bài học đầu tiên đó là...
Đừng lên tin tưởng vào thứ gì mà mình chưa biết rõ, chưa hiểu thật kĩ về nó. Bởi khi sự tin tưởng đó bị phản bội thì sẽ đau lắm đấy, ko có gì có thể chữa lại đâu, Và từ đó cô bé trở nên đa nghi, trầm mặc hơn
Làm sao:
Có thể... đặt được niềm tin vào 1 ai đó..
Khi mà:
Xung quanh... lại có quá nhiều giả dối đan xen...
Sợ lắm:
Cảm giác... có rồi lại mất...
Sợ lắm, cái cảm giác... tưởng như, đa xôm trọn những yêu thương...
Nhưng rồi:
Bỗng nhiên... một cơn gió thoáng qua...
Những thương yêu đến rồi lại xa dần... biến mất...
Những hạnh phúc đến cũng theo gió vỡ òa...
Bài học thứ 2 là...
Ko được ỷ lại dựa dẫm vào người khác. Phải tự đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Cô bé biết.... ko ai muốn giúp cô đâu, cô phải tự giúp chính bản thân mình thôi. Cô đáng ghét thế cơ mà...
Bài học thứ 3 là...
Đừng cố níu kéo 1 cái gì đã vụt khỏi tầm kiểm soát của mình, đã ko còn là của mình nữa. Giống cô vậy.... Cô cố gắng níu kéo 1 chút gì đó từ tình thương của mọi người, để rồi cuối cùng cô nhận ra càng cố níu kéo càng làm cho tình cảm đó xa mình hơn. "Chắc họ ghét mình lắm, vì mình suốt ngày bám riết lấy họ, ko làm được gì cả chỉ mang đến những rắc rối phiến toái cho họ.... Vậy tại sao mình phải níu kéo nhỉ??? Níu kéo 1 thứ ko thuộc về mình??? Thật buồn cười"- Cô bé tự cười chính bản thân mình ngu ngốc.
"Nhưng dù có chuyện gì thì mình cũng sẽ bảo vệ họ nếu họ gặp nguy hiểm. Nếu họ bị tổn thương mình sẽ cho họ bở vai để tựa, có thể chia sẻ, cảm thông cùng họ." Mọi người nghĩ cô bé là người lạnh lùng, vô cảm, ko có cảm xúc.... Nhưng thực ra ko phải... chỉ là cô bé ko biết dỗ dành 1 người, ko biết mở miệng ra nói như thế nào để an ủi người khác. Vậy nên khi người khác buồn, cô chỉ có thể im lặng ko nói gì. Vì cô nghĩ khi 1 người đang có nhiều tâm trạng thì cần 1 ko gian yên tĩnh, để suy nghĩ lại tất cả mọi việc, để sáng suốt hơn, sau này sẽ trưởng thành hơn. Nhưng nếu họ muốn chia sẻ thì họ cứ nói với cô, có thể cô sẽ cho lời khuyên thật đúng đắn. Như vậy đấy, thiên thần đó thật nhân hậu. Mặc dù mọi người có khiến thiên thần đó đau rất nhiều thì cô vẫn tha thứ cho họ, vẫn sẽ bảo vệ học. "Bởi vì mình đâu có quyền gì trách họ, họ ko làm gì sai, chỉ là do mình quá ngu ngốc ko nhận ra sớm, để bây giờ phải đau khổ thế này thôi"- Rồi thiên thần ấy lại cười, 1 nụ cười sao mà bi thương đến vậy
Thiên thần đó dù lớn lên trong 1 nơi tối tăm, lạnh lẽo, 1 chút tình thương, giống như địa ngục thì tâm hồn của thiên thần vẫn ko hề bị vấy bần, ko hề có sự độc ác nào hết. Mà thiên thần đó còn trưởng thành hơn, biết suy nghĩ hơn và muốn dùng đôi cánh của mình để bảo vệ cho người khác. Thiên thần ấy mong muốn ko ai phải chịu đau khổ giống như cô, mong các thiên thần khác đều được hạnh phúc, đừng để xung quanh mình trở lên lạnh lẽo...
Ta:
Sống cho người khác...
Vì sợ, người ta bị tổn thương...
Để rồi:
Khi ngoảnh đầu nhìn lại...
Thì người đáng thương hại nhất...
Lại chính là bản thân mình...