"Hắn thật sự đau long vì ta sao?" Vậy tội gì hắn phải vừa tra tấn ta, cũng vừa tra tấn chính mình?
"Từ trước tới nay ta chưa thấy hoàng huynh như vậy bao giờ. Ồ, cô bé đáng yêu này là ai?" Dật vương tự cho mình là phong lưu đúng là không buông tha cái gì, thật bất hạnh khi để cho hắn nhìn thấy Lâm Lâm ngồi bên cạnh.
"Đúng vậy, tiểu thư, nàng là ai?" Lam Nhi cũng rất ngạc nhiên.
"Nàng ấy à, nàng là Lâm Lâm, là bạn tốt của ta ở nơi này. Lâm Lâm, đây Lam nhi!" Tính cách của hai nàng có chút giống nhau, đều đơn thuần như vậy, chắc sẽ trở thành bạn tốt.
Lâm Lâm nhu thuận nói:"Chào Lam Nhi tỷ tỷ ạ."
"Hoàng tẩu, sao ngươi lại giới thiệu tiểu cô nương đáng yêu này cho mỗi Lam Nhi, coi thường bổn vương như thế." Dật Hiên này cũng không chịu, nhìn quen nữ tử phong tình vạn chủng rồi bây giờ ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng không tệ.
"Ngươi? Ta đâu có muốn đoá hoa tốt đẹp của tổ quốc bị ngươi hủy hoại." Dật Hiên có cái chủ ý quỉ quái gì sao nàng lại không biết. Âu Dương gia nhiều thế hệ si tình, sao lại sinh ra tên quỷ phong lưu Âu Dương Dật Hiên này? Không phải là hắn được nhặt về đấy chứ?
"Ha ha ha...khiếu hài hước của ngươi không giảm chút nào." Trải qua nhiều chuyện như vậy hắn tưởng rằng nàng sẽ nản chí ngã long, chẳng còn thiết sống, không ngờ còn có thể nói đùa thế này. Sức chống cự của Hoàng tẩu thật đúng là không phải bình thường, nếu là nữ nhân khác chỉ sợ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí thắt cổ tự sát rồi. Bây giờ hắn đã bắt đầu hiểu tại sao nhị ca, tam ca lại yêu nàng sâu đậm như vậy, một khi bị cuốn vào sẽ rất đau khổ. Hắn còn lâu mới theo chân bọn họ, hắn vẫn thích làm một vương gia phong lưu, không lưu luyến đóa hoa nào, càng không vì ai mà dừng lại hơn.
Lãnh cung
Không biết tại sao Vũ Tình lại bước đến nơi này. Dù rằng nàng từng ở đây một thời gian nhưng tâm tình lúc đó hoàn toàn khác bây giờ. Lúc trước nàng bị hiểu lầm là h.ãm hại hoàng tử nên bị đày vào lãnh cung, Hoàng Thượng còn phái người đến tu sửa cho nàng, nay lại phải ở trong cái phòng nhỉ chẳng bằng lãnh cung. Lúc ấy nàng có thể rời cung mãi mãi, sao lại còn quay về chứ? Nàng thà rằng nàng không quay lại để vẫn có thể là chú chim nhỏ vui vẻ. Vì Chính hHiên, nàng khôg tiếc bẻ gẫy cánh chim của chính mình, ở lại bên trong bức tường cao này. Chặt đứt cánh rồi nàng còn có thể bay qua tường được nữa không?
Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Ngụy hoàng hậu, nàng bình yên chăm sóc cho vườn hoa của mình, có vẻ rất thỏa mãn. Thấy Vũ Tình, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó nở một nụ cười khẽ hiền lành.
"Ngươi ở đây trồng hoa à? Ta có quấy rầy không?". Bỏ lại lớp ngụy trang của hoàng hậu, nàng dường như càng dễ dàng ở chung, càng thêm thân thiết.
Ngụy Doanh Hoàn lắc đầu cười khẽ, mời Vũ Tình vào nhà ngồi. Vũ Tình nhìn xung quanh căn phòng, không có trang sức hoa lệ, không có người hầu kẻ hạ, ngoại trừ sạch sẽ vẫn chỉ là sạch sẽ, còn có mùi đàn hương dễ ngửi và cả hương hoa tràn ngập. Làm cho người ta cảm thấy an tâm thoải mái.
"Tiêu phi, không có gì để tiếp đãi, mời dùng trà."
"Hoàng hậu, đừng gọi ta là Tiêu phi. Ta đã không còn là Tiêu phi nữa rồi!" Tình cảnh của ta thậm chí còn thảm hơn ngươi. Làm phi tử của hoàng đế quả nhiên chẳng ai có kết cục tốt, ta cũng không phải là ngoại lệ.
Ngụy Doanh Hoàn nhìn bộ dạng của Tiêu Vũ Tình một chút. trong lòng hiểu được vài phần. Cũng không muốn hỏi thêm, trong cung chính là như vậy, bản thân mình đây không phải là ví dụ tốt nhất sao?"Ngươi cũng đừng gọi ta là hoàng hậu nữa, chuyện cũ đã qua, sớm theo gió biến mất, không còn gì lưu luyến."
"Vậy được rồi, ta gọi ngươi là Doanh Hoàn. Ngươi có vẻ rất thoải mái?" Khi nào thì ta cũng có thể đạt đến cảnh giới này đây?
"Trong thời gian ở đây, ta nghĩ rất nhiều, cái gì mà quyền mà thế, tất cả cũng chỉ là công dã tràng. Ngươi theo đuổi có mệt, có khổ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là 'hoa trong gương, trăng trong nước'. Thật ra, cuộc sống và tâm tình giống nhau đều là một loại cảm giác cực kì đơn giản, chỉ là có đôi khi mọi người thích phức tạp hóa nó lên. Tựa như mây trên trời vậy, kỳ thật nó biến hóa rất đơn giản nhưng đôi khi chúng ta phủ lên nó quá nhiều ý nghĩa, đơn giản chỉ là những thứ trong lòng mỗi người. Cùng là một thứ nhưng đối với hai người khác nhau sẽ rất khác. Chúng ta có lẽ nên thích ứng với một cuộc sống đơn giản, bình thản mà đối diện với sự vật."
"Vậy tình yêu thì sao? Cũng có thể coi như công dã tràng được ư?" Nhưng nó thật sự tồn tại, từng làm cho nàng vui vẻ, vì hắn mà từ bỏ tự do của chính mình, bây giờ lại làm trái tim nàng đau đớn. Loại cảm giác này khắc sâu như vậy, nàng không quên được, cũng không có cách nào bắt nó trở thành một giấc mộng. Tỉnh mộng, tất cả đều biến mất.
"Trái tim là của chính mình, chỉ có mình mới cứu được mình. Bất kể là đã trải qua cái gì hay hiện tại đang phải trải qua cái gì, vui vẻ cũng tốt mà đau khổ cũng thế, phải hiểu rằng đau khổ là vì niềm vui chưa tới. Mọi thứ qua rồi thì đều đã qua đi, hãy thản nhiên mà đối mặt với hiện tại, đối mặt với chính mình đi."
"Đối mặt với hiện tại, đối mặt với chính mình?" Vũ Tình dường như hiểu ra điều gì đó. Nàng thực hâm mộ Ngụy Doanh Hoàn bây giờ, lòng yên tĩnh như nước, không một tia gợn sóng."Ngươi suốt ngày ở trong này không cảm thấy thực nhàm chán sao?"
"Có hoa có cây cỏ thì sao lại nhàm chán được? Chỉ cần dùng trái tim để lắng nghe, thế gian vạn vật đều có thể làm bạn."
"Phụ thân ngươi vì ta mới bị bắt, ngươi có hận ta không?" Cho dù nàng hận ta cũng chẳng sao, là do ta đã huỷ hoại tất cả của nàng, hại cha nàng, tước đi ngôi vị hoàng hậu của nàng, khiến nàng phải mãi mãi ở nơi lãnh cung.
"Tại sao phải hận ngươi? Cha ta hắn không biết lễ nghĩa, cho dù không phải vì ngươi thì hắn cũng sẽ tạo phản. Như vậy có lẽ là kết cục tốt nhất, ta phải biết ơn ngươi mới đúng."
"Tại sao lại biết ơn ta?" Có lẽ trước kia ta thật sự không hiểu về Ngụy Doanh Hoàn.
"Nếu không phải nhờ ngươi,Ngụy gia sẽ không có kết thúc tốt đẹp như vậy. Không nhờ ngươi, bây giờ ta có lẽ vẫn còn lún sâu trong hậu cung vẩn đục. Ngươi nói xem, ta không nên biết ơn ngươi sao? Mọi việc sẽ có lúc phải buông tay, lấy góc độ khác nhau để nhìn một việc thì ngươi sẽ có những thu hoạch không giống nhau."
Vũ Tình cái hiểu cái không gật gật đầu. Nghe hoàng hậu nói một phen xong, lòng của nàng yên tĩnh không ít. Cho dù bây giờ có gặp hoàng thượng thì có khi nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt.
Thật đúng là ban ngày không chỉ nói người, buổi tối không chỉ nói quỷ. Tiêu Vũ tình vừa đi vào một góc thì đột nhiên đâm sầm vào lồng ngực một người. Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý, cái mũi, miệng quen thuộc. Đây không phải người nàng luôn mong nhớ Âu Dương Chính Hiên sao? Lòng vừa bình tĩnh được lại trở nên bất an. Nói muốn buông, nói dễ hơn làm, có lẽ cảnh giới của hoàng hậu, nàng vĩnh viễn làm không đạt đến được.
Hai người đối mặt, lại không biết nên nói gì. Bọn họ bây giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ! Tiêu Vũ Tình muốn nhìn hắn, lại sợ nhìn hắn. Mỗi lần nhìn hắn nàng đều bị hắn làm tổn thương một cách vô tình, nàng không thể đảm bảo thêm vài lần nữa nàng còn có thể chịu đựng nổi hay không. Đang chuẩn bị lướt vượt qua bên cạnh hắn, hoàng thượng vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thẳng phía trước, tay cũng không tự chủ tóm lấy cánh tay của nàng.
"Ngươi sợ trẫm?" Chính Hiên nhướng mày, khẩu khí lạnh lùng có thể lạnh chết người.
"Không." Nói thật, bây giờ nàng thật sự có chút sợ hắn, sợ lời nói vô tình của nàng, sợ hắn nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng nàng vẫn chống chế, nàng đã từng nói, bây giờ ngoài tôn nghiêm ra thì chẳng còn gì.
"Vậy vì sao ngươi trốn?"
Vô nghĩa, chính là không muốn nhìn thấy ngươi chứ còn gì nữa!"Ngươi muốn biết ư, được, ta nói cho ngươi biết, bởi vì ta không muốn nhìn thấy ngươi được chưa?" Âu Dương Chính Hiên ngươi tốt nhất hãy lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta đi.
"Ngươi không muốn gặp, trẫm càng muốn ngươi gặp." Chính Hiên thô lỗ lôi nàng đi.
"Này, ngươi kéo ta đi đâu? Này...... Ngươi thần kinh à...... Âu Dương Chính Hiên chết tiệt, ngươi buông tay ra......" Hắn lại lên cơn gì đây?
Chính Hiên mặc kệ nàng kêu gào, nắm tay nàng, cảm giác hạnh phúc đã lâu nay tràn về. Hắn từng muốn nắm lấy bàn tay này cả đời! Khóe miệng Chính Hiên không tự giác nhếch lên. Vẫn tưởng rằng chỉ cần không nghĩ đến nữa là có thể quên, hắn thử mượn phi tần của mình để quên đi Vũ Tình nhưng lại phát hiện thì ra bản thân căn bản không quên nổi. Hắn thường coi các phi tử như Vũ Tình, ở cùng một chỗ với các nàng, một chút cảm giác vui vẻ cũng không có, thậm chí còn cảm thấy phiền chán. Ở cạnh Vũ Tình thật khác, cho dù bây giờ chỉ có thể nắm tay nàng hắn cũng cảm thấy vui vẻ, hết thảy phiền não đều quên đi hết.
Vũ Tình lại một lần nữa xác định, thần kinh của Chính Hiên thật sự có vấn đề rồi. Không ngờ hắn lại kéo nàng đến tẩm cung của hắn, một câu cũng không nói liền đẩy nàng lên gi.ường, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo của nàng. Vũ Tình nhìn hắn sợ hãi, đương nhiên là cực lực phản kháng. Kết quả khi Chính Hiên đưa thuốc ra, Vũ Tình nhất thời choáng váng! Thì ra người này gấp như vậy là để bôi thuốc cho nàng, trong lòng có chút cảm động. Không, không thể cảm động, đây đều là tại hắn!
"Ma......mama kia có phải bị ngươi đuổi ra khỏi cung không ?" Vũ Tình ghé đầu vào chiếc gối trên gi.ường, nghĩ: tại sao hắn lại đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy? Còn tự mình bôi thuốc cho ta, không phải đang tiến thêm một bước tra tấn ta đấy chứ?
"Ừ." Hoàng đế thản nhiên đáp, động tác đặc biệt nhẹ nhàng, sợ làm nàng đau. Nhìn từng vết từng vết thương trên người nàng, lông mày Chính Hiên càng lúc càng nhíu chặt.
"Tại sao?" Là vì ta ư? Vũ Tình không dám hỏi ra, nàng sợ là tại mình tự đa tình. Trong đầu lại là câu nói của Dật Hiên: Hoàng huynh mỗi ngày đều lôi ta đi mua rượu, miệng luôn gọi tên ngươi. Lời nói của Dật Hiên là thật sao? Chính Hiên luôn nghĩ đến ta sao, Vũ Tình không kìm được nhìn về phía Chính Hiên, hắn thật sự tiều tụy đi rất nhiều. Nhưng là đây là tự hắn chuốc lấy, không phải sao? Tại sao không thử đi tìm chân tướng mọi việc?
"Nàng đáng chết." Chính Hiên hung dữ nói,nheo mắt lại, tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Sớm biết Vũ Tình bị thương nặng thế này thì hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho độc phụ kia, chặt hai tay của nàng đã là nhân nhượng cho nàng lắm rồi. Tình Nhi chỉ có thể chịu sự khi dễ, tra tấn, ngược đãi của hắn, bất luận kẻ nào đều không có tư cách đánh nàng.
"Aaa......" Thuốc sát lên người, Vũ Tình cảm thấy đến xương cũng đau. Có lẽ điều thật sự làm cho nàng đau chính là nhu tình của Chính Hiên như đoá phù dung sớm nở tối tàn . Cứ như một con nhím vậy,trên người đầy những chiếc gai, nếu bị thương, nó sẽ tìm một cái góc tối trốn vào tự liếm miệng vết thương của mình, một khi có người hỏi han ân cần, nó sẽ không chịu nổi.
"Đau lắm à?" Lông mày Chính Hiên khẽ cau lại. Thấy Vũ Tình đau khổ, hắn quên hết mọi thứ. Lời thề son sắt hay hận thù, tất cả đều bị vứt qua sau đầu .
"Đương nhiên, nếu không ngươi thử mà xem." Nhu tình của Chính Hiên thể hiện ra làm nàng vui vẻ, cũng khiến nàng lo lắng. Nhu tình như vậy có thể kéo dài được bao lâu, giữa bọn họ thực sự có tồn tại một việc, không thể làm như không tồn tại được. Bất cứ lúc nào Chính Hiên cũng có thể nhớ lại chuyện hắn không chịu nổi này và lại càng thêm tàn nhẫn với nàng. Nếu vậy nàng thà rằng hắn đừng đối tốt với nàng, để nàng có thể hận hắn hận hoàn toàn còn hơn. Âu Dương Chính Hiên cứ thế này khiến nàng vừa yêu lại vừa không yêu nhưng cũng không thể hận nổi hắn.
"Sao ngươi không chống cự lại?" Chẳng phải nàng rất thích phản kháng sao? Lúc đối mặt với hắn có thể không hề sợ hãi khiến hắn hết cách với nàng, thế sao lại bị đánh đến thảm như vậy?
"Có, nhưng các nàng nhiều người quá." Quan trọng là Vũ Tình lúc ấy nản lòng thoái chí, lại không được ăn cơm nên toàn thân vô lực, sao mà đánh lại được? Chính Hiên thì nàng không thể để yên, đơn giản là trong lòng còn có yêu, còn có không đành lòng.
"Bôi thuốc chưa?"
"Chưa." Âu Dương Chính Hiên ngu ngốc hỏi gì mà dốt thế, tình trạng hiện tại của ta là gì chứ? Ai bôi thuốc cho ta không sợ đắc tội với hoàng đế bệ hạ ngươi sao? Nếu không phải tại ngươi, ta cũng sẽ không rơi vào tình cảnh người gặp người sợ, người gặp người bước cho nhanh như bây giờ!
"Ngu ngốc." Chính Hiên lớn tiếng doạ người, lực đạo không cẩn thận tăng thêm.
"Đau quá, ngươi muốn giết người à?" Vũ Tình quay sang, giận dữ trừng mắt nhìn hắn. Tất cả như lại trở về lúc ban đầu, chỉ là trong lòng bọn họ đều hiểu được, bọn họ sẽ không còn như xưa.
"Đừng có nhúc nhích ." Chính Hiên lại ấn nàng xuống.
Vũ Tình bĩu môi úp mặt vào gối, nàng thật sự quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, lập tức chìm vào mộng đẹp... Nàng nhìn thấy ba mẹ, Quân, Tiểu Nhu, còn cả người cha cổ đại, Tuyết, Cẩn Hiên, Vô Dạ, Lam Nhi...Tất cả người thân của nàng đều đang ở quanh nàng, cùng nhau chơi đùa, vui cười. Ngay cả những ngừoi không thích cười: Quân và Cẩn Hiên cũng cười rất vui vẻ, thật ra tính cách hai người bọn họ đúng là có điểm giống nhau.
Mất rất nhiều công sức Chính Hiên cuối cùng mới bôi xong thuốc. Vốn là cực kỳ phiền muộn, nhưng mà hắn lại thích thú, thậm chí hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này. Nhưng hắn biết, thời gian qua đi, khi hắn và Vũ Tình bước ra khỏi cánh cửa này, bọn họ lại trở lại như cũ. Hắn không thể vứt bỏ tôn nghiêm của một hoàng đế, Vũ Tình cũng sẽ không từ bỏ sự kiêu ngạo của nàng mà nhận sai.
"Này......" Chính Hiên thử gọi nàng thì phát hiện nàng đã ngủ say. Không khỏi buồn cười, nàng đúng là mỹ nhân ngủ, đi đâu cũng ngủ được. Lần trước trong gia yến nàng nói ngủ là ngủ, tất cả người trong cung đều gọi nàng là mỹ nhân ngủ rồi.
Nhẹ nhàng khoác áo cho nàng. Mới vừa đi vài bước lại quay lại, nhìn nàng một cái thật lâu, dường như cảm thấy thế nào cũng không đủ. Ra khỏi cánh cửa này, hắn có lẽ sẽ không cơ hội nhìn như vậy nữa. Không kìm lòng được cúi người xuống, hôn nhẹ lên hai má nàng, lại sợ đánh thức nàng. Nếu Vũ Tình tỉnh lại, hai người sẽ rất xấu hổ!
Chân trước vừa bước ra cửa, Trần Hàn liền đi đến:"Hoàng Thượng, Nam Cung Quân trong đại lao nói muốn gặp Hoàng Thượng."
Khuôn mặt tuấn tú của Chính Hiên bắt đầu nhăn nhó, nhu tình vừa rồi biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, bây giờ chỉ còn lại vẻ mặt thô bạo, trên mặt viết bốn chữ to: CHỚ CÓ LẠI GẦN.