiếng đồng hồ rồi.
“Giám đốc, sao anh không tắt máy?” Ran tức giận hỏi người nào đó đang đứng bên cạnh.
“Tắt máy thì làm sao tìm thấy cô.” Shinichi ra vẻ như việc Ran hỏi là một điều rất kì lạ.
“Thì ít ra tìm thấy tôi rồi anh cũng nên tắt máy đi chứ. Tiền trong tài khoản của tôi đi tong hết rồi.” Ran sụt sùi, đồ giàu có nhà anh sao hiểu được cuộc sống kham khổ của tôi cơ chứ.
“Tưởng gì…” Anh bật cười. “Lần này cô làm rất tốt, một mình hoàn thành hai việc luôn ấy chứ.”
“Hừ…” Ran mở tài khoản kiểm tra, y như rằng, chỉ còn đúng 1826 đồng cuối cùng. Huhuhuhuhu…
Đang khóc thầm cao hứng thì khuôn mặt của cô bỗng dưng bị nâng lên, Shinichi chạm nhẹ vào má phải của cô, đôi đồng tử xanh biếc tối sầm lại. “Làm sao thế?”
Nãy giờ bận rộn nhiều thứ quá khiến Ran quên đi việc vừa bị tát, giờ anh khơi lại làm cô bỗng dưng thấy đau đau. “Không có gì, chỉ là không cẩn thận bị tát một cái thôi.”
“Hừm.” Anh trầm giọng. “Sưng đỏ lắm đấy.”
“Tôi biết.” Ran nghiến răng, cái tát mạnh như vậy mà mặt cô nguyên vẹn được mới hay. “Cũng may tôi đã kịp trả thù.”
Shinichi ngẫm nghĩ một hồi, nhớ lại bộ dạng của cô và tên bị đánh tơi tả mới hiểu ra, lại bật cười.
“Nhìn không ra cô trước mặt mấy con ma vô hình vô ảnh thì yếu đuối, mặt khác lại là một con mèo giỏi cào người.”
Ran đen mặt, xin lỗi nhé, ma còn làm ra nhiều chuyện ghê gớm hơn thế nhiều.
Nhắc đến ma Ran mới nhớ ra chuyện chính, bèn kể cho Shinichi nghe chuyện cô đã điều tra được.
Thật ra, người phụ nữ trung niên kia vẫn chưa chết, chỉ là linh hồn bà ta đã tạm thời rời khỏi thể xác. Cuộc sống của bà ta vốn không khá giả mấy, lần trước vì may mắn đã quay được phiếu rút thăm nghỉ ba ngày hai đêm tại khách sạn của tập đoàn, cuộc sống vương giả tạm thời khiến bà ta mê muội, vì thế nên trở lại thực tại bà ta không cách nào chấp nhận được, làm việc nặng nhọc nên lâm bệnh nặng phải vào bệnh viện, hồn thể trong thời gian đó đã xuất đi đến đây. Bà ta nói mình chỉ muốn ở đây để xem sự kiện cuối cùng của khách sạn trong mùa này, việc kéo chân du khách chỉ là muốn thời gian này không ai bén mảng vào hồ bơi, bà ta thích nơi đó nhất, xong việc sẽ lập tức quay trở về cơ thể của mình.
“Đó là lí do cô bảo trông bà ta rất kì lạ phải không?” Shinichi hỏi.
“Đúng vậy, bà ta sinh hoạt như thời gian còn ở đây.” Ran thở dài.
“Sự kiện mà cô nói hẳn là màn bắn pháo hoa chín giờ đêm nay rồi.” Anh suy tính. “Nếu vậy, tôi sẽ cho người phong tỏa khu vực hồ bơi nốt ngày hôm nay. Cô đi tiễn bà ta.”
“Được.” Cô gật đầu.
Ngày mới lại đến, tập đoàn may mắn đã giải quyết được mấy kẻ gian trước khi mở cửa nên hôm nay trung tâm thương mại vẫn mở cửa chào đón khách, guồng quay công việc vẫn nhịp nhàng như mọi ngày, giống như ngày hôm qua chưa từng xảy ra một sự cố nào.
Ran trở về căn phòng làm việc nhỏ của mình, cặm cụi xử lí công việc đến tận trưa mới có thời gian rảnh. Cô chất hộp đồ cuối cùng lên kệ, thở phào nhẹ nhõm, sau đó thả người lên chiếc sofa êm ái. Đêm qua chỉ ngủ có bốn tiếng khiến cho cô lâm vào tình trạng thiếu ngủ trầm trọng, quầng mắt thâm đen, khuôn mặt tái nhợt.
Thật là một cái giá quá đắt phải trả. Ran chỉ nghĩ lung tung một hồi đã ngủ mê man.
Đồng hồ tíc tắc tíc tắc điểm giờ, Ran ngủ không được yên ổn, dường như có hồn ma nào đó phá cô, nhưng cô không gượng dậy nổi, chỉ khẽ rên rỉ trở mình.
Một lúc sau, cả người cô bỗng nhiên ngã vào một điểm tựa, điểm tựa này không phải là cạnh ghế sofa nhưng cô không đoán ra được nó là gì. Hồn ma kia bỗng nhiên không phá phách nữa, tất cả trở nên yên bình. Cô chép miệng, lại cảm thấy má phải có một thứ gì đó thật ấm chạm vào, khẽ vuốt ve, cảm giác cực kì thoải mái.
Ran đưa tay sờ sờ điểm tựa, thật là vững chắc, sờ một hồi dứt khoác dừng ở một chỗ, ôm chặt lấy.
Giấc ngủ này, cô ngủ rất ngon.
...
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ :x
Ghé qua nhớ like và cmt cho Au zui đó nha :x 