Người thành công là...
... người kiên trì theo đuổi đam mê?
... người can đảm từ bỏ đam mê để đeo đuổi điều khác (có lẽ) tốt đẹp hơn?
... người an phận với những gì mình có, không cần gì thêm?
... người nỗ lực kiếm thật nhiều tiền?
... người nào đó, không phải bản thân mình?
Đôi lúc mình tự hỏi, mình nên dùng tiền để mua đam mê, hay dùng đam mê để "mua" tiền?
Thật ra, có rất nhiều người thành công khi cố gắng hết mình vì đam mê. Nhưng cũng lắm người bị dày vò, bị vùi lấp, bị nhấm chìm trong cái biển "đam mê" đó.
Thật ra, có rất nhiều người trở nên giàu có, sung sướng khi buông bỏ đam mê, buông bỏ những mơ ước cháy bỏng trong mình. Nhưng... liệu họ có thật sự hạnh phúc?
Thật sự không có nuối tiếc sao?
Thật ra, nếu lựa chọn thế nào, thì cũng phải nuối tiếc thôi.
Hãy xem bản thân bạn đang hướng đến điều gì.
Bạn muốn sống giàu sang? Hãy chăm chỉ học tập, lựa chọn một công việc lương cao, nỗ lực từng ngày. Cứ tiếp tục, đừng hỏi tại sao mình lại làm công việc đó, đừng hỏi mình có đam mê với nó không.
Bạn muốn sống với đam mê? Hãy dành thời gian trau dồi bản thân, không ngừng phát triển nó. Cứ như thế, đừng dừng lại, đừng hỏi mình đang cố gắng vì điều gì, đừng hỏi liệu mình có phát tài nhờ nó không.
Nếu đã lựa chọn sống giàu sang, thì đừng hối tiếc vì đã từ bỏ đam mê.
Nếu đã lựa chọn sống với đam mê đến cùng, thì đừng hối tiếc vì đã bỏ qua cơ hội "ngồi mát ăn bát vàng".
Thật ra thì cũng có một cách khiến bạn không hối tiếc đấy chứ!
Bạn hoàn toàn có thể dùng tiền để mua đam mê! Miễn là ước mơ của bạn đủ lớn, miễn là bạn đủ thành công, và miễn là đời bạn đủ dài.
Bạn yêu trẻ em, bạn muốn làm giáo viên mầm non.
Bạn còn trẻ, bạn cũng muốn có một công việc lương dày cộm.
Suy đi tính lại, bạn lựa chọn học và trở thành một bác sĩ.
Bạn bỏ ra bảy, tám năm căng não vì những môn học cằn cỗi như sa mạc giữa trưa.
Bạn bỏ ra khoản tiền khổng lồ để trang trải cho cuộc sống đại học.
Bạn bỏ ra vài năm thực tập, thử việc, làm dày CV.
Lại bỏ thêm vài năm để được nhận mức lương cứng.
Và bỏ tiếp rất rất nhiều năm, vô số nỗ lực, nếm đủ sợ hãi, căng thẳng, chán chường... để xây dựng chút danh tiếng.
Khi đó...
Bạn sẽ có hai suy nghĩ.
Một là, bạn cảm thấy những gì mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Sau nhiều năm gắn bó, bạn cảm thấy có vẻ như công việc này không tệ, và bạn thích nó, bạn muốn cống hiến quãng đời còn lại cho nó. Bạn cảm thấy mình đã chọn đúng đường. Bạn cảm thấy thật may mắn vì đã không chọn nghe theo con tim. Bạn cảm thấy "Ồ, bố mẹ mình đã nói đúng". Bạn cảm thấy mình nên cố gắng hơn một chút để danh tiếng lẫy lừng hơn. Bạn cảm thấy mình thành đạt.
Hai là, bạn cảm thấy những gì mình bỏ ra, tuy đã được đền đáp nhưng vẫn không xứng đáng. Sau nhiều năm gắn bó, bạn cảm thấy có vẻ như công việc này không tệ, và bạn thích nó, chỉ là, bạn không muốn cống hiến quãng đời còn lại cho nó. Bạn cảm thấy mình đã chọn đúng đường nhưng lại cảm thấy có chút hụt hẫng vì đã không chọn nghe theo con tim. Có thể, bạn sẽ cảm thấy "Ồ, bố mẹ mình đã nói đúng", nhưng bạn cũng sẽ tự hỏi "Nếu lúc bấy giờ, mình lựa chọn theo con đường kia thì sẽ như thế nào?". Và bạn muốn thử, bằng cách, dừng lại. Dừng công việc đang trên đà thăng tiến của mình lại để quay về ước mơ cháy bỏng năm xưa. Bạn cảm thấy mình hạnh phúc.
Vấn đề chỉ là thời gian.
Sống thật không dễ chút nào. Vì sống là những chuỗi ngày lựa chọn.
Chọn đúng, bạn sẽ có cuộc đời viên mãn. Chọn sai, cuộc đời bạn sẽ lênh đênh trên biển khuya.
Chết bao giờ cũng dễ hơn sống. Nhưng kỳ lạ là con người lại thường sợ chết...
Con người luôn cổ vũ nhau hãy sống vì bản thân, sống vì đam mê, nhưng có mấy ai dám "sống nghèo", có mấy ai dám từ bỏ cái lợi to đùng trước mắt?
Thế giới mà tôi đang sống vô lý như vậy đó, bấp bênh như vậy đó.
Còn thế giới của bạn, thế giới trong mắt bạn, thì sao?