Sau hai cuộc thi, ngôi trường lại trở về trạng thái yên lặng chứ không phải yên bình.Từ ngày Thiên đánh thắng Phong, bọn học sinh vẫn cứ nhìn cô, và càng tránh xa cô hơn, đơn giản vì bọn nó sợ.Một An Vũ Phong đã đáng sợ lắm rồi, giờ lại xuất hiện một đứa mạnh hơn cả An Vũ Phong, không sợ mới lạ.

Nhưng cũng từ ngày Thiên đánh bại Phong, cô gặp biết bao nhiêu phiền phức.Cái tên Hàn Như Thiên từ chỗ không ai biết, nói đúng hơn là không muốn biết giờ nổi tiếng khắp các trường trong Sài Gòn.Không ít lần có cả bọn kéo đến khiêu chiến, nhưng lần nào cũng mang thương tích mà trở về.Còn An Vũ Phong thì ngày nào cũng tìm Thiên đòi đấu lại.Cậu ta vẫn không chấp nhận rằng mình đã thua.Đến Vũ Hàn và Vũ Duy cũng đành bó tay.Thiên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm trước hành động của cậu ta.

Mọi việc chỉ chìm vào quên lãng khi cái bảng tin trường dán lên lịch thi học kỳ.Bọn học sinh bắt đầu nháo nhác lao vào học.Cũng tại bọn này ngu, đầu năm không chịu học, giờ mới lao vào ôn ngày ôn đêm, nếu không muốn thi lại.Trong cái đám ấy, có 5 kẻ rất chi là phởn.Ấy là anh em nhà Nguyễn Vũ, Quân, Phong và Thiên.Thiên và Phong thì không nói làm gì, còn Vũ Hàn, ngủ nhiều hơn học, nhưng cậu ta không có vẻ gì là lo lắng.Cậu ta vẫn ngủ gật như bình thường.

Ngày thi đầu tiên, thi toánThiên làm bài trong 45 phút mà thời gian làm bài của môn này là 120 phút, quay ra cô đã thấy Vũ Hàn ngủ từ bao giờ.Cô tính lay cậu ta dậy làm bài nhưng khựng lại khi thấy cậu ta đã làm xong tự bao giờ.Cô choáng, lẽ nào cậu ta học giỏi đến thế? Cũng có thể lắm chứ, năm ngoái cô có học ở trường này đâu.

Ngày thi thứ hai, thi Văn.Môn này thì Thiên làm mất nhiều thời gian hơn, đơn giản vì cô ghét Văn, làm xong cô cũng không thèm đọc lại, để ra đầu bàn rồi nằm ngủ.Vũ Hàn vẫn đang vất vả với câu học thuộc.Nhưng rồi cậu ta cũng buông bút, lấy điện thoại, nhắn tin cho ai đó.

Những môn thi sau, hai người vẫn lặp lại hành động như thế, đứa thì ngủ, đứa thì nhắn tin điện thoại.Bọn cùng phòng cứ gọi là thay nhau choáng.Bọn nó học vật vã, làm vật vã mà còn thiếu thời gian, trong khi đó có hai đứa làm xong từ sớm, còn nằm ngủ mới shock chứ.Hình như bọn cùng phòng nghĩ tụi này không làm được bài, có ý tốt định nhắc tụi nó, nhưng ông giám thị cứ super soi nên cũng không dám ho he.Thôi, dù sao thì bọn này cũng được nghỉ một tuần để chờ kết quả thi và chuẩn bị cho lễ hội trường, lúc ấy kết quả ra sao sẽ rõ thôi mà.

 
mik` post cho các pạn nhé
Thiên giật mình thức giấc khi chiếc đồng hồ trên bàn điểm những hồi dài. Cô thoáng ngạc nhiên khi thấy tay mình nằm trọn trong bàn tay rộng và ấm của Vũ Hàn, còn cậu ta đang ngủ trên gi.ường cùng với cô.Sau một phút ngạc nhiên, Thiên bắt đầu hiểu ra vấn đề, cô hét ầm lên rồi đạp Vũ Hàn xuống gi.ường.Đang ngủ ngon lại bị đạp xuống gi.ường, cậu ta điên lắm.Vũ Hàn lồm cồm bò dậy, định cho Thiên một quả đấm lắm, nhưng chợt khựng lại.Có lẽ cậu ta đã hiểu ra vấn đề, nhưng vẫn cứng đầu không thèm xin lỗi.Còn Thiên cầm gối rồi gấu ném túi bụi về phía Vũ Hàn.Vô tình, tay cô cầm chiếc đồng hồ để bàn, và chiếc đồng hồ ấy bay trên không trung, tạo thành một đường parabol và nhằm đúng trán Vũ Hàn mà hạ cánh.Một dòng máu chảy trên trán, lăn xuống má, xuống cằm Vũ Hàn.Nhưng cậu không phản ứng gì, còn Thiên thì bật dậy, hốt hoảng

-Sao cậu không tránh

-Tôi không nghĩ cậu lại phản ứng dữ dội đến thế.Hai thằng con trai ngủ cùng gi.ường chết được à.

-Nhưng tôi không thích

-Cậu nghĩ tôi thích ngủ chung gi.ường với cậu à.Người gì nhỏ xíu, ôm không vừa tay chút nào hết

Thiên đang hối hận vì việc mình đã làm nhưng nghe những gì Vũ Hàn vừa nói, cô lại càng tức thêm.Không những nằm trên gi.ường của cô mà còn dám ôm cô.Ôi, chắc Thiên điên với thằng bạn cùng phòng quá

-Cậu không băng bó cho tôi sao?

-Tự cậu làm đi, tôi không có thời gian giúp một thằng biến thái

-Biến thái? Cậu nói tôi
Vũ Hàn hỏi Thiên và đưa tay chỉ vào mình, có vẻ cậu ta shock lắm

-Không cậu thì tôi chắc.Người ta đang ngủ, cậu dám cầm tay rồi ôm nữa chứ, không biến thái thì là gì

-Thì tại cậu…
Vũ Hàn bỏ lửng lời nói, chẳng lẽ lại bảo với Thiên rằng vì cậu ta quá dễ thương.

-Tôi làm sao

-Chẳng sao hết
Vũ Hàn nói rồi đi nhanh vào nhà tắm để giấu khuôn mặt đỏ của mình, để Thiên với nỗi ấm ức vì bị Hàn chiếm nhà tắm trước



 
Hôm nay, Thiên và Vũ Hàn cùng đến lớp làm cho bọn học sinh cứ gọi là hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.Người đầu tiên tròn mắt ngạc nhiên không ai khác là “Phong thiếu gia” khi cậu gặp hai người ở cầu thang.Cậu ta dụi mắt đến mấy lần, như kiểu không thể nào tin những gì đang diễn ra.Lắp bắp mãi, cậu mới nói được một câu

-Sao mày với cậu ta lại đi cùng nhau

-Sao mày ngạc nhiên thế, bạn cùng phòng phải giúp đỡ nhau chứ

Hai từ “bạn cùng phòng” Thiên nghe từ miệng Vũ Hàn sao thấy lạnh hết sống lưng.Từ lúc Thiên thắng Phong, thái độ của Vũ Hàn thay đổi 180 độ.Phong choáng là điều hiển nhiên rồi vì đến Thiên còn choáng mà.Nhưng có một người không ngạc nhiên, mà thay vào đó là một cảm giác khác.Có chút khó chịu, ích kỷ trong suy nghĩ của cậu.Chỉ nghĩ đến việc Thiên ở chung phòng với cậu em song sinh của mình, Duy cũng thấy khó thở, lo lắng mặc dù Vũ Hàn không biết, à không, phải là chưa biết Thiên là con gái.Nếu biết, liệu Vũ Hàn có yêu Thiên như cậu không? Và Duy cầu mong không ai khác ngoài cậu biết được cái bí mật này.Liệu điều đó có thể coi là ích kỷ?

-Ai là bạn của cậu, rõ là đồ thần kinh mà.

Thiên, sau một hồi im lặng, cô không chịu nổi nữa.Cô quát lên rồi vùng vằng bỏ đi.Trước khi đi, Thiên không quên tặng Vũ Hàn một cái đạp chân đau điếng.

Vứt “phịch” chiếc cặp trên bàn, Thiên định nằm ngủ một lát vì giấc ngủ chiều bị Vũ Hàn phá hỏng thì có một bàn tay đập vào vai cô đau điếng.Thiên quay lại cho tên nào dám phá cô một cái đấm, nhưng rất tiếc lại hụt

-Làm gì mà cậu phản ứng ghê thế, nghe nhạc với tôi nhá
Vũ Hàn chìa cái MP5 trước mặt Thiên, dồng thời né cái đấm của cô.Tức điên người, Thiên giật mạnh cái tai nghe rồi ném ra ngoài cửa sổ

-Biến ngay, trước khi tôi điên lên

Thiên giơ nắm đấm lên đe dọa lần nữa, nhưng thật đáng thất vọng, Vũ Hàn cười gian xảo, chìa ra một cái tai nghe khác, huơ huơ trước mặt Thiên.

-Hôm nay cậu ăn nhầm cái gì hả?

-Đâu có, trưa nay tôi ăn giống cậu mà

Nghe câu trả lời không biết là ngây thơ hay cố tình ngây thơ của Vũ Hàn mà Thiên nản.Nản lắm ấy.Cô không thèm quan tâm đến Vũ Hàn nữa, mặc dù cậu cứ lải nhải bên tai cô.

Tiếng chuông vang lên báo giờ vào lớp buổi chiều, Vũ Hàn đã trở về chỗ ngồi.Thiên tưởng đã yên thân nhưng nào ngờ trong giờ học, Vũ Hàn hết quay sang chỗ cô mượn quyển sách rồi lại mượn cái bút.Thiên điên lắm đấy, nhưng đang trong giờ học nên cô không thể cho tên này mấy cái đấm, chỉ thương cho cây bút trong tay Thiên đã nứt từng đường li ti do bị nắm mạnh quá.Chỉ đến khi Vũ Hàn bị ông thầy toán lôi lên bảng Thiên mới có được mấy phút yên thân, nhưng sức chịu đựng của cô dường như đã đến mức có thể.Không muốn làm “sao” một lần nữa lên cô xin phép ông thầy đến phòng y tế vơi lý do mệt.

Ra khỏi lớp, Thiên men theo con đường dẫn đến nhà kính của trường.Có lẽ đây là nơi duy nhất giúp cô thoải mái.Đinh ninh giờ này trong nhà kính sẽ không có ai, nhưng khi Thiên đặt chân vào đến cửa thì thấy một gương mặt giống Vũ Hàn đang nằm ngủ.Một lát lưỡng lự, Thiên quay gót đi ra thì vang lên tiếng nói phía sau

-Đến đây sao rồi sao không vào?
Vũ Duy ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc.

-Tôi sợ làm phiền cậu

-Sao cậu lại ở đây giờ này
Duy hỏi, có vẻ như cậu rất tò mò

-Tôi không thích trong lớp, không khí thật ngột ngạt.Còn cậu, sao lại ở đây

-Tôi thấy buồn ngủ nên trốn ra đây.
Một lý do chuối kinh khủng nhưng có lẽ nó đúng vì mắt Duy hơi mọng, chứng tỏ cậu ta cũng ngủ được khá lâu.

-Tôi đã làm cậu thức giấc?

-Không hẳn, vì đến giờ tôi phải tưới cây nên tỉnh dậy thôi mà

-Tưới cây? Cậu sao?

Thiên hỏi như không tin lắm, nhưng cô nhận lại là cái gật đầu có vẻ như thành thật của Duy

-Tôi giúp cậu được chứ.Dù sao tôi cũng đang không có việc gì để làm

-Cậu không ghét tôi sao?

-Sao tôi lại ghét cậu.Nếu không phải tại tên An Vũ Phong đáng ghét đó thì có kẽ tôi với cậu đã làm bạn rồi

Mải nói chuyện, Thiên không để ý mình đã đi đến gần chiếc vòi phun nước để tưới hoa.Và hậu quả của việc đó là người cô ướt như chuột lột.Thật không may cho cô, hôm nay Thiên mặc áo hơi mỏng nên khi bị ướt, đường cong con gái của cô hơi lộ.Duy vội quay mặt đi khi vô tình nhìn Thiên trong bộ dạng ấy.Cậu đi đến góc bàn lấy chiếc áo khoác đồng phục của mình, đưa cho Thiên

-Cậu khoác tạm rồi về phòng thay đồ đi, không bị cảm đó
Duy nói nhưng không nhìn Thiên, bới nếu nhìn cô, cậu sẽ bị thu hút mất,

-Cảm ơn cậu
Thiên nhận lấy chiếc áo, khoác lên người rồi đi ra khỏi nhà kính.Duy chỉ biết đứng nhìn theo cho đến khi bong cô khuất dạng sau lối rẽ cuối con đường
 
Mệt mỏi, Thiên nằm xuống gi.ường, mặc kệ chiếc áo ướt cô đang mặc trên gi.ường và chìm vào giấc ngủ tự lúc nào.Khi cô tỉnh dậy th.ì giờ học buổi chiều cũng kết thúc.Bụng đói, cô lê mình vào phòng tắm và chợt tái mặt khi biết rằng vì sợ muộn học lên cô mặc mỗi cái áo đồng phục mà quên áo khoác ngoài.Và điều kinh khủng hơn đối với Thiên là chiếc áo ấy bị ướt và lộ khá rõ đường cong mềm mại của thân hình con gái.Rồi chợt cô nhớ đến hành động của Duy, liệu cậu ta có thấy.Ôi, điên mất thôi, Thiên đập đầu mình vào tường.Chỉ nghĩ đến hành động của Duy là cô thấy bất an rồi.Nếu cậu ta mà biết thì cuộc đời Thiên có lẽ chấm dứt từ đây thôi.

Thiên khép cửa phòng rồi xuống canteen sau khi đã thay đồ xong.Vừa đặt chân đến cửa canteen, cô dã chạm mặt với bọn An Vũ Phong, và dĩ nhiên là có cả Vũ Duy trong đó.Không biết là vô thức hay phản xạ có điều kiện mà Thiên lại tránh cái nhìn của Duy.Cô toan bước qua coi như không có gì, nhưng giọng nói của Phong vang lên làm Thiên đứng khựng lại

-Cậu có vẻ như không coi ai ra gì nhỉ.Đừng tưởng thắng được tôi đã là ngon

-Hình như cậu quên bản giao ước trước khi giao đấu rồi thì phải.Nước song không phạm nước giếng.Tránh ra, đứng mất diện tích quá

Thiên xô nhẹ Phong ra, bước qua, nhưng nhanh như cắt, Phong kéo thật mạnh, Thiên loạng choạng, rồi té.Đúng lúc ây, hai bóng người cùng lao ra, định đỡ lấy cô, nhưng đã muộn.Cô té nhào xuống bậc tam cấp nơi cửa.Chân bị toạc, máu chảy ra từ đầu gối.

-Cậu làm gì thế?

Vũ Hàn và Vũ Duy cùng lên tiếng và cùng chạy lại đỡ Thiên làm Phong đơ mất mấy giây.Không chỉ Phong và cả hai anh em nhà Nguyễn Vũ cùng quay ra nhìn nhau rồi cùng nhau rụt tay về.Thiên đứng dậy, tiến về phía Phong, đấm thẳng vào mặt cậu, rít qua kẽ răng

-Đừng làm tôi điên lên, nếu không, tôi không biết mình sẽ làm gì đâu.
Thiên bước đi với cái chân khá đau.Cô quên cả đói mà đi thẳng bề phòng.Giá như lúc này có Quân bên cạnh thì tốt quá.Cậu ấy sẽ mua bánh mỳ và sữa cho cô, sẽ băng cầm máu cho cô, nhưng giờ cậu ấy ở đâu cô cũng không biết.Đến lớp tìm thì chỉ nhận được cái lắc đầu của mấy người bạn cùng lớp.Bất giác, Thiên bật khóc một cách ngon lành mà không biết có hai người đang dõi theo cái bóng liêu xiêu của mình và cùng thở dài.

Quay lại chỗ Phong, khi bị Thiên đấm cho một phát, dường như cậu ta điên lắm.Cậu ta đấm mạnh vào cánh cửa, tạo ra một tiếng “rầm” khá lớn làm bọn học sinh đang ăn giật mình, nhưng chúng không dám nhìn, nếu làm Phong giận thì chắc không sống yên ổn được

-Nhất định tao sẽ làm cho mày hối hận vì ngày hôm nay


 
Thiên trở về phòng, nằm phịch xuống gi.ường, ôm con gấu bông, bắt đầu cấu xé.Chỉ tội con gấu bông đẹp đẽ là thế khi không lại chịu sự phẫn nộ của chủ nhân.Sau một hồi, Thiên dường như đã thấm mệt.Cô lê mình vào phòng tắm.Tiếng nước chảy bên trong, và Thiên không biết bản thân mình đã phạm phải một sai lầm, đó là không mang theo quần áo..Cô tự thưởng cho mình 10 phút ngâm mình trong nước nóng, khi chuẩn bị mặc đồ thì cô mới phát hiện ra.Một thoáng bối rối hiện lên trên nét mặt xinh đẹp của cô, nhưng rất nhanh, cô đưa tay với lấy chiếc khăn tắm, quấn quanh người, rồi đi ra ngoài.Cô đinh ninh giờ này bọn học sinh vẫn còn đang ở canteen hay ít nhất thì Vũ Hàn cũng sẽ không trở về phòng lúc này.Thiên chậy nhanh đến tử quần áo, tìm lấy bộ đồ.Nhưng tìm mãi không thấyTheo lẽ tự nhiên thì nó sẽ ở trong tủ nhưng giờ thì không thấy đâu hết.Thiên vò đầu, bứt tóc rồi lôi ra một bộ đồ nhìn khá là nữ tính nếu không muốn nói là đồ con gái.Áo phông màu hống, quầnn ngố màu tro, kết hợp với bộ mặt xinh đẹp tạo cho Thiên một vẻ đẹp khá hoàn mĩ.Thiên đfang định thay đồ thì cánh cửa phòng bật mở.Và người đó không ai khác chính là Vũ Hàn.Lẽ ra thì cậu không bao giờ trở về phòng sớm thế này nhưng hôm nay biết Thiên chưa ăn tối nên cậu về sớm hơn, trên tay bưng một khay đồ ắn còn nóng.Khi cánh cửa bật mở, khay đồ ăn trên tay cậu rớt xuống tạo nên một âm thanh không to nhưng cũng đủ làm cho Thiên phải giật mình.Cô nhìn lên và bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Vũ Hàn.Cô lắp bắp

-Sao cậu lại...
Vũ Hàn khi đã tỉnh táo hơn thì cậu chợt la lên.Tiếng la của cậu khiêm tốn đến mức mấy đứa đang đi ngoài hàng lang cũng phải giật mình.Thiên hốt hoảng lao nhanh đến lấy tay bịt miệng cậu ta lại.Đôi tay Vũ Hàn cua loạn xạ, vô tình chạm vào ngực Thiên

-Này, làm gì đấy, Tay cậu để đâu đó, bỏ cái tay ra.

-Cậu bỏ tay ra khỏi miệng tôi nhanh lên, không tôi chết ngạt giờ

-Tôi bỏ nhưng cậu không được kêu nữa, được không

Vũ Hàn gật gật đầu thay cho câu trả lời.Lúc này Thiên mới buông tay ra.Vũ Hàn thả người xuống gi.ường, nheo mắt nhìn Thiên làm cô đỏ mặt, quát

-Nhìn cái gì mà nhìn, tui chọc cho mù mắt bây giờ

-Thế cậu định quyến rũ tôi hay sao mà định ăn mặc thế này nói chuyện

Thiên nhìn lại bộ dạng mình rồi ôm lấy bôn quần áo chạy nhanh vàop phòng tắm.Vì thế, cô không thể nào biết được bên ngoài kia, mặt của Vũ Hàn cũng đỏ vì vụ va chạm vô ý vừa rồi.Hương thơm của Thiên như còn phảng phất đâu đây quanh căn phòng làm cậu thấy dễ chịu.Cậu chìm vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay biết nữa, chỉ biết khi thức dậy, thấy Thiên đang nhìn săm soi

-Cậu làm gì mà nhìn tôi dữ thế

-Cậu nói thật đi, cậu có nhìn thấy gì không?

-Cái gì cần nhìn thì nhìn thấy rồi, còn cái không nên nhìn cũng đã nhìn rồi-Vũ Hàn trả lời rồi cười một cách gian xảo

"Bốp", chiếc gối bay thẳng vào mặt cậu ta, cô bặm môi, ánh mắt ánh lên vẻ tức giận

-Cậu là cái đồ biến thái.Cậu chết đi

-Cậu tưởng mình đẹp lắm à?Nhìn lại cái thân hình của mình đi, ngực thì nhỏ, không có gì quyến rũ cả, nhìn chỉ hại mắt tôi thôi

-Cậu...
Thiên tức không nói lên lời.Nhưng giờ việc quan trọng không phải là tức giận mà phải làm sao giải quyết việc này.Cô không muốn bị đuổi ra khỏi trường, nếu bị đuổi, chắc chắn cô sẽ bị bắt về nhà.Ba mẹ cô đang cho người tìm cô trên khắp cả nước.

-Cậu sẽ không nói chứ?

-Nói gì cơ?Chuyện cậu là con gái ấy àh?

-Ừh

-Sao tôi lại phải giúp cậu?Tôi đâu có được gì đâu-Vũ Hàn nhìn Thiên, cười ranh mãnh.Có lẽ cậu đang chờ đợi một cái gì đó ở Thiên

-Nếu cậu giữ bí bí mật chuyện này, tôi sẽ làm mọi việc cậu muốn, ngoại trừ việc...
Thiên nói rôi đưa tay ra chặn trước ngực.Vũ Hàn hiểu, và cậu ta bật cười thật lớn

-Cậu nghĩ tôi có hứng thú với cái thân hình siêu phẳng của cậu àh.Là cậu nói sẽ làm mọi việc tôi muôn đấy nhá.Đừng hối hận

-Nhất định không hối hận.
Thiên nói rồi chìa tay ra, làm Vũ hàn khó hiểu

-Ý gì đây?

-Ngoắc tay đi.

-Được rồi, xong nhá.Tôi đi ngủ đây
Vũ Hàn móc tay với Thiên rồi trùm chăn quá đầu, giả vờ ngủ nhưng thực ra là để che giấu nụ cười.


 
Uj. Mớj có mấy ngày als không vào mà topic này đông thế :KSV@05: Post típ đi anh em chờ nhìu quá rùj kom øj:(
 
[SIZE=4[COLOR="Green"]]thanks nhok cunconlonton_kut3 đã post giùm c nhá mấy hn kòm bận về quê nên k post đk các mem thông cảm :)nhok cũng bên zing hả?bạn bạn nè :KSV@10:

nhok BẢO NHIÊN nè lụt hết fic ồi nè c k lau nhà kịp :))
[/COLOR]
-------------------------------------------
Vũ hàn trằn trọc mãi mà không ngủ được.Một phần vì nóng quá, một phần khác là tâm trạng có cái gì đó vui mà chính cậu cũng không thể giải thích được.Cậu vui khi biết mình vẫn bình thường, có nghĩa là cậu không bị gay, và cũng vui vì lời hứa của Thiên sẽ làm bất cứ những gì cậu muốn.Cậu bỏ chăn ra khỏi đầu, nhìn về phía gi.ường bên cạnh, Thiên đã ngủ ngon lành.Cậu phải khâm phục cô, bởi lúc này mà Thiên vẫn ngủ ngon lành được.Nhẹ nhàng bước đến bên cạnh gi.ường của cô, Vũ Hàn đứng trầm tư, thực ra là đang ngắm Thiên.Cậu nhìn thật lâu rồi đưa tay vuốt nhẹ gương mặt thanh tú

-Lông mi ngắn hơn mình, không trắng bằng mình.Lùn hơn mình, xấu hơn cả mình, sao mình lại yêu cô ấy nhỉ?

Đôi tay Vũ Hàn chuyển động dần đến đôi môi hồng đang mấp máy kia, chợt cậu có cái ý nghĩ điên rồ là được chạm vào đôi môi ấy.Không kiềm chế được, Vũ Hàn tự nhủ

-Hôn thử một lần xem sao

Cậu từ từ cúi xuống, khép mắt lại, tim đập thình thịch.Có lẽ mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp nếu Thiên không mở mắt ra và hét lên

-Cậu định làm gì thế, cái đồ biến thái
Thiên bật dậy, không may trán cô đập vào sống mũi Vũ Hàn làm cậu bị chảy máu cam.Thiên không chút áy náy nào mà ngược lại còn nói một câu làm Vũ Hàn á khẩu

-Những tên biến thái hay chảy máu mũi lắm.Người nhiều tà ý có khác

-Cô tưởng mình đẹp lắm đấy.Có khỏa than đứng trước mắt tôi, tôi cũng không thèm đỏ mặt

Vũ Hàn nói xong câu đó tự nhiên mặt nóng bừng lên, cậu vội quay đi chỗ khác tránh ánh mắt bối rối của mình.Cậu đúng là thay đổi thật rồi.Vũ Hàn của ngày trước không bao giờ biết đỏ mặt trước con gái.Thế mà bây giờ, đứng trước đứa con gái xấc xược này, cậu lại phải nói dối.

-Thế cậu cúi xuống định làm gì tôi thế

-Tôi định tát con muỗi đậu trên mặt cô

-Tôi nhớ có ai đó đã nói phòng của người Vip không có muỗi nhỉ

-Tôi bảo con muỗi là con muỗi.Cô lắm chuyện quá.Mà tôi tò mò một chút, cô là con gái sao không ai phát hiện ra nhỉ? Theo tôi biết thì mỗi tháng con gái đều bị bệnh con gái mà.Cô…

Vũ hàn chưa kịp nói hết câu thì con gấu bông đã bay vèo đến, đập vào mặt Vũ Hàn

-Cậu đúng là đồ biến thái mà

-Cô nên nhớ giờ cô là nô lệ của tôi đó, đừng chọc tức tôi, nếu không tôi không biết mình sẽ buột miệng nói ra bí mật của cô đâu

Vũ Hàn cất tiếng đe dọa.Quả nhiên có tác dụng, Thiên ngoan ngoãn như con mèo, không nói gì thêm nhưng nhìn Vũ Hàn bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

-Giờ chúng ta nói chuyện tử tế nhá.Tại sao cậu giả trai vào học trường này

-Có bắt buộc phải trả lời không?

-Bắt buộc.Hay cô thích tôi nên theo tôi đến tận đây

-Cậu nghĩ mình có giá đến thế sao? Nhìn lại mình đi, cậu không đáng một xu

-Nè, cậu dám bảo cậu chủ tập đoàn Sky không đáng một xu sao?

Thiên nghe mấy từ “ cậu chủ tập đoàn Sky” mà thấy trời đất như quay cuồng, đầu óc trống rỗng.Cuộc đời đúng là cuộc đời.Tưởng tránh được, ai ngờ trái đất tròn, cô lại gặp vị hôn phu của mình trong hoàn cảnh này.Nhưng Thiên chợt nhớ, Vũ Hàn và Vũ Duy sinh đôi, vậy ai sẽ đính hôn với cô, à không, cô sẽ đính hôn với ai.Thấy Thiên tự nhiên đơ, Vũ Hàn xua xua tay trước mặt, giọng nói của cậu đưa cô về thực tại.Hiện tại đúng là phũ phàng mà

-Sợ rồi àh

-Cậu nói gì cơ-Thiên trả lời bằng phản xạ không điều kiện

-Cậu trả lời tôi vì sao lại giả trai vào trường

-Nhà tôi mắc nợ người ta, người ta đòi bắt tui về làm hầu gái.Tôi không chịu nên trốn đi.

-Nhưng sao cậu có thể vào trường này? Trường này chỉ giành cho con nhà giàu thôi

-Tôi vào nhờ học bổng mà.Cậu hứa giữ bí mật giùm tôi được không

-Nếu như cô làm theo tất cả những gì tôi bảo

-Được, tôi đồng ý

-Không hối hận chứ

-Không

-Rồi, tôi ngủ đây, có gì nói chuyện này sau

Vũ Hàn trở lại gi.ường, kéo chăn đắp ngang người.Thiên vẫn ngồi tựa tường, và khẽ nằm xuống khi nghe thấy tiếng thở đều của Vũ Hàn.Cô yên tâm rằng cậu đã ngủ

Khi ánh mặt trời soi những tia nắng đầu tiên lên khung cửa sổ cũng là lúc Thiên thức dậy.Một ngày không giống như mọi ngày, bởi thân phận cô đã bại lộ.Cô liếc nhìn Vũ Hàn, cậu ta vẫn đang ngủ ngon trên chiếc gi.ường yêu quý, mặc cho đồng hồ kêu inh ỏi bên tai.Có vẻ như không chịu được nữa, cậu bỏ chăn ra khỏi đầu, đưa tay vớ lấy chiếc đồng hồ, ném theo một quỹ đạo thẳng, nếu Thiên không né kịp chắc chết rồi.Nhưng cái đồng hồ cũng cứng đầu thật, bị ném như thế mà không xi nhê gì, vẫn kêu inh ỏi.Lần này thì người không chịu được là Thiên.Cô đến gi.ường Vũ Hàn, lật tung cái chăn ra, lấy hai tay tát vào má cậu

-Dậy, dậy nhanh lên, muộn học rồi

-Đứa nào dám, biến ngay cho tao ngủ

Vũ Hàn nói bằng cái giọng ngái ngủ, mắt lờ đờ mở ra, nhìn thấy cái bóng mờ mờ.Chợt cậu bật dậy nhanh như chớp, phi thẳng vào phòng tắm trước con mắt ngạc nhiên của Thiên.Cô có biết chuyện gì đâu.Chợt cô nhớ ra, Vũ Hàn hình như không mặc gì khi ngủ ngoài cái quần chip.Chợt cô la ầm lên, Vũ Hàn bên trong cũng đỏ mặt.Sau một lúc, cậu bước ra khỏi phòng tắm, chỉnh tề với bộ đồng phục, cậu ngại ngùng lên tiếng

-Cậu có thấy gì không?

-Theo cậu tui có thấy gì không?-Thiên cười đểu

-Cậu hại đời trai của tôi rồi.

-Tôi làm gì cậu? Mà đây đâu phải lần thứ nhất tôi nhìn cậu khỏa thân đâu.-Thiên nhấn mạnh từ khỏa thâ làm Vũ Hàn rùng mình như có cơn gió mùa đông bắc vừa tràn về

-Ý cậu là sao?

-Cậu không nhớ sao, lần đầu tiên tôi gặp cậu, cậu đã cho tôi xem hết rồi, thế nên bây giờ tôi cũng chẳng thèm coi

Một thoáng ký ức chạy trong não bộ của Vũ Hàn, cậu nhớ lại, khuôn mặt chuyển từ tông trắng hồng sang trắng xám rồi trắng bệch, lắp bắp mãi mới được một câu

-Thế là cậu thấy hết rồi sao?

Nhìn cái điệu bộ của Vũ Hàn, Thiên không nhịn được cười, cô ôm bung cười sảng khoái

-Cậu mà cũng sợ sao? Ha...ha...buồn cười chết mất

-Tôi cấm cậu không được cười nữa-Vũ Hàn phán một câu rồi đi nhanh ra cửa.Cánh cửa được mở ra rồi đóng sầm một cách không thương tiếc.Giờ chỉ còn mỗi Thiên trong phòng, Cô chợt thấy mặt nóng bừng, tay chân run lẩy bảy.CŨng may Vũ Hàn không phát hiện ra cô đang sợ

---------------------------------------

Lớp 11a hôm nay nhộn nhịp quá.Chẳng là sắp đến ngày giáng sinh, trường sẽ mở Vũ hội.Bọn nó tha hồ chơi bời mà không sợ bị mắng.Mà theo tin tức thu thập được thì năm nay có diễn kịch, thế nên đứa nào cũng hớn hở.Bọn nó túm năm tụm ba vào bàn tán.Trong lũ ấy có 2 con người không tham gia vào cuộc vui đó.Vũ Hàn thì nằm ngủ với thư thế bò trên bàn.Thiên thì chăm chú đọc sách nhưng không một chữ nào lọt được vào đầu.

Thầy giáo chủ nhiệm bước vào, thông báo tin tức cho cả lớp.Giọng ông thầy vang vang trên bảng

-Trường ta năm nay diễn kịch nàng bạch tuyết và 7 chú lùn.Lớp ta có ai muốn tham gia?

Bọn học sinh nhao nhao lên nhưng không đứa nào muốn tham gia.Chợt phía cuối lớp vang lên giọng nói của một ngừoi mà_ai_cũng_biết_là_ai

-Em bầu cho bạn Hàn Như Thiên làm Bạch Tuyết

Vâng, đó không ai khác là Vũ Hàn.Cậu nói rồi quay sang nhìn Thiên, bắt gặp ánh mắt hình viên đạn đang nhìn mình, nhưng cậu không sợ, thì thầm vào tai cô

-Đây là một trong những điều tôi muốn.Cô nhớ mình đã hứa gì với tôi chứ

Thiên không trả lời, chỉ nhìn Vũ Hàn bằng ánh mắt ấm ức.Giọng ông thầy lại vang vang trên bảng

-Hàn Như Thiên không có ý kiến gì chứ

-Không ạ-Lại là Vũ Hàn trả lời

-Vậy Như Thiên sẽ là ứng cử viên cho vai Bạch Tuyết.Lớp mở vở ra học bài
--------------------------------------------------

đền các mem đóa ;))
[/SIZE]
 
Quay lại
Top Bottom