Mưa mùa hạ thoắt đến rồi lại thoắt đi.
Mặt trời rực rỡ nhô ra khỏi áng mây, rọi xuống hồ sen những tia vàng lấp lánh.
Lá sen xanh ngát khắp hồ, dưới ánh trời soi chiếu, tỏa ra hương thơm ngan ngát.
Tào Nhân Khâu mặt mũi vàng vọt, trán đọng những hạt mồ hôi to tướng, hoảng sợ nhìn vị thiếu niên áo lam trước mặt, giọng run run khản đặc: "Tạ trang chủ không phải do ta giết, ta không có giết ông ấy!"
Chỉ trong một đêm, y từ người con rể đương khoác áo tang trở thành hung thủ h.ãm hại sư phụ kiêm nhạc phụ của mình. Lúc Liệt Hỏa sơn trang tuyên bố Tạ Hậu Hữu là do y giết, y biết tánh mạng của mình đã kết thúc rồi. Chẳng ai còn tin tưởng y nữa, mọi người đều cho rằng Liệt Hỏa sơn trang luôn luôn chính xác.
Có điều, y lại không muốn chết!
Y muốn trốn khỏi trấn Bình An, tìm một nơi xa lánh thế nhân mà sống. Vốn ban đầu y định đi một mình, nhưng bị đứa con lanh lợi của mình phát hiện ra, khăng khăng muốn được ở bên cạnh y, cho nên y đành phải dẫn theo Tiểu Phong chín tuổi lên đường lánh nạn.
Thế nhưng họ chỉ lánh nạn được nửa canh giờ.
Vừa chạy đến hồ sen ở ngoại thành này, Chiến Phong và Chung Ly Vô Lệ đã xuất hiện trước mặt.
Tạ Tiểu Phong cảm thấy cha thật khác lạ.
Tại sao cha lại sợ hãi bảo với vị nam tử áo lam ấy rằng ông ngoại không phải do cha giết chứ? Cha làm sao mà giết ông ngoại được? Nó cũng không rõ vì sao cha lại phải rời khỏi trấn Bình An, tại sao lại phải lén lút bỏ đi, khiến cho nó không kịp nói lời từ biệt với đám bạn cũng như không cách nào cùng Tuyết ca ca xinh đẹp và Như Ca tỷ tỷ hẹn ngày gặp lại.
Tạ Tiểu Phong giật mình phát hiện ra chân của cha nó đang run rẩy, người cha đỉnh thiên lập địa trong lòng nó đang toát mồ hôi lạnh đầm đìa, nói với vị nam tử áo lam kia rằng ông ngoại không phải do cha giết.
Có điều, vị nam tử áo lam ấy dường như không hề để ý tới lời cha nói.
Gió, mang theo hương sen thơm ngát, khe khẽ thổi mái tóc của Chiến Phong lất phất.
Chiến Phong vẫn chưa rút đao ra, th.ân thể vươn thẳng, lẳng lặng mà đứng.
Toàn thân y khoác áo vải màu lam sẫm, mái tóc dày đen thẫm phớt xanh khẽ xoăn, phía tai phải có đeo một viên bảo thạch, tương phản với ánh mắt tăm tối lập lòe sắc lam.
Đáy mắt y bỗng nhiên hiện hữu một mảng xanh lục.
Là màu xanh lục của lá sen trong hồ, vài hạt mưa còn đọng lại trên ấy, ánh lên vầng sáng bảy sắc rực rỡ, cảnh sắc thuần khiết đẹp đẽ khiến cho đôi mắt của y se sắt nheo lại.
Chung Ly Vô Lệ trong giây phút Chiến Phong nheo mắt ấy lập tức rút kiếm ra.
Luồng sáng của kiếm hệt như một chuỗi bọt nước bắn lên làm vấy ướt lá sen, nhắm thẳng vào người Tào Nhân Khâu!
Tào Nhân Khâu vào thời khắc Chiến Phong nhíu mắt ấy vội liếc nhìn sang đứa con thân yêu của mình.
Y biết bản thân mình nhất định sẽ chết, nếu như gặp phải Ngọc Tự Hàn bản tính ôn hòa hay Cơ Kinh Lôi tính tình cương trực có lẽ y sẽ có cơ hội giải thích, may ra còn hy vọng sống sót, thế nhưng người y gặp lại là Chiến Phong.
Chiến Phong là đại đệ tử của Liệt Hỏa trang chủ, một kẻ âm trầm, tàn nhẫn. Phàm những việc y đã nhất quyết, thì tuyệt không có cơ hội vãn hồi đường sống.
Tào Nhân Khâu vốn muốn rút đao.
Y biết chỉ cần hai tròng mắt của Chiến Phong nheo lại, thì đó chính là dấu hiệu hắn sắp giết người. Có điều, khi tay Tào Nhân Khâu vừa đặt lên cán đao, y lại quyết định bỏ cuộc. Y quyết không có khả năng thắng được Chiến phong, thậm chí là cả Chung Ly Vô Lệ ở đằng sau, thế thì không bằng y dùng chút thời khắc cuối cùng ấy mà nhìn ngắm thật kỹ đứa con chín tuổi Tiểu Phong của mình còn hơn.
Tạ Tiểu Phong đã trông thấy đường kiếm ấy!
Đôi mắt của nó ngập tràn sợ hãi, trên gương mặt nhỏ nhắn là bao nỗi kinh hoàng pha lẫn hoảng loạn. Nó ôm chặt lấy chân phụ thân, trừng mắt nhìn một kiếm kia đâm vào yết hầu của cha nó.
Cha...
Nó muốn thét lên, nhắc nhở phụ thân cẩn thận với đường kiếm ấy, nhưng tiếng nói còn chưa kịp buông khỏi miệng, nó đã cảm thấy một dòng chất lỏng nóng hổi tanh hôi từ đỉnh đầu nó tuôn xuống, vương đọng lên bờ môi non!
Tạ Tiểu Phong kinh hoảng ngẩng mặt nhìn lên.
Cổ họng của phụ thân hệt như một dòng suối đang tuôn chảy, máu tươi không ngừng ào ạt phún ra bất tận, máu tươi thấm ướt xiêm y, nhuộm hồng trang phục của cha nó. Cha nó mở miệng ra, nhìn nó, ánh mắt thật từ ái, dường như có lời gì đó muốn nói với nó, nhưng cổ họng đã bị đâm thủng, mặc cho cố gắng thế nào cũng không nói nên lời.
Tào Nhân Khâu ngã xuống đất.
Ngã dưới chân Tạ Tiểu Phong.
Máu tươi nơi yết hầu sau khi nhuộm đỏ cả một khoảng đất lớn rốt cuộc cũng ngừng chảy.
Tạ Tiểu Phong tuy mới chín tuổi, nhưng nó cũng biết rằng cha nó đã chết rồi, là bị gã nam nhân trước mặt này dùng kiếm giết chết; nó còn biết kẻ hạ lệnh sát nhân cho nam nhân này chính là cái gã nam tử áo lam thoạt trông còn rất trẻ tuổi kia!
Chiến Phong vẫn đứng yên đấy, chăm chăm nhìn về một góc của hồ sen.
Nơi ấy, trong trùng trùng lá sen vây kín, một đài hoa đang lặng lẽ hé nở.
Đài hoa màu phơn phớt trắng, tựa như thịt da tinh khôi ửng hồng của nàng.
Đấy có lẽ là đóa sen cuối cùng của mùa hạ này. Bị gió phe phớt, đóa hoa phát ra tiếng cười ngân nga như chuông bạc.
"Ngươi giết cha ta!! Ta phải giết ngươi!!!"
Tiếng thét cất lên!
Tiếng thét đau đớn và căm phẫn!
Bóng một đứa trẻ vương đầy máu tanh ập vào tầm mắt Chiến Phong.
Chiến Phong khẽ nhíu mày, nhất thời không nhớ nổi đứa trẻ này là ai.
Chung Ly Vô Lệ ngăn cản nó lại.
th.ân thể Tạ Tiểu Phong liều mạng giãy dụa trong cánh tay Chung Ly Vô Lệ, nó cuồng hận thét vào mặt Chiến Phong: "Tại sao ngươi lại muốn giết cha ta, cha là người tốt! Cha không giết ông ngoại!"
Chiến Phong nhìn đóa sen ấy đến xuất thần, hồi lâu sau mới cất tiếng:
"Kẻ giết cha ngươi không phải là ta."
"Chính ngươi! Là ngươi đã ra lệnh giết cha ta! Ta trông thấy tất cả rồi! Thần thái của ngươi chính là mệnh lệnh sát nhân…!"
Tạ Tiểu Phong trợn mắt nghiến lưỡi, nó thề kiếp này phải tự tay báo thù cho phụ thân, vì thế nó nhất định phải ghi nhớ thật kỹ dung mạo của vị nam tử áo lam ấy.
Gió lướt nhẹ trên mặt nước, đài sen trắng hồng giữa những khóm lá tươi xanh mỉm cười duyên dáng.
Bóng người như mảnh trời lam ấy đột nhiên phóng vút lên, lướt qua mặt hồ sen ấy rồi chuyển thân trở về.
Chiến Phong cúi đầu, ngửi ngửi đóa sen vừa hái trên tay, nhẹ giọng nói:
"Cha ngươi chết là do ý trời."
"Là ngươi! Chính là ngươi! Ta thề sẽ giết ngươi!"
Tạ Tiểu Phong căm hận rống lên!
Chiến Phong trầm ngâm.
Kế đó, y chầm chậm bước đến gần Tạ Tiểu Phong, nâng cằm của nó lên, quan sát nó.
Một đứa trẻ nhỏ như thế, ước chừng chỉ khoảng tám chín tuổi, bằng vào mối thù khắc cốt ghi tâm, đầu óc thông minh, tính cách quật cường, giả như lấy ngày dài tháng rộng bồi dưỡng thật tốt, nhất định sẽ có triển vọng vô cùng.
Tiếc thay...
Hai mắt của Chung Ly Vô Lệ bất chợt mở to, đồng tử thắt chặt.
Trong tay y, th.ân thể Tạ Tiểu Phong đột nhiên mềm oặt, cổ nó vặn vẹo theo một góc độ kỳ lạ, vài giọt máu tươi tí tách rơi xuống từ khóe miệng, th.ân thể mỗi lúc một lạnh, tánh mạng trong nháy mắt đã bị những ngón tay đang cầm hoa của vị nam tử áo lam kia đoạt mất.
Chiến Phong nhìn thằng bé, giọng nói thật êm ả: "Ngươi chết, là tự mình chuốc lấy."
Chung Ly Vô Lệ không khỏi rùng mình.
Y từng giết qua vô số người, nhưng bình thản sát hại một đứa trẻ như vậy thì trước nay chưa từng làm qua.
Đêm cuối mùa hạ.
Chiến Phong mang đóa sen cuối cùng trong hồ ấy ép vào trong lòng, đáy mắt thăm thẵm như vực sâu:
"Mang bọn họ đi chôn đi."
Lá sen khắp hồ bị gió đẩy đưa xào xạt.
Bên kia bờ hồ.
Từng sợi thần kinh trên người Như Ca bỗng chốc chết lặng đi.
Nàng trừng trừng nhìn thẳng vào vị thiếu niên áo lam ở phía bờ đối diện, một chút cử động cũng không có!