- Tham gia
- 22/7/2014
- Bài viết
- 48
A/N: Hô hô, chap mới nà. Mị không có gì để nói nữa. Ít nhất thì Mị vẫn quay lại sau một năm lầy lội
Chap 3
“Shichiro,” cô gọi khi đang bước xuống cầu thang, tiếng gót giày của cô vang trên nền nhà báo cho cậu biết về sự hiện diện của cô trước cả khi cô lên tiếng. Vừa xuống đến chân cầu thang, cô thấy cậu đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, đặt trong lòng là một trong những quyển sách lớn, dày cộp về mô hình của cô.
Cô mỉm cười. ”Con đang làm gì thế?” Cô hỏi với giọng điệu thích thú, tiến dần về phía con.
Ngước nhìn cô, cậu mỉm cười một cách bối rối, “Con chỉ ngắm tranh thôi,” cậu trả lời.
Shiho bật cười. “Mẹ cũng đoán thế,” cô nói. “Con có đói không?”
Cậu gật đầu lia lịa.
“Đồ ăn đặt ngoài nhé?” cô gợi ý.
Shichiro cười khúc khích, hướng về cô một cái nhìn đầy hàm ý, khiến cô đảo mắt.
“Oh, thôi nào,” cô cằn nhằn, bản thân đã bước vào nhà bếp. “Con muốn ăn gì?” Cô hỏi, một tay nhấc điện thoại lên, trong tay còn lại là một cuốn sổ nhỏ khá sặc sỡ.
Cô đang trông đợi một câu trả lời kiên quyết, đầy háo hức từ con. Nhưng thay vào đó lại là tiếng gọi cô một cách ngập ngừng, không chắc chắn.
“Mẹ… Đây là ai ạ?”
Đôi mày cô có hơi chút nhăn lại khi cô quay lại nhìn con. “Hmm? Con đang nói gì vậy?” cô thắc mắc.
Shichiro liền giơ cao một tấm hình nhăn nhó, cũ kĩ. Đôi mắt màu lam nhìn cô đầy ngây thơ, tò mò.
Đôi mắt cô dịu lại khi nhìn con, từ môi cô, chậm rãi thoát ra tiếng thở nhẹ, một khắc khá lưỡng lự, cô mới tiến về phía con. Shiho ngồi xuống ghế, cầm lấy tấm hình từ tay cậu, đồng thời đặt quyển sách nặng trịch lên bàn, rồi ra hiệu cho con tiến lại gần mình.
“Lại đây,” cô nói, thuận tiện bế cậu ngồi trong lòng mình. “Mẹ nghĩ là con đã nhận ra đó là mẹ. Còn người đàn ông kia… người kia chính là bố của con.”
Shiho luôn biết rằng che dấu đi sự thật khỏi con là một điều ích kỉ. Nhưng cô cũng biết rằng nếu không để cho cậu biết sự thật ngay từ đầu thì còn khiến cậu đau khổ hơn. Vậy nên cô chọn nói hết tất cả mọi chuyện với cậu ngay khi được hỏi. Tuy nhiên cho đến nay, cậu chưa bao giờ thắc mắc về bố của mình, và cô đã luôn hài lòng với việc cuộc nói chuyện này được trì hoãn, cho tới lúc cậu muốn biết.
Nhưng cái gọi là vận mệnh lại luôn đi theo một hướng khác…
“Con có một người bố sao?” Đôi mày cậu nhăn tít lại.
Cô hôn trán con một cách trìu mến. “Dĩ nhiễn mỗi người đều có một người bố, ngốc ạ.”
“Nhưng con chưa bao giờ thấy ông ta.”
“Mẹ biết mà,” cô nhẹ nhàng thì thầm.
Cô biết con không hề buồn. Cậu chỉ đơn giản là thắc mắc. Cô không bao giờ lừa dối cậu về bất cứ điều gì, nhưng trong cuộc sống của hai người có những khía cạnh không một ai đả động tới, và vì thế, khi những bí mật được đưa ra ánh sáng, một cách đột ngột và đầy chai sạn như vậy, thì cậu phải tự tìm ra lối đi.
“Mẹ là vợ của ông ta?” cậu hỏi một cách tò mò, bàn tay bé nhỏ lướt trên tấm ảnh cô đang cầm trên tay.
“Đúng vậy,” Shiho kìm nén đi những giọt nước mắt của mình.
Đôi mày cậu lại càng nhăn hơn nữa. “Bộ ông ấy chết rồi ư?”
“Không đâu, con yêu,” cô lắc đầu.
“Hai người bất hòa,” cậu đoán.
Cô im lặng một chút rồi mới trả lời, “Một cách nào đó thì con nói đúng.” Vòng tay cô ôm cậu chặt hơn, rồi cô tựa nhẹ cằm mình lên đỉnh đầu cậu bé. “Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Mẹ không muốn con nghĩ rằng bố con đã bỏ rơi con, bởi vì từ đầu ông ấy chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của con… Nhưng chúng ta đã quay trở lại đây, trở lại Tokyo này, trở về nơi ông ấy sinh sống…. và nếu con muốn, mẹ sẽ tìm ông ấy cho con.”
Phản ứng của Shinichi, cô không bận tâm về nó. Quan trọng là mong muốn của Shichiro. Và cô sẵn sàng để tim mình tan vỡ cả ngàn lần còn hơn để con mình phải mong nhớ về bố của nó.
Tuy nhiên, Shichiro vẫn tiếp tục nhăn trán. “Ông ấy có làm mẹ tổn thương không?”
“Có, nhưng… mẹ nghĩ chính xác để mà nói thì… chúng ta đã làm tổn thương lẫn nhau. Chỉ là mẹ và người ấy…không hề hợp nhau.”
“Thế vì sao hai người lại kết hôn với nhau?”
“Đó là cả một câu chuyện dài, con yêu ạ,” cô lảng tránh câu trả lời.
“Thế ạ,” cậu nói, và trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã rời khỏi vòng tay cô và yên vị trên ghế như ban đầu, trong lòng lại là quyển sách về mô hình.
Cô nhìn con chăm chú, rồi dựa người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ,” cô nhắc cậu một cách dịu dàng.
Rời mắt khỏi cuốn sách, Shichiro ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ có muốn gặp lại ông ấy không?” cậu thách thức.
Cô cẩn thận né tránh câu trả lời. Shichiro chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cậu đặc biệt rất bảo vệ cô. Cho dù đó là vì cậu khá nhạy cảm với cái cách cô hành động khi ở gần cậu, hoăc bởi vì cậu nhận thức được sự thật rằng cô là tất cả của cậu, cô cũng không chắc nữa.
“Mẹ muốn gì không quan trọng. Ông ấy đâu phải bố của mẹ.”
“Nhưng nếu mẹ không muốn gặp lại ông ta, làm thế nào mẹ có thể tìm được người ấy? Và rồi ông ta định gặp lại con như thế nào?”
“Con yêu , những điều ấy chúng ta sẽ từ từ tìm ra cách, nếu con muốn,” cô nói.
Cậu ngẫm nghĩ điều gì đó trong khoảng năm giây, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận. “Con không muốn gặp ông ta.”
“Shichiro…” sau khi nghe câu trả lời của con, trong mắt cô dâng trào sự nhẹ nhõm, nhưng nó lại trộn lẫn với chút nghi ngờ. Bản thân cô không nhận ra, rằng có đôi lần trong tháng qua, cô đã chấp nhận với việc rằng cô sẽ gặp lại anh, rằng anh sẽ biết, và phản ứng của anh đối với điều này không được khả quan cho lắm.
Sự thật là, Shichiro chưa bao giờ hết làm cô ngạc nhiên.
Nuốt khan, cô thử lại lần nữa. “Nếu con lo lắng về mẹ, không cần đâu. Mẹ đã sống với người ấy nhiều năm. Tuy mọi việc giữa hai chúng ta không được suôn sẻ cho lắm, nhưng mẹ chắc chắn con sẽ thích người ấy. Shichiro, con giống bố con ở rất nhiều điểm. Có thể bây giờ sự thiếu vắng của người bố không là gì đối với con, nhưng trong nhiều năm nữa con sẽ cảm nhận được.”
“Không đâu,” cậu bướng bỉnh trả lời, giữ chắc quan điểm của mình.
Cô thở dài, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến quỳ trước mặt cậu. ”Con yêu à,” cô thì thầm, dùng tay vén lọn tóc đen bị lệch đang che đi khuôn mặt cậu, “Có rất nhiều đứa trẻ trên thế giới này sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được một người bố như của con đấy. Đừng ném đi cơ hội này, và cũng đừng lo cho mẹ. Mẹ là mẹ mà. Mẹ mới phải là người chăm lo cho con chứ.”
Shichiro đảo mắt, cảm thấy bất mãn. “Mẹ, con không muốn gặp ông ta.”
“Được rồi,” tùy theo ý cậu, cô đứng dậy. “Nhưng nếu con có đổi ý, những gì con cần làm là nói với mẹ.”
TBC
Chap 3
“Shichiro,” cô gọi khi đang bước xuống cầu thang, tiếng gót giày của cô vang trên nền nhà báo cho cậu biết về sự hiện diện của cô trước cả khi cô lên tiếng. Vừa xuống đến chân cầu thang, cô thấy cậu đang ngồi cuộn tròn trên ghế sofa, đặt trong lòng là một trong những quyển sách lớn, dày cộp về mô hình của cô.
Cô mỉm cười. ”Con đang làm gì thế?” Cô hỏi với giọng điệu thích thú, tiến dần về phía con.
Ngước nhìn cô, cậu mỉm cười một cách bối rối, “Con chỉ ngắm tranh thôi,” cậu trả lời.
Shiho bật cười. “Mẹ cũng đoán thế,” cô nói. “Con có đói không?”
Cậu gật đầu lia lịa.
“Đồ ăn đặt ngoài nhé?” cô gợi ý.
Shichiro cười khúc khích, hướng về cô một cái nhìn đầy hàm ý, khiến cô đảo mắt.
“Oh, thôi nào,” cô cằn nhằn, bản thân đã bước vào nhà bếp. “Con muốn ăn gì?” Cô hỏi, một tay nhấc điện thoại lên, trong tay còn lại là một cuốn sổ nhỏ khá sặc sỡ.
Cô đang trông đợi một câu trả lời kiên quyết, đầy háo hức từ con. Nhưng thay vào đó lại là tiếng gọi cô một cách ngập ngừng, không chắc chắn.
“Mẹ… Đây là ai ạ?”
Đôi mày cô có hơi chút nhăn lại khi cô quay lại nhìn con. “Hmm? Con đang nói gì vậy?” cô thắc mắc.
Shichiro liền giơ cao một tấm hình nhăn nhó, cũ kĩ. Đôi mắt màu lam nhìn cô đầy ngây thơ, tò mò.
Đôi mắt cô dịu lại khi nhìn con, từ môi cô, chậm rãi thoát ra tiếng thở nhẹ, một khắc khá lưỡng lự, cô mới tiến về phía con. Shiho ngồi xuống ghế, cầm lấy tấm hình từ tay cậu, đồng thời đặt quyển sách nặng trịch lên bàn, rồi ra hiệu cho con tiến lại gần mình.
“Lại đây,” cô nói, thuận tiện bế cậu ngồi trong lòng mình. “Mẹ nghĩ là con đã nhận ra đó là mẹ. Còn người đàn ông kia… người kia chính là bố của con.”
Shiho luôn biết rằng che dấu đi sự thật khỏi con là một điều ích kỉ. Nhưng cô cũng biết rằng nếu không để cho cậu biết sự thật ngay từ đầu thì còn khiến cậu đau khổ hơn. Vậy nên cô chọn nói hết tất cả mọi chuyện với cậu ngay khi được hỏi. Tuy nhiên cho đến nay, cậu chưa bao giờ thắc mắc về bố của mình, và cô đã luôn hài lòng với việc cuộc nói chuyện này được trì hoãn, cho tới lúc cậu muốn biết.
Nhưng cái gọi là vận mệnh lại luôn đi theo một hướng khác…
“Con có một người bố sao?” Đôi mày cậu nhăn tít lại.
Cô hôn trán con một cách trìu mến. “Dĩ nhiễn mỗi người đều có một người bố, ngốc ạ.”
“Nhưng con chưa bao giờ thấy ông ta.”
“Mẹ biết mà,” cô nhẹ nhàng thì thầm.
Cô biết con không hề buồn. Cậu chỉ đơn giản là thắc mắc. Cô không bao giờ lừa dối cậu về bất cứ điều gì, nhưng trong cuộc sống của hai người có những khía cạnh không một ai đả động tới, và vì thế, khi những bí mật được đưa ra ánh sáng, một cách đột ngột và đầy chai sạn như vậy, thì cậu phải tự tìm ra lối đi.
“Mẹ là vợ của ông ta?” cậu hỏi một cách tò mò, bàn tay bé nhỏ lướt trên tấm ảnh cô đang cầm trên tay.
“Đúng vậy,” Shiho kìm nén đi những giọt nước mắt của mình.
Đôi mày cậu lại càng nhăn hơn nữa. “Bộ ông ấy chết rồi ư?”
“Không đâu, con yêu,” cô lắc đầu.
“Hai người bất hòa,” cậu đoán.
Cô im lặng một chút rồi mới trả lời, “Một cách nào đó thì con nói đúng.” Vòng tay cô ôm cậu chặt hơn, rồi cô tựa nhẹ cằm mình lên đỉnh đầu cậu bé. “Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Mẹ không muốn con nghĩ rằng bố con đã bỏ rơi con, bởi vì từ đầu ông ấy chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của con… Nhưng chúng ta đã quay trở lại đây, trở lại Tokyo này, trở về nơi ông ấy sinh sống…. và nếu con muốn, mẹ sẽ tìm ông ấy cho con.”
Phản ứng của Shinichi, cô không bận tâm về nó. Quan trọng là mong muốn của Shichiro. Và cô sẵn sàng để tim mình tan vỡ cả ngàn lần còn hơn để con mình phải mong nhớ về bố của nó.
Tuy nhiên, Shichiro vẫn tiếp tục nhăn trán. “Ông ấy có làm mẹ tổn thương không?”
“Có, nhưng… mẹ nghĩ chính xác để mà nói thì… chúng ta đã làm tổn thương lẫn nhau. Chỉ là mẹ và người ấy…không hề hợp nhau.”
“Thế vì sao hai người lại kết hôn với nhau?”
“Đó là cả một câu chuyện dài, con yêu ạ,” cô lảng tránh câu trả lời.
“Thế ạ,” cậu nói, và trước khi cô kịp phản ứng, cậu đã rời khỏi vòng tay cô và yên vị trên ghế như ban đầu, trong lòng lại là quyển sách về mô hình.
Cô nhìn con chăm chú, rồi dựa người về phía trước, chống khuỷu tay lên đầu gối. “Con vẫn chưa trả lời câu hỏi của mẹ,” cô nhắc cậu một cách dịu dàng.
Rời mắt khỏi cuốn sách, Shichiro ngước lên nhìn mẹ. “Mẹ có muốn gặp lại ông ấy không?” cậu thách thức.
Cô cẩn thận né tránh câu trả lời. Shichiro chỉ là đứa trẻ bảy tuổi, nhưng cậu đặc biệt rất bảo vệ cô. Cho dù đó là vì cậu khá nhạy cảm với cái cách cô hành động khi ở gần cậu, hoăc bởi vì cậu nhận thức được sự thật rằng cô là tất cả của cậu, cô cũng không chắc nữa.
“Mẹ muốn gì không quan trọng. Ông ấy đâu phải bố của mẹ.”
“Nhưng nếu mẹ không muốn gặp lại ông ta, làm thế nào mẹ có thể tìm được người ấy? Và rồi ông ta định gặp lại con như thế nào?”
“Con yêu , những điều ấy chúng ta sẽ từ từ tìm ra cách, nếu con muốn,” cô nói.
Cậu ngẫm nghĩ điều gì đó trong khoảng năm giây, cuối cùng cũng đưa ra được kết luận. “Con không muốn gặp ông ta.”
“Shichiro…” sau khi nghe câu trả lời của con, trong mắt cô dâng trào sự nhẹ nhõm, nhưng nó lại trộn lẫn với chút nghi ngờ. Bản thân cô không nhận ra, rằng có đôi lần trong tháng qua, cô đã chấp nhận với việc rằng cô sẽ gặp lại anh, rằng anh sẽ biết, và phản ứng của anh đối với điều này không được khả quan cho lắm.
Sự thật là, Shichiro chưa bao giờ hết làm cô ngạc nhiên.
Nuốt khan, cô thử lại lần nữa. “Nếu con lo lắng về mẹ, không cần đâu. Mẹ đã sống với người ấy nhiều năm. Tuy mọi việc giữa hai chúng ta không được suôn sẻ cho lắm, nhưng mẹ chắc chắn con sẽ thích người ấy. Shichiro, con giống bố con ở rất nhiều điểm. Có thể bây giờ sự thiếu vắng của người bố không là gì đối với con, nhưng trong nhiều năm nữa con sẽ cảm nhận được.”
“Không đâu,” cậu bướng bỉnh trả lời, giữ chắc quan điểm của mình.
Cô thở dài, đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến đến quỳ trước mặt cậu. ”Con yêu à,” cô thì thầm, dùng tay vén lọn tóc đen bị lệch đang che đi khuôn mặt cậu, “Có rất nhiều đứa trẻ trên thế giới này sẵn sàng đánh đổi bất cứ thứ gì để có được một người bố như của con đấy. Đừng ném đi cơ hội này, và cũng đừng lo cho mẹ. Mẹ là mẹ mà. Mẹ mới phải là người chăm lo cho con chứ.”
Shichiro đảo mắt, cảm thấy bất mãn. “Mẹ, con không muốn gặp ông ta.”
“Được rồi,” tùy theo ý cậu, cô đứng dậy. “Nhưng nếu con có đổi ý, những gì con cần làm là nói với mẹ.”
TBC