- Tham gia
- 16/11/2011
- Bài viết
- 14.545
“Thằng nào dám chơi không, tao mà thua thì trả gấp đôi.” Tôi hùng hồn tuyên bố. Nguyên nhân chỉ có một, hồi bé tôi thường hay đánh cờ với bố nên “tự nhận” trình cờ tướng của mình cao hơn hẳn bọn bạn, mặc dù chưa từng kiểm nghiệm bao giờ.
Lời vừa thốt ra, quả nhiên thu hút nhiều đứa xếp hàng chờ đại chiến cớ tướng với tôi.
“Tự tin quá lố sẽ chết sớm đấy!” Hứa Bác Thuần lầm bầm ngồi xuống, sắp xếp bàn cờ.
“Mày đi ăn cứt đi!” Tôi thổi một hơi vào lòng bàn tay.
Có lẽ tôi chơi giỏi thật, tài cờ và lòng tự tin vô phương cứu chữa của tôi cùng thể hiện ra trên bàn cờ, ván nào cũng giải quyết kẻ khiêu chiến bằng những nước đi nhanh gọn nhất, chỉ chốc lát sau, chỗ chân tôi đã chất một đống tiền xu “âm thầm đau đớn”[2]
[2] Lời bài hát “Xin lỗi” của Châu Kiệt Luân: Một đồng xu trên quảng trường, âm thầm đau đớn. Nó khe khẽ thở dài trong hồ ước nguyện…
Hai tiếng đồng hồ sau, ngay cả Tạ Mạnh Học rất cao cờ cũng bại trận, không còn đứa nào to gan đánh cờ với tôi nữa, cả bọn quay sang chơi bài tiến lên.
Tôi cười ha hả, mở cửa đi ra bồn rửa tay rửa cái mặt cho tỉnh táo, chuẩn bị lát nữa mở một bàn đánh bạc thật oách. Tôi vỗ vỗ tay lên bộ mặt ướt sũng, dương dương tự đắc với trí thông minh của mình.
Thẩm Giai Nghi vừa khéo cũng đi đến chỗ bồn rửa tay, hai chúng tôi chạm mặt.
“Bọn con trai các cậu làm gì bên ấy vậy, sao mà ồn thế?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi rửa mặt.
“Đánh bạc ăn tiền.” Tôi thì thào, đặt ngón tay lên môi.
“Thật không thể chịu nổi.” Thẩm Giai Nghi nói với giọng chẳng phản đối cũng chẳng tán thành.
“Cũng may. Tớ đây quá siêu, vừa nãy đánh cờ tướng thắng hết, kiếm được kha khá.” Tôi rung rung hai hàng lông mày còn dính mấy hạt nước.
“Cờ tướng? Bọn con trai các cậu mang cờ tướng đến à? Thế lát nữa cậu mang bàn cờ sang phòng con gái chơi được không?” Thẩm Giai Nghi thoáng ngạc nhiên, nghe giọng có vẻ cũng biết chơi cờ tướng.
Lời vừa thốt ra, quả nhiên thu hút nhiều đứa xếp hàng chờ đại chiến cớ tướng với tôi.
“Tự tin quá lố sẽ chết sớm đấy!” Hứa Bác Thuần lầm bầm ngồi xuống, sắp xếp bàn cờ.
“Mày đi ăn cứt đi!” Tôi thổi một hơi vào lòng bàn tay.
Có lẽ tôi chơi giỏi thật, tài cờ và lòng tự tin vô phương cứu chữa của tôi cùng thể hiện ra trên bàn cờ, ván nào cũng giải quyết kẻ khiêu chiến bằng những nước đi nhanh gọn nhất, chỉ chốc lát sau, chỗ chân tôi đã chất một đống tiền xu “âm thầm đau đớn”[2]
[2] Lời bài hát “Xin lỗi” của Châu Kiệt Luân: Một đồng xu trên quảng trường, âm thầm đau đớn. Nó khe khẽ thở dài trong hồ ước nguyện…
Hai tiếng đồng hồ sau, ngay cả Tạ Mạnh Học rất cao cờ cũng bại trận, không còn đứa nào to gan đánh cờ với tôi nữa, cả bọn quay sang chơi bài tiến lên.
Tôi cười ha hả, mở cửa đi ra bồn rửa tay rửa cái mặt cho tỉnh táo, chuẩn bị lát nữa mở một bàn đánh bạc thật oách. Tôi vỗ vỗ tay lên bộ mặt ướt sũng, dương dương tự đắc với trí thông minh của mình.
Thẩm Giai Nghi vừa khéo cũng đi đến chỗ bồn rửa tay, hai chúng tôi chạm mặt.
“Bọn con trai các cậu làm gì bên ấy vậy, sao mà ồn thế?” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi rửa mặt.
“Đánh bạc ăn tiền.” Tôi thì thào, đặt ngón tay lên môi.
“Thật không thể chịu nổi.” Thẩm Giai Nghi nói với giọng chẳng phản đối cũng chẳng tán thành.
“Cũng may. Tớ đây quá siêu, vừa nãy đánh cờ tướng thắng hết, kiếm được kha khá.” Tôi rung rung hai hàng lông mày còn dính mấy hạt nước.
“Cờ tướng? Bọn con trai các cậu mang cờ tướng đến à? Thế lát nữa cậu mang bàn cờ sang phòng con gái chơi được không?” Thẩm Giai Nghi thoáng ngạc nhiên, nghe giọng có vẻ cũng biết chơi cờ tướng.