Chương 15: Nỗi nhớ vô hình
Chưa đầy một tháng sau khi Ai đi Mỹ, cô ấy đã gửi thuốc giải vĩnh viễn về. Không lẽ cô ấy lại làm đêm làm ngày, lao lực cơ thể để bào chế cho được thuốc giải. “Có lúc nào cậu hết làm cho tớ lo lắng không hả Shiho?”, Shinichi thở dài. Sau đó, Conan nhanh chóng “tạm biệt” mọi người để sang Mỹ “sum vầy” với Ai-chan. Anh chàng thám tử cười buồn: “Cuối cùng Conan đã được hạnh phúc bên cạnh Ai-chan rồi! Còn Shinichi và Shiho liệu có tìm được hạnh phúc?”.
Nhờ thuốc giải mà Shinichi kịp trở lại trước kỳ thi cuối năm, cùng một số bài kiểm tra bổ sung nữa nên đã lên được lớp 12, nếu không chắc phải chuyển trường để không bị Ran Mori cười nhạo.
Ran là người hào hứng nhất với sự trở về của chàng thám tử thiếu niên lừng danh của Nhật Bản. Cô chạy đến bên cạnh khi Shinichi vừa bước vào lớp, “nồng hậu” chào đón:
- Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra rồi hả, Shinichi? Mà cô gái quan trọng của cậu đâu rồi? Không dẫn về ra mắt hay sao?
Chưa gì mà cô nàng karate đã “ra đòn liên tiếp” làm Shinichi không kịp trở tay. Lại hỏi ngay cái vấn đề “đau lòng” này nữa chứ. Nên cậu đành đánh trống lảng:
- Này Mike, hân hạnh làm quen. Chưa gì mà bạn gái cậu đã bảo tớ đổi chổ để nàng có thể ngắm cậu trong giờ học rồi này.
- Hi! Nice to meet you, Shinichi, vừa gặp mà cậu đã đùa rồi.
- Chào cậu, mình là Sera, mình cũng thích làm thám tử, nghe danh cậu đã lâu bây giờ mới có dịp gặp mặt! Sera cũng nhiệt tình xen vào góp vui.
- Hihi, chào cậu. Có dịp sẽ họp tác! Trong lòng Shinichi thầm khen cô nàng này đóng kịch thật là giỏi.
Nói tới nói lui cuối cùng bọn họ cũng đổi chổ thật. Bây giờ Shinichi ngồi bàn cuối, bên cạnh là một chiếc ghế trống. Mỗi khi bất giác ngẫn đầu nhìn sang theo thói quen, không còn mái tóc màu nâu đỏ bay bay trong gió nữa. Chỉ có một khoảng trống. Trống không, như lòng cậu.
Được quay về bên cạnh người thân, bạn bè, sống lại cuộc sống khi còn là Shinichi giúp cậu phấn chấn hơn hẳn. Những chuyến đi chơi cùng Ran, Sonoko, Sera và Mike, những buổi chiều hăng say đá bóng cùng bạn bè, những chuyến ghé thăm của Heiji đều rất tuyệt nhưng Shinichi vẫn cảm thấy thiếu thiếu một cái gì đó. Thế rồi chưa được mấy tuần thì năm học cũng kết thúc, cái lỗ hỏng trong lòng Shinichi càng rộng, không biết lấy gì để lấp đầy. Cuộc sống mà cậu từng cố gắng giành lấy, nay khi đã lấy lại bổng dưng trở nên trống rỗng vô cùng. Hẫng! Tokyo vắng cô ấy như chỉ còn một mình Shinichi trơ trọi giữa trời đông giá rét. “Shiho, tớ thật sự nhớ cậu vô cùng!”
Đông đi, xuân tới rồi hạ sang. Ngày nối tiếp ngày. Đất trời không ngừng thay áo mới, từ chiếc áo trắng tinh màu tuyết đến bộ lễ phục sắc hồng của hoa đào rồi giờ đây là một màu vàng của nắng. Thời gian cứ trôi hối hả chẳng chờ đợi ai mà nỗi nhớ trong lòng Shinichi không có một mảy mai suy giảm. Tình yêu cứ ngỡ rồi sẽ chìm vào quên lãng nhưng hình như nó lại càng bành trướng hơn theo nỗi nhớ, chiếm cứ trái tim chẳng chịu đi đâu. “Thời gian sẽ làm lành mọi vết thương”, chưa bao giờ Shinichi nghi ngờ câu nói ấy như lúc này.
Shinichi dành những ngày cuối tuần để đi chơi cùng ba đứa nhóc lớp 2B (vừa được lên lớp) và bác Agasa để sống lại ký ức về những ngày còn bên cạnh cô ấy. Cậu ghé nhà tiến sĩ “một cách tình cờ” mỗi buổi tối và “ngẫu nhiên” nghe cuộc trò chuyện của tiến sĩ và Shiho, để biết cô ấy có khỏe không, sống có tốt không, nhưng luôn ra hiệu cho bác Agasa đừng nói cho Shiho biết cậu đang ở đây. Bức tranh hai đứa nắm tay nhau ngày ấy, đã được bọc kính đóng khung cẩn thận, được Shinichi giấu trong ngăn kéo nhưng mỗi đêm lại mơ màng lấy ra ngấm nghía. Cậu cố chối bỏ sự tồn tại của mình trong cuộc sống của cô ấy nhưng lại không thể chối bỏ sự tồn tại của cô ấy trong cuộc sống của chính mình.
Shinichi vẫn đều đặn phá án. Có lúc là một mình, có lúc cùng Heiji khi cậu ta lên Tokyo hay mỗi khi cậu đến Osaca nhưng nhiều nhất vẫn là cùng với Sera. Mỗi lần phá án xong, cái năng lượng của Shinichi cũng cạn kiệt. Không còn vẻ hí hửng, thích thú khi xử lý xong vụ án, chỉ còn lại một tiếng thở dài…
- Lại nhớ người ta rồi phải không? Bất ngờ Sera lên tiếng.
- Có nhớ ai đâu! Shinichi vội chối bay chối biến.
- Lại còn chối. Cậu không qua mắt được tớ đâu. Lần nào phá án xong cậu chẳng thở dài não ruột. Không phải là nhớ người ta ngày xưa hay bên cạnh cậu phá án còn gì. Mà nói thật nhé, ngày xưa tớ cứ nghĩ Shinichi là của Ran đấy.
- Ngày xưa tớ cũng như cậu thôi. Nhưng nhiều lúc cuộc đời rẽ hướng và cậu sẽ gặp được “định mệnh” của đời mình. Shinichi khẳng định như thế. Từ lâu cậu đã nhận ra Shiho mới chính là định mệnh của cậu, việc teo nhỏ lại và gặp cô ấy, đã buộc chặt hai người lại với nhau.
- Bây giờ thì tự thú luôn, hahaha. Tớ muốn hỏi cậu thích Shiho ở điểm gì vậy? Nếu là khả năng phá án thì tớ cũng biết phá án nè. Tớ luôn hỗ trợ cậu rất tốt đó thôi.
- Cậu lại đùa gì nữa vậy? Shinichi cười giả lả.
- Có điều gì Shiho có mà tớ lại không có được nhỉ? (suy nghĩ)… Ê, đừng nói là cậu thích Shiho vì cô nàng giống Ran, cũng có vòng 1 rất là quyết rũ đấy nhé?
- Này, cậu nói đi đâu vậy? Tớ làm sao biến thái như vậy chứ! Dù thật là cô ấy có một body rất thu hút! (Mơ màng, đỏ mặt…) Nhưng… tớ thích cô ấy từ lúc còn là bé Ai cơ mà!
- Thế thì là lí do vì sao? Sera vẫn không buông tha chủ đề này.
- Đúng là tớ thích cái cách cô ấy bên cạnh những lần tớ phá án với sự thấu hiểu tuyệt đối mà đôi khi chính tớ còn không hiểu bản thân mình. Nhưng tớ không chỉ thích Shiho mà tớ yêu cô ấy. Tình yêu vốn không cần có lí do. Chỉ đơn giản là tớ yêu tất cả thuộc về con người cô ấy. Tớ yêu một Shiho vừa yếu đuối lại vừa mạnh mẽ, yếu đuối khi cứ ám ảnh, sợ hãi tột cùng về tổ chức nhưng cũng mạnh mẽ đứng dậy khi tất cả người thân đều bị sát hại và bản thân phải chịu sự săn đuổi của kẻ thù. Nếu là một người bình thường đã gục ngã mất rồi. Tớ yêu một Shiho ngoài lạnh trong nóng, tuy thích vác bộ mặt của “nữ hoàng mùa đông” nhưng bên trong luôn là trái tim quan tâm đến mọi người xung quanh, yêu thương loài vật. Tớ còn yêu một Shiho ngốc nghếch, ngốc nghếch đến mức sẵn sàng hy sinh để bảo vệ người khác, ngốc nghếch lúc nào cũng bi quan về giá trị của bản thân. Tớ yêu một Shiho ương bướng, hay cãi lời và luôn cố ý mỉa mai mọi điều tớ nói. Tớ cũng yêu một cô gái có mái tóc màu nâu đỏ, ánh lên tuyệt đẹp vào lúc chiều tà. Tớ yêu đôi mắt màu xanh thẫm, chất chứa thật nhiều tình cảm nhưng luôn muốn giấu thật kỹ không để lộ ra. Đối với tớ, Shiho là duy nhất và không thể thay thế được! Shinichi nói liên tục một hơi, dứt lời, tất cả gánh nặng như trút ra ngoài hết.
- Có phải dễ chịu hơn rồi không? Nhiều lúc cậu cần nói hết lòng mình ra, nếu không lâu ngày thành tự kỷ đó! Tớ không muốn thám tử thiên tài bị thần kinh đâu.
- Ừm, cảm ơn cậu nhiều lắm, Sera.
Cuồi cùng Shinichi đã có thể đối diện với chính bản thân mình. Nỗi nhớ cô ấy giày vò trong lòng suốt mấy tháng nay được dịp bọc phát không thể kìm chế. Cậu nhận ra quyết định của mình ngu ngốc đến mức nào khi cố tình chối bỏ định mệnh của hai người. Cậu muốn gặp Shiho.