Yoshida
Tương tác
8.199

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Mình có đọc một tus trên fb, không nhớ là của ai, cũng không nhớ đã đăng lúc nào. Nó được trình bày theo hình thức tin nhắn, nội dung đại khái là:
    A: Tại sao em không kết hôn?
    B: Tại vì em sợ.
    A: Em sợ gì chứ?
    B: Em ngủ dậy muộn, em không biết làm việc nhà, không biết nấu ăn, sợ mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, sợ sinh con...

    *Bình luận bên dưới:
    1. Vậy em không kết hôn là đúng rồi đấy.
    2. Mong là không ai cưới phải em
    Đây là câu chiện 3 xu tiếp theo:
    Nu9 thích nam9, nam9 thích nu9.
    Em trai nam9 thích nu9, bạn xém thân (cùng phòng) nu9 thích em trai nam9 --> hiểu lầm nhau
    Bạn thân cũ nu9 thích nam9
    Cấp trên của bạn cùng phòng nu9 thích em trai nam9 --> hiểu lầm tiếp
    Sếp của nu9 thích nam9 --> ...
    BCmanga
    BCmanga
    Mình viết seri dài kỳ, theo hướng điện ảnh. Không có tình tiết cao trào tình cảm nên 20k mấy ai chju khó tiếp cận để đọc.🙄

    Còn fanfic chỉ để chơi thôi. 🤭
    BCmanga
    BCmanga
    Cám ơn bạn đã nhiệt tình. 😀

    Nghệ thuật ko phân tuổi tác nên mấy k thì vẫn như nhau thôi..😉
    Yoshida
    Yoshida
    @BCmanga Hong có chi hong có chi :)) Tính mình là vậy, không nhiệt tình chịu không nổi :))
    Mình cũng đang dịch một bộ truyện (mình và các độc giả phương tây đánh giá khá cao) nhưng bên Việt lại không chuộng lắm nên mình hiểu cảm giác ít người đọc và góp ý ^^ Được cái, cũng có 1 2 bạn gu giống mình nên theo dõi truyện, vui thực sự vuii :)) Cho nên, bạn cứ mạnh dạn viết và share đi, thế giới rộng lớn như thế, nước mình những 100 triệu dân, chẳng nhẽ không tìm được ai cũng sở thích với mình? :)
    Mình xem "Chúng ta đáng yêu như thế" chắc cũng phải hơn một năm trước. Nhưng hôm nay, thấy một đoạn cut trên fb, bỗng nhiên mình muốn xem lại kinh khủng. "Chúng ta đáng yêu như thế" là một trong số rất ít phim thanh xuân mà mình cực yêu thích. Nó không quá "mơ mộng", không "yêu đương sến súa". Nó rất thật. Theo mình thấy là nó rất thật. Từ tình cảm gia đình đến tình yêu đôi lứa. Nó không đi theo lối mòn của những bộ tiểu thuyết ngôn tình. Diễn viên đóng rất đạt, lột tả được tâm lý của nhân vật.

    Nếu bạn chưa xem thì mình siêu recommend bộ này, nhất định phải xem một lần trong đời :))
    Có ai giống tui hong, nghe tới Agatha Christie là tự nhiên tay chưn ngứa ngáy :)) :)) :)) Thiệt sự muốn ngốn hết sách của nữ hoàng :)) :)) :))
    Phải chăng yêu cũng giống như kẻ nghiện
    Vắng bóng người, lòng rối bời cuồng điên
    Trăm kẻ nghiện, mấy ai rời được thuốc
    Vạn kẻ yêu, mấy ai xa được người
    Yoshida
    Yoshida
    Thơ này nghe bệnh thiệt chứ =))
    Có ai trưởng thành mà không vụn vỡ?
    Bởi vì, người trưởng thành luôn là người từng chịu nhiều tổn thương...
    Yoshida
    Yoshida
    Mình có quen một bé gái, 7 tuổi. Mình rất thích nói chuyện với bé đó. Không phải vì bé ấy xinh đẹp hay tài giỏi, mà là vì... mình muốn chia sẻ chút gì đó với bé ấy.

    Bé nói chuyện như một người "lớn". Một cô bé 7 tuổi kể một câu chuyện và biết chèn thêm tâm tư, suy nghĩ của mình về câu chuyện đó. Mình nghĩ lại, năm mình 7 tuổi, không biết mình có thể tường thuật một câu chuyện rõ ràng trọn vẹn không nữa là. Trong mắt mình, cô bé là một "người lớn" tí hon. Một cô bé lúc tươi cười, lúc trầm tư. Một cô bé không xinh đẹp. Một cô bé không giàu có. Một cô bé không tài giỏi.

    Nhưng lại là một cô bé vô cùng hiểu chuyện. Biết lo lắng cho người khác, biết gom thiệt về phần mình, biết nhẫn nhịn, biết nghe lời, biết mỉm cười khi cuộc sống dường như chẳng có gì thú vị.

    Tự nhiên, mình nghĩ đến câu nói "có ai trưởng thành mà không vụn vỡ", có ai trưởng thành mà chẳng từng chịu tổn thương...?

    Vậy thì, cô bé ấy đã vụn vỡ bao nhiêu, cô bé 7 tuổi ấy đã từng tổn thương bao nhiêu lần rồi?

    Mình không biết. Thật ra, biết hay không cũng không quan trọng.

    Chỉ là, mình hy vọng mình sẽ yêu thương cô bé nhiều hơn. Có lẽ bấy nhiêu tình thương của mình không đủ để chữa lành vết thương của cô bé, nhưng chí ít, cô bé cũng sẽ có một điểm tựa, có một ký ức đẹp, có một niềm tin nhỏ bé nếu một ngày cô bé vấp ngã thật đau trên con đường dài phía trước, nếu một ngày mưa lạnh mãi chẳng ngừng, hy vọng cô bé sẽ có đủ sức mạnh để tiếp tục đứng dậy, sẽ có đủ hơi ấm để mỉm cười bước tiếp.

    Cái giá của sự trưởng thành... có vẻ hơi đắt, nhỉ?​
    Cuộc sống giống như chạy xe đạp. Nếu muốn cân bằng, bạn chỉ cần đạp về phía trước.

    Nhưng quan trọng là...

    Tui hỏng có biết đạp ><
    Hận không thể up 10 chương 1 lúc :(( Tui quằn quại
    Yoshida
    Yoshida
    Sau gần 2 năm, tui đã dịch được 100ch =)) Khen tui đi chèn :))
    thảo nguyênnnnnn
    thảo nguyênnnnnn
    Shaun The Sheep Movie Ok GIF
    Ngày mai anh đi dự đám cưới của người yêu cũ.

    Anh than thở với tôi rằng, đi dự đám cưới mãi mà chẳng có người yêu.

    Tôi bảo anh, vậy thì mau đi tìm người yêu đi. Anh đáp, anh hay bị từ chối lắm.

    Tôi bật cười, trùng hợp thật, tôi hay từ chối người khác lắm.

    Anh cười, bảo rằng cô đơn không tốt đâu.

    Anh hỏi tôi, tiêu chuẩn (bạn trai) của tôi là gì. Tôi đáp, tôi không có tiêu chuẩn, thật ra là có nhưng có cũng như không. Có là để "không có".

    Anh hỏi tôi, tôi thích ở (giá) như vậy sao. Tôi đáp, phải. Tôi cảm thấy cuộc sống ấy rất thú vị. Chỉ là, có vẻ như bố mẹ tôi chẳng mấy tán thành. Nói sao nhỉ, chắc hẳn là vì... "đời quá dài".

    Đời quá dài để sống cô đơn.

    Đời quá dài để chịu đựng vất vả một mình.

    Đời quá dài để âm thầm vui buồn sướng khổ.

    Họ không nỡ để cuộc đời con gái mình lạc lõng, buồn tẻ như vậy, nhất là khi họ không thể ở bên cạnh con gái.

    Anh cười, nói với tôi: Không, đời ngắn lắm.

    Ừm, đời rất dài, nhưng cũng rất ngắn. Tôi đáp, nếu ngắn thì tôi cứ sống như vậy thôi, và hy vọng nó sẽ ngắn thật.

    Ý anh là, đời rất ngắn nên hãy tận hưởng những gì mình có, hãy trân trọng những người bên cạnh, có lẽ... là anh.

    Ý tôi là, đời rất ngắn nên cứ sống lặng lẽ như vậy thôi, may mắn có bình yên, vậy thì cố gắng sống yên bình đến cùng.

    Phải, là tôi mơ mộng hão huyền.

    Anh hỏi tôi có kế hoạch gì cho tương lai không. Tôi đáp, tôi không biết.

    Anh bảo tôi tập biết đi chứ. Tôi giải thích, anh biết là vì anh không biết những thay đổi trong tương lai. Tôi không biết là vì tôi biết tương lai của tôi có sự thay đổi (rất lớn), tôi không tưởng tượng được, và việc lên kế hoạch... khiến cho tôi bị sốc (khi mọi thứ hoàn toàn trái ngược).

    Tôi hỏi anh, anh dự định gì. Anh đáp, cưới vợ sinh con.

    Tôi cười, thiết thực phết.

    Cũng đúng, ở tuổi của anh thì nên "yên bề gia thất" rồi. Bố mẹ anh hẳn lo lắng lắm.

    Không giống như tôi, vẫn bút viết sách tập, vẫn ham ăn, ham chơi, vô lo vô nghĩ, vẫn sống trong sự bảo bọc thương yêu hết mực của bố mẹ.

    Chúng tôi khác nhau.

    Tôi biết.

    Và tôi biết anh cũng biết.

    Anh từng nói, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi.

    Tôi hỏi anh, anh sẽ chờ bao lâu, năm năm hay mười năm?

    Anh chỉ cười.

    Tôi hiểu.

    Đời ngắn lắm, không thể đợi mãi một người.

    Đời dài lắm, không thể để một người đợi mãi.

    Và mong anh cũng hiểu.

    Hy vọng rằng, một ngày nào đó, anh sẽ nhắn với tôi một tin: "Hóa ra, em nói đúng."

    Chỉ cần năm chữ, tôi tự khắc hiểu.

    Không buồn là nói dối.

    Nhưng không vui cũng là nói dối.

    Buồn vì số người ít ỏi yêu thích mình đã giảm một.

    Vui vì biết rằng người đó đã tìm được hạnh phúc thật sự.

    Có một câu nói tôi rất thích: "Một chiếc đồng hồ chạy sai thì từng giây từng phút của nó đều sai. Nhưng nếu nó dừng lại thì ít nhất một ngày nó cũng đúng được 2 lần. Vậy nên đôi khi dừng lại cũng là một sự lựa chọn." (sưu tầm)

    Cuối cùng, chúc anh ăn cưới vui vẻ.

    Vẫn mong một ngày sẽ nhận được thiệp mời đám cưới của anh...
    Mình join team edit truyện. Team ký hợp đồng với app nên đôi khi app sẽ giao truyện cho team làm.
    Đợt này team mình nhận được một bộ cũng bình thường thôi. Truyện xuyên nhanh, pháo hôi đồ ấy mà :)) Truyện có khoảng 10 thế giới, thì mình nhận 1 thế giới :)) Thế giới này nó cũng bình thường cho tới khi mình ovtk :))

    Nàng nữ 9 xuyên vào chị gái của nữ 9 trong truyện ngược. Nghe tên thấy drama dữ dằn hen :))

    Cốt truyện ban đầu như sau: Một gia đình giàu có nọ có 2 đứa con gái. Chị cả tài giỏi, xinh đẹp, ngoan hiền, người người thương, nhà nhà mến. Em út thì khá bình thường. Lớn lên, cô em út được hai chàng trai để ý. Hai chàng trai này lại là anh em cùng cha khác mẹ. Cha của 2 người là đối tác làm ăn quan trọng của gia đình 2 chị em kia. Nhà họ cũng quyền thế hơn nhà 2 chị em. Theo mạch truyện, cô em út yêu chàng con riêng, thế nên, chàng con chính thất tức giận, tống chàng con riêng vào tù. Và để trả thù cô út, chàng chính thất (nam 9) đã đồng ý kết hôn với người chị cả =))))) sau đó lén lút vụng trộm với em út. Cô út biết như vậy là không đúng, nhưng nam 9 đã lấy chàng trai đang trong tù kia cùng công ty gia đình ra uy hiếp cô. Nam 9 kiểu vừa yêu vừa hận, bắt cô út qua lại với mình sau lưng chị. Lúc người chị có thai thì phát hiện ra chuyện động trời. Thế là chị cả quyết tâm trả thù em gái, và bùm! Nàng đã trở thành phản diện xấu xa, nhận lấy kết đắng. Trong khi đó, đôi tra nam tiện nữ kia, sau bao hiểu lầm, bao thăng trầm thì đến được với nhau, sống hạnh phúc bên nhau suốt đời. =)))

    Sau khi cô gái kia xuyên không vào chị gái: Ngay hôn lễ, cô vạch trần chuyện xấu hổ giữa anh rể và em dâu, dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với em gái, không nhượng bộ với nhà nam 9 dù có bị đe dọa đến thế nào. Nói chung là mọi thứ vẫn ổn cho đến khi cô khăng khăng cho rằng em gái không phải bị ép buộc mà là "thuận nước đẩy thuyền".

    Bản thân mình cảm thấy có gì đó rất cấn.

    Mình không bàn chuyện lỗi phải, mà là cách tác giả xây dựng hình ảnh nhân vật.

    Trong suốt 7 chương mình edit, tác giả cứ cho cô út khóc lóc, van xin, khẳng định rằng mình bị ép chứ không phải mình muốn, suy nghĩ rằng vì sao không ai tin mình... Không hề có một dấu hiệu nào cho thấy cô út "thuận nước đẩy thuyền". Cô ta khóc đến nỗi mình edit mình con thấy đau lòng luôn á.

    Còn cô gái nhập vào cô chị thì cứ khăng khăng cô em "thuận nước đẩy thuyền", lạnh lùng, cắt đứt quan hệ với cô em. Theo logic của bả thì người chị cả 1 lỗi, cô em 4 lỗi, thằng nam9 5 lỗi =))

    Nói vậy nhiều lúc mình thấy tam quan của mình cũng hơi lệch lạc =)) =)) =))

    Lỗi chị gái là yêu đương mù quáng. Nghĩ sao thằng chồng qua lại với em gái mình từ trước khi quen mình tới khi mình có thai cũng không biết -.- Lúc biết thì tự nhiên chỉ trả thù mỗi con em gái với suy nghĩ em gái quyến rũ chồng mình... Rồi trả thù kiểu không não ấy, nên cuối cùng gánh lấy hậu quả thê thảm. --> kêu khóc than oán, hệ thống cho ng nhập vào, trọng sinh thay đổi cuộc đời :))

    Lỗi em gái là biết thằng nam9 cưới chị mình để trả thù mình mà không chịu nói, nhà giàu mà, nói với bố mẹ, nói với chị thì mọi chuyện đỡ hơn không. Rồi tự nhiên khóc lóc than là bị ép... Cuối cùng thành ra yêu thằng nam9, còn thằng ở trong tù kiểu... Ủa vậy thằng nam9 lấy thằng trong tù ra uy hiếp cho có chuyện để nói thôi à???

    Lỗi thằng nam9 rành rành ra đó rồi, khỏi cãi.

    Thật sự, tui không hiểu nổi logic mạch truyện này là gì nữa... Phân tích ra thì thấy cũng có lí phết, nhưng đọc vào cứ cảm thấy "unbelievable", khó thế cũng nghĩ ra được -.-
    Một chiếc đồng hồ chạy sai thì từng giây từng phút của nó đều sai
    Nhưng nếu nó dừng lại thì ít nhất một ngày nó cũng đúng được 2 lần.
    Vậy nên đôi khi dừng lại cũng là một sự lựa chọn.

    - Sưu tầm
    Mình thắc mắc vì sao có người lại ghét trẻ con đến như vậy...
    Một vài người bạn của mình cũng thế. Mình hỏi, họ nó rằng trẻ con rất phiền.

    Ừm, mình công nhận điều đó.
    Trẻ con phiền thật sự.
    Nói chuyện thì không rõ, hỏi những điều vô lý, chỉ biết ăn rồi ngủ rồi chơi rồi bày bữa, gây gổ...
    Thật là nhức cái đầu.

    Nhưng mình nghĩ, đó không hẳn là điều mà người lớn ghét ở trẻ con.

    Mình nghĩ, có lẽ, trong vô thức, người lớn đang... ghen tị với trẻ con.

    Có lẽ, họ đã trải qua tuổi thơ không hạnh phúc.
    Có lẽ tuổi thơ họ vắng những tiếng cười đùa ngây ngô của một đứa trẻ.
    Có lẽ họ cảm thấy cuộc đời này thật bất công khi nhìn những đứa trẻ ấy.

    Hoặc có một khả năng khác...

    Đó là họ không nỡ nhìn thấy những đứa trẻ hồn nhiên kia làm món đồ chơi của dòng đời nghiệt ngã...

    Trẻ con là để yêu thương.
    Nhưng trẻ con rồi sẽ lớn.
    Mà "người lớn" là người đã chịu đựng nhiều tổn thương...
    "Vết thương tuy đau nhưng sẽ lành.
    Vết thương tuy lành nhưng sẽ để lại sẹo.
    Sẹo có thể mờ, nhưng sẽ không bao giờ là "chưa từng xảy ra".
    Quá khứ có thể phai nhòa, nhưng vĩnh viễn tồn tại.
    Ngày hôm ấy, em đã trở thành quá khứ của tôi. Một quá khứ tôi không đành lòng buông bỏ."
    ...
    "Hạnh phúc ấy tuy mơ hồ nhưng đó cũng là một loại hạnh phúc.
    Một cơn gió thoáng qua, cuốn theo giai điệu của bản nhạc hồi ức năm ấy..
    Yêu một người, sống với một người là hạnh phúc.
    Yêu một người, không sống với một người, cũng là một loại hạnh phúc.
    Chỉ cần người còn lại hạnh phúc là đủ."

    (Hạnh phúc của chúng ta - Johanna)
    Nếu lặp đi lặp lại một việc liên tục 21 ngày thì sẽ hình thành thói quen.
    Cho nên, nếu em đã có thể quen với việc được chúc ngủ ngon mỗi tối thì em cũng sẽ quen với việc chẳng có dòng tin chúc nào mỗi đêm.
    Đừng lo cho em.

    Có những chuyện vốn dĩ không thể cưỡng cầu được mà...
    Em bảo em thích sự rõ ràng.
    Nói trắng ra là em không thích sự mập mờ.
    Đừng cười em...
    Không phải bởi vì em cứng nhắc, cũng không phải vì em trẻ tuổi vội vàng nóng nảy.

    Mà là bởi vì, em sợ mình tự tổn thương mình.

    Ừm, cứ cho là em nghĩ nhiều quá đi.
    Nhưng sự thật là như thế.
    Em sợ tự mình đa tình, tự mình "đổ" và tự mình "vỡ"...
    Bởi những câu chúc, bởi những lời nhắc nhở, bởi những lời động viên từ một người em cho là "xa lạ".
    Có lẽ đối với người lớn, người từng trải, người có nhiều kinh nghiệm tình trường thì dăm ba câu hỏi thăm, khuyên bảo nào đáng là gì. Vốn dĩ đã quá quen thuộc rồi.
    Nhưng đối với những người "sắp lớn", những người chọn cuộc sống im lặng giữa xã hội bộn bề này, đó là những lời rất lạ lẫm... đến mức... có thể gọi là khắc cốt ghi tâm.

    Nên em sợ, khắc cốt ghi tâm, yêu một lần, đau một lần sẽ trở thành yêu một đời, đau một đời...

    Em sợ mình phải ôm lấy trái tim thiếu nữ vỡ vụn, chằng chịt vết thương mò mẫm giữa cơn giông khuya hòng tìm kiếm một sự chữa lành huyễn hoặc, và rồi chợt dừng bước cười khổ: "Cuộc đời này vẫn chưa đủ tàn nhẫn ư, cớ sao phải tự tổn thương mình...?"
    Em ấy rất tốt
    Cậu ấy rất tốt
    Anh ấy cũng rất tốt

    Chỉ có mình không tốt...
    Đang suy nghĩ xem có thuốc nào và uống bao nhiêu mới trị được con sâu lười trong người mình đây...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom