ruby-chan
Tương tác
8.164

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Shinichi ngột ngột dừng bước khiến cô có chút giật mình, theo phản xạ tự lùi lại một bước chân.
    -Senpai...
    -Bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đưa em về nhà!
    -Sao...sao tự dưng lại vậy? Khồng cần! Không cần đâu!
    Ran xua tay lia lịa khiến anh cực kì không vui, nhíu chặt đôi mày:
    -Sao lại không cần? Em có biết đã mấy lần em suýt bị tấn công không?
    -Em...
    -Để em đi một mình tôi không yên tâm, tôi lại càng không muốn âm thầm bám theo em tới tận nhà như kẻ biến thái. Tại sao chỉ cần tôi chủ quan một chút là em lại gặp phải rắc rối như vậy? Em thật biết cách khiến tôi phát bực!
    -........

    Đến tận lúc này Ran mới nhận ra cái cảm giác kì lạ như đang có người theo dõi nhưng không làm cô cảm thấy sợ hãi này bắt nguồn từ ai. Thì ra...anh đã luôn ở bên cô như thế. Anh âm thầm ẩn mình trong bóng tối, nơi không thuộc về thế giới của cô.
    Nhưng...như vậy không phải càng khiến cô cảm thấy đau sao?
    Ran cười có chút mỉa mai pha lẫn chua chát rồi lạnh nhạt nói.

    -Đủ rồi senpai, hi vọng anh sẽ tôn trọng ý kiến riêng của em. Em đã nói em không cần, còn nữa, từ đây về sau cũng không cần phải bảo vệ từ xa như vậy. Em...không thoải mái!
    -Em nói gì? -Shinichi như có lửa đốt trong lồng ngực.

    Ran đang từ trạng thái tĩnh lặng thờ ơ đột nhiên bùng phát bằng một cái trừng mắt nhìn anh, núi lửa phun trào, vứt phịch một phát chiếc cặp sách xuống đường rồi giận dữ trút cơn giận kìm nén:

    -Anh có biết hiện tại anh đang nói chuyện đó với ai không? Em là đứa con gái ngu ngốc đã tỏ tình với anh và bị anh từ chối! Anh biết rõ tình cảm của em rồi lí ra anh phải tránh xa ra một chút hay đi chỗ khác cho khuất mắt em đi, đằng này anh lại đề nghị hành động quan tâm đó. Anh nghĩ em là ai? Em phanh thây xẻ thịt zombie, em vật nhau với sói, nhưng em cũng là nữ sinh bình thường, em cũng biết đau chứ.
    -Mouri-san..-Shinichi gãi gãi đầu -Nữ sinh bình thường không vật nhau với sói...
    Shinichi thật sự kinh ngạc nhưng vẫn cứ đầu đất khiến cô tức điên.
    -Anh im mồm! Em chưa nói xong!
    -..............

    Cô không nói, mà cô khóc, nước mắt lã chã rơi không sao dừng được. Lần này anh hoảng hồn thật, không dám nói thêm câu nào.
    Ran mím môi tự lấy tay chùi nước mắt, từng chữ rời rạc nho nhỏ tạo thành một chuỗi âm thanh yếu ớt, đau lòng cô, đau lòng người đối diện.
    -Em không cần anh quan tâm hay thương hại em, hiện tại em cũng không thể xem anh là bạn. Anh lấy quyền gì bắt em ngày nào cũng phải gặp mặt anh chứ?
    -Rách việc!

    Những chiếc lá đang rơi xung quanh cô dường như bất động, trong khoảnh khắc cô không còn nhận thức được gì nữa. Môi cô có chút mềm mại, ẩm ướt...và cả lạnh lẽo.

    Làm sao đây? Bị ác quỷ tấn công rồi...
    Hơi thở phả lành lạnh lên má Ran khiến cô lấy lại chút ý thức, nhưng cũng chỉ biết mở to mắt nhìn gương mặt đẹp như tạc đang ở gần...rất gần...
    Shinichi dừng đấu mắt với cô, anh nhằm mắt thở dài.
    -Chết tiệt! Tôi chịu thua. Mouri...không, Ran, trước đó tôi nói gì em quên hết đi, giờ tôi đổi ý rồi. Trở thành người yêu thì sẽ có quyền đưa em về nhà đúng không? Vậy mình hẹn hò đi!

    _TCCBT_
    E thích chj, dat tên theo chj luôn nưa nè, nhưng chuyen chj viet rât hay
    Chị By~
    Chờ truyện của chị đúng là đứng ngồi không yên mà :v đợi mãi mới có chap mới :3
    À mà dạo này chị còn viết one shot nữa không chị :v em thích mấy cái truyện ngắn của chị lắm =v=
    Em chào chị! Em là Mikiyu - chan hay còn gọi là Mi - chan.
    Em là fan cực bự của fic Bách Dạ Mộng Ảo và Tình Ca Của Bóng Tối đó. Cách viết của chị rất lôi cuốn, hấp dẫn. Em đọc căng mắt mà ko chán đó ^o^.
    Em rất muốn làm quen với chị. Hi vọng chị sẽ đồng ý nha.
    Mong các chap mới của chị.
    Chúc chị ngày vui vẻ!
    Mi - chan
    Ngắm art đỡ đi mấy đứa =]]]]]]]]]]]]]]]~
    chap-18.jpg
    -Shinichi, cậu có thể giúp mình không?
    Lần thứ nhất Ran nhờ vả anh với gương mặt vô cùng bất an. Anh xoa đầu cô dịu dàng.
    -Ừ, mình sẽ đến!

    -Shinichi, cậu giúp mình thêm lần nữa có được không?
    Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy gấu váy run rẩy. Anh gạt nỗi ngờ vực sang một bên, kéo cô vào lòng vỗ về.
    -Đừng có cúi đầu như vậy, để mình thử một lần nữa xem sao.

    -Shinichi, chỉ lần này nữa thôi. Xin cậu...
    Cô gập người thật sâu, gương mặt đầy hoang mang song song với mặt đất. Anh chán nản, nhắm chặt mắt rồi thở dài.
    -Ran! Cậu đùa đủ chưa?
    -S...sao? -Cô ngẩng đầu lên hỏi lại, có chút cảm giác không ổn bám vào từng mảng d.a thịt. -Mình đùa cậu?
    -Mình không phải kẻ rảnh rỗi để cậu muốn đem ra đùa khi nào thì đùa, mình không phải là người lúc nào cũng sẵn sàng để cậu thử thách lòng tin một cách ấu trĩ như vậy đâu!
    Anh tức giận quay đi không để cô kịp nói thêm lời nào. Ráng chiều phủ một màu đỏ au lên gương mặt hao gầy, cô ngồi thụp người xuống, cắn chặt răng. Đến lúc anh tức giận quát tháo cô, cô vẫn không hiểu vì lí do gì mọi chuyện lại trở thành như thế.
    .
    .
    Shinichi nhặt chiếc khăn choàng màu đỏ tươi rơi trước cửa phòng kí túc xá, tim như ngừng đập.
    Hình như anh đã phạm phải sai lầm lớn nhất trong đời để rồi giờ phải trả giá.
    Ran Mouri_người bạn thuở nhỏ của anh, người con gái anh yêu thương nhất trên dời...đã hoàn toàn biến mất!
    .
    .
    -Shin...ichi...cứu mình...
    Lần này cô không nhờ vả, mà là cầu cứu. Nhưng lời cầu cứu đó không thể đến được tai anh.
    Ran bật lên từng tiếng rên rỉ đau đớn qua miếng khăn vải bịt chặt miệng, nước mắt theo độ nghiêng khuôn mặt chảy xuống sàn bê tông lạnh lẽo nhớp nháp.

    Cộp cộp...
    Cộp...cộp...


    Cô căng người nghe tiếng đế giày lạnh lẽo vang lên giữa căn phòng không một tiếng động ngày càng rõ ràng và kinh sợ.
    Kẻ giết người.
    Đã đến!

    ____<Short Fic:Lost>____
    E vừa theo dõi một vài fic của ss và thất sự rất ấn tượng vơi lối viết của ss :"> ss hãy tiếp tục fic TCCBT nhé *bắn tim* :p
    ruby-chan
    ruby-chan
    TCCBT chương 20 dự tính sẽ hoàn thành vào cuối tháng 10 này. Hi vọng em sẽ tiếp tục ủng hộ ^^
    Đây là tình tiết mới trong các chương sau của chị đúng không?Em chỉ đoán thôi!:D
    Y khoác lên mình hoàng bào uy nghi lừng lẫy, sống mũi thẳng tắp, mày kiếm nghiêm nghị, nhãn quang như thu hết tất cả ánh dương trên thế gian vào tầm mắt.
    Thời khắc lịch sử đã đến.
    Quốc gia này là của y. Giang sơn này nằm trong tay y. Người trong thiên hạ trở thành bề tôi của y.
    Nhưng y cứ thế đánh mất nàng!

    Nàng đứng trên đài cao chăm chú ngắm nhìn y, đôi môi nhẹ tênh nở nụ cười. Nàng quỳ gối dập đầu, nước mắt chảy xuống mặt sàn gỗ lạnh ngắt.
    "Bệ hạ, ta nguyện chúc chàng một đời bình an!"
    Với quyết tâm giựt spotlight box DC fanfic sau những ngày mưa bão, cuối tuần này nhà Tứ lầy sẽ trở lại =))
    BDMA is coming soon *bung lụa*
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom