Khi cô lên cấp 2 bố cô ra nước ngoài, gia đình bắt đầu lộn xộn lên. Thím và mẹ cãi nhau gây bất đồng trong nhà khiến cô bé buồn lắm. Cô bé ko biết nên tin ai, bênh vực ai vì người này nói thì người kia lại bảo ko phải, cô cực kì đau đầu. Cũng chính vì ko ai chịu nhường ai, ko biết ai nói thật ai nói dối nên cô bé mới có ước mơ làm luật sư để có thể điều tra rõ mọi việc và bảo vệ cho người tốt, kẻ yếu đuối. Lại nói về ước mơ... ban đầu thiên thần ấy thích làm ca sĩ cơ. Nhưng vì cô bé ấy bị ho 1 thời gian dài nên ko thể nào còn chất giọng ban đầu nữa. Hát cũng ko còn tốt, và có 1 chuyện nữa mà cô ko thể nói với ai. Lớn lên thêm chút nữa, cô nhận ra bố mẹ ko còn quan tâm, yêu thương cô như trước. Ban đầu cô cảm thấy buồn lắm vì tất nhiên mà đứa trẻ nào thấy bố mẹ ko yêu thương mình nữa chả buồn. Nhưng cô bé ấy đã suy nghĩ lại, chắc là do mình lớn rồi phải tự lập, bố mẹ ko quan tâm nữa cũng chỉ để mình trưởng thành hơn thôi. Suy nghĩ của cô bé, ko phải... ở bất cứ đứa trẻ nào cũng có. Một suy nghĩ rất thực tế và biết cảm thông... nhưng ngay sau đó cô bé đã biết chắc chắn rằng bố mẹ thực sự ko còn quan tâm đến cô nữa. Mẹ thì lucs nào cũng mắng mỏ, thậm chí là những chuyện rất vớ vẩn. Cô lúc đó cảm thấy uất ức lắm, cô ko làm gì sai cả mẹ ko cho cô giải thích. Và cô bắt đầu mệt mỏi với việc suốt ngày phải giải thích, cô ko muốn nói nữa mẹ muốn hiểu ra sao thì hiểu. Cô bé mặc kệ tất cả, cho dù hiểu làm giữa 2 mẹ con ngày càng lớn. Từ đó cô gái bé nhỏ ấy cũng its nói hơn, trầm mặc hơn, suy nghĩ thấu đáo hơn. Rồi sau đó cô gặp vài người quen biết trên mạng. Lúc đầu cô vui lắm khi họ hỏi han ân cần, quan tâm cô kiến cô cảm thấy ấm áp, hạnh phúc. Cô đã nghĩ mình có thể chia sẻ cho họ, những nỗi buồn niềm vui. Nhưng... cô đã sai, sai trầm trọng họ... chỉ là những người bạn trên mạng thôi làm sao có thể quan tâm 1 kẻ xa lạ ko quen biết như cô. Lúc cô biết được điều đó cô đau... đau lắm vì ngoài đời cô cũng đâu có nhiều bạn bè. Và thậm chí cô còn chẳng có người bạn thân. Họ chơi với cô chỉ để lợi dụng, hoặc thay thế 1 người nào đó rồi sau 1 thời gian họ lập tức cho cô ra rìa ngay. Cô đã rất sốc khi biết điều đó, và còn đau lòng hơn khi cô quá tin tưởng vào những người bạn trên mạng. Cô tin rằng họ qua tâm thật sự đến cô ư??? Sai rồi, chẳng qua cô chỉ là 1 đứa bams đuôi thôi, khiến người ta mệt mỏi vaf thêm chán ghét cô. Vậy cô cố níu giữ mối qua hệ đó làm gì??? Và nước mắt thiên thần lại rơi... rơi mãi... Mặc dù thiên thần ấy ko bao giờ khóc trước mặt người khác nhưng khi ở 1 mình thiên thần yếu đuối lắm, ko mạnh mẽ như người ta nhìn thấy đâu... Khi gặp mọi người thiên thần luôn mỉm cười, nhưng có ai biết đâu là nụ cười thật của cô. Cô cười nhưng trong lòng đang raát đau đớn. Cô có thể cười buồn, cười gượng, cười đểu, cười... 1 cách vô hồn nhưng cười 1 cách thực sự thì chưa bao giờ cô cười. Cô ôm hét tất cả mọi nỗi đau mình phải gánh chịu, đôi lúc cô cũng cần có người để chia sẻ lắm. Nhưng... xung quanh cô đâu có ai, toàn là 1 ko gian lạnh lẽo đến đáng sợ. Có người cũng kéo cô ra khỏi ko gian đó nhưng sau đó lại buông tay ngay. Và từ đó cô đã rút ra bài học cho mình...