Ran Mori_2000

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Một khi con tim người ta đã không thuộc về bạn
    Thì dù có níu kéo cũng chẳng được chi
    Tốt nhất, nên buông tay và để người ta đi...
    Một bàn tay dù to thế nào cũng không thể giữ nổi một bàn tay đã không muốn nắm.
    Một vòng tay dù có rộng bao nhiêu cũng chẳng thể ôm trọn một người đã muỗn rời đi.
    Dạo gần đây con có cái cảm giác như mẹ và bà đang có chuyện gì đó phải ko??? Con cảm thấy như mẹ cứ cố giữ con như là vật của riêng mình, xua con ra khỏi tầm tay bà.. Trong khi trước đó con đến gần mẹ cũng ko được. Rốt cuộc thì mẹ và bà đang có chuyện gì??? Với tình trạng bà lại đang ốm như vậy mà mẹ ko cho con đến gần bà là sao??? Con đã mất đi tình thương của mẹ từ rất lâu rồi, con đã ko còn cảm thấy mẹ dành cho con 1 chút tình thương nào hết từ lâu rồi. Vậy mà giờ tự dưng mẹ giữ con cho riêng mẹ, coi con như 1món hàng vậy sao??? Muốn thì lấy ko muốn thì đáp đi à??? Rốt cuộc trong mắt mẹ con là cái gì?? Mẹ đã trở nên như vậy từ khi nào, mẹ đã trở thành 1 người phụ nữ đầy tham vọng từ bao giờ vaạy. Mẹ ép con làm đủ thứ này thứ nọ chỉ để mẹ đạt được tham vọng của mẹ. Mẹ bắt con học ngày học đêm đến nỗi con thở ko kịp để mẹ được rạng rỡ. Điều đó con ko trách, nhưng khi con ốm, sốt rất cao thì mẹ bỏ mặc con, mẹ vẫn ép con làm việc mà mẹ muốn. Khi đó bà là người đã đến chăm sóc con, che chở con vậy mà giờ mẹ cướp con khỏi bà để làm gì?? Con ko nghic là mẹ thương con, mẹ chỉ có con trai mẹ thôi. Mẹ bắt con phải phục tungf nó, làm theo mội điều nó muốn, coi nó như 1 ông vua. Để rồi sao?? Giờ đây nó đối xử vs mẹ ntn??? Con nghĩ mẹ đã hiểu cảm giác bị xúc phạm của 1 người chị này rồi chứ *cười*. Gia đình mình tan nát như vậy con chưa đủ sao mà bây giờ lại đến bà với mẹ nữa. Con sợ lắm rồi, cái gia đình mà mọi người luôn đối đầu vs nhau. Sống trong những toan tính... Nếu như mẹ ko nghĩ đến con thì hãy nghĩ đến bố ở bên nước ngoài chứ :(. Trước khi bố đi gia đình ta vui vẻ bao nhiêu mà giờ đây nos lại thành ra thế này?? Mẹ thử nghĩ xem đến lúc bố về sẽ bất ngờ ntn??? Cuộc sống này thật ko công bằng *cười nhạt*. Mình... mệt mỏi lắm rồi, đôi lúc chỉ muốn chết đi cho thanh thản. Bao nhiêu gánh nặng đè hết lên đầu mình. Giờ mình phải làm sao để hàn gắn lại quan hệ giữa bà và mẹ. Thực sự là đã quá nhiều chuyện xảy ra với mình rồi. Đôi lúc chỉ muốn trốn tránh nó thôi... Xung quanh mình ko có 1 ai cả, thậm chí mình chẳng có nổi 1 đứa bạn để chia sẻ tâm sự. Tự mình nhận lẫy những nỗi đau thực sự là ko dễ như mình tưởng. Liệu đôi chân mình còn trụ vững ko??? Hoang mang, nếu mình ko đững vững được nữa thì ai sẽ kéo mình dậy?? Buồn cười, làm gì có ai muốn giúp mình, họ tránh xa mãi mà ko được lại còn giúp ư?? Quá ảo tưởng rồi đó. Cố lên đôi chân mình phải đứng thật vững nếu ko... mình ko biết nó sẽ ntn đâu...
    Haiz! Đến giờ mình phải lên đường rồi, khởi hành thôi. Tạm bietj căn nhà thân yêu t sẽ quay lại, sll chăm sóc nó dùm mình nha!! Rồi bay đây *cất cánh* *phành phạch* :KSV@20:
    F.A ko phải là Forever Alone! F.A thực chất là viết tắt của cụm từ Forbidden Angel. Đơn giản là một Thiên Thần đang bị giam cầm... Và đang chờ đợi một Thiên Thần khác đến giải thoát họ bằng một Tình- Yêu- Chân- Thành
    Hôm nay mẹ về đưa phiếu báo điểm... Học sinh giỏi!!!! Yeah!!! *hú hét ầm ĩ*. Hừm xem nào đứng thứ 16 trong lớp, 41 trong khối và.... 143 trong trường O_O. Vâng ta biết laf ta học vẫn còn rất kém nhưng ko sao học sinh giỏi là tốt rồi. Mẹ về còn bảo được cô giaos khen :x. Đủ tiêu chuẩn thi vào Nguyễn Trãi rồi :x nhưng mà ko biết có đõ ko đây :-S. Thôi kệ đấy là chuyện sang năm. Nawm nay học sinh giỏi được mua xe đạp điện :KSV@10:, thế là ta ko phải cong đít lên đạp xe nữa rồi :KSV@10:. Hix! Sang năm ko học chung vs nhau nữa. Thứ 7 tuần tới tổng kết phải quậy tưng bừng mới được :KSV@05: :KSV@05: :KSV@05:
    Ngã sẽ rất đau nhưng đừng vội khóc
    Biết đâu sẽ có một bàn tay khác đỡ bạn dậy..
    Nhưng cũng đừng vội cười...
    Vì cũng biết đâu chính bàn tay đã cho bạn hi vọng đó
    Lại một lần nữa xô bạn té ngã....
    Vì thế hãy tự lập đứng dậy mỗi khi bạn té ngã
    Nhớ cái gì cũng có cái giá của nó..
    hờ... đi có mấy tuần mà thế này đây :3, thế mà 1 tháng ta quay về 1 lần thì nó thế nào:KSV@19:, lạy trời lạy phật cầu mong ko ai bão con:KSV@05::KSV@05::KSV@05:, sau khi rời đi ta đã nhí nhố hơn trước có gì mong mọi người thông cảm:KSV@05:. Dọn dẹp nhà cửa đây bụi bặm quá à, cái chổi đâu rồi *nhìn quanh* à đây, *lôi lôi*, dọn dẹp thôi dù sao hôm nay cũng chẳng làm gì :D. Tự nhiên cảm thấy mình chăm dữ :KSV@11::KSV@11::KSV@11::KSV@11:=)) =)) =)) =)) =)):KSV@08::KSV@08::KSV@08:
    aiza! Con bạn mình nó bảo mình thực sự sai thực sự sai rồi. Vậy quyết định của mình có đúng ko??? Rối quá à :(. Ai cho mình lời khuyên đây. Nó bảo mình ko thực sự hiểu họ và ko phải là họ rời xa mình, nó bảo mình nên hỏi thẳng họ :(. Nhưng... đã quá muộn để quay đầu lại, phải làm sao đây, mình đúng hay sai, thật sự rất hoang mang. Đành vậy, phóng lao thì phải theo lao, mình hối hận cũng đã muộn rồi. Vậy nên sau hôm nay mình quyết tâm thực hiện nó, cho dù nó sai nhưng ko thể nào sửa được nữa rồi :((
    Tớ ko biết khoảng cách giữa tớ và cậu là gì... Có thể là tình bạn chăng???? Tớ có cảm giác như tình cảm của tớ đối với cậu đã vượt lên trên mức tình bạn... Nhưng có vẻ nó chỉ là rung động :). Vì cậu hay an ủi tớ đúng lúc, vì cậu mang đến cho tớ những bất ngờ và phải chẳng ở cậu có gì đó kiến tớ thú vị??? Tớ ko biết nhưng tớ chắc chắn sẽ ko để mất tình bạn này vì tình cảm nhất thời của tớ. Tớ và cậu sẽ mãi mãi là bạn đúng ko người bạn của tớ... :)
    Dạo này có nhiều người quan tâm mình thế nhỉ :v :v. Mặc dù mình chả biết học là ai, vaf họ cũng ko quen biết mình. Thế mà họ cũng quan tâm, chả hiểu họ đang nghĩ gì :|. Trong khi những người mình biết thì chả mấy người quan tâm và mình cũng chẳng quan tâm họ =)). Hơ... cuộc đời buồn cười thật đấy :v. Nhưng ko nhất thiết phải "quan tâm" nhau thì mới là quý mến nhau nhỉ? :v :v Hơ... buồn cười quá =)) =)) =))
    Mình... đang hi vọng, chờ đợi cái gì???? Khi mà thứ đó mãi mãi ko thuộc về mình.. Vậy tại sao mình cứ đợi chờ nó??? Ngu ngốc. Thực sự thì tao rất thất vọng về mày Tâm ạ. Lí trí mày đã ko thắng nổi trái tim, mày vẫn ko khống chế được cảm xúc của mình. Để rồi cứ hi vọng, cứ chờ đợi. Kết quả ra sao??? Nhận về những tổn thương sâu sắc. Làm ơn tỉnh lại đi, đừng nên tin tưởng, hi vọng về nó. Níu kéo 1 thứ mãi mãi ko phải là của mình... Trong thế giới này mày mãi mãi phải sống trong cô đơn thôi, ko có ai quan tâm giúp đỡ mày đâu. Vậy nên... hãy vứt bỏ cái suy nghĩ VỚ VẨN đó đi. Tập sống 1 mình... nhớ đấy, ko bao giờ được, KO ĐƯỢC PHÉP QUÊN..
    Xong hết rồi mà em! :)
    Ran Mori_2000
    Ran Mori_2000
    ủa sao em nhấn vào đường link ở đầu thì fic đấy chưa xong mà, phần 2 mà ss chỉ là của Khi tuyết tan hết mà. Khi em đọc nó cũng ko nối lại với nhau
    Satan_Santa
    Satan_Santa
    Vậy hả? Để chị xem lại!
    Tạm biệt... tạm biệt tất cả mọi người.... Thiên thần phải quay về địa ngục rồi.... Cảm ơn tất cả những gì mọi người đã làm.... Hẹn gặp lại... vào 1 ngày ko gần cũng ko xa.... Khi mà thiên thần có thể vượt ra khỏi địa ngục và bay lên thiên đường... Lúc đó chúng ta sẽ gặp lại... Thiên thần sẽ nhớ mọi người nhiều lắm đó.... Tạm biệt... tạm biệt mọi người... Thiên thần đi đây, chúc các thiên thần khác được hạnh phúc nha. Good bye!!!!
    bài học đầu tiên đó là...
    Đừng lên tin tưởng vào thứ gì mà mình chưa biết rõ, chưa hiểu thật kĩ về nó. Bởi khi sự tin tưởng đó bị phản bội thì sẽ đau lắm đấy, ko có gì có thể chữa lại đâu, Và từ đó cô bé trở nên đa nghi, trầm mặc hơn
    Làm sao:
    Có thể... đặt được niềm tin vào 1 ai đó..
    Khi mà:
    Xung quanh... lại có quá nhiều giả dối đan xen...
    Sợ lắm:
    Cảm giác... có rồi lại mất...
    Sợ lắm, cái cảm giác... tưởng như, đa xôm trọn những yêu thương...
    Nhưng rồi:
    Bỗng nhiên... một cơn gió thoáng qua...
    Những thương yêu đến rồi lại xa dần... biến mất...
    Những hạnh phúc đến cũng theo gió vỡ òa...
    Bài học thứ 2 là...
    Ko được ỷ lại dựa dẫm vào người khác. Phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Cô bé biết.... ko ai muốn giúp cô đâu, cô phải tự giúp chính bản thân mình thôi. Cô đáng ghét thế cơ mà...
    Bài học thứ 3 là...
    Đừng cố níu kéo 1 cái gì đã vụt khỏi tầm kiểm soát của mình, đã ko còn là của mình nữa. Giống cô vậy.... Cô cố gắng níu kéo 1 chút gì đó từ tình thương của mọi người, để rồi cuối cùng cô nhận ra càng cố níu kéo càng làm cho tình cảm đó xa mình hơn. "Chắc họ ghét mình lắm, vì mình suốt ngày bám riết lấy họ, ko làm được gì cả chỉ mang đến những rắc rối phiến toái cho họ.... Vậy tại sao mình phải níu kéo nhỉ??? Níu kéo 1 thứ ko thuộc về mình??? Thật buồn cười"- Cô bé tự cười chính bản thân mình ngu ngốc.
    "Nhưng dù có chuyện gì thì mình cũng sẽ bảo vệ họ nếu họ gặp nguy hiểm. Nếu họ bị tổn thương mình sẽ cho họ bở vai để tựa, có thể chia sẻ, cảm thông cùng họ." Mọi người nghĩ cô bé là người lạnh lùng, vô cảm, ko có cảm xúc.... Nhưng thực ra ko phải... chỉ là cô bé ko biết dỗ dành 1 người, ko biết mở miệng ra nói như thế nào để an ủi người khác. Vậy nên khi người khác buồn, cô chỉ có thể im lặng ko nói gì. Vì cô nghĩ khi 1 người đang có nhiều tâm trạng thì cần 1 ko gian yên tĩnh, để suy nghĩ lại tất cả mọi việc, để sáng suốt hơn, sau này sẽ trưởng thành hơn. Nhưng nếu họ muốn chia sẻ thì họ cứ nói với cô, có thể cô sẽ cho lời khuyên thật đúng đắn. Như vậy đấy, thiên thần đó thật nhân hậu. Mặc dù mọi người có khiến thiên thần đó đau rất nhiều thì cô vẫn tha thứ cho họ, vẫn sẽ bảo vệ học. "Bởi vì mình đâu có quyền gì trách họ, họ ko làm gì sai, chỉ là do mình quá ngu ngốc ko nhận ra sớm, để bây giờ phải đau khổ thế này thôi"- Rồi thiên thần ấy lại cười, 1 nụ cười sao mà bi thương đến vậy
    Thiên thần đó dù lớn lên trong 1 nơi tối tăm, lạnh lẽo, 1 chút tình thương, giống như địa ngục thì tâm hồn của thiên thần vẫn ko hề bị vấy bần, ko hề có sự độc ác nào hết. Mà thiên thần đó còn trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn và muốn dùng đôi cánh của mình để bảo vệ cho người khác. Thiên thần ấy mong muốn ko ai phải chịu đau khổ giống như cô, mong các thiên thần khác đều được hạnh phúc, đừng để xung quanh mình trở lên lạnh lẽo...
    Ta:
    Sống cho người khác...
    Vì sợ, người ta bị tổn thương...
    Để rồi:
    Khi ngoảnh đầu nhìn lại...
    Thì người đáng thương hại nhất...
    Lại chính là bản thân mình...
    rancute5483
    rancute5483
    Ta:
    Sống cho người khác...
    Vì sợ, người ta bị tổn thương...
    Để rồi:
    Khi ngoảnh đầu nhìn lại...
    Thì người đáng thương hại nhất...
    Lại chính là bản thân mình...
    P/s: quá thấm :((
    Ran Mori_2000
    Ran Mori_2000
    Tỷ like rất chi là ác :KSV@08:, vâng bài trên rất đúng :3
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom