marucohamhoc
Tương tác
635

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • chuyện những người bạn
    chẳng phải là sẽ sống sòng phẳng với nhau, thương yêu nhau sao :)
    người ta bảo có cho thì có nhận và ngược lại
    nhưng mà mình cảm thấy ko được tôn trọng
    sẽ vẫn cười, nhưng mình sẽ ko quên, mãi mãi ko thể quên được những gì mà "những người bạn", mình coi như thân thiết đã đối xử với mình
    bất công lắm, đáng thương lắm, có biết ko?
    Tôi biết, tôi sẽ ko thể hi vọng tìm được một người như Sam đối với Poppy
    người xa lạ nhưng còn gắn kết với nhau như chưa ai từng thế
    sẽ ko ai có thể hiểu và thông cảm cho Tôi
    Ngốc quá
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    tự hiểu là ko được để bản thân được rảnh rỗi để nghĩ lung tung
    sẽ ko nghĩ lung tung nữa
    2 cân thịt sắp ra đi ko quay trở lại
    lên cân thì khó, ăn bao nhiêu rồi cũng chỉ cần 1 trận ốm hay một cơn đau răng trở chứng là sẽ teo tóp lại như chơi :)
    Phải thừa nhận một điều là cho dù có già vờ như ko có chuyện gì xảy ra thì mọi chuyện vẫn không thể thay đổi theo chiều hướng tốt lên
    thấy stress quá :)
    ko muốn bước chân về cái nơi gọi là"nhà" ở đây :)
    không phải nhà :) , vì sống cảm giác như là địa ngục của cô đơn vậy
    ko chịu được đả kích lớn
    mà cũng ko có can đảm để nổi loạn nữa
    chỉ muốn tránh đi đâu đó cho qua ngày đoạn tháng
    đến giờ thì cũng chẳng cần ai phải hiểu :)
    nực cười, muốn tự do nhưng không có tự do, muốn người vui rồi chính mình lại thấy lòng trĩu nặng
    đừng ai bắt mình phải quay về :)
    tức và tủi thân vì một buổi chiều chẳng làm được gì chỉ lo lắng gần như vô ích
    tối về thì được một gáo nước lạnh vào mặt
    "Ko ăn cơm ở nhà sẽ tốt hơn..."
    ờ, sao cũng được, đừng ai liên quan đến ai cả :)
    tình yêu ban đầu thường có màu hồng hoặc trắng
    kết thúc thì chỉ toàn màu xám đen !
    bất lực nhất là ngồi nhìn ai đó khóc mà chẳng làm được gì
    dù sao, hôm nay valentine trắng cũng chẳng muốn biết ý nghĩa của hoa hồng trắng nữa :)
    Khi tiếng sao thanh thoát vừa ngừng thôi
    Anh men theo con đường phía dưới gốc cây
    Dưới gốc cây sơn trà tậm rạp, những cơn gió mát mẻ không ngừng thổi
    Cây sơn trà rậm rạp nở đầy hoa màu trắng
    Cây sơn trà của chúng ta sao nó lại bi thương...

    thấy nghẹn trong lòng, mà chẳng khóc được
    nhân vật nam chính có nụ cười rất đẹp, nhưng ko hiểu sao xem xong phim rồi, lại chỉ nhớ mỗi lúc anh ấy khóc
    lúc anh băng chân cho Tịnh Thu
    lúc anh nhìn cô gái đó qua khung cửa sắt bệnh viện
    tình yêu của anh chan chứa tronh ánh nhìn, trên cả khuôn mặt, có cả cô đơn, có cả cam chịu
    những điều Tịnh Thu không thích, anh sẽ không làm
    những điều không tốt cho Tịnh Thu, anh tuyệt đối sẽ tránh
    cho dù điều đó đồng nghĩa với việc anh chẳng thể ở bên người con gái mình yêu ngoài việc đứng từ xa nhìn cô, gửi một cái ôm đầy lưu luyến...
    tình yêu như anh chắc thời nay chẳng có nữa đâu :)
    thích cái cách anh chăm sóc Tịnh Thu, xuất hiện bên cô bất cứ khi nào cô gặp khó khăn một cách bất ngờ dù cô còn chưa kịp nói, thích cái cách anh che chở bảo vệ cho cô từng chút
    thích cái cách anh cùng cô trải nghiệm những điều mới mẻ một cách giản đơn má ấm áp
    thích cái cách anh nhẹ ôm cô vào lòng sưởi ấm, áp má lên tóc cô, gương mặt anh lúc đó thật buồn...
    Chỉ một phút một giây không có Anh, Em không thở được
    Em chỉ là cô bé luôn mong anh được hạnh phúc,
    Mặc dù em muốn ở bên anh, nhưng em sẽ chúc phúc cho Anh, Anh à
    Có lẽ đã là quá muộn để nói, nhưng đó là mong muốn cuối cùng của Em
    Nếu một ngày nào đó anh quay trở lại, Anh sẽ mỉm cười với người không thể quên anh này chứ?
    mình làm cho người, mình không tiếc ngày tiếc tháng
    người làm cho mình, người tính từng phút từng giây
    buồn cười mà cười ko nổi :)
    mạng như gà thế này thì làm ăn gì được :(
    còn chả down được cái file về mà sửa nữa, thề luôn :(
    nay vào học chắc chắn sẽ tốn khá nhiều, nếu ko muốn nói là rất nhiều tiền :(
    tin học văn phòng chắc mình sẽ tự học, ko có gì khó, cố lên :)
    tiếng Anh đang mãi lại từ đầu ;), đến khi nào vững nếu cần thiết sẽ đi học rồi thi
    Photoshop thì đang xem xét và tìm thầy, thực sự thì muốn tự học trước :(
    kế toán tháng này sẽ đăng ký, mà đã học thì muốn học cho tới nơi tới chốn luôn :)
    chẳng hi sinh được cho ai mà lại hay tức giận
    mình còn phải học nhiều lắm
    vì mình rất khó có thể nhẫn nhịn lâu dài
    không thể thanh thản mà cười đùa, không thể vui mà cho qua mọi sự :(
    lòng ko muốn đi nhưng chân vẫn phải bước :)
    chỉ thấy lo lắng :)
    thấy tương lai mờ mịt, lo lắng
    thấy trống vắng bất thường, lo lắng
    thấy mọi sự không được yên, lo lắng
    thấy người khác lo cho mình, lại càng lo lắng
    lo lắng nhiều, ôm đồm nhiều chuyện mà ko làm được gì :)
    bà nội về quê mà vẫn có người tới biếu cau trầu
    ko biết tới lúc bà về nó có bị hư ko? :)
    đi xa mà có người nhớ tới thì quá là mừng rồi ;)
    ...
    mình muốn giúp mẹ
    nếu mình nhanh chóng tìm được công việc, gia đình mình sẽ bớt những chuyện buồn phiền
    chắc thế :)
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    có thể tin vào tương lai tốt hơn được chứ?
    một ngày ở nhà giờ chỉ có ăn, ngủ, làm việc nhà, xem tv
    cũng vô cùng binhf thường :)
    còn mấy ngày nữa là đi
    tranh thù làm được gì thì làm thôi, cố gắng cười cho nhiều một chút, dù mình biết có thể mình cười nhưng người khác thì ko như vậy :)
    cố gắng lên, để sống thật tốt những ngày này...
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    nếu sắp tới mọi chuyện sẽ như vậy, mình muốn làm gì đó giúp mẹ
    ít ra cũng không để mẹ sống mà phải buồn nhiều như bây giờ
    mình muốn làm gì đó, làm gì đó...
    cảm giác như bình thường vẫn ko ổn, như cái kiềng có một chân bị lúc lắc, nhưng đến khi chân kiềng mà gãy, lại càng thấy gay go...
    marucohamhoc
    Hết Tết
    Cẩm tú cầu héo rũ, Đào phải ra bãi rác, chẳng còn nở hoa :(
    hết Tết nghe bài hát này
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    sáng nay hình như là lần đầu tiên nahf mình ăn sáng với nhau gần như đông đủ ^^
    ( ý là hình như cả nhà đều hoàn thành nhiệm vụ ăn sáng á)
    em trai thì đi học sớm rồi
    ngồi ăn với bố, thấy bố cười cười
    sáng nay thấy bố tự đi rán thịt, tự xử luôn :))
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    cầu trời cho mọi việc suôn sẻ
    thật đấy :(
    thực sự thấy sợ hãi khi phải chờ đợi thế này :(
    Đừng trách chị
    Đã mất quá nhiều thời gian để chị cố gắng sống và không để những kí ức ngày ấy ám ảnh nữa, nên chị phải quên
    đừng trách chị
    đơn giản là vì những nỗi nhớ và thời gian của ta chẳng giao nhau nữa
    khi ta cảm thấy, lời từ biệt đột ngột đầy vô tâm của ai đó chẳng còn làm ta đau
    chẳng còn thấy lạc lõng khi đứng ngoài niềm vui hạnh phúc của người
    đơn giản chỉ là chấp nhận buông tay với những thứ sẽ không là của mình nữa :)
    thế nên, đừng trách chị
    em cũng chẳng cần cố gắng quay lại thời gian nữa đâu
    hãy là em của tương lai em muốn thế
    chị không giữ em của quá khứ nữa, nên em cũng đừng giữ chị của hiện tại :)
    một lúc nào đó, biết đâu, mọi chuyện sẽ tốt lên, ta đủ bao dung mà chấp nhận những lỗ hổng quá khứ, lúc đó, chị và em có thể sẽ vui lại như xưa
    nhưng ngày đó, chắc còn xa...
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom