Chikage đập mạnh chiếc quạt xếp thêu hoa xuống bàn, ánh mắt sắc bén uy quyền nhìn nhi tử, bị ánh mắt quyết không nhượng bộ của hắn làm cho càng thêm phẫn nộ.
"Kaito, ta không tin đường đường là quý phi như ta lại không trị được một điện hạ như con!"
"Mẫu thân, giờ thì bỏ qua cả quan hệ cốt nhục người quyết mang địa vị ra để bắt con phải phục tùng?" -Hắn hít sâu một hơi, nhếch cười có chút bất cần mỉa mai -"Đáng tiếc để người thất vọng rồi. Con chỉ có thể cho người một câu trả lời duy nhất: Không là không!"
"Hồ đồ! Con trêu hoa ghẹo nguyệt, vờn bướm đùa ong khắp nơi, đến nỗi tất cả các thanh lâu kĩ viện ở Kinh Đô này chỉ cần liếc qua sau gáy cũng biết chính xác con là người nào. Vì hà cớ gì chỉ rước vài ba kim chi ngọc diệp thanh thuần đưa vào Tứ Diệp Cung làm tì thiếp con lại cố sống cố chết phản đối ta đến cùng như vậy?"
Kaito nhấp một ngụm trà, vị đắng trên đầu lưỡi khiến hắn thêm bình tĩnh, lại càng vững vàng hơn lập trường của mình. Hắn đặt cốc trà xuống, cung kính dập đầu với người tôn quý trước mặt.
"Mẫu thân, thứ lỗi cho con bất hiếu đã phụ kì vọng của người. Con có thể là một kẻ nhân phẩm không ra gì như lời thiên hạ nói, nhưng con thật sự chỉ nghiêm túc với một mình Aoko, đời này kiếp này chỉ đặt nàng ấy vào lòng mà sủng ái. Ngoài nàng ra dù cho một phi tần hay tiểu thiếp cũng đừng hòng đặt một ngón chân vào Tứ Diệp Cung!"
Nói xong hắn đứng dậy tiêu sái rời khỏi trà thất, sừng sững vững vàng như một ngọn núi. Chikage bị hắn chọc cho tức muốn chết rồi.
"Con đứng lại đó cho ta!"
Tay chạm cửa, hắn ngoảnh đầu nhìn lại người mình vô cùng kính trọng yêu thương, nhưng không nhượng bộ.
"Mẫu thân, thỉnh người bình tâm lại. Nhi thần nghĩ hiện tại con và người có nói cũng không giải quyết được gì cả. Chi bằng tạm dừng lại ở đây. Cáo biệt người!"
Cửa trà thất đóng lại một tiếng thật nhẹ nhàng. Mẫu tử hai người đều im lặng lửa giận sôi trào, riêng có một Aoko bé nhỏ ngồi co ro sau bức vách, tay che miệng không bật ra tiếng động, rúc vào lòng Ran mà run rẩy khóc không thành lời...
"Kaito, ta không tin đường đường là quý phi như ta lại không trị được một điện hạ như con!"
"Mẫu thân, giờ thì bỏ qua cả quan hệ cốt nhục người quyết mang địa vị ra để bắt con phải phục tùng?" -Hắn hít sâu một hơi, nhếch cười có chút bất cần mỉa mai -"Đáng tiếc để người thất vọng rồi. Con chỉ có thể cho người một câu trả lời duy nhất: Không là không!"
"Hồ đồ! Con trêu hoa ghẹo nguyệt, vờn bướm đùa ong khắp nơi, đến nỗi tất cả các thanh lâu kĩ viện ở Kinh Đô này chỉ cần liếc qua sau gáy cũng biết chính xác con là người nào. Vì hà cớ gì chỉ rước vài ba kim chi ngọc diệp thanh thuần đưa vào Tứ Diệp Cung làm tì thiếp con lại cố sống cố chết phản đối ta đến cùng như vậy?"
Kaito nhấp một ngụm trà, vị đắng trên đầu lưỡi khiến hắn thêm bình tĩnh, lại càng vững vàng hơn lập trường của mình. Hắn đặt cốc trà xuống, cung kính dập đầu với người tôn quý trước mặt.
"Mẫu thân, thứ lỗi cho con bất hiếu đã phụ kì vọng của người. Con có thể là một kẻ nhân phẩm không ra gì như lời thiên hạ nói, nhưng con thật sự chỉ nghiêm túc với một mình Aoko, đời này kiếp này chỉ đặt nàng ấy vào lòng mà sủng ái. Ngoài nàng ra dù cho một phi tần hay tiểu thiếp cũng đừng hòng đặt một ngón chân vào Tứ Diệp Cung!"
Nói xong hắn đứng dậy tiêu sái rời khỏi trà thất, sừng sững vững vàng như một ngọn núi. Chikage bị hắn chọc cho tức muốn chết rồi.
"Con đứng lại đó cho ta!"
Tay chạm cửa, hắn ngoảnh đầu nhìn lại người mình vô cùng kính trọng yêu thương, nhưng không nhượng bộ.
"Mẫu thân, thỉnh người bình tâm lại. Nhi thần nghĩ hiện tại con và người có nói cũng không giải quyết được gì cả. Chi bằng tạm dừng lại ở đây. Cáo biệt người!"
Cửa trà thất đóng lại một tiếng thật nhẹ nhàng. Mẫu tử hai người đều im lặng lửa giận sôi trào, riêng có một Aoko bé nhỏ ngồi co ro sau bức vách, tay che miệng không bật ra tiếng động, rúc vào lòng Ran mà run rẩy khóc không thành lời...