Hầy...một chút xúc động làm tâm trạng đi xuống ghê gớm thật.
Tự cảm thấy mình có tính tình chẳng khác mấy đặc tính của gió
, nhưng mà khi chân chính bị xem là không khí thì thật sự là..... ừm, có chút gì đó mất mát.
Bỗng dưng có cảm giác bất lực như đê vỡ đổ ập đến...không thể chống đỡ. * Sờ sờ mũi* Thôi thì xem....không có gì hết.
Có phải tất cả đều giống như mình nghĩ không?
Một từ thôi: Không biết!
Nhưng mà cứ có cảm giác như thế. Chán thật! Suy nghĩ nhiều và trí tưởng tượng phong phú đôi khi là một thứ rất khó chịu.
Cái cảm giác mà thứ đó là của mình, từng thân thuộc với mình,...bỗng dưng một ngày không còn có thể bắt lấy, giữ lại được nữa nó thật sự là khó chịu và ức chế đến cực điểm.
Nói lại vậy thôi, chỉ là một chút cảm xúc tự dưng tràn về, thì tự dưng não bộ mở cửa cho nhìn lại một chút ký ức.
Thời gian, đối với ai mình không cần biết, nó có ảnh hưởng đến người khác như thế nào, không quan tâm, nhưng đối với bản thân, thấy nó rất hữu ích. Cũng giống như một giọt nước nóng rớt xuống mặt nước lạnh tanh. Mỗi giây trôi qua đều mang theo sự dịch chuyển của giọt nước đó, loãng dần ra rồi trở thành một phần trong mặt nước yên ả ấy....mãi lạnh lẽo và bình lặng. Không còn cảm thấy gì nữa, nhẹ nhàng và dễ dàng như thế đấy.
Vừa nãy có bạn nói: " Ngày xưa tui thấy à hiền lành, ngoan ngoãn lắm mà. Sao giờ thấy dễ ghét ghê

"
Bật cười. Bản chất không thay đổi, nhưng cách nhìn nhận và thái độ đối với mọi việc có dần biến đổi rồi. Tui không còn nhút nhát và sợ sệt như xưa, cũng bớt tính sợ phiền phức nên cả nể,...nhưng mọi thứ vẫn như trước. Chỉ là.....phớt lờ và càng muốn tránh phiền phức càng nhiều càng tốt.
Hôm nay cũng chỉ là một ngày xúc cảm dao động dao động như chiếc lá nhẹ đáp xuống mặt nước phẵng lặng mà thôi.