Ám luyến

61.

Mọi thứ đôi khi vẫn như thế. Những con người cũ vẫn dịu dàng, những cảnh trí cũ vẫn nguyên vẹn, như chưa từng xảy ra sự chia ly nào.

Cảm giác vỡ oà ấy, nhìn chung, có vẻ hơi đau lòng.
 
62.

Tôi chưa từng có cơ hội trở lại căn cứ. Chỉ đến gần đó, dạo một vòng xung quanh rồi rời đi.

Nó nên là một nơi bị lãng quên giữa chốn đông người. Một nơi giống như thế này, ở tầng cao nhất của toà nhà, nơi thang máy không thể leo đến dễ dàng. Chỉ có một cách để đến khu vực bị bỏ hoang đó, là đi qua dãy cầu thang dài phủ đầy bụi, đạp lên những phản gỗ vụn kêu cọt kẹt. Một quãng đường dài cho đến khi chạm vào phiến đá xám xanh quen thuộc.

Có chủ, mà trông như vô chủ.
 
63.

Sự tồn tại của em...

Tôi không thể thâu tóm thời không, xoay chuyển vận mệnh. Rốt cuộc cũng chỉ có thể bất lực thế này.

Thu hết em vào tầm mắt cũng không thể chắc chắn rằng em đang an toàn.

Tôi sợ đến thế này...

Tôi có thể thấy em trước mắt mỗi ngày, nhưng không thể ngăn cản bản thân nghĩ về tận thế. Nếu tất cả đổ sụp và em rời tôi đi, em bảo tôi phải sống thế nào đây?

Giá như em tồi tệ và tuyệt tình tới cùng, thì trái tim tôi đã chẳng đau như vậy.
 
64.

Đôi khi tôi nghĩ mình sẽ ghé thăm em...

Bên dưới hoàng hôn của chúng ta, là biển cả tĩnh lặng mờ sương. Em chỉ là một hình hài xa lạ.

Vọng tưởng của tôi dừng lại ở giọt nước mắt trong veo, ngay khi em rơi lệ. Trang sức lấp lánh ánh bạc của em, mặt trời dừng lại trên mắt em, và gió biển thổi vào tiếng ca ầm ì như sóng vỗ. Đều chân thật quá.

Em à. Buồm đỏ giăng lên rồi, vượt qua đại dương này, tôi sẽ về đất liền của tôi. Liệu mảnh giấy trong chai ghi lại nhật ký hải trình sẽ đến được nơi khẩn cầu chăng? Và nếu như không, tôi rơi xuống làn nước mênh mông, em có thể dang tay ôm tôi vào lòng lần nữa?
 
65.

Tôi ước mình có thể dịu dàng với em như em đã dịu dàng và tử tế với tôi. Có thể ngồi xuống trước em đang bó gối, giữ lấy gương mặt mỏi mệt của em, và bảo rằng không sao cả. Thế giới này chẳng phải đã rất nhiều điều chán chường sao, thêm vào chúng ta, cũng chẳng thay đổi sắc màu.

Khi buổi sáng ghé vào nhà mình, tôi sẽ không kéo rèm. Em có thể ngủ đến tám giờ sáng. Thực ra nếu em tỉnh giấc vì tiếng rao hàng, cũng chẳng sao hết. Em chỉ cần biết em có thể ngủ tiếp, với tôi nằm ở cạnh bên. Cả ngày có thể nằm ườn trên gi.ường, không điện thoại, không tiếng chuông reo, không bút sách, trà hay cà phê, lăn tròn như một con mèo lười. Tôi sẽ nói với em rằng không sao cả, bởi chúng ta đã rời khỏi những bận rộn tẻ nhạt. Nếu tôi không bận lòng, em cũng không khắc khoải, thì ngọn nến mà mình thắp lên giữa đêm đen chật chội này cũng chẳng làm chộn rộn, đúng không?
 
66.

Tôi nghĩ về em liên tục. Những ký ức trở về như dòng thác đổ xuống mặt hồ trơ đá. Tôi thậm chí không chắc đó gọi là nhớ nhung. Khi tôi cho rằng mình bắt đầu nhớ em, tôi đã gạt phăng nó đi.

Tôi cố làm mình trống rỗng nhất có thể. Tôi ngồi trong căn phòng trống của tâm trí, mệt mỏi nhìn xung quanh biến đổi. Em à, đôi lúc tôi chỉ muốn nghỉ ngơi thôi, nhưng xung quanh đầy rẫy tiếng chuông reo, và tôi bận rộn. Khi tôi nhắm mắt trong giây lát, em ở đó.

Thoáng qua như vết xước nhỏ trên mặt vải lụa, cào cào mấy đường là trở lại như cũ, nhưng tôi thấy tim mình nhói lên. Tôi thấy tay chân lạnh đi. Tôi thấy tôi hụt hẫng và hoang mang vô cùng. Tôi lạc lối. Tôi vỡ vụn. Tôi không còn gì cả.

Tôi chỉ muốn bình yên thôi em ơi. Tôi còn chịu đựng được đến khi nào đây.
 
67.

Tôi chợt nhớ ra tôi đã từng ở bên em như thế. Một mình tôi, như thể người duy nhất cùng em trải qua những chuyện như thế. Dòng người nhỏ xíu khi có mỗi chúng ta, và sự diệt vong héo tàn mà con ác quỷ gieo vào cả hai cũng chỉ góp phần làm cảm xúc em trao tôi thêm đậm.

Tháng năm đã mài mòn tất cả, làm sắc em góc cạnh, dỗ dành tôi không còn lụa nhung mềm mại. Nhưng sau cùng không trách được ai cả, phải không em? Sau cùng trên những thảm lá vàng này, chúng ta chỉ là mặt đất đang thẫm lại.

Mùa đông đang khô cứng ở đây, và em trông hệt một bức tranh cũ kỹ. Có lẽ điều ấy cũng không còn quan trọng, vì từ lâu tôi chẳng vẽ nữa rồi.
 
68.

Chắc là tôi không cần gì hơn ngoài một lời xác nhận rằng em vẫn đang an toàn. Tôi có thể trông mong điều khác sao em?

Tôi không thể là liều thuốc mà em kiếm tìm, em cũng không cho mình rệu rã trước tôi, thì việc đến gần hơn có phải là tàn nhẫn không khi em cứ phải lặp lại rằng em ổn?

Phần tệ nhất là, em chẳng bao giờ nói với tôi về cơn đau ấy.

Hóa ra giữa chúng ta chỉ có thể duy trì gượng gạo này qua tháng năm. Những hứa hẹn trước kia từ khi nào tan tành như bụi cát. Tôi nên để ý rằng em của tôi đã cao hơn mới đúng. Ồ em đã yêu, em đã yêu một ai đó. Em đã đi theo hơi sương trước khi trở lại mảnh đất hoang tàn này.

Em luôn quay về không phải để tìm kiếm chúng mình. Chỉ là để lấy một chút thông tin... phải không em?
 
69.

Thật lòng tôi không mong mình bị ảnh hưởng bởi em nhiều thế này.

Tia nắng đầu tiên xuyên qua cửa sổ cũng không sưởi ấm tôi nhanh bằng một lời khẳng định của em.

Em vẫn đợi tôi về trước cửa như mọi ngày chăng?

Ồ em tôi có, tôi có, chỉ là trong khoảnh khắc ôm em vào lòng, tôi mong là chưa từng, tôi mong là không.
 
70.

Chẳng còn gì nữa, giữa chúng ta. Ngày mới cũng bắt đầu rồi. Nếu hôm nay là một ngày nắng đẹp, em của tôi cũng sẽ bình an chứ?

Em của tôi, em của tôi, mai trời lặng gió, nắng lên xanh ngời. Rồi tất cả đớn đau sẽ tan đi hết. Rồi chẳng còn gì nữa, giữa chúng ta. Rồi trên bờ rào đá nở hoa và em...

Rực rỡ. Như em luôn luôn vậy.
 
71.

Tôi muốn kết thúc mình. Em có muốn sống không?

Nếu em muốn sống và nhiều khát khao đến thế...

Cho tôi quá nhiều thời gian để lặp lại chuỗi ngày vô nghĩa này, và giới hạn của em tháng ngày tốt đẹp. Chưa bao giờ tôi ghét cuộc đời đến vậy đâu em.

Mình đổi thời gian cho nhau, tôi hứa sẽ chọn bầu trời rực rỡ nhất.

Tôi không thể ngừng phí hoài điều mà em thiếu đi.

Sao thế này. Tôi có lỗi với em biết bao.
 
72.

Những lần nghĩ về bầu trời đó, tâm trí tôi trôi đến em nhiều hơn. Dừng lại ở em. Đáy mắt loang đầy nước.

Cứ phải là chúng ta. Cứ phải hoãn lại vì đã gặp được nhau. Cứ phải gọi là may mắn. Cứ phải là tôi đếm từng ngày. Muốn thêm bao nhiêu, muốn dừng lại ngay, tôi không phân định được.

Lòng tôi kẹt lại ở em. Trôi tới vô cùng.

Tôi chẳng nghĩ được gì khi tập trung vào những điều khiến tôi ngồi chờ ngày mai. Ngoài em ra. Ngày mai dằn vặt, ngày mai bấp bênh, và ngày mai đẹp biết bao nhiêu nếu em có mặt ở đó.

Chỉ cần em có mặt ở đó, em ơi.

Tăm tối này sẽ biến mất ngay nếu tôi thấy em dưới ánh mặt trời. Phải là em, chính em, chẳng là ai khác được.

Tôi rất mong.

Tôi rất mong cuộc sống không hành hạ chúng ta nữa.

Nhưng em ơi, em, không phải là mong hai ta cùng chết.
 
73.

Tôi thấy rõ lòng mình nặng trĩu. Xung quanh đầy những điều quá đỗi hiển nhiên. Vậy mà, điều hiển nhiên nhất là em...

Tôi không...

Đau đớn và hạnh phúc luôn tồn tại cùng một lúc. Đau đớn và hạnh phúc. Như thể khi tôi nói về mùa đông và cơn mơ điên rồ ấy, em đã sợ hãi biết bao nhiêu...

Làm thế nào để tôi sống, chỉ cần sống. Em ơi. Tôi chỉ cần không nhìn vào bầu trời xám thép, tâm trí liệu có dừng mãi nơi em không?

Tôi không đoán được. Tôi không đoán được.

Ngày mai nếu em còn đợi ở đây...

Ôi em...

Em. Thương yêu. Thương yêu. Thương yêu ơi.

Tôi không dám chắc nếu em chờ tôi thức dậy, và không thấy tôi. Tôi không chắc về đôi mắt ấy. Sao tôi phải lường trước điều tối tăm này?

Sao tôi lại phí hoài điều em cần nhất cho lớp nhựa đường quánh đặc...

Em có muốn sống không...
 
74.

Hứa với tôi rằng em sẽ sống đi. Hứa với tôi em sẽ không buông tay.

Tôi sẽ cùng em đi qua những ngày khó khăn nhất, được chứ? Em biết tôi kiên cường mà.

Hứa với tôi rằng em sẽ an toàn.

Hứa với tôi, hứa với tôi.
 
75.

Tất cả hoa hồng tái nhợt biết bao
Như nỗi buồn trắng của ta da diết
Nhưng không tái nhợt bằng cơn bão tuyết
Từng vây quanh rầu rĩ chốn xa nào.

[...]

Và nếu như cái chết – là cái chết
Thì điều gì sẽ đến với nhà thơ?
Và nếu như tất cả đều yên giấc
Thì liệu còn ai sẽ nhớ đến ta?
Ôi mặt trời hy vọng hãy rót ra
Trên dòng sông trăng sáng tỏ.
Những con tim vô tội của trẻ thơ
Và những linh hồn lạnh lùng như đá!
Những vì sao run rẩy – ta cảm nhận ra
Trong con tim này – nhưng rất lạ
Tất cả hoa hồng hôm nay nhợt quá
Như nỗi buồn đau màu trắng của ta.

(Thu ca, Federico García Lorca)
 
76.

Cửa sổ ngập nắng, nhưng tôi không nhìn ra đó. Tâm trí tôi trống rỗng và mọi lời nói ra trở nên vô nghĩa. Tiếng tôi nhỏ dần khi trả lời những âm thanh ngoài kia, và sau cuối, chìm vào khoảng không.

Đôi khi tôi cứ phải thế này mỗi ngày. Trước mắt chẳng có gì ngoài bức tường rỗng tuếch. Trần nhà và bầu trời, như đè xuống mặt đất buốt lạnh.

Chúng ta chỉ là một giấc mộng dịu dàng, mà gần đây, tôi không ngủ sớm.

Mùa đông thoáng chốc đã dày như tấm chăn.

Em à.

Em có muốn sống không?
 
77.

Sớm mai như một bức tranh. Cửa sổ ngập nắng, và tôi vẫn thấy em ở đó.

Những điều không vui cũng nằm lại tối qua. Căn nhà của tôi phảng phất mùi bạch đàn. Em biết chăng, tôi vẫn nhớ thương em như nhiều năm trước.

Qua được những kiệt quệ này, mỗi ngày rồi lại dịu dàng. Không phải dằn vặt nhau cho thêm khổ sầu. Tôi sẽ đẩy cửa sổ ra. Hoa hồng mọc đầy thung lũng.

Rồi một năm khác cũng sẽ đến.
 
78.

Y así yo vivo mi vida, herida
Y así yo vivo soñando, soñando
Que tú estarás a mi lado
Por siempre conmigo
No te vayas sin saber

cuánto te amo...
 
Quay lại
Top Bottom