[Longfic] Cung đàn ngày ấy...

Ngày màu …….. xám..........
“tinh tinh”

“tang tang”

“tính tính”

Khu vườn nhỏ vang bài ca tiếng nhạc…..

Chút ưu tư em ấp ủ trong lòng…..

Chúp âm vang cuối cùng của hạ…….

Trời đã sang thu…..

Và chiếc lá momiji kia đã nở……

Thảm rực đỏ cuối trời buông……

Buồn…..!

Em cất tiếng đàn,lại bài ca đau nhói. Cánh tay em đày những viết roi quấn. Em chẳng bao giờ chịu hầuhạ hắn.Vậy là em luôn bị đánh cho đến khi tay hằn lên những vết roi cuốn rõrệt…….

Tiếng đàn hạc vang lên buồn tủi,một cái buồn trầm trầm quenthuộc của em. Chút hoa bay trong gió,hoa phù dung. Phù dung luôn bay như vậymột cách buồn ưu tư. Người ta nói phù dung mỏng manh như chính thân phận ngườiphụ nữ luôn bị bất công chà đạp……

Em cười một nụ cười vô hướng. Em bước chân vào ngôi nhà nàyđã hai tháng. Một ngôi nhà danh giá bậc nhất Nhật Bản-dòng họ Kudo. Nhiều ngườicoi đây là sự sung sướng là nỗi thèm khát trong lòng biết bao cô giá trẻ. Nhưngđối với em đây là một địa ngục trần gian. Nơi trái tim em luôn bị hàng triệuvết cắn xé…..

Hai tháng phải sống với nỗi lo……

Hai tháng phải sống như một kẻ không có linh hồn……

Hai tháng, luôn bị đánh đập vì không phục tùng người ta……

Ngoài kia,tiếng kèn tiếng trống vang lên mạnh mẽ,lại đámcưới. Ngũ phu nhân đã về. Em lắc đầu lại một cô gái khác chôn vùi cuộc sống vàocái phủ loại lạc này. Về nhà này,người trên kẻ dưới dẫm lên nhau mà sống. Riêngem,em chẳng mấy qua tâm. Em chẳng có hứng…….

-shinichi có phải tứ phu nhân kia không?

Một bé gái rụt rè chỉ tay về phía em,cô bé với ánh mắt màunâu đậm và mái tóc màu đen tuyền nhìn rất dễ thương……

-tớ không biết Sami à?

Cậu nhóc đáp một cách hờ hững ra điều không quan tâm,cậunhóc có ánh mắt màu xanh như màu nước biển.

-chúng ta ra hỏi đi, người đó đánh đàn hay quá.

Cô bé giục kéo tay cậu bạn, cậu nhóc xua tay từ chối, saukhi bị cô bạn nài nỉ thì đành phải bước đi. Khung cảnh trong hoa viên lúc nàythật đẹp. Một nét đẹp buồn bã như những gì thẫm lại không thoát ra được…..

-người có phải là tứ phu nhân không ạ?

Cô bé hỏi một cách lễ phép. Còn cậu nhóc nhìn thật lâu vàocung đàn,ánh mắt xanh nhíu lại một cách rất thông minh…Ngón tay em vẫn đan trêncác sợi dây đàn. Cậu nhóc nhìn cung đàn chăm chú rồi khi bắt gặp ánh mắt em,cậumỉm cười nhẹ….

Anh đâu biết…..

Đó là lần đầu tiên anh gặp em….

Người cướp của anh trái tim…….

Và…..

Người đã bắt anh phải yêu em mãi mãi…….

-đúng vậy.

Em đáp nhẹ dịu dàng. Một chiếc lông mi rụng,em cau mày,cáicau mày hồi tưởng. Hồi nhỏ khi đi cùng Hakuba em đã nhìn thấy một người đánhđàn như cô nhóc và cậu nhóc trước mặt đang nhìn em đánh đàn. Lúc đó em bắtHakuba mua cho em một chiếc đàn và dạy em đánh cho dù cậu chẳng biết đến âmluật….

Hồi đó….em còn ngây thơ và trẻ con biết mấy. Những năm thángcùng nhau dạo chơi ở hồ sen,chiều đến cậu sẽ cùng em đi thả diều trên cánh đồng có hoa anh đào bay trong gió . Emyêu,em say mê năm tháng ấy…..Nhưng giờ…

-không ngờ mẹ tứ lại thạo âm luật như vậy.

Cậu nhóc lên tiếng xóa tan đi những âm vang vọng của quá khứtrong lòng em. Cậu nhóc cười,nụ cười trẻ con và hồn nhiên…..

-mẹ tứ? Chẳng lẽ nhóc là…..

Em hỏi,buông dở một nửa. Em không muốn nhắc đến hắn cáingười luôn làm tim em bị xé ra hàng nghìn mảnh nhỏ. Chủ nhân của ngôi nhànày-cũng chính là chồng em- thừa tướng Kudo.

-dạ,con là Kudo Shinichi.

Thằng nhóc cười đáp lại câu hỏi bằng vẻ tương tỉnh nhất cóthể.

-sao con lại biết ta thạo âm luật?

em đưa mắt nhìn thằng nhóc,có vẻ gì đó hòa đồng và rất thânthiện với bạn bè.

-dạ vì bài mà người đánh là khúc “bạc tình” âm luật của bàinày rất khó. Lúc lên lúc xuống réo rắc nếu không phải là người thạo đàn thìkhông thể đàn bài này. Nên con nghĩ người thạo âm luật.

Cậu nhóc nói một hơi,cái vẻ đắc thắng hiện lên khuôn mặt. Côbé reo lên vỗ vỗ vai khi thấy cậu nhóc nói.

-thông minh lắm.

Em đáp rồi lại tiếp tục đánh đàn…..

Cung đàn ấy….

Tích tịch…..

Tình tang….

Sao em nỡ bỏ dây đàn…..

Sầu thương…….

Em tiếp tục đánh ,lũ nhóc lắng nghe một cách chăm chú. Hoamùa này nở nợ. Cảnh sắc trong vườn chẳng khác gì một bức tranh. Một cô gái cấttiếng đàn,hoa phù dung bay. Cái đẹp buồn nhẹ,ưu tư nhẹ……

-shinichi sao con lại ở đây?

Một giọng nói cất lên xóa tan bầu không khí tĩnh lặng. Làđại phu nhân. Bà ta là mẹ của cậu nhóc cũng là người có quyền lực tối cao tronggia đình này. Bà ta-là một người ôm ấp giấc mơ danh vọng thật sự….

Em đứng dậy cúi đầu chào một cách lễ phép. Có lẽ từ sau khivề nhà này thì đây là lần đầu tiên em nhìn thấy bà ta. Bà ta đẹp nhưng đã già.Dù sao thì cũng phải thừa nhận như vậy. Nếu không thì vị thừa tướng yêu dấu đãchẳng lấy đến mấy thê thiếp về nhà làm gì…..

-ôi là tứ phu nhân đây sao? Hôm nay người lại có hứng đàncho tụi nhóc này nghe sao?

Đại phu nhân nhìn em chằm chằm. Buông vài câu mỉa mai. Emcười buồn,đưa mắt nhìn ra hồ sen trước mặt…..

-chỉ là hôm nay rảnh rỗi nên tính đàn vài bài cho bớt buồnchẳng biết có làm gì ảnh hưởng đến đại phu nhân không?

Em hỏi một cách lịch sự và từ tốn.

-hóa ra tứ phu nhân lại có hứng đàn như vậy. Cũng phảithôi,tiếng đàn nghe hay như thế đến Shinichi còn mê thì hỏi tại sao lão gia lạikhông trước tứ phu nhân về phủ. Nhưng “mảnh chĩnh” vẫn mãi là “mảnh chĩnh”chẳng thể khá lên được. Còn Shinichi,con về học bài đi,ngươi nữa Sami đừng mảichơi nữa về giúp cha ngươi đi.

Đại phu nhân phủi áo,nói liền một hơi rồi bỏ đi. Em đứng đó,lặngđi chẳng thể nói gì. Em hiểu chứ,một người như em thì không thể nào nói làkhông hiểu. Bà ta nói vậy chắc là chỉ ám chỉ đến em. Rằng lão gia cưới em chỉvì em xinh đẹp nhưng do em chẳng chịu phục tùng nên mãi mãi phải bị roi cuốnchẳng khá lên được. Mảnh chĩnh vẫn chỉ là mảnh chĩnh mà thôi…..

Chua xót thật,em cừơi mà lòng đau nhói. Em không phải làngười luôn bị hắn đánh đập mà còn phải chịu những sỉ nhục hờn ghen không đángcó. Những sự nhuốc móc cho dù em chẳng cần tranh dành…..

Chỉ vì số phận em đã an bài như vậy……………
Một ngày màu xám buồntrôi……..!​
 
buồn thật nguyên ơi.....ran bị kềm h.ãm tự do quá trời:KSV@15:
nhưng hay và cảm xúc vô cùng....:KSV@11:
p/s: anh shin ơi, mau mau giải phóng cho ran đê...và bà nguyên ơi nhanh nhanh chap mới nha:KSV@05::KSV@05:
 
Hay thật, càng ngày càng tuyệt ! :KSV@12::KSV@12::KSV@12:Câu cú, cảm xúc và cách dẫn dắt vào câu chuyện đều tự nhiên và nhẹ nhàng ! :KSV@11::KSV@11::KSV@11:Nhiều điểm ss cần phải học tập từ nhóc ! :KSV@07::KSV@07::KSV@07: Bên cạnh đó cần cải thiện 1 số điểm như lỗi đánh máy, lỗi ngắt và 1 số khúc hơi ... kì kì 1 chút ! :KSV@05: ( nhưng mà hông sao, sửa 1 tí là xong thôi )

-chỉ là hôm nay rảnh rỗi nên tính đàn vài bài cho bớt buồnchẳng biết có làm gì ảnh hưởng đến đại phu nhân không?
Ss thấy câu này em viết hơi trống không, Ran giao tiếp/nói chuyện với người bề trên thì nên xưng hô cho rõ ràng ( em, thần thiếp,... )... để thể hiện sự tôn kính và thân phận nhỏ bé của mình. Ngoài ra cần chú ý ngắt câu mỗi khi cần thiết nhé ! ( nhắc hoài :KSV@15: )

Nhưng suy cho cùng thì chap này hay lắm lắm lắm lắm lắm luôn ! :KSV@10::KSV@10::KSV@10::KSV@10::KSV@10: Chờ chap mới ! :KSV@12::KSV@12::KSV@12:
p/S: Nhóc chính thức trở thành "món ăn tinh thần" của ta, tính đến thời điểm này ! :KSV@05::KSV@05::KSV@05: ( thời điểm này ta chỉ có 3 món thôi, nhóc là thứ 4 đó :KSV@11: , muốn ta kể 3 món trước k :KSV@11: )
 
KenhSinhVien-hoatim.gif


Trời mùa này bắt đầusang thu,em ngồi trong nhà đưa mắt một cách vô định ra phía ngoài, trời buồn vài vệt đen vẽ nên bức tranh chán chường, chiếc lá momiji rụng chao nghiêng bất định bên khung cửa sổ…..

Mấy tháng qua, hắn đã chẳng ghé qua và em cũng chẳng phải ăn những đợt roi vút. Tốt thôi,đối với em mà nói chuyện này đáng để mừng. Có vẻ ngũ phu nhân là một người hiểu chuyện và thông minh,luôn phục vụ lão gia hết lòng hết sức. Chẳng giống em luôn tôn thờ một thứ gì đó……

“tình yêu…..?”

Phải,em tôn thờ tình yêu như một kẻ ngốc. Dù đã về làm thê thiếp người ta em vẫn chẳng thể nào quên nổi người mà em yêu thương,dù đã làm vợ người ta mà trái tim em vẫn bị ăn mòn bởi hình ảnh một người…..

Người đó…….

Với nụ cười nhẹ tan như nắng hạ,với vẻ thông minh điềm tĩnhvà dịu dàng. Ngừơi đó là người đã cùng em viết nên một tuổi thơ đầy hạnh phúc.Là người đã chắp cánh cho những ngọt ngào bao quanh em……

Người đó…..

Tên là…..Hakuba……

Một cái tên ăn sâu vào trái tim em. Một cái tên dễ nhớ cũng dễ quên. Một cái tên với một con người đến từ tuổi thơ và vang mãi đến hiện tại….

“tan rồi….!”

Em nói,một cái chớp mi buồn bã. Ở trong gia đình này,mỗi ngày em đều dậy vào đúng giờ đó ở trong căn phòng đó. Không đi đâu,không làm gì mà cũng chẳng cần ai…..

Mỗi ngày,như một thói quen. Em khoác lên mình bộ váy màu trắng…..Người ta từng nói,màu đen là màu của bóng tối còn màu trắng nó mới thực sự là màu của cái chết…Trái tim em cũng đã chết lâu rồi…..

Cứ thế…..

Ngày dần trôi vào đêm…..

Em tự hỏi…..

Mình còn sống hay đã chết…..

Mình sống để làm gì……

Mình đang mơ ước mong chờ điều gì……

“tách”

Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Cái rơi buồn bã thăm thẳm….Em lại khóc. Ngoài kia,mạc phủ nhà Kudo luôn tràn tiếng cười mà em lại khóc…..

Chao nghiêng,chao nghiêng…..

Momiji lại rụng rồi…..

Tiếng bước chân vào căn phòng,tiếng bước chân nhẹ lắm. Tựa như khoảng không buồn nuốt chửng mọi âm thanh vậy. Cô hầu gái lại gần em,cúi chào một cách cẩn thận….

-tứ phu nhân,thiếu gia Shinichi muốn gặp người ạ.

Em đưa tay quyệt vội đi giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gò má,đưa ánh mắt buồn bã….

-Thiếu gia Shinichi. Có chuyện gì sao?

Em hỏi,vài nét ngạc nhiên thoáng lên khuôn mặt. Ngôi nhà này,chưa từng ai đến tìm em làm gì,chứ đừng nói là một đứa trẻ như Shinichi….

-dạ,nô tì không biết ạ.

-được rồi mời thiếu gia vào đây đi.

Em gật đầu, mái tóc đen bay nhẹ nhàng trong gió…….

Shinichi đảo mắt quanh căn phòng một lượt. Nụ cười đầy tự tin trên môi cậu bé…..

-con chào mẹ tứ.

Cậu lễ phép cúi đầu. Em đua ánh mắt tím nhìn cậu,cái nhìn dày dặn và xa xăm…..

-có chuyện gì mà tìm ta vậy nhóc?

Em hỏi,nhìn cậu nhóc thật lâu. Cái nhìn chiếu tướng đầy mê hoặc. Cậu chớp mắt một cách ngây thơ và đáng yêu…..

-dạ,con đến đây là chỉ muốn nghe mẹ tứ đàn thôi ạ. Lần trước con có nghe người đàn,nhưng được một nửa nên cảm thấy tiếc.

Cậu nói đưa mắt nhìn chiếc đàn hạc đã cũ cô để ở trên bàn…
…………….​
Ngự hoa viên……. Cánh momiji bay tà tà tronggió….một chút gió thoảng…….Em đặt cây đàn trên mỏm đá rêu xanh rủ.Em sẽ đàntheo điều cậu nhóc muốn,lâu lắm rồi mới có người thích nghe em đàn…..

“tinh tinh”

“tinh tinh”

Anh đã nghe chưa…..

Bài ca em viết ngày ấy…..

Chỉ dành cho anh thôi…..

Chỉ là của anh thôi…..

Tiếc là…..

Anh chưa kịp nghe thấy…..


Tiếc là……

Em chưa kịp trao anh…..

Lá bay,màu đỏ quạnh của máu. Tàváy trắng của em bay nhè nhẹ trong ánh nắng tà. Shinichi đưa mắt nhìn em thật lâu. Cậu không biết cái điều gì ở cung đàn đó đã làm cậu muốn nghe. Cậu khôngbiết có điều gì ở cung đàn đó,khiến cậu bỏ dở những cuộc đi chơi và thả diều cùng Sami. Khiến cậu bỏ dở cuốn sách mà mình đang đọc…..

Tiếng đàn….. Sao sầu đến vậy….? Tiếng đàn….buồn đến mức một đứa trẻ con như cậu cũng thấy buồn. Tiếng đàn mà ngay từ khi nghe người ta đã muốn nhập tâm nghi nhớ…..

“phập…..!”

Thôi,lại như vậy rồi. Cứ mỗi lầnem đánh khúc đàn này là tay lại bật máu. Cứ mỗi lần em đàn khúc nhạc này là nước mắt lại chảy ra…..

-tứ phu nhân. Shinichi chạy đến,ánh mắt xanh non nớt chạm phải ánh mắt tím đang nhỏ lệ của em……

Hương mùa thu xao xuyến phảng theo gió……

Em lại khóc mất rồi……

Nước mắt,em hay khóc lắm. Nước mắt,cứ mỗi lần em khóc em lại nhớ đến Hakuba……

-người không sao chứ ạ? Có lẽ tại con muốn nghe khúc đàn mà người…..

Shinichi ấp úng,cậu nhóc thấythật có lỗi cho dù cậu chẳng thể hiểu em khóc vì điều gì….

-không phải lỗi ở nhóc.

Em nói ánh mắt tím vẫn nhỏ ra lệbuồn…..

Năm ấy,cậu đã chẳng hiểu em khóc vì điều gì…..chỉ biết năm ấy…..Ánh mắt xanh đã chạm phải ánh mắt tím thật buồn…….

KenhSinhVien-giot-nuoc-mat.jpg



trả được nợ thở nhẹ nhõm:KSV@08:
 
ôi trời ơi...đọc xong thấy hay nhưng buồn thiệt:KSV@18:
và bây giờ phải ngồi......chờ bà nguyên ra chap mới :KSV@16:
ôi nguyên ơi nhanh đê.....tui muốn xem a shin độc ác:KSV@05::KSV@05:
 
Đánh giá chủ đề cho nhóc là "rất hay" rồi đó, vì thế nên giảm spam lại tí đi ! :KSV@05: ( được 5 sao k phải dễ đâu :KSV@11: )
 
KenhSinhVien-phu-sy.jpg

“tinh tinh”

“tinh tinh”

Lại những âm thanh buồn tủi vang lên. Bàn tay em nhẹ lướt trên dây đàn. Gió thổi hương thơm của gió đồng nội-mùi lúa chín quyện một cách không thể ngọt ngào hơn với hương thơm của phấn thông. Vài chú chim hót bài ca ríu rít. Chỉ có mây trời và em là ảm đạm. Trời buồn rầu quyệt lên đám mây vài nét chám trường còn em quyệt lên cung đàn mấy nốt sầu thương…..

Em quên rồi…..

Kỉ niệm xưa cũ ấy…..

ánh đèn mờ tắt dần vào phút nhớ mong……

dù có muốn…..

níu kéo là ngu ngốc…..

chờ đợi là dại khờ…..

kẻ sống là kẻ ngu ngơ….

Shinichi nhíu mày nhìn em. Cái nhíu mày trẻ con thôi nhưng ánh lên điều như đã hiểu chuyện. Cậu nhóc hướng mắt nhìn thật lâu vào bàn tay em, cậu thích nhìn như vậy bằng vẻ mặt ưu tư nhất có thể của mình. Bàn tay em dài những ngón búp măng với gân tay xanh xao của một người yếu đuối. Cậu nhìn và tưởng tượng ra một người phụ nữ luôn luôn phải khóc những đêm dài,hay những đêm rét buốt khắp nơi chỉ tràn những âm thanh văng vẳng của gió rít từng cơn. Em mang một điều gì đó gần như là tăm tối nhưng không phải hiểu theo nghĩa là những điều xấu xa bẩn thỉu , mà là những nỗi buồn đặc quánh xoáy vào không gian sự lạnh lẽo vô hồn…..

Từ nhỏ đến lớn cậu từng nghe trên dưới không ít các bản đàn. Nhưng có lẽ cậu thích nhất chính là tiếng đàn này. Không rõ là ảo cũng không rõ là thực. Cũng như người đánh nó một người không rõ là đến từ quá khứ đau buồn hay tương lai muôn trùng rắc rở. Đàn và người cứ như là hai vật thể gắn liền. Cứ nhìn thấy đàn là cậu lại nghĩ đến em. Và cứ nhìn thấy em là cậu lại nghĩ đến tiếng đàn xa xăm đau buồn rót từng âm điệu lạnh giá vào gió….

Em như một đại diện cho sự buồn thương…..!

….

….

….

Và vì thế hằng ngày cứ như là thói quen trên một lộ trình nhất định,cái gì định hình thì mãi mãi định hình bất biến không bao giờ thay đổi: cậu đến nghe em đàn. Gần như là tất cả các ngày trong tuần đủ 30 ngày trong 1 tháng và gần 365 ngày trong một năm. Cậu bỏ dỡ cuốn tam tự kinh đang đọc,bỏ quên bài toán trên trang vở,chiếc diều hay thả cùng Sami.Cậu đnế đây để nghe em đàn. Chẳng nói chuyện gì cả chỉ nghe thôi…..

Dù có không hiểu nhưng vẫn nghe…..

Dù có không biết nhưng cố nhớ…..

Dù hư vô nhưng cố nắm giữ……

Tận sâu bên trong……

Dù biết là ảo mộng mà cứ cho thành hiện tại…..

Dù biết là sai nhưng vẫn chuyển thành đúng……

Con tim mà có ai định nghĩa nổi đâu…..?

Nhưng cuối cùng,cậu cũng đã rời xa cung đàn ấy…….Cha cậu gửi cậu xuống Miền Nam học. Đối với cậu lúc đó chỉ là cái nhớ nhà nhớ tiếng đàn thôi. Nhưng sau này là sự thay đổi về cách sống cách nghĩ và cả một tâm hồn…..

Một người lương thiện thành một tên bạo chúa……

Một người hiền lành thành kẻ bất lương…..

Một trái tim yêu thương chết mòn…..

…………………………….
Thấm thoắt….

Cánh phù dung mỏng manh rơi trước cửa phòng em đã tròn 10 năm. Em cũng đã chẳng còn nhớ là hắn đã lấy về bao nhiêu thê thiếp. Chí nhớ từ lâu lắm hắn đã chẳng ghé sang đây và em cũng đã chẳng phải chịu những đợt roi cuốn…..

Mười năm,mười mùa hoa…….

Có những chuyện mà sẽ mãi mãi còn……

Đó là……


Em vẫn yêu , em vẫn nhớ một người……..

Hình bóng đó vẫn ăn mòn não em…..

Em chưa từng quên……

Ánh đèn le lói trong đêm ấy chẳng bao giờ tắt…..

Tình ta cũng như một trường cơ dài bất tận…..

Dù có xa…..

Dù có mòn…..

Thì những năm tháng ấy…..

Vẫn rôi về sau những ảo mộng chưa hết…….

-người chẳng là gì trong cái nhà này cả. Người chấp nhận như vậy nhưng con thì không.

Tiếng nói lạnh lùng vang lên. Gió thổi từng ngọn gió xoáy vào phảng toàn những nỗi buồn….

-có thể nói đây là sự phải bội trưởng thành nhỉ?

Em cười một nụ cười chua xót cung đàn hôm ấy kết thúc bằng một nốt ngân lạ lùng. Không xao xuyến không buồn rầu mà cứ như một nốt trường ca đột ngột ngân lên. Đứng trước mặt em một người thanh niên cao ráo ánh,ánh mắt xanh ngày trước dấy lên những nỗi tham vọng…..

Cậu không nói gì chỉ mỉm cười một nụ cười nửa miệng phớt đời. Cậu trở về và khác trước hay đúng hơn là đối lập hẳn với những gì trước đây…..

Một Shinichi giàu tham muốn một Shinichi tàn bạo……

-nếu Shinichi chọn là một lãnh cháu thì cũng như vậy thôi ta chọn là kẻ mãi dại khờ. Sự phản bội trưởng thành là Shinichi lớn lên và khác trước thôi.

Em nói….cơn gió thoảng nhè nhẹ…….




KenhSinhVien-mua.jpg

 
tem+phong bì
chap mới rất hay nhưng bùn quá ss ơi, tội nghiệp ran-neechan, cứ phải sống trong đau khổ
mà tại sao anh shin lại thay đổi vậy ss, lúc nhỏ ảnh hiền lém mà :KSV@13:
 
tem+phong bì
chap mới rất hay nhưng bùn quá ss ơi, tội nghiệp ran-neechan, cứ phải sống trong đau khổ
mà tại sao anh shin lại thay đổi vậy ss, lúc nhỏ ảnh hiền lém mà :KSV@13:

hiền nhỏ lớn ác mà em! Như ss nè hồi nhỏ hiền lắm qua 10 năm lớp trưởng giờ ác lên à=))
quên thank cho ss kìa:KSV@15:dỗi em lun:KSV@18:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Về phần văn chương thì ss k bàn đến ( ss k đủ trình với tới nữa :KSV@12: ), nhưng mà ... hình như có lỗi chính tả đấy em ạ ! Tự tìm tự sửa luôn i ! :KSV@05:
Ss đang thắc mắc là Ran vẫn yêu, vẫn nhớ ai nhỉ ? :KSV@02:Đó là Hakuba hả ? Hay là Shin-chan bé nhỏ cute nhỉ ? :KSV@05: Nói chung là chờ chap mới của em ! :KSV@12::KSV@12::KSV@12: Cố gắng là đừng xì pam nữa, fic này sẽ đông người đọc lắm đó ! :KSV@10::KSV@10::KSV@10:

Charm nói….cơn gió thoảng nhè nhẹ…….
( :KSV@05: )
 
Nhớ Shin-chan cũng có sao đâu, cute thế mà k yêu thì hơi phí ! Gặp ta là ta yêu liền ! :KSV@05:

Charm nói….cơn gió thoảng 'nằng nặng'…….
( :KSV@05::KSV@05: )
 
haiz
hiện đang buồn đọc fic càng buồn thêm(nhà mất điện nên chẳng nhìn thấy gì mà đọc =.=) nhưng lướt qua phần đầu sao nhóc viết chuyện đã khác xa rồi thực sự rất .... khác, nhóc đã thay đổi rất nhiều. Hôm nay tham gia diễn đàn của tên conan7 làm ta nhớ 365 rất rất nhiều, nay đọc fic của nhóc làm ta nhớ 356 nhiều hơn nữa. Ôi 365 thân iu,
36510.gif
MW thân iu.
Chết nãy giờ nhầm nhọt,nhóc việt hay lắm tiếp tục phát huy và ra chap mới nhanh lên nhé :)
 
hehe vui quá nguyên ới ơi...cuối cùng cũng đến ngày anh shin độc ác:KSV@05::KSV@05:
mà ko biết ảnh có ác với ran ko nhể:KSV@18::KSV@18:
p/s: nhanh chap mới nha bà:KSV@14:
 
×
Quay lại
Top Bottom