+_* hihihi

Cảm động quá àk!!!!!!!!!!!!

Lúc nãy Vader có đi lòng vòng xem fic của các huynh tỉ nhà ta.......tự dưng cảm thấy fic của mình........kém quá đi!!!!!!!!!

Nhưng may nhờ có sự ủng hộ tinh thần từ bà con, bây giờ thì........zui hơn ùi.

Tiếp nha!

Hôm nay, như thường lệ, khi đã gấp lại những tập hồ sơ vừa có lời giải đáp, Conan đưa tay kéo chiếc ngăn trên bàn rồi lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ, bên trong chỉ còn vẻn vẹn một viên thuốc.
'' Khi cậu uống viên thuốc cuối cùng, tức là viên thuốc thứ ba trăm sáu mươi sáu, cơ thể cậu sẽ vĩnh viễn........không thể lớn lên được nữa...''- Câu nói của Haibara hôm đưa cho cậu lọ thuốc vẫn văng vẳng bên tai, nhưng cậu có thể làm gì hơn chứ? Cậu muốn đến thăm Ran ngay lập tức, nhưng không phải với hình hài cậu nhóc Edogawa Conan mà là chính cậu, Kudo Shinichi.
- Xin lỗi, tớ không thể làm gì hơn.......Đây có lẽ là lần cuối cùng cậu được ở bên cô ấy dưới bộ dạng một cậu thanh niên mười tám tuổi cao ráo, điển trai đấy.....- Một cô bé với mái tóc nâu ánh đỏ đứng tựa lưng vào cánh cửa, đôi mắt nâu nhìn xa xăm không mảy may một chút cảm xúc- Suy nghĩ kĩ chưa, Kudo?
Cậu khẽ nhếch mép, và rồi cười........Cậu cười! Nụ cười lần đầu tiên hiện lên trên khuôn mặt cậu kể từ ngày cậu nghe tin Ran chết. Haibara nhìn nụ cười của cậu với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn tò mò, nhưng dù sao thì cô cũng hiểu nụ cười ấy không dành cho cô.
- Ý..ý cậu là sao hả Kudo? Cậu........định làm vậy thật à?- Haibara hốt hoảng chạy đến gần cậu khi cậu khẽ mở nắp lọ thủy tinh ra, trút nhẹ viên thuốc vào lòng bàn tay và........cho vào miệng nuốt một cách ngon lành.- Cậu......có thật là cậu muốn như thế không? Đồ ngốc! Có thể cậu sẽ vĩnh viễn không bao giờ trở về hình dạng thật của mình nữa đó!- Cô gắt, ánh mắt long lên nhìn cậu, giận dữ.
Cậu nhẹ nhàng đặt lọ thuốc lên bàn, và, không nhìn cô, cậu nói:
- Chỉ cần tớ còn là tớ, dù là một giây tớ cũng muốn cứ mãi được ở cạnh cô ấy. Có lẽ tớ sẽ thú nhận sự thật với cô ấy trước khi tớ vĩnh viễn trở lại là nhóc Conan đấy, Haibara à.......Tớ sẽ nói với cô ấy rằng tớ yêu cô ấy biết nhường nào, và xin lỗi cô ấy về việc giấu thân phận Edogawa Conan của tớ...Có lẽ tớ còn bảo thêm cô ấy rằng sẽ không lâu đâu nếu cô ấy cứ chờ tớ để cùng nắm tay rảo bước tới thiên đường........
- Cậu......đang nói cái quái quỷ gì thế hả Kudo, nên nhớ rằng nước Nhật cần có cậu, một thám tử thiên tài, cho nên dù chuyện gì xảy ra đi nữa thì cũng đừng ích kỉ như thế, có được không?- đôi mắt Haibara ngấn nước.
- An tâm đi, tớ sẽ không chết trước khi giải quyết hộ sếp Megure mọi vụ án đâu, nhưng ngày ấy sẽ chẳng còn xa nữa.........- Cậu không nhìn cô, cất những bước chân mệt mỏi ra khỏi căn phòng, bỏ mặc Haibara đứng đó với hai dòng nước mắt rơi, ướt đẫm đôi môi khô:
- Ngốc.......cậu ngốc......ngốc lắm, Kudo Shinichi! Có thể vì người con gái cậu yêu mà làm mọi chuyện...đó chính là cái mà người ta gọi là tình yêu hay sao?
Khác với mọi ngày, hôm nay cậu sẽ không đi xe mà đi bộ tới ngọn đồi ấy. Trải từng bước chân trên đường phố Beika, dưới ánh nắng ngọt lịm màu mật ong. Đột ngột những cơn gió tràn ngập qua đường phố, nơi dòng nười không ngừng chảy, gió cuốn theo những cái gì đó, một trong số đó mắc trên tóc cậu, cậu nhẹ nhàng đưa tay gỡ xuống, và............
...........................................
- Shinichi! Chờ tớ với!- một cô bé khoảng bảy tuổi với đôi mắt tím biếc và gương mặt thiên thần vừa gọi vừa đuổi theo cậu bạn học đang mải mê nghịch quả bóng.
- Tớ đã bảo rồi, Mori. Gọi tớ là Kudo!- Cậu bé quay lại nhìn cô, tỏ vẻ khó chịu.
- Tớ...tớ xin lỗi...Shin...à không, Kudo...- đôi mắt tím biếc của cô bé long lanh ngấn nước.
- Ngốc! Sao lại khóc chứ? Chúng ta chỉ là thay đổi cách xưng hô thôi mà........- Cậu bé cảm thấy mình hơi có lỗi khi làm cho cô bạn gái buồn, cậu nhặt một chiếc lá rơi từ hàng cây rẻ quạt ở trường, cậu chìa ra trước mặt cô bé- Tặng cậu này....cho tớ xin lỗi nhé..
..........................................
Chuyện xảy ra hơn mười năm trước từ trong góc tối nào của miền kí ức rộng lớn đột nhiên hiện về, rõ mồn một như mới vừa xảy ra. Nhưng giờ đây, chỉ còn một mình cậu lang thang trên con đường trải đầy những chiếc lá rẻ quạt khô héo...
- Này, cậu Kudo!- Giọng nói cất lên kéo cậu trở về với hiện thực, thì ra là bà cụ bán hàng hoa. Bà nhìn cậu bằng đôi mắt chứa đầy sự nhân hậu- Sao thế, hôm nay có đến thăm cô ấy không?
- Có chứ, thưa bà. Gói cho cháu một bó.......
Chưa đợi cậu nói hết, bà cụ đã cười hiền từ:
- Lan trắng phải không? Bó hoa thứ ba trăm sáu mươi sáu rồi nhỉ....À, khi nào cậu và cô ấy đám cưới đây?
Cậu không trả lời, chỉ đáp lại bà cụ bàng một nụ cười gượng gạo chứa đầy nỗi cay đắng, xót xa.Cậu nghĩ thầm: '' Đám cưới? Mình và Ran...có thể không nhỉ?''
- Cậu làm sao đấy?- bà cụ vừa trao bó hoa cho cậu vừa hỏi- Cô gái ấy đã làm gì cho cậu buồn à.......hay là cô ấy....từ chối lời cầu hôn của cậu?
- Không ạ...- Cậu buồn bã lắc đầu- Cô ấy đã không trả lời cháu......
- Lạ nhỉ, chẳng lẽ cô ấy là người không có tình cảm hay sao? Với một cậu bạn từ thuở nhỏ, lại chung tình như cậu, ngày nào cũng kiên nhẫn đến thăm và tặng hoa....
- Là cô ấy không trả lời được ạ...- Shinichi cúi gầm mặt xuống, cậu rất sợ khi nói với ai về điều này- Cô ấy đã....vĩnh viễn rời xa cháu từ năm ngoái rồi.........
- Cậu Kudo?- Bà cụ như không tin vào tai mình- Cô ấy.........- Bà lặng nhìn chàng trai trước mặt mình, thinh lặng một giây, bà đưa bàn tay gầy guộc nổi đầy những sợi gân xanh chằng chịt đặt lên vai cậu.- Thượng đế là đấng rất nhân từ.......Ngài không thể nào làm hại cô bé có trái tim thiên thần như thế đâu.......Hãy tin tôi, cậu trai trẻ, chắc chắn cậu và cô ấy sẽ lại gặp nhau thôi....
- Cám ơn bà...- Shinichi đáp khẽ, dúi tiền vào tay bà rồi cầm lấy bó hoa để tiếp tục đi đến mộ Ran, cậu cũng khôg quên phép lịch sự tối thiểu:
- Chào bà ạ........
'' Chắc chắn cậu và cô ấy sẽ lại gặp nhau thôi...'' Shinichi khẽ mím môi nhớ lại câu nói của bà cụ hàng hoa. Phải, đã có lúc cậu tin như vậy, vì linh cảm mách bảo rằng: Ran vẫn còn sống! Cô ấy vẫn còn hiện hữu ở một góc nhỏ nào đó trên trái đất rộng lớn bao la này...Nhưng lí trí và cả suy luận của một thám tử không cho phép cậu nghĩ thế, chúng buộc cậu phủ nhận mọi thứ, phủ nhận sự hiện hữu của Ran trên cõi đời này, chúng ép cậu chấp nhận sự thật, một sự thật tàn nhẫn: Ran đã chết, cô gái mà cậu yêu đã không còn trên đời này nữa........
Sự thật luôn luôn chỉ có một,
Nhưng sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn như thế.
Có lẽ anh đã sai,
Và vì thế Thượng đế đã bắt em rời khỏi anh.
Xin Người trả em lại cho anh,
Xin Người hãy trả em lại...
Cho anh...........
- Bó...bó hoa lan trắng???- Cậu ngạc nhiên, một bó lan trắng còn tươi được đặt yên vị bên mộ Ran, có lẽ nó được đặt ở đó chưa lâu- Là ai chứ? Bác Mori đã đưa bác gái sang Mĩ để khôi phục tinh thần sau tang lễ của Ran.....Sonoko, Eisuke và đám bạn đang có kì nghỉ hè tại Osaka cùng với tên Heiji và cô bạn gái Kazuha của hắn. Vậy thì....bó hoa này là.........Gì chứ?- Cậu lại một lần ngạc nhiên nữa khi nhìn thấy...- Lá...lá rẻ quạt! Không, chúng không tự ở đây, quanh đây không có cây rẻ quạt nào cả, trong toàn thành phố Tokyo chỉ có trường tiểu học Teitan là có loại cây này, gió cũng không thể mang nó đi xa được đến đây. Như vậy...bó hoa và những chiếc lá rẻ quạt này....là ai mang chúng đến đây chứ?
Lại phải nhờ các bạn đoán thử xem nhé!
