Cậu có thích tớ không?.....[DC ngoại truyện]

hung9abmt

Thành viên thân thiết
Thành viên thân thiết
Tham gia
24/4/2010
Bài viết
230
Mới lên mạng đọc thấy bài này ngộ ngộ giới thiệu cho các bạn cùng coi:


Dàn cast Boy

Shinichi Kudo: 1 thám tử trung học nổi tiếng như cồn nhờ tài phá án cực đỉnh của anh. và anh cũng là trưởng nhóm CLB các hotboy trường Teitan

conshin-1.jpg


Kaito Kitsudo: là siêu trộm Kid đã giải nghệ nên anh cũng đang học tại trường Teitan. là phó trưởng CLB các hotboy

14871250989395.jpg


Hattori Heiji: cũng là 1 thám tử trung học nhưng ko bằng Shinichi, anh thừa nhận mình thua Shinichi 1 cái đầu. thư ký CLB các hotboy

2257660007408.jpg


Makoto Kyogoku: có thể coi là 1 vệ sĩ lý tưởng cho các chàng trai " có chức có quyền "trong CLB hotboy

makoto.jpg


Dàn cast Girl

Ran Mori: cô con gái rượu của thám tử " lừng danh " Kogoro Mori. là trưởng nhóm CLB hotgirl trường Teitan

010.jpg


Aoko Nakamori: cô này nhỏ con nhất nhóm nhưng tính tình thì ko nhỏ tí nào ( hic ). phó trưởng CLB hotgirl

aoko2.jpg


Kazuha Toyama: trưởng ban thư ký CLB hotgirl.

68kazuha1bqe6.jpg


Sonoko Suzuki: là đại tiểu thư nhà Suzuki nên có thể xem cô là nhà tài trợ chính của CLB hotgirl

icon-sonoko_1.jpg


-----------------------------
Tạm thời dàn cast chính là thế còn các nv phụ sẽ cập nhật trong từng chap
 
Chương I: Cuộc chạm trán bất ngờ

Quote:
9f951d012bf35aace950cdbd.jpg


Hey, ngày hôm wa Kudo lại phá đc thêm 1 vụ án lớn nên tiếng tăm của anh đã nổi nay càng nổi hơn. Và hôm nay anh bước vào ngôi trường có cái tên là Teitan mà anh đang theo học nên đi đâu trong trường này cũng toàn là lời bàn tán về anh. Bất kể mọi ngóc ngách như dưới cầu thang, hay tới phòng thí nghiệm, và kể cà nhà vệ sinh cũng toàn nghe những lời như vậy. Cụ thể như:

- Ôi! Đúng là Kudo - anh ấy đúng là thần tượng số 1 của tớ - 1 giọng nữ cất lên

- Tớ cũng vậy! Nghe nói hôm wa anh ấy mới phá thêm đc 1 vụ án nữa đó

- ........ Nhiều đến độ nếu mà có kể ra thì chắc dài cả trang mất !!

Và đa số chủ nhân của những lời nói trên đều là các cô gái đang theo học trường Teitan ( vì đang ở trong trường mà ^^ ). Nhưng ta có thể chắc chắn rằng những cô gái đó ko thuộc CLB Hotgirl của trường vì Kudo là trưởng CLB Hotboy mà 2 CLB này xưa nay rất kỵ nhau ( mặc dù đều là trai tài gái sắc )

Tại văn phòng CLB Hotgirl

- Grừ gru, tức quá tức quá! - cô nàng nhóm trưởng Ran đang có 1 tâm trạng cực kỳ.....

- Sao vậy Ran? Có gì mà làm cậu tức dữ vậy? - giọng cô bạn thân Sonoko cất lên

- Thì cũng tại cái tên trưởng CLB Hotboy đấy - Ran kể

- À thì ra là Kudo Shinichi đấy hả? Tớ nghe nói hôm wa cậu ta mới phá đc thêm 1 vụ án nữa đó - Kazuha có vẻ hiểu biết

- Thì đó. Tại cái tên đáng chết đó mà ba tớ bị mất việc nên sáng nay tớ ko đc đồng nào để lót dạ đây nà - Ran ôm bụng

- Ra là vậy nhưng cũng đúng thôi vì ba cậu sao mà đấu lại Kudo đc - Aoko

- Aoko.................. - Ran trừng mắt nhìn Aoko nhưng muốn nuốt luôn cậu ấy

-Thôi thôi hay mình đi xuống căn-tin ăn gì đi, tớ đói bụng quá - Kazuha đánh trống lãng giải vây cho Aoko

- Tớ làm gì có đồng nào mà ăn với chả uống - Ran mặt buồn thiu

- ĐI đi tớ bao tất! Hôm nay ông bác tớ mới cho tớ tiền - Sonoko đề nghị

- Nhưng....... - Ran có vẻ ngại

- Nhưng nhị gì nữa, lâu lâu mới có 1 lần mà. - Aoko chuộc lỗi

- Thôi đc rồi. Nể tình cái bụng tớ nên tớ đi chứ thật ra tớ ko muốn dùng tiền cậu

- Biết rồi mà. Chúng ta đi thôi - Sonoko đẩy Ran ra cửa

Rồi cả bọn kéo nhau đến khu căn-tin nhưng đi giữa đường thì....

BỐP.......UI DA! Ran té xuống đất xoa xoa đầu rồi cô ngước nhìn lên xem mình mới đụng trúng ai. Thì ra là cô đã đụng trúng phải " kẻ thù " là - Kudo Shinichi

- Cậu đi đứng vậy đó hà? - Ran la lên

- Câu đó tôi hỏi cô mới đúng! Mắt cô đui hay sao mà va vào tôi? - Shinichi đáp trả

- Cậu cố tình đụng vào tôi thì đúng hơn. Cậu đừng tưởng cậu là thám tử nổi tiếng mà muốn làm gì thì làm nghen - Ran đứng dậy nạt

- Đúng đó! Mấy người đừng tưởng tụi tôi dễ ăn hiếp àh nghen. Mau xin lỗi bạn tôi đi chớ - Kazuha lên tiếng

- Sao phải xin lỗi chứ? Bạn cô va vào bạn tôi rõ ràng mà. Cô kêu bạn cô xin lỗi thì đúng hơn - Hattori ra mặt bênh cậu bạn của mình

- Cái tên nào mà như nhọ nồi vậy? - Aoko thắc mắc rất " ngây thơ "

- Cô....cô nói ai là nhọ nồi? - Hattori tức giận

- Tôi nói anh đó. Cái đồ nhọ nồi nhiều chuyện - Aoko thằng thắn

- Cô...... - Hattori ko biết nói gì nữa ngoài sự tức giận

- Thôi thôi cho tôi xin can đi mấy người ơi. Chúng ta đứng đây này h đã gây tắc nghẽn giao thông rồi đấy - Kaito nhìn xung quanh

- Tắc nghẽn kệ nó. Chừng nào tên này chịu xin lỗi tôi thì tôi mới đi - Ran quả quyết

- Cô nằm mớ giữa ban ngày àh? - Shinichi nhìn thẳng vào mặt Ran

- Thôi cho tôi xin đ. Coi như tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi cô. Vậy đc chưa? - Kaito nhường bước vì anh nghĩ ko thể tiếp túc đứng đây mà đôi co

- Vậy còn đc. Thôi chúng mình đi - Ran quay bước

- Tạm biệt nha nhọ nồi - Kazuha quay lại

Thế là cuộc cãi vã chấm dứt với sự chưa đc thỏa mãn lắm của Ran và sự tức giận của Shinichi khi anh bạn mình lại nhường bước xin lỗi. Nhưng khi thấy cả hành lanh bị tắc nghẽn giao thông nên cả hai đành đình chiến để giải tỏa, nếu ko thì cả 2 nhóm đều sẽ gặp lại nhau trên phòng....giám thị


Chương II: Đôi co trên phòng thám thị

7f303d1f50214ed51ad5762b.jpg


Hey, khi 2 CLB “ trạm chán nảy lửa “ thì ai cũng toát mồ hôi vì sợ sẽ có cuộc giao chiến xảy ra vì 2 bên đều có cao thủ Karate nhất đẳng nhưng sau khi nó kết thúc ko như mọi người nghĩ thì ai cũng mừng vì họ sợ nếu có giao chiến xảy ra thật thì những người xung quanh như họ cũng ko yên thân vì những đòn “ lạc đạn “.

Sau đó thì nhóm Hotgirl quay về mục đích chính của mình là đi “ giải tỏa nỗi buồn bao tử “! Còn nhóm Hotboy thì về phía văn phòng bàn chuyện “ đại sự “!

Khoảng 5’ sau….. Loa loa loa! “ Phòng giám thị xin mời 2 CLB Hotboy & Hotgirl lên có chuyện gấp “ Loa loa loa!

Dười căn-tin nhóm hotgirl chưa kịp mua đồ ăn thì nghe tin này nên mấy cô nàng rất bực vì “ trời đánh tránh bữa ăn “ mà! Nhưng do đó là lệnh của phòng giám thị nên các nàng đành từ giã các món ăn để bước lên phòng giám thị……….

5’ sau cả 2 CLB hội ngộ trên p` giám thị

Giới thiệu: Haibara Ai – cô trưởng giám thị. Rất nghiêm túc nhưng đôi khi cũng rất vui tính

Anita_Hailey.jpg



- Dạ, cô kêu bọn em lên có chuyện gì ko ạ? – Ran đại diện hỏi

- Ừhm mấy em ngồi xuống hết đi – Hai ra lệnh

Sau khi cả 2 nhóm đã yên vị thì Hai lên tiếng

- Tôi nghe tụi học sinh nó đồn là 2 CLB các em mới làm chuyện động trời gì ngoài hành lang đúng ko? – Hai nhìn quanh cả 8 người để tìm câu trả lời

- Dạ, cũng ko có gì to tát đâu cô ạ! Chỉ vì cô bạn Ran….. – Shinichi chưa kịp nói hết thì bị Ran cắt ngang

- Cậu nói vậy là lỗi do tôi hà? Cậu nghĩ lại đi, do ai cơ chứ?

- Sao cô nói vậy đc? Lỗi do các cô rành rành ra đó còn nói ai nữa – Hattori hùa theo Shinichi

- Ê cái tên nhọ nồi kia! Nói vậy là sao hả? – Kazuha chỉ thẳng vào mặt Hattori

- IM! – Hai gõ bàn la lên rồi quay sang Makoto – Theo cô em là người hiểu lý lẽ nhất, vậy em nghĩ là lỗi do ai?

- Dạ…… - Makoto chưa kịp nói thì Sonoko đã nhảy vô họng anh chàng trước

- Cô em có ý kiến. Nếu để Makoto nói thì ko công bằng cho nhóm tụi em vì hắn cũng bên CLB kia mà

- Nhưng tôi muốn nghe Makoto nói – Hai nhìn Sonoko với vẻ quả quyết làm cô nàng đành phải im lặng

- Dạ, em nghĩ CLB hotgirl có lỗi trước vì nếu cô bạn nhóm trưởng Ran ko có ý đụng vào Shinichi thì đâu có chuyện gì xảy ra – Makoto phân trần

- Ê Ê tụi cố ý hồi nào? Ko phải bạn anh mắt bị đui ko nhìn thấy tôi sao? – Ran tức giận đứng phắt dậy

- Bạn tôi nói vậy là quá đúng rồi. Cô còn ý kiến gì nữa – Shinichi cười chọc quê Ran

- Thôi đc, nếu anh nói tôi cố ý đụng vào anh thì tại sao tôi phải cố ý đụng vào anh cơ chứ? – Ran nhìn Shinichi bằng cặp mắt sắc bén

- Hừm thì tại hôm qua ba cô là thám tử Kogoro Mori bị tôi làm mất việc nên cô thù tôi là phải rồi. Với lại vì chuyện đó mà cô ko có tiền ăn sáng nay nên cô càng thù tôi hơn nữa. Từ đó suy ra hành động cố ý của cô! Sao? Tôi nói có đúng ko thưa cô Ran? – Shinichi đứng dậy trước mặt Ran

- Sao…sao anh biết sáng nay tôi ko ăn sáng? – Ran ngạc nhiên

- Dễ thôi! Vì lúc nãy khi tranh co với cô tôi nghe đc tiếng bụng cô kêu ục ục nên tôi biết thôi. Chuyện đó quá dễ đoán đối với 1 thám tử đầy tài năng như tôi – Shinichi vênh mặt

- Anh….. – Ran ko biết nói gì nữa vì cô nàng quá xấu hổ khi tiếng kêu của bao tử mình lại bị tên đáng ghét như vậy nghe đc

- 2 em ngồi xuống trước đã đi – Hai nhìn Ran và Shinichi – Những lời Makoto nói có đúng ko Ran?

- Dạ, em ko có cố ý đụng cậu ấy như lời Makoto nói, đó chỉ là sự vô tình mà thôi. Còn những lời Shinichi nói thì chỉ đúng 50% vì đúng là bụng em có reo thật nhưng ko chỉ vì chuyện ba em mà em thù cậu ấy đến nỗi phải cố ý làm như vậy – Ran giải thích với những lời chân thật nhất

- Vâng! Chúng em tin là bạn em nói thật vì tính bạn ấy ko phải là thù dai đến nỗi phải trả thù. Nói từ ghét đúng hơn là từ “ thù “ cô ạ - Aoko phân trần

- Thưa cô, tuy em bên CLB hotboy nhưng em cũng nghĩ cô bạn Ran ko cố ý. Chắc là Makoto thấy bạn ấy đụng vào Shinichi trước nên bạn ấy nghĩ Ran cố ý thôi ạ! – Kaito nói giúp cho Ran

- Thôi đc rồi! Cô tin em – Ran! Vậy cho nên cô tuyên bố chuyện này chấm dứt tại đây! 2 bên ko ai có lỗi cả nên cô mong 2 CLB sẽ hòa thuận lẫn nhau, ko đấu đá lẫn nhau nữa. Đồng ý ko? – Hai tuyên bố

- Vâng ạ! Shinichi lên tiếng

- Ừhm thôi các em về lớp đi. – Hai đứng dậy

- Dạ, chào cô! – Ran đại diện lên tiếng nhưng mặt cô nàng lúc này đã xanh tái lại

Rồi cả bọn ra khỏi phòng giám thị nhưng ko phát hiện đc tình trạng Ran lúc này rất tệ vì sáng h cô chưa đc ăn gì lại phải 2 lần tranh cãi nên dường như cô kiệt sức hoàn toàn.


Chương III: Hơi ấm lan truyền

tmp_conan267.jpg


Do Ran ra sau cuối nên ko ai phát hiện ra tình trạng của cô nàng đang rất ư là tệ! RẦM – Cánh cửa phòng đóng lại do chính tay Ran. Và cô nàng đứng dựa vào đó để tìm điểm tựa vì lúc này cô ko còn sức để trụ vững. Nhưng các bạn cô ko ai phát hiện ra điều đó vì họ đi trước. Cho đến khi….

- Thôi chúng ta đi ăn tiếp đi – Sonoko lên tiếng

- Ừ nãy h toàn chuyện gì ko, có ăn đc đâu – Kazuha tiếp lời

- Chà chà mấy cô này có tâm hồn ăn uống quá nhỡ? Suốt ngày cứ ăn rồi uống – Shinichi châm chọc

- Nói như anh mà cũng nói đc, sống trên đời mà ko ăn thì sống làm gì? - Aoko phản bác

- Thì thiếu gì chuyện để làm! Chẳng hạn như đọc sách, chơi game, bóng đá, bóng chày, tập võ v.v…. – Hattori giơ tay ra đếm

- Mấy cái đó có bổ béo gì đâu mà làm, thà đi ăn sướng hơn. Àh mà nói zậy là mấy người ko có ăn hà? – Sonoko nhìn thằng vào Shinichi

- Nè nè bọn tôi là người chứ đâu phải là cái thứ gì đâu mà ko cần ăn hà? – Hattori la lớn

- Thì lúc nãy chính miệng mấy anh nói chứ ai. Anh còn liệt kê ra cả list danh sách những việc làm khác ngoài ăn mà – Kazuha chỉ tay vào Hattori

- Này cô bỏ tay xuống đi rồi tôi nói cho nghe – Shinichi gạt tay Kazuha xuống – Ý bọn tôi là ko phải lúc nào bọn tôi cũng ăn như mấy cô mà chỉ ăn đúng bữa thôi …. – đang nói thì anh khựng lại như nhớ ra điều gì - Ủa sao nãy h tôi ko nghe tiếng cô bạn Ran nhóm trưởng của mấy cô, đáng lý ra là cô ấy phải tranh luận trong cái đề tài này chứ - anh nhìn quanh

- Ờ ha mà sao nãy h tớ ko thấy Ran đâu cả! – Sonoko quay về phía sau thì thấy Ran đứng dựa cửa – Ran! – Sonoko kêu lớn rồi chạy lại phía đó

Cả bọn thấy zậy liền chạy theo sau

- Ran! Ran! Cậu sao vậy? – Sonoko lo lắng khi thấy mặt Ran tái xanh

- Tớ….tớ đau quá – Ran cắn răng nói như thể cô phải nén đau dữ lắm mới có sức trả lời câu hỏi của cô bạn thân

- Cậu sao vậy Ran, đừng làm tớ sợ - Kazuha lo lắng

- Chắc cô ấy muốn đi ăn chứ gì – Hattori châm chọc

- Cậu im đi – Kazuha tát Hattori 1 bạt tay đau điếng làm anh chàng đơ ra

- Cô….cô làm gì vậy – Hattori ôm mặt

- Ran mà có gì là tôi giết cậu ngay đó – Kazuha dọa

- Tôi có làm gì đâu cơ chứ - Hattori nhìn Kazuha rồi nhìn quanh mấy thằng bạn mình tìm sự giúp đỡ nhưng anh chỉ nhận lại những cái lắc đầu

- Cậu bị gì vậy Ran. Sao cậu đổ mồ hôi dữ vậy? – Aoko lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho Ran

- Tớ….. – Ran chưa kịp nói hết thì đã ngã xuống bất tỉnh

- RAN! RAN! TỈNH LẠI ĐI! RAN! – Sonoko hét lớn

Tiếng hét của Sonoko vọng vô trong phòng nên Haibara chạy ra. Cô thấy tất cả mọi người điều ở trước cửa phòng mình thì rất ngạc nhiên nhưng nhìn xuống thấy Ran đang nằm đó nên cô hiểu phần nào vấn đề

- Có chuyện gì vậy mấy em? – Hai hỏi lại cho rõ

- Cô ơi…Ran….cậu ấy ngất xỉu rồi – Sonoko nói rưng rưng nước mắt

- Trời sao vậy nè – Hai cúi xuống chỗ Ran

- Dạ, theo em nghĩ chắc bạn ấy đau bao tử đó ạ - Shinichi chống cằm

- Sao em biết? – Hai hỏi nhưng cô nhìn xuống Ran

- Dạ, tại em nghĩ sáng h bạn ấy ko ăn gì nên bị vậy ạ - Shinichi trả lời với vẻ ko chắc chắn lắm

- Ừhm chúng ta cần đưa Ran lên phòng y tế ngay – Hai ra lệnh

- Dạ….Á – Kazuha bế Ran lên vì trong nhóm ngoài Ran là người khỏe nhất thì Kazuha là người khỏa thứ nhì nhưng cô đã ngã xuống

- Sao vậy? Thường ngày cậu làm đc mà? – Aoko lo lắng

- Tớ ko biết nữa! Có lẽ tớ chưa gặp tình huống này bao h nên tâm trạng tớ lần này rất rối bởi vậy tớ ko đủ sức. Còn mọi lần là do chúng ta chơi với nhau nên tâm trạng thoải mái hơn nhiều – Kazuha giải thích

- Vậy h tính sao đây? – Sonoko nhìn quanh

- Makoto! Em làm đc ko? – Hai nhìn Makoto vì cô cho rằng anh là người có thể làm đc

- Dạ,…nhưng… - Makoto lấp lửng

- Có chuyện gì àh? – Hai lo lắng

- Dạ, em nghĩ là em làm ko đc vì mỗi lần em đụng vào con gái là tay em cứ run lên nên em ko thể giữ chắc cô ấy đc – Makoto đỏ mặt

- Trời ạ, cao thủ karate toàn quốc mà bị mắc chứng sợ con gái àh? – Sonoko tức giận

- Thưa cô, để em làm cho ạ! – Shinichi đề nghị

- Em làm đc ko? – Hai ngạc nhiên nhìn Shinichi

- Em nghĩ là đc vì em thường chơi thể thao nên em nghĩ em đủ sức để có thể đưa bạn ấy đến phòng y tế 1 cách an toàn – Shinichi nhìn Ran

- Ưhm thôi đc. Em làm đi - Hai đỡ Ran lên cho Shinichi

Rồi sau đó Shinichi phóng nhanh đến phòng y tế, khi bế Ran anh có cảm giác rất ấm áp mà ko hiều tại sao? Anh nghĩ chắc người Ran đang rất nóng nên anh có cảm giác như vậy thôi

5’ sau mọi người đã đến nơi. Shinichi đặt Ran nhẹ nhàng xuống gi.ường rồi cả bọn đi ra ngoài nhường chỗ lại cho bác sĩ làm việc. Và kết quả ko ngoài dự đoán của Shinichi là Ran bị đau bao tử. Sau khi cho Ran uống thuốc thì nhóm hotboy đi về lớp của mình, Haibara cũng quay về làm việc vì họ đã an tâm phần nào là Ran đã hết nguy hiểm còn nhóm hotgirl thì vẫn ở lại vì họ ko thể để cô bạn mình nằm 1 mình ở đó

30’ sau Ran tỉnh lại

- Ran! Cậu tỉnh rồi àh! Mừng quá – Sonoko mừng rỡ khi thấy Ran mở mắt

- Tớ….đang ở đâu đây? – Ran nhìn quanh

- Cậu đang ở trong phòng y tế! Tại cậu ngất xỉu nên bọn tớ đưa cậu vào đây – Sonoko nói rõ

- Ừhm còn Kazuha và Aoko đâu? – Ran hỏi khi chỉ thấy mỗi mình Sonoko ở đây

- 2 cậu ấy mới ra ngoài mua sữa cho cậu – Sonoko cho Ran hay
Sonoko vừa nói xong thì Kazuha và Aoko cũng về tới

- Ôi Ran! Cậu tỉnh rồi àh? – Kazuha chạy lại khi thấy Ran nói chuyện với Sonoko

- Ừh tớ mới tỉnh lại thôi – Ran cười để xóa tan đễ lo lắng của 3 đứa bạn

- Cậu tỉnh lại thì may quá! Cậu uống sữa đi nè vì cô bác sĩ nói sau khi cậu tỉnh lại phải cho cậu uống 1 ít sữa – Aoko cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho Ran

- Cám ơn cậu – Ran nhận lấy hộp sữa rồi quay sang Kazuha – Lúc nãy cậu bế tớ vào đây àh?

- Thì lúc đầu là định thế nhưng sau đó thì do tâm trạng tớ lúc đó rất hoảng loạn nên tớ ko đủ sức – Kazuha giải thích

- Vậy ai đưa tớ vào đây? – Ran thắc mắc

- Thì là Shinichi Kudo chứ ai! Tớ cũng ngạc nhiên thì bất ngờ cậu ta đề nghị là để cậu ta đưa cậu vào đây – Sonoko trả lời 1 cách thẳng thắn

- Sao cơ? Cậu nói gì? – Ran giật mình ngồi bật dậy sau câu trả lời của Sonoko

- Trời! Cậu làm gì vậy? Mới tỉnh lại mà ngồi bật đậy là ko tốt đâu – Kazuha đỡ Ran nằm xuống

- Sao….sao mấy cậu để cái tên đáng ghét đó đụng vào tớ cơ chứ - Ran ngạc nhiên xen lẫn tức giận

- Thì lúc đó ngoài cậu ta ra thì có ai làm đc nữa đâu – Aoko phân trần

- Vậy sao ko để Kaito làm còn hơn đưa cái tên đáng ghét đó – Ran dỗi

- Tại cậu ta tự đề nghị mà! Mà lúc đó bọn tớ cũng đang rối nên ko suy nghĩ gì nhiều với lại cô Hai cũng đồng ý – Sonoko nghĩ lại

- Ủa sao lại có cô Hai ở đây? – Ran hơi ngạc nhiên

- Thì cậu ngất xỉu trước phòng cô ấy mà nên chuyện cô ấy có mặt cũng đâu có gì lạ - Aoko gật đầu

- Ừhm bây h tớ muốn về nhà – Ran đề nghị

- Sao cậu ko ở lại đây, về nhà thì đâu có ai chăm sóc cho cậu? – Kazuha lo khi nghe cô bạn mình nói vậy

- Tớ hết đau rồi chỉ còn hơi mệt chút thôi, tớ muốn về nhà nằm nghỉ chứ nằm ở đây tớ còn mệt hơn – Ran “ khẩn cầu “ đám bạn khó tính của mình

- Thôi đc rồi! Để tớ lên phòng giám thị xin giấy cho cậu – Sonoko đứng dậy

- Cám ơn cậu – Ran cười tươi ^^

Sau đó thì Ran nhanh chóng đc Haibara cấp giấy để về nhà vì cô có lý do chính đáng. Mặc dù cả nhóm đều muốn về với Ran nhưng cô nàng kiên quyết ko đồng ý vì cô nghĩ mình có thể tự chăm sóc đc nên họ đành phải ở lại học.

Về tới nhà cô đi thẳng vô phòng rồi nằm “ phịt “ xuống cái gi.ường ấm áp của mình. Trong đầu cô lúc này chỉ có 1 suy nghĩ duy nhất “ trong lúc mình ngất xỉu thì mình cảm giác có 1 hơi ấm đang vây quanh mình như muốn bảo vệ mình, ko lẽ….” KHÔNG, KHÔNG phải vậy đâu – cô vội xua tan cái ý nghĩ đó – có lẽ người mình lúc đó nóng quá nên mình có cảm giác như vậy thôi….nhưng nó ấm….rất ấm….rồi cô mỉm cười….
0_809235397l.jpg
 
Hix! kg thấy ai thanx phát lấy động lực post tiếp cái!!!


Chương IV: Không thừa nhận

1_160381888l.jpg



Sáng hôm sau Ran thức dậy với vẻ mạnh khỏe như ngày thường vì sức đề kháng của cô và cái hơi ấm kỳ lạ đó đã giúp cô hoàn toàn bình phục. Cô thay đồ rồi cắp sách đến trường. Cũng may cho cô là ngày hôm nay trước khi ông bố Mori ra ngoài cùng mẹ cô – Eri (p/s: 2 người này đã trở lại sống cùng với nhau ) đã để lại tiền ăn quà vặt cho cô nên cô ko lo sợ đói và phải vô nằm trên phòng y tế nữa. Nhưng cô đang băn khoăn là có nên đi cám ơn cái tên đó hay ko……

- Ran ơi! Ran! – như thường lệ Sonoko đến gõ cửa nhà cô

- Tớ ra liền – Ran mở cửa ra

- Cậu khỏe chưa vậy? – Sonoko để tay mình lên trán cô

- Tớ khỏe rồi. Cậu ko phải lo nữa đâu. Thôi mình đi đi – Ran lấy tay Sonoko ra

- Ừhm cậu hết nóng rồi. Thôi mình đi – Sonoko kéo tay Ran ra cửa

- Từ hôm wa đến h 2 đứa kia cứ làm như là tớ sắp chết đến nơi vậy, hết nhắn tin rồi tới gọi điện làm cái đt tớ như muốn nổ tung ra – Ran than vãn

- Thì tụi nó lo cho cậu mà ^^! Hôm wa sau khi cậu về thì cái nhóm của Shinichi có qua hỏi thăm cậu đó – Sonoko vừa đi vừa kể

- Shinichi có nói gì ko? – Ran hỏi theo quáng tính vì từ tối hôm qua đến h trong đầu cô chỉ nghĩ về cái tên cô cho là đáng ghét đó

- Shinichi & Makoto ko có qua! Chỉ có Kaito và Hattori wa thôi. Vì hình như 2 người đó hôm wa bận việc gì trên phòng cô Haibara ấy. Ủa mà sao cậu lại hỏi về Shinichi? Cậu ghét cay ghét đắng hắn cơ mà? – Sonoko xổ luôn 1 tràn

- À ừ ko có gì đâu. Tại hắn là trưởng nhóm nên tớ hỏi vậy thôi – Ran lấp liếm

- Nhắc tới hắn mới nhớ nha, tớ vẫn ko thể hiểu nổi tại sao hắn lại đề nghị đưa cậu đến phòng y tế chứ? Xưa nay cậu và hắn luôn đồi đầu với nhau mà? – Sonoko nhớ lại

- Thì chắc hắn thấy thương hại tớ vì ko có ai đủ sức làm việc đó. – Ran cười - Ủa mà tớ nhớ là trong nhóm đó thì Makoto phải là người khỏe nhất chứ?

- Thì cô Haibara cũng đề nghị là Makoto làm mà ai dè anh ta lại mắc chứng sợ con gái. Tớ pó tay luôn – Sonoko

- Thiệt sao? Mà lúc tớ ngất thì có chuyện gì vui xảy ra nữa ko?

- Trời, vui gì mà vui, lúc đó ai cũng lo cho cậu đâu có tâm trạng mà giỡn – Sonoko chợt nhớ ra – À mà hình như có đó, nhưng tớ ko biết phải chuyện vui ko nữa

- Chuyện gì?

- Thì lúc cậu ngất đi cái tên Hattori châm chọc cậu nên bị Kazuha cho “ ăn “ 1 cái tát đau điếng – Sonoko cười tinh nghịch

- Ồ! Rồi Hattori có nói gì ko?

- Nói gì nữa bây h, hắn bị vậy là đáng lắm – Sonoko

Do Ran và Sonoko quá tập trung vào việc “ 8 “ nên ko để ý rằng họ đã đến trường

- Ran! – Aoko chạy ra

- Chào Aoko, Kazuha – Ran cười tươi

- Cậu hết bệnh chưa? – Kazuha hỏi

- Rồi! Thôi mình vô lớp đi, tớ cần chép lại bài ngày hôm qua – Ran đi thẳng vào trường

Rồi cả bọn kéo nhau vào lớp, khi đi ngang qua lớp của Shinichi thì Ran liếc khẽ qua nhắm tìm kiếm “ cái tên đó “ nhưng cô ko thấy vì Shinichi vẫn chưa vào lớp

- Hey, Ran! Khỏe lại chưa? – Kaito thấy Ran đứng trước cửa nên chạy ra

- Chào Kaito, tớ khỏe nhiều rồi, cám ơn cậu – Ran đáp 1 cách lịch sự

- Này, bạn cô ko có việc gì rồi nên cô có cần xin lỗi tôi về cái tát hôm wa ko đấy? – Hattori nhìn Kazuha

- Anh muốn tôi tát thêm 1 cái nữa ko hà? – Kazuha liếc thẳng vào Hattori làm anh chàng nhớ lại cái tát hôm qua nên đành nín thinh vì anh ko muốn tối nay về lại phải lăn hột vịt nữa ^^!

- Thôi tụi mình về lớp đi – Aoko lên tiếng

- Ừhm, chào các cậu – Ran vẫy tay rồi đi về lớp

Buổi học trôi qua rất nhẹ nhàng và vui vẻ. Khi ra về thì Ran định đi qua lớp kế bên để cám ơn Shinichi – đó là quyết định cuối cùng khi cô suy nghĩ trong suốt cả buổi học.

Nhưng khi thấy Shinichi đứng trước cửa lớp thì bỗng nhiên cô khựng lại mà ko bước tới vì cô nghĩ trong lúc này nhìn cậu ấy thật đẹp – 1 vẻ đẹp mà trước h cô ko phát hiện ra….

shinichi.jpg


- Ran! Làm gì đứng như trời trồng vậy – Sonoko đi lại

- À ko có gì, tớ đứng đợi các cậu thôi – Ran trả lời nhưng ko quay lại

- Thiệt ko? Mà cậu đang nhìn cái gì đến nỗi ko quay lại nhìn tớ vậy – Sonoko thấy Ran như vậy nên nhìn theo hướng của Ran còn Ran thì im lặng ko nói gì

Ran-Mori-und-Sonoko-Suzuki.jpg


- Á À, biết rồi nha… - Sonoko chọc Ran

- Hả? Ko ko có gì đâu cậu đừng nghĩ bậy. Tớ…. – Ran giật mình sau câu nói của Sonoko

- Tớ sao? Tớ kết cậu ấy hả? – Sonoko cười gian xảo

- Ko có mà – Ran đỏ mặt – Tớ …chỉ muốn qua cám ơn cậu ấy chuyện hôm qua thôi

- Có chuyện gì vậy? – Aoko và Kazuha đi lại

- À ko có gì đâu, chả là Ran nhà ta đã biết rung động rồi - Sonoko tiếp tục chọc Ran

- Sao? Là ai mà số đỏ quá vậy? – Kazuha hào hứng

- Là anh chàng thám tử đẹp zai Shinichi Kudo chớ ai! – Sonoko cười

- Hả? Thật ko? – Aoko và Kazuha đồng thanh

- Ko có đâu, mấy cậu đừng nghe Sonoko nói bậy. Tớ chỉ muốn qua cám ơn cậu ấy về chuyện hôm qua thôi – Ran lấp liếm

- À ra vậy – Aoko và Kazuha cười ranh mãnh

Tiếng la đồng thanh của Aoko và Kazuha làm chấn động đến tai của 4 anh chàng hotboy và cả 4 bước lại chỗ các nàng hotgirl đang đứng

- Có chuyện gì mà mấy cô la dữ vậy? – Shinichi hỏi

- À ko có gì, chúng tôi chỉ đang bàn luận 1 số vấn đề trong lớp thôi – Ran trả lời nhưng ko nhìn thẳng vào Shinichi

- Mà cô khỏe lại chưa? – Shinichi nhìn thẳng vào Ran

- Tôi khỏe rồi, mà tôi muốn….muốn…. – Ran ấp úng vì cô ko biết nói sao

- Có chuyện gì àh?

- Àh ko, tôi chỉ muốn….muốn c-á-m-ơ-n anh về chuyện hôm qua thôi – Ran cố gắng rặn 2 chữ “ cám ơn “

- Chuyện hôm qua là chuyện gì? – Shinichi hỏi ngây thơ

- Thì là chuyện hôm qua anh bế cô bạn tôi vào phòng y tế đó – Sonoko chen vào

- À là chuyện đó hả. Ko có gì đâu chỉ là hôm qua tôi thấy cô nằm chèm bẹp dưới sàn nên tôi giúp cô để cô khỏi mất mặt với các fan nhóm hoygirl thôi – Shinichi nói như vậy nhưng trong lòng anh thì lại nghĩ khác và cái cảm giác đó vẫn còn lại trong anh vì đứng trước mọi người anh ko có can đảm nói thật

- Cái gì? Nằm….chèm….bẹp á? – Ran tức giận

- Ừ thì chèm bẹp – Shinichi chọc Ran

- Cậu…. – Ran hơi thất vọng nên ko biết nói gì nữa

- Cậu nói hơi quá đó, cô ấy đâu có chèm bẹp như cậu nói – Kaito lên tiếng bênh vực Ran

- Thôi mình đi – Ran quay đi vì cô ko muốn nhìn thấy Shinichi lúc này

- Ran! Đợi tớ với – cả 3 Sonoko, Aoko và Kazuha chạy theo

Ran bước đi trước sự ngạc nhiên của nhóm hotboy và ko ai hiểu tại sao đang nói chuyện mà Ran lại đi như vậy. Câu trả lời chỉ là cô ko muốn thấy Shinichi lúc này và lại cãi nhau với Shinichi………..


Chương V: Nô lệ hay Đính hôn?

3339603745_b502f5a5f1.jpg


Tối hôm đó sau khi Sonoko về đến nhà thì cô nghe đc 1 tin động trời mà cô ko thể nào tin đc chuyện đó lại xảy ra với cô

- Có gái cưng của mẹ về rồi àh? – Bà Suzuki chạy ra

- Í! Có chuyện gì mà hôm nay mẹ xưng hô thấy ghê quá zậy? – Sonoko le lưỡi ớn lạnh

- Zô đây zô đây, ba mẹ có 1 sự bất ngờ cho con – bà kéo tay Sonoko vào trong
Sau khi Sonoko và bà Suzuki yên vị trên chiếc ghế sa-lông lớn nhất nhà thì ba cô – ông Suzuki mới lên tiếng

- Hôm nay ba muốn con đi xem mắt 1 người! – ông nói quả quyết

- HẢ? CÁI GÌ? XEM MẮT? – Sonoko la lớn

- Ừhm, đó là chuyện trước khi con sinh ra và hôm nay ta phải thực hiện lời hứa đó – bà Suzuki nói theo chồng

- Ko đời nào con đồng ý đâu. Vì mẫu người mơ ước của con phải là 1 người cao ráo, đẹp trai, ga-lăng & lịch sự với phụ nữ ( chợt cô nghĩ đến Kaito )

- Yên tâm! Ba đã gặp cậu ta rồi, đúng như con mong muốn – ông Suzuki cười

- Thật ko? – mắt cô mừng rỡ nhưng sau đó lại đổi ý ngay – mà thôi, con ko đi đâu

- Sao vậy?

- Vì dù hắn có như ba nói đi nữa thì con ko thể nào có đc tình cảm với 1 người chưa từng gặp bao h – Sonoko cảm thấy ngán ngẩm bởi cuộc xem mắt bất ngờ này

- Ko đc, dù ko chịu con vẫn phải đi, ba đã hẹn người ta hết rồi. Con lên thay đồ mau, ba cho con 30’ đó – ông nói chắc nịt

- Ba….. - Sonoko nhìn ba mình với vẻ ko đồng ý nhưng thấy ông qua nghiêm nên cô đành miễn cưỡng lên lầu thay đồ

1h sau gia đình Suzuki đã có mặt tại điểm hẹn

- Sao mà lâu qua vậy? – Sonoko nhìn đồng hồ

- Con chờ chút đã, đừng có nôn quá như thế chứ - bà Suzuki cười rồi nhìn ra cửa – A, họ đến rồi kìa

Sonoko nhìn ra cửa xem cái tên đó có như ba nói hay ko, ai ngờ trong 1 buổi tối mà cô lại có 2 lần đứng tim

-A…Anh….. – Sonoko ko nói nên lời khi người ngồi cùng bàn với mình lại là anh chàng sợ con gái – Makoto Kyogoku

- Chào cô, chào 2 bác, cháu tên là Makoto Kyougoku – Makoto lễ phép lịch sự như chưa bao h gặp Sonoko

- Chào cháu – ông Suzuki liếc xéo Sonoko ý nói con chưa chào người ta đấy

- Chào 2 bác, chào anh, cháu tên là Sonoko Suzuki – Sonoko hiều đc ý ba mình nên cô miễn cưỡng lễ phép

- Chào cháu, càng lớn càng đẹp gái đấy – ông Kyougoku cười

Sonoko mặc kệ lời khen của bên “ nhà trai “ và mặc kệ những gì bố mẹ cô đang nói vì lúc này cô đang nghĩ lại lời ba nói khi nãy ….ôi trời….theo suy nghĩ cô thì nó hoàn toàn trái ngược

- Sonoko này, cháu đang học trường nào? – bà Kyougoku hỏi

- Dạ? – Sonoko giật mình – Dạ, cháu đang theo học trường Teitan ạ

- Ồ trùng hợp quá nhỉ, thằng Makoto nhà bác cũng học ở đó đấy! Vậy là cháu với nó có gặp nhau ở trường bao h chưa? – bà Kyougoku mừng rỡ với câu trả lời của Sonoko

- Dạ, rồi… - Sonoko nói lí nhí

- Vậy thì hay quá – ông Kyougoku nhìn sang ông bà Suzuki rồi gật đầu bí hiểm

- À hay 2 đứa ra ngoài nói chuyện đi, ở đây có vẻ hơi ngại nhỉ? – ông Suzuki đề nghị

- Dạ vâng – Sonoko mừng húm khi nghe ba mình nói vậy vì cô đã muốn đi ra ngoài từ nãy giờ

Rồi Sonoko nhanh chân chạy ra ngoài mặc cho Makoto chạy theo. Cô ra công viên ngồi trên chiếc ghế xích-đu để thưởng thức gió trời

- Wow! Đã quá – Sonoko vươn tay la lớn

- Ngồi trên đó làm cho cô vui dữ vậy sao? – Makoto ngồi bên chiếc ghế đá nói qua

- Chứ sao! Mà tôi ko ngờ người tôi đi xem mắt lại là 1 người sợ con gái như anh đó nha! – Sonoko liếc sang

- Còn tôi thì biết trước là cô rồi! – Makoto phản bác lại

- Vậy sao anh lại còn đồng ý chứ? – Sonoko nhìn Makoto

- Vì tôi cũng như cô bị ép buộc thôi – Makoto cười khẩy

- Sao anh biết tôi bị ép buộc?

- Chuyện đó đơn giản thôi mà ^^ _ Makoto cười bí hiểm

- Thì cứ cho là vậy nhưng tôi báo cho anh biết trước là anh đừng có mơ là tôi sẽ đính hôn với anh – Sonoko nhìn lên trời

- Tại sao? Tôi có gì ko tốt àh? – Makoto tự ái khi bị Sonoko xem rẻ

- Đơn giản là vì anh ko đủ tiêu chuẩn của tôi

- Tiêu chuẩn của cô là như thế nào?

- Thì phải đẹp trai, cao ráo, ga-lăng và lịch sự. Ví dụ như là anh chàng Kaito bạn của anh đấy!

- À thì tôi công nhận là tôi ko đủ tiêu chuẩn đó mà tôi có đc 1 thứ mà Kaito ko thể nào sánh đc – makoto vênh mặt

- Là cái gì?

- Thì là về võ nghệ! Cô đừng quên tôi đã đoạt giài karate tòan quốc đấy nhé

- Xời tưởng gì, cái thứ đó thì Ran – bạn tôi cũng có vậy

- Ran làm sao đấu lại tôi, cô ấy là con gái mà

- Gái thì sao chứ? Bộ hễ là con gái là sẽ yếu hơn con trai àh?

- Chứ sao? Bây h cô dám cá cược với tôi ko?

- Cá gì?

- Thì trường ta sắp tổ chức 1 cuộc thi karate dành cho học sinh mình, nếu bạn cô thua tôi trong cuộc thi đó thì cô sẽ phải đính hôn với tôi!

- Còn nếu bạn tôi thắng?

- Thì tôi sẽ làm nô lệ cho nhóm cô suốt đời. Vậy là cô lời quá rồi

- OK! Tôi đồng ý – Sonoko cười – Thôi bây h tôi phải về đây, trời tối rồi

- OK, bye cô. Nhớ lời tôi nói đó

Sonoko chạy đi và vẫy tay lại chào Makoto.

Sáng hôm sau

- Ran! Ran! – Sonoko thở gấp khi phải chạy thẳng lại chỗ Ran đang đứng trong trường

- Có chuyện gì mà cậu chạy gấp dữ vậy? – Ran lấy khăn giấy đưa cho Sonoko

- Trường mình sắp tổ chức cuộc thi karate phải ko?

- Ừhm mà chi zậy

- Trong cuộc thi đó, cậu nhất định phải thắng – Sonoko nhìn Ran

- Tại sao? - Ran ngạc nhiên trước câu nói của Sonoko

Từ xa thì Kazuha và Aoko đi lại

- Chào! 2 người đang nói chuyện gì vậy? – Kazuha cười tươi

- Tớ cũng chẳng biết. Tự dưng Sonoko bảo tớ phải thắng trong cuộc thi karate sắp tới

- Cậu dư sức thắng mà – Aoko cười rồi cô nghĩ lại - Ủa mà sao Sonoko lại kêu như vậy?

- Thì là…. – Sonoko kể lại câu chuyện tối qua cho đám bạn của mình nghe
Sau khi nghe xong thì mắt chữ O, mồm chữ A của Ran, Kazuha và Aoko hoạt động hết cỡ

- Có chuyện vậy thật sao? – Ran ngạc nhiên

- Ừhm nên cậu nhất định phải thắng – Sonoko

- Đúng đó Ran, cậu ko thể để Sonoko đính hôn với cái tên sợ con gái đó – Aoko hùa theo

- Tớ….nhưng với Makoto tớ sợ địch ko nổi – Ran suy nghĩ

- Sao lại ko nổi, cậu với hắn ngang nhau mà – Kazuha

- Biết là vậy nhưng Makoto là con trai nên sức của cậu ấy mạnh hơn tớ!

- Ko sao, tớ tin là cậu thắng – Sonoko chắc nịt

- Ừhm để tớ cố gắng xem sao. Thôi, vào lớp
Ran kéo đám bạn của mình vào lớp

Trước cửa lớp của nhóm hotgirl hôm nay thì có nhóm hotboy tự nhiên đứng ở đó làm tụi con gái trong trường cứ vây lấy làm 4 cô nàng ko tài nào bước vào đc. Khó khăn lắm 4 nàng mới chen vào đứng trước mặt 4 anh chàng

- Này này, mấy người gây tắc nghẽn giao thông quá đấy nhé – Aoko tức giận

- E hèm! – Shinichi hắng giọng – Chúng tôi qua đây chỉ muốn làm rõ 2 việc

- 1 là chuyện hôm qua đang nói chuyện với chúng tôi thì tại sao các cô bỏ đi ko nói tiếng nào…. – Hattori tiếp lời Shinichi

- 2 là chuyện tối hôm qua giữa cô bạn Sonoko của các cô và anh bạn Makoto của chúng tôi – Kaito tiếp lời

- Tôi thay mặt tất cả trả lời: 1 /chuyện hôm qua là tôi ko còn gì để nói nên mới đi. 2 / chuyện đó mấy anh nên hỏi rõ anh bạn Makoto thì hơn. – Ran trả lời ngắn gọn

- Vậy bây h mấy anh có thể nhường chỗ cho chúng tôi vào lớp chứ? – Sonoko lấy tay đẩy Shinichi qua vì anh chàng đứng ngay cái cửa lớp.

- Ê này…. – Kaito gọi theo nhưng thật đáng tiếc cái cửa lớp đã đóng sầm lại

Thế là 4 anh chàng đành phải đi vào lớp vì tiếng trống đã vang lên…..


Chương VI: Hội nghị quán ca-fe

200_aoko20nakamori201.jpg


Đến h tan học thì 1 lần nữa trước cửa lớp của các nàng lại bị các chàng án ngự

- Cái gì nữa đây trời! – Ran ngán ngẩm

- Thì vẫn là chuyện lúc sáng, tụi tôi chưa nói xong mà các cô đã bay vô lớp rồi – Shinichi đứng dựa cửa, nhưng cái dựa cửa này ko làm cho Ran thấy thích như lúc trước mà bây h cô nàng lại thấy đáng ghét

- Chuyện đó Ran đã nói xong hết rồi mà. Các anh nghe ko hiểu sao? – Kazuha nạt

- Thì ko hiểu mới qua hỏi cho rõ, chứ nếu hiểu thì tụi tôi đâu cần nhọc công mất sức qua hỏi chứ - Hattori nhìn Kazuha

- Hừm nói zậy các anh nên lấy tên CLB là H-Ộ-I-N-H-Ữ-N-G-N-G-Ư-Ờ-I-N-G-Ố-C đi – Kazuha la lớn vào mặt Hattori

- Cô…. – Hattori vuốt ngực nén cơn tức giận

- Thôi thôi cho tôi xin đi 2 người! Gặp là cãi gặp là cãi ko biết chán sao? Nếu chúng ta còn đứng đây nữa thì sẽ gây náo loạn cái trường này mất! – Kaito lên tiếng giản hòa

- Đúng đó, theo tôi thì chúng ta nên kiếm 1 cái quán nào đó để nói cho tiện – Makoto đề nghị

- Thôi đc, vậy đến nhà tôi đi…. – Ran chưa dứt câu…

- Cái gì? Nhà cô á? – Hattori la lên

- Cậu nghe Ran nói hết đi đc ko? – Kazuha lườm Hattori

- Dưới nhà tôi có quán Poirot Café đc lắm – Ran ra ý kiến

- Thôi đc, vậy chúng ta đi.

Rồi cả bọn kéo đến nhà Ran, í nhầm quán café dưới nhà Ran ^^. 15’ sau tất cả đã có mặt đông đủ

- Các cậu vô trước đi, tớ lên nhà cất cặp cái rồi xuống liền. Các cậu đưa cặp đây tớ cất luôn cho, tí lên lấy về - Ran nhìn

- Ừhm, chứ cầm nó vướng víu quá – Aoko lấy cặp của Kazuha và Sonoko rồi đưa cho Ran

- Này sao cô ko giữ giùm chúng tôi luôn – Hattori lên tiếng

- Cậu có mà mơ á! Phòng tôi ko có chỗ đâu mà chứa cặp các cậu – Ran quay lại

- Xí! – Hattori lè lưỡi

- Thôi vào! Đứng đây ko mỏi chân àh? – Shinichi đẩy cửa quán rồi vào trước

5’ sau thì cả bọn đã yên vị trên chiếc ghế ngồi trong quán, có cả Ran nhé

- Hi chị Azusa! – Ran cười nhìn chị phục vụ – rồi cô quay sang đám bạn – các cậu uống gì?

- Tớ uống đá chanh luôn. Còn Aoko và Sonoko? – Kazuha quay sang hỏi

- Cho tớ và Sonoko ca-fe sữa -Aoko

- Còn mấy cậu? – Ran nhìn sang đám con trai đang chằm chằm vô cái Menu

- 4 chai Pepsi – Shinichi đóng gập cái menu lại. Còn 3 đứa kia cũng gật đầu theo

- Vậy chị cho em 2 đá chanh, 2 ca-fe sữa và 4 Pepsi! – Ran đưa tất cả Menu cho Azusa

- Rồi, em đợi tí, 10’ có liền – Azusa cười tươi và đi vào trong

Đúng 10’ sau chị Azusa đem nước ra cho tất cả

- Hừm – Shinichi hắng giọng – chúng ta quay về chủ đề chính đi

- Thôi đc – Ran uống 1 ngụm nước rồi nói – Chuyện thứ nhất xem như ko còn gì để nói nữa, bây h chúng ta chỉ bàn chuyện của Sonoko và Makoto thôi

- Cũng đc. Mà mấy cô tính sao về cái điều kiện đó – Hattori

- Thì như Makoto nói là nếu Ran thua thì tôi phải đính hôn với anh ta… - Sonoko nói

- Còn nếu Ran thắng thì Makoto phải làm nô lệ cho nhóm chúng tôi suốt đời – Aoko nói tiếp

- Khoan! Tôi muốn thay đổi chút đỉnh – Makoto lên tiếng

- Anh nói đi – Kazuha

- Nếu tôi thắng thì Sonoko sẽ phải đính hôn với tôi còn phải chấp nhận 1 đk mà tôi đưa ra

- Đk gì? – Sonoko hồi hộp

- Tới lúc đó tôi sẽ nói

- Ê khoan, nếu như vậy thì phải thêm 1 đk nữa nếu Ran thắng – Aoko lên tiếng

- Thôi đc, tôi đồng ý! Mấy cô nói đi

- Ừhm nếu tôi thắng thì ko phải chỉ mình anh làm nô lệ cho chúng tôi mà là TẤT CẢ 4 người các anh sẽ phải làm NÔ LỆ cho chúng tôi – Ran nói lớn

- CÁI GÌ? KO BAO GIỜ - Hattori và Shinichi đứng dậy

- E hèm 2 người bình tĩnh nào! 4 người các anh chỉ làm nô lệ cho chúng tôi đến khi nào chúng tôi lập gia đình thôi chứ ko phải là suốt đời – Ran nhắc

- Trời có khác gì đâu, biết khi nào mấy cô lập gia đình chứ? Mà như các cô thì càng khỏi hy vọng rồi - Hattori

- Cứ cho như anh nói đi thì các anh sẽ phải làm nô lệ cả đời đấy – Aoko phá lên cười

- Thôi đc, tôi đồng ý – Makoto lên tiếng

- Ko! Ko! Tôi ko đồng ý – Shinichi xua tay

- Tôi cũng vậy. Chuyện này nếu thắng tôi cũng đâu có lợi gì đâu – Hattori hùa theo

- Tôi đồng ý với Makoto! – Kaito giơ tay lên rồi quay sang 2 anh bạn khó chịu của mình – Này nếu các cậu ko đồng ý thì đứng có hòng mà đi đc về nhà nhé

- Là sao? – Shinichi và Hattori ra vẻ khó hiểu

- Thì cứ nhìn xuống chân đi rồi biết – Kaito cười mỉm

- Sao lại thế này? Tên đạo chích kia! Trả giày lại cho bọn tôi – Shinichi và Hattori la

Nhóm Hotgirl thấy Shinichi và Hattori như vậy liền phá lên cười

- Đc thôi! Vì chúng ta là bạn bè mà nên tớ sẽ trả lại giày cho các cậu để các cậu còn giữ đc tí thể diện của mình. Còn Makoto thì sao? Các cậu phải cho hắn tí thể diện chứ! – Kaito thuyết phục

Ngồi suy nghĩ 1 lát thì Shinichi mới lên tiếng

- Thôi đc, tớ đồng ý!

- Còn Hattori? – Kaito nhìn sang

- Tớ….thôi đc! Tớ đồng ý – Hattori nói với vẻ mặt ỉu xìu

- OK! Quyết định vậy nha. Thôi các cậu uống nước đi – Sonoko cười tươi

Cả bọn đang chuyện tròn “ vui vẻ “ thì bỗng…

- Ran! Ran!

Ran quay ra cửa thì thấy bố mẹ cô. 2 người bước vào quán

- Con làm gì ở đây vậy? – mẹ cô – bà Kisaki hỏi giọng nhẹ nhàng

- Dạ, con đi uống nước với mấy người bạn – Ran cười

Ông Mori nhìn vào bàn Ran thì ông thấy “đối thủ” của mình

- Á! Shi….nni…. chi – ông lấp lửng

- Dạ chào bác ạ - Shinichi cười tươi

- Mi…mi làm gì ở đây?

- Dạ, uống nước thôi chứ ko có gì đâu ạ - Shinichi ^^

- Con quen hắn hả Ran? – ông quay sang con gái iu của mình

- Dạ vâng! Bạn cùng trường với con

- Ko đc, bố cấm con quen hắn!

- Cái ông này, con quen bạn bè là điều tốt chứ sao lại cấm – bà Kisaki vỗ vào lưng chồng

- Nó muốn quen ai thì quen nhưng ko đc quen cái tên thám tử trẻ con này!

- Hihi coi bộ ông ko phá án lại người ta thì đâm ra ghét à? – bà Kisaki cười rồi quay sang Ran – Mẹ rất vui khi con quen đc rất nhiều bạn như thế này, nhìn đứa nào cũng thông minh, đẹp trai đẹp gái

- Dạ, cám ơn mẹ! ^^

- Bà…

- Thôi con ở chơi với mấy bạn, mẹ lên nhà đây. – bà quay sang – Chào các cháu nhé – Đi thôi

- Vâng! Chào 2 bác ạ! - Cả bọn

Rồi ông bà Mori đi lên nhà mình…..

- Sao ba cậu có vẻ hằn học Shinichi quá vậy? – Aoko

- Thì tại hắn phá đc vụ án mà vụ án đó ba tớ thụ lý nhưng ko phá đc, thế là ghét thôi – Ran

- Chứ sao! Thám tử Mori sao lại sánh đc với tôi – Shinichi vênh mặt

shinichi1.jpg


Ran thấy Shinichi nói vậy liền tạt nguyên ly trà đá lên mặt Shinichi làm anh chàng sặc sụa còn cả bọn đc 1 trận cười vỡ bụng…………
 
Thỏa theo yêu càu của pà con!!!:KSV@01:

Chương VII: Đòn Karate quyết định

makoto0oc-1.jpg


Sáng sớm mai vô trường thì cả bọn đều thấy khác lạ trong người mà ko hiểu vì sao….rồi bất chợt 1 tiếng nói vang lên làm cả bọn giật mình

“ Loa Loa Loa – trường chúng ta sắp tổ chức cuộc thi Karate dành cho học sinh nên cô mời 2 nhóm CLB đứng đầu trường ta lên phòng giám thị để nhận nhiệm vụ cho mình – Loa loa loa”

À thì ra đó là tiếng của cô giám thị Haibara Ai. Dường như tiếng nói đó có tác động rất mạnh đến 2 CLB nên chưa đầy 1’ sau cả 8 người đều có mặt tại phòng giám thị

- Ồ sao lần này các em đến nhanh vậy, cô mới để cái Loa xuống là các em có mặt rồi
– Haibara ngạc nhiên

- Dạ! Chào cô ạ! – Cả bọn lí nhí

- Coi bộ cuộc thi lần này rất quan trọng với 2 em hả? – cô Hai nói

- Dạ! Sao ạ? – Sonoko và Makoto giật mình

- Em sao vậy Sonoko? Ý cô nói là Ran và Makoto cơ mà? – cô nhìn Sonoko

- Dạ…dạ ko có gì đâu ạ! - Sonoko xấu hổ

- 2 em đang tranh chức vô địch toàn trường mà đúng ko? Mà cuộc thi này thì sẽ quyết định chức hiệu đó sẽ thuộc vào tay ai với lại giải thưởng cũng hấp dẫn lắm – cô Hai cười bí ẩn

- Gìải thưởng đó là gì ạ? – Ran thắc mắc

- Hì…tới lúc đó các em sẽ biết – Haibara chuyển đề tài – Thôi! Bây h cô phân công cho các em đây

Cả bọn hồi hộp chờ đợi và lắng nghe cô giám thị

- Shinichi và Sonoko sẽ phụ trách ghi tên những bạn nào đăng ký tham gia cuộc thi! – cô Hai đưa tờ giấy phụ trách cho Shinichi và Sonoko – Kazuha và Hattori sẽ phụ trách xem xét sân đấu cũng như sân tập cho các thí sinh…

- Hả? – Kazuha và Hattori la lên

- Sao? Có chuyện gì àh? – cô Hai quay sang

- Dạ, cô có thể phân công em với Aoko hoặc Kaito cũng đc chứ đừng phân cho cái tên này – Kazuha năn nỉ cô Hai

- Xí, cô tưởng tôi thích làm chung với cô lắm àh? – Hattori châm Kazuha

- Ko đc! Mọi việc cô đã phân xong hết rồi, mỗi nhóm làm phải có 1 trai và 1 gái mới hợp sức làm nhanh đc – giọng cô Hai quả quyết và đưa bảng phụ trách cho Kazuha giữ

- Nhóm còn lại là phụ trách về kháng đài và ghế ngồi của các Cổ Động Viên cũng như Vận Động Viên và các thầy cô là Aoko và Kaito – cô Hai đưa bảng phụ trách cho Aoko

- Vâng ạ! – Aoko gật đầu

- Còn Ran và Makoto làm việc gì vậy cô? Shinichi thắc mắc khi không nghe cô Hai nhắc đến 2 người đó

- 2 em đó không phải làm gì hết và việc duy nhất họ làm là phải luyện tập thật chăm chỉ vì chức vô địch sắp tới chỉ dành cho người thật sự xứng đáng mà thôi!

- Dạ em biết rồi ạ! – Makoto

- Em sẽ cố gắng luyện tập! – Ran

- Tốt! Thôi các em về làm nhưng công việc của mình đi. Chỉ còn 1 tuần nữa là cuộc thi sẽ diễn ra đó – cô Hai nhắc nhở

- Vâng! Chào cô ạ

- Ừhm chào các em

Rồi cả bọn ra khỏi phòng giám thị và mất dạng sau cánh cửa ấy!

Thời gian sau đó thì công việc của các nhóm cũng bắt đầu hoạt động nhưng các nhóm mà gây ồn ào nhất có lẽ là nhóm của Kazuha và Hattori bởi cơ bản 2 người này gặp là cãi! Kazuha đưa ra ý gì thì đều bị Hattori phản bác và ngược lại!

Nhưng thời gian cũng thấm thoát thoi đưa, ngày thi đấu cũng chính thức đc bắt đầu
Sáng ngày hôm ấy ai ai cũng hồi hộp trong lòng mà người lo sợ nhất có lẽ là Sonoko vì cuộc chiến này liên quan đến vận mệnh sau này của cô nhưng người quyết định cái vận mệnh đó thì thuộc về Ran và Makoto

“ Mời tất cả các thí sinh của chúng ta trở về trong kháng đài để chuẩn bị! Còn các bạn cổ động viên thì ngồi ngay phía trước sàn đấu vì chúng ta sắp đc chứng kiến 1 cuộc thi lớn nhất trường ta “ , giọng cô giám thị Haibara vang khắp trường

- Thôi tớ vào nha – Ran

- Ừh cố lên đó, bọn tớ đi kiếm chỗ ngồi tốt để đợi tin tốt từ cậu – Sonoko nháy mắt

- OK! – Ran cười với nhóm bạn mình rồi chạy đi

Từ xa ông bà Mori đi lại quầy nước

- Chào cháu! Cháu có biết cô bạn tên Ran Mori ko? – bà Kisaki cười thân thiện nhìn Kazuha bởi cô bạn này đang đi mua nước

- Dạ biết! 2 bác phải là ba mẹ Ran ko ạ? – Kazuha phát hiện ra

- Đúng rồi, ssao cháu biết? – bà Kisaki ngạc nhiên

- Dạ lúc trước tụi cháu đi uống nước dưới nhà Ran nên có gặp bác qua

- Àh bác nhớ rồi! Mà lúc ấy bác thấy có nhiều đứa lắm mà, sao có mình cháu vậy?

- Dạ mấy bạn ấy ngồi trên kia còn cháu thì đi mua nước. Ran thì đi vô trong khán đài chuẩn bị rồi ạ! – Kazuha cười tươi

- Thôi, bác cháu mình lên đó luôn đi. Mà cháu tên gì?

- Dạ cháu tên Kazuha Toyama ạ!

- Ừhm cháu dễ thương lắm. Thôi mình đi

- Vâng ạ

10’ sau thì trận đấu bắt đầu diễn ra và dĩ nhiên Ran và Makoto dễ dàng vượt qua các đối thủ cùng trường chỉ trong 5’ đầu tiên và cùng nhau bước vào trận chung kết…

- Tuyệt lắm Ran! – Sonoko đưa cho Ran ly nước

Ran cười và đón lấy ly nước từ Sonoko

- Còn trận cuối phải ko Ran? – ông Mori hỏi con mình

- Dạ vâng ạ!

Nhóm Hotboy cũng đi lại chỗ Ran

- Cô chơi tuyệt lắm. – Shinichi vỗ tay

- Còn 1 trận cuối nữa thôi nên cô hãy cố gắng lên nhé – Kaito động viên

- Ừhm cảm ơn.

Đang nói chuyện thì giọng cô giám thị lại vang lên: “ Xin mời 2 thí sinh xuất sắc nhất giải đấu trở về kháng đài để chuẩn bị bước vào trận chung kết “

- Thôi tớ vào trước đây – Ran đưa lại ly nước cho Sonoko

- Ừh cố lên! – cả bọn ( đám con gái + Kaito )

Thế là trận đấu đc mọi người mong đợi nhất đã diễn ra trước sự chứng kiến toàn trường.

Và dường như trong suốt trận đấu thế trận luôn nghiêng về Makoto, ta tưởng chừng Makoto có thế quật ngã Ran bất cứ lúc nào nhưng ý chí thi đấu của Ran ko cho phép điều đó làm cho mọi người đều hồi hộp và lo sợ. Trận đấu chỉ còn lại vòn vẹn đúng 5’ mà vẫn chưa có ai chiến thắng nên sự hồi hộp xen lẫn lo lắng của mọi người càng tăng lên gấp bội. Còn đúng 1’ cuối bỗng Makoto nhìn xuống phía khán đài thì thấy Sonoko ra hết sức cổ vũ cho Ran nên anh bỗng lung lay ý chí và bị Ran quật ngã đúng vào giây cuối cùng của trận đấu

- YEAH! HOAN HÔ! – nhóm hotgirl la lên vì sung sướng nhất là Sonoko

- Trời ạ! Makoto ơi, cậu đưa cả nhóm vào địa ngục rồi – Shinichi và Hattori ôm mặt nghĩ đến chuỗi ngày làm nô lệ nhưng tận sâu trong lòng của Shinichi anh vẫn chúc mừng Ran

Từ phía khán đài đều ồ ạt la lên chúc mừng cho Ran.

Về phần Ran lúc này thì cô đã hoàn toàn kiệt sức vì trước h cô chưa gặp 1 đối thủ nào mạnh như Makoto và nếu như Makoto ko có vài giây lung lay thì cô khó có thể hạ đc anh chàng này

- Xin chúc mừng, chúc mừng nhà đương kim vô địch của chúng ta – cô Hai lên khán đài ôm lấy Ran

- Vâng! Cảm ơn cô ạ! – Ran cười

- Em có cần vài phút để lấy lại sức trước khi giải đc trao ko?

- Dạ, em nghĩ là cần ạ

- Thôi đc, em xuống dưới các bạn đi. 30’ sau thì việc trao giải sẽ chính thức diễn ra

Ran gật đầu rồi đi xuống dưới khán đài

- Cậu tuyệt vời lắm Ran! – Sonoko chạy lại ôm Ran làm cho cả Aoko và Kazuha cũng chạy lại ôm chầm lấy cô bạn mình

- Cám ơn các cậu – Ran nhiệt tình

- Chúc mừng cô! Cô xứng đáng đạt danh hiệu đó – Makoto đi lại

- Tôi nghĩ cũng nhờ anh cả thôi. Cảm ơn anh rất nhiều – Ran bắt tay Makoto

- Ran, con uống tí nước đi này. Con tuyệt lắm – bà Kisaki đưa cho Ran chai nước suối

- Cám ơn mẹ! – Ran nhận lấy chai nước

- Con gái Mori này phải như vậy chứ. Hehehe – ông Mori cười rất ư là tươi ^^

- Chúc mừng cô. – Kaito

- E hèm, chúng ta sắp có 4 nô lệ rồi – Kazuha liếc cười nhìn Hattori

- Ôi trời - Hattori và Shinichi thiểu não

Rồi tất cả mọi người đều bu lại vây quanh Ran chúc mừng nhà ĐKVĐ của trường…..



Chương VIII: Niềm tin từ bạn

images5.jpg


Đúng 30’ sau lễ trao giải đã chính thức đc diễn ra

- Xin mời á quân cuộc thi – Makoto Kyogoku – Cô Hai cao giọng
Makoto bước lên sân khấu nhận giải

- Chúc mừng em

- Cám ơn cô

- Và bây h là giây phút quan trọng nhất, thí sinh đoạt giải quán quân – Ran Mori

Ran bước lên khán đài và theo sau là 1 tràn pháo tay dài ko dứt

- Chúc mừng em, nhà đương kim vô địch của chúng ta

- Cám ơn cô và các bạn – Ran giơ cao chiếc cúp

- Phần thưởng giành cho nhà vô địch của chúng ta là 1 chuyến dã ngoại biển Hawaii dành cho 9 người

- Wow! – dưới khán đài ồ ạt la lên vì phần thưởng quá giá trị

- Đây! Của em! – cô Hai trao phần thưởng cho Ran

- Cám ơn cô

- Cuộc thi đã kết thúc tại đây, rất cám ơn các bạn học sinh, thầy cô và phụ huynh học sinh đã đến tham gia. Trường thpt Teitan xin chào! – cô Hai tuyên bố

Thế là mọi người lần lượt ra về chỉ còn 2 nhóm ở lại dọn dẹp

- Ran! Ran! Cậu chụp với tụi tớ 1 tấm lưu niệm đi – Sonoko lấy chiếc máy ảnh ra

- OK! – Ran cười tươi

- Này Hattori – Kazuha kêu

- Gì?

- Qua đây chụp hình giùm bọn tớ

- Mơ àh? Tui zậy mà đi chụp hình giùm mấy cô!

- H-A-T-T-O-R-I, CẬU NÊN NHỚ LÀ MÌNH ĐANG LÀM “ CHỨC VỤ “ GÌ ĐẦY NHÉ – Kazuha gầm lên

- Hả? - Hattori sực nhớ ra – Ôi trời!! Thôi đc, đưa máy đây

- Này. Chụp cho đẹp đấy – Sonoko đưa máy cho Hattori

- Yên tâm! Bổn thiếu gia mà ra tay thì….

- ….có nước mà cháy hình thôi – Shinichi đi ngang qua chọc Hattori

- Hư! Cậu cứ đứng đó mà xem. - 1 2 3 tách!

- Ồ đẹp thật – Aoko trầm trồ

- À Ran nè – Sonoko quay sang

- Sao?

- Cái vụ đi Hawaii gì đó cậu tính sao? 1 phần có đến 9 người lận đó

- Ừhm tớ định rủ các cậu đi nè

- Hoan hô! Lâu rồi tớ ko đc đi tắm biển – Aoko nhảy cẫng lên

- Còn các cậu có đi luôn ko? – Ran quay sang nhóm Shinichi

- Nếu cậu cho đi thì đi. Chuyện nhỏ mà – Kaito cười trừ

- Phải cho các cậu đi chớ bởi nếu ko có mấy cậu thì ra tới đó ai phục vụ cho bọn tôi? – Kazuha châm chọc

- Thôi zậy tôi ko dám đi đâu. Đi ra tới đó chắc còng lưng ra phục vụ mấy người ko chắc tôi chết – Shinichi ngán ngẩm

- Tôi cũng vậy – Hattori đồng tình

- Thôi thôi nói giỡn vậy thôi, đi chung luôn cho vui. Chứ còn dư vé ra thì uổng lắm - Ran lên tiếng

- Có chắc là mấy cô ko có đàng áp tụi tôi ko? – Hattori

- Hên xui. Hehe – Kazuha cười bí hiểm

- Trời ạ! – Shinichi

- Vậy là chúng ta có 8 người rồi, còn dư ra 1 vé nè – Aoko tính nhẩm

Ran nghe Aoko nói vậy thì cô bỗng im bặt như đang suy nghĩ gì đó

- Ran! Cậu ra đây vớ tớ 1 tí đi – Sonoko kéo Ran ra phía xa đủ để bọn kia ko nghe đc những j 2 người nói

Sonoko_Ran23.jpg


- Ran nè, cậu có mời Araide luôn ko? – Sonoko nói nhỏ như hiểu đc suy nghĩ bạn mình

- Tớ…tớ đang suy nghĩ vì anh ấy đang đi công tác ở đâu đó tớ cũng ko rõ nữa – Ran lấp lửng

- Cái tên đó chừng nào gặp lại tớ cho hắn biết tay. Mà cậu có liên lạc gì với Araide ko?

- Mấy bữa nay tớ gọi suốt nhưng ảnh ko bắt máy…..

- Thôi cậu đừng có nói dối tớ, thật ra cậu với Araide đã ko liên lạc từ lâu rồi phải ko?...

Ran khẽ gật đầu

- Tối nay cậu về gọi lại cho hắn lần nữa để xem hắn nói thế nào? Cậu ko thể chờ đợi hắn mãi như thế đc. 1 là chia tay còn 2 là hắn phải quay về đi chuyến dã ngoại này – Sonoko nói chắc

- Nhưng, tớ….tớ ko muốn chia tay – Ran rưng rưng nước mắt

- Chậc! Sao mà cậu thương hắn dữ vậy! Cậu phải cứng rắn lên, chuyện này cũng phải có điểm dừng chứ, ko lẽ cứ như thế hoài sao?

- Ừhm, tớ nghe lời cậu vậy. Chứ cứ như vậy hoài tớ cũng thấy mệt mỏi lắm – Ran như hiểu ra vấn đề

- Như vậy mới đúng là bạn tớ chứ! – Sonoko cười tươi

- Thôi mình đi lại đó phụ dọn dẹp đi

- Ừh
…………………………………………

Tối đó tại nhà Ran

- Con có ai đi cùng chuyến đó chưa? – bà Kisaki nhẹ nhàng hỏi

- Dạ đủ hết rồi ạ!

- Thằng Araide có đi cùng ko? Lâu rồi mẹ ko thấy nó ghé chơi!

- Dạ chắc tại ảnh bận đi công tác nên ko qua đc. Tối con gọi thử xem ảnh có đi đc ko? - Ran giấu chuyện mẹ mình

- Ừh, mà tuần sau là bắt đầu đi phải ko con? – ông Mori vừa xem tivi vừa hỏi

- Dạ, vâng. Đi nguyên tuần đó luôn ạ - Ran khoe

- Sướng vậy. Cho ba đi với. Ở ngoài Hawaii chắc có…. – ông Mori đang suy nghĩ “ bậy bạ”

- Có cái đầu ông này – bà Kisaki đánh lên lưng chồng mình – Con nó đi chơi với bạn ông đòi theo làm gi hà?

- Thì tưởng….

- Tường gì hả?

- Tưởng con nó dư vé thì cho tôi theo, lâu rồi tôi ko đc tắm biển – ông Mori cười gian

- Ông đừng có mà qua mặt tôi. Coi chừng ông đấy. Ran… - bà Kisaki quay sang thì ai ngờ cô nàng đã đi vào phòng từ lúc nào rồi

Trong lòng Ran lúc này đang rối bời lên bởi những câu nói của Sonoko nhưng cô nghĩ bạn mình nói đúng vì mình cũng ko thể cứ như thế mãi đc. Rồi cô nhấc đt lên, nhẹ nhàng bấm số..

……

Tút….tút….tút – đây đã là cuộc thứ 5 rồi nhưng đầu đây vẫn chưa có ai trả lời. Cô kiên nhẫn gọi lại thêm vài lần nữa
…..

- Tút….Alô, Araide xin nghe – Ôi may quá, đến cuối cùng cô cũng có thể nói chuyện với người mà cô muốn nói nhất, nhưng cuộc nói chuyện này ko như cô mong đợi…

- Alô! Là em – Ran đây – Anh Araide à em có chuyện muốn nói ……
 
Chương IX: Nước mắt lặng lẽ rơi!

haibaraqd6.jpg


Sáng sớm hôm sau Ran đến lớp rất sớm và cô ngồi vào bạn học của mình, nhìn ra cửa sổ và suy nghĩ đăm chiêu, cho đến khi Sonoko bước vào lớp

- Ran! – Sonoko kêu lớn làm Ran giật mình quay lại – Sao cậu vô sớm thế? Chuyện hôm qua tớ nói sao rồi?

Ran_Sonoko_class.jpg


- À…tuần đó anh Araide bận đi công tác ở Osaka nên ko đi cùng đc – Ran trả lời với tâm trạng buồn

- Hừm, cái tên này, cậu chia tay với hắn đi là vừa đấy. Vậy còn 1 vé cậu tính sao? – Sonoko tức

- Hì, chắc tớ sẽ mời cô Haibara! – Ran cười trừ rồi đứng dậy - Thôi, tớ xuống căn-tin mua tí đồ đây


Rồi Ran chạy vọt ra khỏi lớp làm cho Sonoko ko kịp phản ứng gì bởi cô nàng bây h ko muốn nghe ai nhắc đến Araide. Cô chạy nhanh, rất nhanh và ko màng đến bất-cứ-ai đang nhìn mình trong đó có cả Kazuha, Aoko và cả nhóm hotboy. Họ thấy Ran, kêu Ran nhưng cô nàng dường như ko nghe gì cả, cô chỉ cắm đầu chạy, chạy đến bất cứ chỗ nào cô có thể dấu đc, dấu những hàng nước mắt đang chảy dài của cô….

Lúc đó, ở ngoài hành lang trước cửa lớp của 2 nhóm…

- Này, Sonoko! Ran đi đâu mà chạy dữ vậy? – Aoko lên tiếng

- Cậu ấy nói xuống căn-tin mua đồ gì đấy – Sonoko

- Xuống căn-tin thôi mà làm gì cô ấy chạy như bị ma đuổi ấy! – Kaito nhớ lại

- Ừh, tôi cũng có kêu nhưng hình như cô ấy ko nghe thì phải – Shinichi chống cằm

- Chắc cô ấy bị đau bụng nên phải chạy lẹ để đi “ giải quyết “ ấy mà – Hattori cười

- Gỉai quyết cái đầu cậu đấy! Mới sáng sớm chưa ăn gì mà đau bụng cái nỗi gì. Cậu mà còn nói bậy nữa là tôi cho ăn tát ngay đó – Kazuha trừng mắt nhìn Hattori

- Ko đúng thì thôi, tôi chỉ nghĩ sao nói zậy mà – Hattori gãi đầu

Tùng….tùng…..tùng

- Tới h vào lớp rồi mà sao Ran chưa về nữa – Sonoko lo lắng

- Thôi thì mình vô lớp trước đi, chắc tí nữa cô ấy về tới mà. Nhà đương kim vô địch thì sẽ ko cúp tiết đâu – Shinichi cười ranh mãnh

Cả bọn nghe Shinichi nói có lý nên kéo nhau vào lớp. Tiết thứ 1 đã trôi qua mà bàn học của Ran vẫn vậy chỉ có mỗi chiếc cặp của cô ấy là ở lại nên nỗi lo của 3 người bạn càng ngày càng tăng lên.

Bên lớp của các anh thì…

- Ui da! – Kaito la lên

- Cậu sao vậy? – Shinichi quay sang

- Đau bụng quá! Chắc sáng nay tớ ăn trúng cái gì rồi – Kaito ôm bụng

- Thôi, cậu đi giải quyết lẹ đi kẻo cả lớp trở thành nạn nhân của “bom” đấy – Hattori bịt mũi

- Ừh, chắc vậy quá!

Kaito ôm bụng đứng dậy xin phép cô giáo rồi anh chạy vọt vào WC. 15’ sau

- Hey, nhẹ cả người

Kaito lau tay cười rồi anh nghĩ “ bây h về lớp thì chán quá hay mình đi lên sân thượng hóng mát tí cho thoáng ta? “ . Nghĩ là làm ( Kid mà ^^ ) anh phóng nhanh lên sân thượng. Lên tới sân thượng thì anh thấy bóng dáng cô nào mà quen quá, lại gần tí nữa thì anh giật mình vì đó là người cả bọn đang tìm kiếm – Ran! Anh chạy lại

- Ran! Sao cậu ngồi ở đây? Mọi người đang tìm cậu đấy!

Nhưng Ran vẫn im lặng, một sự im lặng làm cho Kaito phải sợ

- Ran àh! – Kailo lay vai của Ran

Ran quay lại….Kaito giật bắn người lên khi thấy 2 hàng nước mắt của 1 cô gái mà anh ko bao h dám nghĩ đến cô ấy có thể, khóc!

161.jpg


- Cậu….cậu sao vậy Ran? – Kaito lúng túng

- Là cậu àh Kaito? Tớ cứ tưởng là 1 người khác chứ! – Ran nói bâng quơ

- Cậu tưởng là ai?

- À…ko có gì đâu – Ran dường như ko phát hiện nước mắt mình đang chảy thì phải

- Nhìn cậu xem. Nước mắt cậu đang trào ra kìa. Có chuyện gì mà cậu khóc? Thằng nào ức hiếp cậu hà? Nói đi tớ trị hắn cho? – Kaito tuôn luôn 1 tràn

- Hả? Sao? – Ran lấy tay lau nước mắt khi nghe Kaito nói vậy

- Này, cậu cầm lấy đi này – Kaito đưa cho Ran tờ khăn giấy

- Oh, cám ơn cậu – Ran nhận lấy

- Cậu nghĩ gì mà tới nước mắt chảy còn ko biết vậy? – Kaito lo lắng

- À, ko có gì đâu – Ran ko muốn nói sự thật cho Kaito biết

- Ko có gì là sao? Tớ ko tin. Vì ko có người nào ko có chuyện gì mà khóc cả. Trừ khi những người đó tâm thần bất ổn thôi. – Kaito nói cứng rắn

- Thì cậu cứ xem tớ là thuộc dạng đó đi – Ran nhìn Kaito

- Ko. Cậu là Ran của mọi người. Cậu ko phải thuộc dạng người đó – Kaito la lớn

Rồi bỗng cánh cửa sân thượng mở ra

- Kaito! Cậu la ai mà lớn tiếng dữ vậy? – Shinichi

Kaito giật mình quay lại thì thấy mọi người đã đứng đầy đủ ở đấy

- Ran! Cậu ở đây àh? Làm bọn tớ lo muốn chết luôn àh? – Sonoko, Kazuha và Aoko chạy lại

- 2 người đang tranh cãi chuyện gì àh? – Hattori

- À ko. Ko có gì cả. Tớ lên đây hóng mát thì tình cờ gặp Ran trên đây thôi – Kaito chối

- Xạo. Tớ mới nghe cậu la lớn tiếng lắm cơ mà – Shinichi nghi ngờ

- Thôi, tụi mình đi về lớp đi. Gần hết h ra chơi rồi – Ran quay đi

- Cậu cúp hết 2 tiết rồi đấy. Lúc nãy bọn tớ nói với cô Jodie là cậu lên phòng y tế đó – Aoko

- Ừh, cám ơn các cậu. Thôi mình đi

Khi Ran đi ngang qua Kaito thì cô nhìn Kaito rồi mỉm cười như lời cám ơn còn Kaito thì anh rất tức giận, thấy nụ cười dường như không-có-gì của Ran làm anh càng tức hơn nữa. Sau khi nhóm Ran đi xuống thì anh cũng đùng đùng đi xuống làm 3 anh chàng còn lại chỉ biết lắc đầu….


Chương X: Lời tỏ tình bất ngờ!

conanm6oa-1.gif



Hey, thế là cái tuần nặng nề ấy ( đối với Ran và Kaito ) đã trải qua “ nhẹ nhàng “. Sau cái ngày trên sân thượng hôm ấy thì Ran và Kaito ko còn nói chuyện nhiều nữa nhất là Kaito, dường như anh còn bực tức vì Ran, còn Ran thì cứ như là không có gì xảy ra.

Cái tuần đi chơi Hawaii cũng đã đến. Sáng hôm đó cả bọn tập trung đầy đủ ở sân bay Tokyo…

- Các em có đem đủ đồ hết chưa đó? – Cô Hai căn dặn

- Dạ xong hết rồi cô ạ - Aoko cười vui vẻ

- Ừhm, Ran này, em giữ cái phiếu của nhà tài trợ du lịch phải ko? – cô Hai quay sang Ran

- Vâng ạ!

- 1 tí nữa em lên trước đưa cho các chú soát vé.

- Dạ, em biết rồi ạ!

Ở bên phía nhóm hotboy

- Kaito này. Lúc ở trên sân thượng cậu với Ran có chuyện gì vậy? – Shinichi tò mò

- Suốt tuần qua cậu cứ hỏi tớ mãi câu đó vậy? Ko chán àh? – Kaito gắt gỏng

- Tớ cũng ko hiểu sao tớ rất quan tâm đến chuyện hôm đó của cậu với Ran – Shinichi gãi đầu

- Cậu….đừng nói với tớ là cậu thích Ran đó! – Kaito liếc Shinichi

- Ko! Tớ nghĩ là ko! Chắc tại cậu là bạn thân tớ nên tớ quan tâm thôi – Shinichi nghiêm nghị

- Tớ mong là tớ với cậu ko phải đối đầu nhau và mất đi cái tình bạn đấy – Kaito nói bí ẩn

- Cậu nói thế là sao?

- Tớ chỉ nói vậy thôi. Cậu có đủ trí thông minh để suy nghĩ lời tớ nói mà. Đúng ko thám tử Shinichi Kudo? – Kaito nghiêm mặt làm cho Shinichi phải rùng mình

- Này này, 2 người đang nói chuyện gì vậy? – Hattori đi lại

- Ko có gì. Mà nãy h cậu với Makoto đi đâu vậy? – Kaito quay sang

- Àh tớ thì đi mua chai nước, còn Makoto thì đi nói chuyện gì với cô nàng Sonoko đấy

- Oh!

Rồi đột nhiên Kazuha la lên
- Này mấy anh chàng nô lệ kia! Lại đây phụ chủ nhân đưa hành lý lên máy bay coi. Rảnh quá đứng đó tán gẫu àh

- Ôi trời. Lại nữa. Sáng giờ tớ bị cái bà chằn Kazuha đó quay mấy vòng rồi đấy – Hattori rên

- Thôi đi. Còn đứng đó mà rên nữa là cậu ăn thêm cái tát nữa đấy – Kaito

- Oh sao hôm nay cậu hiền thế Kaito? – Hattori ngạc nhiên

Nhưng Kaito ko quay lại trả lời Hattori mà đi thẳng

- Cả tuần nay nó sao sao ấy. Tớ ko hiểu nỗi – Shinichi nhìn theo lắc đầu

- Ừh từ khi sau cái vụ trên sân thượng đó – Makoto đi lại

- Eh?! cậu ở đâu chui ra thế. – Hattori giật mình

- Cậu đi tâm tình với cô bạn gái Sonoko thế nào rồi? – Shinichi chọc

- Bạn gái gì chứ, tớ đi nói rõ 1 số việc với cô ấy thôi – Makoto phẩy tay

- Này, đến h lên máy bay rồi, các người có đi ko thì bảo? – Sonoko la lên

- OK! Lại liền – cả 3 đồng thanh rồi chạy lại

30’ sau chuyến bay đi đến 1 tiểu bang của Hoa Kỳ - quần đảo Hawaii đã cất cánh. Vì là chuyến bay đường dài nên mọi người đều tranh thủ chợp mắt chỉ trừ Kaito và Ran.

- Ran này! Tụi mình xuống toa ăn uống ca-fe đi – Kaito đi lại chỗ Ran ngồi rồi nói nhỏ

- Ừh cũng đc – Ran nhìn qua thấy Sonoko đang ngủ say thì mỉm cười rồi đứng dậy đi ra cùng Kaito

Lúc đó Shinichi bỗng giật mình thức dậy vì anh chàng Hattori ngủ….ngáy to quá ( hic hic ). Anh nhìn sang chỗ của Ran thì chỉ thấy mỗi Sonoko nằm ngủ rồi anh cảm thấy có cái gì đó rất lạ nên anh quay vội xuống chỗ Kaito thì cũng chỉ có mình Makoto nên anh càng thấy trong lòng nóng như lửa mà ko biết làm sao, bỗng..

- Em tìm Kaito àh? – cô Hai ngồi ghế đối diện lên tiếng

- Dạ..à…vâng! Em tỉnh dậy th.ì ko thấy cậu ấy đâu nữa – Shinichi giật mình

- Lúc nãy cô thấy Kaito và Ran đi xuống toa ăn rồi – cô Hai giải đáp thắc mắc từ nãy đến h của Shinichi 1 cách gọn gàng

- Dạ! – Shinichi nghe cô Hai nói vậy thì trong lòng anh bỗng cảm thấy ghen tức với Kaito

Rồi anh tự kiếm cho mình cái lý do là đi kiếm cái gì đó ăn để có cớ xuống toa ăn mà anh cũng ko hiểu vì sao mình làm thế

- Thôi em đi mua tí gì đó ăn đây

- Ừh em xuống dưới mua cho cô 1 phần hambuger luôn nghen

- Vâng ạ! – rồi anh phóng bay ra khỏi cái ghế ngồi

5’ sau là anh đã đứng dưới toa ăn và đi lại chổ bán thức ăn nhanh, anh kêu 1 phần combo loại lớn rồi đảo mắt nhìn khắp toa ăn để tìm Kaito và Ran. Và anh cũng thấy đc người anh cần tìm là họ đang ở cái bàn sát bên cửa sổ, anh cầm phần combo nhẹ nhàng đi lại cái bàn gấn đó và lấy cái thực đơn để cho khuôn mặt điển trài của mình lại ( anh nghĩ là thế )

- Cậu có thể nói cho tớ biết lý do đc chưa Ran? Chúng ta nói chuyện gần 20’ rồi đấy mà cậu cứ đánh trống lảng – Kaito kiên nhẫn

- Cậu muốn tớ nói gì? – Ran thản nhiên

- Trời ơi. – Kaito gãi đầu bực tức vì anh chàng đã đợi gần 20’ rồi

- Thì cậu phải nói cho tớ biết là cậu muốn nghe lý do gì mới đc chứ? – Ran cười ngây thơ

- Thì là chuyện tại sao cậu khóc trên sân thượng hôm đó – Kaito lại kiên nhẫn

- Hừm – Ran cúi đầu rồi ngước lên nhìn Kaito 1 vẻ cực kỳ dễ thương – Vậy hãy nói cho tớ nghe là tại sao cậu lại muốn biết chuyện đó?

- Tớ…… - Kaito đỏ mặt trước vẻ mặt đó của Ran

“ Trời ơi họ nói cái gì vậy nhỉ, khó nghe quá “ – Shinichi bực tức vì cái zụ nghe lén mà chẳng nghe đc gì cả

- Tại sao? – Ran nhấn mạnh

- Tại vì tớ….TỚ THÍCH CẬU VÀ TỚ MUỐN BIẾT TẨT CẢ VỀ CẬU – Kaito đứng dậy la lớn làm cho cả toa ăn đều dồn mắt về bàn của họ

“ Hả? Kaito…cậu….? Đến bây h mình mới hiểu lời Kaito nói có nghĩ là gì! Nhưng mình thật sự ko ngờ tới thì ra Kaito….” - suy nghĩ của Shinichi càng lúc càng rối loạn sau khi nghe câu nói đó của cậu bạn thân của mình
 
Tiếp tục, tiếp tục đây:

Chương XI: Chào mừng đến Hawaii!

2-1.jpg



Ran sửng sốt trước câu nói đó của Kaito nhưng cô ko nói gì trong vài giây! Vài giây sau cô mỉm cười rồi trả lời nhẹ nhàng

- Lý do gì cậu thích tớ?

- Tớ cũng ko biết vì sao nhưng thích là thích thôi, đâu cần phải có lý do để thích. – Kaito ngồi xuống cười

- Tớ rất cám ơn tấm lòng của cậu nhưng tớ ko thể đáp trả lại cậu đc.

- Tại sao?

- Vì trong lòng tớ đã có người ngự trị rồi. Tớ vẫn chờ, vẫn đợi, đợi người đó quay về - Ran ko nhìn Kaito mà cô nhìn ra ngoài cửa sổ

- Cậu cứ đợi mù quáng như vậy hoài sao?

- Tớ cũng chẳng biết nữa. Tớ ko biết mình có mù quáng hay ko vì trong lòng tớ vẫn còn rất thích, rất thích người đó!

- Tớ hiểu rồi. Nhưng tớ vẫn có quyền thích cậu chứ?

- Tớ chỉ muốn cậu làm 1 người bạn thân của tớ, chịu ngồi nghe tớ tâm sự mặc dù đó là những chuyện vớ vẫn

- Tớ….sẵn lòng! – Kaito mỉm cười – Bất cứ lúc nào cậu muốn tớ sẽ có mặt

Ran nhìn Kaito mỉm cười nhẹ nhàng rồi cả 2 cùng nâng ly ca-fe lên uống và nhìn vế phía bầu trời xanh bao la nhưng suy nghĩ mỗi người theo mỗi hướng khác nhau…

Về phần Shinichi thì sau khi nghe Ran nói vậy lòng anh cũng buồn ko kém Kaito nhưng anh ko thể bộc lộ ra đc vì anh cũng ko biết mình có thích Ran như Kaito ko và nếu có thích đi chăng nữa thì anh cũng ko thể nói ra đc vì anh ko thể đối đầu với Kaito như cậu ấy từng nói…..nghĩ vậy nên anh lặng lẽ đi về và quên luôn phần hambuger cho cô Hai vì trong đầu anh bây h đang rất rối nên những gì trước đó anh quên sạch………….

- Phần hambuger của cô đâu. Cô đói quá trời – cô Hai mừng rỡ khi thấy Shinichi đi về

- Ấy chết! Em quên mất – Shinichi giật mình

- Trời ạ! Em giết cái bụng cô rồi Shinichi ơi! – cô Hai rên

Nhưng may mắn đến với cô vì lúc đó Ran và Kaito cũng vừa về tới mà họ có mua đủ phần ăn cho mọi người…..

- Em mời cô ăn ạ - Ran đưa cái hambuger cho cô Hai

- Ôi, em tuyệt thật đấy Ran! – cô Hai nhìn Ran cười tươi rói

- Của cậu đây – Ran đưa cho Shinichi

- Cám ơn – Shinichi nhận lấy nhưng ko nhìn thẳng vào Ran

Rồi Ran và Kaito bước vào chỗ của mình. Ran nhìn cô bạn thân Sonoko đang ngủ mà cô ước mình đc hồn nhiên, ko phải suy nghĩ nhiều như bạn ấy, vui vẻ nằm ngủ 1 giấc nhưng dường như cô ko tài nào chợp mắt đc! Cả khoang ấy chỉ còn lại 3 người vẫn còn vương vấn với các dòng suy nghĩ và ko hề chợp mắt tí nào trong suốt đường bay còn lại tới Hawaii

Và cuối cùng thì chuyến bay cũng đã dừng lại tại sân bay Hawaii. Mọi người uể oải bước xuống sau chuyến bay dài……

- Woa! Đc xuống đây thiệt là thoải mái wo’ – Sonoko vươn vai

- Ừhm, ngồi trong cái máy bay thiệt là ngột ngạt quá chừng – Kazuha đồng tình

- Thôi đi, tui toàn thấy cô toàn ngủ với ngủ trong suốt chuyến bay thì biết gì mà ngột với ngạt – Hattori phản pháo

- Chớ cậu thì sao chứ? Cũng như tui zậy thôi mà còn nói, cứ khi còn ngáy to nữa là khác àh – Kazuha đáp trả

- Thôi thôi cho tui xin đi 2 người ơi. Mới xuống 1 cái àh bộ dư hơi lắm sao mà cứ ở đó cãi hoài – Makoto lên tiếng

- Bây h mình tính sao cô? – Ran quay sang Haibara

- Thì em xem trong cái phiếu ấy ghi tên khách sạn nào thì mình đến đó

Ran lật nhanh tấm phiếu ra

- Là khách sạn Halekulani cô ạ!

- Sao? Halekulani Hotel àh? – Shinichi thốt lên

- Ừh, mà có chuyện gì ko?

- Đó là khách sạn 5 sao bậc nhất ở Hawaii đấy. Phòng loại thường thôi là đã 300$ mấy rồi

- Sao cậu rành thế! – Aoko lên tiếng

- Thì lúc trước tui đi du lịch với ba thì tui đã ở khách sạn này mà

- Ôi trời mắc như vậy thì nhắm có đủ tiền trả ko đấy? – Hattori nhăn mặt

- Ko sao, miễn phí hoàn toàn cho mình mà. Đây là phần thưởng của tớ mà sao lại tính phí ở đc – Ran cười

- Ừhm tất nhiên là vậy rồi. Mà em biết đường ra đó ko Shinichi? – cô Hai hỏi

- Dạ biết! Halekulani Hotel nằm ở phía Oahu – Honolulu của Hawaii. Từ sân bay mình ra đến đó cũng mất khoảng 25’

- Thôi mình đi ra đón taxi đi cho lẹ, kẻo trời tối mất – cô Hai

Cả bọn gật đầu rồi xách hành lý theo cô Haibara đón taxi rồi lên đường đến khách sạn

Đúng 25’ sau chiếc taxi đã đỗ ngay trước cửa khách sạn

- Welcome to Halekulani Hotel! What I can help you? – cô tiếp tân ân cần

- Welcome her! Her view rooms fears of travelers checks written on this! ( chào cô! Cô xem giùm số phòng ghi trên phiếu này ) – cô Hai lịch sự chỉ tay vào phiếu

Cô tiếp tân nhìn rồi mìm cười thân thiện

- It is true that our hotel rooms. This instrument package is for five types of hotel rooms! ( Đúng là phòng của khách sạn chúng tôi. Đây là phiếu trọn gói cho 5 phòng loại nhất của khách sạn ! )

- So we can check it? – cô Hai hỏi ( Chúng tôi có thể nhận phòng được chứ? )

- Yes, of course.! Here are five rooms have been reserved and paid! – cô tiếp tân đưa chìa khóa 5 phòng cho cô Haibara rồi chỉ họ đi về phía thang máy ( Tất nhiên! Đây là 5 phòng đã đặt trước và đã được thanh toán )

- Thanks! – cô Hai nhận lấy chìa khóa phòng rồi ra hiệu cho nhóm đi về phía thang máy

Trong thang máy

- Em biết các phòng này chứ Shinichi? – cô Hai đưa chìa cho Shinichi

- Vâng ạ. Nó nằm chung ở tầng 10 hết – Shinichi nhìn

- Này Ran, lúc nãy cô tiếp tân đó nói gì cậu hiểu ko? - Sonoko quay sang

- Hì ,tớ hiểu đc đôi chút àh

- Còn tớ thì chẳng hiểu gì ráo – Sonoko

- Cô có cần tôi dạy thêm tiếng anh cho cô ko? – Makoto thân thiện

- Thôi khỏi cám ơn. Mấy cái đó tui học ko vô – Sonoko cười lịch sự

Thang máy dừng đúng ở tầng 10 và cả bọn chia nhau về phòng………….


Chương XII: Sự chia ly giữa biển khơi!

dd7d8cbd.jpg



Sau khi nhận phòng thì mọi người tranh thủ nẳm xuống nghỉ ngơi lấy lại sức sau chuyến bay dài cho đến sáng mai….

Sáng sớm hôm sau

- Này Kazuha, Aoko. Dậy đi – Ran gõ cửa phòng

- 2 cái đứa này nó ngủ dữ quá. Kazuha, Aoko – cô Hai lên tiếng

- Rồi rồi ra liền – Kauzha mở cửa ra – Sao sớm vậy?

- Sớm cái gì nữa, kêu Aoko lẹ đi rồi xuống sảnh ăn. Tớ với cô Hai xuống trước đây – Ran căn dặn

- Ừhm còn Sonoko và tụi con trai đâu? – Kazuha nhìn quanh

- Sonoko nó xuống sảnh với Makoto trước rồi, tụi con trai thì cũng xong hết rồi, còn mỗi 2 cậu thôi đó

- OK! 10’ sau tụi tớ xuống liền

- Ưm lẹ lên đó – cô Hai

15’ sau tất cả đã có mặt tại sảnh ăn

- Các em ăn gì?

- Gì cũng đc cô ạ - Aoko

- Thôi thì cùng ăn phở với uống đậu nành nóng hết nhé, cho nó ấm bụng – cô Hai đề nghị

- Vâng ạ

Sau khi ăn uống no nê thì cả bọn kéo nhau ra biển

- Sao cậu ko xuống tắm đi Ran? – Sonoko hỏi

- Tớ chưa muốn tắm. Còn cậu?

- Cái bụng tớ nó hơi ê ê từ sáng đến h nè

- Cậu uống thuốc chưa?

- Rồi!

- Àh Sonoko này! Cậu với Makoto có cái gì rồi hà?

- Hả? Cái gì là cái gì? Tớ với cái tên ấy ko có gì đâu nha, cậu đừng có nghĩ bậy – Sonoko hốt hoảng

- Thì dạo này tớ thấy cậu với Makoto hay đi nói chuyện riêng gì đó

- Xời chuyện riêng gì đâu. Nói chuyện phiếm thôi àh

- Tớ thấy Makoto cũng đc lắm đó – Ran nhìn Makoto

- Ừhm tớ cũng thấy zậy sau nhiều lần tiếp xúc với cậu ấy nhưng ngặt nỗi hắn lại mắc bệnh sợ con gái – Sonoko lắc đầu

- Chắc là cậu ấy ngại tiếp xúc thôi. Tớ nghĩ nếu đc thì cậu hãy cố giữ lấy chứ đừng để như tớ… - Ran trầm ngâm

- Tớ cũng chẳng biết có đc hay ko nữa!

- Hì, cậu nhìn Hattori và Kazuha xem! – Ran nhìn ra biển - 2 cậu ấy ngoài mặt hay cãi nhau vậy thôi, chứ họ là 1 cặp đó có điều chưa nhận ra thôi. Nếu tớ đc hồn nhiên như các cậu thì tốt quá

- Tớ đã kêu cậu bỏ quách cái tên ấy đi mà cậu ko nghe

- Biết làm sao đc! – Ran cười trừ

Từ dưới biển Shinichi và Kaito cũng lên bờ

- 2 cô làm gì ở đây mà ko xuống tắm? Đi Hawaii mà cứ ngồi zậy hoài sao? – Shinichi cười

- Thì từ từ xuống. Người ta đang tâm sự mà cứ xen zô – Sonoko

- Xuống đi. Dưới biển có cái anh kia bơi giỏi lắm, xuống mà kêu anh ấy chỉ học bơi – Shinichi

- Đâu?

- Kia kìa – Shinichi chỉ ra phía biển

- Hả? A….a….raide – Sonoko ngạc nhiên – Ran!

- Hử? – Ran quay sang Sonoko

- Cậu nhìn xem. Phải anh Araide đó ko? – Sonoko chỉ tay

Ran giật mình nhìn ra phía biển

- Đúng! Đúng là anh ấy rồi – Ran chạy vội ra biển

- Ran! Đợi tớ với - Sonoko chạy theo

Shinichi và Kaito mặc dù ko hiểu gì nhưng vẫn chạy vội theo Ran và Sonoko. Ra tớ biển nhóm Kazuha thấy vậy cũng chạy theo Ran đến chỗ người đàn ông lạ mà quen

- Ran! Sao em lại ở đây? – Araide giật mình khi thấy Ran

- Em đoạt giải karate của trường nên đc phần thưởng. Còn anh? Chẳng phải anh nói đi công tác ở Osaka sao? – Ran nhìn thẳng vào Araide

- Anh ấy là ai vậy Sonoko? – Kaito hỏi nhỏ

- Suỵt. Im lặng đi nào – Sonoko ra dấu

- Anh…. – Araide ko nói nên lời

Từ trên bờ có cô gái đi xuống chỗ Araide

- Ai vậy anh?

- Àh, là Ran Mori và các bạn của cô ấy – Araide quay sang cô gái

- Chị là……? – Ran nhìn

- Àh chị là Koya, bạn gái của anh Araide

- Bạ…n…..gá…..i? – Ran giật mình

- Phải, anh quen cô ấy sau những chuyến đi công tác – Araide gật đầu

- Anh đã hứa hẹn với Ran như thế nào mà anh lại làm như thế hà? Anh có biết cô ấy chờ đời anh bao lâu rồi ko? – Sonoko nói lớn

- Thôi, Sonoko. Anh có thể giái thích vì sao ko? – Ran ngấn nước mắt nhìn Araide

- Anh với em ko thể nữa. Thật sự thì chúng ta ko hợp nhau. Chúng ta nên dừng lại ở đây đi – Araide nhìn Ran

- Chia tay? Vậy sao anh ko nói với tôi sớm hơn? Anh để tôi chờ đợi đến bây h….. – Ran nói trong 2 hàng nước mắt

- Anh xin lỗi, anh….

- Anh im đi – Ran tát mạnh vào mặt Araide – Anh đi đi. Tôi ko muốn nhìn thấy anh nữa

- Em nhớ giữ gìn sức khỏe – Araide quay đi

- Đứng lại! – Kaito và Shinichi đồng loạt kêu lên

- Thì ra anh chính là kẻ đã bỏ rơi cô ấy. Anh có biết cô ấy đau khổ như thế nào ko? – Kaito la lên

- Cậu là ai?

- Chúng tôi là bạn của Ran. Những người bạn chân thật chứ ko giả dối như anh – Shinichi

- Phải! Tôi thay mặt Ran tặng anh cái này – Hattori bước ra đấm cho Araide 1 phát làm anh té ngã xuống nước

Cả nhóm con gái thấy vậy rất ngạc nhiên trừ Ran vì lúc này cô ko còn muốn quan tâm gì nữa

- Hừm – Araide đứng dậy – Em có những người bạn thật tuyệt nhỉ

- Anh biến đi. – Sonoko la lớn

- Tốt thôi. Xem như từ nay ko ai nợ ai. Tạm biệt – Araide cùng cô bạn gái quay bước đi ra khỏi biển
 
Chương XIII: Những dòng suy nghĩ!!

1247542459182_f.jpg



Sau khi Araide cùng cô bạn gái đi khỏi thì mọi người đều quay lại Ran.

- Cậu đừng có buồn vì cái tên đó nha Ran. Cậu vẫn còn có tớ cơ mà – Kaito nhẹ nhàng

- Này, còn mình cậu là sao hả? Tụi này bộ ko wan tâm Ran chắc – Aoko liếc xéo

- Ờ…thì Ran vẫn còn tất cả chúng ta – Kaito cười trừ

- Tớ ko sao đâu. Các cậu đừng lo – Ran nở 1 nụ cười gượng gạo

Mặc dù Ran nói vậy nhưng tất cả mọi người đều hiểu Ran rất buồn nhưng ko ai nói đc lời nào khuyên Ran. Cô Hai từ bờ chạy ra

- Có chuyện gì vậy mấy em?

- Dạ, ko có gì đâu ạ - Kazuha cười

- Em sao vậy Ran? Mắt em đỏ lên hết rồi kìa – cô Hai nhìn Ran

Cô Hai nói xong thì tất cả mọi người đều nhìn về phía Ran và quả thật mắt cô nàng đã đỏ ửng lên nhưng đang cố kìm nén nước mắt cho nó đừng chảy ra

- Thôi cô và các bạn cứ tắm đi. Em vào phòng nghỉ 1 lát – Ran nói và chạy nhanh đi để tránh những ánh mắt của các bạn và cô Hai, cô ko muốn bất cứ ai lo lắng cho mình

- Ran! Ran! – cô Hai cố gọi với theo nhưng Ran đã chạy thằng vào trong khách sạn

- Thôi, cứ để cho cô ấy bình tĩnh lại. Lúc này cô ấy cần nhất là sự im lặng – Hattori nói trầm

- Ừh có lẽ vậy. Thôi mình tắm tiếp đi – Makoto

- Các cậu cứ tắm tiếp. Tớ lên đây – Kaito nói rồi đi vào bờ

Shinichi thấy vậy thì trong lòng cũng hơi buồn nhưng anh còn biết làm gì hơn bởi 1 khi anh chắc chắn rằng Kaito thật sự thích Ran còn anh thì……

- Shinichi! Làm gì mà ngẩn ngơ vậy – Hattori khoác vai Shinichi

- À ko có gì – Shinichi nói

- Hình như tớ có cảm giác là Kaito thích Ran thì phải. Cậu có thấy vậy ko? – Hattori chống cằm

- Có lẽ là vậy – Shinichi gật gù

- Sao? Thật àh – Hattori phấn khởi

- Tớ ko biết. Cậu đi mà hỏi cậu ấy – Shinichi lấy tay Hattori ra khỏi vai mình

- Mà nếu vậy cũng tốt. Tại tớ thấy Kaito hợp với Ran hơn cái tên đểu kia. Mong cho họ thành đôi vậy – Hattori nhận xét

- Suy nghĩ vớ vẩn. Thành đôi cái đầu cậu ấy. Im lặng tí đi cho tớ nhờ - Shinichi nói có 1 chút hơi ghen khi nghe Hattori nói vậy

- Các cậu này….. – Hattori lắc đầu

Lúc ấy ở phòng Ran thì im lặng hoàn toàn làm cho Kaito cảm thấy lo sợ vì thà rằng anh nghe đc tiếng nấc của Ran thì hơn là sự im lặng như thế này. 30’ sau anh ko còn kiên nhẫn đc nữa vì trong lòng anh có cảm giác rất bất an

- Ran! Ran! Mở cửa cho tớ. Ran – Kaito đập mạnh cửa phòng Ran

Nhưng đáp lại Kaito chỉ là sự im lặng

- Ran! – Kaito gào lên vì anh ko còn bình tĩnh đc nữa

- Cậu làm gì vậy Kaito? – Sonoko hỏi khi thấy Kaito đứng trước cửa phòng minh

- Sonoko? – Kaito giật mình quay lại

- Tớ định vào phòng lấy ít đồ. Còn cậu?

- Tớ…… Mà thôi, cậu mở cửa phòng giùm tớ đi – Kaito lo lắng

- Từ từ đã. Mà Ran đâu?

- Cô ấy trong đó. Tớ lo cô ấy nghĩ quẩn

- Bậy nào! Ran ko bao h làm thế đâu – Sonoko phản bác rồi lấy chìa khóa mở cửa

Cạch….cánh cửa đc mở ra và Kaito chạy vội đến chỗ Ran đang nằm

- Ran! Ran! – Kaito lay vai và run sợ để tay mình lên tim Ran – Ơn trời, cô ấy chỉ ngủ thôi

- Tớ đã bảo mà. Cậu lo lắng quá thôi

- Thì tại tớ kêu cửa mãi mà cô ấy ko trả lời nên tớ lo sợ. Phải nói là tớ rất sợ, Sonoko àh – Kaito run

- Cô ấy có tật là khi ngủ thì ko hay biết gì hết nhất khi là cô ấy đang trong trạng thái như thế này. Mà Kaito này! Cậu….cậu thích Ran phải ko? – Sonoko dò xét

Kaito ko trả lời Sonoko mà chỉ im lặng và gật đầu. Sonoko thấy vậy cũng 1 phần nào yên tâm vì cô cũng nghĩ như Hattori là Kaito thích hợp với Ran hơn

- Ừhm thôi đc rồi. Cậu ở lại chăm sóc Ran giùm tớ đc ko? - Sonoko đề nghị

- Đc rồi! Tớ sẽ chăm sóc Ran! – Kaito nhìn Ran

- Tớ nghĩ cậu thích hợp với Ran đó. Cố lên – Sonoko chạy ra cửa

“ Cám ơn cậu nhưng người Ran cần ko phải là tớ. Dù tớ rất muốn “ Kaito nghĩ rồi cười. Anh nhẹ nhàng lấy chiếc khăn thấm mồ hôi trên trán Ran. Và cậu thiếp đi lúc nào ko biết

Shinichi đi ngang qua phòng Ran thấy vậy nghĩ “ chắc Kaito thích hợp hơn mình nhiều “. Anh nghĩ vậy nhưng trong lòng anh dường như sụp đổ hoàn toàn

Tình cờ cô Hai đi lại phòng Ran, cô nhìn vô trong rồi mỉm cười, nhìn ra thấy Shinichi đứng đó nhưng ko nói đi, cô dường như hiểu ra hết mọi chuyện

- Ô lala. Chuyện tình tay ba àh? – cô Hai chọc Shinichi rồi nhẹ nhàng đóng cánh cửa phòng lại

- Ơ? Cô qua đây từ lúc nào vậy? – Shinichi ngớ ngẩn

- Cô qua từ lúc em còn ngẩn ngơ trong mối tình tay 3 ấy – Cô Hai cười

- Em….em đâu có – Shinichi chối

- Thôi, đừng có gạt cô. Cô nhìn qua cái là biết hết đấy

- Dạ,….. – Shinichi cúi đầu

- Mà cô có cảm giác em thích hợp với Ran hơn Kaito ấy. Em thử cố gắng xem sao? – cô Hai động viên

- Chắc ko đc đâu cô ạ. Em ko thể làm như Kaito và chăm sóc Ran tốt như cậu ấy đâu – Shinichi nói giọng buồn

- Em ko thử sao biết? Chỉ tại em ko cho bản thân mình cơ hội thôi. Em còn chưa biết Ran thích ai cơ mà! Đúng ko? – cô Hai nói nhẹ nhàng

- Nhưng em ko thể đối đầu với Kaito đc. Ko thể vì Ran mà em lại mất đi cậu ấy

- Nhưng trong tình cảm là 1 sự cạnh tranh em ạ! Nếu các em cạnh tranh đúng và công bằng thì cô nghĩ em sẽ ko mất đi cậu ấy đâu. Với lại Kaito là 1 người biết suy nghĩ mà – cô Hai cười

- Dạ. Em hiểu

- Ừhm vậy cố lên em nhé! Cô chúc em thành công

- Cám ơn cô

Rồi cô Hai quay đi chỉ còn mỗi Shinichi đứng đó miên man với dòng suy nghĩ “ mình có thể làm đc như cô Hai nói ko? Hay còn làm cho mọi việc tồi tệ hơn? “



Chương XIV: Biển, gió và bạn!

KaitoHeijiShinichi.jpg



Tối hôm đó Sonoko qua phòng cô Hai ngủ vì chỗ của cô đã bị Kaito “ chiếm “ từ lúc chiều khi cậu ấy chăm sóc cho Ran và ngủ quên. Đến giữa khuya Ran giật mình dậy và thấy tay mình bị ai đó nắm chặt, cô nhìn lên thì thấy Kaito đang giữ chặt tay cô như sợ cô chạy trốn. Thấy vậy cô mỉm cười rồi gỡ tay mình nhẹ nhàng ra khỏi tay Kaito và đi ra khỏi phòng, cô không quên lấy tấm chăn đắp cho Kaito trước khi xuống gi.ường

Ran đi ra biển vì cô nghĩ sóng biển lúc này sẽ làm cho cô tỉnh táo hơn

- Shinichi? Cậu làm gì ở đây thế? – Ran ngạc nhiên khi thấy Shinichi 1 mình đứng trên bãi cát

- Ủa Ran! Cậu dậy rồi àh? Khỏe chưa mà ra đây? Ngoài đây lạnh lắm đó – Shinichi quay lại nhìn Ran

- Phải. Đúng là rất lạnh. Nhưng tớ cần cơn gió lạnh của biển để giúp tớ ấm áp hơn - Ran mỉm cười nhìn thẳng ra biển

- Cậu nói như đùa vậy. Gió biển sẽ làm cậu lạnh đi chứ sao lại ấm áp? – Shinichi cười

- Vậy tại sao trong phòng tớ rất ấm nhưng tớ cảm thấy người tớ rất lạnh? Cậu có thể giải thích đc ko? – Ran hỏi Shinichi

- Tớ….tớ ko biết – Shinichi ấp úng

- Cũng như bây h vậy! gió biển rất lạnh nhưng nó sẽ làm tan đc khối băng trong lòng tớ nên tớ thấy nó rất ấm – Ran nói và vươn tay ra để hứng những cơn gió biển đang ào đến

- Chúng ta lên tản đá đó ngồi đi, đừng đứng đây nữa – Shinichi đề nghị và chỉ tay lên 1 ngọn đá gần đó

- Ừhm cũng đc – Ran gật đầu rồi đi đến đó cùng Shinichi

2 người 2 tâm hồn khác nhau nhưng cùng nhìn về 1 hướng

- Cậu ra đây từ lúc nào? – Ran bắt chuyện
- Àh từ lúc chiều. Lúc cậu mới ngủ ấy – Shinichi cười

- Cái gì? – Ran ngạc nhiên

- Có gì mà cậu ngạc nhiên dữ vậy?

- Từ lúc tớ ngủ là khoảng 5h chiều và bây h là 11h khuya. Cậu đứng đây hơn 5 tiếng đồng hồ á?

- Ừhm, có thể vậy – Shinichi gật đầu

- Cậu có tâm sự gì sao mà đứng đây lâu thế? Không thấy mỏi chân àh?

- Có lẽ là ko – Shinichi cười trừ - Tớ thích gió biển, thế thôi

- Phải! Biển là cha, gió là mẹ. 2 thứ ấy sẽ ko bao h phản bội lại ta – Ran nói giọng trầm buồn vì cô còn nhớ mãi cái giây phút cô bị Araide phản bội

- Còn 1 thứ nữa! – Shinichi nói bí hiểm

- Thứ gì? – Ran quay sang

- Đó là những người bạn. Họ sẽ ko bao h phản bội lại cậu dù cho có chuyện gì xảy ra – Shinichi cười

Ran cười khi nghe câu nói ấy của Shinichi và cô nghĩ lại. Đúng là như thế! Những người bạn – dù hay khắc khẩu với nhau nhưng có lẽ họ sẽ ko bao h phản bội lại cô như Araide. Cô mỉm cười tự hào khi mình có những người bạn chân thật và họ rất tuyệt! Phải – HỌ RẤT TUYỆT!

Rồi Ran và Shinichi im lặng ko nói gì nữa. Cả hai hướng ra tìm để tìm cho mình những cơn sóng biển mạnh nhất để òa tâm hồn mình vào đó, những tâm hồn bị tổn thương sẽ đc những cơn sóng biển cuốn trôi đi và gió biển sẽ cho họ tâm hồn mới – 1 tâm hồn vui vẻ, 1 tâm hồn có những người bạn, 1 tâm hồn ko bao h phản lại và 1 tâm hồn đầy những sắc màu yêu thương!

Đến 12h đêm biển càng im lặng hơn nữa và chỉ có những cơn sóng đang rì rào tâm sự với nhau. Lúc này Ran đã cảm thấy lạnh và cô dùng tay để ôm chặt mình lại. Shinichi nhận ra đc điều đó và anh nhẹ nhàng lấy chiếc áo khoác đang mặc trên người mình khoác cho Ran. Ran quay sang mỉm cười vì hành động đó của Shinichi nhưng cô đã cởi bỏ chiếc áo đó ra và nói

- Cám ơn cậu. Nhưng tớ ko thể giành lấy sự ấm áp của cậu đc – Ran cười

- Cậu cứ giữ lấy mà khoác. Cậu là con gái ko thể để lạnh như vậy đc – Shinichi ân cần

- Cậu ko thấy lạnh sao?

- Có chứ nhưng tớ là con trai, tớ chịu lạnh hay hơn cậu – Shinichi cười tự hào

- Thiệt chứ?

- Tất nhiên!

- Vậy tớ ko khách sáo đâu nha. – Ran khoác chiếc áo lên người mình rồi cười – Áo cậu ấm thật đấy, nó làm tớ thấy dễ chịu hơn. Cám ơn cậu nhiều

Shinichi đỏ mặt khi nghe Ran nói vậy nên cậu quay đi thật nhanh để Ran ko thấy mặt cậu lúc đó nó đỏ như trái cà chua đang chín mọng!!

Những hành động, lời nói, cử chỉ đó của Shinichi dành cho Ran đã làm cho Kaito hiểu ra là mình đã có 1 đối thủ đáng tầm thật sự. Vì Kaito đã dậy sau Ran chỉ có 30’ và cậu đi ra biển tìm Ran khi không thấy cô ấy trên gi.ường. Chính vì vậy cậu đã thấy và nghe hết những lời nói của 2 người đằng sau tảng đá cậu đang ngồi. Sau đó cậu cùng với 2 người ngồi đằng sau mình im lặng và nhìn về phía biển cho tới sáng hôm sau

- Ô bình minh. Đẹp quá – Ran nhổm dậy

- Sáng rồi àh? – Shinichi cười

- Có lẽ vậy. Đây là lần đầu tớ thấy bình minh trên biển đó – Ran cười

Ran và Shinichi đứng đó ngắm bình minh cho đến 6h rồi cả 2 cùng đi về khách sạn, Kaito đi theo sau nhưng Ran và Shinichi ko hề biết

- Cậu đi đâu sớm vậy Kaito? – Ran cười khi thấy Kaito từ cửa khách sạn đi vào

- Àh tớ đi tập thể dục buổi sáng thôi mà – Kaito cười – Cậu thấy Shinichi đâu ko?

- Cậu ấy mới đi vào phòng gọi Hattori dậy đó. Tụi Sonoko cũng sắp ra luôn rồi, cậu vào kêu 2 cậu ấy ra ăn sáng luôn nha – Ran

- Ừhm đc rồi – Kaito đi vào trong

Trong phòng Shinichi

- Shinichi! Tớ có chuyện cần nói với cậu – Kaito nhìn vào

- Sao? Chuyện gì?

- Cậu ra đây! – Kaito chỉ tay ra cửa

Shinichi thấy lạ nên đứng dậy đi theo Kaito làm cho Hattori thấy nghi nghi nên anh lén đi theo sau

Ngoài ban công

- Cậu có thích Ran ko? – Kaito nhấn mạnh

- Cậu nói gì vậy? – Shinichi ngây thơ

- Tớ hỏi lại lần nữa là cậu có thích Ran ko?

- Tớ….có lẽ vậy – Shinichi gật đầu

- Cậu thật sự ko hiểu lời tớ nói hôm trước hay sao? Cậu muốn đối đầu với tớ cơ àh? – Kaito nắm lấy cổ áo của Shinichi giật mình

- Kaito, cậu bình tĩnh lại đi – Shinichi gỡ tay Kaito ra khỏi áo mình – Phải! Tớ thích cô ấy nhưng tớ ko muốn đối đầu với cậu

- Cậu nói thế là sao?

- Nghĩa là tớ ko muốn vì Ran mà tớ mất đi 1 người bạn như cậu nhưng điều cũng ko có nghĩa là tớ nhường Ran cho cậu – Shinichi nói nhẹ

- Cậu nói thế nghĩa là sao? – Kaito nhìn Shinichi

- Chúng ta sẽ cạnh tranh công bằng – Shinichi nhìn Kaito bằng con mắt chắc chắn

- Cạnh tranh?

- Phải! Ý cậu thì sao?

- Thôi đc. Tớ đồng ý

Kaito nhìn Shinichi nở 1 nụ cười đầy sự quyết chiến nhưng Shinichi cũng trả lại 1 nụ cười ko hơn ko kém! Hattori đứng gần đó đã nghe hết cuộc nói chuyện của 2 đứa bạn mình và anh chỉ còn biết lắc đầu! “ Haiz – 2 đứa này biết rung động rồi sao. Mà rung động là sao nhỉ? “ Hattori nghĩ!
 
Ha ha... thích hattori, thích câu cuối: Haiz – 2 đứa này biết rung động rồi sao. Mà rung động là sao nhỉ?
~> ngố dã man
 
Chương XV: Vụ án kỳ lạ!

Shinichi5.jpg



Tại phòng ăn lúc đó

- Haiz, chán ghê zậy đó – Sonoko thiểu não

- Gì mà than chán nữa vậy cô nương? – Ran cười

- Cậu cứ nghĩ mà xem! Cả cái đảo Hawaii này chẳng có anh chàng nào ra hồn cho tớ ngắm hết – Sonoko thở dài

- Ôi trời! Thì có 1 anh chàng là đủ ngắm rồi – Aoko chọc

- Ai đâu? – Sonoko mừng rỡ

- Thì là Makoto Kyogoku đấy. Hihihi – Aoko

- Thôi thôi, dẹp cái anh chàng nhát gái đó lại đi. Nhắc đến là tớ sởn gai óc – Sonoko lắc đầu

- Thật ko? Sởn gai óc mà sao tớ toàn thấy cậu đi chung với Makoto vậy? – Ran dò hỏi

- Ko có! Ko có đâu àh nghen. Các cậu đừng có nghĩ bậy àh – Sonoko đỏ mặt, phẩy tay rồi đánh lảng qua chuyện khác – Còn cậu thì sao? Cái áo khoác cậu đang mặc trên người hình như ko phải là của cậu àh nha!

- Ừh tớ cũng thấy vậy – Aoko đồng tình nhìn Ran

- Khai mau! Áo của ai đấy huh? – Sonoko nhìn Ran bằng con mắt dò xét

- À….thì….. – Ran ấp úng

- Thì sao?

- ….thì…. – Ran chưa kịp nói dứt câu thì tiếng của Kazuha la lên

“ AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA !”

Ran, Sonoko và Aoko bèn dừng cuộc nói chuyện lại chạy vội vào trong. Shinichi, Hattori và Kaito cùng Makoto cũng chạy nhanh lại chỗ Kazuha đang đứng. Cô Haibara từ phòng bên cũng chạy vội qua

- Kazuha! Có chuyện gì vậy? – Ran chạy thẳng lại trước mặt Kazuha

Tất cả mọi người đều im lặng nhìn Kazuha chờ câu trả lời của cô nhưng cô ko nói gì mà chỉ tay vào trong phòng Ran và Sonoko. Mọi người lại 1 lần nữa nhìn cùng hướng vào phòng Ran và Sonoko

- AAAAAAAA – Ran và Sonoko đồng loạt lặp lại tiếng la của Kazuha lúc nãy khi thấy 1 người đàn ông người đầy máu nằm ngay giữa phòng mình

- Cái…..cái gì thế này – Aoko run

- Cô Hai, nhờ cô gọi cảnh sát giùm. Còn lại tất cả mọi người hay đứng yên tại chỗ, ko đc bước vào hiện trường – Shinichi với giọng nói lớn và rắn chắc

Cô Hai vội chạy đi báo với quản lý khách sạn và gọi cảnh sát. 15’ tất cả đã có mặt đầy đủ tại hiện trường

- Nạn nhân là ông Karoshi Ozon, 45t – ông cảnh sát trưởng ( mình đặt tên là Yali nha ) nói sau khi đã lấy lời khai từ cô tiếp tân – Còn nguyên nhân cái chết thì phải đợi sau khi khám nghiệm tử thi

- Là do chất độc Kali Xyanua, 1 chất độc khá phổ biến – Shinichi quả quyết

- Cậu là….

- Thám tử trung học Shinichi Kudo! – Shinichi ngước nhìn với vẻ rất tự tin

- Shinichi Kudo? Cậu là thám tử nổi tiếng nhất Nhật Bản phải ko? – 1 trung sĩ

- Làm sao cậu biết là do chất Xyanua? – ông Yali hỏi

- Mùi hạnh nhân! Do trong miệng nạn nhân phát ra mùi của quả hạnh nhân nên cậu ta đoán thế. Phải ko, thám tử? – Kaito cười mỉm nhìn Shinichi và Shinichi đồng tình gật đầu

- Thế còn con dao trên hiện trường?

- Đó là do hung thủ lo ông ta chưa chết bằng chất độc nên bồi thêm 1 nhát để chắc chắn rằng ông ta đã chết - Hattori nói vào

- 2 cậu là ai? – ông Yali bất ngờ trước câu nói của Kaito và Hattori

- Tôi cũng là thám tử như cậu ấy nhưng có điều ko nổi bằng thôi, Hattori Heiji!

- Còn tôi chỉ là 1 tên học sinh bình thường thôi nhưng cũng ko hề thua kém 2 anh chàng thám tử kia đâu, Kaito Kuroba!

Tất cả mọi người đều bất ngờ khi thấy 3 người bạn của mình đang ở trong 1 tình trạng khác hẳn đời thường! Cứng rắn và quyết liệt! Đến bây h họ mới có dịp xem cả 3 hợp sức phá án

- Đến bây h tôi chỉ có thể nói như vậy thôi còn thời gian tử vong thì phải chờ bác sĩ khám nghiệm của các ông! – Shinichi

10’ sau đã có kết quả xét nghiệm

- Nạn nhân chết vào khoàng từ 6h – 8h sáng nay! – 1 trung sĩ cầm bảng xét nghiệm nói
- 6h – 8h àh? – Shinichi như nghĩ ra việc gì đó – Lúc đó mình đang nói chuyện với Kaito ngoài hành lanh mà! Sao ko thấy ai ra vào nhỉ?

- Cho hỏi, đây là phòng của ai? – ông Yali lên tiếng

- Của tôi và cô bạn Sonoko! – Ran lên tiếng

- Thế các cô biết người đàn ông này ko?

Ran và Sonoko nhìn kỹ người đang ông lạ mặt

- Người này….tôi thấy quen quen – Ran cố nhớ lại

- Cậu gặp ông ta rồi àh? Gặp lúc nào? – Kaito hỏi Ran dồn dập

- Hình như là vào khoàng tháng trước ông ta có đến văn phòng mẹ tớ nhờ làm giấy tờ gì đó. Mà hình như lúc đó ông ta có đi chung với 1 người – Ran lục lại trí nhớ của mình

- Người ông ta đi cùng lúc đó là tôi – giọng 1 người phụ nữ vang lên phía sau

Nghe vậy tất cả mọi người đếu quay lại nhìn người phụ nữ vừa lên tiếng

- Bà là gì của ông ấy? – ông Yali hỏi

- Tôi là vợ của ông ấy _ Benzo Kiwasa. Nói chính xác là vợ trước của ông ấy

- Vợ trước? 2 người li dị rồi àh? Hắn là 1 tên khốn! Lúc đó ông ta có vợ bé đòi cưới ả đó nên nhất quyết bắt tôi ký đơn ly hôn rồi kéo tôi đến văn phòng luật sư Kisaki để làm giấy tờ và việc phân chia tài sản. – bà Benzo nói với giọng cương quyết

- Rồi sao nữa?

- Mà tất cả tài sản của ông ta có đc, nhà, xe v.v…đều do 1 tay tôi làm ra cả, kể cả giấy chủ quyền nhà đất củng do tôi đứng tên mà hắn đã lật lọng đi sửa lại toàn bộ giấy tờ và nhờ luật sư Kisaki xác nhận đế ông ta có quyền tống tôi ra khỏi nhà với bàn tay trắng. Nhưng luật sư Kisaki là 1 luật sư tốt và phân rõ trắng đen nên bà ta đã giúp tôi vạch trần ông ấy và lấy lại toàn bộ tài sản cho tôi – bà Benzo kể lại

- Ưhm tớ nhớ lúc đó ông ta gào lên chửi mẹ tớ và cả dòng họ nhà tớ nữa – Ran tức tối

- Thôi đc, vậy 2 cô cho tôi hỏi là vào khoản thời gian đó các cô làm gì và ở đâu?

- Lúc đó, tôi mới đi dạo biển về rồi vào phòng kêu cô bạn tôi dậy rồi cả 2 ra ngoài phòng ăn! – Ran

- Có ai làm chứng cho cô ko?

- Các bạn của tôi đều có thể làm chứng! – Ran quả quyết

- Thưa sếp, phát hiện đc 1 tấm hình trong tay nạn nhân – trung sĩ lên tiếng

- Ừhm – ông Yali cầm tấm hình lên xem thì rất ngạc nhiên – Đây là hình của cô Ran!

- Sao? – tất cả mọi người đếu thốt lên

Ông Yali đưa tấm hình cho mọi người xem thì dường như ko tin vào mắt mình nữa

- Tại sao? Tại…sao lại như vậy đc chứ? – Sonoko lo sợ

- Có lẽ ông ta lấy đc tấm hình này đâu đó trong phòng – Shinichi phán đoán

- Thế thì tại sao ông ta lại cầm trong tay? – Kazuha quay sang

- Có lẽ hung thủ muốn vu oan cho Ran nên làm thế. Vì theo như lời bà Benzo nói thì hung thủ rất hận người nhà ông Mori, ko ngoại lệ là Ran – Hattori chống cằm

- Nhưng tại sao biết Ran sẽ qua đây du lịch mà hại chứ? – Aoko

- Đó là điều chúng tớ đang đau đầu đây! – Kaito

- Ko, ko phài Ran đâu. Tớ biết chắc chắn là ko phải mà – Sonoko run sợ

- Bình tĩnh nào Sonoko! Tớ ko làm thì ko có việc gì phải sợ cả - Ran động viên

Shinichi và Kaito mỉm cười khi nghe câu nói đầy nghị lực của Ran vì thế cả 2 đều tự hứa với lòng mình là phải giải oan cho Ran và tìm ra hung thủ trong thời gian sớm nhất!
 
có hay 0 các bạn?? hay thì bảo mình đọc vs
kể chuyển sang thể truyện trah thì đỡ bít bao. Nhìn chữ dài dằng dặc là nản lém rùi
 
Híc! Mặc dù rất hấp dẫn nhưng tin chắc rằng mọi người đều bít cuộc cạnh tranh công bằng này ai là người chiến thắng, Híc, tội cho Kaito quá, tác giả nghĩ thế nào đi chứ, Híc.:KSV@17::KSV@15:
 
Hay quá đi mất. bác ơi post thêm nữa đi bác......đang hồi hộp mừ:KSV@06:
 
Quay lại
Top Bottom