Hoàn Học viện Hoàng gia (fic)

đợi mãi cuối cùng hôm nay cũng có chương mới :KSV@10:
CHƯƠNG VIII : TRẢ NỢ
HÔM NAY CHO ANH HÀN PHONG VÀ CHỊ THÁI SINH KÉ MỘT CHƯƠNG CỰC KỲ....NHÉ.HIHIHI
Sáng hôm sau Thái Sinh bị lão cha Nghiêm Minh Triệt bắt chuyển vào học chung lớp với Hàn Tuyết.Cô ngồi phía sau cứ luôn miệng nhắc về buổi văn nghệ gây quỹ khuyến học có Yên Chi trở về.Phương Thế Gia thì ngồi nơm nớp lo sợ cô mắc nghẹn vì Thái Sinh vừa nói miệng lại đang nhồi nhét miếng pizza hải sản , cố gắng nuốt xuống một cách khổ sở.Thế Gia vội vàng nhắc :
- Từ từ thôi tiểu bảo bối.Em mà có chuyện gì về nhà lão đại sẽ lột da anh mất.
Thái Sinh bỉu môi nhìn Thế Gia đầy ai oán :
- Còn không phải là thành quả của anh sao ? em ghét nhất là pizza hải sản nha.Vậy mà lại bắt em nuốt hết đống này.Đúng là cực hình đó.
Phương Thế Gia cùng Hàn Tuyết mỉm cười nhìn Thái Sinh.ở cô có sự hồn nhiên mà ai gặp cũng sinh lòng yêu quý.Thái Sinh định nói gì đó với Hàn Tuyết nhưng bỗng cô im bặt khi thấy Hàn Phong bước chân vào lớp.Anh lên tiếng :
- Xin lỗi .Mình tìm Thái Sinh một chút.
Hàn Tuyết cùng Thế Gia nhìn sang Thái Sinh nhận được cái gật đầu từ cô mới lo lắng rời đi.Phương Thế Gia hung hăng ném cho Hàn Phong ánh mắt cảnh cáo khiến anh dở khóc dở cười.Sau khi lớp học không còn ai Thái Sinh vào thẳng vấn đề :
- Tìm tôi có chuyện gì ?
Hàn Phong ngồi xuống đối diện với cô hỏi :
- Em vẫn khỏe chứ ?
Thái Sinh cười nhạt :
- Cám ơn.Tôi cảm thấy rất tốt là khác.
Hàn Phong nhìn gương mặt thanh tú động lòng người nhưng không còn sự nhiệt tình lúc xưa nữa thì cảm thấy đau tận tâm can.Anh lắc đầu ảo nảo nhận xét :
- Em thay đổi nhiều quá .Nhiều đến nỗi dường như đã biến thành một người khác .
Thái Sinh cười nhẹ nhưng trong lòng lại nồng đậm vị chua xót.Cô cố ngăn nỗi nghẹn ngào trả lời 1 cách thản nhiên nhất có thể :
- Vậy anh vẫn nghĩ tôi sẽ lẽo đẽo theo anh từ nhỏ đến lớn như lúc trước hay bốc đồng đả thương vợ của anh hoặc đứng yên cho anh đánh tôi một bạt tai._nói đến đây Thái Sinh bật cười chua xót_Xin lỗi nếu anh đến đây để tìm Thái Sinh 3 năm trước thì đành phải thất vọng ra về rồi.Tạm biệt.
Nhìn thấy Thái Sinh bước đi Hàn Phong vội vàng chạy thao hét :
- Sinh nhi , em đứng lại xem.Tại sao lại như vậy hả ? Sao không thể tha thứ cho anh một lần chứ ?
Thái Sinh đứng sững lại bật cười giọng như gió thoảng :
- Vì tôi không xứng để nhận sự thương hại của anh.Chuyện hối hận nhất trên đời này là tôi đã yêu anh.Lúc xưa đả thương vợ anh là tôi sai.Chừng nào nghĩ ra được cách trả thù thì cứ đến lớp tìm nhé.
Hàn Phong nắm tay Thái Sinh kéo lại giọng đầy khổ sở :
- Anh phải làm gì mới khiến em nguôi giận đây.
Thái Sinh gằn giọng :
- Buông tay ra.
- Không.Anh sẽ không buông.
Thái Sinh nhắm mắt lại sau đó mở bừng ra nhanh như cắt rút thanh chủy thủ trong người đâm thẳng vào bụng mình.Môi nở nụ cười quỷ dị lẩm bẩm :
-Một dao này tôi trả cho anh cùng Uyển Nghi .Sau này không ai nợ ai.Từ nay về sau giữa chúng ta không có bất cứ quan ...hệ...gì nữa...kể...cả..
Nói đến đó Thái Sinh gục ngã trên sàn.Phương Thế Gia cùng Hàn Tuyết nhanh như cắt xuất hiện trong phòng.Ngay lúc đó người của CEO-LEADER có trong Hoàng Gia cũng đi đến .Họ nhanh chóng đưa Thái Sinh vào bệnh viện.Lãnh Hàn Tuyết lo lắng chạy theo nhưng bỗng nghe tiếng hét chói tai của các học viên khác.Cô quay đầu lại thì thấy Long Thiếu Hạo đang đánh Vương Hàn Phong.Qua kinh nghiệm Hàn Tuyết biết Thái Sinh không nguy hiểm đến tính mạng nên tiến đến cản Thiếu Hạo.Đòn nào anh đánh Hàn Phong cũng đều muốn lấy mạng .Hàn Tuyết nhanh như cắt lao ra chặn bàn tay của Thiếu Hạo lại.Anh tức giận rít lên :
- Tránh ra.
Lãnh Hàn Tuyết nhìn anh như thách thức “ Nếu anh không dừng tay , tôi sẽ động thủ cùng anh”.Bất đắc dĩ Long Thiếu Hạo đành phải vòng tay trước ngực , mặt ẩn đầy sát khí khiến người khác không rét mà run.Hàn Tuyết quay lại nhìn Hàn Phong đang bị chảy máu môi cười lạnh :
- Hôm nay mọi chuyện coi như chấm dứt .Sau này Thái Sinh không còn nợ anh cái gì hết.Hãy nhớ rõ điều này.
Vương Hàn Phong giống như người vừa tỉnh giấc sau cơn mê dài vội vàng chạy lại nắm cánh tay Hàn Tuyết cuốn quýt như sắp khóc :
- Nói cho tôi biết .Sinh nhi...cô..ấy có...chết không ?

 
:KSV@10:CHƯƠNG 8 :
Lãnh Hàn Tuyết gỡ tay anh ta ra rồi bước đi không quên trả lời :
- Không liên quan đến anh.
Lời nói đó như rút đi toàn bộ sức lực của Hàn Phong.Anh ngã ngồi xuống sàn bất lực .Hàn Tuyết đưa mắt nhìn sau đó dứt khoát quay người kéo Thiếu Hạo vào bệnh viện.Hàn Phong có ngày hôm nay là do anh ta tự chuốc lấy.Nhìn thấy Thiếu Hạo đã đi xa.Lập tức các cô gái ào xuống lo lắng nhìn vết thương của Hàn Phong .
- Anh không sao chứ ?
- ÔI , chảy máu rồi.Có đau không.Đứng lên em băng bó cho.
- Hàn Phong , sao lại ra nông nỗi như vậy.Thật quá đáng.Sao đánh anh như vậy chứ.Thật là...
Hàn Phong hét lên :
- Biến.Tất cả biến hết cho tôi.
Mọi người ai cũng bị dáng vẻ hung hăng của Hàn Phong dọa bỏ chạy hết.Một giọt nước mắt nóng hổi rơi ra chảy dài trên khuôn mặt hoàn mỹ của Hàn Phong.Nước mắt chảy vào miệng mặn đắng không thể tả.Hàn Phong nghẹn ngào lẩm bẩm :
- 3 Năm rồi.3 năm...mà ..em vẫn không thể...tha thứ cho anh .Thật sự ..chúng ta..chẳng còn quan hệ gì sao ?Sinh nhi à , anh thật sự...
Vương Hàn Phong xuống để nước mắt chảy dài rơi tí tách trên sàn nhà.Ánh mặt trời yếu ớt ngày đông chiếu qua khung cửa sổ phản chiếu lên mái tóc vàng của Hàn Phong.Không rực rỡ , không chói lóa chỉ còn lại vẻ thê lương , ảm đạm và đau buồn khiến người ta không khỏi cảm thấy chua xót.
Long Thiếu Hạo lấy chiếc 8C SPIDER màu bạc của mình chở Hàn Tuyết đến bệnh viện.Anh vẫn chưa kiềm nén được nỗi tức giận của mình nên buồn bực quay sang hỏi Hàn Tuyết :
- Tại sao lại ngăn cản ?
Hàn Tuyết lầm bầm :
- Xa xỉ , phung phí.Đồ đại công tử có tiền không biết tiết kiệm.Tôi cầu trời cho anh mai mốt phá sản phải ra đường ăn xin.
Long Thiếu Hạo cười khổ , cơn giận tiêu tan không còn một mảnh :
- Em lẩm bẩm chuyện gì ?
Hàn Tuyết trừng mắt nhìn anh trả lời :
- Tôi nói anh xa xỉ.Đi học có cần phải lái 8C SPIDER không hả ? Đúng là đồ khoe khoang.
Thiếu Hạo nhếch môi trêu chọc :
- Biết vậy anh hôm nay sẽ mang xe đạp đi học.Lúc chở học muội đảm bảo sẽ cực kỳ lãng mạn luôn.Chỉ sợ lúc đó Học viện Hoàng Gia tất cả sẽ chuyển sang đi xe đạp hết.
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Vậy thì đỡ ô nhiễm môi trường chứ sao ?
Nghĩ đến bộ đáng một đại soái ca cao 1m83 ngồi trên chiếc xe đạp lùn tè khiến Hàn Tuyết không khỏi cảm thấy buồn cười..Trong vô thức môi cô nở ra một nụ cười vô cùng tự nhiên khiến Thiếu Hạo nhìn đến ngẩn người.Anh sực tỉnh nhận ra cảm xúc khó hiểu của mình liền đổi chủ đề :
- Tại sao lúc đó lại ngăn cản anh ?
Hàn Tuyết nhắm mắt mệt mỏi trả lời :
- Muốn tốt cho Thái Sinh.Nếu anh đánh anh ta tàn phế hoặc mất mạng vậy thì Thái Sinh sẽ nợ anh ta suốt đời.Tôi không muốn cô ấy có bất cứ quan hệ gì với con người bạc tình đó.Hãy để mọi chuyện trôi qua 1 cách yên bình nhất có thể.
Thiếu Hạo lắc đầu :
- Nhưng Thái Sinh yêu Hàn Phong.Yêu một cách sâu sắc.
Lãnh Hàn Tuyết ngắt lời anh gắt :
- Tình Yêu chẳng là cái gì cả , có chăng nữa cũng chỉ là niềm đau và nước mắt.Vậy thì cứ để nó sang một bên và sống tốt quãng đời còn lại .Tôi tin Thái Sinh không cần có Hàn Phong vẫn vui vẻ như bình thường.
Long Thiếu Hạo cười bỡn cợt :
- Học muội hình như chưa yêu thì phải ?
Hàn Tuyết bực bội :
- Anh thì sao ? à quên , tên heo đực giống như anh có cả mấy ngàn mỹ nhân quay quanh mình mà không hiểu tình yêu là gì mới lạ.< Ta nghe có mùi dấm chua nồng nặc.Mấy vị có thấy vậy không ? hehehe>
Thiếu Hạo gật đầu xác nhận :
- Đúng vậy.Anh yêu cô ấy từ năm 12 tuổi nhưng cô ấy...
Hàn Tuyết ngắt ngang gắt :
- Từ lúc nào anh trở nên nhiều chuyện như vậy nhỉ ? Tới bệnh viện rồi kìa.
Không hiểu vì sao khi nghe anh nói có người yêu từ lúc 12 tuổi khiến Hàn Tuyết cảm thấy khó chịu vô cùng.Cố ngăn cảm xúc khó hiểu kia , cô bước nhanh vào phòng cấp cứu.Mọi người đã ngồi đó khoảng 30 phút.Ai cũng đang trong trạng thái lo lắng cực độ.Ngữ Yên mắt đỏ hoe vì khóc.Phương Thế Gia và Cổ Ngự Hàn đứng ngồi không yên riêng Trương Hạo Dân như phát điên lên , anh đứng bật dậy hét :
- Hàn Phong chết tiệt.Tôi sẽ giết cậu ta.
Long Thiếu Hạo cùng Hàn Tuyết đồng thanh ra lệnh :
- Ngồi xuống.
Nhận thấy điểm bất thường Hàn Tuyết ho khan che đậy sự bối rối lên tiếng :
- Lúc nãy tôi có xem qua vết thương của Thái Sinh .Hoàn toàn không nguy hiểm đến tính mạng.Mọi người yên tâm đi.
Cổ Ngự Hàn nhăn mặt hỏi :
- Có cần gọi cho Lão bản không ?
Long Thiếu Hạo lắc đầu .Hàn Tuyết cũng đồng ý với ý kiến của anh .Sức khỏe của sư phụ đang suy yếu , nếu nói Thái Sinh bị thương có lẽ ông không chịu nổi.
2 tiếng sau , cánh cửa phòng cấp cứu bật mở.Mọi người lao đến vây quanh vị bác sĩ.Long Thiếu Hạo vòng tay trước ngực dựa người vào tường hỏi trước :
- Cô ấy sao rồi ?
Vị bác sĩ nhìn Thiếu Hạo không hiểu sao lại thấy toát mồ hôi.Ở anh toát lên khí thế cao quý bức người khiến người ta phải run sợ.Ông lấy khăn lau mồ hôi trả lời :
- Không nguy hiểm đến tính mạng nhưng...
Long Thiếu Hạo thiếu kiên nhẫn nhẹ nhàng phun ra 1 chữ :
- Nói.
Vị bác sĩ run giọng :
- Mũi dao làm tổn thương đến cổ tử cung nên không thể mang thai được.
Mọi người lặng người đi khiến không khí dường như ngưng đọng lại.Trương Hạo Dân là người lấy lại tinh thần trước tiên bèn sấn tới nắm cổ áo vị bác sĩ hét :
- Ông là bác sĩ giỏi nhất ở đây mà không chữa được cho cô ấy.Có muốn vĩnh viễn không thể thấy được mặt trời ngày mai không hả ?
Hàn Tuyết nghiêm mặt gắt :
- Hạo Dân , anh bình tĩnh lại đi.
Thấy Trương Hạo Dân vẫn chưa có ý định buông tay , Thiếu Hạo đành ra mặt nói :
- Buông tay
Hạo Dân tuy còn chần chừ nhưng cuối cùng vẫn buông ra.Vị bác sĩ đáng thương kia vừa được giải thoát liền liều mạng chạy đi.Đám người nầy quả thật đáng sợ.Ông biết nếu mình còn đứng đó sẽ có nguy cơ biến lời nói kia thành sự thật.
Mọi người thở dài ảo não.Ai cũng biết Thái Sinh cực yêu trẻ con vậy mà giờ đây ông trời nỡ cướp mất cái thiên chức cao quý kia.Không thể cho cô làm mẹ thật là một chuyện đau lòng.Lưu Ngữ Yên nức nở nghẹn ngào hét lên :
- Vương Hàn Phong , tôi phải đi giết anh ta
Hàn Tuyết quát lên.Cô đang cảm thấy rất đau đầu mà ai cũng trở nên mất bình tĩnh như vậy thì giải quyết được gì chứ :
- Có giỏi thì giết đi.Chỉ sợ người phải chết là bạn thôi.Đây là lựa chọn của Thái Sinh.Không liên quan đến Hàn Phong.
Long Thiếu Hạo rút điện thoại ra nói chuyện khiến mọi người ngưng bặt lại :
- Tìm cho tôi bác sĩ Lương Thế Minh.Càng sớm càng tốt.Nếu không tìm ra ông ta thì các người tự phế cho tôi.Hiểu chưa ?
Hàn Tuyết có cảm giác con người đứng trước mặt mình mới là Long Thiếu Hạo chân chính.Lạnh lùng , tàn nhẫn hơn cả cô.Bác sĩ Lương Thế Minh mất tích đã 6 năm rồi thì làm sao tìm được.Nhưng Hàn Tuyết cũng muốn mang một tia hy vọng vì tìm được vị bác sĩ đó thì cơ hội chữa khỏi bệnh cho Thái Sinh là 90%...nhưng chân trời góc biển biết tìm ông ta ở nơi nào đây.
 
CHƯƠNG IX : CẮT ĐỨT

Sau 3 ngày mọi người được phép vào thăm Thái Sinh.Cô ngồi trên gi.ường nhìn bạn bè tươi cười :
- Hey , làm mọi người lo lắng rồi.Em không sao hết.
Hàn Tuyết dứ dứ nắm đấm vào mặt Thái Sinh gắt :
- Sau này còn làm trò như vậy nữa thì đừng trách nha.
Thái Sinh dẩu môi phụng phịu :
- Biết rồi.Sau này sẽ không tái phạm nữa , được chưa hả chủ nhân?
Trương Hạo Dân nhìn khuôn mặt tươi cười ra vẻ không có gì của Thái Sinh mà lòng cảm thấy đau nhói và căm phẫn.Anh quay mặt ra phía cửa sổ cố ngăn cảm giác xúc động của mình.Hạo Dân yêu Thái Sinh đã rất rất lâu.Lâu bằng thời gian cô yêu Hàn Phong.Thật trớ trêu , 2 người bạn thân lại thích cùng một cô gái.Anh chấp nhận đứng bên cạnh nhìn cô vui vẻ cùng Hàn Phong nhưng không bao giờ chấp nhận việc cô đau khổ vì tên kia ( Hàn Phong ca ý ).Nếu Thái Sinh đã dứt với Hàn Phong thì anh nhất định sẽ dành lại cô.Sẽ chăm sóc , bảo vệ , yêu thương cô suốt đời.Ý nghĩ đó khiến anh trở nên phấn chấn hơn quay lại nhìn Thái Sinh ôn nhu hỏi :
- Tiểu Sinh,em muốn ăn gì anh đi mua về cho.
Thái Sinh nhìn Hạo Dân mỉm cười lắc đầu :
- Em không thích ăn gì hết ák.Em chỉ muốn trở về nhà thôi.
Long Thiếu Hạo nghiêm mặt phản đối :
- Không được.Em phải ở đây kiểm tra thật cẩn thận sau đó mới được xuất viện.
Thái Sinh thở dài bày ra bộ dáng ủy khuất :
- Hạo ca ,em muốn về nhà.Ở đây chán chết đi được.
Long Thiếu Hạo vẻ sủng nịnh nhẹ giọng dỗ dành :
- Sinh Nhi ngoan ,ở đây khoảng 3 ngày để xem sao , nếu không có chuyện gì anh nhất định để em xuất viện mà.
Hàn Tuyết cũng phụ họa :
- Ngày nào mình cũng đến thăm bạn mà.Dù sao chị Hàn Doanh đang nằm ở đây.
Thái Sinh miễn cưỡng gật đầu .Mọi người chìm vào yên lặng , ai cũng theo đuổi những suy nghĩ riêng của mình.Cửa phòng bật mở , Thế Gia cùng Ngự Hàn bước vào hướng Thái Sinh lo lắng hỏi :
- Em khỏe hơn rồi chứ ?
Thái Sinh cười hì hì gật đầu.Ngự Hàn đặt bó hoa hồng nhung trên bàn bước tới ôm lấy Thái Sinh trách mắng nhưng giọng nói không dấu nổi vẻ sủng nịnh cùng yêu thương :
- Nha đầu ngốc , em làm các anh lo lắng lắm đó biết không ? Sau này đừng dại dột như vậy nữa biết chưa ?
Thái Sinh chỉ biết ngồi đó có gắng nặn ra một nụ cười vô cùng miễn cưỡng.Mọi người nhìn nhau dần dần rút ra khỏi phòng trả lại không gian yên tĩnh cho Thái Sinh.Cô mệt mỏi nhắm mắt lại , phải giả vờ vui vẻ với mọi người khiến Thái Sinh thập phần khó chịu.Cô với tay lấy chiếc roi trên bàn ra ngắm .Nó đã trở nên sậm đen vì màu máu nhìn thật đáng sợ.Trong đó có cả máu Hàn Phong và Uyển Nghi khiến Thái Sinh bật cười.Cô đang nghĩ về thời gian 3 năm ngây thơ của mình lúc trước.Ngẫm lại thấy mình giống như một nhân vật phản diện trong phim điện ảnh vậy.Tự nhiên chạy đến phá vỡ một đôi uyên ương ân ân ái ái , trở thành kẻ thứ 3 ai ai cũng ghét.Nếu thời gian có thể quay trở lại , Thái Sinh nguyện ý buông tay , không bao giờ cố chấp giữ lấy Hàn Phong nữa , cũng không ấu trĩ như xưa.3 năm qua một mình nơi đất khách quê người khiến Thái Sinh ngộ ra rất nhiều điều , cũng dần dần tạo cho cô vẻ ngoài lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh.Cầm trên tay chiếc roi đi theo mình từ lúc 5 tuổi , Thái Sinh nắm chặt đôi tay dùng nội lực làm đứt tung sợi roi ra từng mảnh nhỏ.Nghĩ lại cũng thấy buồn cười , cô học nghiêng về kiếm thế nhưng vũ khí lại là một chiếc roi da vì đơn giản đó là món quà mà Hàn Phong tặng nhân ngày sinh nhật 5 tuổi.Cánh cửa bật mở đột ngột khiến Thái Sinh giật mình ngẩng đầu dậy nhìn nhưng màu đen hiện lên mặt cô một cách nhanh chóng , cố gắng giữ vẻ thản nhiên , Thái sinh tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) nói :
- A,, Hàn Phong đại thiếu gia lại đại gia quang lâm đến đây.Thật sự khiến tôi thấy bất ngờ.
Hàn Phong bỏ qua những lời nói mỉa mai kia , đôi mắt chỉ chăm chăm nhìn những mảnh vụn của chiếc roi trên sàn nhà không khỏi cảm thấy tim bị siết chặt lại.Anh ngước nhìn Thái Sinh ôn nhu hỏi :
-Em không sao chứ ?
Thái Sinh bĩu môi trả lời :
- Vẫn chưa chết được.Tôi cũng rất chiếu cố bản thân mình nha.Nhát dao tự đâm sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng đâu.
Vương Hàn Phong ngồi xuống mép gi.ường đưa tay vuốt ve mái tóc óng mượt của Thái Sinh , ánh mắt tràn đầy sự đau khổ khiến cô bất giác cảm thấy tim mình ngưng đập :
- Em đừng như vậy nữa được không? Chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Cố nuốt ngược nước mắt vào trong , Thái Sinh bật cười mỉa mai :
- Có thể sao ? Anh lấy đâu ra cái ý nghĩ điên rồ đó vậy?Thương hại tôi hả ? Yên tâm đi ,tôi không còn là Nghiêm Thái Sinh của 3 năm trước nữa rồi.Sẽ không khóc nháo lên đòi sống đòi chết vì bị anh bỏ rơi nữa , vì vậy hãy thu hồi lại những lời lúc nãy đi.À , thông báo cho anh một tin vui , tôi đã tìm ra tung tích của Uyển Nghi , cô ấy hiện đang ở.....
Thái Sinnh chưa kịp dứt lời đã bị Hàn Phong ôm chặt cơ hồ không thở nổi biểu thị anh đang tức giận cực độ :
- Anh không muốn biết , anh yêu em .Chỉ cần em ở bên cạnh anh sẽ không cần bất cứ người nào nữa.
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi trên vai Hàn Phong , Thái Sinh thì thầm vào tai anh :
- Ghê tởm , Tôi rất xem thường anh Hàn Phong ạ
Mấy chữ đó như rút đi sự sống của Hàn Phong , th.ân thể anh cứng ngắt bỏ tay ra nhìn Thái Sinh sững sờ :
- Em vừa nói cái gì ?
Thái Sinh thản nhiên nhắc lại :
- Tôi nói anh là đồ ghê tởm , xấu xa, bạc tình .
- Em...
Thấy vẻ mặt khổ sở của Hàn Phong , Thái Sinh vô cùng hả dạ , cô tiếp tục nói :
- Không phải vậy sao ? Ba năm trước ai đã nói mình yêu Uyển Nghi bây giờ lại nói không muốn biết cô ấy ở đâu.Một người vô tình vô nghĩa như anh không đáng sống trên đời.Tôi thật may mắn khi mình đã không còn dính líu tới anh nữa.
Vương Hàn Phong _một trong tứ đại minh tinh cao cao tại thượng bây giờ nhìn thật chật vật , thê thảm.Đôi mắt đẹp hút hồn kia như bao phủ bởi một lớp sương mờ đau thương.Nếu như lúc đó anh không bồng bột đi quan hệ cùng Uyển Nghi , nếu như anh có thể quan tâm cô nhiều hơn ,nếu như lúc đó anh không buông tay thì bây giờ mọi chuyện sẽ khác rất nhiều.Nhưng trên đời này không có chỗ tồn tai của 2 từ “ Nếu như”.Qúa khứ mãi mãi không thể thay đổi được và cũng có nghĩa anh mãi mãi mất cô.Thái Sinh nhìn dáng vẻ đau thương của Hàn Phong bất giác trong lòng cảm thấy mềm nhũn ra.Cô thở dài nhẹ giọng nói :
- Phong ca , dù sao chúng ta cũng là thanh mai trúc mã với nhau.Chuyện cũ cũng đã đi vào dĩ vãng rồi , em không còn nhớ đến nữa.Sau này đường ai nấy đi .Nhớ tự chiếu cố cho bản thân của mình nha.
Hàn Phong cố gắng trấn tĩnh hỏi :
- Thật sự không có lựa chọn khác?
Thái Sinh khó khăn gật đầu.Anh nhẹ thở dài quay mặt đi không quên nhắc nhở :
- Mau chóng bình phục.Mùa đông tới rồi , nhớ phải giữ ấm cho bản thân , không được diện váy ngắn ra phố , không nên lui tới vũ trường , Bar quá thường xuyên.Không được ăn những thứ linh tinh ngoài phố nhé.Tạm...biệt.
Sau khi Vương Hàn Phong rời khỏi , Thái Sinh úp mặt xuống gối nức nở.Tại sao anh lại ôn nhu như vậy , thà cứ lạnh lùng mà quay mặt đi như 3 năm về trước có lẽ sẽ khiến cô dễ chịu hơn.Làm thanh mai trúc mã để làm gì ? Lớn lên bên nhau từ nhỏ đến lớn thì sao chứ ? Cũng chẳng bằng một vị hôn thê từ trên trời rơi xuống.Tâm Thái Sinh không khỏi cảm thấy lạnh đi vài phần (Chị ấy lạnh đi vài phần có nghĩa là xuống mức âm rồi đấy quý vị ạ ).
Vương Hàn Phong vừa bước ra khỏi cổng bệnh viện vô lực tựa vào gốc cây ven đường đưa 2 tay úp lên mặt.Một giọt nước mắt long lanh dưới ánh nắng mặt trời nhợt nhạt nhìn thật đẹp.Trong lòng Hàn Phong lúc này cảm thấy như có hàng vạn mũi tên xuyên qua .Báu vật mà anh nâng niu trên tay bây giờ đã không cần sự bảo hộ của anh nữa rồi ( Tác giả *chen ngang cảm xúc của người khác nè*: Xí , nói dối không biết ngượng , ghét ông Hàn Phong vô cùng nhưng khúc cuối thì cũng dễ xương , mọi người từ từ ngồi đoán nha.Tại mình chưa vít quyển này.Hihi.dọt lẹ không thôi bị chọi trứng ).Ngay cả lời giải thích cũng không thể nói ra vì Hàn Phong hiểu rõ Thái Sinh không bao giờ tin.Tính cô tuy trẻ con nhưng lòng tự trọng cao hơn trời sẽ không nghe lời của anh giải thích.Nếu đã không thể bảo hộ cho Thái Sinh nữa thì chẳng còn lý do gì anh lại lưu lại nơi này.Vương Hàn Phong bước chân nặng nề hướng đến chiếc ferrari của mình mà lái đi.Lãnh Hàn Tuyết nhìn theo dáng đi cô độc kia bất giác thở dài.Qủa thật cô không hiểu chuyện giữa 2 người họ cho lắm vì lúc đó đang vùi đầu vào chém giết nhưng Hàn Tuyết có thể nhận ra được họ yêu nhau một cách sâu sắc chỉ là không tìm ra được gút mắt để giải tỏa thôi.Hiazz , thật là đau đầu với mấy chuyện tình cảm kiểu như vầy.
- Học muội có hứng thú nhìn trộm con trai nhỉ ?
Hàn Tuyết giật mình quay lại .Cô cũng chẳng lạ gì việc Thiếu Hạo cứ như hồn ma đứng sạu cô (Tội Hạo ca chưa kìa) .Dù sao tu vi của Thiếu Hạo cũng cao hơn cô một bậc.Liếc mắt nhìn Thiếu Hạo ,Hàn Tuyết sẵng giọng :
- Liên quan đến anh sao hả heo đực giống?
Long Thiếu Hạo nhăn mặt , dưới anh chiều tà càng khiến anh trở nên thập phần quyến rũ :
- Có cần phải nói khó nghe như vậy không ?
- Bộ không phải sao ?- Nói rồi cô quay bước đi
Không muốn tranh cãi với Hàn Tuyết , Thiếu Hạo im lặng đi theo cô khiến Hàn Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại nhìn :
- Anh đi theo tôi làm gì ?
Long Thiếu Hạo đứng sững lại bối rối.Anh tự dưng muốn bật cười vì thái độ của mình.Cư nhiên lại không khống chế được suy nghĩ của mình kkhi đứng trước Hàn Tuyết.Long Thiếu Hạo mất bình tĩnh quay lưng lại không quên giải thích :
- Tôi nhầm đường.
Trong ánh nắng nhợt nhạt của mùa đông phảng phất 2 bóng dáng quay lưng về phía nhau nhưng lại trở nên đẹp đôi một cách kì lạ.Tựa như một đôi tiên đồng ngọc nữ.....

END CHƯƠNG 9

 
CHUONG X.1 :C9XC

10h đêm :
Hàn Tuyết đang ngâm mình trong bồn tắm thì nghe tiếng gõ cửa.Cô lầm bầm phàn nàn vài câu rồi nhanh chóng đứng lên mặc quần áo đi ra mở cửa.Hàn Tuyết dựa lưng vào tường đưa mắt nhìn 2 vị soái ca đang đứng phía ngoài.Họ mặc bộ âu phục sang trọng cung kính cúi đầu trước Hàn Tuyết :
- Chủ nhân của chúng tôi có nhã ý muốn mời Hàn Tuyết tiểu thư đến C9Cx một chuyến.Chẳng hay có làm phiền hay không ?
Hàn Tuyết cười lạnh :
- Liệu ta không đi các người có để yên không ? Hỏi thừa.
Người đứng đầu bật cười thoải mái ra vẻ rất thú vị :
- Hàn Tiểu thư quả nhiên là người thẳng thắn.Ta tên là Dục Kỷ.Rất vui được quen biết cô.
Hàn Tuyết vẫn giữ nụ cười ‘ âm độ’ trên môi hỏi lại :
- Bộ tôi có nói sẽ làm quen với anh sao ?
Nụ cười tươi trên mặt Dục Kỷ nhanh chóng đông cứng lại.Lần đầu tiên một soái ca như anh bị bẽ mặt như vậy thế mà tên anh em ở phía sau còn dám che miệng cười trộm cơ đấy.Húng Hắng giọng lấy lại phong độ đã bị Hàn Tuyết đá bay lúc nãy , Dục Kỷ nhắc nhở :
- Vậy chúng ta nên xuất phát thôi.
Hàn Tuyết đóng sầm cửa lại không quên nói 1 câu :
- Chờ đi.
Dục Kỷ ngơ ngẩn nhìn cánh cửa gỗ im lìm mà lòng thầm mắng tên bạn đáng ghét.Sao dám giao vụ này cho anh cơ chứ.Hôm nay chắc chắn ra ngoài quên xem ngày rồi , cư nhiên gặp phải một cô nàng đáng sợ.Sau 15’ Hàn Tuyết lại xuất hiện trước cửa.Mái tóc đã được sấy khô cột cao lên , trên người là bộ váy màu hồng nhạt nhìn thật thanh nhã.Dục Kỷ âm thầm đưa mắt đánh giá đại mỹ nhân phía trước.Gương mặt phấn điêu ngọc mài , đôi mắt trong veo sống động ,môi anh đào mọng đỏ xinh xắn.Thân hình mảnh mai , nhỏ nhắn đáng yêu.Haizz.Cái tên bạn thân sao lại có mắt nhìn người thế không biết nhưng không biết con nhím nhỏ này có thể ở bên cạnh hắn ta bao lâu đây.Anh nháy mắt cho tên bên cạnh giơ 3 ngón tay.Tên đó lắc đầu đưa lên 4 ngón.Dục Kỷ gật đầu hài lòng.Vậy là vụ cá cược cơ bản hoàn thành.Hàn Tuyết mất kiên nhẫn hỏi :
- Tôi thấy lão bản của các vị chắc sắp phải phá sản rồi.
Duc Kỷ trố mắt ra chiều không hiểu.Hàn Tuyết nói tiếp :
- Vì phải nuôi những người như các anh đấy.
Dục Kỷ xám mặt khi hiểu ý tứ của cô.Anh nén giận nói :
- Xin mời lên xe.
Ba người suốt đoạn đường đi không hề trao đổi cùng nhau.Chỉ có anh chàng Dục Kỷ cùng tên kia thì thầm bàn tán :
- 3 tuần là cùng.Tôi chắc chắn là như thế đấy.
Tiếng Dục Kỷ nhỏ hết cỡ nhưng Hàn Tuyết vẫn nghe được.Anh chàng kia lập tức phản bác :
- Cô gái này rất có khí chất.Tôi nghĩ chủ nhân sẽ hài lòng.Cho cô ta phá kỷ lục 1 lần đi.Tôi nghĩ là 4 tuần.
Duc Kỷ sảng khoái :
- Tùy cậu thôi nhưng nói trước,lần này tăng tiền đặt cược lên nhé.1 triệu (USD).Ok
- Tất nhiên rồi.
Hàn Tuyết ở phía sau cười lạnh :
- Đồ thần kinh.
Hai anh chàng kia vẫn đang trong niềm vui của mình nên không nhìn thấy vẻ mặt muốn ăn tươi nuốt sống họ của Hàn Tuyết .Dục Kỷ vẫn nghĩ cô gái này ngoài việc miệng lưỡi sắc bén thì không có tài cán gì , điều là thứ vô dụng như những người tình trước của Boss.
Khoảng 15’ sau họ đã đến trước cửa công ty chứng khoán Thiên Vương.Hàn tuyết nghĩ thầm ‘hóa ra đây là một công ty trá hình ư ? Không tầm thường chút nào’.Cô cùng Dục Kỷ đến tầng thứ 100 của công ty .Nơi đây vô cùng sang trọng và hoa lệ khiến Hàn Tuyết có cảm giác bức người.Đồ vật toàn bộ đều là hàng cao cấp nhất , những cây cột chạm khắc tinh tế được mạ vàng nguyên chất.Hàn Tuyết thầm tán thưởng chủ nhân nơi này chỉ riêng cách bài trí đã thể hiện được uy nghiêm của người đứng đầu một tổ chức.Dừng trước căn phòng duy nhất trên đây , Dục Kỷ đưa tay gõ cửa sau đó không chờ đồng ý mà bước thẳng vào lên tiếng :
- Người đã tới rồi .
HànTuyết ung dung đi vào nhìn bóng lưng người trong phòng .Anh ta chắc là chủ nhân nơi đây rồi.Cô hỏi thẳng :
- Xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì ?
Dục Kỷ xoay người ra ngoài trả lại không gian riêng cho 2 người.Hàn Tuyết chăm chú nhìn người đang từ từ xoay lại.Gương mặt kia khiến cô sững sờ một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh.

 
Híc hay ghê nhỉ mình thích chuyện kiếm hiệp. hì nhưng thiếu đi những phen sóng gió do cuồng đao loạn kiếm gây ra hehe
 
CHƯƠNG X.2

- Tìm tôi có việc gì không ?
Người kia nhún vai cười :
- Không có chuyện gì.Chỉ muốn tìm Vũ Cơ danh chấn thiên hạ hàn huyên một chút thôi.
Hàn Tuyết nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ kia bĩu môi :
- Nhảm .
Nói xong cô tự nhiên ngồi vào chiếc ghế đối diện với anh ta nhìn người đối diện với mình.Tuy khuôn mặt đeo mặt nạ không thấy được nhưng nhìn dáng người thì thật là tốt nha mà hình như thấy hơi quen quen thì phải.Nhất thời không nhớ rõ là ai cả.Anh ta mở miệng phá tan sự im lặng chết người :
- Em muốn uống gì ?
- Không uống.Tôi không có nhiều thời gian đâu.Làm ơn có chuyện gì nói nhanh lên.
Anh ta mỉm cười thích thú khi nhìn vẻ mất kiên nhẫn của người đẹp ‘băng giá’ trước mặt :
- Dạo này em có vẻ quan tâm đến C9Cx nhỉ ? Còn cho cả Băng Băng và Băng Trinh điều tra nữa.Không phải là đã để ý đến anh rồi chứ ? Nếu em nói ra anh rất sẵn lòng đáp ứng làm bạn trai của em đấy.
- Buồn nôn.
Giong điệu này khiến Hàn Tuyết liên tưởng đến một người nhưng giọng nói thì hoàn toàn không giống khiến cô chẳng dám đoán mò.Cô cười nhạt nói tiếp :
- Tôi chỉ muốn biết xem anh là thần thánh phương nào thôi.Bây giờ đã biết rồi .Vậy không dám làm phiền nữa.Tạm biệt
Hàn Tuyết nói xong dợm bước đi liền bị anh ta kéo lại.Cô khó chịu rút tay ra sẵng giọng :
- Anh còn chuyện gì nữa.
Anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng nói :
- Đã đến đây rồi thì nên để anh mời bữa tối thể hiện sự mến khách của C9Cx chứ
Hàn Tuyết lập tức cự tuyệt :
- Cám ơn , tôi không có hứng thú nuốt cơm nhà anh.BYE.
Cô bỏ đi để lại sau lưng một người đang nở nụ cười khổ.Người đẹp đúng là khó lấy lòng nha.Dục Kỷ bước vào không bỏ qua cơ hội chế giễu :
- Cậu cũng có một ngày thất bại.Đúng là ông trời có mắt mà.Haha.
Anh chàng kia đưa tay gỡ chiếc mặt nạ làm hé lộ gương mặt hoàn mỹ như thiên sứ nhưng trong mắt nhen nhóm mấy ngọn lửa nhìn thẳng vào Dục Kỷ quát :
- Cho cậu 3 giây để cút ra khỏi đây đó.
Có người không sợ chết vẫn ngồi ở đó ‘già mồm’ :
- Cô nàng này hơn hẳn những cô gái lúc trước đấy chứ .
Lập tức một cây súng nhắm ngay trán Dục Kỷ kèm theo tiếng rống giận :
- Không được phép so sánh cô ấy cùng đám son phấn kia.Ác quỷ và thiên thần không bao giờ ở cùng một chỗ.Hiểu chưa ?
Duc Kỷ nuốt một ngụm khí lạnh rất biết điều gật đầu liên tục rồi nhanh chóng chuồn ra ngoài để tránh một kiếp đại nạn.Lần đầu tiên anh thấy bạn thân của mình lại nổi giận vì một người con gái như vậy.Haizz , Đúng là thời thế thay đổi bất ngờ mà.

-Hàn Phong thật sự đã xuất ngoại rồi sao ạ?
Nghiêm Minh Triệt khẽ gật đầu trước câu hỏi của Hàn Tuyết.Ông sao không hiểu cô đang lo lắng chuyện gì chứ.Hàn Tuyết cùng Thái Sinh từ nhỏ đã quấn quýt.Tâm ý của nhau đều tường tận như ban ngày nên chẳng trách khi nghe tin Hàn Phong xuất ngoại khiến Hàn Tuyết lo lắng.Khẽ thở dài ,ông lên tiếng hỏi :
- Sinh nhi sao dạo này không thấy bén mảng về nhà nhỉ ? Nó có ở chỗ con không ?
Lãnh Hàn Tuyết nói dối :
- Có ạ.Cô ấy đang không vui.Chừng nào cảm thấy tốt hơn sẽ trở về thôi.
Ông bất lực lắc đầu rồi nhắc nhở :
- Con bé lớn lên lại chẳng ra làm sao cả .Con dám sát chặt chẽ đừng để nó đến mấy chỗ như quán BAR và vũ trường nhé.
Hàn tuyết gật đầu cho sư phụ yên tâm .Cô hiểu rõ ông yêu thương con gái như thế nào nhưng vết thương trong lòng Thái Sinh cần thời gian lành lại.Vì vậy cứ để cô đến những nơi mình muốn để tìm niềm vui thì có lợi hơn.Giấu những phiền muộn trong lòng , Hàn Tuyết lảng sang chuyện khác :
- Dạo gần đây C9Cx liên tục thâu tóm các băng nhóm khác , bành trướng thế lực.Con sợ sẽ ảnh hưởng đến CEO_LEADER.
Nghiêm Minh Triệt một chút cũng không để ý đến còn tươi cười mãn nguyện :
- Con nhận xét gì về C9Cx ?
Hàn Tuyết cảm thấy mơ hồ với dụng ý của sư phụ nhưng vẫn thành thật trả lời :
- Theo nguồn tin mà con biết thì chỉ trong vòng 8 ngày đã thâu tóm được những băng đảng lớn như Hắc Đường , Vũ Đường , Bò Cạp Đen...Qủa thật rất đáng sợ.Thủ đoạn tàn bạo , dứt khoát không cho người khác con đường sống.Là một đối thủ không thể xem thường.
Nghiêm Minh Triệt vẫn duy trì nụ cười trên môi hỏi tiếp :
- Con có muốn lập ra một tổ chức chống lại C9Cx không ?
Hàn Tuyết nnhanh chóng lắc đầu :
- Con không có hứng thú.
Ông gật đầu nhìn Hàn Tuyết khuyên bảo :
- Con là nữ cũng không nên lao vào ân oán giang hồ làm gì.Sư phụ chỉ muốn con có cuộc sống vô ưu vô lo , vui vui vẻ vẻ là tốt rồi.
Hàn Tuyết gật đầu sau đó quay về đề tài cũ :
- Vậy sư phụ không lo lắng gì về C9Cx sao ?
Thật sự từ lúc ở C9Cx trở về.Hàn Tuyết càng ngày càng cảm thấy có hứng thú với tổ chức này , giống như có động lực nào đó khiến cô phải quan tâm đến.Có lẽ chính là tên lão bản kia.Nghiêm Minh Triệt mỉm cười trấn an :
- Người nhà , người nhà cả mà.Con không cần lo lắng làm gì.Sư huynh con đang cố gắng lập ra một tổ chức ngang bằng với CEO-LEADER .
Hàn Tuyết lúc này mới vỡ lẽ hiểu ra cái tên hỗn đản kia chính là vị sư huynh của mình cũng là Long Thiếu Hạo cao cao tại thượng đáng ghét .Dám đem cô ra đùa bỡn.Đem những bực tức trong lòng giấu xuống , Hàn Tuyết nhận xét :
- Con hiểu .Sau này nếu sát nhập C9Cx vào CEO –LEADER thì sẽ không có một thế lực nào ảnh hưởng đến chúng ta nữa.
Nghiêm Minh Triệt hài lòng với trí thông minh của 2 đồ đệ cưng , ông ôn hòa nói tiếp :
- Đành để sư huynh của con tung hoành giang hồ 1 thời gian vậy.
Dù không muốn nhưng Hàn Tuyết không thể không thừa nhận năng lực cùng sự tài giỏi của tên Long Thiếu Hạo đáng ghét kia.Thật là tức chết cô mà.

 
Híc hay ghê nhỉ mình thích chuyện kiếm hiệp. hì nhưng thiếu đi những phen sóng gió do cuồng đao loạn kiếm gây ra hehe
nếu bạn thik truyện kiếm hiệp thì có thể đọc "Tru tiên", mình mới chỉ đọc mấy chương đầu thui nhưng thấy nội dung thì hợp với type truyện của bạn đó ^^
 
Tại đọc trư tiên rùi. giờ kiếm truyện mới khó lém. mà mình thích đọc các thể loai như nè ko quá lúc nào cũng kè kè cuốn truyện. Vừa đọc xong chương tiếp theo. ừ hay lắm bạ có khuyến l;àm đạo diễn đó. chứ viết truyện thì mình thấy chưa đi sâu thỉnh thoảng cũng phải cho nv chính 1 chút j đó suy tư và trầm lắng ko thể để lúc nào cùng là các hoàn cảnh diễn ra như thế.
Thêm 1 chút suy nghĩ có lẽ sẽ hay hơn nữa.
 
hj tác giả vừa ốm dậy nên ko post truyện nhanh đc ^^
CHƯƠNG XI : NHỚ ?

Buổi chiều mùa đông.Không khí se se lạnh khiến Hàn Tuyết rùng mình vài cái .Khu trung tâm mua sắm cuối năm nhộn nhịp khách.Đã lâu lắm rồi cô mới có thời gian đi dạo và mua sắm như thế này.Tâm tình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.Dạo gần đây Hàn Tuyết dường như không thể hiểu nỗi chính mình nữa.Mỗi tối cô thường mơ thấy Long Thiếu Hạo , anh như một bóng ma cứ xuất hiện mọi lúc mọi nơi quấy nhiễu cuộc sống của Hàn Tuyết.Cô thở dài bước ra ngoài nhìn ngắm những cặp tình nhân nép sát vào nhau đi vội trên đường trông rất hạnh phúc.Hàn Tuyết chợt nhận ra mình thật cô đơn.Chỉ một mình đơn côi bước đi trong bầu không khí lạnh lẽo .Cô tự cười giễu cợt chính mình.Từ lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy chứ.Đúng là điên rồ mà.Hít một hơi thật sâu để ổn định , cô xách túm đồ nặng trĩu rảo bước đi về nhà.Bỗng dưng túi đồ tuột khỏi tay Hàn Tuyết.Cô giật mình quay lại thì thấy Long Thiếu Hạo phía sau đang mỉm cười với mình.Hôm nay anh thật giản dị trong chiếc áo thun trắng tay dài và quần jearn .Không có dáng vẻ cao cao tại thượng chỉ còn lại nét đẹp nam tính gần gũi mà thôi.Hàn Tuyết nhìn anh đến mức nhập thần khiến Thiếu Hạo phải lên tiếng :
- Có cần nhìn đến như vậy không ? Nếu em muốn thì anh sẽ chịu thiệt mỗi ngày đến nhà em ở cho em ngắm.
Hàn Tuyết bĩu môi :
- Buồn nôn .Trả lại đồ đây.
Long Thiếu Hạo bỏ ngoài tai lời của cô cầm túi đồ bước nhanh tới chiếc 8C SPIDER< ôi niềm mơ ước của ta , không biết phải ‘cày’ bao nhiêu năm mới mua được một chiếc như thế nhỉ ? Thôi mơ ước chỉ là ước mơ mà thôi.HUHU> để vào rồi quay lại nắm tay của Hàn Tuyết kéo đi.Hành động bất ngờ của anh khiến cô mờ mịt phải một lúc sau mới phản ứng rút tay ra gắt :
- Anh làm trò gì vậy ?
Thiếu Hạo mỉm cười :
- Đi theo anh đi thì biết.
Cô bắt đầu thiếu kiên nhẫn cáu gắt :
- Đừng làm mấy trò vô bổ.Tôi không có thời gian chơi cùng anh đâu.Tạm biệt.
- Em làm sao vậy ? Không thể bỏ một chút thời gian đi cùng anh được ư ?
Hàn Tuyết bực tức hét lên :
- Muốn đi thì tìm mấy mỹ nhân khác kìa.Nếu anh nói sẽ có hàng ngàn người chấp nhận .Đừng lãng phí thời gian ở đây.Tôi không phải là đồ chơi của anh.Ok.
Hàn Tuyết mãi lo nói mà không nhận ra sắc mặt Thiếu Hạo đang đen lại .Anh quát lên :
- Em nói đủ chưa vậy ? Nói cho em biết , từ trước đến giờ chưa có người nào dám mắng chửi anh như vậy cả.Em là người duy nhất nhưng đừng được nước làm tới không coi ai ra gì.
Hàn Tuyết cũng tức giận không kém nhưng nhìn vẻ mặt âm trầm của Thiếu Hạo cô cảm thấy hơi sợ đành dịu giọng trở lại :
- Anh tức giận gì chứ , bộ tôi sai khiến anh đến đây để cho tôi nặng nhẹ sao ? Xin lỗi tôi không muốn đi cùng anh.
Long Thiếu Hạo thầm nghĩ ‘ Con mèo nhỏ này đúng là ương bướng cần phải dạy lại rồi.’Anh không nói gì chỉ nắm chặt tay kéo cô đi về phía trước mặc cho Hàn Tuyết phản kháng.Đôi tuấn nam mỹ nữ tựa thiên tiên kia ầm ĩ trên đường lôi kéo không ít ánh mắt ái mộ của mọi người .Hàn Tuyết chưa bao giờ cảm thấy chật vật như lúc này.Đều là tại cái tên đáng ghét bên cạnh hại cả.Cô dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Thiếu Hạo khiến anh quay lại bật cười nhéo mũi cô đầy sủng nịnh :
- Thu hồi lại ánh mắt giết người lúc nãy đi vì anh cam đoan em sẽ chẳng làm gì được anh cả.
Cử chỉ thân mật bất ngờ của Thiếu Hạo khiến Hàn Tuyết cảm thấy bối rối.Cô trừng mắt nhìn anh bĩu môi tỏ ý bất mãn mà không thể lên tiếng.Hai người lúc này ở giữa đường nhìn thật ám muội.Cứ như 1 cặp tình nhân ngọt ngào khiến ai nhìn vào cũng phải thầm cảm thấy ghen tị .

 
Híc đề nghị tác giả khỏi ốm nhanh lên lại đọc hết ùi
 
×
Quay lại
Top Bottom