@bunnythao91 Cảm ơn bạn đã tiếp tục ủng hộ mình nhé ^^ Mình nhớ bạn có comt trong RLYT nè

Mà bạn bảo ảnh nặng vía làm mình buồn cười quá

Ảnh phải đặc biệt vậy mới thành được với Ran chứ hehe
@Haine Mình cũng có xem phim đó và cực ghiền chị nữ chính lẫn anh nam chính luôn

Chị nữ chính thì cover hay có tiếng còn anh nam chính đẹp trai thôi rồi

Nhưng phim mình dựa vào để viết fic là phim The Master's Sun - drama của HQ ra năm 2013 ấy chứ không phải phim đó. Ran có thể nhìn thấy chứ không đơn thuần là ngửi thôi (phần giao tiếp được thì cả hai đều có

) Và một phần đặc biệt nữa là khi Ran chạm vào Shin các hồn ma sẽ biến mất

^^ Btw, cảm ơn bạn đã ủng hộ ^^
Chương 2
“Cô ấy vẫn luôn bên cạnh anh.”
Ran đã từng rất cố gắng đi tìm việc làm, từ lái taxi cho đến làm thư kí cho một công ty kinh doanh nhỏ.
Khổ nỗi lần nào cũng bị các hồn ma phá cho hỏng việc.
Khi lái taxi, khách của cô lúc nào cũng là những con ma đáng sợ, dọa cho cô bỏ luôn chiếc xe mà chạy.
Khi làm thư kí, có một lần đưa trà cho ông chủ và khách hàng thì cô gặp một hồn ma bị cả một cây rìu to tướng đâm ở giữa trán đứng bên cạnh, làm cho cô giật mình hất cả chén trà nóng vào khách.
Haizzzz…
Ran chán nản mở cửa vào nhà, nằm vật xuống nền.
“Về rồi đấy à?” Kazuha đang đánh răng trong phòng tắm, nghe tiếng động liền thò đầu ra ngoài. “Em lại đi bắt ma sao? Con gái gì mà gần mười hai giờ đêm mới về đến nhà.”
Kazuha là chị họ của cô, từ khi vào thành phố sinh sống đến giờ đều là hai chị em nương tựa giúp đỡ lẫn nhau. Khi Ran bị tai nạn hôn mê, cũng là Kazuha đã chăm sóc cho cô, lấy cả khoản tiền dành dụm của mình trả viện phí. Ran cảm thấy rất có lỗi với Kazuha, bản thân từ sau tai nạn đã trở nên giống tâm thần, không giúp gì được cho chị mình cả.
Ran lăn lộn vài vòng, quyết tâm nói: “Ngày mai em sẽ đi tìm việc làm.”
“Thế à? Lần này lại là gì?”
Ran chu môi, suy nghĩ một hồi, chợt nhớ đến chàng trai ban nãy. “Hình như em đã gặp được một người đặc biệt.”
Kazuha bước ra ngoài, cầm khăn lau khô mặt, nhìn Ran dò hỏi: “Đặc biệt thế nào?”
“Chưa thể nói trước điều gì.” Cô mỉm cười gian xảo. “Em định đến tập đoàn Kudo.”
“Tại sao?” Kazuha ngạc nhiên, “Em định làm công việc gì?”
Ran biết, cô chưa có trình độ cũng như bằng cấp gì nên cô không mơ ước cao xa, chỉ là, cô muốn thử một lần. “Bất cứ việc gì.”
Kazuha gãi đầu, em gái cô lại bị dọa đến ngu người đấy à…
***
Sống là phải vươn lên - châm ngôn sống hiện nay của Ran Mori, vì thế ngay ngày hôm sau, cô đi đến tập đoàn Kudo dò la tình hình.
Nếu cô không nhầm thì ngày hôm ấy, bác Agasa đã gọi anh ta là “Giám đốc”.
Tức là giám đốc của tập đoàn Kudo ư?
Tập đoàn Kudo bao gồm một trung tâm thương mại và một công ty tài chính. Công ty tài chính thì cô thua, không cách nào bước chân vào được, nên cô quyết định ghé vào trung tâm thương mại.
Đúng là xa xỉ, cô càng nhìn bảng giá càng cảm thấy hoang đường, một cái túi xách bé tẹo mà đắt đến như vậy sao…
Đương nhiên, trong đây cũng không thể thiếu các “bạn” của cô. Cô đã gặp một con ma ngồi ở thùng rác, một con ở nhà vệ sinh, vài con thì đi lang thang. Các loại ma cứ ở mãi một chỗ là loại mà ngày trước khi còn sống có điều hối tiếc, không muốn đi khỏi. Ai chà, vậy thì con ma ở thùng rác và nhà vệ sinh là nuối tiếc cái gì vậy…
Ran vừa đi vừa ngâm nga khe khẽ giai điệu của một bài hát, khi đến lối rẽ, cô đã nhìn thấy chàng trai ngày hôm qua.
Ran vội lùi lại, núp sau cái cột, len lén đưa mắt nhìn về phía đó.
Người con trai đó mặc một bộ vest chỉnh tề, vừa đi vừa thảo luận gì đó với đoàn người bên cạnh, đi sau là bác Agasa.
Cô biết là cô đoán đúng mà!
Ran cứ theo dõi đám người cho đến khi tất cả đều đi vào thang máy, riêng người con trai và bác Agasa đứng bên ngoài khẽ khom người chào.
Chỉ chờ có vậy, Ran phóng lên như tên lửa đến trước mặt anh ta, tươi cười chào hỏi: “Xin chào, anh còn nhớ tôi không?”
Người con trai đơ mất vài giây, sau đó anh ta nhíu mày, “Cô là…?”
Vẫn là bác Agasa lên tiếng trước, vui vẻ và đầy dịu dàng: “Cô Mori đây mà. Có chuyện gì thế cô?”
Ran vui vẻ gật đầu với bác Agasa, tay chỉ chỉ người con trai: “Tôi muốn nói chuyện với anh ta.”
Người con trai kịp lúc nhận ra cô gái tâm thần hôm qua, lập tức trên mặt tràn ngập sự khinh bỉ: “Tôi không có chuyện gì để nói với cô cả.”
“Một lát thôi. Tôi hứa sẽ không làm mất thời gian của anh.” Ran đưa mắt nhìn anh ta.
Bác Agasa nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cậu cứ đi nói chuyện với cô ấy đi, tạm thời lịch trình trống.”
Người con trai mím môi, anh ta khẽ gật đầu, “Được thôi, ra ngoài đi.”
Ran biết ý cảm ơn bác Agasa, vội xoay người đi theo.
…
Shinichi thong thả đút tay vào túi quần, “Cô Mori, cô có mười phút.”
Mori… Hình như tên cô ta là Ran Mori.
Ran bặm môi, hẹn thì hẹn được rồi, nhưng cô thật sự không biết nên nói gì bây giờ.
“Tôi muốn thử một chuyện.”
Shinichi vẫn nhìn cô, chờ đợi lời nói tiếp theo.
Ran nhìn xung quanh, khu đất cô và Shinichi đang đứng khá vắng vẻ, nó nằm ở phía sau trung tâm nên hầu như không hề có người qua lại.
Thời tiết khô nóng đến rát người, không hề có một cơn gió, thế nhưng, cái xích đu kia vẫn đung đưa.
Ran chỉ tay về cái xích đu: “Anh thấy gì không?”
Shinichi xoay người nhìn, anh đương nhiên không hiểu gì. “Một cái xích đu.”
“Anh có biết tại sao nó đung đưa không? Trong khi trời không có gió.” Ran nghiêng đầu, ra vẻ đang thách đố một đứa trẻ.
Shinichi nheo mắt: “Cô muốn nói gì?”
“Tôi có thể nhìn thấy linh hồn của người đã chết.” Ran nói. “Bây giờ, có một linh hồn đang ngồi trên cái xích đu ấy đung đưa.”
Hồn ma của đứa trẻ mỉm cười với cô, nó thích thú đẩy cái xích đu mạnh hơn.
Shinichi sững người, nhìn chăm chăm Ran.
“Và… mỗi khi tôi chạm vào người anh…” Ran tiến lên, chạm vào cánh tay đang buông thõng của anh.
Đứa trẻ đột nhiên tan biến, để lại một làn khói huyền ảo mà chỉ Ran mới có thể thấy.
“Các hồn ma đều biến mất.”
Chiếc xích đu cũng dừng lại, trở lại hiện trạng vốn có của nó.
Shinichi nhìn chiếc xích đu, lại nhìn Ran, một cảm giác tê như điện giật chạy ngang sống lưng anh.
“Thế nên, tôi muốn nói, anh là người rất quan trọng đối với tôi.” Ran chớp chớp mắt, lần nữa nắm lấy cánh tay Shinichi, “Anh có thể cho tôi một vị trí làm việc bên cạnh anh được không?”
Phản ứng của người bình thường đều là đơ cứng ra, Shinichi cũng không ngoại lệ, nhưng cuối cùng, anh lại mỉm cười: “Tôi biết, cô không bị điên.”
Ran mừng rỡ, “Sao tôi có thể bị điên được cơ chứ?”
“Mà là bị hoang tưởng.” Nụ cười trên môi Shinichi vụt tắt, anh gạt tay cô ra. “Nghĩ ra một câu chuyện khá hay để lừa tôi đấy. Tiếc cho cô, tôi không phải là người sẽ dễ dàng tin như vậy.”
“Tôi không lừa anh.” Ran trợn mắt, “Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật.”
“Nhìn thấy ma? Chạm vào tôi là biến mất? Cô đang nói chuyện với trẻ lên ba đấy à?” Shinichi càng nói càng thấy nực cười, anh xoay người bỏ đi. “Muốn vào làm việc thì hãy bắt đầu từ vị trí nhỏ nhất phù hợp với cô, lừa tôi như vậy chả có lợi lộc gì đâu.”
Ran: “…”
Huhuhuhu… Sao mình lại nghĩ là anh ta sẽ tin cơ chứ…
***
Nhỏ nhất thì nhỏ nhất chứ, sợ gì không dám làm!
Thế nên, cô đã đăng kí vào bộ phận lao công của tập đoàn (

)
Ran thất thểu đi về nhà, ngày làm việc chính thức là ngày mai cơ, cô vẫn còn một ngày để nghỉ ngơi.
Cô đi ngang qua căn hộ kế bên căn hộ của mình, thấy cửa đang mở, bên trong có tiếng động loạt xoạt. Cô nghĩ thầm, chắc người chủ đang dọn dẹp. Xem người ta kìa, còn cô đã bao lâu không dọn dẹp nhỉ?
Hưm, Ran tra chìa khóa vào ổ, đột nhiên tỉnh ngộ.
Căn hộ cạnh mình làm gì có ai ở…
Mặt Ran tái đi, khoan đã, có khi nào người ta mới dọn vào mà mình không biết không? Nhưng từ hôm qua đến giờ cô có nghe tin gì đâu. Chẳng lẽ lại một hồn ma khác tới ám cô?
Ran đi lùi lại vài bước, nhìn vào trong căn hộ ấy, một bóng đen đang khom người làm cái gì đó, thoắt ẩn thoắt hiện.
Ran đánh bạo lên tiếng: “Này!”
Bóng đen ấy ngước mặt lên, mỉm cười với cô.
Mắt Ran lập tức sáng lấp lánh, trai đẹp nha!
Trai đẹp hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“À, vì bình thường ở đây không có người ở…” Cô gãi đầu ngượng ngùng.
Trai đẹp ra vẻ cảm thông, lại mỉm cười hạ gục trái tim Ran: “Tôi vừa mới chuyển tới, thật xin lỗi vì chưa kịp chào cô.”
“Không sao đâu.” Ran xua tay, “Anh cứ dọn dẹp đi.”
Anh ta bỏ dở công việc đang làm, tiến ra cửa, chìa bàn tay ra với Ran: “Chào cô, tôi là Kaito Kuroba.”
Ran cười đáp trả: “Tôi là Ran Mori.”
***
Ngày đầu tiên đi làm không quá tệ, các cô làm chung với Ran rất vui tính.
“Cháu còn trẻ thế này mà sao lại chọn công việc nặng nhọc thế?” Một cô làm chung hỏi.
“Vâng… cũng vì hoàn cảnh thôi ạ.” Ran trả lời, cười giả lả cho qua chuyện.
Tuy nhiên, cô ổn không có nghĩa là mọi thứ đều ổn.
Trung tâm thương mại Kingdom thuộc tập đoàn Kudo – tức nơi Ran đang làm việc - bị đồn có ma vì một bức ảnh lan truyền trên mạng. Bức ảnh được chụp dưới đài phun nước nổi tiếng ở giữa lòng trung tâm, trong ảnh là ba cô gái học ở cấp bậc trung học phổ thông, nhưng bên cạnh là một bóng đen rất đáng sợ, có hình dạng giống con người nhưng lại không phải là con người, mờ mờ ảo ảo như vậy làm dấy lên rất nhiều nghi vấn. Nhưng ba người trong cuộc đã thừa nhận lúc đó không hề có ai đứng bên cạnh họ.
Các bài báo và tin tức về việc này mọc lên như nấm. Có người táo bạo ra giả thuyết rằng đó chính là người bạn gái đã mất của giám đốc tập đoàn.
“Bạn gái?” Ran ngạc nhiên hỏi.
Đang là giờ nghỉ trưa nên mọi người tụ lại để đọc báo.
“Cô mới vào không biết là phải.” Một người tốt bụng giải thích cho Ran, “Cách đây tám năm, tức là khi giám đốc mười bảy tuổi ấy, giám đốc và bạn gái khi đó bị bắt cóc. Đội cứu hộ chỉ kịp cứu giám đốc ra khỏi chiếc xe trước khi nó phát nổ thôi, còn cô bạn gái xui xẻo bị mắc kẹt lại.”
Ran há hốc mồm. “Oaaa…”
“Cả tập đoàn chẳng ai dám nhắc tới chuyện này công khai. Giám đốc thật sự rất ghét… Mà hình như giám đốc vẫn nhớ thương cô bạn gái đó, về sau hôn sự chẳng có cái nào thành.” Người đó chặc lưỡi. “Mấy tên nhà báo này chán sống rồi.”
Ran gật gật đầu, cô chớp mắt, nhớ lại sự việc ngày hôm qua…
Cô chạy ra chỗ tòa phun nước, ngó nghiêng ngó dọc, rồi lại nhìn vào bức ảnh đang lan truyền.
Không phải… Vốn không phải là cô ấy.
Mang theo tâm trạng rối bời, cô bắt đầu làm việc cho ca chiều.
“Tránh ra!” Ran vừa quét vừa tức giận quát.
Mọi người quay lại nhìn cô.
Chợt nhận ra mình vừa làm gì, Ran gãi đầu, cười xòa: “Không có gì đâu ạ! Không có gì đâu!”
Mọi người nhìn nhau đầy khó hiểu rồi lại quay đi.
Ran tức tối liếc người bên cạnh. Vâng, là “người” mà chỉ có mình cô nhìn thấy.
“Cậu đi chỗ khác chơi đi.” Rút kinh nghiệm lần đầu, Ran hết sức nhỏ nhẹ mà gần như là thì thầm nói với hồn ma đang quấn quýt bên cô không rời – một cậu thanh niên trẻ tuổi nhưng khá ngông cuồng.
“…”
“Tại các người mà tôi làm cái gì cũng bị đuổi, tôi không muốn lại xảy ra việc này đâu nhé!”
“…”
“Khôngggggggggggg…”
“…”
Một người con trai mặc vest đen đi lướt qua chỗ Ran, thấy cô cứ thầm thì với bản thân thì lấy làm lạ, anh lùi lại vài bước, nhìn ra người con gái thì ngạc nhiên: “Mori?”
Ran đang cãi nhau với ma thì chợt nghe có người gọi tên, cô ngẩng đầu, “Á? Kuroba?”
“Cô làm gì ở đây vậy?” Kaito cười khì nhìn dáng vẻ lúng túng của Ran.
Cô đứng dậy, kéo lại bộ đồng phục trên người. “Tôi làm việc ở đây, như anh thấy đó.”
“Trùng hợp quá. Tôi và cô làm chung chỗ rồi.”
Ran nhìn anh: “Anh là cảnh vệ?”
Kaito lại cười, anh giả vờ đứng thẳng người, chào tay nghiêm nghị: “Chào cô Mori, tôi là đội trưởng đội cảnh vệ, rất hân hạnh được làm quen với cô.”
“Giả quá đấy!” Ran bật cười. “Gọi tôi là Ran thôi, Mori nghe khách sáo lắm.”
“Cô cũng có thể gọi tôi là Kaito.” Kaito trả lời, “Chiều nay chúng ta cùng tan làm nhé, nhà cũng gần nhau mà.”
“Được thôi.” Ran gật đầu.
“Thế… tôi đi đây. Tạm biệt.” Kaito lại hài hước chào tay, xoay người đi làm việc.
Ran nhìn theo bóng dáng cao ráo đang rời đi, đã lâu rồi không có người con trai nào bắt chuyện với cô như vậy, vì vẻ ngoài kì lạ của cô chứ còn tại sao…
Cô mỉm cười ngọt ngào, vừa xoay người lại thì bị dọa chết khiếp.
Có người đang đứng đó…
Vâng, và đó là Shinichi Kudo, giám đốc tôn kính nhà cô.
Shinichi nhìn cô bằng ánh mắt thú vị, giống như là một thứ đồ chơi ấy…
“Cô khá nghe lời tôi đấy.” Anh lướt mắt qua bộ đồng phục trên người cô.
Hừ… Ran không phục trong lòng nhưng bên ngoài vẫn vui vẻ. “Vâng, cảm ơn giám đốc đã soi đường dẫn lối cho tôi.”
“Làm quen được một anh chàng khá đấy nhỉ?”
Ran nghe ra trong lời nói có ý không tốt, cô khó chịu đáp: “Anh ấy là hàng xóm của tôi.”
“Tôi không cần biết chuyện đó.” Shinichi nhún vai. “Làm tốt công việc của cô nhé.”
Anh xoay người bỏ đi.
Ran tức tối nói với theo: “Anh đáng ghét thật đấy, vốn dĩ tôi định nói cho anh một tin tức cơ.”
“Tin gì?” Anh quay lại nhìn cô kèm theo nụ cười châm chọc. “Lại có con ma nào xung quanh làm cô khó chịu và muốn chạm vào tôi à?”
Ran: “…”
Ừ thì có thật đấy…
Nhưng đó đâu phải điều cô muốn nói đâu…
“Tôi biết, người ở đài phun nước không phải cô ấy.” Ran nói.
Nụ cười trên môi Shinichi nhạt dần. “Cô ấy?”
“Đúng. Cô ấy.”
“Cô ấy?”
“Đúng vậy, là cô ấy, nhưng đó không phải cô ấy.”
“Ý cô là cô ấy?”
“Tôi đảm bảo. Không phải cô ấy.”
Người qua đường: “… Hai người làm ơn nói chuyện dễ hiểu một chút đi…”
“Ý cô là gì?” Shinichi hỏi.
“Tôi đã nhìn thấy cô ấy.” Ran nói một cách chắc chắn.
“Cô lại định lừa tôi à?” Shinichi lạnh lùng đáp. “Tôi rất ghét. Đây không phải là trò cô có thể đem ra sử dụng nhiều lần đâu. Tôi có thể khiến cô biến khỏi nơi này ngay lập tức đấy. Vào đây nghe những chuyện hoang đường rồi lại đem ra chơi với tôi?”
Ran cười lạnh, cô nhìn thẳng vào đôi mắt màu xanh biển kiêu ngạo của anh. “Cô ấy có mái tóc màu hung đỏ, ngắn tới vai.”
“…”
“Đôi mắt của cô ấy có màu xanh lục, rất đẹp.”
Khuôn mặt Shinichi dần tái đi. Tất cả tin tức về cô ấy anh đều đã phong tỏa, tại sao…?
“Lần cuối cùng, cô ấy mặc một chiếc váy trắng, đúng không?” Ran mỉm cười đắc ý.
Ngày hôm qua, sau khi Shinichi rời đi, cô đã nhìn thấy cô ấy.
Cô ấy rất đẹp, nhưng đẹp một cách thê lương. Cô ấy dõi theo Shinichi, trong đôi mắt ấy toàn là vẻ đau lòng.
“Cô ấy vẫn luôn bên cạnh anh.”
...
Mấy chương đầu chưa có tình huống gay cấn mấy
Mong các bạn sẽ tiếp tục theo dõi cốt truyện và ủng hộ mình nhé kk 