Ám luyến

61.

Mọi thứ đôi khi vẫn như thế. Những con người cũ vẫn dịu dàng, những cảnh trí cũ vẫn nguyên vẹn, như chưa từng xảy ra sự chia ly nào.

Cảm giác vỡ oà ấy, nhìn chung, có vẻ hơi đau lòng.
 
62.

Tôi chưa từng có cơ hội trở lại căn cứ. Chỉ đến gần đó, dạo một vòng xung quanh rồi rời đi.

Nó nên là một nơi bị lãng quên giữa chốn đông người. Một nơi giống như thế này, ở tầng cao nhất của toà nhà, nơi thang máy không thể leo đến dễ dàng. Chỉ có một cách để đến khu vực bị bỏ hoang đó, là đi qua dãy cầu thang dài phủ đầy bụi, đạp lên những phản gỗ vụn kêu cọt kẹt. Một quãng đường dài cho đến khi chạm vào phiến đá xám xanh quen thuộc.

Có chủ, mà trông như vô chủ.
 
63.

Sự tồn tại của em...

Tôi không thể thâu tóm thời không, xoay chuyển vận mệnh. Rốt cuộc cũng chỉ có thể bất lực thế này.

Thu hết em vào tầm mắt cũng không thể chắc chắn rằng em đang an toàn.

Tôi sợ đến thế này...

Tôi có thể thấy em trước mắt mỗi ngày, nhưng không thể ngăn cản bản thân nghĩ về tận thế. Nếu tất cả đổ sụp và em rời tôi đi, em bảo tôi phải sống thế nào đây?

Giá như em tồi tệ và tuyệt tình tới cùng, thì trái tim tôi đã chẳng đau như vậy.
 
64.

Đôi khi tôi nghĩ mình sẽ ghé thăm em...

Bên dưới hoàng hôn của chúng ta, là biển cả tĩnh lặng mờ sương. Em chỉ là một hình hài xa lạ.

Vọng tưởng của tôi dừng lại ở giọt nước mắt trong veo, ngay khi em rơi lệ. Trang sức lấp lánh ánh bạc của em, mặt trời dừng lại trên mắt em, và gió biển thổi vào tiếng ca ầm ì như sóng vỗ. Đều chân thật quá.

Em à. Buồm đỏ giăng lên rồi, vượt qua đại dương này, tôi sẽ về đất liền của tôi. Liệu mảnh giấy trong chai ghi lại nhật ký hải trình sẽ đến được nơi khẩn cầu chăng? Và nếu như không, tôi rơi xuống làn nước mênh mông, em có thể dang tay ôm tôi vào lòng lần nữa?
 
Quay lại
Top Bottom