Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi – Cửu Bả Đao

rio_sp

Cầu bao nuôi, hứa sẽ ngoan
Thành viên thân thiết
Tham gia
16/11/2011
Bài viết
14.545
co-gai-nam-ay-chung-ta-cung-theo-duoi.jpg

Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi Tác giả: Cửu Bả ĐaoThể loại: Ngôn tình hiện đại, nhẹ nhàng, OEĐộ dài: 1 tập – 26 chương
(bản xuất bản)♡ Giới thiệu ♡
Tuổi thanh xuân giống như một cơn mưa rào. Dù cho bạn từng bị cảm lạnh vì tắm mưa, bạn vẫn muốn được đằm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Mỗi người đều từng có khoảng thời gian bồng bột đấy, khoảng thời gian mà mọi cậu con trai cùng thích một cô gái trong lớp, đi qua tháng ngày với những trò nghịch ngợm hoang đường không tên. Thế rồi, tuổi thanh xuân lặng lẽ qua đi…Rất nhiều cậu trai để ý Thẩm Giai Nghi.Tạ Minh Hòa hiểu biết, có thể nói với cô từ chuyện xe hơi sang chuyện máy tính, rồi lại sang chuyện phong tục tập quán.Tạ Mạnh Học học giỏi, hay làm thơ vớ vẩn tặng Giai Nghi.Liêu Anh Hoằng vui vẻ, giỏi kể chuyện cười.Trương Gia Huấn tính tình quai quái, rất hay điện thoại đến cà kê dê ngỗng với cô.Kha Cảnh Đằng sôi nổi nghịch ngợm, luôn làm Giai Nghi bất ngờ.Bắt đầu cuộc chạy đua âm thầm có, công khai có, để giành được thiện cảm của cô bạn xinh xắn học giỏi nhất trường.Dù ai thắng, ai thua, ai thành công, ai thất bại, ai bỏ cuộc, ai ù nhầm, thì cô bé Thẩm Giai Nghi cũng đã trở thành hiện thân đẹp đẽ nhất của một thời niên thiếu trẻ trung sôi nổi trong họ.Nên, “hãy cứ để mình tiếp tục thích cậu.”
“Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” là câu chuyện về nhóm bạn thân gồm Kha Cảnh Đằng, Lão Tào, Bột Khởi, Cai Biên và A Hòa, cả năm người cùng thích cô bạn Thẩm Giai Nghi xinh xắn và học giỏi nhất lớp. Một ngày nọ, Kha Cảnh Đằng – học sinh cá biệt của lớp vì quá quậy phá nên bị thầy giáo phạt, xếp lên ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi để cô giám sát. Một hôm, Cảnh Đằng chịu phạt thay cho Giai Nghi và từ đó, cô nữ sinh ưu tú bắt đầu giúp đỡ chàng nam sinh cá biệt học hành tử tế hơn.Từ những buổi học chung, những cảm xúc kỳ lạ giữa Giai Nghi và Cảnh Đằng bắt đầu nảy nở. Thành tích học tập của Kha Cảnh Đằng ngày một tăng lên, và cùng lúc ấy, tình cảm mà cậu dành cho Giai Nghi cũng ngày một lớn dần. Cậu quyết tâm theo đuổi cô, nhưng đáng tiếc, người con gái như Thẩm Giai Nghi chỉ muốn tập trung hoàn toàn cho việc học tập mà không muốn đoái hoài tới bất cứ chuyện gì, mặc dù giờ đây, cảm nhận của cô về Kha Cảnh Đằng đã có cả những rung động rất khác…Cùng với Kha Cảnh Đằng, những cậu bạn còn lại cũng dùng mọi cách để chạm tới trái tim “nữ thần” xinh đẹp. Với những trò nghịch ngợm của học sinh, những mưu kế để “cưa đổ” cô gái mà tất cả mọi người trong lớp yêu mến, những năm tháng học sinh đầy thơ mộng và lãng mạn của họ cứ thế trôi qua, để lại dư vị ngọt ngào và những âm hưởng dịu dàng vang mãi trên từng trang sách.“Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” của Cửu Bả Đao đã được dựng thành phim vào tháng 6 năm 2011 với tựa tiếng Anh “You are the apple of my eye”, được nhiều người yêu thích và đã ghi đậm dấu ấn trong tim những khán giả trẻ trên khắp thế giới. Sau 73 ngày công chiếu, bộ phim phá vỡ kỷ lục phòng vé và trở thành phim Trung Quốc có doanh thu cao nhất trong lịch sử Hong Kong.Cuốn sách không chỉ kể lại câu chuyện của một nhóm bạn thời học sinh, mà còn tái hiện lại cả tuổi thanh xuân đã qua với những rung động đầu đời hồn nhiên, trong trẻo của những tháng năm học trò vui tươi sống động. Trong những trang sách ấy, dù không phải câu chuyện của chính mình, nhưng ta lại có thể thấy chính mình trong đó…
 
Trích đoạn1.Nhiều năm sau, A Hòa ngồi đối diện tôi trong quán trà bên cạnh Ủy ban huyện Chương Hoá, nghe tôi kể lại những chuyện đã qua.“Kha Đằng, nếu từ hồi đó cậu đã rất yêu Thẩm Giai Nghi rồi, tại sao vẫn còn yêu cả Lý Tiểu Hoa nữa?” A Hòa tỏ ra không đồng tình với tôi, có thể nói cậu ta là một kẻ theo trào lưu chính thống trong tình yêu.“Thế thì có vấn đề gì? Một lúc yêu hai cô gái có gì lạ đâu chứ? Nhiều đứa con gái cũng thường vừa yêu Lưu Đức Hoa vừa yêu Trương Học Hữu mà!” Tôi thành thật trả lời, giọng tỉnh khô.Tránh né tình cảm mới là chuyện bất bình thường nhất.Nếu ở tận sâu nơi đáy lòng, không thể cảm nhận được linh hồn mình hướng về đâu, tình cảm mới gọi là tàn khuyết.[…]“Ở đâu ra cái kiểu ấy chứ? Có ai giống cậu đâu?” A Hòa dở khóc dở cười.“Tớ có thể làm được gì chứ, yêu thì tức là yêu thôi.” Tôi nhìn đám bọt nổi trong cốc trà sữa.Đúng thế, yêu thì tức là yêu thôi…2.Thằng Hứa Bác Thuần này đầu rất to, phía sau bẹt dí, điểm đặc sắc của nó chính là nói năng lắp ba lắp bắp, thiên phú bi thảm của nó chính là kể bất cứ câu chuyện cười nào cũng thành ra nhạt thếch. Nó là một trong mấy người bạn quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, trong đám này cũng chỉ có mình nó là chưa từng yêu Thẩm Giai Nghi, vì vậy Hứa Bác Thuần liền trở thành thằng bạn nối khố chuyện gì cũng có thể nói được của tôi. Hồi lớp Chín, tôi thích Lý Tiểu Hoa, còn Hứa Bác Thuần thích Lý Hiểu Thanh, sau khi thổ lộ bí mật tình yêu cho nhau nghe, quan hệ đồng minh của chúng tôi lại càng thêm chặt chẽ.Nhiều năm sau, tôi mới nhận thức được một cách sâu sắc, liên minh của hai thằng ngốc, ngoại trừ việc củng cố thêm tình bạn, thì có thể nói là hoàn toàn không có một tẹo ý nghĩa nào trong việc tác chiến yêu đương…
 
♡ Lời tựa 1: Tài kể chuyện ♡
Tác giả: Phương Văn Sơn[1]

[1] Nhạc sĩ nổi tiếng Đài Loan, đã sáng tác rất nhiều ca khúc, ca từ thấm đẫm chất thơ.


Tôi chỉ có thể nói, trong một số lĩnh vực quả có thứ gọi là “thiên phú”.

“Vậy là tôi bắt đầu nói chuyện với bức tường, cứ lấy bút bi nguệch ngoạc những lời nhắn trên đó, một mình bàn thảo về nội dung truyện tranh dài kỳ với bức tường rất nghĩa khí nhưng lại trầm lặng ấy, đôi lúc còn cố ý vặn to volume, để mọi người biết mặc dù rơi vào cảnh ngộ trái ngang, tôi đây vẫn không ngừng chiến đấu.”

Chỉ mấy dòng đơn giản như thể đã đủ miêu tả một cách sinh động và tinh tế tính cách lãng đãng, phàm chuyện gì cũng không theo quy củ của nhân vật chính. Từ ngữ của Cửu Bả Đao khiến người ta thích thú đọc tiếp như vậy đấy. Cùng là thám hiểm thế giới câu chữ, nhưng trên con đường nhỏ dẫn vào tiểu thuyết của mình, Cửu Bả Đao lại trồng những loài thực vật họ dương xỉ chẳng đâu khác có.

Lý An đã từng bỏ qua tác phẩm của võ lâm bắc đẩu Kim Dung, đi chọn Ngọa hổ tàng long của Vương Độ Lư để làm phim, rồi nhờ nó mà giành hẳn tượng vàng Oscar cho phim nói tiếng nước ngoài xuất sắc nhất ở lễ trao giải lần thứ 73, điều này khác nào một cái tát tai nhắc nhở chúng ta rằng: năng lực kể chuyện quan trọng hơn nhiều so với bản thân câu chuyện. Nếu Lý An là người giỏi dùng sức hấp dẫn của hình ảnh để kể chuyện, thì Cửu Bả Đao chính là người thành thạo việc tung hứng con chữ trên tay, biết vận dụng sức hấp dẫn của câu chữ một cách tài tình.

Viết văn không khó, khó ở chỗ tìm kiếm chủ đề của câu chuyện. Cấu tứ nên chủ đề câu chuyện kỳ thực cũng không khó, khó ở chỗ thủ pháp kể chuyện của tác giả có điểm gì đặc biệt, cũng tức là cách truyền tải có gì độc đáo hay không. Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi là một câu chuyện hết sức bình thường về thời trẻ trâu rồ dại, bất cứ ai cũng đều sở hữu những trải nghiệm như thế trong đời, nhưng Cửu Bả Đao lại có khả năng khiến chúng ta bỏ tiền ra mua những trải nghiệm trong đời anh, năng lực kể chuyện đặc biệt này, vì tạm thời chưa nghĩ ra tính từ nào chí lý và thích hợp hơn, chúng ta cứ gọi nó là “thiên phú” đi vậy.
 
♡ Lời tựa 1: Mời các bạn đi cùng tôi vào thế giới của Cửu Bả Đao ♡

Tác giả: Lý Uy[1]

[1] Một nam diễn viên nổi tiếng của Đài Loan.


Tôi biết đến Cửu Bả Đao là do một nữ diễn viên nổi tiếng nhiệt liệt giới thiệu. Còn nhớ khi nói về anh, cô thuộc làu làu các tác phẩm như thể đang đếm đồ quý trong nhà, giới thiệu hết sức tỉ mỉ không bỏ sót thứ gì. Nhìn cô nói thao thao bất tuyệt, vẻ mặt y như fan cuồng lúc bày tỏ sự sùng bái và yêu thích với thần tượng, tôi thầm nghĩ: có nhân vật lợi hại bậc này sao mình không hề hay biết nhỉ! Trước sự cưỡng ép, uy hiếp kèm theo dụ dỗ của cô, tôi đọc Cửu Bả Đao lần đầu tiên trong đời: cuốn Truyền kỳ về kẻ đòi mạng. Còn nhớ hồi ấy, từ chỗ chẳng mấy hứng thú, tôi biến thành kẻ hễ rảnh rỗi ở phim trường là ôm sách của anh chui vào một góc cắm cúi đọc. Tuy thỉnh thoảng lại bị nữ diễn viên kia trêu chọc, tôi vẫn sẵn lòng bước vào thế giới câu chữ của anh. Bấy giờ, tôi đã bị thu hút vì không gian mới mẻ cùng nhiệt huyết nam nhi bừng bừng, cũng như kinh ngạc trước khí độ tôn sư kiểu Nghê Khuông thấp thoáng trong truyện. Về sau đọc Khách trọ nhà dưới, một tác phẩm khác của Cửu Bả Đao, thuộc thể loại kinh dị giật gân, tôi lại càng thêm kinh ngạc, sao một tác giả có thể tạo ra hai tác phẩm thể loại hoàn toàn khác nhau, đồng thời đều hấp dẫn người đọc đến thế. Vì vậy, trong tôi liền này sinh một cảm giác yêu thích khó tả cùng sự kỳ vọng rất cao với con người này.

Không ngờ lại có cơ hội viết lời giới thiệu cho cuốn sách chưa ra mắt, quan trọng hơn là có thể đọc tác phẩm mới nhất của anh trước mọi người. (Đó là một niềm tự hào tương tự hổi trung học, khi mọi người đang đợi đọc “Tập san thiếu niên[2]” số mới nhất thì tôi đã được đọc trước rồi ấy.) Cảm giác hưng phấn này thực khó diễn tả thành lời. Vì tôi có thể khoe khoang với nữ diễn viên nổi tiếng kia rằng, mình đã được đắm chìm trong thế giới văn chương của Cửu Bả Đao sớm hơn tất cả mọi người, thật đúng là đẹp cả trong lẫn ngoài. Nhất định tôi sẽ ra sức giới thiệu cuốn sách mới của anh: Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi. Đối với tôi, đây lại là một phong cách hoàn toàn khác biệt, ngập tràn sức hấp dẫn vô song của tuổi trẻ. Đặc biệt nhất, anh dùng câu chuyện của chính mình làm bối cảnh, tái hiện từng chút một quá trình trưởng thành của mình. Độc giả cũng như được cùng anh trở lại khoảng thời gian tươi đẹp mà mỗi người đều từng trải nghiệm, lúc cười đùa ầm ĩ, lúc lại trầm lắng thương cảm. Tình yêu đúng là mạch nguồn, cũng là phần xúc động nhất của cuốn sách này. Tôi không muốn nói nhiều thêm nữa, vì ngôn từ của tôi đâu phải phần quan trọng nhất, có giới thiệu thế nào cũng chẳng đặc sắc và cảm động bằng các bạn trực tiếp bước chân vào thế giới câu chữ của Cửu Bả Đao. Dạo xưa, tôi được bạn bè giới thiệu về nhà văn này. Bây giờ, đến lượt tôi giới thiệu Cửu Bả Đao với các bạn. Cuối cùng, mừng các bạn đi cùng tôi vào thế giới của Cửu Bả Đao.

[2] Tập san truyện Manga không có bản quyền được xuất bản ở Đài Loan vào cuối thập niên 80 thế kỷ trước, từng lập kỷ lục phát hành 230.000 bản một số, đứng hạng nhất trong lịch sử xuất bản truyện tranh ở Đài Loan.
 
♡ Lời tựa 1: Thành phố bị vây trong mưa ♡


Tác giả: Ngô Thanh Phong (Sodagreen[1])

[1] Ca sĩ chính trong ban nhạc Sodagreen, một ban nhạc Indie nổi tiếng ở Đài Loan.


Hôm ấy, trên đường đến Đài Đông, tôi bắt đầu đọc một câu chuyện. Đã lâu lắm lâu lắm rồi tôi không rời khỏi Đài Bắc mà không phải vì công việc hay biểu diễn; cũng lâu lắm lâu lắm rồi, tôi không thầm chờ mong, chờ mong trời đổ xuống một cơn mưa.

Bởi vì tôi ghét trời mưa.

Hôm ấy, cả Đài Bắc và Đài Đông cùng đổ mưa, đã lâu rồi không có một trận mưa. Tôi đến viện an dưỡng ở Đài Đông thăm bà nội, đã lâu rồi không gặp bà, thậm chí cả bố tôi và cháu gái cùng đi với tôi chuyến này, cũng lâu lắm rồi tôi mới gặp bọn họ.

Đối với tôi, cái danh từ “viện an dưỡng” nghe chẳng hề thân thiết, tôi luôn có cảm giác nơi ấy giống như cái bệnh viện vậy. Tôi ngồi trên máy bay, vừa đọc câu chuyện của Cửu Bả Đao vừa lo lắng, chống cự lại những tình cảnh định trước.

Thế nhưng, câu chuyện cứ thế diễn ra trong mắt tôi.

Xuống máy bay, bố tôi còn đang mặc cả với tài xế, tôi đã ngồi lên xe tắc xi. Cả người đờ đẫn, khe thông gió trên cửa sổ xe có mùi cứt trâu xộc vào, tôi nhìn cây cối và mặt đường trải nhựa lướt qua, cảm thấy dường như không phân biệt được hiện thực và mộng ảo. Lắm lúc tôi hoài nghi, chẳng lẽ đối với những người khác: hiện tại, mộng ảo và hồi ức dễ dàng phân biệt thành ba thứ khác nhau vậy sao? Những cảnh vật trước sau đang di chuyển với tốc độ khác nhau bên ngoài cửa xe, làm tôi nhớ đến cảnh tượng nhìn thấy qua màn nước mắt khi chạy trên đường Nhân Ái giữa khuya nọ. Ngồi trong viện an dưỡng ở Đài Đông, tôi nhớ đến dáng hình bà nội khi chống gậy hái hoa quả trên núi Lê, cũng nhớ đến mẹ đang khóc lóc, nhưng tôi không phân biệt được, cảnh tượng mà tôi đang nghĩ đến ấy là xuất hiện trong mộng cảnh hay đã thực sự diễn ra. Phía sau viện an dưỡng có một con đường nhỏ, hình như tôi đã chơi đuổi bắt với đám bạn tiểu học ở đấy, chớp mắt một cái, đó chỉ còn là hồi ức của mười mấy năm trước ùa ra khuấy động. Cháu gái học mẫu giáo lớn, mỗi lần nhìn tôi với ánh mắt pha chút xấu hổ như nhìn trộm, kèm theo cả sự giận dỗi lúc lườm nguýt ai, thi thoảng lại khiến tôi giật mình sợ hãi, từ ngăn kéo của ký ức bay ra một bức thư tình, vì đám bạn học vô duyên hoặc trêu cợt hoặc quấy rối, tôi thẹn quá thành giận mà chưa bao giờ gửi đến tay cô bé ấy. Mọi thứ chạy qua chạy lại khiến tôi hỗn loạn, nhưng lúc này, tôi gửi mình vào một câu chuyện. Một-câu-chuyện.

Vậy là, ngoài hiện tại, mộng và hồi ức, giờ lại thêm một thứ nữa khiến tôi thêm rối trí: câu chuyện, một câu chuyện thực.

Trong câu chuyện của Cửu Bả Đao, tôi thường không để ý đến người xung quanh, chỉ gật gù một mình, kèm theo những từ “ừm ừm” tán đồng; có lúc cười phá lên, trở về hiện thực từ ánh mắt của những người xung quanh, rồi ngượng ngùng che miệng; đa số thời gian, trong óc tôi xẹt qua vô số cảnh tượng, lại sắp không phân biệt được cuộc sống chân thực và câu chuyện nữa rồi.

Chẳng hạn, nhân vật chính Kha Cảnh Đằng đã viết về cuộc sống của học sinh cấp III sau kỳ thi xét tuyển đại học như thế này:

“Ban ngày, ở lớp học, tôi bắt đầu làm một số việc quái đản, như là trồng hoa trong ngăn kéo bàn, xé vụn bài thi ra làm bông tuyết tung tóe lên đầu lũ bạn học. Ngoài ra, tôi còn tìm người đánh cầu lông với mình ngoài hành lang cho đổ tí mồ hôi khi không còn áp lực thi cử.”

Một số đoạn khiến tôi phát hiện có một số trò dở hơi mình từng làm, thì ra lại là hành vi có thể bắt gặp ở phần đông mọi người, giống như cảnh nhân vật chính chia sẻ với mặt trăng cảm tưởng của mình khi dốc hết tâm trí đeo đuổi con gái:

“Bỏ xừ, có phải mình gian trá quá không?” Tôi nhìn mặt trăng.

“Không đâu, cậu chỉ cực kỳ gian trá thôi.” Mặt trăng nói.

“Cũng thường thôi mà.” Tôi giơ ngón tay lên nhiều.

Thì ra không chỉ có mình tôi nói chuyện với mặt trăng, vả lại, không ai bảo ai mà mặt trăng của chúng tôi đều trả lời.

Trong câu ch.uyện ấy, những nhân vật tựa hồ như đang mồm năm miệng mười xung quanh tôi. Thẩm Giai Nghi cầm bút bi chọc vào lưng Kha Cảnh Đằng, hình như ngồi ở dãy bên cạnh tôi; Lý Tiểu Hoa về sau chẳng hiểu sao lại đổi tên, biến thành người xa lạ, dường như tôi chỉ cần nhìn ra cửa sổ là có thể trông thấy cô; A Hòa, Liêu Anh Hoằng, Hứa Bác Thuần… mấy người này đều xung quanh, tôi đảo mắt một vòng, thầy giáo Lại từ ngoài cửa lớp bước vào lớp học rồi… cuối cùng, tôi dường như trở nên thân quen với những nhân vật trong câu chuyện, như thể tôi là bạn thân của họ vậy, rõ ràng là đang đọc truyện, mà lại để ý như đang hóng hớt tin đồn, để ý về sau phát triển như thế nào, để ý người khác nghĩ gì, để ý Kha Cảnh Đằng sẽ làm như thế nào… lúc cậu ta đội mưa cắt tóc về, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt rắm thối của cậu ta, vẻ đắc ý lúc xoay người, nhưng lại không thể không thừa nhận vẻ đẹp trai ấy; lúc cậu ta thấy trên mép Thẩm Giai Nghi có một hàng ria mỏng màu trắng, nói “đáng yêu ngã ngửa”, tôi hoàn toàn có thể đoán ra được giọng điệu câu đó thế nào; lúc đánh nhau, tôi bất giác để lộ vẻ mặt thương cảm nhưng lại muốn kêu toáng lên; khi nam nữ chính cuối cùng thẳng thắn thừa nhận sai lầm đã qua, tôi hình như cũng xót xa tiếc nuối hơn tất cả mọi người, đặt sách xuống cảm thấy rất buồn bực. Không biết từ lúc nào, tôi đã bị cuốn theo những chi tiết sinh động ấy.

Ngoài những đoạn miêu ta sinh động ra, cậu ta còn nói rất nhiều câu oách, cậu ta nói:

“Chia tay, chỉ cần một người đồng ý, nhưng ‘ở bên nhau’ lại cần phải có hai người đồng lòng mới được. Tình yêu chính vì bất định như thế mới thú vị, không phải sao?”

Khi cô bé mà cậu ta thích hy vọng cậu ta học Đại học Y, phản ứng của cậu ta là:

“Học viện Y học… có còn thứ tình yêu nào khích lệ lòng người phấn đấu hơn nữa không đây? Những bậc cha mẹ cứng nhắc cần phải tỉnh táo lại, đừng mãi giậm chân ở tư duy cũ kỹ cho rằng tình yêu ngăn trở sự nghiệp học hành, mau mau đốc thúc lũ quậy phá ham chơi nhà các vị có một cuộc tình kiểu phấn đấu học hành tràn đầy nhiệt huyết đi!”

Tôi không thể liệt kê ra hết tất cả những chỗ làm tôi gật đầu lia lịa được, nhưng có rất nhiều câu, rất nhiều đoạn làm tôi hết sức đồng cảm, giống như đoạn ở trên vừa trích ra đấy, bản thân dường như đang đứng bên cạnh cậu ta, nói với các vị phụ huynh ngoan cố kia.

Khi đọc câu chuyện này, tôi đang ở viện an dưỡng tại Đài Đông, đắm chìm trong các tình tiết, chợt trông thấy một đoạn trích dẫn ca từ bài Cá bay, không ngờ lại bất giác rơi nước mắt. Lần đầu tiên, tôi cảm động sâu sắc vì ca từ của mình được trích dẫn như thế. Bấy lâu tôi vẫn hy vọng câu chuyện trong lời ca của mình đừng nên quá rõ ràng, mà hãy để cho người nghe bài hát tự hiểu, rồi để họ tự hoàn thiện những câu chuyện đó. Thứ tôi đang đọc đây không phải chính là thứ mà tôi hằng hy vọng đấy sao? Cậu ấy viết thế này:

“Trong đĩa mới phát hành của nhóm nhạc underground Sodagreen, có bài Cá bay, lời bài hát nghe rất sướng: ‘Đơm hoa không kết quả thì sao chứ? Là cá nhất định phải bơi ư?’

Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi.

Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi không còn gì hối tiếc cả.”

Đọc đến phần Vĩ thanh, bố tôi rủ tôi và cháu gái cùng đi dạo. Chúng tôi đi loanh quanh trong viện an dưỡng, bầu trời đổ xuống một cơn mưa nhỏ nhưng mặt trời vẫn rạng rỡ, đi từ hồ cá, vòng ra cây cầu nhỏ, từ vườn hoa ngoặt qua chỗ dàn máy Karaoke, cuối cùng ngồi xuống ở một chỗ giống như công viên, có mấy đồ chơi đơn giản. Lâu lắm rồi không ở bên người thân thế này, tôi ngắm nhìn bố cầm máy ảnh chụp cho cháu nội hết chỗ này đến chỗ kia, khi thì ở xích đu, lúc lại ở cầu bập bênh. Tôi chợt nhớ đến mình hồi xưa xưa lắm, đã mười mấy năm mình không thân mật, không làm nũng với bố rồi. Một hồi ức đã rơi rụng, có lúc không phân biệt được là thực hay là mộng, nhưng lúc này đây, tôi đang mở to mắt nhìn thấy bóng dáng mình đứng giữa hồi ức. Nỗi buồn giống như một cái bóng, không ai có thể khiến nó ẩn đi được, có lúc thoạt nhìn tưởng như nó biến mất, nhưng khi tôi ở dưới ánh sáng, nỗi buồn sẽ phình to ra. Nỗi cô đơn cũng thế. Niềm cảm thán cũng thế.

Tôi đang hồi hộp với câu chuyện chỉ còn chút xíu nữa là đọc hết, lo rằng mình không có cách nào chấp nhận kết cục cuối cùng. Vì thiếu kiên nhẫn, đã lâu lắm rồi tôi không nghiêm túc đọc cho hết một cuốn sách, nhưng trong quá trình bị vây khốn trong câu chuyện này, tôi cũng đã chôn cả tình cảm của mình trong đó, mà tôi lại không có năng lực san phẳng hố chôn ấy. Một chút buồn thương không nguồn cơn lại biến thành nụ cười mỉm trên môi, tôi nhìn bố và cháu gái, bản thân ở bên cạnh lơ lơ đãng đãng, thi thoảng ngẩng nhìn những sợi mưa mỏng mảnh, thi thoảng ngẩn người ra nhìn họ, thi thoảng nhìn họ qua giọt nước mưa vương trên mắt, nhớ lại những chuyện đã qua, nhớ lại tình tiết trong câu chuyện.

Tôi ở đằng sau bố và cháu gái, lật giở hồi ức mười bảy năm trước. Mười bảy, con số thật đẹp biết bao. Hồi ức mười bảy năm trước, dường như đều rơi vào khu vực mơ hồ không thể phân biệt với mộng cảnh nữa rồi. Ánh mặt trời mà mưa cũng hòa trộn vào nhau, khó lòng phân biệt, lâu lắm lâu lắm rồi tôi mới mong có một trận mưa như thế, tôi thích mình bị vây ở đây, thành phố bị vây trong mưa.

“Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”. Cô bé sáu tuổi đằng kia, sau này cũng sẽ khó hiểu như thế, và cũng sẽ thú vị như thế, tôi thầm nhủ.
 
♡ Lời tựa 1: Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi ♡


Tác giả: Vương Truyền Nhất[1]

[1] Diễn viên Đài Loan.


Tôi tin rằng, mỗi người chúng ta đều có những hồi ức khiến ta mỉm cười khi nhớ lại về thứ tình yêu vẫn còn xanh chát của thời học sinh ấy. Tôi nhận ra, thời cấp II, tôi đích thực là vua yêu thầm, thích một đống bạn gái, nhưng lại chẳng bày tỏ với một cô nào hết. Nói hay ho thì có thể bảo đấy là tình yêu thuần khiết, mà nói trắng ra thì gọi là nhát gái.

Nghĩ lại thấy mình thật kém cỏi, nhưng những hồi ức ấy lại khiến người ta khó thể nào quên.

“Thằng con trai ấu trĩ trong tôi muốn Thẩm Giai Nghi mãi mãi ghi nhớ, Kha Cảnh Đằng là người duy nhất không hôn cô trong lễ cưới. Chỉ một chút đặc biệt ấy thôi, tôi cũng muốn cẩn thận giữ gìn. Tôi không chỉ là một dòng chú thích trong cuộc đời cô, vẫn còn rất nhiều rất nhiều hình tượng có một không hai nữa.”

Đây là một đoạn trong sách để lại ấn tượng rất sâu và tôi, nếu trong lễ cưới của cô bạn ngày xưa tôi thầm yêu xảy ra tình huống ấy, tôi cũng sẽ giống như Kha Cảnh Đằng. Tuy một cái hôn chẳng là gì cả, nhưng đối với cô gái từng tồn tại như một nữ thần trong lòng tôi, nụ hôn ấy, tôi mong mãi mãi có thể giấu kín ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng. Suốt chặng đường đời này, cũng chính khoảnh khắc chân tình ngắn ngủi ấy là khiến người ta cảm động bồi hồi nhất khi hồi tưởng.

Tôi đọc rất lâu mới hết cuốn sách Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi này, đọc xong liền thấy lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Cảm xúc rất nhiều, tâm trạng khi đọc cũng lên lên xuống xuống khá là phức tạp.

Tôi cũng thuộc loại “quân rùa đen thích ai thì phải để cả thế giới đều biết”, vì vậy ít nhiều hiểu được tâm trạng đó, phải nghĩ xem nên bố trí thế nào, người ta mới nhận quà tặng hay tâm ý của anh?

Tôi đọc một mạch, vẫn luôn cho rằng nhân vật chính chờ mong càng nhiều, thất vọng càng sâu, khiến cho tôi không dám lật đến phần kết cục, cũng may, đó là một cái kết đẹp, làm người ta thỏa mãn.

Sức hấp dẫn của Cửu Bả Đao nằm ở chỗ, anh biết cách gài những then chốt vào tác phẩm, giống như một bài tản văn hay phải có một câu thuộc hàng kinh điển vậy. Anh đã làm được điều ấy trong sáng tác tiểu thuyết, vả lại còn làm khá đẹp nữa.

Có một số đoạn đối thoại thật sự rất buồn cười, khiến người ta phải trầm trồ xoa xuýt, kiểu như:

“Cậu mới mười lăm tuổi, qua lại với nó rất có thể chưa kết hôn thì đã chia tay, vậy tại sao còn muốn yêu đương?”

Trả lời: “Cậu biết rõ đời này rốt cuộc cũng phải chết, thế tại sao giờ không chết trước luôn đi?”

Đối với ái tình, anh đã giải thích được phần của mình rồi, không ai biết được toàn bộ diện mạo của ái tình như thế nào, nhưng nếu tập hợp tất cả các câu chuyện tình lại một chỗ, thì đó chính là định nghĩa hoàn chỉnh, cũng tức là ái tình không có định nghĩa, vì phạm vi nó bao hàm quá rộng quá sâu quá khó thấu suốt.

Điều cuối cùng tôi muốn nói là, tôi cũng là loại người đắm chìm trong cảm giác theo đuổi một ai đó, có lẽ chỉ là thích cảm giác theo đuổi ấy thôi, nói thế là bịa tạc đấy, khi có cảm giác muốn theo đuổi ai đấy, tức là bạn đã rất thích rất thích người đó, bất luận là bạn muốn theo đuổi cái gì, có thể là tình yêu, cũng có thể là t.ình d.ục.

Nhiều cảm tưởng lắm rồi, bạn tự mình giở sách mà xem đi.
 
♡ Lời nói đầu ♡


Năm năm rồi, ngồi trước máy tính, lần đầu tiên không tìm được chủ đề sáng tác.

Trong mấy tháng đăng tải Kẻ đòi mạng, tôi vẫn liên tục sáng tác các câu chuyện riêng rẽ. Tình yêu hai tốt ba xấu, Sát thủ, Thiếu Lâm tự đệ bát đồng nhân…, biên độ sáng tác cứ thế mở rộng, không hề bị ảnh hưởng bởi giới hạn của thể loại.


Sáng tác hai ba câu chuyện trong cùng một thời điểm đã là việc bình thường. Cứ tự huấn luyện mình như thế, cái gọi là “phong cách viết văn” đối với tôi đã trở thành một danh từ kỳ quặc. Đầu óc tôi giống một sợi dây điện nối dài lập lòe đèn đỏ, bên trên có mấy ổ cắm khác nhau, mỗi ổ cắm ghi chú năng lượng cần thiết cho những câu chuyện khác nhau. Mỗi lần bắt đầu một câu chuyện mới, tôi chỉ cần cắm phích vào ổ, “tách” một tiếng, vậy là bắt đầu mạo hiểm với trí tưởng tượng của mình được rồi.

Đối với một tác giả mà đề tài nhiều không kể xiết (Được rồi! Tôi biết tật xấu của mình là hơi bốc phét tí!), chọn lựa đề tài rốt cuộc lại trở thành một thứ phiền não, bởi vì một khi bắt đầu cuộc chiến sáng tác mới, tức là trong mấy tháng tiếp sau đó, bạn phải giữ tâm trạng như thế nào, giữ nhịp như thế nào để điều chính sự chênh lệch giữa các câu chuyện với nhau.

Giờ lại đến lúc tôi vắt óc suy nghĩ xem nên viết câu chuyện nào.

Đến chủ đề nào rồi nhỉ? Võ hiệp? Kỳ ảo? Đô thị? Tình cảm? Dị tưởng? Mỗi câu chuyện đều gõ boong boong trong kho chứa linh cảm của bộ não, gào thét đòi được thả ra ngoài.

“Được vậy thì tốt quá rồi.” Tôi lẩm bẩm.

Xưa nay câu chuyện là đôi cánh, chứ chưa bao giờ là nhà giam của tôi cả.

Chỉ cần đợi cơn gió thích hợp, là tôi có thể bắt đầu bay lượn.

Không nhịn được, tôi bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Nửa năm vừa rồi xảy ra rất nhiều chuyện, bệnh tình của mẹ đã đánh gục mọi thành viên trong gia đình, ở bên gi.ường bệnh, tôi đã mở ra cánh cửa ký ức, ghi lại mỗi điều vụn vặt về mẹ và thời trẻ trâu rồ dại của mình. Ngày lại qua ngày, khi tôi trút lên bàn phím những chuyện xưa nay cay đắng ngọt bùi, một dòng thác lũ mang tên “tuổi trẻ” đã thêm một lần nhấn chìm tôi trong nó.

“Vậy thì viết một câu chuyện của chúng ta đi.” Hứa Bác Thuần du học ở Mỹ, viết trong forum của lớp.

Vậy là tôi nhận ra, trên sống lưng mình, lặng lẽ mọc thêm một đôi cánh.

“Tớ nghĩ thêm đã.” Tôi gãi gãi đầu. Vì gió vẫn chưa nổi lên.

Sau đó, cô gọi điện tới.
 
♡ Chương 1 ♡


Câu chuyện, có lẽ nên bắt đầu kể từ bức tường ấy.

Mùa hè năm 1990, phân hiệu cấp II trường trung học Tinh Thành, thành phố Chương Hóa, lớp 8A Mỹ thuật.


Một thằng con trai tin chắc mái tóc xoăn tự nhiên rối bù của nó rồi sẽ có ngày thẳng thớm lại, rốt cuộc bị thầy Lại chủ nhiệm phạt ngồi ở góc khuất nhất lớp, vì quá ham đùa nghịch, thích cãi vã với đám bạn học xung quanh trong giờ học.

Hàng xóm duy nhất, là bức tường trống trơn.

“Kha Cảnh Đằng, giờ xem em quậy phá thế nào!” Thầy chủ nhiệm cười gằn, đứng trên bục giảng liếc nhìn tôi đang lúi húi dọn ngăn kéo bàn.

“Vâng ạ, em nhất định sẽ kiểm điểm lại mình.” Tôi gói ghém đống sách tham khảo với tranh vẽ lộn xộn trong ngăn bàn, giả vờ nghiêm túc trưng ra một bộ mặt như thể đã rút ra được kinh nghiệm xương máu.

Móa. Cái đám bạn bẩn vong ân phụ nghĩa chúng bay, anh đây cố gắng làm trò cười miễn phí trong giờ học, để tuổi trẻ của mọi người được vui vẻ rồ dại một chút, thế mà chúng bay lại đối đãi với anh thế hả? Tôi vừa thu dọn chỗ ngồi mới, vừa chửi thầm trong bụng.

Để giành được danh hiệu “Lớp vẻ vang” mỗi tuần, thầy Lại yêu cầu rất cao với việc giữ trật tự trong giờ học, thủ đoạn quản lý mà thầy áp dụng cũng là chính sách cao tay “chó cắn chó”. Mỗi thứ Hai hằng tuần, cả lớp đều phải nặc danh viết tên ba người hay làm ồn nhất tuần vào một tờ giấy trắng, giao cho lớp phó kỷ luật Tào Quốc Thắng thống kê lại.

Mỗi lần bản danh sách đen ra lò, kẻ đầu bảng bị tố nhiều nhất liền dính chưởng, thầy Lại sẽ gọi điện báo với phụ huynh tất cả hành vi của vị vua quậy này ở trường, sau đó trừng phạt đủ kiểu, khiến cho đứa thường xuyên được vinh dự đứng đầu bảng là tôi đây cực kỳ phiền phức.

Đối với sự kiện tôi bị phạt ngồi cạnh bức tường, một mình lẻ bóng như trên đảo hoang suốt giờ học, cả lớp bốn mươi lăm học sinh đều hờ hững như không, đứa nào đứa nấy đều háo hức chờ xem sự việc tiếp theo phát triển thế nào như thể đang xem một vở kịch hay ho vậy.

Đúng thế, chuyên gia quậy phá đứng đầu bảng danh sách đen như tôi đây, làm sao có thể gục ngã trước thứ hình phạt vớ vẩn này chứ?

“Ha ha, giờ xem mày làm thế nào?” Dương Trạch Vu vuốt tóc, thằng này là “bảng nhãn” trong bản danh sách đen kia.

“Móa.” Tôi không phục chút nào, mang đến tiếng cười vui vẻ cho mọi người chẳng lẽ lại là một cái tội?

“Này, nói thật nhé, tao không tố mày đâu!” Liêu Anh Hoằng muốn nói đến việc bỏ phiếu nặc danh để lập danh sách đen. Bản thân nó cũng là đứa chuyên chọc cười trong lớp, đương nhiên là khách quen mặt của bản danh sách đen kia.
 
“Tao cũng không tố mày mà, thằng chó con, rõ ràng mày còn ham quậy hơn cả tao.” Tôi nói.

Nhưng thực ra tôi có tố Liêu Anh Hoằng, không biết tự bảo vệ mình thì đúng là sai lại càng thêm sai, đây chính là khủng bố trắng của chính sách nặc danh, bức bách mọi người phải đánh đổi tình bạn lấy viên kẹo đường của ma quỷ. Vả lại… tôi cũng không tin Liêu Anh Hoằng không tố tôi.

“Kha Cảnh Đằng, bây giờ mày siêu thảm rồi nhá, chỉ còn lại mỗi bức tường mà nói chuyện.” Trịnh Mạnh Tu biệt hiệu Quái Thú, là anh em tốt của tôi, nhà nó ở Lộc Hạng, ngày ngày đi học bằng xe bus của trường.

“Đệch.” Tôi giơ ngón giữa lên.

Cả lớp lặng lẽ học hành, tôi cũng lặng lẽ học hành, thật chẳng có gì sáng tạo cả.

Tôi nghịch nghịch cái bút bi, nhìn bức tường bên tay phải.

Chỉ là một bức tường… chỉ là một bức tường vớ vẩn? Chẳng qua chỉ muốn tôi mất mặt thôi chứ gì.

“Tuổi trẻ của tôi, không phải là một bức tường.” Tôi khinh khỉnh khịt mũi.

Vậy là tôi bắt đầu nói chuyện với bức tường, cứ lấy bút bi nguệch ngoạc những lời nhắn tin trên đó, một mình bản thảo về nội dung truyện tranh dài kỳ với bức tường rất nghĩa khí nhưng lại trầm lặng ấy, có lúc còn cố ý vặn to volume, để mọi người biết mặc dù rơi vào cảnh ngộ trái ngang, tôi đây vẫn không ngừng chiến đấu.

Một tuần sau, tôi một lần nữa đứng đầu danh sách đen vì nói chuyện với bức tường.

Chẳng có gì bất ngờ cả.

Trước tấm bảng đen lạnh lẽo, thầy Lại tức đến nỗi toàn thân run bần bật, trừng mắt nhìn gương mặt vô tội của tôi.

“Kha Cảnh Đằng, cậu thế này là thế nào? Sao lại nói chuyện với tường?” Trên trán thầy Lại nổi gân xanh.

“Thưa thầy, em đã nghiêm túc kiểm điểm rồi ạ, em sẽ gắng sức kiềm chế h.am m.uốn nói chuyện với tường.” Tôi làm bộ khó xử gãi đầu, ngón tay giữa ở sau gáy làm động tác chĩa lên, khiến cả lớp phải cố gắng nhịn cười.

Thầy giáo Lại đau khổ nhắm mắt lại, dưới mí mắt kia đang xoay chuyển mọi ý tưởng áp chế tôi, cả lớp nín thở chờ thầy quăng bom. Bấy giờ, tôi đang say sưa tận hưởng bầu không khí đó, ngô nghê coi việc xử phạt này là niềm tự hào kiểu như đang được đứng dưới ánh đèn sân khấu vậy.

Đến đi! Thầy Lại! Thể hiện khí phách của một bậc danh sư đi thầy!

“Kha Cảnh Đằng.” Thầy Lại nặng nề thở hắt ra.

“Dạ.” Tôi thành khẩn ngước nhìn.

“Em chuyển lên ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi.” Thầy Lại mở mắt, tia máu chằng chịt.

“Dạ?” Tôi không hiểu.

Cái gì cơ cái gì cơ?
 
Thẩm Giai Nghi là nữ sinh ngoan nhất lớp, học giỏi, mọi người yêu quý, là một cô bé mà ngay bọn con gái cũng không thể nào sinh lòng ghen tị. Tóc ngắn, mặt lấm tấm tàn nhang, khí chất xuất chúng. Xuất chúng đến mức, cả loại vô địch tinh tướng như tôi đứng trước cô cũng cảm thấy tự ti xấu hổ.

“Thẩm Giai Nghi, kể từ hôm nay, thầy giao cục nợ Kha Cảnh Đằng này cho em.” Thầy Lại nói với giọng chân thành.

Thẩm Giai Nghi nhíu mày, hít sâu một hơi, hình như thấy rất bất lực với “trách nhiệm” này.

Còn tôi, đầu bảng danh sách đen khủng khiếp vô địch như thế, lại chịu giao cho một cô bé yếu ớt quản giáo nghiêm khắc hay sao? Cả lớp bắt đầu xì xầm hí hửng, Dương Trạch Vu thậm chí còn buột miệng cười phá lên. Đệch!

“Thầy ơi, em đã kiểm điểm rồi mà. Thật đấy! Thật tình em đã nghiêm túc kiểm điểm rồi mà!” Tôi hết sức kinh hãi.

“Thẩm Giai Nghi, được không?” Không ngờ thầy giáo lại dùng câu hỏi, qua đó có thể thấy địa vị siêu nhiên của Thẩm Giai Nghi.

“Vâng.” Thẩm Giai Nghi miễn cưỡng nhận lời, đầu óc tôi lập tức trống rỗng vì quá nhục.

Vậy là góc máy của câu chuyện, lẳng lặng chuyển từ bức tường đầy nét bút nguệch ngoạc kia sang những nốt tàn nhang nhỏ trên gương mặt thanh tú của Thẩm Giai Nghi.

Tuổi trẻ của tôi, à không, tuổi trẻ của chúng tôi, bắt đầu như thế đấy.
 
♡ Chương 2 ♡


Cảm giác ngồi trước Thẩm Giai Nghi như thế nào?

Rất là khuôn sáo, cũ mèm như công thức bảy mươi hai trong chín mươi chín công thức của tiểu thuyết ái tình vậy. Trái ngược với thành tích học tập xuất sắc của Thẩm Giai Nghi, tôi là dạng học sinh bừa bãi học hành rất kém cỏi.


Môn Toán của tôi thôi thì siêu lởm, vì ngay cả dạng khái niệm cơ bản nhất là “số âm nhân với số âm thành số dương” tôi cũng không thể hiểu nổi, còn cái trò phân tích nhân tử… đang yên đang lành sao phải phân tích dài dằng dặc làm quái gì? Nên dĩ nhiên là, điểm kiểm tra môn Toán hằng tháng của tôi hiếm khi đạt mức trung bình, thậm chí còn lập kỷ lục rất chối tỉ, cả một năm, lần đạt điểm cao nhất chỉ là bốn mươi tám điểm! Ngoài môn Toán, những môn cần đến đầu óc như Lý Hóa cũng lung lay rệu rã, hễ đề thi thay đổi đi chút chút thôi, tôi cũng chết ngay cho xem.

Nói tóm lại, trong hơn năm trăm học sinh cùng khối, tôi thường lởn vởn như hồn ma bóng quế ở vị trí khoảng hơn bốn trăm gì đó.

Nhưng bấy giờ tôi học lớp Năng khiếu Mỹ thuật, lại tương đối nghiêm túc với chuyện sau này sẽ làm họa sĩ vẽ truyện tranh, dù trong giờ học hay ngoài giờ học, tôi đều vẽ truyện tranh vào tập vở trắng, còn truyền tay cho đám bạn cùng lớp đọc như kiểu chuyện dài kỳ, hoàn toàn không để ý thành tích học tập ở trường. Không để ý, không hề để ý…

Trở lại vấn đề lúc nãy: cảm giác ngồi trước mặt Thẩm Giai Nghi như thế nào?

Tôi buộc phải cay đắng thừa nhận… khó chịu, quẫn bách, rất không tự nhiên.

“Kha Cảnh Đằng, cậu không cảm thấy làm ồn trong giờ học là rất trẻ con hay sao?” Thẩm Giai Nghi ngồi sau lưng tôi, điềm đạm thốt ra câu ấy.

“Phải nói như thế nào đây nhỉ… mỗi người đều có kiểu học của riêng mình…” Tôi miễn cưỡng cười gượng, trả lời không đầu không đuôi.

“Vậy nên cậu chọn kiểu trẻ con nhất à?” Giọng Thẩm Giai Nghi không có vẻ trách móc, mà nghe có phần già dặn.

“…” Tôi hậm hực ngoáy lỗ mũi, nhìn quả đầu nấm ngắn ngủi của cô.

“Tớ nghĩ cậu có thể dành thời gian vào việc khác.” Thẩm Giai Nghi nhìn vào mắt tôi.

“…” Tôi bất giác cảm thấy mình thật nhỏ bé, bén rút ngón tay ra khỏi lỗ mũi.

Thật phiền toái quá thể!

Nếu Thẩm Giai Nghi hỏi tôi, tại sao tôi thích phá rối trật tự? Tôi có thể cười ha hả mà trả lời ngay, tớ quậy đấy, phá rối đấy, liên quan gì đến cậu hả?
 
Thẩm Giai Nghi cũng có thể nhiếc móc tôi nặng nề, bảo tôi hãy ngoan ngoãn giữ trật tự, đừng gây phiền phức cho cô. Vậy thì tôi có thể đáp lễ, kệ xác nhà tớ! Cậu học giỏi oách lắm nhỉ!

Nhưng, Thẩm Giai Nghi lại dùng hai chữ “trẻ con” kia.

Học sinh giỏi chỗ nào chẳng có, nhưng cái kiểu con gái ngoan ngoãn mà tôi chẳng thể nói lại được, cái thứ khí chất trưởng thành “trong mắt tớ, cậu chẳng qua chỉ là một thằng nhóc chưa biết mình đang làm gì” của Thẩm Giai Nghi đã hoàn toàn khắc chế được tôi .

Khắc tôi chết luôn.

Tôi rơi vào một nỗi khốn đốn kỳ quặc. Trong khi những khách quen còn lại của bản danh sách đen như Dương Trạch Vu, Hứa Bác Thuần, Lý Phong Danh, Liêu Anh Hoằng tiếp tục cù nhầy phá rối giờ học làm cả lớp cười sằng sặc, tôi đây lại vì một tiếng thở dài “thật là trẻ con” của người ngồi đằng sau mỗi khi mình mở miệng nói đùa một câu mà đành gãi đầu bỏ qua.

Tôi ngoảnh lại, thấy đôi mắt trong veo của Thẩm Giai Nghi đang nhìn thẳng vào mình không tránh né.

“Ây, yên tâm đi, nếu tớ tiếp tục mất trật tự trong giờ, thầy Lại sẽ chuyển tớ sang chỗ khác, đến lúc ấy cậu không phải phiền nữa!” Tôi chau mày, phiền phức quá!

“Thực ra cậu rất thông minh, nếu chăm chỉ học tập, thành tích sẽ khá lên nhiều lắm.” Thẩm Giai Nghi điềm đạm nói.

Rõ ràng là bảo một đằng giả nhời một nẻo!

“Oài, nói cũng bằng thừa! Tớ đây thông minh đến nỗi chính tớ còn thấy sợ cơ mà!” Tôi đốp chát.

“Vậy thì cố gắng chăm chỉ vào, học phí trường tư đắt lắm đấy!” Thẩm Giai Nghi bắt đầu lải nhải như bà già.

Thế là chúng tôi liền buôn chuyện với nhau, theo kiểu “cuộc đời tôi cần phải chỉnh đốn lại.”

Thẩm Giai Nghi có tật thích càm ràm, rõ ràng mới mười lăm tuổi đầu mà nói chuyện như người lớn, nghiêm trọng hơn là Thẩm Giai Nghi còn nghĩ đến chuyện tương lai nữa (Ê! Thả lỏng tí đi!). Mà cái thói không sửa được của tôi lại là tính trẻ con, trẻ con đến mức không thuốc nào chữa nổi, đối với thứ mờ mịt như tương lai, chẳng phải đơn giản chỉ là “rồi sẽ có một ngày tớ trở thành họa sĩ truyện tranh siêu cấp” thôi sao?

Tóm lại, năng lượng của tôi và Thẩm Giai Nghi nằm ở trạng thái “trung hòa” và không ngừng tranh đấu, tôi có dự cảm nếu cứ tiếp tục thế này, tôi nhất định không thể trở thành một người hài hước, cá tính cũng càng lúc càng bị đè nén, biến thành một kẻ tầm thường không biết tự cao tự đại. Thật là hỏng bét!
 
Nhưng không thể phủ nhận, Thẩm Giai Nghi thực là cô bé giỏi làm người ta dễ chịu, không có bộ tịch đáng ghét kiểu ta đây là học sinh xuất sắc, cũng chẳng bao giờ thấy cô khoe mình làm bài tốt, đặc biệt là trong những cuộc đối thoại thường ngày với Thẩm Giai Nghi, cảm giác xấu hổ tự ti của tôi nhanh chóng biến thành thừa thãi. Dẫu sao thì gặp được một bà tám vừa xinh đẹp vừa trẻ trung cũng là quý hóa lắm rồi.

Sao lại bảo Thẩm Giai Nghi là bà tám? Vì Thẩm Giai Nghi là một cô bé thật sự lắm lời, lắm lời siêu hạng, tôi cần phải lươn nhấn mạnh vào điểm này.

Thẩm Giai Nghi ở tít tận Đại Trúc, nhưng vì bắt chuyến xe sớm, nên bao giờ cô cũng đến rất sớm, bảy giờ đã ngồi trong lớp ôn bài rồi.

Hằng ngày, tôi đạp xe đi học, sau khi chân bước loạng choạng hai mắt nhập nhèm ném gói đồ ăn sáng vào ngăn kéo, tôi quen thói nằm rạp ra bàn đánh một giấc luôn, nhưng Thẩm Giai Nghi sẽ lấy bút chọc nhẹ vào lưng tôi, một cái, rồi một cái nữa, đến khi tôi mụ mẫm nhổm dậy, quay đầu lại nói chuyện với cô.

“Kha Cảnh Đằng, tớ bảo này, hôm qua ngoài cửa nhà tớ có một con chó hoang, tên là Tiểu Bạch…”

“… Tiểu Bạch? Chó hoang sao lại có tên?”

“Thì tất nhiên là bọn tớ đặt tên cho nó rồi, à, mà tớ bảo này, con Tiểu Bạch ấy sạch sẽ lắm nhé, hôm qua em gái tớ lấy thức ăn cho nó ăn, nó còn biết vẫy đuôi nữa…”

“Con chó khôn thế, thích thì giữ lại mà nuôi đi? Chó hoang mà có tên thì không còn là chó hoang nữa rồi.”

“Không được đâu, nhà tớ không cho nuôi chó.”

“Cậu xấu xa lắm, đặt tên rồi thì phải chịu trách nhiệm với cuộc đời nó chứ?”

“… cậu nghĩ như vậy thật là ấu trĩ.”

Giờ tự học bắt đầu lúc bảy rưỡi, trước lúc đó, bao giờ Thẩm Giai Nghi cũng “tranh thủ cơ hội” thao thao bất tuyệt kể với tôi hôm qua nhà cô có chuyện gì, dù lớn hay nhỏ, chuyện bé bằng cái móng tay cô cũng kể một cách cực kỳ hưng phấn.

Có lúc tôi vừa ăn sáng vừa im lặng nghe cô nói, có lúc tôi trầm trồ hùa theo. Bộ dạng tí tởn nói mấy chuyện vặt vãnh thường ngày của cô thường làm tôi cảm thấy dở khóc dở cười, thì ra một cán bộ lớp luôn chăm chỉ học hành, lúc khuất mắt trông coi lại thích tán nhảm như vậy. Bề ngoài, tôi luôn làm bộ chẳng hứng thú gì, hòng dụ cho Thẩm Giai Nghi càng ra sức kể lể những chuyện tào lao vớ vẩn.

Nếu tôi nằm rạp xuống bàn giả vờ ngủ, để cái bút của Thẩm Giai Nghi gãi gãi trên lưng lâu quá mà vẫn không có động tĩnh gì, Thẩm Giai Nghi sẽ mở nắp bút ra, dùng ngòi đâm mạnh, làm tôi đau nẩy mình lên phải quay người lại.
 
“Cậu làm gì mà ngủ say như chết thế, hôm qua thức đêm hả?” Thẩm Giai Nghi thu bút lại, mắt không mảy may áy náy.

“Oạch, đau lắm! Đâm mạnh thế chết người đấy!” Tôi cằn nhằn, đúng là đau thật, mà đầu bút bi còn để lại trên áo đồng phục trắng của tôi một chấm xanh xấu xí.

“Thức trắng học bài à? Mắt cậu đỏ lừ kìa.” Thẩm Giai Nghi lại giở giọng bà tám.

“Đây mà học bài thì mấy đứa học giỏi các cậu còn ngẩng mặt lên được chắc? Tất nhiên là thức đêm đọc truyện tranh rồi.” Tôi dụi dụi mắt.

“Phải rồi, hôm qua cậu có xem Nhóc Maruko không? Buồn cười thật đấy nhỉ, ông nội Sakura Tomozou của nhóc Maruko ấy…” Thẩm Giai Nghi hào hứng mở đầu câu chuyện.

Tôi thường vừa nhai bánh bao trứng vừa nhìn Thẩm Giai Nghi nói, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác là lạ: học sinh xuất sắc như Thẩm Giai Nghi, không ngờ lại cứ quấn lấy mình… một học sinh hư nhìn từ góc độ nào cũng thấy rất lởm khởm để làm “báo cáo buổi sớm”, thật đúng là tức cười tột bậc. Một điều khiến tôi càng thêm dương dương tự đắc là, tôi càng hùa theo, Thẩm Giai Nghi lại càng tích cực buôn chuyện với tôi.

Về sau, Thẩm Giai Nghi đâm ra có thói quen xấu là buôn chuyện với tôi trong giờ tự học, buôn từ dây cà ra dây muống, từ cách giảng bài của thầy dạy Địa lý cho đến tinh thần bác ái của hội công đức Từ Tế.

Ưu điểm của việc buôn chuyện với học sinh giỏi chính là khi lớp phó kỷ luật lên danh sách những đứa hay nói chuyện trong giờ học, sẽ tự động loại bỏ những học sinh giỏi thích nói chuyện riêng. Nạt đứa hư sợ đứa ngoan, đây chính là tính cách điển hình của lớp phó kỷ luật Tào Quốc Thắng.

Vì vậy chúng tôi buôn chuyện chẳng e ngại gì cả, tôi và Thẩm Giai Nghi trở thành một đôi bạn kiểu đũa lệch như thế đó.

Dù bây giờ hay trước đây, thành tích cũng là một tiêu chuẩn quan trọng để thầy cô nhận định giá trị của một học sinh.
 
Một học sinh, cho dù có sở hữu tài năng đặc biệt gì (hội họa, âm nhạc, karate, bắn thun… vân vân), hễ học hành không tốt, đều sẽ bị cho là “không hoàn thành bổn phận”, toàn phân tán tinh thần vào những thứ “vớ vẩn lằng nhằng”. Ngược lại, một học sinh có thành tích tốt, chỉ cần hơi giỏi một thứ gì đấy khác nữa, liền sẽ được các thầy cô giáo cho là “xuất sắc quá đi mất, đến cả cái này cũng giỏi cơ à!” rồi đặt trên tay nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa.

Trường Trung học Tinh Thành của tôi tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Trường tôi lập ra một trạm kiểm soát thành tích thi cử hằng tháng, đặt tên là “Bảng Vàng”, những học sinh giỏi có thành tích thi cử xếp trong sáu mươi hạng đầu toàn trường sẽ được đưa lên Bảng Vàng, tên của những đứa này sẽ được viết bằng bút lông trên tờ giấy hồng điều lớn, dán ở hành lang giữa cho rạng rỡ tổ tiên. “Lần này cậu còn kém mấy điểm thì lọt vào Bảng Vàng thế?” cũng trở thành ranh giới phân chia đẳng cấp mà đám học sinh hỏi han nhau.

Số người lọt vào Bảng Vàng của mỗi lớp tượng trưng cho “thực lực”, cũng đại diện cho “thương hiệu” của lớp ấy. Số người chiếm Bảng Vàng càng nhiều, nụ cười trên mặt thầy chủ nhiệm Lại sẽ càng rạng rỡ, thầy cô giáo các bộ môn khác cũng theo đó mà thơm lây.

“Nếu lần này số người lọt vào Bảng Vàng của lớp ta đứng nhất khối, đến kỳ nghỉ, cô sẽ dẫn các em đi Phố Lý[1] chơi.” Cô giáo dạy Quốc văn Chu Thục Chân vừa tuyên bố, cả lớp liền rộ lên hoan hô như sấm.

[1] Một thị trấn có phong cảnh đệp nổi tiếng ở Đài Loan, được mệnh danh là “Tiểu Lạc Dương”.

Bảng Vàng à… liên quan quái gì đến tôi.

Tuy chẳng liên quan quái gì đến tôi, nhưng tôi học lớp Năng khiếu Mỹ thuật, Mỹ thuật là tính từ hư ảo, còn lớp Năng khiếu là danh từ, vì vậy những đứa học giỏi ở lớp tôi nhiều cực nhiều, mỗi lần thi xong đếm lại số người được đề danh Bảng Vàng, bao giờ lớp cũng xếp trong ba hạng đầu toàn khối. Lần này muốn xông lên xếp thứ nhất cũng không phải chuyện gì quái lạ.

“Lọt vào Bảng Vàng đấy… xin hỏi bạn Thẩm Giai Nghi học sinh xuất sắc của chúng ta, đã bao giờ bạn rơi khỏi Bảng Vàng này chưa?” Tôi lấy bút bi làm micro, làm bộ làm tịch giơ trước mặt Thẩm Giai Nghi.

“Đừng có mà trẻ con thế được không?” Thẩm Giai Nghi học siêu giỏi, thường xuyên đứng trong tốp mười toàn trường.

“Này, cậu thối lắm! Thế mỗi ngày cậu học bài mất mấy tiếng đồng hồ vậy?” Tôi hỏi ngược lại.

“Kha Cảnh Đằng, nếu mỗi ngày cậu đều học hành chăm chỉ, nhất định cũng có thể lọt vào Bảng Vàng.” Thẩm Giai Nghi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Tớ biết chứ, tớ thông minh đến nỗi chính tớ còn thấy sợ cơ mà.” Tôi cười khì khì, đáp mà chẳng ngượng mồm.

Sự tự tin vô căn cứ của tôi đúng thật là vô căn cứ, kiểu như trời sinh đã đánh rắm thối rồi vậy.
 
Quái Thú Trịnh Mạnh Tu là bạn thân nhất của tôi hồi đó, nhà có vẻ rất giàu, mỗi tuần nó đều mua Tập san Thiếu niên số mới nhất, lại hay cho tôi mượn về nhà xem, cùng nhau theo dõi tình tiết mới nhất trong cuộc tình trai giữa Saiyan và Frieza[2]. Nhưng dù là thằng bạn thân như Quái Thú cũng không thể lý giải được sự tự tin khó hiểu này của tôi.

[2] Nhân vật trong truyện tranh Bảy viên ngọc rồng, ở Việt Nam được biết đến phổ biến hơn với tên siêu Xayda và Phide đại đế.

Nhà Quái Thú ở thị trấn Lộc Hạng, tan học về, tôi thường vừa đọc truyện tranh vừa đợi xe bus của trường với nó.

“Kha Cảnh Đằng, dạo này mày hay nói chuyện với Thẩm Giai Nghi nhỉ!” Quái Thú ngồi dưới gốc cây, ngẩng mặt nhìn trời.

“Ừm, ừm.” Tôi lật giở tờ Tập san Thiếu niên.

“Mày không thấy lạ à? Nó nói chuyện gì với mày thế?”

Quái Thú vẫn nhìn trời.

Nó lúc nào cũng nghếch mắt lên nhìn bầu trời, hại tôi tưởng rằng những người hay ngước nhìn bầu trời đầu óc đều có chút vấn đề.

“Chuyện gì cũng nói.” Tôi nhíu mày, tiếp tục lật sang trang.

“Nhưng nó học giỏi thế, sao lại có chuyện để nói với mày nhỉ?” Quái Thú nhìn bầu trời, hình như cái cổ nó không biết mỏi là gì.

“Quái Thú.” Tôi móc móc lỗ mũi vẫn không buông tờ tạp chí truyện tranh xuống.

“Gì mày?” Quái Thú đã bị đám mây trôi trên trời làm cho mê mẩn.

“Tao là một người rất đặc biệt.” Tôi nói, nhìn cục gỉ mũi màu xanh lục trên ngón tay.

“Thật hay giả đây?” Quái Thú nghệt mặt.

“Thật mà, có lúc tao đặc biệt đến mức chính tao cũng thấy sợ nữa đấy!” Tôi dính cục gỉ mũi lên cái cặp sách màu xanh lam của Quái Thú.

Kết thúc kỳ thi cuối tháng, chúng tôi đã ngồi trên xe bus đến Phố Lý.
 
♡ Chương 3 ♡


Phố Lý là một nơi đẹp, núi đẹp sông đẹp không khí trong lành. Hít thật sâu trong rừng cây, có thể cảm nhận rõ ràng không khí mát mẻ tràn vào phồng căng lá phổi, đầy ắp đến nỗi không nỡ thở ra.


Cô giáo Chu Thục Chân dẫn theo hơn ba chục đứa học sinh, mọi người hi hi ha ha băng qua chiếc cầu nhỏ bắc trên khe núi, bước đi dưới mặt trời chói lóa, ánh dương xuyên qua cành lá đung đưa, rọi xuống người thành những đốm sáng chuyển động như cá bơi.

Thoát khỏi đống sách vở, Thẩm Giai Nghi rõ ràng rất vui vẻ, luôn miệng nói chuyện với mấy đưa như Hoàng Như Quân, Diệp Thục Liên, khiến cô Chu vô cùng ngạc nhiên, không ngờ một học sinh thường ngày nghiêm túc cũng có khi ríu ra ríu rít như vậy.

Cô Chu là Phật tử kiền thành, trước tiên dẫn chúng tôi đến một tịnh xá quen ở vùng núi Phố Lý để ngồi thiền.

“Cô ơi, tại sao phải đi xa thế để ngồi thiền ạ?” Liêu Anh Hoằng giơ tay. Liêu Anh Hoằng người cao lênh khênh, học cực giỏi, nhưng lại thích làm trò hề chọc cười trong giờ học. Đức tính của nó chính là hài hước.

“Phải đấy, sao phải đi ngồi thiền ạ? Chúng ta đến đây chơi cơ mà?” Hứa Chí Chương cũng thắc mắc. Chị gái Hứa Chí Chương là Hứa Quân Huệ cũng học cùng lớp chúng tôi, Hứa Quân Huệ được công nhận là xinh nhất lớp, còn Hứa Chí Chương lại là khách quen của bản danh sách đen kia.

“Vì các em bình thường ồn ào quá, vậy nên phải ngồi thiền tu tâm dưỡng tính, tự kiểm điểm lại mình. Đặc biệt là Kha Cảnh Đằng, mọi ngày đều phải nhờ Thẩm Giai Nghi quản giáo em, lên núi càng cần ngoan ngoãn ngồi thiền trước mặt Phật tổ thành tâm kiểm điểm lại mình đi.” Cô Chu Thục Chân mà mỉm cười, bạn sẽ chỉ còn nước nhận thua.

“Cô ơi, em đây mà kiểm điểm ấy à, chính bản thân em cũng thấy sợ nữa đấy!” Tôi thở phì phò.

Đến tịnh xá thì gặp mấy nhà sư dáng vẻ như cao nhân đắc đạo. Họ nghiêm nghị hướng dẫn chúng tôi xếp hàng tiến vào phòng tĩnh tọa.

Phòng tĩnh tọa trải chiếu cói, thoang thoảng hương trầm, bên trong đã có mấy sinh viên đại học thanh cao nghe nói là đang thực hiện “Thiền cấm ngữ bảy ngày”. Gian phòng chìm trong bầu không khí trang nghiêm tự nhiên, giống như ở sâu trong một trăm mét dưới đáy biển, mấy sinh viên đang “Thiền cấm ngữ” chẳng khác gì đám rong biển nặng nề tử khí, còn chúng tôi dĩ nhiên là đám cá bóng đèn với ngọn đèn chết chóc lắc lư trên đầu.
 
“Các anh chị trong này đang thực hiện “Thiền cấm ngữ bảy ngày”, các em vào rồi không được lên tiếng, không được mở mắt, không được ngủ gật! Chúng ta là khách, không thể làm cản trở việc tu hành của các anh chị được.” Cô Chu Thục Chân nghiêm nghị cảnh cáo.

“Yên tâm đi cô, thỉnh thoảng chúng em cũng làm trẻ ngoan mà.” Dương Trạch Vu cười cười.

Chúng tôi bỏ giày rón rén đi vào, cả bọn gắng gượng kiềm chế không hớn hở nhảy nhót, ngồi khoanh chân xếp bằng trong phòng tĩnh tọa chật chội. Không nói không rằng, không được mở mắt, càng không biết phải ngồi thiền đến lúc nào mới kết thúc, thực khiến người ta mất hết cả kiên nhẫn.

Nói thật lòng, tôi vốn định ngoan ngoãn ngồi thiền, nhưng Quái Thú ở bên cạnh ngủ ngáy khò khò làm tâm thần tôi không yên được, người nó ngả nghiêng chực ngã buộc tôi phải mở mắt đã chứng kiến khoảnh khắc nó đổ vật ra.

Tôi mở mắt, phát hiện cái thằng cực kỳ thiếu định lực Liêu Anh Hoằng cũng mở mắt, hai chúng tôi nhìn nhau cười.

“Mày nhìn thằng Quái Thú kìa!” Tôi chuyển động miệng một cách khoa trương để giao lưu, ánh mắt dừng lại trên người Quái Thú.

“Đẩy nó ngã hả?” Liêu Anh Hoằng đảo tròng mắt, chuyển động miệng đề nghị.

“Không, xem ta đây này!” Tôi mấp máy môi.

Tôi chậm chạp cởi cái bít tất khắm thối ngấm đầy mồ hôi leo núi cả ngày ra, giơ lên trước mũi Quái Thú. Quái Thú đang ngủ say chợt nhíu lông mày, bộ dạng như thể đột nhiên gặp phải núi rác phun lửa trong giấc mơ vậy.

“Chà, chơi được đấy!” Liêu Anh Hoằng run rẩy cả người, nét mặt trông như sắp bật cười phá lên.

Liêu Anh Hoằng cũng bắt chước, cẩn thận gỡ hai chân đã cứng đờ vì ngồi khoanh, giơ cẳng chân, ngoe nguẩy ngón chân thối rinh lên trước mũi Hứa Chí Chương bấy giờ đang tập trung thiền định.

Hứa Chí Chương hoàn toàn không hay biết, làm tôi đây không thể nhịn cười nổi.

Lúc này, tiếng cười khùng khục co thắt cả bụng của tôi và Liêu Anh Hoằng đã thu hút nhiều đứa khác mở mắt ra, cả bọn thảng thốt ngạc nhiên, rồi lập tức chấn động.

“Làm vậy thất đức quá!” Dương Trạch Vu mấy máy miệng, nhưng mặt lại cười toe toét.

“Không, thế này mới gọi là thất đức này.” Tôi cười hì hì duỗi chân ra, xách cái tất thối lên, dùng Lăng ba vi bộ[1] đi tới trước mặt Hứa Chí Chương, giơ bít tất lên trước mũi nó vặn xoắn, dồn ép cho mùi chua khắn tiết ra nhiều hơn.

[1] Tức là đi nhón gót. Đây nguyên là tên một bộ khinh công trong Thiên long bát bộ.
 
Trước đòn hợp kích chân thối của tôi và Liêu Anh Hoằng, Hứa Chí Chương chau mày lại một cách không tự nhiên.

“Thì ra là thế, thiện tai thiện tai.” Dương Trạch Vu bừng tỉnh ngộ, vậy là cũng bình thản ung dung duỗi chân ra, cố gắng giơ cẳng chân lên trước mũi Hứa Chí Chương, ra sức vặn vẹo mấy ngón chân thối lòm.

Tất cả những đứa mở mắt ra nhìn thấy cảnh này đều rơi vào trạng thái mấp mé cười phá lên, cả Quái Thú cũng đã tỉnh giấc.

Lúc này Thẩm Giai Nghi ngoan ngoãn cũng bị bầu không khí kỳ dị xung quanh ảnh hưởng, cầm lòng không đậu mở mắt ra, vừa lúc trông thấy cảnh Liêu Anh Hoằng và Dương Trạch Vu hai chân ngoe nguẩy, lại thêm tôi ngồi xổm trước mặt Hứa Chí Chương vầy vò bít tất, cô liền buột miệng cười “hích hích.”

Cô vừa cười, Hứa Chí Chương lập tức mở bừng mắt, cô Chu Thục Chân mở bừng mắt, mấy anh chị sinh viên đang “Thiến cấm ngữ bảy ngày” cũng mở bừng mắt. Tội lỗi tội lỗi!

Tôi nhanh chóng xỏ bít tất vào, còn hai cái chân thối không kịp rút về của Liêu Anh Hoằng và Dương Trạch Vu thì ngượng ngùng dừng sững trên không trung. Sắc mặt Hứa Chí Chương tái đi, cơ hồ muốn ngoác miệng ra chửi bới.

Cô Chu Thục Chân tức đến ngạt thở, xách dựng tai tôi lên, kéo ba thằng quấy rối bọn tôi cộng với khổ chủ Hứa Chí Chương chạy ra khỏi phòng tĩnh tọa.

“Tức chết đi được, không ngờ lại mất mặt thế này! Các cậu đứng tấn ngoài này cho tôi! Đến khi nào mọi người ngồi thiền xong mới thôi!” Mặt cô Chu Thục Chân trắng bệch ra vì tức, nghe tiếng cười ầm ĩ từ phòng tĩnh tọa vẳng theo, sắc mặt cô lại nhợt nhạt thêm chút nữa.

“Cô ơi, em là người bị hại mà!” Hứa Chí Chương nói với giọng đầy oan khuất, hai bàn tay nắm chặt.

“Chắc chắn cậu đã làm gì đó, bằng không sao mấy cậu kia lại chọc cậu chứ! Đứng tấn hết cho tôi!” Cô Chu Thục Chân giận dữ xoay người, Hứa Chí Chương không dám phản bác nữa, đành phải đứng tấn cùng chúng tôi.

Dưới ánh chiều tà, Liêu Anh Hoằng, Dương Trạch Vu, tôi, cùng với nạn nhân siêu đau khổ Hứa Chí Chương cùng đứng tấn bên ngoài phòng tĩnh tọa, gió nhẹ thổi đến mang theo mùi hương nhàn nhạt, nói thật thì cũng không phải quá tệ.

“Vừa nãy chúng mày chơi trò gì đấy! Thật thất đức, sao lại chọc tao? Sao không trêu thằng Hứa Bác Thuần ấy!” Hứa Chí Chương lấy làm phẫn nộ, bực đến nỗi hơi thở cũng dồn dập gấp gáp.
 
“Tại thằng Kha Cảnh Đằng đầu têu.” Liêu Anh Hoằng cuống quýt đổ ngay cho tôi. Thằng tiểu nhân!

“Đâu có, tao đang trêu thằng Quái Thú, là thằng Liêu Anh Hoằng giơ chân lên trước mũi mày trước chứ!” Tôi giải thích.

“Như nhau cả thôi! Sao không chọn đứa khác? Thối chết đi được!” Hứa Chí Chương đứng tấn không thoải mái tẹo nào. Nếu chọn đứa khác, chắc hẳn nó cũng sẽ tham gia một chân đây.

“Được rồi, đằng nào trong kia cũng chán phèo, ở bên ngoài ít nhất khỏi phải nín nhịn.” Dương Trạch Vu ra vẻ ung dung. Cái thằng lơ đễnh này lúc nào cũng đối mặt với những trắc trở trong cuộc đời một cách rất nhẹ nhàng.

“Đúng đấy, mười năm sau nhớ lại chuyện này, nhất định sẽ cảm thấy siêu buồn cười.” Tôi nhướng nhướng lông mày, đây là triết lý xử sự nhất quán từ đầu chí cuối của tôi.

“Không cần đợi mười năm, bây giờ đã cảm thấy buồn cười lắm rồi.” Liêu Anh Hoằng cười khùng khục. Hễ là chuyện ồn ào, nó xưa nay chưa chịu bỏ qua bao giờ.

Bốn thằng tôi yên lặng hưởng thụ làn gió núi mát mẻ, đứng tấn mệt quá, liền ngồi phệt xuống đất, rỗi hơi chẳng biết làm gì đành nghịch nghịch cây xấu hổ mọc ở góc tường. Chỉ cần chạm khẽ ngón tay vào, lá cây xấu hổ liền nhanh chóng khép lại, một loài thực vật tính cách cực kỳ khép kín, rất thú vị.

“Phải rồi, Hứa Chí Chương…” Tôi đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Cái gì cơ?” Hứa Chí Chương nói.

“Không khí ở đây chắc cũng khá là tươi mát đúng không?” Tôi gãi gãi đầu.

“Đệch!” Hứa Chí Chương chửi bới.

Bốn bọn tôi lại cười rộ lên.

Sau bữa tôi đơn giản, bọn tôi chia phòng ngủ qua đêm tại tịnh xá, con trai một phòng, con gái một phòng. Tối đến, trên núi rất lắm muỗi, ở cửa hai phòng đều thắp một cây hương muỗi to tướng, phòng bọn con gái còn mắc cả màn nữa.

Tắm rửa qua loa xong, theo lệ thường, phòng bọn con trai lại lập sòng bạc. Tú lơ khơ, cờ tướng, cờ ca rô, món nào cũng có thể ăn thua. Tú lơ khơ thì khỏi phải nói, cờ tướng thì tính theo kiểu lấy số quân còn lại của bên thắng nhân với mười đồng. Cờ ca rô thì đơn thuần là hai bên đặt cược, một ván ít nhất hai mươi đồng.

Còn tôi, tôi tràn trề tự tin trải bàn cờ tướng bằng giấy ra.
 
×
Quay lại
Top Bottom