trả nợ này

có ai trả cho em tiền Dcom nhé
chap mới:
Cuộc sống……
Không đơn giản như những điều ta nghĩ…….
Cuộc sống…..
Không chỉ là ngày mai cũng giống hôm nay……
Cuộc sống…..
Không phải là vòng quay của những điều định hình sẵn có…..
Cuộc sống…..
Là một chuỗi trường kì dài tìm lại chính mình……
Cuộc sống…….
Là những ngày đấu tranh dài vô tận……
Bất cứ ai và bất kể ai……
Cũng đều chỉ là những con rối của trò đời!
Mùa ngày đang vào đông và chiếc lá rơi trước mặt thềm đãkhông còn nữa, cành cây xơ xác,những cơn gió thoảng qua lạnh buốt và đau nhóiđến từng cơn….
Hoa nở! Cái loài hoa không chọn cho mình mùa xuân để nở màchỉ nở và duy nhất dịp đông. Ánh lửa le lói rồi bùng cháy trên từng chiếc lámột cách mạnh mẽ và bất diệt. Trạng nguyên chỉ có thể là nó mới đủ sức đơm láđỏ giữa trời đang tuyết trơi. Cánh hoa dày ánh lên sự ham sống sự vươn lên mạnhmẽ và đầy nghị lực. Dòng nhựa chảy dưới chiếc lá đỏ tràn trề. Giá như……..emđược như đóa hoa ấy!
Ngày trước anh thường bảo anh yêu nhất là cánh trạng nguyên.Giữa thời khắc mà muôn vàn loài hoa chết đi trong lạnh buốt thì chỉ có nó mớidám khoe sắc hương. Anh cũng ước là em cũng như vậy:
“như một cánh trạng nguyên sẽ mãimãi đơm lá đỏ trong ngày tuyết”
Nhưng em lại không như thế. Em sinh ra đã u sầu ảm đạm. Cuộcđòi bắt em phải sống số kiếp của một kẻ chẳng bao giờ được vui tươi. Em ít cười,ítnói. Em cũng không giỏi mấy thứ như nữ nhi thường tình….Thứ em biết duy nhất làđàn!
Nhưng cung đàn của em cũng đau có vui tươi có hạnh phúc. Chỉcó khúc sầu thương,dăm ba đoạn tuyệt tình,khúc bạc mệnh hay là tự tình màthôi…..
Trời thật bất công đối với em….
Và bất công cả với anh nữa……!
“tinh tinh”
“tinh tinh tinh”
“tinhhhhhh”
Thứ âm thanh của chiếc đàn hạc lại vang lên xoáy vào nhữngkhoảng không vô hồn lạnh ngắt. Gió đông thổi lạnh hơn và gần con người hơn. Nócứ thích đến thật gần sau đó là rít từng cơn vào d.a thịt , cứa từng đường vàotrái tim và làm lạnh đi cả tình yêu…..
-đoạn thứ 4 và thứ 5 con đánh sai rồi?
Em đưa mắt nhìn ngón tay của Sami đặt trên cung đàn. Ngóntay xanh ngắt vì lạnh. Em nhíu mày buồn bã,Sami cũng như em. Mãi mãi và mãi mãichắc chỉ sống trong đau khổ…..
-chào tứ phu nhân.
Sami đứng dậy cúi chào em một cách cẩn trong. Mùi hương củacánh trạng nguyên nhẹ nhàng đưa vào sống mũi…..
-con buồn vì chuyện của cậu thiếu gia nhà này à?
Em hỏi đưa ánh mắt tím nhìn vào ánh mắt nâu thẳm của Sami.Ánh mắt đó trước kia em nhìn thấy nó tràn rề nhựa sống và tình yêu. Ánh mắt đógiống ánh mắt mà em hay nhìn anh ngày trước. Nhưng bây giờ ánh mắt đó như ánhmắt em. Buồn bã,ưu tư,khó hiểu,khó đoán,khó nắm bắt…..
-vâng. Một chút ạ.
Sami cười. Một nụ cười buồn…..
-chuyện hủy hôn phải không?
Em hỏi. Sami và Shinichi từng có một hôn ước.Nhưng Shinichilại gạt phắt và không công nhận nó. Shinichi đã từng tuyên bố rằng mình sẽkhông bao giờ lấy một người hầu.
“cô muốn trèo cao nhưvậy sao?”
“Shinichi à chỉ là…”
“sao? Đừng gọi tôi làShinichi. Sami à,muốn trèo lên chức thiếu phu nhân nhà này không dễ đâu. Tôikhông thích cô càng không muốn cưới một con hầu như cô. Ba cô là người giúp giađình tôi thì sao? Có hôn ước thì sao? Nhưng bây giờ tôi tuyên bố hủy hôn.”
-hủy càng tốt. Đỡ phải sống đau khổ với kẻ không có tình cảmvới mình.
Em nói một nụ cười chua xót nở ra. Ngày ấy giá như em đượchủy hôn với hắn thì có lẽ bây giờ em đã có một cuộc sống khác. Hạnh phúc hơn…..
-có lẽ người nói đúng.
Sami đưa ánh mắt nhìn em. Và bất chợt cô nhìn thấy mộtthứ…….
Một giọt nước mắt nhẹ nhàng lăn trên gò má của tứ phunhân…..
Một giọt nước mắt lăn nhẹ nhàng và đầy chua xót……
“Sami à,con đau khổ vì hủy hôn với Shinichi. Nhưng ta còn đau hơn hàngvạn lần khi phải sống với kẻ mà ta không hề yêu. Cho dù ta và hắn chẳng hề gặpnhau thêm một lần nào từ hôm đó. Nhưng nỗi đau làm vợ kẻ mình không yêu thì đaukhổ hơn từ bỏ người mình yêu hàng vạn lần….”
Vạn Xuân Lầu.
“tướng công,người vào đây”
“tướng công,thiếp chờ chàng mãi”
“tướng công,tướng công”
Tiếng chào tiếng mời gọi…..
Tiếng rao mua bán tình yêu một cánh rẻ tiền…..
Tiếng nhẹ nhàng thổn thức của thứ tình cảm một đêm…..
Tất cả vang vọng trong vạn xuân lầu. Những âm thanh vang lêncủa những kẻ vì tiền mà bán đi đức hạnh. Và tiếng cười hả hê của những kẻ dùngtiền mà để đổi lấy thứ gọi là tình yêu mà nói trắng ra là mua đi phẩm giá củamột người phụ nữ…….
Vạn Xuân lầu có nghĩa là vạn mùa xuân là ai đến đây đều đượchưởng hạnh phúc. Đúng là như vậy……..
Tuy nhiên hạnh phúc đó không phải được đổi bằng tình yêubằng sự đồng cảm của một con người với ái tình mà họ muốn giữ……
Mà đó chỉ là dùng tiền để mua lấy hạnh phúc,mua lấy cái khátkhao cháy bỏng trong dục vọng của con người……
Căn phòng với ánh nến mờ mờ…….
Mùi hương thơm thoang thoảng của son phấn…..
Cánh môi hồng…….
-công tử Kudo ngài đã đến lầu này bao lâu mà chưa từng baogiờ có cô gái nào có thể cùng chàng ‘một ngày hạnh phúc’
Một cô gái khẽ đưa mắt nhìn cậu công tử có ánh mắt màu xanhnước biển tay đang nâng chén rượu nồng.
-im miệng, loại như các cô không xứng được hầu hạ ta đâu.
Cậu nói đưa ánh mắt xanh nhìn cô gái đang mặc trên người duynhất chiếc yếm đào ẩn mình trong chiếc chăn đầy khơi gợi.
-vậy ai mới xứng được hầu hạ công tử?
Cô gái hỏi một nụ cười nhếc mép đầy kiêu ngạo. Cậu đến đâybao nhiêu lâu cũng chỉ uống rượu làm thơ. Chưa ai từng có thể động được đếncậu. Một chiếc cúc áo của cậu cũng chưa ai có từng cởi nó ra được. Cậu công tửnhà Kudo cho dù thiên hạ đồn là có đi lầu xanh nhưng cũng chỉ là vẻ bề ngoàicậu ta chưa từng thèm động tới bất kì cô gái nào….
Cậu im lặng và tiếp tục uống rượu. Mùi rượu nồng…
-thiếp quên mất ngay cả người đính hôn công tử cũng bỏ thìchắc là chẳng có cô gái nào xứng với công tử.
Cậu lại tiếp tục uống rượu. Không phải là không cô gái nàoxứng với cậu mà là cậu không xứng với người ta. Cả cuộc đời cậu có lẽ đã chẳngthể nào quên được những thứ mình đã chứng kiến đã nhìn thấy trong đêm đó….
Nó ăn mòn trí não cậu đến nỗi mỗi khi nhìn thấy người đóhình ảnh nước mắt hay những đau khổ một thời luôn hiện về khắc khoải và vẹnnguyên…
“keng”
Tiếng chai rượu rơi tiếp theo là tiếng vỡ của thứ gì đó…..
Cô gái lầu xanh nở nụ cười không thể kiêu ngạo hơn…….
-giờ thì công tử có không muốn tôi hầu hạ cũng không thểkhông được nữa rồi.
Cô đưa mắt nhìn ly rượu ở trên bàn. Trong rượu có thuốcmê…..
“chỉ cần tí thuốc này mà có thể bước chân vào nhà Kudo thìđúng là quá dễ dàng”
-dễ như thế gì ai mà chẳng muốn bước vào.
Cánh cửa phòng bật mở,từ bên ngoài hai cánh vải trắng từ từcuốn lấy vị thiếu gia nhà Kudo. Cô chớp mắt hướng ra cửa một cô gái với ánh mắtmàu tím buồn đang đứng trên không mà không cần chân chạm vào bất cứ một vật gì.Gió thổi rít qua mái tóc màu đen dài bồng bềnh….
“soạt”
-khụ khụ.
Sau tiếng ho cô mở mắt không thấy vị công tử nhà Kudo đâu cảthay vào đó là tiếng của mấy bị khách xôn xao. Nhìn lại thật kĩ cô thấy mọingười đang nhìn mình cánh cửa phòng không biết từ đâu đã bị hạ đổ nhanh nhưchớp…..
Sớm mai.
Giọt sương long lanh đậu trên cành lá chút hơi sương phảngthoang thoảng và lạnh ngắt…..
Gió thổi rít qua từng cơn.Mặt hồ phản chiếu hình ảnh một đôimắt tím dày dặn và xăm xăm…..
-tứ phu nhân.
Tiếng âm thanh phát ra từ đằng sau lưng. Em vẫn tiếp tụcngồi đó,không quay lại ánh mắt vẫn hướng vào một điểm nào đó trong muôn vàncảnh tựơng trước mắt…..
-tỉnh rồi sao?
em hỏi đưa tay hái một chiếc lá non mơn mởn trên cành cây.Chiếc lá duy nhất còn sót lại trong ngày lạnh giá….
-người biết võ công?
Shinichi hỏi đưa ánh mắt nhìn em thật lâu. Cậu không thểtưởng tượng được là em biết võ công. Càng không thể tưởng tượng ra việc em sẽđưa cậu rời khỏi Vạn Xuân Lầu….
-thì sao? Ta không được quyền biết sao? Cô ta bỏ thuốc mêvào rượu của cậu,may mà ta tới kịp. Thêm nữa ta cứu cậu vì có người nhờ ta. Giờcậu về nhà đi.
Em nói quay người lại. Ánh mắt tím của em nhìn cậu một hồithật lâu….
-vậy sao lần trước người không dùng đến nó?
-lần trước?
Nét ngạc nhiên và khó hiểu hiện lên trên khuôn mặt em…
-lúc phụ thân đánh người tại sao người không dùng nó. Ngườichịu đau trong khi người biết võ sao?
Cậu nhìn em. Tất cả cảnh tượng trong đêm 10 năm về trước cậuđều nhìn thấy…Hôm đó cậu chỉ là một cậu nhóc,nghe người ta nói vương phủ có đámcưới thì tò mò đến gần và ngó vào xem. Lúc đó cậu chỉ còn là đứa trẻ ngây thơkhờ dại nhưng ăn mòn não cậu lại là hình ảnh khác hình ảnh một cô gái bị đánhđập vì những điều mà lớn lên cậu mới có thể hiểu hết được.Hình ảnh một ngườivới đôi mắt tím cắn trăng chịu đau đớn.
-cậu nhìn thấy sao? Hồi đó cậu mới 5 tuổi mà nhớ dai nhỉ?
Em hỏi lại sau khi rút một tiếng thở dài. Ngày hôm ấy,embước chân vào phủ. Do không phục từng người ta mà bị đánh cho đến khi cảm thấychết ngay tức khắc. Em không dám dùng võ vì lỡ đâu hắn lại đến tìm cha em đểtính nợ sẽ lại bắt cha em. Em chỉ mong muốn cuộc hôn nhân đó bị hủy. Hủy mộtcách vô cớ….
-không chỉ nhớ mà còn nhớ từng chi tiết.
-quên nó đi. Và sống cuộc đời của cậu. Mặc kệ tôi.
Em nói,tiếng bước chân bỏ đi tronh khoảng không lạnh buốt….
“phập”
end
