Mẹ mình nói, cách mình giải quyết vấn đề không phải là cách của một người 19 tuổi sẽ làm. Hồi bằng tuổi mình, mẹ đã làm được nhiều hơn như vậy.
Mình thừa nhận, mình rất kém. Cái gì cũng không giỏi bằng mẹ, nhất là trong khâu giải quyết vấn đề.
Mình không giải quyết đến đâu cả. Mình thừa nhận, đó là lỗi của mình, là sự tệ hại của mình, là điểm yếu của mình. Mình không đổ lỗi tại vì hoàn cảnh ép buộc, tại vì tình huống khó xử, tại vì bố mẹ quá bao bọc mình nên khi gặp chuyện, mình thiếu kỹ năng xử lý... Không phải lỗi của ai cả.
Và nếu phải là lỗi của ai đó, thì là lỗi của mình. Ngoài việc im lặng, cũng chẳng biết làm gì hơn.
Bố mẹ mình rất giỏi. Cái gì cũng giỏi. Giải quyết được rất nhiều chuyện mà hầu hết mọi người không thể giải quyết.
Nhưng mỗi khi gặp chuyện, mình không dám nhờ đến sự giúp đỡ của bố mẹ. Đã từng thử rồi chứ, đã từng được hỗ trợ, đã từng thành công, đã từng rất vui, nhưng mà, cái giá phải trả cũng rất đau.
Có lẽ là do mình nhạy cảm quá. Thật ra mình cũng đã cố gạt đi những lời ấy rồi. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho mình thôi mà.
Nhưng nó vẫn cứ ám vào đầu mình. Bất kể mình làm việc gì, cũng phải nhìn sắc mặt bố mẹ. Một cái cau mày, một cái liếc, thậm chí là không nhìn sẽ khiến mình khủng hoảng. Huống hồ mình kể vấn đề mình đang gặp... Haha, một đứa chết nhát như mình thì chỉ có thế là cùng.
Quá tệ.
Có những chuyện bất ngờ xảy ra, giải quyết không khéo sẽ để lại hậu quả rất lớn hoặc gây ra một xung đột khác. Liệu cách giải quyết vụn về, chắp vá này của mình sẽ đi đến đâu đây?
Một ăn cả, ngã về không.
Tình hình chắc là quay lại điểm xuất phát rồi.
Nhưng đâu đó trong thâm tâm, mình vẫn mong... mọi thứ sẽ tốt đẹp như ban đầu.
Ngây thơ.
Trên đời này chẳng có gì là "tốt đẹp như ban đầu" cả...