Hoàn Học viện Hoàng gia (fic)

Nhưng phút cuối cô lại thảy thanh chủy thủ cho Huyết Tinh ra lệnh :
- Làm đi.
Huyết Tinh tiếp nhận con dao đưa lên ngọn than hồng .3 tên mặt không còn giọt máu nhìn thanh chủy thủ dần dần đỏ lên không khỏi hô hấp trở nên khó khăn , hỗn loạn.Hàn Tuyết dựa người vào tường bên cạnh Thiếu Hạo thích thú nhìn vở kịch vui trước mắt , 2 tay vẫn đang chơi đùa khẩu súng Swiss Mini Gun bảo bối < cái này quen nhỉ .Ai muốn biết xin mời đọc lại chương 6> .Đôi mắt đẹp nhìn sang Thiếu Hạo hỏi :
- Hôm nay rảnh rỗi vậy ?
Thiếu Hạo mỉm cười :
- Muốn đến xem kịch hay thôi.
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Chứ không phải đến đây nhìn bộ mặt ác độc của em à ?
Thiếu Hạo bật cười nhưng không nói gì.Anh không thể thừa nhận rằng mình đến đây là vì lo lắng cho cô.Tuy biết Hàn Tuyết lợi hại nhưng có nhiều lúc vẫn phải đề phòng những chuyện không may có thể xảy ra.Hơn nữa lúc này đây cô đang bị thù hận che lấp mất lí trí.Anh quả thật không an tâm để cô mạo hiểm trả thù một mình.Tuy Thiếu Hạo bề ngoài vẫn áng binh bất động nhưng thật ra bên trong anh cho người điều tra thật kỹ lưỡng từng người một và biết được một sự thật khá là...thú vị .Hàn Tuyết đang chăm chú nhìn Thiếu Hạo nhưng bỗng dưng cô chĩa mũi súng ra phía bên ngoài cửa bóp cò.Thiếu Hạo cười thầm ‘Lại có một người dám cả gan chọc giận bảo bối của anh rồi’.Sau khi tiếng sung nổ lên , một thân người ngã phịch xuống đất.Hàn Tuyết lạnh giọng :
- Đứng dậy đi.Không chết đượ đâu mà ăn vạ.
Uyển Nghi cố gắng khống chế cơn sợ hãi bước vào trong.Viên đạn do Hàn Tuyết bắn ra sợt ngang cổ Uyển Nghi khiến cô không khỏi kinh hãi , mồ hôi lạnh tuôn ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi cực mỏng.Hàn Tuyết ngó sơ qua Uyển Nghi hỏi :
- Đến đây có chuyện gì ?
Uyển Nghi bắt đầu trấn áp cơn sợ hãi giả lả cười :
- Tôi mới trở về nên định đến thăm cô thôi.
Hàn Tuyết cười như không cười giương Swiss Mini Gun canh ngay trán Uyển Nghi nói :
- Tôi với cô có quen sao ? Tôi hỏi lại lần nữa , cô đến đây làm gì ?
Uyển nghi nuốt một ngụm khí lạnh ,nụ cười lúc nãy đang cứng đờ trên khuôn mặt.Một phần vì khẩu súng đang canh giữa trán.Phần còn lại là do cô nhìn thấy sự hiện diện của Thiếu Hạo.Sao Long Thiếu Hạo lại ở đây vậy nhỉ ?Cô đành phải bày ra khuôn mặt vô tội nhìn Hàn Tuyết :
- Tôi đến tìm Hàn Phong.Vô tình đi qua đây..
Hàn Tuyết hạ khẩu súng xuống không nhanh không chậm nói :
- Anh ấy không có ở đây.Tôi không biết anh ấy ở đâu.Vì vậy bây giờ cô có thể biến ra khỏi đây ngay lập tức.
Uyển Nghi vẫn không chịu bỏ đi mà hướng Hàn Tuyết nhỏ giọng cầu xin :
- cô là bạn thân của Hàn Phong sẽ biết anh ấy đi đâu mà.Làm ơn nói cho tôi nghe đi.Tôi...tôi đang mang thai đứa con của anh ấy.
Hàn Tuyết bật cười nhìn Uyển Nghi quát :
- Câm miệng đi.Tôi không phải là đứa con nít 3 tuổi mà có thể lừa gạt.Hàn Phong và cô đã cắt đứt quan hệ 3 năm nay .Tự nhiên cô xuất hiện nói là mang thai với anh ấy.Cô không có não à.
Uyển Nghi cúi gằm mặt nhưng đôi mắt lại lóe lên vẻ tinh ranh khó lường.Sau đó cô ngẩng đầu dậy nhìn Hàn Tuyết bày ra bộ mặt ủy khuất , từng giọt nước mắt như hạt châu rơi nhanh xuống khuôn mặt xinh đẹp :
- 2 tháng trước tôi có về đây gặp lúc hàn Phong đang say rượu nên...
Hàn Tuyết lẫn Thiếu Hạo sắc mặt trầm xuống cố gắng đè nén cơn tức giận.Bỗng tiếng kêu thảm thiết xé không khí vang lên khiến Hàn Tuyết quay lại gắt :
- Dừng tay lại chút đi.
Uyển Nghi cũng quay đầu lại nhìn một màn máu me tanh tưởi và tàn nhẫn kia cảm thấy đôi chân muốn ngã khụy trên mặ đất.Hàn Tuyết cố ngăn cơn tức giận nở nụ cười mỉa mai nói :
- Chuyện của 2 người tôi không cần biết.Bây giờ thì biến khỏi đây và ngậm miệng lại.Hiểu chưa ?
Uyển Nghi còn định mở miệng nói thêm thì bị giọng nói của Thiếu Hạo dọa muốn té xỉu :
- Biến.
Nghe thấy mệnh lệnh của Thiếu Hạo , Uyển Nghi không dám chần chờ mà xoay người bỏ chạy như ma đuổi.Hàn Tuyết cô còn có thể thương lượng nhưng gặp phải Long Thiếu Hạo thì cho cô 10 lá gan cũng chẳng dám cùng anh cò kè mặc cả.Đành tìm phương án khác thôi.Hàn Tuyết nhìn bộ dáng sợ hãi của Uyển Nghi cảm thấy hơi buồn cười.Cô quay sang Thiếu Hạo trừng mắt :
- Anh lợi hại như vậy sao không mở miệng đuổi cô ta đi giùm em.Phiền chết đi được nha.
Thiếu hạo lắc đầu :
- So đo với nữ nhân không phải là tác phong của anh.
Hàn Tuyết hừ lạnh ai oán rủa :
- Nếu cô ta không phải vị hôn thê của Hàn Phong có lẽ em đã giết từ lâu rồi.Không còn thời gian ở đó mà lải nhải gây sóng gây gió như thế đâu.
Thiếu hạo gật đầu đồng ý.Chỉ với tội danh gây đau khổ cho Thái Sinh muội muội bảo bối của anh thì cũng đủ cho cô ta phải chết 100 lần rồi nhưng nể mặt Hàn Phong anh không xen vào.Thôi thì chuyện ai nấy lo liệu.Trước tiên nhiệm vụ của anh là phải phụng bồi Lão bà tương lai đi ăn tối cái đã.
- Đi nào .
Hàn Tuyết ngẩng người hỏi :
- Đi đâu?
Thiếu Hạo bật cười nắm tay cô kéo ra ngoài không cho cự tuyệt rồi giải thích :
- ĐI ăn tối.
Hàn Tuyết không phản đối nhưng cô quay lại dặn dò Huyết Tinh cùng Khải Sâm đang đứng bên cạnh 3 tên súc sinh kia :
- Nung đỏ thanh chủy thủ rồi cắt...chúng đi.Rút hết gân tay , gân chân rồi cắt lưỡi đem ra đường cho bọn chúng tự sinh tự diệt.< DẤU 3 CHẤM CHẮC AI CŨNG BIẾT LÀ THỨ GÌ RỒI NHỈ ? BẠN NÀO CÓ ĐẦU ÓC ‘CHONG XÁNG’ HOK HIỂU THÌ PM CHO MÌNH.MÌNH GIẢI THÍCH RIÊNG VỚI NHAU HA.HIHI>
Huyết Tinh nhìn thoáng qua 3 tên mới vừa ngất xỉu vì lời nói của Hàn Tuyết thì nhẹ gật đầu :
- Vâng .
 
Thế thì sống ko bằng chết híc híc.
Nhưng chỉ 1 người có thể làm náo loạn cả thế giới nghe có vẻ khâm phục nhỉ.
Cao nhân ắt có cao nhân trị.
Liệu các nhân vật này có gặp biến cố j ko nhỉ???:KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15::KSV@15:
 
CHƯƠNG XV : BẤT NGỜ

Hàn Tuyết vừa làm bữa sáng xong thì Huyết Tinh xuất hiện.Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của anh khiến Hàn Tuyết nhíu mày hỏi :
- Có chuyện gì vậy ?
Huyết Tinh đứng đó cúi đầu trả lời :
- Tất cả kẻ thù của chủ tử đều mất tích hết cả rồi.
Hàn Tuyết đưa tay ra định cầm ly nước bỗng khựng lại giữa không trung một hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh lạnh giọng hỏi:
- Anh nghĩ là ai làm ?
Huyết Tinh lắc đầu bất lực.
‘Xoảng’ –Hàn Tuyết tức giận ném mạnh ly nước vào tường .Mảnh thủy tinh văng tung tóe trên sàn nhà :
- Đáng chết.Kẻ nào dám xen vào chuyện này vậy thì đừng trách ta độc ác.
Cả người Hàn Tuyết tỏa ra sát khí khiến Huyết Tinh lắc đầu không biết khuyên can thế nào.Lâu lắm rồi mới thấy cô mất bình tĩnh như vậy.Sau khi suy nghĩ cẩn thận , Hàn Tuyết hướng Huyết Tinh dặn dò:
- Anh cùng thập đại hộ vệ điều tra chuyện này nhưng....
Huyết Tinh khó hiểu hỏi :
- Nhưng cái gì ?
Hàn Tuyết mỉm cười quỷ dị :
- Khua chiêng gióng trống lên cho mọi người nhất là cánh báo chí biết là chúng ta đang truy tìm người.Em không muốn kẻ chủ mưu chuyện này đâm lén sau lưng chúng ta đâu.Còn nữa ,tuyệt đối không được để bọn họ biết là chúng ta đang giả vờ , phải diễn kịch sao cho thật giống nhé.Và....
Hàn Tuyết ghé miệng vào tai Huyết Tinh thì thầm khiến mặt anh khẽ biến sắc.Hàn Tuyết vẫn giữ nụ cười bình tĩnh trên môi nhẹ nhắc nhở :
- Tiến hành đi
Huyết Tinh gật đầu bước ra ngoài.Hàn Tuyết ngồi trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ mỉm cười thì thầm ‘ Cám ơn các người đã ra tay thật đúng lúc.Muốn đâm lén sau lưng tôi sao ? Còn non lắm’.
Hàn Tuyết đứng lên lấy áo khoác rời khỏi nhà bắt buýt đến công ty Thiên Vương.Lần này cô vào cửa vô cùng thuận lợi.Tất cả nhân viên đều cúi đầu chào khi thấy Hàn Tuyết ,lại là trò của Thiếu Hạo đây mà.Vừa bước chân ra khỏi thang máy chuyên dụng thì gặp ngay Dục Kỷ.Anh ta mỉm cười :
- Phu nhân , không biết cơn gió nào đưa người có thân phận cao quý như cô hạ cố đến thăm vậy ?
Hàn Tuyết cười đến rực rỡ , sáng lạn trả lời :
- A, nghe Thiếu Hạo nói rằng trong công ty có một con chó hoang thích sủa bậy .Muốn đến xem như thế nào ? Không ngờ quả nhiên là sự thật.
Dục Kỷ mặt mũi đen kịt nhìn Hàn Tuyết như muốn ăn tươi nuốt sống .Hàn Tuyết cũng không yếu thế trừng mắt nhìn lại.Đôi oan gia cứ đứng nơi đó đấu mắt đến khi Thiếu Hạo xuất hiện :
- Hai người rảnh rỗi quá nhỉ?
Dục Kỷ tức giận quay người bỏ đi không quên rủa thầm Long Thiếu Hạo ‘Đồ trọng sắc khinh bạn’.
- Vào trong phòng nói chuyện.
Hàn Tuyết ngoan ngoãn theo anh vào phòng riêng của Thiếu Hạo .Vừa ngồi xuống ghế liền bị vẻ mặt tức giận của anh dọa đến yếu tim.Cô dè dặt hỏi :
- Anh sao vậy ?
Thiếu Hạo không trả lời đi mở tủ lạnh lấy nước cam ra đặt lên bàn sau đó vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn không thèm để ý đến Hàn Tuyết nữa.Cô nhìn thái độ kỳ lạ của anh sau đó nhíu mày đứng dậy nói :
- Nếu anh không muốn em đến đây thì xin lỗi đã làm phiền.
Hàn Tuyết vô cùng buồn bực quay người đi ra ngoài nhưng chưa đặt chân đến cánh cửa thì cả người lại rơi vào vòng tay ấm áp của ai kia.Cô giãy dụa tránh ra nhưng không được đành hét lên :
- Anh làm gì vậy ? Buông ra .
Thiếu Hạo đành phải dỗ dành :
- Ngoan , ngồi xuống ghế chúng ta hảo hảo nói chuyện nha.
Hàn tuyết trong lòng âm thầm cười nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ lạnh nhạt.Thiếu Hạo ôm Hàn Tuyết bước nhanh đến chiếc ghế chủ tịch ngồi xuống rồi đặt cô lên đùi của mình.Anh ôn nhu vuốt tóc cô hỏi :
- Giận sao ?
Hàn Tuyết bĩu môi chỉ vào đống giấy tờ trên bàn nói :
- Làm việc của anh kìa.Em không dám làm phiền.
Thiếu Hạo chăm chú nhìn Hàn Tuyết ,cố gắng thu hết vẻ mặt hờn dỗi , phụng phịu cực kỳ đáng yêu của cô.Tuy Hàn Tuyết thường ngày lạnh lùng nhưng thật ra cô vẫn là một thiếu nữ vừa mới bước vào tuổi 18.Cũng có những biểu hiện hết sức ngây thơ và trong sáng khiến Thiếu Hạo cảm thấy xao xuyến.Hàn Tuyết chính là người mà anh chọn đi cùng mình suốt quãng đời còn lại.Nếu không phải là cô thì anh sẽ không bao giờ lấy vợ.
- Đừng giận nữa được không ? Anh mời tiểu sư muội ăn cơm nhé.
Hàn Tuyết nhớ ra điều gì đó liền nhảy phóc xuống đất để tay lên vai Thiếu Hạo ra dáng lưu manh chấp vấn :
- Anh tại sao dám đưa sổ tiết kiệm cho em.Không sợ em cầm bỏ trốn sao ?
Thiếu Hạo bật cười vươn tay bắt cô trở lại lòng mình rồi nói một câu chẳng hề ăn nhập vấn đề gì cả :
- Ôm em thật thoải mái nha.
Hàn Tuyết đỏ mặt vặn vẹo th.ân thể :
- Anh , đại sắc lang , trả lời em đi.
Thiếu Hạo quát nhẹ :
- Ngồi im nào .Anh không phải là thánh nhân , nếu tiếp tục động đậy nữa thì anh không đảm bảo được sự trong sáng trong mối quan hệ của chúng ta đâu nha.
Hàn Tuyết cũng cảm nhận được rõ ràng thân dưới của Thiếu Hạo có phản ứng nên vội ngồi im nhưng miệng vẫn kháng nghị không ngừng :
- Này , bỏ em xuống đi.
Thiếu Hạo vùi mặt xuống hõm vai Hàn Tuyết tham lam hít lấy hương thơn tinh khiết tỏa ra từ người cô khiến th.ân thể Hàn Tuyết run lên nhè nhẹ.Anh thì thầm :

- Hàn Tuyết , em có yêu anh không ?
Hàn Tuyết mở lớn 2 mắt nhìn anh không nói nên lời.Cô không ngờ anh lại hỏi vấn đề này nên cô căn bản không biết nên trả lời ra sao .Yêu anh ư?Có yêu hay không Hàn Tuyết không xác định được nhưng cô biết một điều rằng nếu mất anh cô sẽ rất đau , đau đến mức không thở được.Liệu như vậy có được gọi là yêu hay không ? Thấy nửa ngày mà Hàn Tuyết không trả lời khiến Thiếu Hạo cảm giác bất an ,anh ngẩng đầu dậy xoay người cô lại đối mặt với chính mình hỏi lại :
- Em có yêu anh không ?
Hàn Tuyết lắp bắp :
- Em..em...
Thiếu Hạo nhận ra vẻ khó xử của Hàn Tuyết nên lại ôm cô vào lòng vỗ về:
- Không sao cả.Yêu anh cũng được , không yêu cũng được.Chỉ cần anh yêu em Là đủ rồi.Anh sẽ chờ mà.
Hàn Tuyết rúc sâu hơn vào ngực Thiếu hạo để cảm nhận hơi ấm của anh.Một giọt nước mắt vô thức lăn dài trên đôi má trắng mịn.Làm sao đây ?Cô muốn nói với anh rằng cô cũng rất yêu anh nhưng ....Hàn Tuyết lúc này chỉ cảm thấy thật đau lòng.Cô cứ ôm lấy Thiếu Hạo không nỡ buông ra vì chỉ có anh mới thật sự mang lại cho cô sự ấm áp và an toàn.Thiếu Hạo cũng siết chặt thân hình mảnh mai của người yêu như muốn xóa tan nỗi bất an nơi cô.Không biết tương lai sẽ như thế nào nhưng anh âm thầm thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ buông tay Hàn Tuyết ra.Vĩnh viễn không bao giờ có chuyện đó.
 
ui, truyện hay wá đi
biết đâu sau này TH chết còn HT ở giá nhỉ :KSV@09:
 
á gét aizi nházzzzz:KSV@07: kết thúc màk như zay pùn chít :KSV@15:...haizzzzzz...là tưởng tượng thôy mák kakaka:KSV@05: nhưg vẫn pùn pùn :KSV@08: mau pót típ ik nhazzz... iu nhìu nhìu nàk :KSV@03:
 
CHƯƠNG XVI : TỈNH LẠI

Hôm nay Hàn Tuyết thức dậy từ rất sớm.Cô nhìn ra bầu trời đêm bên ngoài cảm thấy lòng mình cô đơn đến lạ.Bao nhiêu năm nay Hàn Tuyết luôn sống trong nỗi thù hận cùng giết chóc.Cô thấy cảnh đêm rất nhiều nhưng đều là trong lúc đi ám sát người ta.Hàn Tuyết chưa bao giờ hảo hảo nhìn ngắm vẻ đẹp bao la của vũ trụ như đêm nay.Trong màn đêm thanh vắng khiến Hàn Tuyết nhận ra được rất nhiều điều.Cuộc sống của cô đã trở nên quá mệt mỏi rồi.Hàn Tuyết muốn trút bỏ mọi thứ tìm một nơi yên tĩnh để sống hết quãng đời còn lại.Không tranh đấu , không giết chóc cũng không còn oán hận.Liệu cô có thể có cuộc sống bình thản như vậy được không ? Nghĩ đến đó Hàn Tuyết bỗng bật khóc.Cô bây giờ trở nên yếu đuối rất nhiều.Có lẽ nó mới là bản chất thật được giấu trong vỏ bọc lạnh lùng suốt 18 năm qua của cô.Quay trở về gi.ường Hàn Tuyết mở điện thoại ra nhìn ngắm gương mặt hoàn mỹ của Thiếu Hạo.Đây là người con trai đầu tiên cũng là duy nhất trong lòng của Hàn Tuyết.Anh bước vào trái tim cô một cách lặng lẽ âm thầm nhưng cũng khắc sâu thật sâu.Hàn Tuyết đưa đôi tay trắng noãn của mình vuốt ve từng đường nét trên khuôn mặt tuấn dật của anh thì thầm :
- Em yêu anh nhiều lắm Thiếu Hạo à.

Sáng nay Hàn Tuyết gọi điện thoại cho Thiếu Hạo nhờ anh đưa cô đến bệnh viện nhưng thật ra cô lại có ý đồ khác.Long Thiếu Hạo cực kỳ vui vẻ khi nhận được điện thoại của Hàn Tuyết , anh nhanh chóng lái chiếc FERRARI màu đen đến đón cô.Vì lúc nào Thiếu Hạo đi chiếc 8C SPIDER cũng bị cô cằn nhằn rằng phung phí , xa xỉ.Thiếu Hạo trưng ra bộ mặt sáng hơn mặt trời nhìn ngắm tiểu mỹ nhân đứng trước mặt mình một cách say mê.Hôm nay Hàn Tuyết mặc chiếc váy mày tím nhạt nhẹ nhàng thanh khiết như một đóa phong lan khiến người khác phải điên đảo tâm hồn.Thiếu Hạo chờ ngồi lên xe liền cúi người hôn lên đôi môi căng mọng mê người kia kèm theo một câu sủng nịnh :
- Lão bà của anh hôm nay thật xinh đẹp.
Hàn Tuyết tuy đỏ mặt nhưng không hề phản kháng.Cô muốn có những phút giây thật ngọt ngào khi ở bên anh.Nếu như có một ngày nào đó Thiếu Hạo không còn ở bên cô nữa thì vẫn còn lại kí ức đẹp để hoài niệm.Câu nói của bác sĩ điều trị Hàn Doanh vang lên ‘ Cô ấy hoàn toàn có thể bình phục nhưng chính ý thức của bệnh nhân lại không muốn tỉnh dậy để đối mặt với cú shock của chính mình.Bây giờ cần đưa một người quan trọng nhất với cô ấy đến đây thì sẽ có chuyển biến tốt’. Thiếu Hạo nhìn vẻ thất thần của Hàn Tuyết không cam lòng siết chặt tay cô hỏi :
- Hôm nay sao em lại muốn đi cùng anh đến bệnh viện thăm chị ?
Hàn Tuyết nhìn Thiếu Hạo thật lâu rồi trả lời :
- Em muốn anh gặp mặt chị của em mà.Anh không muốn sao ?
Thiếu Hạo gật đầu vòng tay ôm lấy Hàn Tuyết gật đầu :
- Anh cũng muốn đến thăm Hàn Doanh nhưng không có địp.Lúc trước anh và cô ấy chỉ quen biết sơ sơ thôi.
- Vậy à?
Thiếu Hạo quay qua ngắt mũi cô yêu chiều nói :
- Quay lại chủ đề chính nào .Anh có một thông tin thú vị muốn nói cho em đây.
Hàn Tuyết hỏi :
- Chuyện gì ?
Long Thiếu Hạo lợi dụng thời cơ kề sát vào tai của giai nhân thì thầm sẵn tiện ăn một chút đậu hủ non mềm của hàn Tuyết.Hàn Tuyết bật cười nhắc nhở :
- Chuyên tâm lái xe đi kìa.
Thiếu Hạo cười gian trá :
- Tay lái xe của anh rất chuyên nghiệp nha.Bây giờ anh có thể vừa lái xe vừa ....
Hàn Tuyết xấu hổ nhắm mắt lại không thèm để ý đến Thiếu Hạo nữa .Anh mỉm cười đưa tay vuốt lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt của cô âm thầm cảm thấy ngọt ngào.Hàn Tuyết xuất hiện trong cuộc sống của anh giống như một dòng nước ngọt lành trên mảnh đất sa mạc vô cùng cằn cỗi.Thật sự rất tuyệt vời.
Đến trước cổng bệnh viện , Hàn Tuyết liền nói :
- Anh vào thăm chị ấy trước đi.Em đi gặp bác sĩ sau đó mua thêm một ít đồ.
Thiếu Hạo cầm tay hàn Tuyết hỏi :
- Bác sĩ chữa trị cho Hàn Doanh là ai ? Nam hay nữ ?
Hàn Tuyết bật cười trước thái độ của anh :
- Anh ăn dấm chua với cả bác sĩ hả ?
Thiếu Hạo làm ra vẻ không đứng đắn xoa xoa 2 má trắng nõn của cô than vãn :
- Ai bảo bạn gái của anh xinh đẹp như thiên tiên vậy chứ ?
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Ai là bạn gái của anh.Nhận bừa.
Một đôi nam tuấn mỹ nữ đứng trước cổng bện viện khiến tất cả mọi người đều chú ý đến họ.Các cô gái đôi mắt đều biến thành hình trái tim khi nhìn thấy Thiếu Hạo.Hàn Tuyết đành phải đẩy anh vào trong :
- Phòng 702 lầu 5.Nhanh đi.Phải nói chuyện cùng chị ấy giúp chị em tỉnh lại nhé.
Nói xong cô quay đầu bỏ chạy khiến Thiếu Hạo khó hiểu nhìn theo.Cô nhóc này như có điều gì giấu anh thì phải ? Hàn Tuyết đưa tay lau đi giọt nước mắt long lanh trên khuôn mặt xinh đẹp của mình.Điều duy nhất cô có thể làm cho chị mình chỉ có nhiêu đây thôi.Nhắm mắt lấy lại bình tĩnh , Hàn Tuyết đưa tay gõ cửa phòng .Một vị bác sĩ trẻ tuổi anh tuấn xuất hiện tươi cười mời cô vào.Ngồi xuống , cô vào thẳng vấn đề :
- Tôi đã đưa người đó tới.Liệu cơ hội thành công có cao không ?
Bác sĩ Nguyên Bảo nhìn Hàn Tuyết mỉm cười :
- Trình trạng của Hàn Doanh vô cùng tốt.Mấy bữa nay cô ấy đã mấp máy môi được rất nhiều lần.
Hàn Tuyết cười chua xót :
- Chị ấy Chỉ nói ba chữ Long Thiếu Hạo phải không ?
Nguyên Bảo gật đầu :
- Nếu đã đưa anh ta đến thì tôi nghĩ cơ hội tỉnh lại của Hàn Doanh khoảng 80%.
Hàn Tuyết nhẹ nhàng nở nụ cười cúi đầu cảm ơn Nguyên Bảo rồi đứng dậy ra ngoài.

Thiếu Hạo bước vào phòng bệnh của Hàn Doanh đặt một bó hoa hồng thật to xuống bàn sau đó tiến đến bên cô ấy ngồi xuống.Anh học cùng khối với Hàn Doanh, tuy không có quan hệ với cô nhưng Thiếu Hạo vẫn có nhận thức về Hàn Doanh.Cô là một người xinh đẹp , dịu dàng và hiền lành.Mỗi lúc anh chơi bóng rổ Hàn Doanh thường đứng một góc dõi theo .Thiếu Hạo hiểu rõ cô thích Anh nhưng thật đáng tiếc.Anh chỉ có thể xem Hàn Doanh là bạn vì trái tim đã bị em gái của cô lấy mất rồi.Thiếu Hạo nhìn Hàn Doanh thì thầm thử trò chuyện cùng cô :
- Hàn Doanh à , cô nhớ tôi không ? Tôi là Thiếu Hạo đây.Hôm nay tôi đến thăm cô.Xin lỗi vì đến bây giờ mới đến đây.Tôi muốn nói với cô điều này.Vì cô mà Hàn Tuyết trở nên khát máu hơn bao giờ hết.Cô ấy điên cuồng trả thù một cách mù quáng .Ai nhìn vào cũng cảm thấy đau lòng.Nếu cô tỉnh lại Hàn Tuyết sẽ dừng ngay việc trả thù điên cuồng của mình,vì vậy hãy mở mắt ra đi Hàn Doanh à.Tôi không muốn nhìn thấy cô cứ im lặng như vầy lại khiến Hàn Tuyết sống đau khổ trong nỗi giày vò hối hận.Nếu như thương yêu em gái mình thì mong rằng cô sẽ mau chóng tỉnh lại.
 
Quay lại
Top Bottom