chap mới ra lò.........nóng hổi nè bà con ơi!!!!!!!!!!!!!
đây là lần thứ 3 rùi đó...........post lên không được chắc Vader bỏ fic luôn quá................
Ông Mori vội vã phóng lên xe, lao với tốc độ chóng mặt...........
- Con dốc chết tiệt này.............- Ông quát to khi gặp phải đoạn dốc cheo leo- Làm ơn.....cố lên.........nhanh lên đi..........
Chiếc xe sắp vào viện bảo tàng của ông khổ sở lắm mới cõng nổi khổ chủ qua con dốc đó.
Ông phóng vội xuống xe, chạy nhanh như bay đến vách đá- nơi mà ông nhận được tin đứa con gái cưng gặp tai nạn...
- Ran! Ran! con ở đâu.....Ran!
- Bác Mori.- Eisuke kéo tay ông bác suýt rơi xuống biển lại- Xin bác hãy cứ bình tĩnh cái đã........
-Bỏ tao ra! Thằng nhãi.........- ông cố vùng vẫy khỏi đôi tay rắn chắc của cậu bé ngày thường rất hậu đậu này- Tại sao mày không giữ Ran lại, hả? Cả con nhóc kia nữa........- ông đưa mắt nhìn Sonoko đang khóc nức nở- Tại sao................tại sao bọn mày không giữ Ran lại, tại sao????????
- Mori à...- Eri đưa tay gạt nước mắt, sửa lại gọng kính bị lệch để che giấu đi nỗi đau to lớn của một bà mẹ bị mất con- Sonoko và Eisuke không đi cùng Ran, chắc là vì con bé ...........sợ chúng ta lo lắng nên mới nói dối là đi cùng lũ bạn...........
- Vậy.......tại sao con bé có thể........có thể rơi xuống vực một cách vô cớ như thế chứ? Nó có phải loại người hay lơ đễnh đâu.....
- Cháu nghĩ.- Sonoko nói- chắc là Ran có chuyện buồn gì đó nên giấu mọi người đến đây.........và..........vô tình bị tai nạn thôi............
- Thế thì Sonoko, cậu nghĩ xem chuyện gì có thể làm Ran buồn đến như vậy chứ? cậu ấy rất thân với cậu mà, chắc cậu phải biết, đúng không?
- Ừ........nhưng mấy hôm nay tớ đâu có nghe Ran nói là có chuyện gì buồn đâu nhỉ...........hay là...........chuyện của Kudo.......
- Shinichi? Thằng nhãi ấy à...........- Ông Mori cảm thấy tức giận khi nghe Sonoko nhắc đến cái tên đó..........Cái tên làm cho con gái cưng của ông vui sướng đến nhảy cẫng lên như trẻ được quà mỗi khi nhận một cuộc điện thoại, dù là ngắn ngủi từ hắn............Cái tên làm cho con gái ông chờ đợi đến mỏi mòn và khóc sưng cả mắt mỗi lần hắn lỗi hẹn...Cái tên ấy.có khả năng rất lớn là kẻ đã làm cho Ran buồn, đến phải gặp tai nạn...Nếu hắn mà ở ngay đây, chắc chắn ông sẽ cho hắn một đòn Karate học lỏm từ con bé để hả giận...............
- Báo cáo sếp! Chúng tôi vừa tìm thấy một chiếc điện thoại bị mắc trong khe nứt ở vách đá..........Có lẽ........
- Đúng nó rồi! Điện thoại của Ran! - ông chộp lấy chiếc điện thoại trên tay người lính cứu hộ đang ngơ ngác- Chắc con bé vẫn còn sống đấy..........các anh mau lên...mau lên..........tìm nó đi! Nó biết bơi mà.........chắc nó vẫn............còn..........sống..............
-Xin lỗi! - viên đội trưởng đội cứu hộ cúi đầu tỏ vẻ thông cảm- Chúng tôi rất tiếc nhưng thưa gia đình............Rơi từ độ cao 59,1 mét so với mực nước biển..........cộng thêm sóng lớn và lực ép rất mạnh.........chúng tôi e là...........con bé............
Bầu không khí trở nên nặng trĩu...........
Sóng biển đánh mạnh vào bờ............
Bọt nước tung tóe...........
Tất cả đều im lặng............
Chỉ còn nghe thấy tiếng khóc xen lẫn tiếng sóng.............
Vĩnh biệt em, thiên thần của tôi.............
Chỉ vì một câu nói............
''Sự thật..........luôn luôn............chỉ...........có...........một.............''
.....................................3 ngày sau.......................
Tang lễ không xác của thiên thần bé nhỏ Ran được cử hành trên một ngọn đồi có cỏ non xanh mượt, ríu rít tiếng hót trong veo của những chú chim và được mặt trời ưu ái ướp lên những tia nắng vàng lịm rực rỡ..........Tại đó có thể nhìn thấy rất rõ trường Teitan, nơi mà cô bé cùng cậu bạn thanh mai trúc mã Shinichi ngày ngày rảo bước đến trường..........
Còn hôm nay, trên ngọn đồi này. Không có lấy một tiếng chimca6t1 lên, những tia nắng của ngày tàn còn sót lại, lẻ loi, hiu hắt không buồn nhảy nhót..............
- Chúng ta hãy cầu nguyện cho linh hồn cô bé sớm trở về cùng Chúa.- vị linh mục già, tay run run cầm quyển Kinh Thánh cũ nát cất lời khi chiếc quan tài rỗng được đặt yên vị xuống huyệt.........
Ông Mori đưa tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại, di vật của cô con gái.........
- Tôi sẽ giữ nó! - bà Eri đưa tay lấy chiếc điện thoại khỏi tay ông chồng đã li thân của mình, rồi bằng một cách nhẹ nhàng, bà mở chiếc điện thoại ra, và..............
- 09xxxxxxxxxx- Bà kinh ngạc nhìn vào dãy số đã có từ lúc nào trên màn hình- Đây..đây là.........
- Có lẽ do hoảng quá nên con bé bấm bừa thôi............
- Suỵt! - Bà đưa ngón tay trỏ lên môi ra hiệu- Có tiếng chuông chờ, chắc đây là người mà Ran muốn gặp trước lúc bị tai nạn.............
Đoán xem là ai nhé
mà chắc các bạn cũng đã biết rồi đó.........