Theo lời hiệu trưởng Bạch, đúng tám giờ tối như đã hẹn, tôi đến trước cổng khu biệt thự cổ số 23 phố Angel.
Lúc này, hai trường đã tan học từ lâu,. khong khí náo nhiệt ở sân trường vào ban ngày bây giờ đã bị bao trùm bởi màn đêm tĩnh lặng. Vì vẫn chưa hết ngày nghỉ lễ, các cửa hàng hai bên phố Angel đều đóng cửa từ rất sớm. Vả lại, phố Angel vốn dĩ rất ít xe cộ và những người ngoài trường qua lại, cho nên ở đây yên tĩnh đến mức dường như chỉ nghe thấy tiếng gió.
Không biết mọc ra ở đâu cái "tin vịt" cho rằng tôi với Kim Nguyệt Dạ sắp có một "trận chiến sinh tử", mặc dù là chẳng ai biết nội dung của thẻ PK là thế nào , nhưng khắp nơi trong trường chỗ nào cũng dán đầy Poster của tôi,
Trên Poster, tôi kéo một lá cờ đỏ (tôi là người làm nhiệm vụ kéo cờ ở trường, đây là bức ảnh các bạn chụp cho tôi trong lễ chào cờ), phía trên đầu tôi có viết mấy chữ to tướng:
"Tô Hựu Tuệ- Ngọc nữ trường Minh Đức tất thắng!"
"Tô HỰu Tuệ- Nữ anh hùng của trường Minh Đức!"
Bất kỳ ai trông thấy tôi cũng đều lộ rõ ánh mắt sùng bái và ngưỡng mộ! Hô hô....
Tôi sướng phát điên, ngọn lửa nhiệt tình trong lòng cứ hừng hưc cháy.
Nhưng mà... Hắt xì! hu hu hu, sao trời lạnh thế này! Trong cái thời tiết lạnh lẽo đầu xuân này, "lửa nhiệt tình" có cháy to nữa thì cũng chẳng xi nhê gì. Đã tám giờ hơn rồi, sao cô Bạch vẫn chưa đến nhỉ? híc... Lanh chết đi được.. Nhất là... nhất là... lại phải đứng ở cổng vào của cái biệt thự quỷ quái này nữa chứ...
Tôi liếc nhìn cánh cửa khu biệt thự số 23 phố Angel ấy, tự nhiên thở dài một cái, không biết tên trời đánh nào lại đặt tên cho cái cổng này là "quỳ môn quan", khiến cho nó càng trở nên âm u đáng sợ hơn trong thời tiết lạnh lẽo thế này...
Đúng lúc đó bỗng một luổng hơi lạnh thổi qua cổ áo, tôi cảm thấy cổ mình gai gai....
Hu hu hu hu... Tôi không phải đến để xem phim ma đâu, các "đại ca ma" đừng có đến tìm tôi nhé! hu hu hu hu... Ớn quá! biết đâu ở đây lại có ma cà rồng người cũng nên... Sớm biết thế này, lúc đó tôi đã nghe lời bà bạn Hiểu Ảnh rồi. Tôi mếu máo, sờ tấm ngọc bội đeo trên cổ. Nghe nói ngọc bội có thể trừ tà mà, a di đà phật, giờ thì chỉ có thể cầu trời phù hộ thôi.
"Tô hựu Tuệ em sao vậy? Sao người lại run cầm cập thế kia?" Đột nhiên tiếng của cô Bạch từ phía sau vọng lại, làm tôi sợ thót tim. Tôi quay người lại nhìn thấy co Bạch mặc một bồ quần áo trắng toát đứng dưới ánh đèn đường lờ mờ u ám, dáng vẻ trịnh trong nghiêm túc trong còn đáng sợ hơn cả ngày thường, tôi bất giác rùng mình.
"Đừng lo, khu biệt thự số 23 này không phải là nơi đáng sợ như thế đâu. Nơi này trước kia là nhà ở và văn phòng làm việc của ngài chủ tịch, cũng là tòa hành chính của trường trung học Minh Dương. Nhưng vì chủ tịch thích yên tĩnh nên thường không cho người lạ đi vào, vả lại bên trong còn có rất nhiều căn phòng bí mật và hố bẫy..."
Hở? Có phòng bí mật với hố bẫy à? THế thì đâu phải tòa hành chính chứ! Rõ Ràng là nhà ma rồi. Chủ tịch sao lại có sở thích quái đản thế nhỉ, ai lại đi thích ở cái chỗ ma quỷ này chứ!
"trước kia, mọi người đồn đại là trong khu biệt thự cổ số 23 phố ANGEL CÓ chôn một kho báu, khiến bao nhiêu người đổ xô đến đây tìm, cho nên nhưng căn phòng bí mật với hố bẫy này cũng được xây lên từ hồi đấy!" Cô Bạch dường như hiểu thấu được những thắc mắc của tôi bèn giải thích thêm.
"Có.. kho... kho báu...!"
"Đúng! Nhưng đấy chỉ là tin đồn thôi, không biết tại sao sau này tin đồn đó lại lan truyền khắp trường học, từ đó trở đi nó trở thành cuộc thảm hiểm kinh hoàng, năm nào cũng có không ít học sinh tò mò lén đến khu nhà cổ này, nhưng những học sinh vi phạm nội qui đó sau này đều không thấy xuất hiện ở trường nữa..."
"Không.. không thấy xuất hiện ở trường nữa ạ?"
"Cô cũng không biết ngài chủ tịch rốt cuộc đã dùng cách gì, chỉ có điều, mặc dù biết trước hậu quả sẽ thế nào nhưng vẫn có một số học sinh ko chịu nghe lời tôi..." Cô Bạch vừa nói vừa nhìn thẳng vào tôi.
Ha ha... Tôi ngượng ngùng cúi mặt xuống, xem ra hôm sáu đứa tụi tôi lén vào khu nhà này mà còn toàn mạng quay về đúng là một kỳ tích!
"Kẹt kẹt!"
Trong khi tôi còn đang thầm nă mừng vì lần trước mình số hên tháot ra được thì cô Bạch đã mở cái ổ khóa cũ kỉ, gỉ nhoèn của khu biệt thự số 23 bằng chiếc chìa khóa cũng hoen gỉ không kém.
Vù vù.... MỘt luồng gió lạnh buốt người thổi tạt qua mặt, tôi và cô Bạch đều bất giác run lên.
Hu hu hu.. Cám giác lạnh đến rợn người.. Bị luồng gió ấy táp vào người, đầu óc tôi chợt tỉnh táo lên rất nhiều, cái lạnh vừa rồi lại như tặng thêm gấp bội.
"cô Bạch, em .. em tưởng chúng ta phải đợi nhóm thầy Thôi?"
Chúng... chúng tôi phải đi vào bên trong thật sao? Bên trong tối om như mực, đến một ngọn đèn cũng không có, chưa kể cỏ dại mọc um tùm, chẳng may sa xuống hố bẫy thì toi đời, híc híc.. thật tình.. càng nghỉ càng thấy rợn tóc gáy...
"Không phai đợi nữ! Tô HỰu Tuệ, em theo sát cô nhé, cẩn thận một chút, nếu đi lạc thì rắc rối lắm!" Cô Bạch quay đầu lại nghiêm khắc nhắc nhở tôi.
"Vâng, vâng, em biết rồi..."
Cô Bạch gật đầu, bật đèn pin lên đi trước, tôi run lập cập theo sát phía sau bước vào khu nhà 23 ấy.
Nhưng lúc tôi vaừa mới bước qua cửa thì bỗng "soạt!" một tiếng.
Cánh cửa đột nhiên tự động đóng lại. "Oái!" Tôi sợ quá hét toáng lên, bổ nhào về phía trước, toàn thân run bần bật.
"hựu Tuệ, em cứ bình tịnh, cánh cửa đó có gắn lò xo nên mới tự động khép lại được!"
Gắn lò xo? Tôi ngẩn đầu lên, nhìn theo luồng ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin trong tay cô Bạch, tôi thấy giữa bức tường và phía sau cánh cửa có gắn bốn cái lò xo to đúng bằng cánh tay, nom đã gỉ nhoèn hết cả rồi.
Bày trò mèo gì thê không biết, sao lại đi lắp cái thứ chết tiệt này ở đây chứ? làm tôi sợ đến nỗi hồn siêu phách lạc . Cô Bạch thấy tôi đã kịp định thần, bèn quay người đi tiếp, tôi lại bám sát phía sau cô.
Vì vừa mới hết đông, chưa kể cách đây không lậu có một trận tuyết khá lớn nên bay giờ trông khu biệt thự cổ số 23 có vẻ lạnh lẽo hoang tàn hơn lần trước tôi đến, chỗ nào cũng thấy cỏ khô đọng nước lạnh, thỉnh thoảng lại còn nghe thấy văng vẳng tiếng quạ kêu thê lương... Khu Biệt Thự cổ số 23 này tràn ngập mùi vị chết chóc, khiến người ta có cảm giác ghê rơn.
Cô Bạch có vẻ như khác quen thuộc nơi đây, không nói nữa lời, cứ thế cầm đèn pim đi phía trước tôi.
À, đúng rồi! không biết Kim Nguyệt dạ và thầy Thôi đã đến chư nhỉ? Sao tới giờ mà vẫn không thấy mặt mũi họ đâu cả? Lẽ nào họ sợ quá nên bỏ chạy về nhà mất rồi? THình thịch.. thình thịch...
Bỗng có một vật gì đó sắc nhọn sượt qua mặt tôi!
"Á!"
"Áaaaaaaaaaaaaaa!" Tôi sợ quá kêu lên một tiếng, nhưng không ngờ cô Bạch còn gào to hơn cả tôi,
"Cô Bạch, cô Bạch, cô bình tịnh, vừa nãy chỉ là một con quạ thôi!" Tôi nắm chắc vai cô, cố gắng để cô trấn tĩnh lãi.
"..." Cô Bạch dường như không nghe thấy lời tôi nói, cứ ôm chặt lấy đầu.
"Bạch Ngưng, em không sao chứ?"
Đúng lúc tôi luống cuống không biết phải làm thì đằng sau bỗng có một bàn tay thế vào chỗ của tôi, đỡ cô Bạch đang trong tình trạng hoảng loạn đứng lên. Hóa ra là thầy Thôi, còn đằng sau thầy là thằng cha Kim Nguyệt Dạ đang cười toe toét lắc lư lắc lư cái đèn pin. Tôi lơ cái bản mặt đáng ghét của hắn đi
"không sao! Tôi không sao! hiệu trưởng Thôi, phiền anh buông tay ra!" Cô Bạch vừa nhìn thấy thầy Thôi lập tức trở lại bình thường.
"Được rồi, được rồi, em cứ bình tịnh! Không ngờ em vẫn chẳng thay đổi chút nào, hồi trước mỗi lần đến khu nhà số 23 này, em đều bị đám quạ làm cho sợ đến tái mét mặt mày..."
"Hiệu trưởng Thôi, xin anh đừng nhắc lại cái chuyện cũ vô vị đó được không?" Cô Bạch hơi ngượng ngừng pha chút tức giận chăn ngang lời thầy Thôi, thầy lại mỉm cười rồi nhún vai.
Quan hệ của hai người này đúng là....
Hình như gió thổi mỗi lúc một lạnh thì phải, cây cối xung quanh cứ như bóng quỷ dữ lắc lư nghiêng ngã. Mặc dù đây là lần thứ hai đến nơi này nhưng tôi vẫn sợ đến phát run, đã thế thời tiết lại rất căm căm, khiến tôi càng lúc càng run cầm cập.
Mọi người đều im lặng bước đi, thầy Thôi dẫn đầu, cô Bạch và tôi đi giữa, Kim Nguyệt Dạ theo sát đằng sau.
"Cho cô mượn này!"
...
Lúc tôi đang run bần bật, bông một chiếc khăn trắng muốt quàng lên cổ tôi...
Ôi! Lại là mùi hương bạc hà ấy.. Chết thật! Tim tôi bắt đầu đập như gõ mõ...
Không được! Tuyệt đối không được mắc bẫy của thằng cha này thêm lần nữa.
"Tôi không lạnh!" tôi tháo khăn ra ném trả Kim Nguyệt Dạ.
Cô Bạch quay đầu lại nhìn tôi, nhưng do trời tối quá, tôi không nhìn thấy rõ nét mặt của cô.
Bốn người chúng tôi đều im lặng đi tiếp một lúc nữa, con đường được lát đá xanh dần dần hiện ra trước mặt. Con đường này không rộng lắm, ở các kẽ đá còn mọc đầy cỏ khô và rêu. Hai bên đường trồng toàn loại cây lạ mắt, đương nhiên chúng cũng đã chết khô cả rồi.
Chúng tôi mon men theo con đường đá xanh ấy mà đi thêm một quãng nữa, chả mấy chốc đã đến trước cửa căn nhà cổ.
Đến bây giờ tôi mới biết, hóa ra sáu đứa tôi thám hiểm hôm ấy mới chỉ đi hết một góc nhỏ xíu của khu biệt thự số 23 này thôi.
Khu biệt thự số 23 to hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng, vì chỉ mới từ cổng đi đến căn nhà cổ đã hết gần 20' rồi, nhưng căn nhà cổ này thì lại không lớn như tôi nghĩ. Nó chỉ có 3 tầng, nhìn âm u tăm tối, ngoài cửa còn dán một lá bùa trừ ma đã bạc phách. Híc híc.. Kinh quá! Cứ y như là căn nhà ma trong phim kinh dị ý!
Trời tối quá nên tôi chỉ nhìn thấy từng đó! Nhưng như thế cũng đủ làm tôi sợ đến dựng tóc gáy lên rồi....
"Ừm... đã lâu lắm rồi không đến đây! Tám năm rồi.." Thầy Thôi đứng trước cửa căn nhà cổ khẽ thở dài.
"Tô Hựu Tuệ, Kim Nguyệt Dạ, các em vào trong đi, thầy cô chỉ có thể dẫn các em đến đây thôi!" Cô Bạch có vẻ như đang sợ hãi điều gì đấy, vội vàng cắt ngang lời thầy Thôi.
Gì cơ? chỉ có thể dẫn bọn tôi đến đây thôi á? Hai thầy cô nỡ lòng nào để cho tôi và Kim Nguyệt Dạ tự đi vào căn nhà ma quái này chứ? không! Tôi không chịu đâu!
"Tô hựu tuệ, đây là ý của ngài chủ tịch, muốn hai em tự đi vào căn phòng này, có lẽ đây cũng là cách thử thách các em!"
Thử thách? Tôi tái mặt nhìn kIm nguyệt Dạ, thằng cha đáng ghét ấy mặt tỉnh bơ, tiện tay đẩy cánh cửa căn nhà cổ đấy ra.
"Két! Két!"
Cửa không khóa, một luồng khí vừa lạnh lẽo lại thêm cả mùi ẩm mốc xông thẳng vào mặt 2 đứa tôi.Tôi bất giác rùng mình. Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà! Tôi chỉ muốn gào lên thật to cái câu đấy.
"Thầy thôi, cô Bạch, chúng em vào đây!" Tôi lưu luyến nhìn 2 thầy co.
"Ừ, ừ.." Tiếng cô Bạch nghe có vẻ hơi ngập ngừng, như muốn nói gì mà lại thôi không nói nữa.
"Ô hô! SỢ bị ma nhập à?" Thằng cha Kim nguyệt dạ đột nhiên ghé đầu sang bên cạnh tôi, cười ha ha trêu chọc.
"Cậu.. Cậu lo cho mình trước đi! Hừ!"
Hu hu hu... A di đà phật! A di đà phật! Các "anh ma chị quỷ" ơi, HỰu Tuệ tôi từ xưa đến nay không thù không oán gì với các người, đừng có cah5y ra đây hù tôi nhé! Híc híc!
Bên trong căn nhà cổ tối đen như mực, nhìn cứ như là một cái hang động sâu thẳm. Kim Nguyệt Dạ cầm đèn pin đi trước, tôi bám sát phía sau. Cả đại sảnh tối om om, xung quanh ngổn ngang toàn mảnh vỡ, có vẻ giống như từng bị ai đập phá, mà cũng giống như vừa có một cuộc chiến đầu ác liệt vừa xảy ra. Đèn pin rọi tới một cái hành lang sau hun hút, cứ mỗi bước chân là lại phát ra tiếng động ghe người, có cảm giác như chân dẫm phải chuột cống vậy, tôi nổi hết cả da gà.
Cả hành lang ấy có tất cả 4 cánh cửa màu xanh sẫm, nổi bật lên trên tường màu nâu trắng. Hai bên tường có treo mấy bức tranh mà tôi chẳng hiểu nó vẽ gì, toàn là những đường ngang ngang dọc dọc. Dưới anh đèn pin mờ mờ, chúng giống y như những hình vẽ ma quỷ vậy, làm cho căn phòng càng trở nên tăm tối.
Kim nguyệt da đột nhiên dừng lại. Chuyện gì thế không biết? tôi cũng tò mò tiến lại gần xem rốt cuộc đấy là cái gì
Thế là... tôi đã nhìn thấy....
Có mấy cái bóng đen sì sì đang chuyển động trước mặt chúng tôi... Tôi đờ người ra, tưởng chùng như không thể thở nổi.
"Hình như là một cái gương!" Kim Nguyệt Dã rọi đèn pim vào mấy cái bóng đen phía trước ấy, bình tĩnh nói.
Tôi tim đập chân run, cố nuốt nước bọt.
Hình như... hình như đúng là cái gương thật rồi... HA ha.. Nhưng mà..nhừng mà ở đây khiếp quá, tôi muốn về nhà, hu hu hu hu.....
"Đợi đã! Ở trên mặt gương có chữ!" Kim Nguyệt Dạ bước sát tới cái mặt gương đen thui ấy xem rốt cuộc trên đó viết gì:
"Mời lên tầng hai!"
Lại còn phải lên tầng hai nữa á? Có đàu không vậy? Tôi sợ đến nổi gai óc.
Kim Nguyệt Dạ dùng đèn pin rọi khắp nơi, nhưng động tác của hắn nhanh quá khiến tôi chỉ kịp nhìn thấy trên trần nhà toàn là mạng nhện chằng chị
Ối thánh thần thiên địa ơi! Tôi sẽ bỏ mạng ở đây mát! Hu hu hu hu....
Tôi kéo tay Kim nGuyệt Dạ: "Tui mình, tụi mình làm hòa đi, quay về thôi.. được không?"
"Ủa, làm hòa? Thế này chẳng giống với tính cách của cô chút nào, Tô HỰu Tuệ ạ! Không phải cô từng nói là thi đấu thì phải kiên trì đến cùng sao?"
Kim Nguyệt Dạ lại bắt đầu đi tiếp, tôi không muốn đứng ở đây một mình, cũng không muốn đi cùng cậu ta... Nhưng cuối cùng thì tôi cũng không dám một mình quay lại vì sợ cái khoảng tối đen ngòm phía sau lưng kia, chẳng còn cách nào khác, đành phải theo cậu ta lên tầng trên.
Khi đến cuối hành lang, Kim Nguyệt Dạ đi theo cây cầu thằng bằng fo64 bám đầy bụi bẩn để lên trên, tầng hai chỉ có một cánh cửa duy nhất, nhìn lớp sơn bạc phếch, hoen ố ấy cũng đủ biết "lịch sử lâu đời" của nó, có vẻ như lâu lắm rồi không có người đến đây.
Kim Nguyệt Dạ từ từ đưa tay ra..
Đằng sau cánh cửa đen thui này sẽ là cái gì? Ngài chủ tịch bí ẩn rốt cuộc là ai? Trường Minh Đức và trường Sùng Dương rốt cuộc ai thua ai thắng? Những đáp án cho các câu hỏi ấy phải chẳng sẽ được mở ra.....
"Cô mở cửa đi!" Kim Nguyệt Dạ đột nhiên thu tay về, quay đầu lại nhìn tôi.
"Tôi á?"
Tại sao lại bắt tôi mở cửa? còn lâu tôi mới mở!
"Từ lúc bước vào căn phòng này toàn do tôi dẫn đường bay giờ đến lượt cô phản mở cửa chứ, để tôi còn nghỉ ngơi lấy sức!" Thằng cha Kim Nguyệt Dạ bình chân như vại, tựa vai vào tường "nghỉ ngơi".
"Cậu..."
"Hơ hơ, hay là sợ quá không dám mở?"
"Nực .. nực cười .. thật! Có việc gì mà Tô hựu tuệ này không dám làm chứ!" Tôi đứng thay lưng tay chống nạnh, nghênh ngang nói vs Kim nguyệt dạ.
Sau đó... tôi từ từ đưa tay ra chuẩn bị gõ cửa, nhưng tay tôi vừa mới chạm vào thì cánh cửa đã mở ra rồi..
"Ha ha ha..." Một tràng cười quái dị vang lên cùng một vật gì đó trắng rơi xuống, tôi vội đưa tay ra đỡ lấy nó theo quán tính.
Nhưng lúc tôi cúi đầu xuống.....
Trời đất! Nó là một cái....
Đầu lâu...
"Áaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Hựu Tuệ! Tô Hựu Tuệ..."
Trong lúc ngất đi, tôi mang máng nghe thấy tiếng Kim Nguyêt Dạ cuóng quýt gọi tên tôi, nhưng âm thanh đó dường như mỗi lúc một xa vời.
Mãi một lúc lạu sau, tôi mới dần dần tỉnh lại trong tiếng gọi loáng thoáng của Kim Nguyệt Dạ. Nhưng khi nhìn thấy bốn phía xung quanh hết thảy đều là một màu đen ngòm, tôi lại ngay lập tức nhắm nghiền mắt lại.
Hu hu hu ....
Nằm mơ! Nhất định là tôi đang nằm mơi rồi! Ha ha... Ngày mai trời sáng rồi mọi thứ sẽ như cũ...
"tô Hựu Tuệ, cô mau tỉnh lại cho tôi! Nếu không tôi sẽ để cô lại trong cái nhà ma này một mình đấy!"
"Đừng!" Bị tên Kim Nguyệt Dạ dọa thế, tôi lập tức ngồi bật dậy như lò xo.
Đây là đâu? Tại sao lại có nhiều tiêu bản hình thù kì quái như thế này? Lại còn có cả bao nhiêu mô hình bộ phận giải phẫu sinh lí người ở ngay dưới chân tôi nữa chứ? Cái đầu lâu lúc nãy làm tôi sợ mất mật!
"Nơi này là bên trong căn nhà cổ số 23 đấy! Tô HỰu Tuệ, bộ cô sợ đến nỗi mất cả trí nhớ rồi à?" Tên Kim nguyệt Dạ đứng bên cậy cười nhăn nhở với tôi.
"Tụi mình rời khỏi đâ thôi, Kim Nguyệt Dạ!" Tôi nhìn thằng cha đó với ánh mắt cầu cứu, có chết tôi cùng không muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa.
Cót két.. Cót ket... Cót ket.....
Bên ngoài hình như gió thổi mạnh quá, cảnh cửa sổ bị gió giật mạnh đập cả vào khung cửa, phát ra nhưng tiếng kêu đáng sợ. Ối cha mẹ ơi, sao cảnh này giống với cảnh yêu quái đến bắt Đường Tăng trong "Tay Du Ký" quá đi mất!
"Chuyện... chuyện gì thế?" Hu hu hu... Không lẽ bọn yêu quái đên đay bắt tôi thật sao? Tôi bủn rủn hết người
"Reng reng reng!" Chợt có một hồi chuông điện thoại kì dĩ hối hả vang lên.
Tôi và Kim Nguyệt Dạ đều bất giác nhìn lên chiếc bàn ngổn ngang sách vở, ở đó có một cái điện thoại cở màu đen đang kêu inh ỏi.
Không... không thể nào! trong đầu tôi bổng hiện lên một đoạn phim kinh dị "Điện thoại lúc nữa đêm", sau lưng chúng tôi liệu có... Tôi Sợ hãi nắm chặt lấy mép váy, nhưng đúng lúc đó một bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay tôi:
"Đừng sợ, còn có tôi mà!"
Kim Nguyệt Dạ nhanh như chớp ấn phím nhận cuộc gọi.
"ha ha ha ha.. chào hai bạn nhỏ đáng yêu, cuối cùng thì các bạn cũng đã đến rồi, có thích món quà ta dành tặng cho không?"
"Ngài là... chủ tịch?" Tôi lí nhí hỏi.
"Đúng rồi!"
Phù! Chỉ cần không phải là ma quỷ hay yêu quái gì đó là tôi có thể yên tâm. Tôi nhanh chóng "điều chỉnh" lại tâm trạng, bước lên phía trước một buớtc, dù thế nào đi nữa, hôm nay cũng là lần đầu tiên nói chuyện với chủ tịch, nhất định tôi phải tạo ấn tượng tốt mới được.
"Chào thầy! Em là TÔ Hựu Tuệ, học sinh lớp 10 trường Minh Đức. Mong thầy chỉ bảo thêm ạ!" Tôi dùng giọng nói ngọt ngào nhất để thưa với thầy, và cũng không quên nở nụ cười tuyệt chiêu.
"Ồ, em là học sinh của Bạch Ngưng hả? Đúng là thầy nào trò nấy, giống hệt nhau!" Giọng nói trầm trầm của chủ tịch vang lên từ trong điện thoại. "Này, cậu nhóc, cậu là ai thế?"
"Chào thầy! Em là Kim Nguyệt Dạ, học sinh lớp 10 trường Sùng dương. Cách thầy gặp mắt chúng em hôm nay đúng là khác người thật! Chắc cả đời này em cũng không thể nào quên được!"
"ha ha ha.. Cảm ơn em! Cậu nhọc này hợp với ta lắm đấy! Tốt lắm!" Nghe mấy câu nịnh bợ của Kim Nguyệt Dạ, chủ tịch tỏ ra rất hài lòng, giọng nói cũng cao hẳn lên.
Hừ! Đồ dẻo mỏ! Tôi thầm rủa thằng cha Kim Nguyệt Dạ.
"Đùa chút thôi, chứ thầy đã biết các em là ai rồi! Thế này nhé, đề thi dành cho các em chính là bắt đầu từ ngày hôm nay, hai em sẽ chuyển đến đây sống để hoàng thành bài khảo nghiệm của thầy!"
"Sống ở đây ạ?" Tôi không dám tin vào tai mình.
"Đúng vậy! Thầy sẽ giám sát hai em một thời gian, rồi dựa vào đó để xem xem phương pháp giáo dục của trường Mnh Đức và trường Sùng Dương, trường nào tốt hơn, còn nữa, sẽ có một vị giám khảo đặc biẹt chuẩn bị sẵn đề thi đợi các em đến đấy!"
Gì cơ? Giám sát chúng tôi? Như thế mà cũng gọi là cuộc thi à? Không biết chủ tịch đang nghĩ gì nữa..
"Được rồi, thầy chỉ nói sơ qua thôi, phòng của các em đều ở tầng một, cửa phòng có ghi săn tên các em rồi, công tắc của tất cả đèn điện ở phía dưới cái máy ghi âm này. Các em không phải lo giải thích với gia đình đâu, thầy đã thay các em sắp xếp ổn thỏa rồi, tạm biệt!"
"Khoan đã.. Thưa thầy..." Kết quả chỉ còn tiếng tút tút từ điện thoại vọng ra đáp lại tôi.
Có nhầm không vậy? Phải ở trong cái nhà ma này những một tháng ư? Lại còn phải sống cùng thằng cha trời đánh Kim Nguyệt Dạ nữa chứ!
"Đi thôi!" Kim Nguyệt Dạ đột nhiên đứng phắt dậy đi ra phía của phòng/.
"Đi đâu?"
"Đi xem phòng! Lẽ nào cô muốn ngồi ôm đóng tiêu bản này cả đêm à?"
Tôi ngáng ngẩm nhìn cái điện thoại chẳng có chút tín hiệu nào, sau đó đành ngoan ngoãn xuống tần một.
"Chúng ta phải ở đây một tháng thật sao?"
"Có sự lựa chọn nào khác sao?"
"Không có!"
....
Đèn được bật lên sáng trưng, nhìn căn phòng cũng không đến nỗi đáng ợ lắm!
"ối chà, sợ thích khác người thật! Nhưng nhìn cũng cool lắm cơ! Nom y như đầu trâu mặt ngựa vậy! Hơ hơ!" Kim Nguyệt Dạ bỗng nhiên tựa vòa tường, tò mò sờ cái mũi bò gắn ở đầu con tê giác được treo trang trí trên đó, bật cười khanh khách.
Đúng là thằng cha biến thái! Cái đó thì cool cái nỗi gì cơ chứ? Tôi lườm hắn.
"Đây là phòng của cô đấy!" Tôi ngạc nhiên nhìn cánh cửa có treo đầu bò, Kim Nguyệt Dạ vặn núm cửa khẽ đẩy vào.
Tôi đúng sau lưng Kim Nguyệt Dạ, cố ló đầu vào nhìn phòng ngủ của mình...
"Đây.. đây.. đây là phòng ngủ của tôi á?" Mắt rôi trợn trừng lên như mắt lợn luộc. Căn phòng này người ở được sao? Rèm cửa sổ màu trắng, gi.ường đơn màu trắng! Lại thêm cái không khí u ám của khu nhà số 23 này nữa, đây không khác nào khu nghĩa địa cả. Hu hu hu.. Tôi không ở cái phòng này đâu!
"Rất hợp với cô mà! Tất cả đều màu trắng! Chưa biết chừng nó lại giúp cô trắng thêm ra đấy!"Tên Kim Nguyệt Dạ làm bộ khoanh tay, rướn mày lên nói mỉa tôi.
"Cậu nói cái gì? Cảm ơn, tôi đã đủ trắng lắm rồi! Hơ hơ hơ..." Tôi có kìm nén cơn thịnh nộ, vờ cười nhã nhặn.
"HỰu Tuệ, xem ra.. cô bệnh nặng lắm rồi đó!" Kim Nguyệt Dạ ra vẻ thông cảm nhìn tôi, rồi quay ngoắt lại. " Tôi đi xem phòng của tôi đây! Đừng có bám theo đuôi đấy!"
Mi nói không cho ta bám đuôi, ta cứ bám theo đấy!
"Wow! Căn phòng này tuyẹt thật! Rất hợp ý tôi!" Kim Nguyệt Dã bước vào phòng, sung sướng ra mặt ngắm nghía cách bài trí của căn phòng ấy.
Rèm cửa sổ màu xanh nhật, gi.ường đơn có hoa văn rất đẹp, bàn giấy kiểu cách, còn có cả tủ quần áo, giá sách, két bảo hiểm....
"bát công! Tại sao hai phòng lại chênh lệch nhau nhiều thế!" Tôi bĩu môi hậm hực nói.
"Yeah! Cái gi.ường này suống thật! Với lại nó chỉ cách gi.ường cô có một bức tường thôi. tôi gõ vào tường là cô nghe đấy!" Kim Nguyệt Dạ gõ vào tường ba nhát, rồi hất hàm nói, "Hơ hơ, đêm có ma mò đến tìm thì cô cứ gõ vào tường ba nhát nhá, nếu tâm trạng tốt thì tôi sẽ sang cứu!"
"..."
Thằng cha chết tiệt này.. cố tình chọc tức tôi nổi điên đây mà! Ai thèm mi cứu chứ! Đừng có mà vội lên mặt nhé! HỪ, tức muốn chết!
"xem ra hai phòng ngủ này đều được dọn dẹp tinh tươm cả rồi, đi nghỉ sớm cho lại sức thôi! Chúc bé HỰu TUệ ngủ ngon nhé!"
"Không!" Lúc cánh cửa chuẩn bị đóng lại, tôi cứ đứng chặn ở giữa cửa không chịu ra.
"làm gì thế hả? Bè hựu Tuệ lẽ nào lại muốn..."
"Tôi không thích ngủ ở cái phòng trắng toát đó đâu!"
"Ủa, thế thì liên quan gì đến tôi chứ?"
"Tôi mặc kệ..."
"Lẽ nào bé HỰu Tuệ muốn ở chung phòng với tôi? Hơ hơ, bé cũng sống thoáng quá nhỉ?"
"Cậu chết đi!"
Tôi hất cổ thằng cha Kim Nguyệt Dạ ra khỏi phòng, còn mình thì nhảy phắt vào trong, nhanh tay khóa cửa lại.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
"Này! Tô Hựu Tuệ, cô làm trò gì thế hả? Đây là phòng của tôi chứ!"
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
"Kim Nguyệt Dạ, tôi với cậu đổi phòng!"
"Tô Hựu Tuệ! MỞ cửa ra ngay!"
"còn Lâu! Ô hô hô hô!"
"Mở ra ngay!"
"Có chết cũng không mở!"
"Tô Hựu Tuệ!"
"Hà hà hà hà!"
...
Cứ như thế một cuộc sống mới với những tháng ngày tranh giành, cãi cọ nhau đang thực sự bắt đầu