Thiên bừng tỉnh, mở mắt khi tiếng chuông báo thức vang lên từ cái đồng hồ để bàn.Cô ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang chiếc gi.ường bên cạnh, không có ai.Một chút thắc mắc dấy lên trong lòng cô.Mọi lần, khi Thiên thức dậy th.ì Hàn vẫn ngủ ngon trên chiếc gi.ường bên cạnh, nhưng hôm nay, không thấy cậu ta đâu, Thiên chợt thấy có cái gì đó bất thường.Chiếc đồng hồ điểm những hồi dài, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.Mặc kệ chuyện gì đã và sẽ xảy ra, Thiên bước xuống gi.ường, đi nhanh vào nhà tắm rồi trở ra, lấy chiếc balo, đi nhanh đến lớp.
Trời hôm nay không mưa, nhưng sao Thiên thấy u ám quá.Từ lúc đặt chân đến sảnh chính của trường, cô thấy có cái gì đó khác lạ.Mọi người ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt nhìn sinh vật lạ rồi thì thầm to nhỏ.Nhưng Thiên mặc kệ tất cả, dù sao thì cũng quen rồi.
-Thiên, đợi mình với
Giọng một người vang lên, không cần quay lại, Thiên cũng biết là ai.Cô không dừng bước nhưng đi chậm lại.Còn Quân, cậu ta chạy nhanh đến chỗ Thiên, đưa tay khoác vai Thiên một cách tự nhiên.Thoáng chút bối rối, nhưng rất nhanh, Thiên đẩy tay Quân ra, nói bằng giọng đùa cợt
-Đừng thấy người ta thấp mà lợi dụng nhá
-Cậu không sao chứ?
Quân hỏi Thiên khi cậu chợt nhớ đến chuyện hôm qua
-Sao là sao chứ.Có chuyện gì xảy ra sao?
-Cậu không nhớ gì sao? Chuyện ở canteen đó
Thiên gãi đầu, thực sự thì cô không nhớ lắm.Không nhớ thật đấy chứ không phải cố tình
-Mình đã làm gì à?
-Cậu đã gây sự với Phong đó
Quân cũng bó tay với sự đãng trí của bạn mình
Thiên “à” lên một tiếng, có vẻ như đã nhớ ra.Trái với dự đoán của Quân về thái độ của Thiên, cô không một chút lo lắng mà chỉ cười, nói với cậu bằng cái giọng rất phởn phơ
-Cậu ta có thể làm gì được mình sao?
-Cậu ấy sẽ…
Quân định nói gì thêm nhưng đã đến lối rẽ nơi cầu thang.Thiên quay lại nhìn Quân, vẫy vẫy tay tạm biệt rồi bước đi thật nhanh, không muốn nghe Quân nói thêm nữa.Thực sự thì Thiên không tin An Vũ Phong có thể làm gì được mình.
Thiên bước chân vào lớp, tảng lờ tất cả những ánh mắt soi mói cũng như những lời thì thầm của bọn học sinh.Cô xốc lại balo, đi nhanh về chỗ ngồi.Nhưng thật lạ, bàn học của cô không cánh mà bay.Cô quay ra, bọn học sinh đang nhìn cô, cười.Một thằng, có vẻ như là thủ lĩnh bước ra, đưa tay chỉ ra cửa sổ, nói
-Bàn học của mày ở dưới kia
Thiên đến bên cửa sổ, nhìn xuống sân vận động, cô thấy bàn học của mình đang nằm đó.Thiên không nói gì, khuôn mặt không một chút tức giận, trên môi cô nở nụ cười thường nhật_lạnh lẽ và vô hồn.Và rồi… Thiên đi đến từng bàn trong lớp, nhấc từng cái, từng cái một.Những chiếc bàn ấy bay theo lộ trình của đường parabol có a<0, bay ra ngoài cửa sổ.Chưa đầy 15 phút, lớp học không còn lấy một bộ bàn ghế nào.Thiên phủi bụi trên quần áo, quay ra nói với bọn học sinh còn đang mở to mắt nhìn vì ngạc nhiên
-Các cậu nghĩ tôi không có bàn học mà các cậu có sao
Vừa lúc đó, Vũ Hàn bước vào lớp.Nhìn cảnh tượng lớp học, cậu không giấu nổi vẻ ngạc nhiên, cậu cất giọng hỏi
-Bàn ghế đâu hết rồi
-Ngoài sân vận động_Thiên đáp lại Vũ Hàn bằng một giọng khinh khỉnh
-Cậu đã làm gì?
-Hỏi bọn họ đã làm gì với tôi trước
Vũ Hàn đưa tay vẫy vẫy một tên đứng gần đó, hỏi như ra lệnh
-Tụi mày đã làm gì?
-Tụi tớ chỉ làm như An Vũ Phong nói thôi
-Thế tụi mày định ngồi đất để học à? Còn không mau đi lấy bàn ghế mới
Vũ Hàn vừa nói xong thì tiếng chuông báo hiệu giờ học vang lên, bọn học sinh chưa kịp lấy bàn ghế mới thì thầy giáo đã đi đến trước cửa lớp. Ông thầy choáng khi thấy cái lớp học trống trơn, tức giận, ông thầy quát lớn
-Ai đã làm việc này?
Không một ai trả lời, nhưng mọi ánh mắt đều hướng về Thiên.Rất tự nhiên, cô bước ra đứng trước mặt ông thầy, nói
-Dạ, là em
-Là em sao? Em có coi tôi ra cái gì nữa không?
-Thưa thầy, hôm qua học lý, bọn em được học định luật vạn vật hấp dẫn của Niu-Tơn.Em chỉ muốn thử nghiệm lại xem kết luận về quả táo của ông ấy có đúng không. Và em đã biết Niu-Tơn hoàn toàn đúng
-Em ham tìm hiểu thế là rất tốt, nhưng lần sau không được như thế nữa.Mấy em kia đi lấy bàn học mới, bắt đầu giờ học rồi đó.
Sau một hồi nghe Thiên nói, Vũ Hàn vừa shock lại vừa khâm phục.Cậu không ngờ Thiên có thể nghĩ ra cái lý do ấy.Khi Thiên đi ngang qua Vũ Hàn, cậu nói rất nhỏ, chỉ đủ cho Thiên nghe thấy
-Tất cả chỉ mới bắt đầu thôi
-Phải, tất cả chỉ mới là bắt đầu
--------------------------------------------
--------------------------------------------
Giờ học trôi qua một cách chậm chạp.Hôm nay, Vũ Hàn không ngủ gật nhưng cũng không chú tâm vào bài giảng.Cậu ta đang tưởng tượng những việc mà Thiên sẽ gặp trong thời gian tới, và tự cười một mình.Cả lớp không ai dám nói gì, ngay cả ông thầy cũng không dám nói.Thiên dừng bút, quay ra nói với Vũ Hàn một câu như tạt gáo nước lạnh vào mặt cậu
-Gặp thằng dở thì hớn hở mà cười, còn gặp thằng hâm thì âm thầm chịu đựng
Vũ Hàn giận tím mặt, nhưng thấy mình cũng hơi quá, cậu ta quay ra Thiên, bắn về phía ấy ánh mắt hình viên đạn, miệng lẩm bẩm cái gì ấy rồi nằm gục đầu xuống bàn, và ngủ.Hai tiết Sử buồn chán rồi cũng qua đi.Không chờ ông thầy bước ra khỏi lớp, bọn học sinh đã nhốn nháo chạy ra ngoài, phi nhanh xuống canteen.Thiên cũng cất gọn sách vở vào ngăn bàn rồ bước ra khỏi lớp.Nhưng vừa đi được 10m thì có một bàn tay đặt lên vai cô, và một giọng nam vang lên, không một chút thiện cảm
-Mày là Hàn Như Thiên
Thiên quay lại nhìn, mỉm cười và rất nhẹ nhàng, cô hất tay tên đó ra, nói như true ngươi
-Phải, tôi là Hàn Như Thiên, nhưng đừng để bàn tay bẩn thỉu ấy lên vai tôi
Tên cầm đầu tức lắm, nhưng hắn cố nhịn, việc hắn phải làm bây giờ là đưa Hàn Như Thiên đến một nơi
-Mày đi theo tao
-Tại sao tôi phải theo mấy người? Thiên hỏi lại
-Đừng để tao phải động tay động chân ở đây thì không hay đâu
-Đi thì đi, dù sao mấy người cũng làm theo lệnh thôi mà
Thiên cất bước theo sau tụi nó.Bọn nó đưa cô đến hồ bơi của trường.Thiên thoáng giật mình, cô hỏi tụi nó
-Mấy người đưa tôi đến đây làm gì?
-Nghe đồn mày không biết bơi, tao muốn dạy mày bơi ấy mà
Thiên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị xô xuống hồ.Cô chới với, hai tay vờn nhưng không thể nào đến thành bể bơi được.Bọn trên bờ nói vọng xuống
-Có trách thì trách mày đã làm An Vũ Phong nổi giận, đừng trách tụi tao
Nói xong, bọn nó bỏ đi, mặc cho Thiên vũng vẫy và đang đuối sức dần
Khi bỏ ra ngoài, một thằng chợt lên tiếng
-Anh à, liệu thằng đó có sao không?
-Mày yên tâm đi, mực nước hồ chưa đến 1m2 mà, không chết được đâu.
-Tụi mày đang nói đến ai?
Giọng một người con trai vang lên.Và không ai khác, đó chính là Vũ Duy.
-Dạ, tụi em đang nói đến Hàn Như Thiên- Một thằng trả lời Duy bằng giọng sợ sệt
-Tụi mày đã làm gì cậu ta?
-Tụi em ném cậu ta xuống hồ bơi,
Vũ Duy nghe đến thế vội chạy nhanh về phía hồ bơi trong khu thể thao đa năng.Trong khi đó, Thiên đã đuối sức, cô không còn vùng vẫy được nữa.Cô buông xuôi, cả người cô chìm dần xuống đáy hồ.Trong tiềm thức Thiên lúc này chập chờn hình ảnh của 13 năm về trước.
Flashback
-Mày phải chết vì tội lỗi bó mẹ mày gây ra
Giọng của chị vú nuôi được mẹ nó thuê về chăm sóc nó.Vừa nói, bà ta vừa dung tay ấn đầu Thiên xuống bồn tắm.Khi ấy Thiên mới 4 tuổi, cô không biết chuyện gì đang xảy ra.Cô chỉ thấy khó thở và có cảm giác như tim ngừng đập.Muốn khóc nhưng không khóc được, đôi tay trẻ con yếu ớt của cô bám chặt lấy đôi tay người phụ nữa như cầu xin.Khi đôi tay ấy tưởng chừng như không còn sức lực và trái tim ấy sắp ngừng đập thì cô thấy mình dần trồi lên mặt nước.Trước mặt cô là một cậu bé cũng trạc tuổi cô, trên tay cậu bé một cây gậy đánh bóng chày mà ba cô hay dùng.Và dưới chân cậu, bà vú đã nằm im bất động.Thiên sợ quá, khóc òa lên làm cậu ta cũng khóc theo.Hai đứa trẻ ôm nhau khóc.Cho đến khi bà quản gia về, mọi việc được cậu bé và Thiên kể lại, chị vú bị công an giải đi.Vì ch.uyện ấy mà Thiên không học bơi, bởi mỗi lần xuống nước, cái cảnh hãi hung ấy lại hiện về.
Endflashback
Trong lúc cận kề với cái chết, Thiên chợt nhớ đến cậu bé ấy và lời hứa lúc nhỏ của cậu bé
-Lớn lên mình sẽ lấy cậu làm vợ nhé
Phải rồi, sao cô lại quên mất cậu bé đã cứu mình chứ? Đôi mắt Thiên nhắm nghiền, trái tim ấy cũng dường như ngừng đập.Thì ra cảm giác bị chết ngạt là như thế này.Thiên dần lịm đi, nhưng trước đó, cô thấy chập chờn một bóng người lao nhanh đến chỗ cô, và cô thấy mình như nổi dần lên, và dễ thở hơn. “Mình chết rồi sao? Mình được lên thiên đàng rồi hay sao ấy, thật là dễ chịu, thì ra chết cũng dễ chịu thế này” Thiên mien man nghĩ, chợt cô nghe thấy tiếng ai đó gọi mình, tát vào má mình
-Hàn Như Thiên, cậu không sao chứ
-….
Thiên nôn hết nước bể bơi ra, từ từ mở mắt.Hình ảnh một người chập chờn trước mắt.
-Cậu tỉnh rồi à.May quá
Vũ Duy thở phào nhẹ nhõm khi thấy Thiên đã tỉnh.Cậu đỡ cô dậy, nói
-Tôi đưa cậu đến phòng y tế
------------------------------------------------------