congchuamauhong
Thành viên
- Tham gia
- 14/7/2010
- Bài viết
- 48
Chap 41: Tỏ tình giữa sân trường
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của năm học mới. Không phải là khai giảng, trường tôi hơi đặc biệt, năm nào cũng là đi học trước rồi khai giảng sau, cho nên tới ngày là cứ xách cặp đi học. Hôm nay trời xanh mây trắng, có lẽ là một ngày đẹp trời và vui vẻ. Nhưng tôi không hề biết suy nghĩ này đã hoàn toàn sai…
Bước vào trường với một tâm trạng cực kì phấn khởi vì sắp được gặp lại lũ bạn “yêu quái”, tôi cứ băng băng mà đi, không thèm để ý tới xung quanh. Đang đi thì tự nhiên có tiếng gọi từ sau lưng:
- Minh Phương!!!
Theo phản xạ tôi quay lại, và…đập vào mắt tôi là một màu đỏ! Quá ngạc nhiên, cái gì thế? Sao lại là màu đỏ nhỉ? Cứ đứng như thế, đến khi cái màu đỏ đó dịch ra xa tôi mới nhận diện được đó là màu đỏ của hoa hồng! (lúc nãy gần quá nên không thấy được). Sao lại có hoa hồng nhỉ?
- Minh Phương! Tôi thích cậu!
Giọng nói trầm trầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Mà ai vừa nói cái gì vậy? “Minh Phương! Tôi thích cậu!” Cái gì thế? Cái gì mà “tôi thích cậu”? Khoan đã! Tôi thích cậu! Tôi thích….CÁI GÌ? TÔI THÍCH CẬU???
Sau một hồi rơi vào tình trạng chết lâm sàn để định nghĩa câu nói “khó hiểu” kia, tôi vội ngước mặt lên để nhìn xem rốt cuộc là ai vừa nói ra câu nói đó. Nhưng câu nói đã là đáng ngạc nhiên rồi mà chủ nhân của nó càng đáng ngạc nhiên hơn. Và một lần nữa, gương mặt đập vào mắt tôi làm tôi chết đứng! Đó là…tên mắc dịch!
Cậu ta đang làm gì thế này? Không lẽ sáng sớm bị đụng xe nên có vấn đề về thần kinh à? Thấy tôi cứ đứng ngơ ra, cậu ta nhíu mày hỏi:
- Sao cậu đứng ngơ ra thế?
- Cậu…đang…làm cái gì thế? Bị ấm đầu à?
- Có cậu mới ấm đầu ấy!
- Vậy chứ cậu đang làm gì thế?
- Nhìn mà không biết à? Tỏ tình!!!
- Tỏ tình???
- Ừ! – vừa trả lời cậu ta còn gật đầu để chắc ăn.
- Với ai?
- Cậu!!!
- Cậu nào??? – tôi vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, xem có ai đứng gần mình không. Thật không ngờ có một ngày tôi lại ngớ ngẩn thế.
- Cậu là cậu chứ là cậu nào? Cậu bị thần kinh à?
- Ý cậu là…cậu… – tôi chỉ vào cậu ta, rồi lại chỉ vào mình – tỏ tình với tôi?
- Chứ không lẽ là ma! Thôi đừng hỏi nữa, cầm hoa nãy giờ mỏi tay quá, cậu cầm đi!
Không chờ tôi nói gì cậu ta đã nhét bó hoa hồng vào tay tôi. Tự nhiên thật! Bây giờ thì hết ngạc nhiên, tự nhiên thấy bực, cậu ta đang đùa giỡn với tôi chắc! Tôi hét lên:
- Cậu bị điên đấy à? Cậu đang làm cái trò gì thế???
- Tôi đã nói là tôi thích cậu! Tôi thích cậu! Cậu nghe rõ rồi chứ?
- Nếu tôi nói tôi không thích cậu?
- Thì tôi sẽ làm cho cậu thích tôi. Với lại…cậu cũng đã nhận lời rồi còn gì?
- Cậu điên à, tôi nhận lời cậu hồi nào?
- Cậu đã nhận hoa rồi đấy thôi! –vừa nói cậu ta vừa hất mặt chỉ về bó hoa trên tay tôi.
Trên tay tôi đúng là đang cầm bó hoa của cậu ta. Cậu ta dám lừa tôi!
- Tôi không thích đùa kiểu đó! Cậu thôi đi!!!
Nói rồi tôi nhét bó hoa vào tay cậu ta rồi tức giận bỏ đi. Nhìn lại mới biết là tôi đang ở giữa sân trường, và tất nhiên là có rất nhiều người đang nhìn tôi và cậu ta. Tức quá!!! Cậu ta hết trò rồi à?
Đang đi thì bị kéo lại.
- Cậu đứng lại! Tôi không đùa! Tôi không bao giờ đem chuyện này ra làm trò đùa!
- Vậy chứ cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý? Tôi sẽ tin lời cậu à?
- Tôi cũng biết là cậu sẽ không đồng ý, vì vậy tôi sẽ làm cho cậu thấy được tình cảm của tôi! Chỉ có điều….
- Điều gì?
- Bây giờ cậu không đồng ý thì đừng hối hận đấy! – cậu ta nói bằng một giọng hết sức là tự tin. Làm như ai cũng chết vì nhan sắc của cậu ta không bằng.
- HOANG TƯỞNG!!!
- Nhớ là không hối hận nhé!
- NEVER!!!
Nói xong là tôi quay lưng đi luôn một mạch. Cậu ta cũng không đuổi theo, có lẽ là ngộ ra rồi!(thật ra tôi mới là hoang tưởng) Mọi người xung quanh cứ nhìn rồi chỉ trỏ, “nhờ” cậu ta mà tôi thế này đây! Ôi chúa ơi, ngày đi học đầu tiên của tôi lại thành ra ngày gì thế này? Hôm nay không phải là thứ 6 ngày 13 mà!
Hôm nay là ngày đi học đầu tiên của năm học mới. Không phải là khai giảng, trường tôi hơi đặc biệt, năm nào cũng là đi học trước rồi khai giảng sau, cho nên tới ngày là cứ xách cặp đi học. Hôm nay trời xanh mây trắng, có lẽ là một ngày đẹp trời và vui vẻ. Nhưng tôi không hề biết suy nghĩ này đã hoàn toàn sai…
Bước vào trường với một tâm trạng cực kì phấn khởi vì sắp được gặp lại lũ bạn “yêu quái”, tôi cứ băng băng mà đi, không thèm để ý tới xung quanh. Đang đi thì tự nhiên có tiếng gọi từ sau lưng:
- Minh Phương!!!
Theo phản xạ tôi quay lại, và…đập vào mắt tôi là một màu đỏ! Quá ngạc nhiên, cái gì thế? Sao lại là màu đỏ nhỉ? Cứ đứng như thế, đến khi cái màu đỏ đó dịch ra xa tôi mới nhận diện được đó là màu đỏ của hoa hồng! (lúc nãy gần quá nên không thấy được). Sao lại có hoa hồng nhỉ?
- Minh Phương! Tôi thích cậu!
Giọng nói trầm trầm vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Mà ai vừa nói cái gì vậy? “Minh Phương! Tôi thích cậu!” Cái gì thế? Cái gì mà “tôi thích cậu”? Khoan đã! Tôi thích cậu! Tôi thích….CÁI GÌ? TÔI THÍCH CẬU???
Sau một hồi rơi vào tình trạng chết lâm sàn để định nghĩa câu nói “khó hiểu” kia, tôi vội ngước mặt lên để nhìn xem rốt cuộc là ai vừa nói ra câu nói đó. Nhưng câu nói đã là đáng ngạc nhiên rồi mà chủ nhân của nó càng đáng ngạc nhiên hơn. Và một lần nữa, gương mặt đập vào mắt tôi làm tôi chết đứng! Đó là…tên mắc dịch!
Cậu ta đang làm gì thế này? Không lẽ sáng sớm bị đụng xe nên có vấn đề về thần kinh à? Thấy tôi cứ đứng ngơ ra, cậu ta nhíu mày hỏi:
- Sao cậu đứng ngơ ra thế?
- Cậu…đang…làm cái gì thế? Bị ấm đầu à?
- Có cậu mới ấm đầu ấy!
- Vậy chứ cậu đang làm gì thế?
- Nhìn mà không biết à? Tỏ tình!!!
- Tỏ tình???
- Ừ! – vừa trả lời cậu ta còn gật đầu để chắc ăn.
- Với ai?
- Cậu!!!
- Cậu nào??? – tôi vừa hỏi vừa nhìn xung quanh, xem có ai đứng gần mình không. Thật không ngờ có một ngày tôi lại ngớ ngẩn thế.
- Cậu là cậu chứ là cậu nào? Cậu bị thần kinh à?
- Ý cậu là…cậu… – tôi chỉ vào cậu ta, rồi lại chỉ vào mình – tỏ tình với tôi?
- Chứ không lẽ là ma! Thôi đừng hỏi nữa, cầm hoa nãy giờ mỏi tay quá, cậu cầm đi!
Không chờ tôi nói gì cậu ta đã nhét bó hoa hồng vào tay tôi. Tự nhiên thật! Bây giờ thì hết ngạc nhiên, tự nhiên thấy bực, cậu ta đang đùa giỡn với tôi chắc! Tôi hét lên:
- Cậu bị điên đấy à? Cậu đang làm cái trò gì thế???
- Tôi đã nói là tôi thích cậu! Tôi thích cậu! Cậu nghe rõ rồi chứ?
- Nếu tôi nói tôi không thích cậu?
- Thì tôi sẽ làm cho cậu thích tôi. Với lại…cậu cũng đã nhận lời rồi còn gì?
- Cậu điên à, tôi nhận lời cậu hồi nào?
- Cậu đã nhận hoa rồi đấy thôi! –vừa nói cậu ta vừa hất mặt chỉ về bó hoa trên tay tôi.
Trên tay tôi đúng là đang cầm bó hoa của cậu ta. Cậu ta dám lừa tôi!
- Tôi không thích đùa kiểu đó! Cậu thôi đi!!!
Nói rồi tôi nhét bó hoa vào tay cậu ta rồi tức giận bỏ đi. Nhìn lại mới biết là tôi đang ở giữa sân trường, và tất nhiên là có rất nhiều người đang nhìn tôi và cậu ta. Tức quá!!! Cậu ta hết trò rồi à?
Đang đi thì bị kéo lại.
- Cậu đứng lại! Tôi không đùa! Tôi không bao giờ đem chuyện này ra làm trò đùa!
- Vậy chứ cậu nghĩ tôi sẽ đồng ý? Tôi sẽ tin lời cậu à?
- Tôi cũng biết là cậu sẽ không đồng ý, vì vậy tôi sẽ làm cho cậu thấy được tình cảm của tôi! Chỉ có điều….
- Điều gì?
- Bây giờ cậu không đồng ý thì đừng hối hận đấy! – cậu ta nói bằng một giọng hết sức là tự tin. Làm như ai cũng chết vì nhan sắc của cậu ta không bằng.
- HOANG TƯỞNG!!!
- Nhớ là không hối hận nhé!
- NEVER!!!
Nói xong là tôi quay lưng đi luôn một mạch. Cậu ta cũng không đuổi theo, có lẽ là ngộ ra rồi!(thật ra tôi mới là hoang tưởng) Mọi người xung quanh cứ nhìn rồi chỉ trỏ, “nhờ” cậu ta mà tôi thế này đây! Ôi chúa ơi, ngày đi học đầu tiên của tôi lại thành ra ngày gì thế này? Hôm nay không phải là thứ 6 ngày 13 mà!