[Longfic] Divine

chizakura52

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
22/7/2014
Bài viết
48
Author: Purebloodragdoll
Fic gốc:https://www.fanfiction.net/s/10806538/1/Divine
Translator: Chizakura52
Betareader: Grey ss (em yêu ss!!!) cùng một đứa bạn của mình
Rating: T
Pairing: ShinShi
Genre: Romance, Drama
Note: Fic dịch được sự cho phép của tác giả. Au này là người viết truyện ShinShi mình thích nhất luôn, truyện của chị này có nội dung khá là hay, có mấy truyện thấy cũng dễ thương nữa.
- Đây là lần đầu mình dịch fic, còn nhiều sai sót, các bạn cứ góp ý.

Summary: [AU] Rồi một ngày, tình yêu đôi ta sẽ trở nên thật thiêng liêng
P/s: AU là alternative universe, trong fanfiction thì dùng để chỉ kiểu truyện không có liên quan đến cốt truyện gốc, nói trước cho các bạn khỏi bối rối khi đọc :KSV@09:
 
Hiệu chỉnh:
OMG thêm một fic của au Purebloodragdoll dc dịch, hào hứng quá đi :3 phải nói đây là một trong những au nước ngoài có lượng theo dõi nhiều trên fanfiction.net *hồi đó mình thích đọc A memory Long since fogotten của au đó lắm đến mức ham hố đi dịch mà bỏ dở rồi :)) *
Lời cuối, mình hóng fic dịch của bạn ;)
 
@pecun_evil bạn cùng chí hướng rồi
@Aluminium fic này au cảm hứng từ bài divine đó ạ. au đó thích snsd mà.

Thôi. chào mở màn được rồi. mọi người ý kiến gạch đá gì cứ hết mình đi ạ.
Chap 0: Prolouge

Đêm đã về trên phố Beika, bóng tối bao trùm tất cả. Dù đã là mùa hè nhưng nhiệt độ lại thấp hơn bình thường, cái lạnh đang bao phủ toàn thành phố. Bầu trời u ám, không chút ánh sáng của trăng cũng như sao, chỉ có những đám mây dần tụ lại, báo hiệu một cơn mưa đang đến.

Ngôi nhà chìm trong bóng tối và yên lặng, nó đã không còn giống như trước đây. Không còn những tiếng cười vang lên trên lối đi, kể cả bầu không khí yên bình cũng không còn tồn tại. Nó đã như vậy, từ lâu lắm rồi.

Chỉ duy nhất một căn phòng còn hắt lên chút ánh sáng yếu ớt

Hai con người đối diện nhau tại chiếc bàn trà nhỏ

Một người phụ nữ đang ngồi trên sofa, chân bắt chéo một cách quý phái, một tay tựa lên thành ghế. Khuôn mặt cúi gằm xuống, sự chán chường phủ lên cô như một đám mây giông tồi tệ.

Đang đứng đối diện với cô là một người đàn ông,bàn tay nắm thành quyền trong túi quần. Trông anh ta khá là căng thẳng khác hoàn toàn với sự bình tĩnh của cô. Sâu trong đôi mắt của anh, nó hừng hực lửa cháy, có thể nói rằng có rất nhiều cảm xúc đang hỗn loạn đằng sau khuôn mặt kia.

“Em nghĩ…” cô mở lời, giọng nhỏ nhẹ, phá vỡ sự yên lặng ngột ngạt giữa hai người, “…Điều này sẽ không đưa chúng ta đi đến đâu cả, em không nghĩ nó sẽ thành ra như vậy.”

“Vậy là cô muốn điều đó?” Anh lên tiếng, gần như ngay lập tức, hai bàn tay nắm chặt run lên không ngừng, bản thân anh đang cố gắng giữ lấy sự bình tĩnh.

Cô lắc đầu một cách buồn bã. “Cả anh và em đều cần”

“Tốt thôi!” Anh giận dữ rời khỏi căn phòng. Tiếng cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh vang vọng khắp cả căn nhà vắng.

Chỉ ngay sau đó, cô mới cho phép mình cởi bỏ chiếc mặt nạ đang đeo, cho phép mình được yếu đuối, mái tóc nâu đỏ mềm mượt xõa qua đôi bờ vai, che dấu đi khuôn mặt xinh đẹp với hai hàng lệ lặng lẽ lăn dài trên má.
 
Hiệu chỉnh:
sum ngắn là chap đầu cũng ngắn nên chẳng đoán được chuyện gì đang xảy ra và tương lai như thế nào ?
 
Mấy chap đầu của truyện cũng hơi ngắn bạn ạ, về sau mới dài hơn được. Nội dung đằng sau cũng thú vị lắm. Mà mình lại có việc bận khoảng một tuần nên chắc phải đợi thêm ít lâu để đăng chap 1 bạn ạ.
 
À vâng... mình đã trở lại và ăn hại hơn xưa. Post chap này xong chắc mình đi lặn tiếp, cũng không phải là việc gì quá hệ trọng đâu, mà tại mình lười quá trời thôi, đâm ra nó cứ ì ạch vậy
Mình xin rút lại cái câu "mấy chap đầu hơi ngắn...". lúc đọc thì nó ngắn thế thôi chứ lúc trans ra lại là một chuyện khác *khóc*
Khi đọc nếu bạn thấy có thiếu sót gì thì cứ nói cho mình, lỗi chính tả thì sửa ngay, còn cái khác để sau này rút kinh nghiệm
À mà có bạn nào mong chap của mình không vậy? :KSV@13:

Chap 1


"Chúng ta cần bàn về vấn đề phân chia tài sản"

"Điều đó là không cần thiết." câu trả lời dứt khoát và chắc chắn. "Khi kết hôn với anh ấy, tôi không có gì quý giá trên người cả, và tôi cũng không muốn nhận từ anh ta một thứ gì hết"

Vị luật sư liền dừng việc ghi chép lại, ngước lên, đánh về phía người phụ nữ một ánh nhìn nghi hoặc: "Cô chắc chứ?"

"Vâng." câu trả lời không chút do dự cùng với một cái gật đầu khẳng định.

Điều này khiến người đàn ông ngồi cạnh cô không thể lên tiếng phản đối, cũng không thể không đồng ý, như đó là điều duy nhất anh cần phải làm vậy. Cô sẽ đi đâu? Cô sẽ làm gì? Cô sẽ ở đâu?... Những câu hỏi cứ liên tục quanh quẩn trong đầu anh, nhưng rồi anh lại gạt chúng sang một bên. Anh biết Shiho là một cô gái thông minh. Nếu không muốn nói là quá thông minh. Cô đã có thể tự mình xoay sở mọi việc trong khi cô còn khá trẻ. Anh biết rõ mình yêu cô không phải vì vẻ về ngoài xinh đẹp kia.

"Hai người chắc rằng việc này không thể giải quyết bằng cách nào khác chứ?" vị luật sư nhấn mạnh, lần cuối cùng, với hi vọng có thể làm hai con người trước mặt mình có thể thay đổi suy nghĩ, hi vọng hai người có thể ít nhất sẽ nhìn mặt nhau lần cuối trong ngày hôm đó.

Câu trả lời chỉ là một sự im lặng tuyệt đối.

Kudo Shinichi, người đã từng là một chàng trai chìm đắm trong tình yêu, sẵn sàng hiến dâng tất cả cho người con gái đang ngồi bên cạnh, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, môi mím chặt, bàn tay đưa lên xoa chiếc cằm của mình.
Vợ anh, cô gái từng luôn sẵn sàng hỗ trợ anh trong tất cả mọi việc, lại lặng lẽ cúi đầu, mái tóc mềm mượt rũ xuống và bàn tay đỡ lấy trán đã che đi khuôn mặt của cô.

Vị luật sư, không còn lạ gì với những cảnh như thế này, ông đã chứng kiến nó đủ trong suốt sự nghiệp của mình. Vì thế ông cũng biết chắc rằng có những giọt nước mắt đang vương nơi khóe mắt người phụ nữ.

“Tôi có thể xem tờ đơn chứ?” Dù giọng nói đã gần như vỡ òa, cô vẫn cố giữ cho nó thật bình thường. Trước khi vươn lên phía trước, nhận lấy cây bút từ vị luật sư. Khi đưa tay lên vén những sợi tóc rũ xuống về phía sau tai, một cách kín đáo, cô đã quẹt đi những giọt nước mắt trên má.

Tại khoảng trống mà định mệnh đã dành sẵn cho cô, tay cô run run khi cầm bút ký vào đó tên mình. Đặt cây bút lên trên tờ giấy, cô hít một hơi thật sâu, và đứng dậy.

“Cảm ơn.” Cô nói thật chân thành.

Rồi cô rời khỏi căn phòng, và không một lần ngoảnh mặt nhìn lại, dấu hiệu duy nhất cho sự hiện diện của cô là tiếng đôi giày cao gót vang lên lách cách trên nền nhà. Trong căn phòng chỉ còn lại mùi hương nước hoa thoang thoảng—và chữ ký của cô, mực đen trên giấy trắng.

000000000000000000000000


Từ đôi môi của Shiho thoát ra một tiếng thở dài, khi cô thả thêm một chiếc áo blouse vào cái vali lớn màu đen đặt trên chiếc gi.ường ngủ cỡ lớn.

Ngồi phịch xuống tấm đệm, chống khuỷu tay lên đầu gối, và luồn tay qua mái tóc dài màu nâu đỏ. Mí mắt cô tự động khép lại khi bắt đầu cảm thấy sự mệt mỏi do những giọt nước mắt để lại. Nghiêng đầu nhìn lại chiếc gi.ường đã được sắp xếp gọn ghẽ. Được một lúc, cô thả mình nằm xuống, vùi mặt vào một chiếc gối—là gối của anh. Cô gần như chìm đắm trong mùi hương mà mình đã hít vào thật sâu trong lồng ngực.

Cô yêu anh, cô biết chứ! Cô yêu anh bằng tất cả trái tim—trái tim mà giờ đây đã vỡ ra thành ngàn mảnh.

Khi những giọt nước mắt bắt đầu trào ra cũng là lúc cô cảm nhận mùi hương của anh lần cuối. Nó chỉ còn là một mùi hương thoang thoảng—anh đã không ngủ ở nhà một thời gian dài—nhưng mùi hương ấy vẫn còn ở đó.

Lấy hết tất cả dũng khí và sự quyết tâm, gạt đi sự yếu đuối và cô đứng dậy.

Xếp vào bộ đò cuối cùng của mình, cô kéo khóa, đóng chiếc vali lại, trước khi đứng thẳng người. tay đặt trong túi sau của chiếc quần jean cô đang mặc. Cô nhìn xung quanh, căn nhà đã là một phần của gia đình cô suốt bao nhiêu năm qua. Việc rời đi không chỉ khiến cô đau xót, điều này còn khiến cô vô cùng bối rối. Cô vốn chẳng có nơi nào để đi cả.

Biểu cảm của cô bỗng trở nên khó khăn, cô vuốt đi những dòng lệ chảy dài trên má. Cô không có nơi nào để đi cả, nhưng điều này sẽ thay đổi, sớm thôi.

Mọi chuyện đã kết thúc. Chúng đã kết thúc từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi chính bản thân cô cũng không dám thừa nhận điều đó.

Hít một hơi thật sâu, cô với lấy chiếc vali, kéo nó ra khỏi gi.ường và đặt nó trên mặt đất.

Từ ngày mai, cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Không có điều gì cần phải lo lắng cả. Cô sẽ làm được, giống như cô vẫn luôn làm trước kia.

Lúc chuẩn bị rời khỏi căn phòng, một vật sáng lấp lánh làm cô chú ý. Với một nụ cười buồn, cô đặt hành lí của mình gần cánh cửa và chầm chậm bước về phía tủ quần áo.

Đó là một bức ảnh của hai người, được chụp vào ngày đám cưới của họ. Nó trông thật vô tư—cô đang cười, nụ cười đẹp nhất của cô, trong khi anh ôm cô từ phía sau, nụ cười rộng đến tận mang tai.

Cũng đã từ lâu lắm rồi kể từ lần cuối cùng cô thấy anh cười thế này, cô nhớ lại. Thật sự anh không hề hạnh phúc khi ở cạnh cô sao? Cô lắc đầu. Dù câu trả lời có như thế nào, nó cũng không còn là điều khiến cô bận tâm nữa. Anh bây giờ sẽ hạnh phúc. Cô đã bước ra khỏi cuộc đời của anh.

Cô có thể cảm nhận được anh trước khi nghe thấy anh. Đôi mắt xanh nhìn cô không rời, anh đứng nơi cánh cửa, tựa một vai vào bức tường.

“Anh…” Anh cất lời, và ngay lập tức dừng lại để hắng giọng “Anh đã không biết rằng em sẽ rời đi tối nay.”

“Ở lại thì có ích gì?” Cô hỏi. Cô tin rằng mình đã làm rất tốt trong việc giữ cho nước mắt mình không tuôn rơi, còn giọng nói vẫn giữ được như bình thường.

“Em định đi đâu?” Cô đã nghĩ tới một lời nói dối, để chứng minh cho anh thấy cô biết chính xác mình sẽ làm gì với cuộc đời của cô, cho anh biết rằng anh không còn là một phần của nó nữa. Nhưng rồi cô nhận ra không việc gì mà cô phải làm điều đó cả. Bản tính luôn bảo vệ của Shinichi—một trong những điều khiến cô yêu anh—đã không còn nữa. Anh không còn quan tâm tới cô nữa, mặc dù đôi lúc cô nhận thấy điều đó thật khó tin.

“Em không biết.”

“Shiho…” anh thì thầm.

Shiho chắc mình đã ảo tưởng khi nghĩ rằng có một chút lo lắng trong giọng nói của anh.

Cô nhún vai. “Em sẽ nghĩ đến nó sau.” Cô cau mày và nuốt nước bọt, cô thấy cổ họng mình thật khô khốc. “Anh có phiền không…nếu em…giữ thứ này?”

Shinichi liếc nhìn khung ảnh cô đang cầm trên tay. “Anh tưởng em không muốn nhận lấy một thứ gì?”

“Em nghĩ cái này không hề quan trọng với anh.”

Trong một khoảnh khắc, anh cảm thấy lưỡng lự trước khi trả lời. “Em có thể mang nó đi.”

Cô gật đầu, và nhanh chóng tháo lấy bức ảnh khỏi khung hình, gấp nó làm đôi rồi quay lại đối mặt với anh.

“Em không lấy thêm một thứ nào khác.” Cô tuyên bố. “Em nghĩ là anh cũng chẳng cần gì tới quần áo của em , nhưng trang sức em cũng đã để lại…tất cả những thứ mà anh và gia đình anh đã dành cho em. Laptop, chìa khóa xe, thẻ tín dụng…Em đều để lại. Và cả chìa khóa ngôi nhà này nữa” cô nói thêm, bước vài bước về phía anh, đưa cho anh chùm chìa khóa mà mới trước đó vài giây nó nằm trong tay cô.

Shinichi nhận lấy chúng, cố gắng để lơ đi cái cách mà bàn tay cô đang run lên, cũng như dòng điện đang truyền qua anh chỉ với một cú chạm nhẹ của cô.

“Oh.” Cô thốt lên, đưa cao tay để tháo đôi bông tai kim cương mà anh tặng cô từ rất lâu về trước. “Còn cái này nữa…” Cô giao chúng lại cho anh.

“Shiho…” Anh lắc đầu, đưa tay về phía cô. “Anh không cần những thứ này.”

Nụ cười của cô như đắng thêm, nhưng lời cô nói vẫn thật nhẹ nhàng. “Em cũng không cần chúng, chưa bao giờ cần. Vì thế, anh hãy cứ giữ lấy đi. Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ tìm thấy một cô gái phù hợp hơn để tặng cho cô ấy.”

Anh dừng cô lại trước khi cô có thể bước qua mình, anh nhìn xuống bóng dáng nhỏ bé hơn ấy “Nhưng những thứ gia đình anh dành cho em…Mẹ anh—“

“Những thứ họ tặng em chỉ vì em là vợ anh.” Cô tiếp lời “Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa”

“Họ tặng em chúng là bởi vì họ yêu quý em.” Anh khẳng định.

Những mảnh vỡ bé nhỏ của trái tim cô nay lại tiếp tục vụn vỡ khi cô nhận ra rằng anh—anh chưa bao giờ yêu cô. Ngay cả bây giờ anh còn chẳng thèm phủ nhận điều này.

Cô lắc đầu. “Họ không yêu quý ‘em’, điều họ yêu là vẻ bề ngoài này.” Hít một hơi thật sâu, cô bước ra khỏi căn phòng ngủ. “Tạm biệt, Shinichi.” Cô quay lại nhìn anh lần cuối. “Em hi vọng…Em hi vọng rằng anh sẽ tìm được ai đó, người sẽ yêu anh—theo cái cách mà anh muốn được yêu. Bởi vì em đã không thể làm được điều này.”

000000000000000000000000000


Một tháng sau…

Nói rằng cô không nhớ anh thì đó quả là một lời nói dối tồi tệ.

Như cả cơ thể cô đã khắc lên mình sự hiện diện của anh, nhưng đó là những chuyện của quá khứ—những chuyện mà cô đã từng trở nên quen thuộc khá lâu về trước, trước cả khi cô và anh li hôn.

Cô biết là mình đã mất anh mãi mãi, cố ý để anh đi một cách tự nguyện và như thế thật là phiền phức, như thể xát muối vào một vết thương còn đang hở miệng vậy, nhưng điều này ít ra vẫn đem lại cho cô một sự yên bình nhất định.

Ít nhất thì sẽ không còn những trận cãi vã, không còn những tiếng hét, không còn những lời buộc tội đau đớn mà anh ném cho cô một cách vô tội vạ. Tim cô nhói đau, đúng, nhưng nó là một nỗi đau âm ỉ, và cả những giọt nước mắt của cô, giờ đây nó cũng chảy lệch đi, ngẫu nhiên. Không còn những lần gục ngã, không còn những lần tinh thần bị tổn thương. Không còn sống cuộc sống như đi trên dây, không phải bận tâm khi nào anh sẽ trở về nhà, dù có lẽ, chỉ là có lẽ thôi, hai người có thể hưởng thụ một vài tiếng quý báu trong quỹ thời gian của anh mà anh dành ra cho cô lần này.

Đứng trước gương nhìn lại mình, cô biết những điều cô làm là đúng.

Đã gần một tháng trôi qua, và cô tự hỏi, sâu tận trong lòng mình, liệu rằng anh có cảm thấy sự thiếu vắng cô chưa.

Đánh ánh nhìn về phía vật đang nằm trên thành bồn rửa mặt, cô thở ra nhẹ nhàng “Nếu không phải là nó thì mình cũng không biết là điều gì khác nữa.” Cô thì thầm với chính mình.

Đương nhiên, cô là một người phụ nữ thiên về lí trí, cô biết điều này không phải là bất khả thi. Đã có một khoảng thời gian, trước khi cô và anh ly hôn hai tháng. Ban đêm không còn rõ ràng, do những cuộc cãi vã của hai người trước đó, và cô thì luôn cố dấu đi những ký ức về chúng, tận sâu trong tâm trí cô, nơi mà thậm chí chính cô cũng không thể tìm ra. Nhưng không phải vì cô không nhớ, không có nghĩa là chuyện đó không xảy ra.

Cô nhìn xuống chiếc bồn rửa mặt lần nữa, cô biết cô đã có bằng chứng rõ ràng nhất ngay trước mắt mình

Ngay lúc đó, cô biết việc duy nhất mình có thể làm là nhìn trân trân vào nó.

Rồi nước mắt bắt đầu tuôn rơi, một hơi thở run run rời đôi môi cô. “Và em, người không muốn dính dáng gì tới anh nữa…” cô khẽ nhạo báng, một nụ cười mỉa mai nhanh chóng hiện lên trên khuôn mặt cô. “Đương nhiên là anh sẽ theo em tới mọi nơi, hiển nhiên là như thế.” khẽ nấc lên, cô lặp lại điều đó.

Lúc cô lau đi những giọt nước mắt, cô nhận ra rằng cô đã đối diện với tình trạng này trước cả khi cô biết chắc chắn nó tồn tại

Môi cô khẽ cong lên một nụ cười.

“Điều này nhất định sẽ không dễ dàng.” Cô thì thầm. “Chưa có điều gì đến với mình một cách dễ dàng cả. Nhưng cuối cùng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Bởi vì…” cô tiếp tục, giọng cô vỡ òa, nước mắt tuôn thành dòng một lần nữa, và cô đưa tay đặt lên bụng mình, “ Con đã có mẹ, và cho dù có điều gì xảy ra đi chăng nữa, mẹ hứa…mẹ sẽ không bao giờ bỏ rơi con.”
 
Hiệu chỉnh:
Chào Au, đã đọc chap 00 lâu rồi nhưng chẳng đưa được nhận xét gì, phần vì chưa hiểu chuyện gì xảy ra, phần vì chap khá ngắn. Thế nhưng đọc chap 1 này là một tràn cảm xúc kéo hết chap vẫn còn. Nhìn thấy Shiho đau như thế, thấy tình cảm của họ mình thật sự không kìm nổi nước mắt. " Kết hôn có lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc nhất, thì Li hôn chính là thời gian đau khổ nhất" Mong Au mau mau dịch chap siêng năng nhé!Rất hồi hộp với cốt truyện này, phen này Shiho đau nhiều quá, Shinichi thì hơi bị tự phụ nhỉ? Có chút xót nhưng... mình mong rằng không chỉ có đứa bé mới là thứ kéo ba nó về bên mẹ Shiho tạo lại gia đình hạnh phúc
“Em không lấy thêm một thứ nào khác.” Cô
tuyên bố. “Em nghĩ là anh cũng chẳng cần gì
tới quần áo của em , nhưng trang sức em
cũng đã để lại…tất cả những thứ mà anh và
gia đình anh đã dành cho em. Laptop, chìa
khóa xe, thẻ tín dụng…Em đều để lại. Và cả
chìa khóa ngôi nhà này nữa” cô nói thêm,
bước vài bước về phía anh, đưa cho anh
chùm chìa khóa mà mới trước đó vài giây nó
nằm trong tay cô."
Đoạn này, mình thật sự rơi nước mắt cho sự ra đi không cần gì của Shiho, có lẽ như Shiho không muốn nhận bất cứ thứ gì từ anh và để anh cho rằng cô lấy anh vì vật chất và cũng bộc lộ rõ tính tự thân vận động dứt khoác của Shiho nhỉ. Đọc xong chap này tuôn rơi nhiều "sự nghiệp" fic quá, nhưng do nợ chồng chất các fic trước vì không có thời gian, nên chẳng dám ra thêm cái gì,chỉ dám ấp ủ trong lòng thôi, nôn nao lắm cơ! Thời gian hạn hẹp quá hicc. Au dịch hay quá đi thôi. Cuối cùng hóng chap của au nha. Không được lười biếng đâu cố lên, chờ lâu quá xách dép dí Au đấy nhé!
 
@thuy_vu99 woaaaaaa. bạn cmt dài thế này làm mình xúc động kinh khủng luôn. làm cho ra tác phẩm rồi cho người khác thưởng thức và nhận được nhận phản hồi từ người đọc quả thật cảm giác rất là đã (khen chê gì cũng đã hết:KSV@11:) khi mình dịch chap 1 này thật ra thì cũng mất khoảng một buổi,sau đó còn chờ gửi cho ss grey vs bạn mình để đọc lại nữa nên cũng hơi lâu. mỗi tội mình lười quá nên để gần nửa tháng mới quay lại (cái này thì mình xin lỗi vì bản thân là một đứa thất thường, với lại đợt vừa rồi cũng có việc nên mới delay đến nửa tháng đó:KSV@05:) tự nhiên thấy bạn cmt làm mình thấy có động lực hơn hẳn.
Mình khi với tư cách người đọc thì cũng lười không kém, chăm đọc nhưng khá ít khi cmt, vì thế khi gặp những người như bạn mình ngưỡng mộ lắm :KSV@16:
Fic này sau nữa nhiều khi đọc cũng buồn, nhiều khi còn thấy như mắc nghẹn luôn cơ, tại shiho mỏng manh quá, vỡ rồi thì khó cứu nên hai anh chị phải chật vật lắm mới quay lại được bên nhau. Đáng buồn mà nói thì mình thường không thích những fic liên quan đến vụ có bầu, nhưng fic này thì khác, mình đọc được và còn thích nó kinh khủng (chứ bình thường là drop ngay khi thấy có bầu :KSV@08:) tình tiết thì mình cũng không nói thêm nhiều (mà nãy giờ cũng có nói gì nữa đâu) thôi thì ráng chờ mình vậy.
 
A/n: Người con gái ngoi lên quăng bài rồi lặn tiếp đây:KSV@11:. Fic này chả biết có ai mong ngóng gì không nữa, lại còn bị mình cho đóng bụi cả lớp thế này thì thật ngại quá, ngại quá :KSV@08:Thật ra là đã hứa hẹn với người tình @pecun_evil tuần này đăng, không hứa hẹn gì thì chắc vẫn ủ mốc quá:KSV@05:. Lí do lí trấu cho việc này là mình chỉ có mỗi chiếc điện thoại để lướt web, nghe gọi, cả chap này (có khi là mấy chap sau nữa) mình chỉ soạn bằng note của máy, khá là bất tiện nên mình đã có "động lực" để ủ mốc nó. Vì tình thương yêu cho người dịch nên mong các reader thứ lỗi cho cái tốc độ sên lết của nó.
À mà tiện tối qua halloween, thôi coi như quà luôn đi:KSV@03:
P/s: Chờ còm-men từ các bợn, nếu thấy có gì không hợp các bạn hãy lên tiếng để mình có thể góp gạch xây móng nhà, làm nền tảng cho các chap sau này có thể tốt hơn, xây được ngôi nhà đẹp hơn. Gửi ngàn yêu thương cho người đọc:KSV@03:. Mong các bạn thưởng thức vui vẻ.


Chap 2

"Được rồi, chúng ta đã đến nơi." Shiho thông báo khi họ đến và dừng chân trước một cánh cửa sắt lớn.

"Chính là nơi này ạ?" Cậu bé trong vòng tay cô thắc mắc. Đôi mắt to màu xanh sáng lên với những tia nhìn thích thú. Đôi tay bé nhỏ của cậu đang ôm lấy cổ cô, còn mái tóc màu đen rối bù lại đan xen lẫn lộn với tóc của cô.

"Ừ." Cô trả lời. Đổi tay bế cậu bé để với lấy chùm chìa khóa đặt trong túi áo. Lôi nó ra và tra vào ổ khóa, một tiếng 'cách' vang lên khắp hành lang trống. Cô ngoảnh mặt nhìn cậu và mỉm cười: "Shichiro, con nhắm mắt chưa?"

Cậu bé chớp chớp đôi mắt: " Để làm gì ạ?"
"Mẹ tưởng con thích những điều bất ngờ cơ đấy."

"A, vâng!" Cậu reo lên, nhanh chóng nhắm tịt đôi mắt của mình lại, trên khuôn mặt hiện rõ sự háo hức.

Shiho mỉm cười: "Được rồi". Dùng tay đẩy nhẹ, cánh cửa từ từ mở ra. Một lần nữa xiết chặt vòng tay đang bế cậu bé. Cô liền áp má mình vào má cậu, ra hiệu cho Shichiro mở mắt ra: "Con thấy thế nào?"

Đây là một căn hộ nhỏ, nhỏ hơn so với cái mà họ đã từng sống ở Mĩ. Nhưng thật sự nó rất thích hợp-đây chính xác là những gì mà cả hai người cần. Một căn hộ với sàn nhà làm bằng gỗ cứng, có tường được sơn màu hạnh nhân nhẹ nhàng. Một chồng lớn những thùng cát-tông đang đặt chiễm chệ giữa lối đi, ngay đằng sau một chiếc ghế bành bọc da khá hợp với căn phòng. Một chiếc bàn gỗ nhỏ được đặt đối diện với cái ghế, và sẵn có một chiếc tivi được kê ngay sát bức tường.

"Whoa!" cậu nhóc thốt lên, thu vào tầm mắt từ sàn nhà rộng cho đến trần nhà, và rồi là bức tường làm bằng kính trong suốt. "Mẹ có thế nhìn thấy mọi thứ từ đây nè!".

"Mhmm" cô gật gù đồng ý, cẩn thận hạ cậu bé xuống. "Con cứ khám phá đi" cô khích lệ, đưa tay lên xoa mái tóc đen dày của cậu con trai.

Ngay khi câu nói vừa dứt, như một cơn lốc nhỏ, cậu bé đã biến mất khỏi tầm mắt của người mẹ, bỏ lại cô mỉm cười với một cái lắc đầu ngao ngán trước sự háo hức của con trai mình.

Lặng lẽ thở dài, cô chầm chậm bước về phía chiếc bàn đặt nơi góc phòng, gần lối cửa ra vào, tiếng gót giày của cô va chạm với nền gỗ cứng vang lên khắp căn nhà tĩnh lặng. Người chủ của căn hộ trước đó có nói cho cô biết một bức thư đã được gửi đến cho cô cách đây vài ngày. Cô cầm lên bức thư được nhắc tới.

"Mẹ, chúng ta còn có cả gác lửng nữa nè!" Shichiro nói đầy hào hứng.

"Đúng thế" cô tán đồng, cô biết chắc rằng con sẽ vô cùng thích thú khi biết điều này. Một âm thanh rúm ró vang lên khi cô xé chiếc phong bì và mở lá thư ra. Mắt cô liếc nhanh qua nội dung của nó. Là thư từ công ty của cô - có vẻ như căn hộ này đã trở thành nơi cư trú hợp pháp của cô nhanh hơn cô nghĩ.

Cô sẽ bắt đầu làm việc kể từ tuần tới. Cho đến lúc đó, cô còn có dư thời gian để thích nghi với cuộc sống mới tại nơi này.

"Điều này quá tuyệt!" cô nghe thấy tiếng Shichiro reo lên, trước khi nghe thấy tiếng bước chân nhỏ bé của con vang rầm rập lúc cậu bé chạy xuống cầu thang, tiến về phía cô tại hành lang.

Cô ngoái đầu nhìn về phía cậu bé.

"Mẹ, chúng ta còn rất nhiều phòng trống! Vì thế chúng ta nuôi có thể một chú chó chứ?"

Đặt lá thư xuống, cô đứng dậy tiến về phía con mình, với một nụ cười tinh nghịch hiện diện trên môi: "Shichiro, con biết chúng ta sẽ không nhận nuôi một chú chó nào hết."

Shichiro làm bộ thở dài: "Thì..." cậu nói: "...Ít nhất con cũng phải thử chứ."

"Mẹ có thể thấy con rất kiên trì với việc này."

"Con nghĩ nuôi chó là một điều không tệ mà mẹ."

"Đúng thế" cô trả lời. "Xem nào, con thấy vali đồ của chúng ta ở đâu không?" Cô lảng sang một chủ đề khác.

"Có ạ! Chúng ở ngay sau mấy cái hộp này nè!"

"Tốt" Cô nói, bước dần về phía được chỉ. "Chúng ta cần soạn những thứ cần thiết ra trước đã. Mẹ nghĩ là con sẽ không thấy đói trong tối nay đâu."

"Không ạ."

"Được rồi." Cô kéo ra một chiếc vali lớn và lại ngồi trên chiếc ghế bành. "Chúng ta cần vài tấm ga trải gi.ường. Và cả con chó bông của con nữa, chắc con vẫn nhớ mình đã để nó ở trong cái hộp nào nhỉ?"

Shichiro rên rỉ: "Nhưng mà mẹ, cái hộp nào cũng giống nhau mà..."

"Đúng thế." cô đồng ý với con trai mình: "Nhưng con là một đứa trẻ thông minh. Vì thế con sẽ tìm nó. Còn trong lúc đó, mẹ sẽ soạn ra những thứ đồ con cần."

"Vâng ạ." Cậu lê bước về phía nơi những thùng đồ được đặt, khuôn mặt phụng phịu xem xét chúng.

"Con cần mẹ giúp không?" Được một lúc, cô hỏi.

"Con không với được nó!" cậu rên rẩm. Cậu biết tốt hơn hết là bản thân không nên cố với lấy chiếc hộp, nếu không mẹ cậu sẽ lên cơn hoảng loạn khi thấy cậu trèo lên bất cứ thứ gì trừ cầu thang.

Shiho đảo mắt một cách âu yếm khi đứng dậy và hướng về phía cậu. "Hộp này phải không?" cô hỏi, đồng thời với lấy chiếc hộp nằm ở trên cùng.

"Con nghĩ là nó ạ." Cậu trả lời.

"Mẹ biết con sẽ tìm thấy nó mà." Cô nói, rồi giao lại chiếc hộp cho con. "Mai ta sẽ tháo dỡ những thứ còn lại. Việc đó chắc sẽ tốn hết cả một ngày, nhưng như thế còn hơn là bỏ ra cả tuần để làm nó."

Shichiro, cậu nhóc đang ngồi khoanh chân trên sàn nhà, mở chiếc hộp đang nằm trong lòng mình ra, liền ngước lên nhìn mẹ: "Nhưng...con tưởng mình sẽ được đi khám phá thành phố này..." Khuôn mặt cậu tiu ngỉu.

Người mẹ nhìn đứa con của mình với một ánh mắt đầy dịu dàng: "Con có thích những gì con thấy trên đường chúng ta lái xe đến đây chứ?"

"Có ạ."

"Và mẹ hứa chúng sẽ đi dạo vào chiều mai, được không?" Cô hỏi, mong cậu nhóc vui lên.

Lập tức, Shichiro gật đầu lia lịa, trên mặt hiện lên một nụ cười quen thuộc, nụ cười mà cô nghĩ mình chưa bao giờ có thể quên được.

Shiho nuốt khan, như thể có một cái gì đó đang mắc trong cổ họng. Cô vội vàng hướng ánh mắt mình về phía chiếc vali nằm trước mặt mình, vài bộ quần áo trong đó đã bị vương ra ngoài.

Cô có thể làm được điều này sao? Hay chỉ là cô đang tự đánh lừa bản thân mình?

00000000000000000

Hai giờ sau, Shichiro đã nằm ngủ ngon lành trên chiếc gi.ường mới của mình, và Shiho đã có thể tự do làm những điều cô muốn trong suốt thời gian còn lại của ngày hôm ấy.

Khi cánh cửa của phòng con trai mình được đóng lại một cách khẽ khàng, cô thở ra một tiếng thở dài mệt mỏi. Xoay xoay phần bả vai, cô tiến về phía phòng ngủ của mình. Shichiro không phải là một đứa trẻ nghịch ngợm-chưa bao giờ như thế- nhưng do việc chuyển nhà, do công việc mới của cô, và do tất cả những-loại-stress có-thể-tồn-tại. Cơ thể cô như bị rút cạn đến tận giọt năng lượng cuối cùng. Cô hi vọng rằng kì nghỉ trong tuần này là đủ cho cô có thể thư giãn, xốc lại tinh thần để chuẩn bị sẵn sàng quay lại làm việc. Quả thật đã rất lâu rồi cô mới cảm thấy bản thân mệt mỏi đến nhường này. Hẳn là trước khi Shichiro ra đời.

Năm tháng trôi qua thật nhanh. Như thể mới hôm qua cô còn bế trong tay đứa con bé bỏng của mình, cảm thấy thật kỳ diệu trước sự bé nhỏ và mong manh của sinh linh ấy. Giọt nước mắt buồn vui lẫn lộn lặng lẽ lăn trên khuôn mặt cô. Nhưng cô không hề muốn than phiền về điều đó, vì cô đã có rất nhiều ký ức tuyệt vời. Như nụ cười đầu tiên của con, bước đi đầu tiên của con, ngày đầu tiên con đến trường, kì nghỉ đầu tiên của riêng hai người, lần đầu tiên con nhảy lên gi.ường để đánh thức cô dậy,... cô đã có mặt ở đó để chứng kiến tất cả, và cô cảm thấy thật biết ơn vì ông trời đã để cô làm điều này.

Một nụ cười chầm chậm nở trên môi cô, nhưng cũng lập tức biến mất ngay sau đó; một suy nghĩ suy nghĩ hoàn toàn khác đã xuất hiện trong đầu cô. Đúng là cô đã ở đó để chứng kiến tất cả những điều tuyệt vời ấy, nhưng đồng thời cũng không có một ai đứng cạnh cô để cùng tận hưởng nó. Với một tiếng thở dài chán nản, cô bước qua phần sàn nhà trải thảm của phòng mình, tiến đến đứng trước khung cửa sổ lớn. Hình ảnh phản chiếu trên tấm kính đang nhìn ngược lại chính bản thân cô. Cô mặc áo sơ mi trắng ống tay dài, được xắn lên tận khuỷu tay, chân váy skater đến ngang đùi, cách đầu gối cô 4 inch, và một đôi giày cao gót trắng đen. Mái tóc dài màu nâu đỏ của cô đã được buộc lại theo kiểu Pháp, vắt qua một bên vai, và như thường lệ, một khuôn mặt hoàn mỹ mà không cần trang điểm.
Thời gian đã thay đổi cô-điều này không cần phải chối cãi. Trở thành một người mẹ cũng đã thay đổi cô. Và bây giờ là lúc để cô đối mặt với quá khứ của mình... Cô không biết mình nên bắt đầu từ đâu, hoặc là phải làm gì với bản thân nữa.

Tựa đầu vào mặt kính lạnh ngắt. Cô từ từ nhắm mắt lại.

Tokyo vẫn đang nhộn nhịp ngay phía dưới kia, các con đường sáng bừng bởi những ánh đèn nhấp nháy đầy màu sắc, dòng người đông đúc xuôi ngược cùng những hoạt động náo nhiệt về đêm.

Liệu anh có đang ở đâu đó dưới kia? Cô thấy thật ngốc nghếch khi tự đặt cho mình một câu hỏi như thế. Sau tất cả, khi còn là vợ chồng, cùng sống trong một căn nhà, cô với anh còn ít lần chạm mặt. Có chăng cơ hội cô và anh gặp lại nhau tại nơi thủ đô rộng lớn như Tokyo này? Cô đã chọn sống ở nơi cuối của phía bên kia thành phố, cô đã cân nhắc kỹ trước khi làm thế-chọn một nơi mà anh không bao giờ lui tới.

Vô thức, một giọt nước mắt lăn xuống trên má cô.

Một giọng nói trong đầu cô thét lên. Đã bảy năm trôi qua. Và có lẽ... anh đã tìm được một người phụ nữ khác, người có thể khiến anh hạnh phúc.

Tbc.
 
Người tình của cô xuất hiện rồi đây =))
Nói thực với cô là tui ko hiểu rõ cốt truyện này lắm @@ có thể là mới mấy chap đầu nên mọi thứ còn mập mờ. Tui chỉ nắm dc đại khái là Shinichi và Shiho cưới nhau rồi ly dị, họ còn có đứa con tên Shichiro nhưng Shinichi lại ko biết. Điều tôi thắc mắc là đây là một câu chuyện hoàn toàn khác với DC, ko dựa trên cốt truyện của DC?
Cô dịch mượt lắm nha :3 hóng chap của cô lắm đó
À, cái này thuộc về chap 1
nụ cười toe toét đến tận mang tai.
cái chữ "toe toét" ấy tui thấy hơi kì. Tui nghĩ nên đổi thành: "Nụ cười nở rộng đến tận mang tai." :3
 
@pecun_evil đã sửa nha nàng. Kì thực là tui rất là yếu trong mảng sử dụng từ ngữ để miêu tả, mình hình dung ra đc cái cảnh rồi đó, mà ko biết nói sao cho người ta hiểu. Thật đắng lòng, muốn viết fic lắm mà sợ nói người ta khong hiểu nên tập dịch fic trước kiếm vốn từ rồi sau này tính tiếp:KSV@08: sau này nàng đọc thấy có gì không hợp thì nói ta nghen:KSV@03:
Về nội dung fic thì đoạn đầu cũng hơi khó hiểu, nhưng tình hình chung thì nàng nắm cũng khá rõ rồi đó. Fic này thuộc dạng alternative universe (AU) ko liên quan gì đến cốt truyện gốc đâu:KSV@05:. Có lẽ phải sửa lại phần giới thiệu cho mấy bạn khỏi khó hiểu rồi
 
Grey là cô Thảo ý hả? :-?
Nội dung chưa đọc nhưng chap 0 có lỗi đánh máy nhá, mấy chỗ thiếu dấu cách bị dính chữ rồi, không biết lỗi của word hay type thiếu nữa...
Hoy có thời gian thì beta lại nhé. ;)

...

Lúc đầu mình không biết đây là fic về cp nào đâu, xong đọc cmt của bạn Aluminium mới biết là fic Shinshi, mà mình nhớ description không có phần Pairings, xong quay ngược lại đọc mới thấy ở phần Note.
Và cái tên shinshi không được viết hoa. <(")
Note: Fic dịch được sự cho phép của tác giả. Au này là người viết truyện shinshi mình thích nhất luôn, truyện của chị này có nội dung khá là hay, có mấy truyện thấy cũng dễ thương nữa.
 
@emyeuconan hình như lỗi word đấy ạ, (lúc đánh trên word thì không có lỗi dính chữ, up lên thì thấy, lúc đó em cũng đã sửa nhưng không hiểu sao giờ lại thấy tiếp~X(). pairing em đã đặt lại rồi.
 
Mình đang dịch nhé, tại đợt vừa rồi mình phải thi giữa kì, với lại cũng khá lười nên làm hơi lâu :KSV@11:
 
Đọc xong mà cảm thấy tội nghiệp cho Shiho quá mong cuối cùng cả 2 quay lại và happy.
Nhưng cho em hỏi: sao Shin và Shi lại lấy nhau vậy rồi lại chia tay thế??? [mong được ss giải đáp và mau ra chap mới].
 
@Nguyễn_Hương_2631990 Shin Shi lấy nhau vì yêu nhau đó em, chia tay vì 2 người quá mệt mỏi với cuộc sống hôn nhân của họ. Đạị loại là ban đầu thì hạnh phúc nhưng có một khoảng thời gian Shin thì quá lo công việc ko quan tâm đến Shi mấy, còn Shi thì lại trở nên hay cáu gắt,... Nói chung 2 người đều có lỗi.
À và chap mới chắc còn lâu nữa mới có nha, tại dạo này chị đang bận lắm (yên tâm là vẫn sẽ ra tiếp)
 
×
Quay lại
Top Bottom