Hoàn Bí mật tình yêu phố Angel

Chương 10:Lễ giáng sinh khó quên


One

Happy House hôm nay yên tĩnh lạ thường , cả quán ăn giống như đuợc tụi tôi bao trọn gói . Ngoài tụi tôi và ông chú râu xồm ra , không có một vị khách nào khác …

“ Bà nhìn lại đi ! Hôm này là giáng sinh ! Làm gì có ma nào mò đến đây nữa! Họ đều đi chơi hết rồi” Tô Cơ cốc nhẹ vào trán cho tôi tỉnh ngủ .

Lăng Thần Huyền dài nhìn tôi chòng chọc

“ Tô Hựu Tuệ! cô gọi tụi tôi đến đây làm gì ?”

“ Hay là bà định rủ mọi nguời đến khu biệt thự số 23 chơi” Hiểu Ảnh háo hức .

“ Thà chết chứ đừng mơ tôi quay lại đó lần hai !” Lăng Thần Huyền mặt mày tái xanh rít lên .

“ Bàn chuyện Dạ phải không?” Lý Triết Vũ chậm rãi uống ngụm trà ,rồi lên tiếng .

Mỗi lần thấy Lý Triết Vũ ,lòng tôi lại rối như tơ vò .

“ Hựu Tuệ ! Bà muốn giúp Kim Nguyệt Dạ đi học lại à ?”

“ À ..à…à…cái đó …Tôi nghĩ Kim Nguyệt Dạ bị buộc thôi học cũng là vì tôi , cho nên…tôi muốn hỏi xem…mọi nguời bằng cách nào giúp cậu ấy đuợc đi học lại không ?”

"Về Chuyện này chú tôi không khắt khe lắm,chỉ có ai đó là quá cứng nhắc thôi!" Lăng Thần Huyền nói mỉa mai liếc xéo Tô Cơ

Nhỏ ta nổi xung lên "Này,mẹ tôi tuy có nghiêm khắc một chút nhưng còn hơn cái loại nuôi dạy học sinh toàn ra những tên không biết điều như cậu nhé"

Lăng Thần Huyền tức giận đạp bay cái ghế "cô cái cái gì hả?"

Tô Cơ trống hai tay,trừng mắt lên "tôi nói sai chắc?"

"hai người có thôi ngay không? tôi gọi hai người đến đây là để cãi nhau à?" tôi không chịu được nữa,hét lên

"bên phía hiệu trưởng Thôi thì chắc không sao nhưng hiệu trưởng Bạch Ngưng thì rất khó,hay bây giờ chúng ta cùng đến phòng cô hiệu trưởng xin cho Kim Nguyệt Dạ vậy!" Lý Triết Vũ nói nhẹ nhành.

"đành vậy!" - cả bọn cùng đồng thanh.
.....................

Thình Thịch

Thình thịch

Thình thịch

Trời ơi,sao tim tôi đập dữ dội thế này? ánh mắt của cô Bạch Nhưng cứ như súng liên thanh nả đạn liên hồi nào người tôi

"không được!"

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt vô cảm của cô hiệu truởng . Câu trả lời tôi đã biết từ lâu nhưng khi trực tiếp đối diện với nó tôi thấy sao quá nặng nề .

“ Mẹ ! Mẹ nhất định phải làm thế sao?” Thừa Lâm quyết không bỏ cuộc .

“ Thừa Lâm , con phải biết trường học có quy tắc và kỉ luật của trường học , nếu mọi người không tuân theo thì trường học sẽ biến thành cái gì ? Lý Triết Vũ, cha em là nhà tài trợ lớn của trường Minh Đức và Sùng Dương , nhưng từ xưa đến nay không hề can thiệp đến công tác quản lý của nhà truờng . Cô hy vọng em hiểu !”

Qủa không hổ danh là “ Hiệu truởng mặt sắt!” , đối với con trai nguời tài trợ cho trường mà vẫn không hề nhường bước, Tô Hựu Tuệ,mi phải làm gì tiếp đây ?

Chắc mình phải dùng đến cách cuối cùng này thôi...

“ Liều một phen thôi !” Tôi ngầm trấn an mình , đã đến tận đây thì không thể về tay không được , huống hồ Kim nguyệt dạ bị đuổi học cũng vì tôi .

“ Cô hiệu trưởng nói rất đúng ạ ! Với là học sinh của trường chúng em phải tuân thủ nội quy , nếu vi phạm phải chịu hình phạt thích đáng !”

“ Hựu Tuệ !” Tô Cơ tròn mắt nhìn tôi .

Cô hiệu ttrưởng gật đầu tán thành ý kiến của tôi …

Lý Triết Vũ mỉm cừơi cỗ vũ…

“ Cho nên , em muốn xin lỗi cô , lần trước em đã nói dối cô và mọi người ! Em cũng đi tới số 23 phố Angel , hơn nữa còn đi chung với Kim Nguyệt Dạ !”

“Em nói cái gì ?” Cô hiệu trưởng không tin những lời vừa nghe “ Tô Hựu Tuệ , em biết em đang tương lai mình ra làm trò đùa không ?”

“ Mẹ , con cũng đến số 23 phố Angel . Mà không chỉ có con thôi đâu , còn có cả Hiểu Ảnh , Lý Triết vũ,lăng Thần huyền !”

Trời ơi ! bà điên rồi sao? Ai lại kéo cả đám xúông thế ?

“ Hựu Tuệ nói không sai , chúng em đều đến đó nên phải chịu hình phạt tương với Kim Nguyệt Dạ !” Triết Vũ cũng ủng hộ quyết định của Tô Cơ á ?

“ Các em…các em….” Cô hiệu trưởng bị đã kích quá lớn với sự thực phũ phàng này.

“ Các em nghĩ có thể dùng cách này để giúp Kim Nguyệt Dạ quay lại trường học sao ?”

“ Không ạ ! Trong mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất nhiều , vì tương lai bản thân , em có thể để người khác nhận tội thay mình như vậy thực sự không phải tính cách của em . Vì thắng lợi che giấu tất cả sự thật . Một Tô Hựu Tuệ như vậy đã đi ngược tôn chỉ làm người của trừơng Minh Đức , phụ sự dạy dỗ từ trước đến nay của cô .!”

….

Nhìn thấy ánh mắt do dự của cô hiệu trưởng , xem ra có chút hy vọng rồi ! Tô Hựu Tuệ , cố lên !

“ Em muốn có cuộc thi công bằng giữa Minh Đức và Sùng Dương ! Cô cho Kim Nguyệt Dạ đi học lại đuợc không cô !”

Tích tắc…tích tắc….

Cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng đến đáng sợ , tôi căng thẳng đến thở không ra hơi .

“Tô Hựu Tuệ , nếu các em muốn Kim Nguyệt Dạ quay lại trường học thì sáu đứa em phải lọt vào Top 100 ngừơi dẫn đầu thì cô sẽ bỏ qua chuyện này !”

“ Sao cơ ?” Tô Cơ lắc đầu “ Mẹ làm khó tụi con , điều kiện như thế thì có cũng như không ?”

“ Được ! Em đồng ý !”

“Hựu Tuệ ! Bà đùa sao ?” Hiểu ảnh réo lên .

Thiên tài vô đối như tôi đã xuất chiêu thì tôi không tin là chuyện cỏn con này lại chẳng làm được .

“ Rất tốt ! Nhưng cô vẫn còn một đều muốn nói với em…”

“ Vâng ạ ! Cô cứ nói !” Tôi ngoan ngoãn đáp , nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô , tôi cũng đoán đuợc câu tiếp theo .

“ Nhà trường cấm học sinh có quan hệ tình cảm , đặc biệt là em lại là đại diện của trường Minh Đức , em càng không thể có quan hệ yêu đương với Kim Nguyệt Dạ . Cô mong em sẽ xử lý tốt chuyện này !” Cô hiệu trưởng nói như đinh đóng cột .

“ Em hiểu rồi ạ !” Tôi thở phào , thế mà tuởng cô lo chuyện gì ? Tôi với Kim Nguyệt Dạ vốn có gì đâu . Chuyện này chẳng có gì cả . Cùng lắm thì nên tránh gặp mắt hắn là đuợc rồi .

Nhưng sao trong long tôi lại cảm thấy khó chịu nhỉ ? Tô Hựu Tuệ, lại suy nghĩ lung tung nữa đồi.

Tôi gật đầu mỉm cười với Lý Triết Vũ, chỉ cần Luân đi học lại là tốt rồi phải không ?

“ Cô đợi các em thực hiện lời hứa của mình !”

…….

“ Hựu Tuệ ! Hựu Tuệ ? Bà chắc chắn không sao chứ ?”

Từ lúc buớc ra khỏi phòng hiệu trưởng Tô Cơ cứ lập đi lập lại câu hỏi đó .

“ Tô Cơ ! Tôi phải nói thêm bao nhiêu lần bà mới chịu hiểu ? Tôi bảo đảm làm đuợc 100% ! Bà yên tâm tôi và hắn chẳng có gì đâu !” Tôi gật đầu khẳng định lời tôi vừa nói .

“ Cái gì ?? Bà tưởng tôi ngốc lắm hả ? Bà đừng quên , lần trước ở bãi biển tôi thấy Kim Nguyệt Dạ hô….” Nhân lúc Tô Cơ chưa nói hết , tôi bịt miệng bà ta lại . Triết Vũ nhìn tôi với ánh mắt ảm đạm .Chẳng lẽ...chẳng lẽ cậu ấy cũng nhìn thấy rồi?

“ Muộn rồi ! Tôi về trước đây ! Mấy cô cũng về sớm đi !”


‘ Hựu Tuệ! Bà thấy tên Triết Vũ đó lạ lắm không ? Có lúc thì bất cần đời chả lo gì hết , có lúc lại nhiệt tình đến đáng sợ . À , hay cậu ta là người đa nhân cách !”

“ Nhiệt tình đến đáng sợ ?” Lý Triết Vũ cũng có lúc như vậy sao ? Nhưng cũng có thể lắm , lần trước tôi đã thấy cơn giận khủng khiếp của cậu ta…

“ Thật mà ! Hôm đi tìm bà ở bãi biển ý , mới hai giờ sang cậu ta đã chạy đến nhà tôi rũ tôi đi cùng , lại còn ngồi đợi hai tiếng đồng hồ để đón chuyến xe sớm nhất , hay là hắn và Viêm á Luân tình không dứt hô hô hô…”

Bờ biển ? Hai giờ sáng ? Đó là lúc tôi nhận điện thoại ! Cậu ấy lo cho tôi sao ? Một Lý Triết Vũ như vậy tôi chưa hề biết ..
Three+Two

Để lọt vào top 100 tôi và Tô Cơ , Hiểu Ành đều cắm đầu cắm cổ học chết đi sống lại . Hàng ngày chúng tôi đều phải ôn bài , làm mấy bài tập nâng cao đến nhức cả óc . Cả ba chúng tôi đều xuống ký trầm trọng ai ai đều thấy .

“ Ring ! Ring ! Ring !”

Ý ! Điện thoại reo liên hồi ! Không biết kẻ nào chán cơm thèm đất dám gọi điện cho bổn cô nương lúc này !

“ Alô!”

“ Bé Hựu Tuệ yêu dấu !”

“ Kim Nguyệt Dạ !” Từ ngày gặp cậu ta đêm giáng sinh thì cho đến nay vẫn không liên lạc , tại sao hắn lại gọi điện cho mình nhỉ ?

“ Ngạc nhiên lắm sao ? Sao nghe giọng căng thẳng dữ vậy ?”

“ Ha ha ha….” Tôi đang ‘căng thẳng’ đến mức chỉ muốn tống hắn vào nồi nấu cháo .” Đâu có ! Khó có thể tưởng tượng được cậu gọi điện cho tôi vào lúc này !”

“ Hơ hơ , nhớ cô nên gọi cho cô không được sao ?”

“ Không được !”

“ Bé Hựu Tuệ khó chịu quá đấy ! Tôi chỉ muốn báo cho bé biết , đợt thi cuối kỳ lần này tôi vẫn tham gia , còn nữa tôi sẽ giúp Lăng Thần Huyền lọt vào Top 100 người dẫn đầu , còn bé yêu bên đó có cần…”

“ Không cần !” Hắn nghĩ tôi là ai chứ ? Kể cả phải ‘bò’ tôi cũng quyết cho hai bà bạn ‘bò’ vào Top 100 ngường dẫn đầu .

“ Cậu yên tâm dù có tham gia hay không , tôi vẫn giúp bạn tôi lọt vào Top 100 như thường !”

“ Được thôi , tui sẽ chống mắt lên chờ , xem ra dạo này bé cũng vất vả lắm….”

“ Làm gì có chuyện đó ? Tôi đang rất thoải mái ! Hôm nay tôi còn hẹn Tô Cơ đi dạo phố nữa đây này !” Định chọc tôi là ‘mọt sách’ phải không ? Tô Hựu Tuệ này đâu phải đứa ngốc .

“ Hựu Tuệ , bà hẹn tôi đi dạo phố hồi nào ? Bà bắt tôi học như điên thế này thì có thời gian đâu mà dạo phố !” Đúng lúc này giọng nói phẩn nộ của Tô Cơ vang lên phía sau lưng .

“ Tô Cơ , bà im đi !” Tôi bịt máy lại , gằn giọng với Tô Cơ .

“ HA HA ha ha…Bé Hựu Tuệ tiếp tục cố gắng nhé ! hơ hơ…”

“ ….” Không muốn nghe tiếp tiếng cười đắc ý của Kim Nguyệt Dạ , tôi tắt máy di động .

Tô Hựu Tuệ , phải cố lên !

Tuyệt đối không đuợc thua Kim Nguyệt Dạ ….

Nhất định không…

“ Tô Cơ , Hiểu Ảnh ! Hai bà mau ra học cho tôi !”

……..

Cuối cùng cũng đến ngày có ‘kết quả’ , hôm nay là buổi học cuối cùng của năm nay , không khí căng thẳng dường như chẳng giảm đi chút nào , dù kì thi đã kết thúc . Mới bảnh mắt ra số 23 phố Angel đã chen chúc như trẫy hội , nườm nượp người đi lại .

Mỗi lần hai trường thi cùng nhau , Minh Đức và Sùng Dương luôn cùng bình chọn ra Top 100 học sinh có thành tích tốt nhất và 100 học sinh có thành tích tệ nhất , danh sách được niêm yết trên tấm bảng màu đỏ và màu trắng ở cổng lớn số 23 phố Angel .

Không hổ danh là những trường điểm hot nhất của cả nước , cạnh tranh thành tích vô cùng khốc liệt..

Cầu chúa phù hộ ! Mong rằng chúng con đều được vào bản đỏ , mong con có thể thắng được thằng cha Viêm á Luân ! Bồ tát ơi ! Con cầu xin các ngài ..

Con đã chịu quá nhiều sức ép từ cô hiệu trưởng , từ các bạn…mấy ngày qua con bị Viêm á Luân hành hạ bằng cách gửi tin nhắn để phân tâm .

“ Bé Hựu Tuệ ! Mấy ngày nay sao rồi ? Đừng ‘cố quá’ kẻo ‘quá cố’ đấy ! Bé mà gắng sức quá tôi đau lòng lắm đó !”

“ Bé Hựu Tuệ ! Muộn thế này mà bé vẫn chưa ngủ à ? Trời ơi , sao bé cố gắng quá thế !”

“ Này ! Bé tự giày vò mình cũng không sao , nhưng đừng kéo them người khác bị vạ lây . Bé đừng quên , bé mập như thế , ngộ nhỡ ngất ra đây ai mà vác nổi !”

“ Bé mà không đi ngủ sớm tôi sẽ đến nhà bé khủng bố , gõ cửa , bấm chuông liên hồi . Nghe rõ chưa hả ? …nghỉ ngơi sớm đi !”

Viêm á Luân đừng tưởng ngươi ám ta thế là ta chịu thua….hô hô…

“ Hựu Tuệ ! Hựu Tuệ ! Tôi lọt vào Top 100 người dẫn đầu rồi ! Tôi làm được rồi…..” Đột nhiên tôi bị ai đó ôm ghì lấy cổ , mặt mày tôi xây xẩm như bị thiếu máu lên não , có lẽ đây là hậu quả của nhiều đêm thức trắng .

“Hựu Tuệ ! Tôi chóng mặt quá , bà thả tay tôi ra đi !”

“ HỰU tuệ ! Tôi đứng thứ bảy mươi tám ! Giỏi không ….”

“ Oh my God , có nằm mơ không vậy ? Tôi thấy mình giỏi ghê cơ ! Đã lọt vào Top 100 rồi !” Tô Cơ reo lên không ngớt .

“ Hiểu Ảnh , Tô Cơ chúc mừng hai cô !”

Là Lý Triết Vũ, lâu lắm mới gặp lại được cậu ta .

“ Vũ đạt điểm khá cao ..cao hơn cả hai bà bạn của tôi và Lăng Thần huyền !” Chẳng trách Triết Vũ đuợc các bạn fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt ! Siêu thật !

Phù ! may quá ! Ai cũng đuợc vào bảng đỏ ! Tôi thở phào nhẹ nhõm .

Nhưng nguợc lại cơn thuỷ triều sắp sửa đưa tôi đi

đứng nhất lần này vẫn là Kim Nguyệt Dạ còn tôi đứng thứ hai . Gừ ! Sao ông trời bất công thế , con học hành chăm chỉ còn hắn thì lo rong chơi ..hic..hic…vậy mà vẫn thua.

……….


“Kim Nguyệt Dạ , anh quay lại trường rồi !”

“ Dạ à, mọi người nhớ anh muốn chết …”

“ Dạ , hôm nay được nghỉ , hay là tụi mình mở tiệc lien hoan mừng anh trở lại nhé ?”



Không biết từ lúc nào xung quanh tôi chen chúc toàn các nữ sinh , kêu gào tên thằng cha Viêm á Luân !

“ Hựu Tuệ , Hựu Tuệ , bà không sao chứ ?” là giọng Tô Cơ “ Mấy người đừng có chen lấn nữa , Hự Tuệ đang khó thở , có nghe không hả ?”

Oái….tôi lắc đầu mở mắt to ra , trước mắt tôi là cả một biển người .Nhưng sao toàn nữ vậy trời ?Kim Nguyệt Dạ bị đám fan nữ vây quanh kín mít .

Cảnh tượng gì thế này ? Trước đó tôi cũng biết hắn rất đuợc hâm mộ , nhưng không biết là ‘khủng’ đến như vậy !

“ Sao rồi công chúa Minh Đức ? có phải thất vọng lắm không ?” Một cô nàng nào đó cột tóc như tổ ong đẩy mạnh vai tôi làm tôi suýt té chỏng vó , may mà có Triết Vũ đứng sau đỡ lấy vai tôi .

“ Triết Vũ! Thả cô ta ra . Để tôi cho cô ta biết tay !”

“ Ai chà , lại có cảnh bạo lực học đường nữa à !” Kim Nguyệt Dạ không biết từ đâu đi đến làm cho cô nàng đó hoảng sợ bỏ chạy .

Kim Nguyệt Dạ chưa kịp nói chuyện thì Anh Tỉnh Ngạn từ đâu xuất hiện , tay cầm bó hồng tó tướng .

Gì nữa đây trời ? Nghe nói Tô Cơ đã cưa đỗ hắn rồi mà .

“ Baby Hựu Tuệ , đây là quà anh dành dụm cả tháng tiền luơng đấy , em hãy nhận tấm lòng của anh nhé !”

Tô Cơ đâu rồi ? Tôi quay ngoắt tìm vị cứu tinh nhưng chả thấy đâu…

“ Bé Hựu Tuệ này ! Chắc bé không nhận hoa do người này tặng đâu nhỉ ?” Kim Nguyệt Dạ cười khinh khỉnh , cả lũ con gái cười rũ rượi theo .

“ Đó là việc của tôi , không cần cậu quan tâm !” Tôi tức giận đáp trả hắn .

“ Dạ , đi được chưa ? Mọi người đang đợi anh đấy !”

“ Dạ , đi thôi !”



“ Bé Hựu Tuệ , bé bảo không cần tôi quan tâm , vậy tôi đi đây !”

“ Cậu đi hay không lien quan gì đến tôi ?”

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ….

“ Tôi đi thật đấy ! Bọn họ còn chuẩn bị tiệc tẩy trần cho tôi đó ! Cô muốn tôi đi thật hả ?”

“ Cậu thích thì cứ việc , mắc mớ gì đến tôi chứ ! Bớt tự cao tự đại đi !”

“ Là cô nói đấy nhé !”

“ Ừ , là tôi nói đấy ! Tốt nhất cậu đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa . Chúng ta không hợp..”

“….”

Chết…tôi vừa nói gì nhỉ ….tôi…

“ Cô nghĩ chúng ta không hợp , cô nghĩ vậy à ?” mặt Kim Nguyệt Dạ tối sầm lại

“ À…Tôi…tôi nghĩ vậy đó !”

Tôi tức quá không biết mình đang nói những gì…

“ Ồ , nói vậy , cô chẳng thích tôi chút nào đúng không ?” Kim Nguyệt Dạ nói giọng lạnh băng .

“ Không thích !” Tôi chúa ghét người nào đó đe doạ tôi !

“ Đồ hèn !”

“ Kim Nguyệt Dạ ! Tại sao cậu nói tôi hèn !”

Tôi như bị chọc trúng nọc , tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bốc lửa giận của hắn . Hắn dựa vào đâu mà mắng tôi là đồ hèn ! Hắn thì hơn tôi chắc ? Đồ ích kỉ , lúc nào cũng biết mắng tôi thôi .

“ Bộ tôi có nói sai sao ? Ngay cả tình cảm của chính mình cũng không dám đối diện , không phải hèn thì là gì ?”

“ Chát !”

Một cái tát như trời giáng khiến Kim Nguyệt Dạ sững người , tôi cũng sững nguời , cả con phố Angel như chết lặng .



“ Ơ…Tôi..tôi…” Tôi hoảng hốt nhìn Kim Nguyệt Dạ xoa chỗ tôi vừa đánh .


“ Tô Hựu Tuệ ! Cô dám đánh anh Kim Nguyệt Dạ của bọn tôi ! Muốn chết hả ?”

“Tô Hựu Tuệ ! Chán sống rồi hả?”



Đám con gái Sùng Dương lúc nãy còn dịu dàng , hiền thục thế mà giờ đây như lên cơn điên dại . May Tô Cơ lại xuất hiện ngay trước mặt tôi , giúp tôi cản bọn họ lại .

“ Hựu Tuệ !...bà không sao chứ ?” Tô Cơ lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu , khoé mắt ươn ướt..

Nụ Cừơi Kim Nguyệt Dạ dường như đông cứng lại , hai mắt nhìn tôi trân trân .

“ Tô Hựu Tuệ , xem ra chúng ta tốt nhất nên làm đối thủ của nhau..”

“ Chúng ta vốn là đối thủ của nhau !” Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ , kiên quyết giữ thái độ lạnh tanh của mình . Tô Hựu Tuệ , không được làm cô hiệu trưởng thất vọng .

“ Nếu đã thế , thì cũng tốt thôi ! Tô Hựu Tuệ , tôi tôn trọng lựa chọn của cô !” Kim Nguyệt Dạ với giọng nữa đùa nữa thật rồi quay người đi .

Hắn đi rồi ….hắn đi rồi…

Tôi làm sao thế này ? Sao tôi lại đau lòng đến vậy…

“Hựu Tuệ , bà không sao chứ ?” Giọng nói của Tô Cơ vang bên tai..

“ Hựu Tuệ!”

Tôi thấy cả người mình như bị mất trọng lượng , đứng không vững nữa ! Lúc gần ngã xuống mặt đất , có đôi tay đỡ lấy eo tôi , rồi cả cơ thể được một bàn tay ấm áp bao bọc..

“ Cậu…ưm…”

Mắt tôi đang nheo lại thì lại mở toan ra

Oái ! Làm gì thế ! Tránh ra .

Kim Nguyệt Dạ …là khuôn mặt của Kim Nguyệt Dạ đang ngày càng xích lại !

Hắn làm trò gì mà áp sát mặt tôi thế !

Môi hắn….

Áp nhẹ lên môi tôi

Chúng tôi hôn nhau , môi của hắn không chịu nhích ra …

Chắc tôi bị ảo giác ? Tôi thấy mình một lần nữa lạc vào giấc mơ nhiệm màu . cảm nhận đôi môi ấp áp ấy….

“Dạ , sao anh lại…”

“ Dạ , Kim Nguyệt Dạ…”

“ Tô Hựu Tuệ , cô dám quyến rũ anh Dạ của tụi tôi !”

“ Tô Hựu Tuệ , công chúa của tôi .”

Tiếng nói càng lúc càng xa , cứ xa dần...
….

“ Tôi nói rồi , nếu không phải vì em , tôi sẽ không quay trở lại !”

Hắn nói gì thế ? Tôi không nghe gì hết chỉ nghe ù ù …



“ Hai em đang làm gì thế ?” Tiếng một người phụ nữ văng vẳng ,” Tô Hựu Tuệ , em quên là đã hứa với cô việc gì sao ?”

Là tiếng cô hiệu truởng..

Lại thêm gương mặt khó hiểu của hiệu trưởng Thôi nữa…

Huh u hu làm sao đây !!!!!!!!!!!

Chúng tôi đang ‘mi’ nhau , môi hắn chạm vào…

Tôi như tượng đá , đứng bất động để mặc hắn tự biên tự diễn ..

“ Hai em đang làm gì vậy ?” Giọng nói quen thuộc của cô hiệu trưởng làm tôi bừng tỉnh .

“ E!Hèm” Hiệu Truởng Thôi đứng kế bên mặt mày cũng nhăn nhó lạ thường .

Cả người tôi lạnh toát , run lẩy bẩy nhanh tay đẩy Kim Nguyệt Dạ ra xa .

“ Mẹ , Hựu Tuệ là người bị hại….” Tô Cơ thấy tôi sợ đến mặt xanh môi tái nên đứng ra biện hộ cho tôi .

“ Im ngay , mẹ hỏi Hựu Tuệ chứ không hỏi con !” Cô hiệu trưởng trừng mắt nhìn Tô Cơ , rồi quay sang nhìn mặt tôi .

Ánh mắt của cô làm tôi có cảm giác áy náy , rõ ràng mình đã hứa với cô không dây dưa với hắn. Thế mà….

“ Ơ, emm em….” Tôi lung túng cứ lắp ba lắp bắp hông nói thành câu .

“ Cô ơi , em thấy chuyện này để em giải thích thì tốt hơn !”

Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ , tên khốn này định nói gì nữa đây ? định làm mọi chuyện rối tung lên chắc ! Không được…không được..

Tôi nuốt nuớc miếng rồi lấy hết hơi nói thật lớn .

“ Em hứa với cô sau hôm nay em sẽ tuân thủ những gì đã hứa với cô, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm..”

“ Bé Hựu Tuệ ! bé hứa gì với cô thế !” Hắn ngạc nhiên hỏi tôi .

Hừ ! Ngươi…ngươi dám trước mắt mọi người gọi tôi là ‘bé’ sao ?

“ Hứa từ này không dính líu đến cậu nữa ! được chưa .”

“ Không được” Kim Nguyệt Dạ gắt lên nhìn sang cô hiệu trưởng .

“ Vậy thì em đưa ra một lý do chính đáng !” Cô hiệu trưởng kìm lửa giận , giọng nói như muốn ‘ dội bom’ cả trường .

“ Thực ra cũng chẳng có gì đâu ạ . Thưa cô , em thích Kim Nguyệt Dạ nên em mới hôn bạn ấy!”

Tôi sợ đến nín thở , lắc đầu lia lịa “ không có , không có” , tên này điên thật rồi , dám nói như thế trước mặt mọi người ? Nhưng tim tôi lại lạ hơn , nó cứ đập thình thịch .

“ À ! Hoá ra là thế . Xem ra trường Sùng Dương giáo dục kiểu ‘năng động cởi mở , sang tạo đột phá’ là như thế…” Cô hiệu trưởng cố nở nụ cười nhìn hiệu trưởng Thôi .

Thầy cũng im lặng , dung ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm Kim Nguyệt Dạ .

ÔI..Cái tên Kim Nguyệt Dạ này mau trả lời những lời vừa nói là đùa thôi chứ . Chẳng lẽ hắn muốn khiêu khích nhà trường để bị đuổi học lần hai nữa sao ?

“ Không….” Tôi định chạy đến chỗ cô bổ sung thêm phần giải thích của mình thì Kim Nguyệt Dạ vòng tay ôm chặt lấy tôi vào lòng . Tôi càng nhích thì hắn càng ôm chặt như muốn chứng tỏ những điều hắn nói vừa rồi là sự thật .

“ Cô ơi , mong cô đừng giận . Em đã trả lời rất thẳng thắng , cô sẽ thông cảm với chúng em mà phải không”

“ Kim Nguyệt Dạ , em có biết hành động ban nãy của mìnhh sẽ có hậu quả như thế nào không hả ?”

“ Cô ơi , em nghĩ chắc cô vẫn nhớ “ ước hẹn năm xưa” phải không ạ?”

Ứơc hẹn ? là chuyện gì vậy nhỉ ? Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ , không ngờ cậu ta tự tin ra mặt .

Đáng kinh ngạc hơn là Kim Nguyệt Dạ vừa dứt lời , vẻ mặt cô liền thay đổi

“ Sao…sao em lại biết?”

“ Em chỉ tình cờ biết thôi ạ !”

“…”
Tôi hết nhìn cô hiệu trưởng rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ . Dù không hiểu họ nói gì, nhưng chắc chắn “ ước hẹn’ gì ấy có liên quan đến cô rất lớn .

“ Đủ rồi , Kim Nguyệt Dạ , em đi quá xa rồi đó !” Hiệu trưởng Hào nãy giờ im lặng giờ quát lên lớn tiếng nghiêm khắc nhìn Kim Nguyệt Dạ .

“ Đúng là em hôm nay hơi quá đáng rồi !” Kim Nguyệt Dạ thành khẩn ăn năng , ngưng ánh mắt lại cương quyết “ Nhưng em mong cô tin là tình cảm giữa em và Hựu Tuệ sẽ không ảnh hưởng đến việc học hành , cũng không gây rắc rối gì cho nhà trường , nên cô đừng bắt Hựu Tuệ hứa này hứa nọ làm chi , em hứa sẽ không để chuyện tương tự xảy ra ở trường nữa ạ !”

Cô hiệu trưởng nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ , ánh mắt nghiêm nghị “ Đã có một lần thì nhất định có lần sau , mong thầy Thôi quản lí học sinh của mình một chút , đừng để em ấy đến dụ dỗ học sinh ưu tú của trường Minh Đức chúng tôi nữa !”

Chuyện sau đó thì tôi không biết có lẽ vì nhức đầu nên tôi đã ngất đi , không biết ai đưa tôi về nhà cũng không biết về bằng cách nào ? Chỉ biết là tôi sốt đến 39 độ , chảy mũi , mặt mày đỏ bừng khó chịu cả ngày .

“ Cộc ! cộc !” Sau vài tiếng gỏ cửa thì cửa bật mở . Tô Cơ và Hiểu Ảnh tay cầm nhiều quà đến cạnh tôi .

“ Hai bà đến đây đuợc rồi , đem chi mà lắm thế !”

“ Tụi tôi đâu đem gì ? đây là quà của fan bà gửi cho tụi tôi đấy chứ ?” Tô Cơ đặt đống hoa , bánh trái xuống cạnh gi.ường .

Hiểu Ảnh sờ trán tui rồi sờ trán của mình

“ Xem ra còn nóng lắm ! Hựu Tuệ , bà mau khoẻ đi”

“ Ừ !”

“ Nè , tui hỏi thật nhé ! Bà và Kim Nguyệt Dạ quen nhau thật sao ?”

“ Làm gì có ?” Tôi lắc đầu , chúng tôi có nói gì đâu ? tự hắn biên soạn hết ấy chứ .

“ Xạo ! Hôm bà ngất tui thấy Kim Nguyệt Dạ rất lo lắng đấy . Chính cậu ta đã bế cậu về nhà đấy!”

“ Thật sao ?” Tôi ngạc nhiên hỏi .

“ Tôi nhớ hình như Anh Tỉnh Ngạn và tụi tôi định dìu bà thì Kim Nguyệt Dạ không chịu , hắn nhanh tay bế bà rồi đi luôn !”

“Phải đó ! phải đó . Lúc đó học sinh trường Sùng Dương mắng bà quá trời luôn , có bọ định xử bà sau khi lành bệnh đấy, có đứa nguyền rủa bà nữa !”

“ vậy …vậy ?” Chết tôi rồi ! Xem ra năm mới tôi sẽ khó sống đây huh u…

…………………….

“ Hắt xì !”

Tôi vội vàng lấy xấp khăn giấy đầu gi.ường ứng biến….

Hic hic….bị cảm cúm , còn bị hắt xì ! Nhiều ngày rồi mà không thuyên giảm là bao .

“ Reng ! Renng !”

Tôi lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hít thở nặng nhọc..

“ Hắc xì !”

Chưa kịp nói tôi đã nhảy mũi liên tục..

“ Ha ha Bé Hựu Tuệ , đừng có lây bệnh cho tôi đấy !”

“ Kim Nguyệt Dạ , tôi là người bệnh đó ! cậu quá quắt vừa thôi…”

Tôi gằng giọng hét lớn vào điện thoại , cho hắn thủng màn nhỉ luôn.

“ Ồ , Vậy à !”

“ Hựu Tuệ , sao cô bị cảm thế ?”

“ Sao tôi biết được , tôi chỉ chóng mặt do thức khuya nhiều quá thôi . Nếu tôi biết nguyên nhân thì đâu bị cảm như thế này !”

“ Á chà , Hựu Tuệ này , cô bị cảm có phải do hôm nọ trước mặt bàn dân thiên hạ , chúng ta kiss nhau ngay trên phố Angel , cô xúc động quá nên….”

“ Cậu , cậu ngậm miệng lại ngay ! Xúc động cái nỗi gì , tôi muốn đá cậu ra mà chẳng kịp ! Làm gì có ai xúc động mà bị cảm chứ !” Tôi vội ngắt lời hắn .

“ Hắt xì !”

Tôi vội chộp thêm miếng khăn giấy không rãnh trả lời hắn..

“ A Lô ? Bé Hựu Tuệ , tôi nói có nghe không thế ? Hay là xì mũi nhiều quá nên kiệt sức ngủm mất rồi ?”

“ Làm gì có chuyện đó !” Tôi nhe răng ra làm động tác ‘ cạp’ cái điện thoại , “ Mà này , vụ ‘ ước hẹn’ rốt cuộc là chuyện gì ?”

“ Hơ hơ , muốn biết lắm sao ?”

“ Ừ, ừ , ừ” Tôi gật đầu lia lịa .

“ Đừng hòng tôi nói !”

“ Cậu…”

“ Bé Hựu Tuệ , mai lại bắt đầu đi học rồi, học kì này bé phải gắng lên đấy , dù khả năng bé thắng tôi chẳng khác nào bắt thang lên trời , ha ha ha…”

“ Đừng giả vờ đánh trống lãng , Kim Nguyệt Dạ , tôi đang hỏi cậu chuyện kia mà , là thế nào? Nói đi chứ ?”

“ Ái chà ! Sắp đến giờ làm thêm rồi , chúng ta tạm dừng câu chuyện ở đây vậy , thế nhé!”

“ Cậu nói gì ?”

“ Thôi chết, trễ giờ mất rồi , Bé Hựu Tuệ à , tôi cúp máy trước đây ! Bye bé yêu !” Tít tít….

“ A Lô ! A Lô…”
Hừ hừ,tên đáng ghét.Chắc chắn hắn nói thích tôi chỉ là trò đa,làm gì có chuyện hắn thích tôi thật.
 
Ah truyện hay wá, nhưng tuj bùn ngủ rùj maj đọc tjếp vậy
 
Chương 11: HỌC SINH MỚI ? ĐỨNG THỨ 6 KỲ THI TOÀN QUỐC? LÀ AI

Trời ơi ! Bốn giờ sáng đang ngủ phải bật dậy để đến trường .

Mặt cô hiệu trưởng nhìn đáng sợ quá ! Lại có chuyện gì nữa đây. Tay tôi run bần bật nắm chặt lại hít thở khó nhọc .

“ Để cô giải thích cho em mọi chuyện…” Hiệu trưởng Bạch Ngưng đang đi đến cạnh thầy Lôi đang tay chân luống cuống .

“ Tối qua cô vừa nhận được tin rất quan trọng , một học sinh vô cùng xuất sắc , đứng thứ sáu trong kì thi toàn quốc , khoảng tám giờ sáng nay sẽ chuyển nhà đến thành phố này . Bằng mọi giá phải đưa học sinh tài năng như thế vào học ở trường Minh Đức . Hôm nay , cô triệu tập các em sớm thế này là vì theo một nguồn tin chính xác , sáng nay trường Sùng Dương sẽ tranh thủ đến tìm học sinh đó. Chúng ta không thể để tuột mất được. Chúng ta không thể để mất cơ hội này , phải đến sớm hơn họ . Sau đây nghe cô phân công..”

Ui ! Hôm qua khi nhận được thông báo của cô hiệu trưởng , tôi cứ tưởng lại chuẩn bị cuộc thi IQ gì , té ra muốn tôi tham gia vào phi vụ “ tranh giành học sinh mới”.

“ Tô Hựu Tuệ, em sẽ ra mắt với tư cách là người đại diện cho học sinh trường Minh Đức , thay mặt cả trường đón học sinh đó . Cô hi vọng em sẽ trổ hết tài thuyết phục và sự khéo léo của mình để giành được tình cảm của học sinh đó . Được rồi , không còn sớm nữa , chúng ta xuất phát thôi…”

Năm giờ sáng , chiếc xe công màu én bạc có in biểu tượng trường Minh Đức lặng lẽ chạy ra khỏi cánh cổng lớn của trường , rồi lao vút trên con phố Angel yên tĩnh..

Đột nhiên có một chiếc xe khác vụt qua ..

Tôi nhìn qua thì thấy là biểu tượng của trường Sùng Dương , ngồi trong xe không ai khác là Kim Nguyệt Dạ. Hắn thò đầu ra nhìn lại tươi cười gian xảo…

“ Bác ơi ! lái nhanh lên đi!” Tôi thúc giục ..

Gìơ hai chiếc xe chạy song song với nhau như đang tham gia cuộc đua xe “ một mất một còn”

Qụeo qua mấy ngã tư ..cuối cùng cũng thấy đuợc nơi cần đến

Két !

Vì phanh quá gấp nên đầu tôi va vào cái ghế đằng trước . Huh u hu …đau quá đi mất , bé mũi đáng thương của tôi..

Mọi người cúông cuồng nhãy bổ xúông xe , vừa xúông đã nhìn thấy “ Rùa đen Sùng Dương” nhởn nhơ lướt qua mặt chúng tôi .

Thằng cha Kim Nguyệt Dạ còn cố tình thò đầu ra khỏi cửa xe , cười toe toét với tôi , lại còn giơ ngón tay làm thành hình chữ “V” chiến thắng …

“ Hi ! Bé Hựu Tuệ , mặt mày gì mà tái mét thế kia ! Tội quá…”

“…”

Grừ… Kim Nguyệt Dạ , ta phải dùng ánh mắt hình viên đạn giết chết ngươi .

“ Đúng rồi , Hựu Tuệ này , tôi và cô cùng đánh cược với nhau nhé, nếu tôi đến trước thì cô phải làm them thay tôi một hôm !”

Làm thêm ?

Kim Nguyệt Dạ, mi nghĩ ta đầu đất sét chắc! Ngu gì mà đi chứ !

Tôi không đồng ý nhìn sang nơi khác..

Cuối..cuối cùng cũng đến nơi…nhưng có đều hơi chậm do đi lạc đường….

Nơi này là một căn biệt thự trông rất sang trọng nằm ngay phía bắc thành phố Milan , hoa văn mái nhà mang phong cách Châu âu cùng với khu vườn được chăm sóc kì công . Xem ra chủ căn biệt thự này là người có địa vị rất giàu có .

Haiz , lẽ nào học sinh mới chuyển đến mà mọi người đồn đại là con nhà danh gia vọng tộc ? Tiếc thật , vừa rồi tôi quên mất không xem hồ sơ của người này , chút nữa không biết thuyết phục người ta ra sao đây ?

Đang nghĩ vẫn vơ , cánh cổng lớn đột nhiên xuất hiện một chàng trai ăn mặt rất chỉnh tề , nhã nhặn : “ Xin chào , tôi là quản gia ở đây , xin hỏi các vị đến đây có chuyện gì không ?”

“ Xin chào , tôi là Bạch Ngưng , hiệu trưởng trường cấp ba Minh Đức , tôi mong Anna sẽ đến trường chúng tôi học , hôm nay tôi đích thân đến đây thăm em Anna và gia đình , tiện thể bàn chuyện này luôn !”

“ Vâng , mời cô đi bên này !” Quản gia dẫn chúng tôi vào phòng , đập ngay vào mắt hiệu trưởng Hào và tên Viêm á Luân đã ngồi sẵn ở ghế shôpha ung dung uống cà phê .

“ Xe…sửa xong rồi à ?” Thầy Thôi đặt tách xuống , mỉm cười nhìn cô Bạch Ngưng.

Tôi dường như nghe thấy tiếng mạch máu bị nổ tung , không khí nồng nặc mùi thúôc sung .

Cô và tôi đều không mở miệng , ngồi đối diện thầy Thôi cùng Kim Nguyệt Dạ .

“ Bé Hựu Tuệ, bé đến chậm một bước rồi !”

Hừ !

Tên khốn Kim Nguyệt Dạ , mi dám phỗng tay trên câu nói đó của ta .

Hic hic ! Anna là nữ ! Kỳ này tôi thua là cái chắc..

Không đuợc nhục chí !

Tôi ngước đầu trừng mắt với Viêm á Luân đang thảnh thơi nhâm nhi cà phê , hắn ta mặt tỉnh bơ nói tiếp:

“ Xem ra tối nay lại rảnh rỗi , có người đi làm thêm hộ !”

“ Cậu…” Tôi đang định hơn thua với hắn thì nghe thấy tiếng quản gia:

“ Xin lỗi các vị , tiểu thư sau khi quyết định vào học ở trường nào , lúc đó trực tiếp đến xin nhập học . Xin mời các vị quay về!”

Ý ? Có lầm không vậy ! Chúng tôi đến đông như vậy , chưa kể cả hiệu trưởng của hai trường cũng đích than đến , thế mà cô ta chẳng them ra mặt chào hỏi một câu , người lắm tiền nhiều của đúng là hợm hĩnh thật .

……….


“ Này , tại sao tôi phải làm thêm hộ cậu?”

“ Không phải hôm qua chúng ta đã đánh cược với nhau còn gì ?”

“ Ai thèm đánh cược với cậu..”

“ Bé Hựu Tuệ , bé định vờ vịt quỵt nợ hả ? Hôm qua tôi đến nơi trước bé nhé ! Hay là bé không dám nhận mình thua ?”

“ Ai bảo tôi không dám nhận thua !”

“ Vậy thì đi thôi ! hơ hơ”

Tên Kim Nguyệt Dạ đắc ý cười ha ha , nắm tay tôi kéo về phía trước .

Grừ !

Tên…tên tiểu yêu này chưa được sự cho phép của bản cô nương đây mà dám tự tiện cầm tay người ta rồi , bực thật !

Nhưng…nhưng mà tại sao tôi lại không muốn rút lại thế này…

Huh u hu….Tô Hựu Tuệ, tiêu đời rồi ! Nhất định là tôi đã ăn phải bùa mê thuốc lú của hắn rồi .
 
Đã vào cuối đông , bây giờ là thời tiết se lạnh , khi mở miệng ra vẫn có khói trắng .

Thế mà đuờng phố náo nhiệt ra trò : Đèn lồng như muốn nhuộm đỏ cả bầu trời , cửa hang hai bên đường lần lượt chăng những băng rôn quảng cáo bắt mắt ‘ giảm giá nhân dịp đầu xuân’ , món đồ này ngày thường giá mười mấy đồng thế mà giờ đây giảm hơn nửa giá tiền , bao nhiêu nữ sinh chen chúc , giành giật nhau mua .

Nhưng hàng giảm giá vẫn không địch nổi với mĩ nam , đây là câu danh ngôn bất hủ của Tô Cơ .

Nhắc đến mới nhớ hôm nay Tô Cơ và Tỉnh Ngạn hẹn hò với nhau nên không rãnh , còn Hiểu Ảnh thì đang đan khăn choàng cổ cho Lăng Thần Huyền.

Hic hic! Chỉ khổ cho tôi một thân một mình đi làm thêm cho tên khốn kia , giữa trời lạnh giá rét như thế này .

Khi còn cách Happy House chưa đầy trăm mét , cảnh tượng trước mắt khiến tôi hãi hùng . Nơi này còn náo nhiệt hơn cả thành phố lớn , đám nữ sinh đứng đông như kiến trước cửa tiệm gào thét , xô đẩy chen lấn nhau nhuư ong vỡ tổ . Bây giờ đã đến lúc đi học đâu nhỉ ?

Chả nhẽ Happy House đang phát quà mừng năm mới sao ? Bình thường đã đông rồi nhưng giờ thì xem ra sắp nổ tung vì quá tải .

“ Áhhhhhhh! Kim Nguyệt Dạ , Kim Nguyệt Dạ!”

“Kim Nguyệt Dạ! Chúng tôi muốn gặp Kim Nguyệt Dạ …”

“ Tại sao hôm nay anh ấy lại không đi làm chứ ? Đừng hòng gạt tụi tôi…”

Có nhầm không vậy ? Đám fan cùông mò đến đây vì Kim Nguyệt Dạ sao ? Tâm trạng tôi vốn đã tệ , nay lại tuột dốc không phanh . Hoá ra tên này hôm nào cũng làm thêm kiểu đó .

Tôi liếc xéo tên Kim Nguyệt Dạ ở bên cạnh đang vênh mặt ra . Tuy khuôn mặt hắn thuần khiết như một thiên thần , nhưng có mấy ai biết bản chất hắn là một ác ma thứ thiệt ?

“ Xem ra tôi phải tạm lánh đi một lúc thì tốt hơn !” Kim Nguyệt Dạ chỉ tay về phía ‘tổ ong vò vẻ’ trứơc Happy House nhún vai , “ Bé Hựu Tuê này , nhờ bé nói giúp với chú là bé đến làm thay tôi nhé !”

Hừ ! Tên ác ma Kim Nguyệt Dạ này bộ là đường ngọt chắc ? Đi đến đâu lũ kiến cũng tìm ra ..bó tay.com.canh!

Tôi bất đắc dĩ đứng ở chỗ cách cái “ tổ ong vò vẽ” đó hơn mười mét . xem ra muốn phá vỡ vòng vây để đi vào khó khăn lắm đây….Mặc kệ , cứ thử trước xem thế nào…

“ Xin lỗi , làm ơn…”

“ Á..Sao hôm nay anh luân không bán thế ?”

“ Xin lỗi , nhích một chút hộ cái…”

“ Chờ mấy tiếng đồng hồ mà chưa thấy anh Luân ra nữa….”

“ Oái !” Tôi mất thăng bằng ngã oạch xuống đất . Ngước đầu nhìn , hóa ra có một fan cuồng chen lấn đẩy tôi rất mạnh .

“ Bé hựu Tuệ , sao bất cẩn thận thế , đất lạnh lắm đó !” Bỗng giọng Kim Nguyệt Dạ vang phía sau đến .

Vừa nghe thấy giọng châm chọc đó tôi tức đến sôi gan , sao hắn ta lại bắt tôi đến chỗ này để làm thêm chứ ? Hắn tính cho tôi xem fan của hắn đông đến mức nào chắc. Hừ …

Xem hắn cười thấy ghét không kìa..

A ! Có cách rồi, trong đầu tôi bỗng lóe sáng. Tôi cười gian xảo nhìn Kim Nguyệt Dạ . Nụ cười hắn đông lại còn cứng hơn xi măng .

“ Cô..”

Tôi hắng giọng , cố nói thật ỏng ẹo thật ớn lạnh , thật lớn để fn của cậu ta có thể nghe rõ .

“ Á !Đúng là anh rồi , Kim Nguyệt Dạ! Trời ơi , Kim Nguyệt Dạ ở đây này, đây này!”

“ Bức tường thép” Ban nãy kín mít thế mà giờ lại vỡ òa ra . Cả đám người chạy ùa về phía chúng tôi

Tôi và Kim Nguyệt Dạ bất ngờ bị dòng người vây chặt .

Ha ha ha ha…Hắn thích chơi trội lắm mà !Bị mấy người này đè bẹp dí cũng đáng đời .

Tôi cố lách qua để hắn ta một mình ở đó , mặt mày nhăn nhó đến đáng sợ .

Tôi hả hê ra mặt , dáng đi uyển chuyển bước vào Happy House . Ông chú râu xồm này vẫn đang ngẩn tò te vì cảnh tượng khủng bố vừa rồi .

“ Chào chú , hôm nay cháu đến làm thay Kim Nguyệt Dạ. Có việc gì chú cứ giao cho cháu..”

“ Vậy cậu ta đâu ?”

“ AI dà ! Bạn Dạ còn đang bận làm người hùng !”

“…”

“ Bạn ơi , cho mình gọi món !”

“ Nhanh lên nào , tôi muốn thanh toán !”

“ Chị ơi , món em gọi chừng nào mới mang lên…”

“ A..Đến đây…đến đây…” Tôi luôn miệng trả lời , chạy hết bàn nọ sang bàn kia như con thoi .

Lạ thật…Hôm nay là ngày quái qủy gì không biết…

Happy House đông khách kinh khủng , đáng ngạc nhiên hơn là khi các bàn đều kín hết chỗ , những người mua đồ ăn ở tiệm này mang về nhà xếp hàng dài đằng đặc ..

Chú râu xồm cười cười nhìn tôi

“ Phiền cháu rồi , chú có để dành một phần bánh ngọt đặc biệt cho cháu…dành riêng đấy !”

“ Cám ơn , bác”

Tôi quay lại với công việc đầu bắt mặt tối của mình

“ Chị ơi , còn thiếu món đây này..”

“ PhẦn này chưa có rau…”

“ Chị ơi , phần ăn của em đâu…”

Trời ơi ! chắc tôi phát điên lên thôi

“ Có liền….có liền…”

Tôi chạy đến bàn nãy giờ vẫn chưa có món nào liền hỏi

“ Xin hỏi quý khách dùng món gì ạ ?”

“ Một cốc nước hoa quả , một ly kem trà xanh , một đĩa khoai tây chiên..”

“ Vâng , tất cả là mười chín đồng năm hào , xin mời đến quầy thu ngân để thanh toán!”

“ Ơ..không đủ rồi ! Đợi đã!” Nũ sinh mắt to tròn vừa chọn món ăn xong bỗng cau mày nhìn thực đơn rồi gọi tôi lại , “ sao không đủ hai mươi đồng nhỉ..”

Đủ hai mươi đồng? Tôi ngạc nhiên nhìn cô ta , hôm nay đâu có chương trình gì ưu đãi liên quan đến món hai mươi đồng nhỉ ?

“ Haiz , mặc kệ nó vậy , cậu mau chọn món đi , kẻo hết chỗ..”

Tôi nhìn sang bàn bên thấy một nữ học sinh vừa ngồi xuống ghế đã sốt ruột như ngồi trên đống lửa , đứng bật dậy, lao ra khỏi Happy House .

“ Phiền bạn mang thêm cho mình một li kem hoa quả đặc biệt nhé !”

“ Được thôi , nhưng mà…xin hỏi một chút là tại sao quý khách phải chọn đủ hai mươi đồng ?” Tôi thật sự không hiểu .

“ Ồ, bạn không biết à…” Hai má của nữ sinh đó ửng hồng lên , miệng chúm chím , “ là…là vì cái..”

“ Cái..cái nào cơ?”

“ Vì anh Dạ nói , chỉ cần vào cửa tiệm Happy House tìm một cô bồi bang đầu đeo băng đô để gọi món ăn hai mươi đồng , rồi dựa vào tờ biên lai thanh toán , mọi người sẽ có cơ hội nhận được chữ ký của anh ấy ! Mà đích thân anh ấy kí hẳn hoi nhé ! Anh ấy sẽ kí dưới tên là “ Hoàng tử Sùng Dương..”

Rầm !

Tên …khỉ đột đó đáng chết vạn lần …dám đem bản cô nương làm mồi nhử…

Vừa xông ra khỏi cửa , đập ngay vào mắt tôi là một cảnh tượng vồ cùng hoành tráng .

Mọi ngừơi bu quanh Viêm á Luân đến đông nghẹt , còn hắn thì cầm cây bút hí hoáy

“ Kí ở đâu ?”

Từng người đều được cậu ta ký tên cho , vẻ mặt sung sướng hơn trúng vé số .
Kim Nguyệt Dạ!”

“ A ha , Bé Hựu Tuệ đó à , còn sung sức gớm nhỉ !”

Hắn…hắn nói thế là ý gì ! Tên khỉ đột này chán sống rồi chắc , đúng là ‘ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’ mà !

“ Cậu..”

Tôi nghiến răng ken két rít lên “ Cậu rãnh lắm phải không ?”

“ Bé Hựu Tuệ xem này , tôi bận đến đầu tắt mặt tối ,rãnh đâu mà rãnh!” Hắn lại tiếp tục ký tên cho mấy em nữa .
 
Hừ!” Tôi định đến chỗ hắn phân bua thì bị một người lạ mặt nào đó luớt qua , nhanh như gió .

“ Tránh ra !”

“ Á a a a a a a a aa” Tôi la thất thanh sau đó té xúông đất , đầu gối ôm chặt mặt đất .Đau chết người ta .

Ngừơi đó chạy qua tôi rồi đột nhiên dừng lại trứơc mặt tôi ngồi sụp xuống .

“ Đau lắm à !” Giọng nói người đó mới trầm ấm làm sao , nhưng có nghe hay cũng vô dụng đụng người ta phải chịu hậu quả .

“ Đương nhiên ! Chảy máu rồi này” Tôi chỉ vào vết thương túa máu ngước lên nhìn người vừng đụng mình .

Woa ! Đẹp dzai quá . Trong lòng tôi reo lên như thế đó . Ánh mắt có phần tinh quái , mái tóc bồng bền cộng với nụ cười mê hồn . Ngừơi này đúng là “ thiên thần” mà….
Viêm á Luân thấy tôi cùng người lạ nói chuyện thì chạy đến , mặc cho mấy em nữ gào thét điên cùông ‘ kí cho đã ! kí cho em đã”. Để vượt qua ‘tổ ong vò vẻ’ đó đúng là không dễ ..

“ Cô sao vậy ? …” Ngừơi lạ mặt huơ tay qua lại trước mặt tôi .

“ Không.. không sao ?” Tui phủi phủi bụi rồi đứng lên

“ À, Hôm nay tôi mới dọn đến đây nên không quen đường lắm, cho tôi xin lỗi !” Người lạ mặt đó giơ tay lên làm động tác xinh lỗi cực kì đáng iu , làm cơn giận của tôi xẹp xúông một cách nhanh chóng .

“ Ha ha không sao ? Tôi đi trứơc nhé !” Tôi sực nhớ là mình đang phải giúp chú râu xồm bưng thức ăn nên đành tạm biệt qua loa rồi về thôi .

“ Khoan đã !”

Ngừơi lạ mặt ấy gọi tôi đứng lại rồi im lặng suy nghĩ gì đó ..

“ Cô chỉ tôi quán nào có món ngon đi , thật sự tôi rất đói..cám ơn nhiều!” Người lạ mặt ấy ngượng ngùng nhìn tôi , nữa cừơi nữa không . Làm cho bản năng ‘giúp người’ của tôi trỗi dậy .

“ Đến quán Happy House đi , tôi đang làm thêm ở đấy ! Món ăn ở đấy ngon tuyệt cú mèo , ngữi mùi thôi cũng đủ chảy nước miếng..”

“ Ha ha ha ..được thôi , cô đã giới thiệu đến thế ! Tại hạ không thể không tin” Người đó cừơi tinh quái
Tôi cũng hùa theo đưa tay mời anh ta

“ Vậy công tử đi theo tôi!”

Ngừơi lạ mặt đó vuốt lại tóc còn vuớng trên mặt tôi rồi ung dung đi theo . Tôi lúc đó tôi như đắm chìm trong cảnh tượng ngọt ngào không biết rằng xung quanh có hàng chục cặp mắt nhìn theo ghen tị , cũng có vài cặp mắt hờn trách .

Thế là..

Một đám ngừơi đứng tụm ba tụm bảy bàn tán xôn xao..

“ Cậu ta là ai vậy ? đẹp trai không thua anh Dạ của chúng ta!”

“ Ừ ừ ! không biết cậu ta học trường nào nhỉ ?”

“ Có khi nào là Sùng Dương ko ?”

“ Chắc không phải đâu ?”

“ Tiếc thật” đám nữ sinh đứng than thở , ánh mắt buồn bã .

Kim Nguyệt Dạ lúc này mới thoát khỏi vòng vây , chạy đến chỗ Hựu Tuệ vừa đứng . Nhìn về hướng Happy House thì thấy đôi nam nữ vừa cười vừa nói rất sảng khoái . Ngừơi nam thì anh không nhìn rõ mặt còn người còn lại thì cười híp mắt .


“ Hừ ! Lúc nào đối với mình cũng chống đối còn với người khác thì cười kiểu đó ấy!” Kim Nguyệt Dạ bực dọc ném cây bút đang cầm trên tay sang một bên .

Cây bút rơi xuống đất lăn vài ba vòng ..

Một bàn tay nhỏ nhắn đã nhặt cây bút lên , chạy đến bên Kim Nguyệt Dạ…

“ Anh Dạ kí cho em đi !” Cô nàng giơ tờ giấy ra kèm theo phiếu ăn hai mươi đồng trước mặt . Nhưng Kim Nguyệt Dạ lúc này nhìn thần sắc cau có , cô nàng có chút e ngại nhưng vì có chữ kí của anh cô đành chấp nhận tất cả

“ Không kí ! Hôm nay không kí nữa” Kim Nguyệt Dạ hét lên rồi bỏ đi ..
 
làm sao để tạo chữ kí zậy mấy bạn ? mình k bit chỉ mình vs nha :KSV@03:
bạn vào mục quản lí tài khoản rồi vào chỗ thay đổi chữ kí(dưới phần thay đổi avatar ý:KSV@04:)
 
Happy House vốn đã rất náo nhiệt giờ thêm người lạ mặt này vào thì lại càng khủng khiếp hơn . Hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người đó .

Bàn tôi chọn cho anh gần cửa sổ rất thoáng mát , vừa ăn lại vừa có thể ngắm cảnh đêm đúng tuyệt hết chỗ chê .

“ Đây là thực đơn của quán”

Ngừơi lạ mặt không xem thực đơn của quán mà nhìn tôi mỉm cười “ Cô chọn đi ! Món nào có thể giúp tôi no bụng đấy!”

Thật Lạ ! Nhỡ tôi chọn món mà anh không thích thì sao . Tôi chau mày cầm cây bút mà không biết ghi món gì mới phải .

Ngừơi đó lại sờ bụng nói giọng ũ rũ

“ Món gì cũng đuợc tôi đói sắp chết rồi nè , Tiểu cô nương nhanh nhanh đi”

“ Vâng” Thôi thì cứ chọn món mình thích ăn nhất vậy .


…..

Bàn người lạ mặt đó thoáng chốc đã đầy món ăn nào là sườn sào chua ngọt , Hamburger, súp rau quả ..vv.vv. trông rất thịnh soạn .

“ Chúc quý khách ăn vui vẻ !”

“ Cám ơn !” Ngừơi lạ mặt nhanh chóng bắt tay vào món sườn và tiếp nữa , tiếp nữa …

Còn tôi thì lại chạy như con thoi giữa các bàn

“ Chị ơi ! Em muốn gọi món”

“ Vâng ! Vâng !”
“ Em thiếu món súp rồi ?”

“ Súp gì ?” Tôi lật lại xem tờ giấy mà mình ghi “ Kem , Bánh kẹp dâu , ..vv…” đâu có “ Súp!”

Tôi mỉm cừơi nhìn cô bé giọng nhẹ nhàng

“ Hồi nãy em đâu có gọi món súp ?”

“ Vậy sao ? Gìơ thì em muốn mấy món giống người ấy đấy ?” Cô bé chỉ tay về phía sát cửa .

“ Em nữa ! Em nữa !”

Mấy bàn khác cũng sướng lên như thế , tôi ngoái lại thấy người lạ mặt vẫn đang ăn ngon lành , miệng cười tươi như hoa . Mấy món ăn đó vốn bình thường nhưng giờ lại trông rất hấp dẫn hỏi sao mấy em nhỏ này không thèm được.

Tôi thở dài ! Xem ra mấy món khác của Happy House hôm nay sẽ dư nhiều lắm đây .

……….

Ngày làm việc mệt mỏi nhất cuối cùng cũng kết thúc , hai chân hai tay tôi rã rời muốn rơi ra từng khúc .

“ Qùa thưởng cho cháu nè !” Ông chú râu xồm đưa tôi hai túi bánh nổi tiếng của Happy House , mùi bánh thơm phức , có những hai túi bánh ….tuyệt thật !

“ Cám ơn chú !”

Ông chú ấy đột nhiên nhìn ra cửa rồi cười ha ha khó hiểu

“ À , ha ..xem ra cháu có hẹn rồi , đi chơi vui nhé!”

“ Hả ? Có hẹn ?” Tôi nhớ là đâu có

“ Chào !” Người lạ mặt lên tiếng

“ Hả ?....Hơ hơ Chào !” Hồi nãy bận quá nên không biết anh ta về lúc nào …

Reng reng..reng reng….

Tôi vội rút điện thoại trong túi ra , nhấn phím nghe

“ Hi ! Hôm nay Bé Hựu Tuệ vất vả quá !”

Kim Nguyệt Dạ, sao hồi nãy đông khách ngươi không xuất hiện giờ lại gọi đến chọc tôi..

Ngừơi lạ mặt thấy tôi đang nói chuyện điện thoại mặt mày cau có , xem ra có chuyện gì đó rất quan trọng nên làm động tác có việc bận , giơ tay xin lỗi , còn giơ tay nhép môi , tôi có thể là đọc ra đó là “ Lần sau gặp lại”

“ Khoan đã !” Tôi sực nghĩ ra nên hét to

Kim Nguyệt Dạ ngơ ngác

“ Khoan cái gì ?”

Tôi chạy đến người lạ mặt nhét một túi bánh nhỏ vào tay anh ta

“ Bánh này rất ngon , tặng anh ăn thử”

“ Cám ơn ! À , Cô tên gì vậy…”

“ Tôi tên là Tô Hựu Tuệ!”

Lúc này người bên đầu dây kia réo in ỏi

“ Lần sau gặp lại …” Anh lập lại lời nói ban nãy tôi chưa nghe được

Tôi mỉm cừơi gật đầu rồi lại áp điện thoại vào tai

“ Điếc tai tôi rồi !”
Kim Nguyệt Dạ hậm hực tỏ ý không hài long

“ Cái gì mà điếc tai chứ ? Cô đang nói chuyện với ai ?”

“ Tôi nói với ai cũng cần báo với cậu sao ? Tui về đây”

“ Khoan đã!” Tiếng hét trong điện thoại dội ra làm tôi phải để điện thoại tránh xa lỗ tai kẻo bị thủng màn nhỉ một cách oan uổng .

“Bé Hựu Tuệ này , tôi khát khô cả họng vì hồi nãy giờ nói chuyện với bé , bé đi mua nước ngọt với tôi nhé !”

“ Xin lỗi , tôi nhớ không lầm thì theo điều khoản cá cược không có điều kiện phải đi mua nước , cậu đừng được một lại đòi hai …”

“ Nhưng tôi đứng ngay sau bé rồi !”

Tôi còn chưa kịp xoay người lại thì đã bị cánh tay túm chặt lấy , kéo đi rõ xa .

“ Cậu là quỷ hả ? Sao xuất hiện nhanh thế !”

“ Bé Hựu Tuệ à, sao bé tuyệt tình thế ! Còn nhớ lần trước hai ta đứng ngay trên phố Angel , trước mặt bàn dân thiên hạ …chúng ta…”

“ Im ngay , tôi đâu có…” Tôi bịt tai hét lớn lên

“ Đừng chối nữa , chúng ta đã ‘mi’ nhau rồi còn gì , mọi người đều làm chứng , ha ha !”

“ Là cậu tự hôn tôi đó chứ !” Tôi hét tướng lên nữa , lần này thì ngượng chết đi được, mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn tôi , đã thế tôi với tên khốn Kim Nguyệt Dạ còn đang nắm tay nhau thắm thiết nữa chứ !

Thẹn quá tôi giật tay khỏi hắn, ba chân bốn cẳng chùôn thật nhanh

“ Bé Hựu Tuệ giận à ? Giận thật à ?”

“ Hứ ! Không liên quan đến cậu !” Tôi quay phắt mặt đi , hậm hực nói .

“ Ồ , bé Hựu Tuệ lúc giận nhìn đáng yêu ghê , kì nghỉ đông vừa rồi có vui không ?”

“ Ha ha , đương nhiên là vui rồi !”

“ Bé có đi xem buổi biểu diễn của Top Combine không ?”

“ Không đi !” có biết là nhóm nhạc nào đâu mà đi ? tên gì mà nghe lạ hoắc .

“ Sao thế ? Nhóm đó mới nổi nhưng giọng hát thì hay tuyệt , bé lâm bé là người tiền sử sao ?” Kim Nguyệt Dạ khẽ lắc đầu “ Đúng là lạc hậu quá…lạc hậu quá..” Cậu ta cố ý kéo dài giọng còn làm vẻ mặt ngán ngẫm nữa chứ .

“ Không phải là lạc hậu mà chỉ là tôi không thích nghe thôi !” Tôi cố cãi …

“ Vậy giờ có muốn nghe thử không” Kim Nguyệt Dạ nở nụ cười gian tà dụ dỗ tôi
Nghe hắn khen thế chắc nhóm đó hát khá hay , làm sao đây nữa muốn nghe nữa muốn không nghe…

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có gì đó gắn vào tai tôi ..

Gịât mình nhìn Kim Nguyệt Dạ thì thấy hắn lấy tai nghe MP 3 , một tai nghe đeo vào tai hắn còn tai kia đang gắn vào tai tôi .

“ Khoan đã..tôi đâu nói…..”

“ Nghe đi !” Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi kiên định không cho từ chối

Cậu ta bấm bài “ Lucky boys ”

Kim Nguyệt Dạ nắm tay tôi đi thật chậm

Nhạc cũng vừa cất lên
Tuy không phải là thể loại nhạc tôi yêu thích nhưng gọng hát khá hay , chắc tôi phải mua một album về nghe thử mới được .

Vì đeo một bên tai nên tôi có thể vừa nghe nhạc vừa nói chuyện

Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi lại hỏi tiếp

“ Cô đã xem phim Harry Potter mới chưa ?”

“ Chưa …” Tôi thành thật trả lời

“ Hả ? Phim đó cũng chưa xem á ? Tội cô quá ! Cả kì nghỉ vừa rồi cô làm gì vậy ?”

“ Tô làm bài tập nâng cao !”

“ Trời đất ! Thật à ?” Kim Nguyệt Dạ trợn tròn mắt nhìn tôi .

Ha ha ha tôi cười thầm trong bụng , Kim Nguyệt Dạ ngươi sợ ta chưa..

“ Bé Hựu Tuệ nỗ lực ghê !”

“ Không có chi, ha ha” Tôi lại cười sung sướng

“ Xem ra bé quyết tâm giành vị trí số một nhỉ ? Đối với người có IQ như bé thì khả năng hơi khó , nhưng vì là bạn trai bé nên tôi sẽ âm thầm cỗ vũ !”

“ Hả ? Cậu nói gì ?”

“ Hơ hơ !”

“ Ai làm bạn gái cậu chứ ? đừng có nói bậy nha ..”

“ Còn ai ngoài bé nữa chứ ha ha..chúng ta đã..”

“ Không được nói !”

Tôi gằn ra từng chữ , sau đó vùng vằng quay đầu bỏ đi thẳng .
'hơ hơ!''
""Kim Nguyệt Dạ,Tô Hựu Tuệ này hôm nay xin thề nhất định sẽ ko thua cậu! nếu ko...nếu ko tên tôi sẽ bị viết ngược!""
""Nếu tên bé bị viết ngược sẽ là Tuệ Hựu Tô...Nghe zống như bánh trướng vỉa hè,hơ hơ!''
""Hừ...Kim Nguyệt Dạ,đồ đầu heo!''
Tôi gằn ra từng chữ,sau đó vùng vằng quay đầu bỏ đi
Grừ... Tức quá,tức quá đi mất! Nghe giọng tên Kim Nguyệt Dạ dần mất hút,tôi thở phào nhẹ nhõm,quay đầu nhìn lại, thằng cha đó ko hề đuổi theo tôi
Màn đêm bắt đầu buông xuống,những chiếc đèn lòng đỏ rực ở bên đường càng lúc càng sáng bừng lên, ánh đèn nhấp nháy như trải dài ra khắp con đường,Tôi bỗng nhớ ra hôm nay là tết Nguyên tiêu
Nhìn người đi trên đường hối hả,tôi mới sực nhớ hôm nay là ngày za đình đoàn tự.Ko hỉu sao,đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh Kim Nguyệt Dạ ung dung ngồi ăn mì trong căn phòng kanh5 lẽo,trống trải,...
Nghĩ đoạn,trong lòng dột nhiên trào lên một nỗi niềm thương cảm,tôi chạy lại chỗ khi nãy vừa bỏ đi.Tại sao hắn ko đuổi thoe tôi nhỉ?
Lẽ nào hắn ta ko bik noy câu xin lỗi sao?Hay hắn chẳng thèm mảy may đoái hoài.Tô Huệ Tuệ ngốc, mày ăn phải thuốc mê thuốc lú của hắn ta rồi chắc? Tôi hậm hực gõ vào đầu mình.ôi thấy đầu mình rối lên như mới bòng bong,ko bik do mệt hay là do buồn quá,bụng dưới của tôi đau quặn,Tôi đành dừng bước,ngoiu62 trên ghế đá ven đường cúi đầu nhìn chằm chằm xướng đất,cả người ngây ra như phỗng.
""Cô bé bán diêm này!''
''..."
" sao ko noy zì,em muốn mua 2 bao diêm!"
"..."
"Chị ơi,em lạnh quá,chị ôm em đi..."
Tên nào chán song961 rổi mà lúc này dám dùng giọng điệu kiểu đó trêu chọc ta hả.Tôi tức giận trừng mắt nhìn,một con thỏ bong màu trắng trông rất đáng yêu đứng lù lù trước mặt tôi,nơ cài cổ bằng nhung đỏ,đội mũ lễ phục màu đen,lịch lãm zống như 1 ngài bá tước.Mà người cầm nó chính là....Kim Nguyệt Dạ.
Bá tước thỏ trắng bỗng cúi đầu chào tôi:
"Tiểu Thiên,cuối cùng cũng tìm dc em roy!"
"Ai là tiểu Thiên? Nhận nhầm người roy@"
"Làm sao nhầm dc.Tôi là Tiểu Sinh em là Tiểu Thiên,tên chúng ta ghép lại thành "Thiên sinh nhất đối"(Trời sinh 1 cặp) còn zì"
"vớ vẩn..."Tôi nổi sung."Đừng có noy linh tinh,trồi sinh cậu là sao chổi của tôi mới đúng!"
" Xem ra có ai đó xấu tính,dám là bé Tiểu Thiên giận,để tiểu Sinh dạy cho tên đó 1 bài học!"
"Ừm...để tôi suy nghĩ xem đã"
"Đừng nghĩ nữa mà, tôi xin đem danh dự của thỏ ra thề sau này ko chọc bé Tiểu Thiên giận nữa!"
"Ngốc,thỏ mà cũng có danh dữ à!"Nhìn cái tên trước mặt tự bein6 tự diễn,tôi chiụ thua hắn luôn
"Đúng thế,thỏ ko có danh dự,bé Hựu Tuệ noy đúng lắm, sau nàytho3 ko dc phép có danh dự"
Vẫn cái zọng ngọt xớt như đường,vẫn nụ cười tươi rạng rỡ,nhưng tôi ko thấy đáng ghét như trước.
Nhìn bá tước thỏ trắng trước mặt đang ngúng nguẩy như mún noy"Ôm tôi đi,ôm đi mà"tôi phì cười!
"Sau này ko dc chọc ận tôi nữa!"
"OK"
"ko dc giễu cợt tôi !"
"Vâng"
"Đi rước hoa đăng với tôi!"
"Được thôi!"
"Cậu ko có hoa đăng thì đy rước với tôi như thế nào?"
"tuân lệnh nữ hoàng, thần đy mua ngay!"
Nhìn bộ dạng hắn hớt ha hớt hải chạy về phía đám đông,lòng tôi có cảm giác ấm áp lạ thường.Hơ hơ,Kim Nguyệt Dạ,hãy để cho "nữ thần Tô Hựu Tuệ" này cảm hóa ngươi thành "thiên sứ lương thiện'đi
"NGUY HIỂM!"
"Á!"
"Nguy hiểm"
"Á"
"Rầm rầm..."
"Két!"
Con phố yên bình bỗng nhốn nháo cả lên,có tiếng hét thất thanh,tiếng ohanh gấp xe đến nhức tai.Người đi đường lần lượt chạy ùa vê phái phát ra âm thanh khi nãy.Chỗ đó tuy cách tôi ko xa nhưng tôi hoàn toàn ko bik sự việc diễn ra như thế nào.
"Hơ...thế nào rồi?Sao rồi?"
"Sao cô gái đó lại đột nhiên lao ra đường nhỉ?Chán sống roy chắc!"
Người kéo đến xem mỗi lúc 1 đông,tôi cũng lò mò kiễng chên lên hóng hớt,xảy ra tai nạn giao thông à ? Người xem đông như kiến, lố nhố toàn đầu là đầu chẳng nhìn thấy zì cả
Xem ra sự việc nghiêm trọng lắm đây,tôi cũng chen về phía đám đông để xem,càng lúc càng nghe rõ mồn một tiếng người xì xèo
"Ai da...Hình như bị thương nặng lắm đấy!May gọi xe cấp cứu đi"
"Chàng trai đó dũng cảm quá! chỉ vì cứu cô gái đó mà..."
"Đáng tiếc thật..."
"Chảy nhìu máu thế,ko bik có sống nỗi ko..."
Chàng trai...Dũng cảm...Chảy máu...
Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng,hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm Kim Nguyệt Dạ
"Kim Nguyệt dạ,Kim Nguyệt Dạ!"
Nhưng...Ko có người lên tiếng,tôi chợt có kinh cảm chẳng lành
Chàng trai...lẽ nào là Kim Nguyệt Dạ...Ko thể nào,tính cách hắn lúc nào cũng tưng tửng,đời nào làm chuyện"Vì nghĩa quên thân"như thế!Tôi chỉ toàn nghĩ linh tinh!
Nhưng ko hỉu sao,tôi thấy tim mình bóp nghẹn lại
Nếu như...Ngộ nhỡ là Kim Nguyệt Dạ...
Nghĩ bụng,tôi hít 1 hơi thật sâu,lồng ngực như bị cái zì đó chặn lại,có cảm giác khó thở
"Tránh ra...Làm ơn tránh ra!"Tôi do dự bước đến chỗ đó,lấy hết sức bình sinh tách đám người phía trước ra nhưng ko teh63 chen vào dc
Là hắn ta sao?ko,ko thể nào...
Lòng tôi nóng như lửa đốt,mún gạt phăng đám người này ra để xem tận mắt,nhưng mặt khác tôi lại ko đủ dũng khí bước vào bên trong,tay rumm bần bật
"tránh ra..Mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào..."Bức tường người đó tự động mở ra một chút nhưng sau đó nhanh chóng khép chặt lại
Trong đầu tôi chỉ lặp đy lặp lai một câu:Đó ko phải là Kim Nguyệt Dạ,ko phải là Kim Nguyệt Dạ!
"Tránh ra để tôi vaò...Xin mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào..."Tôi cố hết sức chen vào trong nhưng ko thể xuyên qua dc bức tường người chật cứng
Chúa ơi,con cầu xin người,ngàn lần cầu xin,người bị tai nạn ko phải là Kim Nguyệt dạ
"Bí bo,Bí bo"
"A! Tránh ra,tránh ra nào,xe cấp cứu đến roy!"
đám người cuối cùng cũng chịu tách ra một lối đi, các nhân viên cấp cứu vừa đến nơi đã nhanh chóng khiêng cáng lao về pía xảy ra tai nạn,dẹp tôi và mọi người sang hai bên"Mau mau đưa cáng đến đây"
Họ vội vã tiến hành sơ cứu,mọi người xung quanh ai cũng vươn cổ dài ra như hưu để hóng chuyện,xem xét tình hình của 2 nạn nhân
"Có vẻ bị thương nặng lắm..."
"Chứ còn zì nữa,e là lành ít dữ nhìu!"
Tôi cố gắng ngó vào trong, đứng cách cả rừng người,tôi chợt thấy khôn mặt quen thuộc,khuôn mặt mà tôi cầu khấn hành vạn lần đừng xuất hiện vào lúc này.Bỗng chốc,cả người tôi lạnh toát như đá,mặt tái xanh.Tôi trợn tròn mắt nhìn người con trai đang nằm trên cáng...Đó là Kim Nguyệt dạ...
Kim Nguyệt Dạ...kim Nguyệt Dạ...Người đó là Kim Nguyệt dạ!
 
CHƯƠNG 2:SỰ NGUY HIỂM CHƯA TỪNG CÓ CỦA CÔNG CHÚA HỰU TUỆ
Hu hu hu hu hu....
Sao lại có thể như thế!
Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này có bị dị chứng zì ko?
Hả?
Thế...thế này là sao...
Thưỡng đế hỡi con mún hỏi ngài là,nữ sinh kiêu ngạo kia là ai????
ONE
Ánh đèn đỏ chói của xe cấp cứu dần dần mất hút,tiếng kêu bí bo bí bo inh tai nhức óc xa dần những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán
Tôi thẫn thờ ở giữa đường,ban nãy...ban nãy xảy ra chuyện zì vậy?Tôi...tôi đang nằm mơ sao?
"Này cháu,xe cấp cứu đi rồi,cháu còn đứng đây làm zì?"Có ông chú đi đường tốt bụng nhắc tôi.
"..."
"Đáng thương quá,còn trẻ thế đã gặp tai nạn bất ngờ thế này,hừm..."Ông chú đó lắc đầu rồi đi mất,
tai nạn...tai nạn...Tôi...Tôi ko phải nằm mơ sao?Đây là sự thật...Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ.Là hắn chứ ko phải ai khác...
Không thể như thế!làm sao có thể như thế dc! Tôi ko dám ton,lấy tay bịt chặt miệng,cả người lạnh buốt đến tận xương,cứ runu lên từng hồi
Tôi hốt hoảng,đầu óc rối như tơ vò,phải làm zì bây h?Tôi phải tim ai đây?
Kim Nguyệt Dạ spng61 1 mình,bố mẹ của hắn ta ko bik ở đâu.Nghe noy hắn còn có 1 người cậu,nhưng tôi lại ko bik địa chỉ hay số điện thoại để liên lạc!Làm sao đây,làm sao đây...
Tôi luống cuống rút điện thoại trong túi ra,ấn nút tìm khắp mục danh bạ điện thoại
Trời ơi sao tay toii6 cứ run ủn như cầy sấy!.....
Đừng run…đừng run nữa! Đột nhiên,màn hình điện thoại hiện lên số điện thoại của Lý Triết Vũ.
Ôi! Đúng rồi ! Tìm Lý Triết Vũ!Lý Triết Vũ!Tôi ngốc thật! Bây giờ mới nghĩ ra.
“Tít..tít…tít…tít..”
“A lô,Tô Hựu Tuệ à?”Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ
Vừa nghe thấy giọng của cậu ấy,đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung,nước mắt tuôn xối xả:”Hic..Lý Triết Vũ…lý Triết Vũ híc…”
“Hựu Tuệ à?Có Chuyện gì vậy?Cô đang ở đâu?”Dường như Lý Triết Vũ cảm nhận được sự sợ hãi của tôi nên giọng nói như không còn trầm tĩnh nữa
“Tôi….tôi,cậu mau đến bệnh viện Kính Ái đi,hu hu huh u…”Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên của bệnh viện
“Ừ!Tôi đến ngay đây!”
“Tít tít tít tít…”
Tôi tắt di đọng,chưa kịp lau nước mắt nước mũi tèm lem đã vội vàng vẫy ngay một chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi”Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái! Nhanh lên bác!”Tôi sối ruột giục
…………………
Mười phút sau,tôi đã ở trước cửa bệnh viện,vừa xuống xe thì nhìn thấy Lý Triết Vũ hớt hải đi đến
Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy lại túm chặt lấy vai tôi
Oái…Tay cậu ấy bấu mạnh vào vai tôi đau điếng
“Hựu Tuệ,cô bị khó chịu ở đâu?”
“Không…không phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ…Kim Nguyệt Dạ bị xe đâm?Hu huhuhuhuhu…”
Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.
Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy ... xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ... đang nằm mơ sao?
"Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đây làm gì?" ... ( Lời của vai công chúng^^)
Tai nạn ... Tôi ... không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật ... Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là KND. Là hắn chứ không ai khác ...
Không thể như thế! Làm sao có thể như thế đc! Tôi không dám tin, lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xg, run lên từng hồi...
Tôi hốt hoảng. đấu óc rối như tơ vò, phải làm j` bây giờ? Tôi phải tìm ai đây?
KND sống 1 mình, bố mẹ hắn không biết ở dâu. Nghe nói hắn còn một ng` cậu, nhg tôi ko biết địa chỉ liên lác hay số đt! Làm sao đây .....
Tôi luống cuống rút đt ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ đt.
Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái đt cũng ko chắc. Tôi cố gắng đập đập vào cánh tay phải.
Đừng run ... đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số dt cảu Lý Triết Vũ (LTV)
Đúng rồi! Tìm LTV! Tôi ngốc thật, bây giờ mới nghĩ ra.
"..."
"A lô, Tô Hựu Tuệ (THT) à?" Đt vang lên giọng nói ấm áp của LTV
Vừa nghe thấy giọng cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung, nc mắt xối xả "....."
"HT à? có chuyện gì vậy? cô đang ở đâu?" dường như LTV cảm nhận đc sự sợ hãi cảu tôi nên giọng nói cũng ko còn trầm tĩnh nữa"
"Tôi ... cậu mau đến bệnh viện Kính Ái đi, huhuhu" Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên bệnh viện
"ừ tôi đến ngay đây"
" tít ...."
Tôi tắt di động, chưa kịp lau nc mắt đã vội vàng vẫy ngay 1 chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: " Bác cho cháu đến bệnh viện KA nhanh lên bác"
...
10 phút sau
Tôi đã ở trc cổng bệnh viện, vừa xuống xe thì thấy LTV hớt hải chạy đến
LTV troong thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy tôi.
"HT cô bị khó chju ở đâu???"
"Ko, ko phải tôi mà là KND ... D bị xe đâm huhuhu "
"Dạ" LTV sững người ra, nhíu chặt mày lại "Sao D lại bị xe đâm? Tình hình cậu ấy bây h thế nào rồi?"
"tôi... tôi ko biết"
LTV không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi 1 mạch vào bệnh viện, chẳng giống với LTV trầm tĩnh mọi ngày. Tại sao có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tay tôi...
"Xin lỗi cô cho cháu hỏi nam sinh lúc nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?" ĐÚng là LTV có khác, nháy mắt đã kịp trẫn tĩnh lại, tuy giọng nói có hơi sốt ruột nhưng vẫn điềm đạm.
"Xin đợi một lát để tôi kiểm tra" Nữ y tá cúi đầu, lật cuốn sổ nhg cứ độ vài giây cô ta lại ngc' nhìn LTV miệng cười tủm tỉm
"Woa đẹp trai quá đi mất!!!!" Mấy nữ y tá túm tụm lại với nhau, đưa mắt liếc nhìn LTV và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.
(phần này bao gồm cả suy nghĩ của Chuot vào nữa, ức chế quá mà) Bây giờ là lúc nào rồi còn có tâm trạng ngắm trai đẹp chứ! ( bó tay mấy bà hám trai Nhg vũ đẹp trai thiệt ) Tuy LTV có phần khó chịu nhg vẫn giữ bình tĩnh
"Là nam sinh vừa đc đưa vào phòng cấp cứu khi nãy đúng ko? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng số 308" Nữ y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật (< kĩ thuật câu trai của mấy bà @@>)
"Cám ơn" LTV gật đầu, quay ng` chạy về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo sau nhg đến trc của phòng số 308, cả hai đều dừng lại.
Cánh của màu trắng cả phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ ..........................
Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ KND bị thương nặng hơn so với tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí là cậu ta ...........
Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nhg trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như nhg~ thc' phim kinh dị xoẹt qua ...
Tôi lo sợ nhìn LTV, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an ...
Lát sau LTV hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy của bước vào ...
Kéttttttttttttttttttttttttttt..................... .....
 
"oái! nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!"
Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái cảu KND.
"A, HT, Vũ, hai cậu đến rồi"
Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu KND có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên gi.ường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi
Bên cnahj thằng cha đó còn có đến 4 cô y tá tre măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng (1 bức tranh hết sức chuối củ ~~ )
Cái gì thế này? tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng "diễm lệ" trước mặt, không thốt nổi nên lời.
LTV thở phào nhẹ nhõm rồi tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống : " Dạ tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ đã đi gặp Diêm Vương rồi"
" hơ hơ , tôi sống dai lắm, làm sao chết được? Chẳng qua đập đầu vào rào cahwns bên đường nên bị choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!" KND mặt thản nhiên như ko @@
"cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương nặng lắm cơ mà ..." Tôi bần thần chưa tỉnh lại
"thương nặng? À đúng rồi, bị thương nặng lắm. ... Sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào" (Má ơi KND bị đập đầu có khác, thần kinh đoạn này hơi có vấn đề )
Giọng nịnh đầm của KND làm mấy chị y tá mắt cứ ... lúng la lúng liếc (mèng ơi xỉu quá )
RẦM!
Câu nói đó cảu hắn như mảnh thiên thạch rớt thẳng xuống đầu tôi ...
"vũ sao cậu biết tôi ở đây?" KND cầm quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi
"HT gọi điện mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy HT, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện"
"Hơ hơ bé HT ko nhìn thấy tôi 1 lát mà nhớ đến thế cơ à?" *cười ma mãnh*
"Mấy chị y tá này, đây là bạn gái e đó, dễ thương ko?"
"Gr! KND! cậu nói nhảm gì vậy?" (Mấy chị y tá mắt sắc quét qua người tôi )
"Sao bé HT tuyệt tình thế, còn nhớ 2 chúng ta đứng trên phố Angel, trc mặt bàn dân thiên hạ ....... "
"Này cậu ngậm miệng lại cho tôi!" Tôi cáu tiết quên béng cả hình tượng thục nữ đoan trang
KND bỗng như nhớ ra gì đó, nói với LTV ngòi đối diện "Vũ, cậu còn nhớ đúng ko? Hôm tôi và HT KISS nhau ở trên phố Angel ... ý!"
ko khí ở bệnh viện như ngưng tụ lại, người LTV cứng đờ ra. nhìn KND và LTV tôi sơ phải nghe câu nói tiếp theo của họ.
"Tôi .. ..." LTV mấp máy môi
Xoạch
"Dạ sao lại nằm trên gi.ường bệnh thế kia?" Lăng Thần Huyền chạy xộc vào, phía sau là Hiểu Ảnh và Tô Cơ.
"Lăng Thần Huyền cậu đến đây làm gì?" Tôi gào to lên, phá vỡ sự im lặng của 3 ng` ... (bà này mừng ra mặt ==)
"THT sao cô còn khỏe nhăn vậy? Vũ bảo cô vào bệnh viên cơ mà? " LTH liếc xéo tôi 1 cái
"Ơ HT sao mắt bà đỏ thế? Vừa mới khóc hả? Tên KND lại làm gì bà rồi?"
Khi nãy tôi khóc thút thít vì thằng cha KND @@ Nhất định ko để tụi nó biết.
"tôi đập đàu vào cửa ý mà"
"Sao HT lại va đầu vào cửa, còn ND lại trên gi.ường?"
"Việc này dễ hiểu lắm ... Tôi nằm trên gi.ường là do khi nãy xài chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, ko may bị thương còn cô ta là do ngốc quá nên tự va đầu vào cửa " (khỏi nói cũng biết là KND =.=")
"Cứu mĩ nhân?" TC, HA há hốc
"cô gái nào đc cậu cứu đúng là xui tận mạng" TC chua chát đốp thêm câu "Nhất định là cậu dụ dỗ con nhà ng` ta nên fan cuồng đó mới gặp nguy hiểm"
"Người cậu ấy chính là tôi!!!!" Một giọng nói thánh thót cùng tiếng đẩy cửa bước vào vang lên.
Cả gian phòng sững sờ, tôi đờ đẫn ....

Một khuôn mặt đẹp như hoa bất ngờ xuất hiện khiến cả ng` tôi đờ đẫn.
Đôi mắt tròn ... (nói chung Chuot ghét con này nên ko tả đâu, nói chung là nó rất xinh <xấu hơn HT 1 chút thui, đáng yêu như búp bê barbie )
"cậu là ai?"
haha con nhỏ TC này thấy gai mắt nhất là nhg~ nữ sinh xinh đẹp.
"Tôi chính là FAN CUỒNG mà cậu vừa nhắc đến đó" Cô gái cười tủm tỉm nhìn TC rồi đi thẳng đến chỗ ND. "cậu là KND à?"
"cô biết tôi sao?" *tròn mắt*
"Ko biết, nhg bây h thì biết rồi, cảm ơn cậu đã cứu mạng tôi, tặng cậu một món quà nhỏ!!!!"
Con nhỏ (trơ trẽn) vừa dứt câu liền cúi xuống hôn lên ... má KND
HA, Cô ta vừa làm gì vậy!
Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức suýt lòi cả mắt ra. Tên LTH khoái trí còn huýt sáo (thằng nào cắt lưỡi chặt chân thằng này giùm Chuot ) còn các cô y tá thì hét lên như còi ... @@
"Có gì đâu, tôi chỉ tình cờ thấy cô gặp nguy hiểm thôi. Vả lại những cô gái xinh đẹp thì ai chả muốn cứu, phải ko Vũ?"
Thằng cha này chả phải hạng tốt đẹp gì! Nhìn xem nhìn coi vừa nhìn thấy mĩ nữ là mặt mày hớn hở, tươm tướp. Tức muốn chết! (<<<< Ghen thấy rõ, còn chối là ko thik KND =.=" nản bà cô này. ý bà là KND háo sắc, mà con trai ai chả háo sắc == LTV cũng đờ ra luôn kìa)
Ý đợi đã sao tui phải TỨC nhỉ? Đúng là hâm thật!! (Chuot nói mà, HT học nhiều thần kinh có vấn đề, may là nó còn tự biết
Nhìn 2 ng` đứng cạnh nhau như tỏa ánh hào quang, khiến mọi thứ xung quanh lu mờ. Bực thật thấy khó chịu quá.
"Không được, KND vs THT KISS nhau rồi còn gì, HT là bạn gái của cậu cơ mà " HA kêu la ầm ĩ ....
"HA, bà lăng nhăng gì thế, ai là bạn gái hắn chứ??"
"BẠN GÁI???" Ánh mắt đầy uy hiếp liếc xoẹt về phía tôi (Gr Nó nghĩ nó là ai mà dám lườm HT chứ Lại còn đc cả tên LTH nữa, xem ra hắn ko thể chấp nhận được chuyện đó
Cô gái chớp chớp đôi mắt, đi đến trc mặt tôi, soi từ đầu đến chân, từ trái qua phải (muốn ăn tươi nuốt sống con bé này quá )
"Cô là HT? Là BẠN GÁI của Dạ?"
"haha cậu đừng hiểu nhầm! Tuy có bao nhiêu ng` theo đuổi nhg rất tiếc phải nói với cậu rằng tôi ko phải bạn gái của tên KHỈ ĐỘT BA TRỢN đó, mong cậu đừng hiểu nhầm!"
TA là TÔ HỰU TUỆ, mĩ nữ vô song đệ nhát thiên hạ ... (chém cái gì nữa ngại type lắm sao có thể hạ mình khúm núm trc con nhỏ này đc!
Mở to mắt mà nhìn tuyệt chiêu "sát" cả trai lẫn gái của ta đây!
...
"Nếu như tôi nói tôi muốn làm bạn gái của Dạ, cô có im lặng rời khỏi ko??"

"......." Tôi giật mình nhìn nữ sinh giống búp bê Barbie trc mặt, ko dám tin là cô ta lại thẳng thắn đến thế.
"CÓ hay KHÔNG?"
"Xin lỗi cậu nói gì tôi ko hiểu, hahahahaha ..."
"Vậy thì, THT, kể từ hôm nay chúng ta sẽ là TÌNH ĐỊCH!!!" Dường như ko nghe thấy lời tôi nói, "búp bê" mỉm cười với tôi nhg ánh mắt lại vô cùng nghiêm túc.
Ơ sao cảm giác nụ cười này quen quen ... rất giống với nụ cười của tên ác ma KND
Lần đầu tiên, mĩ nữ vô song "Đông phương bất bại" như tôi đứng trc 1 nữ sinh khác lại có cảm giác lạnh toát sống lưng.
"Này cô ko hiểu tiếng TQ à????" TC ngứa mắt, đứng ra hơn thua, "HT đã nói cậu ấy ko phải là bạn gái của KND, ai là tình địch với cô chứ?"
"Ô hô ko phải BẠN GÁI à, thế sao mặt cô ta lại đỏ lên như gấc thế kia!!!" LTH nói xen vào ( cắt lưỡi thằng này giùm Chuot đi plz)
"mặt đỏ? Đâu có! Bất giác đưa tay lên sờ mặt, đúng là nó ... nóng bừng
" Vì ... vì điều hòa ở đây để nhiệt độ cao quá !!!"
TC, bà trượng nghĩa thật! Ko hổ là chị e vào sinh ra tử với tôi (Tuy nhiều lúc bà ra tay chỉ tổ làm việc rối hơn)
"Hố hố hố... Nhiệt độ cao nên nong? Trong lòng cô ta đang nóng như lửa đốt thì đúng hơn !!!!!"
Tên KHỈ ĐỘT CHẾT BẦM LTH!!! Nếu ở đây ko có ng` ngoài tôi đã cho hắn te tua rồi X-(
"Lòng nóng như lửa đốt? HA ko hiểu ... nghĩa là sao? Tiểu Huyền Huyền giải thích cho HA nghe đi!!"
"Á, đừng có lại đây, tránh xa ra chỗ khác! Oái , tôi đã bảo co sau này đứng cách tôi 2 mét cơ mà?"
"Vậy giải thích cho HA thế nào la lòng nóng như lửa đốt đi mà, HA muốn biết! Ơ Tiểu HH đợi đã nào, giải thích cho HA nghe đi........." (bà HA này đáng sợ thật, LTH chạy xa luôn hehehehe
HA, bà tốt lắm! Đúng là "vỏ quýt dày có móng tay nhọn"
"Ha ha thế nhé, làm phiền lâu rồi, quà cảm ơn cũng đã tặng, tôi đi đây!" (Biến biến, biến càng xa càng tốt và tốt nhất là ko quay lại ) "THT, chúng ta sẽ CÒN GẶP LẠI!" !!!!!!!
Còn gặp lại? ... Con nhỏ này lẽ nào muốn đến kiếm chuyện với tôi sao? Hơ hơ hơ! Nhỏ còn ngây thơ lắm! Ngọc nữ trường Minh Đức - THT này ko phải hạng xoàng đâu! (bị KND chơi cho vài vố rồi vẫn ko hết kiêu, bà này hết thuốc chữa rồi =.=")

Nhưng ... sao thế này? Tại sao lòng tôi lại bồn chồn ko yên .........................
 
Tít tít ............. tít tít "
Tiếng gì mà ồn ào thế ko biết, người ta còn muốn ngủ nữa, tôi bực mình kéo chăn trùm kín đầu.
"Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ..."Tít tít ... tít tít "... tít tít "... tít tít "... tít tít "
Hình như là tiếng điện thoại di động ( ..teng..) Tôi mắt nhắm mắt mở, lồm cồm bò dậy sờ soạng tìm cái điện thoại di động bị tôi quăng lăn lóc trên bàn, giọng gằn lên "
"Alo ai thế?"
"Uả, HT, bà chưa dậy à?"
"Hơ, TC à, chuyện gì vậy? Mới sáng bảnh mắt ra bà đã gọi cho tôi! Tôi vừa nằm mơ tiêu diệt tụi khỉ đột đó!" Tôi ngáp. . 1 cái thật dài
"Giời ạ! HT, bà có iết bây giờ là mấy giờ rồi ko? Hôm nay bắt đầu đi học lại đó, theo lệ cũ thì phải đến trường sớm nửa tiếng! Giờ chỉ còn 10 phút nữa thôi! Tôi còn mong bà sẽ mang điểm tâm đến cho toi cơ, sao bà vẫn ..."
"Oạch! Bốp!!" Đầu tôi va và cái đèn bàn, dù đau ê ẩm nhg tôi chẳng còn hơi sức để ý nữa, vớ lấy đồng hồ trên tủ ở đầu gi.ường, tôi rít lên "Á thôi chết, 7h15 rồi, còn có 15p nữa" ( )
Nụ cười ác ma của tên KND, lại còn cả khuôn mặt đầy kiêu ngạo của "Búp bê Barbie" bí ẩn cứ quay vòng trong đầu tôi, làm tôi quay cuồng, quên mất tiêu hôm nay là ngày đến trường.
Chỉ mất 2 p để chải chuốt, thay xong bộ quần áo, tôi lao đến trường còn nhanh hơn cả tên lửa siêu tốc. (50m/s - phục bà này sát đất, nghỉ luôn cho khoẻ
Tôi đứng thở dốc ở chỗ quẹo đến trường, run run nhìn đồng hồ đeo tay.
À há, mới có 7h25. May quá, thời gian còn lại thừa swucs để tôi bước đi duyên dáng đến cổng trường cho đúng chất "công chúa Hựu Tuế" (bệnh năng rồi @@)
Tôi lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán, lầm động tác hít thở mấy lần liền, rồi rút từ trong ba lô ra một cuốn tư điển Anh Trung, vừa đi vừa chúi mũi vào đọc.
Hơ hơ hơ hơ hơ Nữ sinh cần cù hiếu học, gương mẫu đầu tàu của trường Minh Đức - THT "tái xuất giang hồ", hò hét ca ngợi ta đi chứ? Đối với Ngọc nữ của trường MĐ, các ngươi đừng cso hà tiện vỗ tay hoan hô như vậy! Hô hohohoho ( bà này bệnh nặng lắm rồi, ko thể cứu vãn đc nữa )
"Nhìn kìa, HT đó!"
Tại tôi "dỏng" lên khi nghe thấy giọng nói của 1 nữ sinh. Ồ hay lắm, đến rồi đến rồi ... Tôi cố hết sức bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển hơn nwuax, dáng đi mềm mại lại thêm phong thái từ tốn thường mang lại " hiệu quả hình ảnh" trên cả tuyệt vời.
Nào nào ... Những đợt sóng ca ngợi, trầm trồ thán phục tới tấp, dồn dập hơn nữa nào ...
"Này cậu ấy đc mệnh danh là viên ngọc của trường MĐ đó , xinh quá ..."
"Nghe nói hồi cấp 2 cậu ấy làm đến 100 cuốn đề thi đó! Tụi mình phải học tính cần cù của cậu ấy"
"Trong các cuộc thi lớn cậu ấy đều nổi trội, đúng là thiên tài có khác, ngưỡng mộ quá đi mất..."
hohohohohoho Nghe cũng đã tai lắm ko biết có lời khen ngợi nào mới mẻ hơn ko nhỉ, đợi xem ...
"THT? ko ngờ con nhỏ đó còn dám vác mặt đến trường!"
Uả lẽ nào tôi chạy nhanh quá nên bị ảo giác chăng .... (Toại nguyện rồi nhé Lời khen quá mới mẻ, gây shock 100%)
"Phải đó, vụ nó vs KND hôn nhau năm ngoái nổi đình nổi đám còn gì, làm trường MĐ ko biết giấu mặt đi đâu, nó mà là Ngọc nữ của trường MĐ cái nỗi gì!"
"Ko ngờ nó là hạng ng` như thế, thất vọng quá .."
...
...
...
Tiếng xì xèo bàn tán khắp nơi, khiến tôi cảm thấy tim mình như bị hàng vạn mũi tên cắm phậm phập vào ...
Chúa ơi ... Chuyện gì thế này? Thái độ hằn học, chán ghét , khinh thường của mọi người như tới tấp dồn vào tôi ... Sao lại thành ra thế này!! (Có vẻ như là 1 lí do duy nhất - KND) Đâu rồi những lời tán tụng, tiếng vỗ tay reo hò? Đâu rồi những ánh mắt ngưỡng mộ, thần tượng? Tịa sao thoắt 1 cái đã biến mất? Trên con phố ANgel dẫn đến cổng trường, tiếng bàn tán ko ngớt cứ mỗi lúc to dần, cổ tôi như bị người ta bóp chặt lại, khó thở vô cùng.
"Hi! Baby" Một giọng nói vang đến tai tôi, ngay sau đó là trận mưa hoa hồng ...
"..." Kiểu này chỉ có duy nhất 1 tên khỉ đột có hành tung ám muội ...
"Ồ baby HT, anh biết suốt kì nghỉ đông ko nhìn thấy anh nên bây giờ em xúc động quá ko nói nên lời chứ gì? Ko sao, a hiểu hết mà, ai bảo trời sinh ra a đã quá đẹp trai, hào hoa phong nhã, phong độ đầy mình, tài năng xuất chúng, nói chung là siêu trai hoàn mĩ, ..., ... Haizzzzzz baby HT a biết e muốn đc a ôm 1 cái thật nồng nhiệt nhg mà làm thế khó xử lắm, vì sẽ có bao nhiêu nữ sinh tan nát con tim vì anh ... (ba chấm) ..."
"haha tôi hiểu, tôi ko ép a đâu mà lo" Tôi cố ghìm lửa giận, mỉm cười thật tự nhiên
Nếu ko ngắt lời để thằng cha này đứng ba hoa chích choè thì e rằng theo lời hắn nói, tôi chẳng khác nào con ăn xin quỳ rạp dưới chân hắn xin ban ơn.
"0h, baby! Cách xuất hiện như thế này của a làm e ấn tượng lắm phải ko? Cũng chẳng còn cách nào khác, a nghĩ phải có ý tưởng đột pahs gì đó cho năm học mới nên a mới chọn kiểu mưa hoa hồng, vừa lãng mạn, đậm chất nghệ sĩ, e thấy sao? Ngác nhiên lắm đúng ko?"
"haha đúng là rất ngạc nhiên .."
"baby HT a rất vui vì e vẫn dịu dàng như ngày nào, tuy bây giờ e ko còn thuần khiết như xưa, nhg a vẫn sẽ luôn đứng đằng sau cổ vũ cho e .."
"Ha ha Tôi ... tôi ... ko thuần khiết .." Miệng tôi giật giật
"0h baby cứ nhớ lại chuyện đó lại làm a đau lòng, nhg mà ... Oais, trường sắp đóng cổng rồi! Từ từ đã, đợi tôi với ..." ATN cố sống cố chết chặn cánh cổng trường sắp khép lại, nhìn tôi với ánh mắt vô cùng uất ức "Tên khốn KND dám làm ô uế e (...) Huhuhuhu e cứ yên tâm, học sinh trường MĐ nhất định sẽ biến phẫn nộ thành sức mạnh, chẳng mấy chốc sẽ tìm đc 1 Ngọc nữ mới kế tục e .."
Ko còn thuần khiết, ô uế, Ngọc nữ mới ... (tình hình là bà này ko để ý cánh cổng trường ...) Mấy từ đó như biến thành 1 hố xoáy khổng lồ, hút tôi vào đáy địa ngục tăm tối, muôn đời ko tìm đc lối thoát
"Két! Két két ket!"
Cạnh cửa địa ngục chầm ... chậm đóng lại. (!!!!!)
Á ko ... Cổng trường MĐ đang từ từ khép lại và ...
Mĩ nữ vô song tài năng xuất chúng như THT này tuyệt đối ko thể biến mất 1 cách lãng xẹt như thé !
Hừ, cái tên fan cuồng thich tự sướng ATN kia, công chúa THT này làm gì bị hạ gục dễ dàng thế chứ!
Dỏng tai lên mà nghe ta nói này : Công chúa của trường MĐ mãi mãi chỉ có một người duy nhất, đó chính là THT ta. Huhuhuhuhu Nhưng trc hết tôi phải vào trường cái đã ( =.=" nản bà này 1 phép ) Tôi sực nhớ lại khoản 3 điều 4 chương 2 (thấy giống bộ luật hình sự quá ) trong Nội quy học sinh có ghi : Đúng 7h30, cổng trường sẽ đóng lại, dù chỉ còn cách cổng có một bước chân cũng bị coi là đi muộn, phải đứng ở ngoài. (Luật này coi bộ triệt để
Từ trc tới nay tôi chưa đi muônk lần nào, nhg giờ đây khi nhìn cổng trường cao vút đen ngòm (giống cửa nhà tù ) tôi chợt nhận ra nội quy trường MĐ hà khắc kinh khủng.
Làm thế nào bây giờ!!! Chẳng nhẽ cứ đúng trơ ra mãi nhìn một ngưòi gương mẫu, chưa bao giờ đi muộn như như tôi dính một vết nhơ vô cùng NHỤC NHÃ trong cuộc đời ...
... đó là bị đánh dấu đi muộn. (1 năm mình đi muộn 5-7 lần, đọc đến đoạn này chả dám đi học nữa )
"Ô đó ko phải là CÔNG CHÚA HT đó sao?"
"Ko ngờ con nhỏ đó cũng đi muộn"
"Học sinh ưu tú nhất trường MĐ mà cũng đi muộn á? Mất mặt quá..."
Tôi tuyệt vọng lắc đầu thật mạnh, ko thể hủy hoại thanh danh công chúa HT của mình thế được. Nhìn đồng hồ thấy đóng cửa sớm 2p so với giờ quy định, chuông truy bài chưa vang lên, tôi vẫn còn cơ hội! Bình tĩnh, hết sức bình tĩnh nhất định sẽ có cách! Tôi vội ngó dò xung quanh, dọc theo bức tường quanh trường MĐ, tìm thật kĩ càng.
Tường gì mà xây như nhà tù thế này? Đã cao còn nhẵn. Trừ khi tôi là ninja mới trèo qua nổi. Mà dù trèo qua đc cũng mất mặt lắm, công chúa HT mà lại xoạc cẳng trèo tường. Thà chém tôi 1 nhát chết tười còn hơn.. Tôi chảy mồ hôi ròng ròng, muộn giờ tới nơi rồi. (2p mà nghĩ đc nhiều nhỉ )
Có một cơn gió thổi đến ... lung lay bụi cỏ trc mặt ...
Mắt tôi sáng bừng...
Có một lỗ hổng sau bụi cỏ
Hừ lỗ gì bé tí tẹo ... Hình như chỉ to hơn cái đầu tui chút xíu ... Mà khổ nhất là tui vừa mập lên ... Ai dà
Xem ra trời quyết diệt THT này rồi,tôi buồn xỉu trc cái lỗ hổng đó.
"Gâu gâu gâu..." Có tiếng gì đó làm đứt mạch suy nghĩ của tôi. (Nhắm mắt cũng bít là con chó =.="). Nó vênh mặt, ưỡn ngực, nhìn tôi = nửa con mắt. (Tưởng tượng thấy ghê, mắt con chó bé tẹo , chia đôi ra thì nhìn = răng à -_- )
Con chó hậm hực sủa ầm lên như muốn nói : "Tránh ra ngay, ngưoi đừng cản đường ta" (Chú ý : THT thần kinh bất ôn xưa nay vẫn thế )
"Mày mới cản đường tao thì có (-_-) đừng có ra vẻ ta đây!" Nhìn bộ mặt vênh váo sao thấy quen quen. (0c, đừng bảo liên tưởng từ con chó đến ...)
Con chó láo xược khinh khỉnh nhìn 1 lượt thân hình tròn trịa của tôi : "Ngươi nói là đường của ngươi, thế ngươi có chui qua ko mà đòi?"
"Nói cho mà biết, mày đừng khinh mĩ nữ vô song THT"
"Gâu gâu gâu .." -> Có giỏi chui qua cho ta xem. Làm sao nổi chứ. (Phiên dịch theo THT -_-)
Con chó ung dung đến gần tôi, cúi đầu khịt khịt, sau đó tỉnh bơ nhấc 1 chân sau lên. (Hãy tự liên tưởng, nó là 1 con chó )
Sao tôi thấy nóng nóng, ươn ướt nhỉ ... =.="
Giầy ... bị ướt
Bãi nước đó hãy òn nóng hổi.... bốc cả khói .... cả mùi ...
Nhìn tôi đầy khiêu khích, con chó trắng " Go go go ...." (Sáng mắt ra chưa, ta đã nói đây là địa bàn của ta, ngay cả ngươi cũng là của ta nốt" ( tiếp tục liên tưởng đến 1 người ...)
Con chó trắng hung hăng sủa lên, vãy vẫy cái đuoi ngắn ngủn, rồi chui vào lỗ hổng. Trc khi chui vào trog, nó còn nhìn tôi giễu cợt "Có ngon thì ngươi cũng chui vào đi! Kkkk"
"Mày ... mày ... Áhhhhhhhhhhhhhhhhh"
Ở góc tường trường MĐ vang lên tiếng gầm rú tức đến sùi bọt mép của tôi "Tao ko tin là THT này ngay cả đên 1 tên chó con mà cũng ko đấu lại đc" (tiếp tục liên tưởng con chó đến 1 người ...... -_-)
Tôi cảnh giác cao độ, ngó nghiêng khắp nơi. May quá, xung quanh ko có ai, chuyện đáng xấu hổ này ko thể để ng` khác biết. Tim tôi nhói lên, nhanh như cắt chui vào cái lỗ hổng đó.
Đầu chui vào trc, rồi đến cổ, rồi đến tay ... Ô có vẻ đc đấy. Con chó hỗn láo kia, tao mà chui qua đc là mày tần đời.
Rồi tiếp đến là vai .....
Nhưng...
Hình như ko ổn...
Tôi ....
 
~.~
-_-
>.<
Sao ko nhúc nhích đc thế này? (!!!!!!!)
Vừa mới đưa đc nửa cái vai qua, tôi nghiên răng nghiên lợi lấy hết sức bò lên phía trước. Vẫn ko đc, ba lô bị kẹt rồi. (Sặc, có đời thưở nào chui lỗ đeo ba lô, đúng là thần kinh CÓ VẤN ĐỀ -_-)
Chẳng còn cách nào khác, xem ra phải lùi lại rồi nghĩ cách vậy. Dô ta!!!!!
.... Dô ...ta...

Miệng tôi cứ giật giật. Tôi ko chui vào đc ....
Nhưng tệ hơn là ....
... tui ko chui ra đc
Thế ...thế là hết!!!!!
"Hura mẹ ơi nhìn kìa. Ở góc tường có Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn!" (Thằng bé thật dễ thương, có trí tưởng tượng thật phong phú )
Thằng nhóc chết tiệt kia, mi dám ví ta như thế hả, sau này lớn lên mi nhất định sẽ là một con khỉ đột ko ra gì. Lúc nào rảnh, "Mĩ nữ" THT phải dạy cho mi 1 bài học nên thân.
"Ồ sao có ng` bị kẹt ở đây ... là học sinh Trường MĐ thì phải ..." Giọng ngạc nhiên của ng` mẹ cất lên
Híc xấu hổ quá, xấu hổ quá ... Tôi dùng cái tay ko bị kẹt bịt mặt lại, đừng có nhận ra tôi mà
Bình tĩnh ... Bình tĩnh !
Đứng trc nguy nan vẫn ko chùn bc mới là ng` có bản lĩnh chứ. Phải rồi, mặt t ở bên trong, họ còn lâu mới nhận ra t. Nghĩ đoạn đầu t lại cháy bùng ý chí "chiến đấu", cố lên, bò vào trong nào.
Lúc đó, ....
...có ....
...1 cơn gió "nhè nhẹ" ....
Đột nhiên tôi thấy váy mình bị ... cơn gió kéo lên, tiếp đó là giọng cười khoái trá của thằng nhóc ban nãy :
"Ái chà, quần chíp màu hồng! Lại còn in hình Doremon nữa chứ! Lỗi mốt rồi bà chị!" (!!!!)
-_-
Bình tĩnh nào THT, mày phải cố lên
"Go go go ..."
Con chó trắng láo toét khi nãy đi đến trc mặt t, cười gian xảo, thè lưỡi liếm chan chát lên mặt t
"Oái dừng lại ngay ... Ối... Cứu với ... Oái ..."
Mày tưởng tao ko đối phó đc với mày sao?
"Cho mày nếm mùi phi tiêu đoạt mạng của tao! Chít nè!" Tôi lấy hết sức ném cuốn từ điển A-T về phía nó.
"Bốp"
"Oái..."
"Go go..."
"THT, em ... em đang làm gì vậy ..."
Một giọng nói đột ngột vang lên cắt đứt "trận chiến gay cấn" giữa tôi và con chó trắng.
... Tôi ngước đầu nhìn ....
Không ... Không thể nào ....
Sao số tôi đen vậy chứ ??????????????
... Là ...................................

Đúng là trời hại tôi rồi, ng` đang đứng trc mặt tôi là .....
..HIỆU TRƯỞNG BẠCH NGƯNG
cô đanh mặt lại, cúi đầu nhìn cuốn từ điển A-T đăng nằm lăn lóc dưới đất! Đằng sau cô ấy là ...........
..LÝ TRIẾT VŨ
Ông trời ơi dù ngài muốn hại con đến đâu cũng đừng phũ phàng như vậy chứ! Con chỉ ko muốn đánh mất kỉ lục chưa từng đi muộn lần nào của mình thôi mà !
Tôi mếu máo chỉ muốn khóc, nhg vẫn cố ngoác miệng ra cười, kết quả là cười nhìn tởm hơn khóc. ==
"Hiệu trưởng Bạch ... Chúc ...chuc cô buổi sáng tốt lành ..." (!!!!!!!!)
"Buổi sáng..." Hiệu trưởng cố nén cơn giận lôi đình, "Lát nữa mời e lên phòng hiệu trưởng, mong e sẽ cho tôi một lời giải thích hợp lí."
"E ... ee.Hả .....hả.. Vânng ạ..." (lí nhí)
"Có cần tôi giúp ko?" Cô Bạch vừa rời khỏi, LTV thở dài rồi ngồi xuống hỏi tôi.
"ha...hahaha....haha...ha"
Huhuhuhu (bó tay thật sự r ) ôi trời ơi ngài ko cần phí sức đè con dưới này 500 năm đâu, ngài ném hòn đá xuống cho con ngỏm củ tỏi luôn đi.
"Cô có muốn thoát ra khỏi đó ko?"
"Thoát ra? Có muốn thoát ra ko á? Ko, ko , tôi... tôi ko muốn ra khỏi đây! haha! Thày giáo muốn chúng tôi quan sát dộng vật, tôi còn đang quan sát mà! hahaha!"
"nhìn bộ dạng cô thế này trông như Tôn Ngộ Ko bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn ý! Ha ha!" LTV ko nhịn nổi bật cười thành tiếng.
"..."
"E hèm! Thế bây giờ cô quan sát xong chưa? Hiệu trưởng Bạch đang đợi cô đó!" LTV hắng giọng, mỉm cười nói.
"À ...Ừ" Mặt tôi đỏ như quả cà chua, gật đầu lia lịa.
huhuhuhuhu có cái lỗ nẻ nào để tôi chui xuống ko? Chẳng cần to lắm, chỉ cần chui vừa cái mặt đang nóng như hòn than của tôi là đủ rồi ...
"Nào đưa tay đây, dìu phái đẹp đứng dậy mới là cung cách của đấng mày râu chứ"
Tôi do dự 1 lát, cuối cùng vẫn chìa tay ra
LTV nhẹ nhàng nắm tay tôi kéo về phía trc nhg ko nhuc nhích đc tẹo nào.
"HT, cso lẽ phải kéo mạnh mới đc, cô chịu khó 1 chút, sẽ hơi đau đấy." LTV nói vs vẻ mặt rất nghiêm túc
"à, đc, ... dc"
Thà đau đến chết đi còn hơn , huhuhu ... Mất mặt quá, lại còn trc mặt LTV nữa chứ.
"Ừm ... A! Ra đc rồi..."
Tôi lao mạnh vào lòng 1 ng`, mùi cỏ thơm dìu dịu như bao bọc lấy toàn bộ ng` tôi, khiến tôi cảm thấy an tâm. Nhg ko hiểu sao, trong lòng tôi chợt loé lên nụ cười ác ma của tên KND (ngố thế ko bít là )
Tôi giật bắn mình, vội vã đẩy nhẹ để thoát khỏi vòng tay đó, xiêu vẹo đứng dậy. ( ngu thế ko bít, cứ để yên đấy thì chết ng à @@)
"HT cô ko sao chứ?" LTV đi đến cạnh tôi hỏi han, dịu dàng diu tôi đứng dậy
Giọng tôi trả lời còn bé hơn kiến kim
"Ko, ko sao .... Cảm ơn cậu"
"Hơ, từ từ đã, HT, chân cô bị xước chảy máu kìa ..."
Chảy máu? 0h no, sao lại xui xẻo thế ko biết! Tôi nhìn lại, đúng thế thật! Váy đồng phục bị rách một vệt rõ dài, chân bị trầy xước, rách cả da. Ai da, ko biết thì ko có cảm giác gì, nhg khi phát hiện ra thì lại thấy đau tê tái. Huhuhuhu
LTV nhíu mày nhìn tôi, rút ngay trong túi ra 1 chiếc khăn tay
"HT, ngồi im đừng cử động!"
Vừa nói dứt câu, Vũ ngồi thụp xuống, từ từ nhấc chân bị thương của tôi đặt lên đầu gối cảu cậu ấy, sau đó gập chiếc khăn lại, nhẹ nhàng buộc lên chân tôi. ( Có chết cũng mãn nguyện )
Tuy ko rõ vẻ mặt của cậu ấy lúc này, nhg khuôn mặt cúi xuống của cậu ấy nhìn đẹp mê hồn. Đôi tay trắng hồng thon dài đang băng bó vết thương cho tôi, rồi còn cả chiếc nhẫn định mệnh, là tôi chợt nhớ đến "nụ hôn của chàng hiệp sĩ Zorro" ở vũ hội hóa trang năm ngoái.
Ko biết cậu ấy nghĩ gì về tôi nhỉ? Tôi bỗng khao khát muốn biết, rất muốn biết ...
"LTV ..."
Hả, chuyện gì vậy?" LTB ngẩng đầu dịu dnagf nhìn tôi.
"Chuyện ... năm ngoái, ừm, vũ hội hóa trang ..."
"Vũ hội?" Thấy tôi ấp úng như gà mắc tóc, LTV có vẻ ko hiểu
"À, ko có ì!" Tôi vờ cười lấp liếm. THT, mày làm sao có thể mở miệng hỏi cậu ấy là cảm giác khi 'kiss" là thế nào (dốt thế hỏi đi mà )
 
Quay lại
Top Bottom