Hoàn [Cổ Đại] Cô Nguyệt Hành – Trương Liêm

Nhưng bởi sự xuất hiện của hắn, khiến tôi lại nhớ tới những ngày tháng hèn hạ nhất khi còn ở Lam Tình Dạ, tôi mong được thấy hắn hóa rồng, thấy hắn có một ngày ngồi trên vị trí tối cao.
Buổi tối Lãnh Tình bày tiệc, chuyện còn lại thì giao cho các quan văn, kể cả việc hiệp thương với U Quốc. Dù sao con đường mòn này đi thông thẳng tới U quốc, lần này Bắc Minh tiền trảm hậu tấu chọc tới U quốc, khiến biên giới U quốc bị đe dọa nghiêm trọng, cho nên những việc về sau sẽ do sứ giả hai nước đi hoàn thành nốt.
Tàng Thanh ngồi ở bên cạnh tôi, vẫn nhìn tôi, đôi mắt ngấn lệ cứ như một con chó nhỏ bị chủ đem đi bán, tôi không để tâm tới hắn, mà chỉ lạnh nhạt dùng thức ăn trên bàn.
Quách Thế Hoài mang theo bầu rượu tới đây: “Cô Trần, nào, uống một chén, qua hôm nay chẳng biết bao giờ mới được gặp cậu nữa”. Sau này Quách Thế Hoài đi theo Tào Phương Minh, trấn giữ Hạ Mẫn Quan, mà tôi thì theo Lãnh Tình về Mộ thành, tòa thành phồn hoa ở biên giới Bắc Minh. Còn Tàng Thanh tất nhiên là ở đây học võ nghệ và binh pháp với Tào Phương Minh, đây là chuyện tôi nhờ Tào Phương Minh.
Tôi cầm lấy chén, Quách Thế Hoài rót rượu vào đó, khóe mắt đã ngân ngấn nước, dễ nhận ra hắn đã hơi chếnh choáng: “Cô Trần, cậu theo Lãnh đại tướng thì thật tốt quá, nhưng ca ca ta, ca ca ta…thật sự rất không nỡ…” Hắn uống cạn một chén, tôi để chén rượu tới trước mặt Tàng Thanh, ý là bảo hắn uống giúp, rốt cuộc trong mắt hắn cũng xuất hiện niềm phấn khởi, dường như là rất vui khi tôi để ý tới, hắn nhận lấy chén uống ừng ực, sau đó ngồi ở bên cạnh nhìn tôi với vẻ mặt buồn bã.
“Cô Trần…” Quách Thế Hoài ngồi vào chỗ cạnh tôi, bắt đầu quàng vai tôi khóc to: “Ca ca thật sự là không nỡ…Xin cậu hãy thực hiện tâm nguyện của ca ca…” Quách Thế Hoài càng khóc càng to, khiến người xung quanh bắt đầu chú ý, mà ngay tới Lãnh Tình cũng mang theo vẻ mặt nghi ngờ khi nhìn lại đây, bỗng nhiên Quách Thế Hoài rống lên: “Hãy để ca ca ôm cậu, một lần thôi, van xin cậu đó, Cô Trần…”
Lập tức, bầu không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo, chỉ có người nào đó đang say khướt vẫn còn khoác vai tôi, còn tôi dưới mặt nạ thì đã nhíu chặt mày lại, huynh đệ Tung sơn trại vừa nhìn đã thấy không ổn, họ mau chóng đưa trại chủ của mình – Quách Thế Hoài đi ra.

Tôi đứng dậy, lập tức ánh mắt mọi người đổ dồn vào tôi, lần đầu tiên, tôi cảm giác được thế nào là xấu hổ và khốn cùng, tôi vội vã cúi đầu hành lễ với Lãnh Tình rồi thoát ra khỏi chỗ đó.
 
Chương 17: Thị tẩm – 侍寝Chuyển ngữ: Miki
Cái tên Quách Thế Hoài này, đúng là quá thẳng tính! Tửu lượng không cao thì uống ít thôi, uống xong lại còn nói lung tung! Hại chết tôi rồi còn đâu.囧
Đứng trong góc lều tối như mực, trong lòng dở khóc dở cười, không ngờ đường đường một nữ hoàng như tôi, mà cũng bị một người đàn ông làm cho lâm vào tình trạng dở khóc dở cười như thế này, lồng ngực bị chiếm giữ bởi tâm trạng vừa tức giận lại vừa buồn cười, muốn bực không bực được, muốn cười cũng không xong, khó chịu đến ngộp thở.
Lúc quay người lại thì bỗng nhìn thấy một bóng đen, làm cho tôi giật cả mình, nhìn kỹ lại dáng người ấy thì có lẽ là Tàng Thanh, nhưng sao hắn lại đứng đó không nói gì thế nhỉ, vì vậy tôi dò hỏi: “Tàng Thanh?”
“Chủ nhân…” Hắn lên tiếng, quả nhiên là hắn, trên người hắn còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, thấy đó là Tàng Thanh, tôi thản nhiên nói: “Ta muốn nghỉ ngơi, cậu cũng nghỉ sớm chút đi”.
Vốn tưởng rằng hắn sẽ rời đi như mọi ngày, nào ngờ hắn giơ tay lên túm lấy ống tay áo tôi, rất nhẹ, nói thầm: “Chủ nhân thật sự không cần Tàng Thanh nữa rồi.”
Tôi thở dài một hơi, lẽ nào hắn vẫn chưa hiểu? Tào Phương Minh chưa nói rõ cho hắn sao? Tôi nhẹ nhàng kéo lại vạt áo đang bị nắm, đi tới bên cạnh gi.ường trải chăn nói: “Đây là vì muốn tốt cho cậu thôi, cậu là một con thiên lý mã*, cần phải thêm…” Bỗng nhiên hắn ôm chặt lấy tôi từ sau lưng, bàn tay còn nắm chặt lấy eo tôi, mùi rượu mới vừa rồi còn nhạt nhạt không rõ vậy mà giờ đã trở nên nồng nặc, xâm chiếm toàn bộ mũi của tôi, vang lên trong không gian vắng lặng là tiếng hô hấp nặng nề và lồng ngực ngập phồng, hai tay hắn dần dần thít chặt, khiến cho tôi tiến lại gần hơn trong ngực hắn, nhiệt độ nóng ran truyền sang người qua lớp áo, như đang thiêu đốt sau lưng tôi.
*Thiên lý mã: Ngựa có thể phi cả nghìn dặm, ý nói là người có khả năng, tài cán.
 
“Tàng Thanh!” Tôi chụp lấy bàn tay vẫn còn bên eo tôi của hắn, nhiệt độ không hề bình thường chút nào, chúng khiến tôi kinh sợ, cho tới lúc bàn tay lạnh lẽo của tôi làm cho hắn hơi tỉnh táo, nhưng hắn lại tiện thể tóm lấy tay tôi, để tôi càng gần sát vào th.ân thể của hắn hơn.
“Chủ nhân…tay người lúc nào cũng lạnh như thế…” Giọng nói trầm khàn vang lên từ đằng sau kèm theo một mùi rượu nồng nặc, hơi thở nóng rực phả vào cổ tôi khiến trán tôi nhăn lại, hôm nay tên này ăn phải gan hùm rồi sao.

“Chủ nhân, nhất định là người rất lạnh, nếu không toàn thân sẽ đóng thành băng mất, Tàng Thanh sẽ truyền hơi ấm cho chủ nhân, để Tàng Thanh hầu hạ chủ nhân đi ngủ”. Trên đầu vang lên tiếng sấm rền, nhớ lại buổi nói chuyện của mấy huynh đệ trong sơn trại, chẳng biết Tàng Thanh có tưởng là thật không? Hắn thật sự đã cho rằng tôi không cần hắn là vì hắn không muốn thị tẩm, cái đồ ngốc này!
Hắn từ từ cúi mặt xuống, khuôn mặt nóng rực vùi xuống cổ tôi, tôi giãy dụa một lúc nhưng hắn lại càng ghì chặt cơ thể tôi hơn, những cái hôn nồng nhiệt in lên cổ tôi, động tác nhẹ nhàng tựa như đang lau chùi một cái bình hoa cổ vậy, nhiệt độ cả người bắt đầu tăng cao, tự nhiên trong đầu lại hiện ra khuôn mặt chết tiệt của Thủy Đông Lưu.
Tôi giật cả mình, tại sao tôi lại nghĩ đến hắn?
 
Tôi không giãy dụa nữa, rốt cuộc bàn tay đang giữ chặt cổ tay tôi cũng thả lỏng để bắt đầu cởi áo tôi ra.
Tôi đã thoát khỏi sự khống chế, việc đầu tiên phải làm là:
Xoay người.
Giơ tay.
“Bốp!” Dốc sức tát cho hắn một cái.
Tàng Thanh lập tức ngẩn cả người, vỗ mặt cho tỉnh, ban đầu tôi tưởng hắn sẽ bình tĩnh lại, nào ngờ hắn còn cười rộ lên: “Đúng thế, ta chỉ là một nô lệ, đâu có tư cách được chạm vào chủ nhân, chỗ của ta hẳn là ở bên dưới.” Nói xong hắn bắt đầu cởi áo của chính mình. Tôi dưới mặt nạ thì há hốc miệng, nhìn hắn cởi áo ngoài, trên mặt cỏn mang theo nụ cười bi ai.
Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa, túm chặt vào cổ áo đã được hắn phanh ra, kéo hắn đến trước mặt, giận dữ hét lên: “Ta hao tâm tổn trí thế này là hy vọng cậu có thể trở thành người kiệt xuất, chứ không phải một nam kỹ chỉ biết rên rỉ dưới th.ân thể kẻ khác!” Đôi mắt vốn dĩ mờ mịt của Tàng Thanh trong nháy mắt đã lóe lên, tôi đẩy mạnh hắn ra, bực bội nói: “Tỉnh lại rồi tự kiểm điểm lại mình đi, bằng không ngày mai đừng có tới gặp ta!”
 
Tôi giận tức mức cả người run lên, đẩy hắn ra khỏi lều, cổ họng đau rát vì gào thét, không chịu nổi mà ho: “Khụ khụ khụ khụ khụ…”
Một tiếng ho, rồi lại thêm một tiếng khác, hầu như khó thở chỉ vì ho, cả khuôn mặt cũng nóng bừng, mồ hôi toát ra, mắt tôi trắng dã, mồ hôi mằn mặn khiến cơn ngứa ập đến. Càng nghĩ càng tức, càng tức càng phiền muộn, càng phiền muộn lại càng không thể đè nén lửa giận.
Thành ra, khó khăn lắm giọng nói mới đỡ hơn một tí, trong phút chốc, lại bị thương, một ngụm máu phun ra, mùi máu xộc lên từ cổ họng, nhưng may là không ho nữa.
“A….” Tôi dựa vào cây cột bên trong lều, không khỏi cười khổ, Cô Nguyệt Sa à Cô Nguyệt Sa, đây đều là do mi tự chuốc lấy! Đây là nỗi bi ai của vương giả sao!
Thỏa mãn chưa, ít ra bây giờ mi còn sống.
“Nguyệt đại phu?” Một bóng người đi đến, mặc thường phục màu xanh, tóc dài được búi lên chỉnh tề, cặp mắt khôn khéo mang theo cái lạnh lẽo của ban đêm.
 
Tôi dần dần thấy rõ bóng người ấy, vội vàng lau đi máu trên môi, tay bị người ta bắt lấy, tôi vùng vẫy một lúc, nhưng hắn vẫn dùng sức kéo tay tôi lại gần, chất vấn: “Chuyện gì đã xảy ra thế?” Hắn vẫn là hắn, lạnh lùng nhưng mang theo sự dịu dàng, Lãnh Tình và Ôn Quân trước sau cũng chỉ là một người.
Tôi mở miệng ra, nhưng ngược lại không nhả ra được bất cứ tiếng nào, Lãnh Tình gằn hai đầu lông mày xuống: “Đi theo ta”. Hắn cũng không hỏi tôi xem có đồng ý hay không đã kéo tôi đi vào lều của hắn, sau đó lấy ra một bình thuốc, thản nhiên nói: “Đây là thuốc tốt nhất mà bên ngoài không có, chỉ có một bình duy nhất. Nguyệt đại phu xem thử xem có tác dụng với giọng nói của cậu hay không”.
Tôi nhận lấy rồi mở nắp bình ra, lập tức mùi bạc hà tươi mát mang theo mùi thơm ngát giống tuyết liên bay ra, là ngưng hương hoàn! Tôi nhìn Lãnh Tình với vẻ ngờ vực, hắn giải thích: “Là chỉ huy tại chiến trường, đương nhiên giọng nói cũng phải bảo vệ kĩ hơn rồi”. Nói xong hắn cười nhạt, “Nếu như sau này không thể nói, Nguyệt đại phu chỉ cần viết lên giấy là được, nói thật lòng, Lãnh mỗ cũng không muốn thấy Nguyệt đại phu bận bịu quá”. Nói xong ý cười của hắn càng sâu, tôi cũng cười tỏ ý đã hiểu, nếu như tôi bận thì chứng tỏ có nhiều người tới tìm tôi điều trị, vậy cũng không phải là việc tốt.
 
“Phải rồi, Nguyệt đại phu, mấy tháng tới sẽ không xảy ra chiến sự gì, cậu nên nghỉ ngơi cho khỏe để hồi phục giọng nói, à, cậu cũng đừng nếm lung tung các vị thuốc nữa, bản tướng không hy vọng cậu vừa mới đến không lâu mà đã…” Lãnh Tình có ý ám chỉ trong câu nói, đôi mắt bình thường luôn lạnh lùng khó mà giấu nổi vẻ bông đùa.
Tôi nghĩ chắc Tào Phương Minh đã giải thích nguyên nhân về giọng nói và khuôn mặt tôi cho hắn biết, tôi gật đầu, sau đó thấy hắn ngồi ở gi.ường, vẫn dùng ánh mắt đùa giỡn đó nhìn tôi: “Sao? Nguyệt đại phu vẫn muốn ngủ chung gi.ường với Lãnh Mỗ ư?”
Tôi sửng sốt một lát, cặp mắt dưới mặt nạ cong thành hình bán nguyệt, lập tức xin phép rời đi. Thật ra lúc còn ở Lam Tình Dạ, khi Lãnh Tình cảm thấy buồn chán hay hoảng sợ, hắn cũng sẽ pha trò cho khách, các vị khách ấy rất trầm tĩnh, không hề biết rằng mình mới là người bị trêu đùa.
 
Chương 18: Hình xăm báo.Chuyển ngữ: Miki
Sau buổi tiệc rượu doanh trại khôi phục lại sự yên lặng vốn có, trong bầu không khí tĩnh lặng phảng phất mùi rượu thoang thoảng, chỉ còn lại tiếng bước chân đều đặn của binh sĩ đi tuần và tiếng gỗ cháy lép bép.
Lúc đi về lều của mình, tôi dùng lại một lúc, trong lòng cảm thấy buồn rầu, không biết nên giải quyết chuyện Tàng Thanh như thế nào đây, có vẻ hắn đã quá dựa dẫm vào tôi rồi.
Do dự một hồi, cuối cùng tôi đi vào lều, bên trong tối đen như mực có một bóng người đang đứng, hắn quay lưng lại, trong thoáng chốc, miệng tôi há to hết cỡ, châm nến lên, Tàng Thanh nhìn chằm chằm nghiên mực trên đỉnh đầu, đứng nghiêm túc, đây là cách tôi vẫn dùng để phạt hắn.
Tôi từ từ đi đến ngồi ở cạnh bàn, rót cho mình một ly trà, nhấp một ngụm trà thơm vào trong miệng, tâm can lạnh băng như tuyết chớp mắt trở nên ấm áp, cổ họng sảng khoái, cơ thể cũng thấy dễ chịu hẳn, sau đó lấy giấy ra viết: “Biết sao ta lại muốn cậu đứng tấn không?”
Tôi giơ giấy lên, Tàng Thanh cẩn thận đọc, nói to: “Biết, người muốn ta vững vàng như thạch, là căn bản của học võ”.
A, tiểu tử này cũng tỉnh táo rồi nhỉ, không gọi tôi là chủ nhân nữa mà thay bằng người.
Tôi gật đầu, tiếp tục viết: “Vậy còn muốn hầu hạ ta đi ngủ nữa không?”
 
Ánh mắt của Tàng Thanh trở nên sắc bén, tôi nhìn thấy trong mắt hắn sự bất khuất và quật cường: “Dù có muốn thì cũng phải để người ở dưới ta”. Hắn nói xong bỏ nghiên mực trên đầu xuống, dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi, tôi mỉm cười, cười đến mức phải dựa vào bàn, anh chàng này đúng là ngang ngược, không hổ là huyết mạch của ngoại tộc, Tàng Thanh đi tới trước mặt tôi, nghi ngờ hỏi: “Người không giận sao?”
Tôi nhìn hắn một cái, chỉ viết một chữ: “Cởi”.
Mặt Tàng Thanh thoáng cái đỏ ửng, tôi vẫn nhìn hắn, hắn đỏ mặt, lẩm bẩm nói: “Ta không làm nữa đâu, sợ làm đau người”. Tiểu tử kia cố gắng nói thật nhẹ nhàng, nhưng ý của tôi không phải như thế, tôi tiếp tục viết: “Có phải trên người cậu có một hình xăm không?”
Tàng Thanh ngẩn người ra: “Có”. Mới vừa nãy lúc hắn cởi áo, tôi nhìn thấy trên ngực hắn có một vệt gì đó màu đen, giờ ngẫm lại cũng chỉ có thể là hình xăm, đó là ký hiệu của ngoại tộc, cũng là hoa văn dùng để phân chia thân phận địa vị của họ.
Vì vậy tôi viết: Ta phải xử lý một chút hình xăm của cậu, bằng không nếu người trong doanh trại biết cậu là người ngoại tộc thì sẽ chuốc lấy rất nhiều phiền phức không đáng có.
“Thì ra là thế!” Tàng Thanh nói, mau chóng tháo dây áo ra, tôi tiếp tục viết: Tào Phương Minh cũng chỉ nghe nói cậu là con của người ngoại tộc, chỉ cần trên người cậu không có hình xăm thì có thể nói là cô gái Hán bị người ngoại tộc cưỡng bức, rồi mới mang thai cậu, như thế thân phận của cậu sẽ không bị phát hiện.
 
“Dạ! Dạ!” Tàng Thanh cởi áo ngoài, lồng ngực trắng ngần hiện ra trước mặt tôi, trên đó rõ ràng là một con báo đen uy mãnh, trước tôi chỉ mơ hồ nhớ trên người hắn có một hình xăm, giờ thấy rõ rồi, trong lòng tôi không khỏi thất kinh, không ngờ lại là báo săn!
Tôi đi tới trước người hắn, nhìn kĩ vào cặp mắt màu hổ phách của con báo, nếu tôi không đoán nhầm thì đây là ký hiệu của vương tộc Thiên Vực. Trăm năm nay, Bắc Hàn phân rồi lại hợp, hợp rồi lại phân, đến nay đã tách thành Thiên Vực và Địa Đô, như vậy chẳng lẽ Tàng Thanh này là hậu duệ của vương tộc?
“Chủ nhân? Có gì bất thường sao?”
Tôi mở hòm thuốc, kéo chốt ra, xuất hiện thêm một ngăn nữa, Tàng Thanh kinh ngạc hô lên: “Sao ta không phát hiện ra nhỉ?” Tôi lấy ra một cái lọ, sau đó nhẹ nhàng phủ lên khối hình xăm, lúc tôi chạm vào d.a thịt của Tàng Thanh thì ngực hắn lập tức co chặt lại, tôi ngẩng lên nhìn hắn, hắn lập tức nghiêng mặt sang hướng khác, thật chẳng hiểu mấy người đàn ông này đều làm sao vậy, tôi có làm gì để bọn họ ngại sao?
Cẩn thận dùng thuốc nước bôi lên da, xoa xoa để thuốc thấm vào da hắn, hình xăm lập tức biến mất không còn dấu vết, tôi quay lại bàn tiếp tục viết, mà Tàng Thanh bên cạnh đang vừa mặc áo vừa đọc chữ dưới ngòi bút của tôi: “Cậu có thể là thuộc vương tộc Thiên Vực”.
“Cái gì?” Giọng nói của Tàng Thanh rõ ràng trở nên thâm trầm, mà không hề ngạc nhiên giống như đã biết trước vậy, tôi tiếp tục viết: Giờ vẫn chưa rõ tại sao cậu lại lưu lạc tới đây, nhưng không thể nóng ruột quay về, chi bằng cậu ở đây học võ công và binh pháp với Tào Phương Minh cho tốt, cũng có thể thu tin tức về Thiên Vực từ hắn ta, chờ tới khi thuần thục cậu mới quay về Thiên Vực được.
 
“Ta biết rồi, chủ…chủ nhân.” Tàng Thanh do dự một lát, bỗng hắn quỳ gối trước mặt tôi, “Chủ nhân, đây là ngày cuối cùng Tàng Thanh gọi người là chủ nhân, sau này, Tàng Thanh hy vọng có thể lấy thân phận bạn bè để đứng bên cạnh Cô Trần!” Hắn ngẩng mặt lên, nói như một lời hẹn ước, tôi nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc cùng với nhiệt huyết dâng trào đã lây sang cả tôi, tôi gật đầu, hắn thỏa mãn đứng dậy, trải đệm xong xuôi cho tôi rồi cúi đầu đứng ở cạnh gi.ường.
Cuối cùng Tàng Thanh cũng hiểu được nỗi khổ tâm của tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng vui mừng, thuận tay đốt tờ giấy đi, nếu vì tờ giấy này mà khiến Tào Phương Minh nghi Tàng Thanh là gian tế của Thiên Vực thì thật không hay.
Thổi tắt nến rồi cởi áo khoác cho tôi, thật ra có người hầu hạ như vậy đúng là không tệ, dù sao tôi đã sống trong hoàn cảnh há miệng có người đút cơm cho từ nhỏ rồi.
Nhưng cũng đừng cho là tôi sống an nhàn sung sướng, người thừa kế ngôi vị phượng hoàng đều phải tiến hành cuộc tập huấn sinh tồn bên ngoài, cùng với rất nhiều lần huấn luyện thực chiến nghiêm khắc, nói chung những ngày tháng đó giống như địa ngục chốn nhân gian vậy.
Thấy Tàng Thanh vẫn đứng như thế, xem ra hôm nay hắn sẽ không ngủ như những ngày khác, tôi cũng đâu phải loại người không thấu tình đạt lý như vậy, tôi vỗ vỗ chỗ nằm bên cạnh, Tàng Thanh sửng sốt một lúc, nhưng hắn mau chóng cởi giày nằm ở bên cạnh tôi, sau đó nghiêng người nhìn tôi.

Cặp mắt của hắn lóe ra tia sáng trong đêm hệt như những ngôi sao: “Cám ơn cậu, Cô Trần”. Hắn nói nhỏ, tôi có thể nhận ra sự hăng hái trong câu nói ấy, tôi cười nhẹ dưới tấm mặt nạ, sau đó nhắm hai mắt lại.
“Cô Trần, nếu như ta thật sự là vương tộc, cậu nói ta có nên quay về hoàng triều Thiên Vực không?” Hắn vẫn nói tiếp, “Nếu như ta có thể về lại vương triều, ta đây có thể trở thành vương tử không? Nếu như là vương tử, Cô Trần…cậu sẽ giúp ta cai trị vương triều chứ?”
Quả nhiên tiểu tử này có dã tâm không nhỏ…
 
“Cô Trần…Cậu có bản lĩnh tài giỏi như vậy, phải chăng khuôn mặt của cậu cũng là giả? Nếu như giọng nói của cậu phục hồi, vậy nhất định sẽ rất êm tai nhỉ…” Giọng nói của Tàng Thanh dần dần mơ hồ rồi tan biến bên tai tôi, kiểu dựa dẫm của hắn đối với tôi đúng là không đồng nhất gì cả….
Giúp Tàng Thanh…Chiếm Thiên Vực…Chắc chỉ đợi đến khi tôi không còn lo nghĩ về quốc gia mình…
Hôm sau tỉnh dậy, Tàng Thanh vẫn cúi đầu đứng bên cạnh gi.ường như trước kia, chuẩn bị xong xuôi nước rửa mặt cho tôi, cuối cùng giúp tôi khoác áo ngoài, sau đó bỗng nhiên ôm lấy tôi: “Cô Trần, người bạn tốt nhất của ta, sau này không biết bao giờ mới có thể gặp lại, ta sẽ không để cậu phải thất vọng đâu”. Hắn buông tôi ra, hai mắt sáng rực.
Tôi đấm một cái vào lồng ngực hắn, tỏ ý là chúc hắn, sau đó ra ngoài tôi thấy Quách Thế Hoài đang rớt nước mắt, theo đoàn quân của Lãnh Tình, đi khỏi con đường mòn ấy, cũng hướng tới Hạ Mẫn Quan ở phía trước.
 
Chương 19: Khuôn mặt mới.Chuyển ngữ: Miki.
Dọc đường đi các tướng sĩ đều đặc biệt quan tâm tới tôi, toàn bộ đều cúi mình trước tôi. Mọi người nói dưới trướng Lãnh tướng quân có một thần y mặt quỷ tính tình rất tốt, xin gì được nấy, nhưng không được bắt cậu ta nói nhiều vì sẽ ảnh hưởng tới việc phục hồi giọng nói lại như cũ.
Thần y mặt quỷ, aizzz…mấy người đó thiệt là, có điều cái danh hiệu này quả thật tàn bạo, tôi cũng khá thích nó.
Đợi tới khi đến Mộ thành, vừa đúng lúc lớp màng trên mặt trải qua một đợt trị liệu, chẳng biết có liên qua tới việc cằm hoạt động nhiều không mà tôi phát hiện nửa phần mặt dưới hồi phục nhanh hơn là phần mặt trên.
Lúc tiến vào Mộ thành dân chúng rẽ thành hai hàng chào đón, việc ấy khiến tôi có hơi sửng sốt. Điều này chứng tỏ Lãnh Tình rất được dân chúng yêu mến.
Trong vòng năm dặm bên ngoài Mộ thành là quân doanh được lập ra chuyên biệt, hết thảy binh sĩ đều ở tại quân doanh, mà Lãnh Tình đợi binh sĩ dừng lại xong cũng hướng về phủ đệ tướng quân trong Mộ thành, tôi đúng là gặp may khi được cùng vào phủ tướng quân với họ, đây là trong quân y nên mới được nhận đãi ngộ như thế.
Một thành lũy, Lãnh Tình để lại ba nghìn binh sĩ, binh sĩ dưới sự quản thúc nghiêm ngặt của Lãnh Tình sẽ không làm điều xằng bậy trong thành, mà nếu có muốn làm cũng sẽ chọn nơi khác, ví dụ như tửu lâu hoặc kỹ trại chẳng hạn.
Chưa hết, vài ngày sau, thuộc hạ của Lãnh Tình, Bùi Nghĩa mà trước kia đã lên Tung sơn tìm tôi, báo cho tôi biết tối nay Lãnh tướng quân sẽ mời toàn thể bộ hạ uống hoa tửu* tại Vạn Hoa Lâu, vừa nghe tới tên này tôi đã biết đấy là kỹ viện rồi, cũng tốt thôi, đi xem xem các cô gái bên ngoài làm kỹ nữ như thế nào.
*Hoa tửu: Uống rượu có kỹ nữ hầu.
 
Nếu muốn đi kỹ viện, tôi nghĩ tôi cần phải chuẩn bị quần áo tương đối tươm tất một chút, chẳng biết là đàn bà ham hư vinh thì có gì khác nhỉ, dù sao tôi vẫn cảm thấy nếu phải xuất hiện trước mặt cô gái khác thì nên chú trọng hình thức bên ngoài, cho dù đối phương có là kỹ nữ đi chăng nữa, nhưng vừa nghĩ tới việc cuối cùng cũng được nhìn thấy các cô gái xa lạ bên ngoài, máu trong người tôi lại bắt đầu sôi sục không yên.
Người hầu trong phủ tướng quân mang tới một bộ áo dài màu xanh lam, màu xanh rất nhạt, tựa như đám mây trắng trên bầu trời vậy, tôi cột mái tóc dài lại để ra sau lưng.
Gỡ mặt nạ xuống, da ở nửa mặt dưới đã bắt đầu hoàn thiện, trắng nõn như da trẻ con, mà cổ tôi cũng dần dần đồng màu da như thế. Nửa khuôn mặt trên cũng không còn đầy mạch máu nữa, mà trở thành một màu nâu đỏ, hệt như phần da bị bỏng đang phục hồi, dần dần có thể nhận ra gương mặt đã trở nên thanh tú.
Da bên dưới đã hoàn thiện, không cần bôi thuốc nữa, cuối cùng cũng khỏi phải dùng mặt nạ rồi, như vậy ăn đỡ phiền phức biết bao nhiêu.
Thay mặt nạ mới, chỉ có nửa, màu gỗ nhạt, hoa văn tinh tế, khiến tôi như về với nguyên thủy, ẩn mình trong nơi núi sâu rừng trúc, cũng phải, tôi đúng là hay ẩn mình mà.
Đôi môi đỏ mọng đầy đặn mà lại mỏng manh, chiếc cằm xinh đẹp tuyệt trần, môi hơi hé mở, lộ ra nụ cười ranh mãnh.
 
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, thần thanh khí sảng, cả người sáng bừng lên. Rất tuyệt! Để tôi mở mang một chút xem nữ nhi ở thế giới bên ngoài phong tình vạn chủng ra sao, dù gì ngắm nam nhi phong tình vạn chủng đã chán ngấy cả rồi.
“Nguyệt…Nguyệt đại phu?” Người đầu tiên nhìn thấy vẻ ngoài mới của tôi là Bùi Nghĩa, hắn sững sờ nhìn tôi, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên, “Nguyệt đại phu, cậu đổi mặt nạ rồi à, nhìn thấy vậy tôi cũng muốn đeo lắm, có phải sẽ càng tăng thêm vẻ thần bí không?”
Tôi nhoẻn cười, lộ ra hàm răng đều tăm tắp, thoáng cái Bùi Nghĩa đã ngây ngẩn không biết đã bay tới nơi nào, giống như kẻ mất hồn vậy.
Hầu như lúc mọi người được diện kiến khuôn mặt mới của tôi thì đều lộ ra ánh mắt gần như kinh hãi, tướng sĩ mà hơi quen thân thì chọc tôi, nói nếu tôi để lộ ra nửa mặt trên thì nhất định sẽ cho rằng tôi là một cô gái, như vậy tuyệt đối sẽ không thua kém gì các cô nương mang khăn che mặt tại thủ phủ Diễm lâu cả.
Sau đó bọn họ bị Lãnh Tình mắng mỏ một trận, nói sao họ lại dám so sánh tôi với kỹ nữ, có điều hắn cũng liếc mắt nhìn tôi một lúc, sao đó hỏi: “Mặt của cậu đã bắt đầu hồi phục rồi à?”
Tôi gật đầu, có điều anh sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt thật của tôi đâu, bởi đến lúc đó tôi còn lợi dụng anh làm tấm che chắn cho tôi nữa kia.
Các cô nương trong Vạn Hoa Lâu thướt tha nhiều vẻ, các cô nương trong Vạn Hoa Lâu kiều mị hấp dẫn, nhưng theo ý kiến của tôi, nếu so sánh các cô gái này với mấy người Thủy Đông Lưu trong Lam Tình Dạ thì quả thực còn kém xa, đương nhiên cũng phải xem khách là ai, dù sao tôi cũng là nữ, còn mấy người Lãnh Tình lại là đàn ông.
Hơn nữa thấy các cô này cứ vuốt tay vuốt mặt họ là cả người tôi lại khó chịu.
 
Một loạt các cô nương mang sa mỏng đang uốn éo trước mặt chúng tôi, chẳng biết tại sao, tâm tư của tôi lại trôi về những ngày tháng còn ở Lam Tình Dạ, những ngày Hoa Tề Vân đi với cái mông lắc lư, sao hắn có thể là hoàng tử Bắc Minh Tề của vương triều Bắc Minh được thế nhỉ?
Chẳng biết bộ dạng hoàng tử của hắn có còn lắc eo, lắc mông nữa không? Nếu là như vậy thì nhất định sẽ mắc cười lắm, đúng là rất khó để tưởng tượng ra được vẻ ngoài bây giờ của hắn, quả thật là một chàng trai lẳng lơ, điệu múa kiếm của hắn có thể nói là tuyệt nhất.
“Nguyệt đại phu, tại hạ kính ngài một chén.” Lê phó tướng ngồi đối diện nâng giơ lên, “Nếu không có ngài, độc tố của tất cả mọi người cũng sẽ không được giải”. Tôi cười nâng chén lên, đang định uống thì hắn lại nói, “Nguyệt đại phu không cần phải uống, chúng tôi đều biết cổ họng của ngài cần phải chăm sóc thật cẩn thận, nếu như cổ họng của ngài không tốt, chúng tôi muốn xem bệnh cũng rất phiền toái, ha ha ha.”
Lập tức mọi người đều cười, Lãnh Tình ngồi ở bên cạnh tôi, là vị trí chính giữa, hắn cũng nói: “Nguyệt đại phu đừng để ý làm gì, chúng ta hành quân đánh giặc, chú trọng tới bản thân cũng là chữ nghĩa cả”.
Nghĩa? Trong lòng đau xót, tài liệu Tư Thiệu sao? Có điều hắn là người của Thủy Đông Lưu mà, vốn dĩ đã khuất phục trước hắn ta rồi, Thủy Đông Lưu! Sớm muộn gì tôi cũng sẽ kéo được người của anh về bên mình.
Cho dù lúc này trong lòng tôi là từng cơn sóng dữ cuộn trào mãnh liệt, nhưng trên mặt tôi vẫn bình thản như nước, vĩnh viễn họ cũng không biết được suy nghĩ của tôi, họ không nhìn thấu nổi tôi, cũng không hiểu tôi.
 
Đang uống, một ma ma đi từ ngoài vào, vẻ mặt có phần lúng túng, bà dè dặt đi tới cạnh Lãnh Tình: “Tướng quân, Như Yên nói th.ân thể hôm nay mắc bệnh nhẹ, sợ rằng không thể hầu hạ tướng quân”.
Như Yên? Xem ra là cô nàng được chỉ định đêm nay đưa tới cho Lãnh Tình, vẻ mặt Lãnh Tình vẫn không có phản ứng nào, các vị tướng bên cạnh hắn lập tức cả giận quát: “Mắc bệnh nhẹ! Bớt lừa người khác đi! Sao, lẽ nào còn làm bộ kiêu căng?”
“Ôi, Như Yên nào dám ạ, là thật thưa các ngài”.
“Thôi khỏi.” Lãnh Tình lạnh lùng nói, “Nếu hôm nay Như Yên cô nương cảm thấy bất tiện thì để ngày khác đi”.
“Việc gì tướng quân phải nói thế”. Xem ra các tướng sĩ đã uống hơi nhiều, “Mánh khóe của mấy ả ta lão tử đã thấy nhiều rồi, mắc bệnh nhẹ? Hừ, vừa hay Nguyệt đại phu đang ở đây, người ta là thần y đó, chi bằng để Nguyệt đại phu khám cho Như Yên cô nương đi nhở”.
“Triệu Lượng!” Mặt Lãnh Tình lập tức trầm xuống, “Nguyệt đại phu là quân y của chúng ta, sao có thể chữa trị cho kỹ nữ được!” Nghe giọng điệu hắn cứ như thể để tôi chữa trị cho kỹ nữ thì sẽ làm hạ thấp thân phận tướng quân của hắn vậy, hóa ra phụ nữ bên ngoài lại thấp kém như thế.
Vị tướng đó cảm thấy mình đã lỡ lời, đành mau chóng trở lại vị trí, Lãnh Tình đang định đuổi ma ma đi thì bà ta lại nói đầy kích động: “Đại phu của tướng quân thật sự là thần y sao?”
Hai mắt Lãnh Tình trở nên sắc bén, ma ma lập tức quỳ xuống trước mặt hắn. “Lão nô cũng biết kỹ nữ là ti tiện, nhưng lão đã mời biết bao đại phu giỏi nhất trong thành tới khám mà Như Yên vẫn không khỏi, xin tướng quân mở lòng nhân từ, để thần y tới khám bệnh cho Như Yên có được không?”
Tôi đứng lên nâng ma ma dậy, cùng là phụ nữ với nhau, tôi không thích nhìn họ quỳ trước mặt người khác, tôi nhìn về phía Lãnh Tình, Lãnh Tình trầm ngâm một lúc lâu, nhìn ma ma kia rồi lạnh lùng nói: “Vị này là Nguyệt đại phu, cổ họng cậu ta có vấn đề nên không thể nói chuyện được, các ngươi chỉ cần đọc chữ cậu ấy viết thôi, Nguyệt đại phu.” Lãnh Tình quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ ra tình cảm ấm áp, “Chỗ này phức tạp đủ mọi loại người, chữa trị xong thì mau chóng quay về, Bùi Nghĩa!”
“Dạ!”
“Bảo vệ Nguyệt đại phu.”
“Tuân lệnh!” Bùi Nghĩa lập tức đi tới bên cạnh tôi, ma ma thấy Lãnh Tình đồng ý thì liên tục cám ơn tôi rồi đưa tôi ra khỏi gian phòng.
 
Chương 20: Nữ thích khách.Chuyển ngữ: Miki.
Hành lang màu đỏ, sàn nhà màu xanh, hai bên là ghế ngồi quây kín hoặc hở một nửa, từ bên trong vang lên tiếng nhạc và tiếng vui đùa, hóa ra đây chính là kỹ viện, điểm khác biệt chỉ là đổi vai mà thôi.
Trên lối đi luôn luôn dập dìu những cô gái trang điểm dày cộp, thỉnh thoảng còn thấy mấy nam nhi, nhưng bọn họ sao có thể so được với đàn ông Ảnh Nguyệt quốc, quả thật là dung chi tục phấn, quá ngứa mắt.
Có mấy giai nhân thanh lệ đang đi tới, nhất là cô nương mặc áo tím đi đầu, mày như dáng núi, mắt hạnh môi mỏng, khác với những cô vừa nãy, quả là khiến người ta không thể không thốt lên lời khen ngợi.
“Ma ma.” Cô nương áo tím cùng những cô ở đằng sau dừng bước, cúi chào với ma ma, ma ma vội la lên: “Đừng để tướng quân đợi lâu”.
 
“Dạ.” Vẻ mặt cô nương áo tím không mừng rỡ cũng không hăng hái, bình thản như nước, dáng vẻ nhã nhặn. Lúc các nàng đi lướt qua người tôi, tôi còn ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt, đó là hương liệu xuất xứ từ ngoại quốc, không khỏi nhìn các nàng bằng một con mắt khác, những cô nương này rất đặc biệt.
Đoán chừng ở đây Như Yên cũng là nhân vật đứng đầu bảng, thế mới khiến ma ma này lo lắng như vậy chứ, dù gì các nàng cũng là công cụ kiếm tiền cho thanh lâu.
Vừa bước vào phòng của Như Yên, tôi đã ngửi thấy một mùi hương kì lạ, tôi nhìn chiếc lư hương trong phòng đang tỏa ra những làn khói nhè nhẹ, quay mặt sang phía Bùi Nghĩa nói nhỏ: “Vứt đi.”
“Dạ!” Bùi Nghĩa lập tức ném lư hương ra ngoài cửa sổ.
Ma ma nhìn tôi đầy khó hiểu, tôi đi tới bên gi.ường Như Yên, quả nhiên là một cô nương thiên tư quốc sắc. Mỹ nhân trông như một đóa cúc dại nơi núi rừng, mang vẻ thanh lệ mà có phần tự do thoải mái, làn da màu trắng hồng không cần bất cứ loại son phấn nào, nếu lúc này nàng mở mắt thì tôi dám chắc đó là cặp mắt trong như nước khiến người ta si mê, sóng mắt lưu chuyển phong tình biết mấy.
Tôi đặt ngón tay lên mạch nàng, mỉm cười tỏ vẻ đã rõ, nhưng khiến đầu óc tôi trở nên nhạy bén. Tôi lập tức hỏi Bùi Nghĩa bên cạnh: “Như Yên là cô nương cố định của tướng quân phải không?” Mặt Bùi Nghĩa thoáng hồng lên: “Mỗi lần trở về đều là cô nương ấy tới tiếp tướng quân, tướng quân không yêu ai bừa bãi, ý tại hạ là tướng quân tương đối chung tình…” Dẫu sao Bùi Nghĩa cũng mới mười tám tuổi, không biết cách diễn đạt loại quan hệ bạn cùng gi.ường cố định này thế nào cả.
 
Tuy rằng tôi chưa trải việc đời, nhưng cũng ở một thời gian tại Lam Tình Dạ rồi, thật ra nơi đó không chỉ có mấy người Thủy Đông Lưu là đàn ông, từ trên xuống dưới còn có hơn ba mươi nam áp nữa.
Tôi nhìn về phía ma ma, ma ma mau chóng đi tới bên cạnh tôi, tôi nói nhỏ: “Như Yên không thể tiếp tướng quân được nữa, vậy đêm nay sẽ là ai?”
“Là Băng Mặc mới tới, lão nô biết sở thích của tướng quân, cho nên Băng Mặc vẫn còn non, rất sạch, chính là cô nương áo tím vừa rồi đó.”
Tôi mải miết suy nghĩ, xem ra sẽ hấp dẫn đây.
Lúc này tôi đứng dậy, ma ma căng thẳng nói: “Như Yên có thể chữa khỏi được không?” Tôi không trả lời câu hỏi của bà ta, chỉ nghiêm túc nhìn về phía Bùi Nghĩa, nhẹ nhàng nói.
“Để ý các nàng!”
Bùi Nghĩa ngẩn người, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của tôi thì cảm thấy có gì đó bất thường, cũng căng thẳng theo, lập tức rút kiếm ra: “Dạ!”
Ma ma và mấy nha hoàn trong phòng sợ đến mức quỳ trên mặt đất, không dám thốt ra lời nào nữa.
Tôi vội vàng đi ra cửa, sao đó thuận tay đóng cửa lại, tránh khỏi bị người ngoài nhìn thấy lại đánh rắn động cỏ.
Băng Mặc kia tuyệt đối là có vấn đề. Nếu tôi không đoán nhầm, đồ lam hương trong phòng Như Yên là do Băng Mặc hạ, đồ lam hương có thể tự chế ra được, bản thân nó không có độc, nhưng nếu trộn với đóa hương cùng là hương liệu thì có thể làm cho người khác rơi vào trạng thái mê man, cho nên chỉ cần ném lư hương đi Như Yên sẽ tỉnh lại.
Mà vừa nãy trên người Băng Mặc có hương thơm tới từ ngoại quốc, vả lại thần thái tự nhiên, thử nghĩ xem dù đã vượt qua các bài rèn luyện trong thanh lâu từ trước, lần đầu tiên tiếp khách cũng sẽ vô cùng lo lắng, nếu không phải ma ma nói cho tôi biết Băng Mặc là người mới thì tôi còn tưởng nàng ta rất có kinh nghiệm nữa chứ.
 
Quay lại
Top Bottom