marucohamhoc
Tương tác
635

Tường nhà Bài viết Giới thiệu

  • Tôi nâng niu người, nhưng người ko như thế với tôi
    tôi sợ người tổn thương đê rồi người tổn thương tôi
    có lẽ người chưa bao giờ trải qua cảm giác sợ mất đi ai đó, sợ phải một mình như tôi nhỉ? :)
    sao tôi thấy cô độc quá
    sao tôi thấy đau lòng quá
    chỉ muốn bỏ đi
    uh, nếu hạnh phúc là thế này, thì thà ko có còn hơn, người ạ :)
    tôi ko cần phải được thương xót đâu mà :)
    tự mình hành hạ bản thân đã thấy đau xót
    mình bỏ mặc mình, rồi tự thấy thương mình, tự mình phải cố tìm lấy gì đó cứu lấy mình, lúc đó, cảm thấy cô độc biết bao
    kỉ niệm hôm nay, 1 đêm không ngủ, 3 bữa góp một ^^
    thật muốn nổi giận, muốn than thở với ai đó
    nhưng có lẽ, mình ko có tư cách để làm vậy với bất kỳ một ai
    mình chỉ là cái thùng rác của họ thôi :)
    sống để xem sắc mặt của ai đó, mình quá mệt mỏi để phải như thế này rồi
    chỉ muốn buông tay, cho trôi tuột hết tất cả
    những tháng ngày như bây giờ, chỉ nghĩ đén thôi cũng là một sự giày vò thần kinh quá lớn
    :)
    2h sáng, rảnh quá kết thúc 40 tập phim
    ghi cảm nghĩ chút chứ nhỉ :)
    "Tình yêu rất ích kỷ, không ai muốn buông tay"
    câu này ko phải từ phim, nhưng xem phim lại thấy đúng
    tất cả các nhân vật đều vì một thứ tình yêu ích kỉ mà gây ra bao sóng gió
    người thì vì tình yêu dành cho một cô gái mà từ bỏ lòng tự trọng, chống lại gia đình, làm đủ trò nhẫn tâm như Trì Thụy, yêu ích kỷ đến mờ mắt mờ tim như Hướng Thiên, yêu thầm lặng hi sinh như Trác Nhĩ, yêu một cách đầy đau khổ và hờn giận như Thúy Thúy, yêu cực đoan và chỉ muốn chiếm hữu nhữ Long Thiên Trạch hay cao cả nhất là tình yêu của Tri Hạ, cố chấp và không hề thay đổi :)
    và cả những tình yêu nhỏ khác nữa, ko có tình cảm hay mối quan hệ nào là ko rõ trong phim này
    quan hệ bà cháu, mẹ con, vợ chồng, chủ- tớ, tất cả đều có, và tất cả mọi nhân vật dù nhỏ cũng đều có đất diễn như nhau, kể cả người hầu ^^, đó là một điều thấy thích ở phim
    giớ phải nói đến vấn đề chính thôi :)
    ban đầu mình thích Hướng Thiên và Tri Hạ, thích vì 2 người là mối tình đầu của nhau, quả thực trong lòng rất hòa hợp
    nhiều người bảo sau này xem hết phim ghét Hướng Thiên cùng cực, bảo là Tri Hạ ko có mắt, nhưng mình ko nghĩ thế, mặc dù mình thừa nhận có nhiều lúc Hướng Thiên làm mình xem mà tức muốn chết( cả tên còn lại nữa -_- ) vì cái cách suy nghĩ quá cảm tính và cộc cằn, nhưng đến cuối cùng anh ta vẫn sẵn sàng từ bỏ thù hận, từ bỏ tất cả để được ở bên Tri Hạ sống đời bình an, suy cho cùng cũng vì yêu quá sâu sắc, nói giận, nói hận nhưng ko bao giờ có thể làm được, và Tri Hạ biết rất rõ điều đó, nên Hướng Thiên hầu như đều bị Tri Hạ thuyết phục. Mình thích cái tính ngông của Hướng Thiên, và mình cũng trách anh ta cảm tính, nhưng hầu hết, nếu ko bị bức bách và ép quá, thì anh ta cũng là một người sống có nghĩa khí, Thích nhất là cảnh Tri Hạ bỏ đi xuống núi nhưng quay lại thì thấy Hướng Thiên đang thổi lá, quay lại ôm Hướng Thiên ^^, hình như đó là khoảnh khắc hạnh phúc hiếm hoi mà mình thấy được trong phim
    còn Trì Thụy, xem phim vừa thấy hận, vừa thấy thương, vì quá ích kỉ trong tình yêu mà anh giày vò người yêu, giàu vò cả bản thân, nhiều lúc thấy anh còn ác hơn cả thú vật, nhưng may cuối cùng anh cũng thay đổi, anh cũng buông tay cô gái đó, cho dù anh yêu da diết, có lẽ với Trì Thụy, buông tay cũng là một sự giải thoát, bởi vì tình cảm của Tri Hạ với anh đến cuối chỉ là biết ơn thôi, Xem phim thấy rất ấn tượng ánh mắt của anh khi nhìn Tri Hạ, nhìn Du Du, cứ như là yêu thật ấy, ánh mắt vừa ấm áp, vừa đượm buồn, vừa nhẫn tâm, vừa không cam chịu, ánh mắt làm người ta thấy có lỗi. Nhưng số phận đã định, có lẽ anh chỉ là người đứng sau hạnh phúc của Tri Hạ thôi, và may thay, cuối phim anh cũng đã nhận ra có một người con gái một lòng chờ anh, chịu bao đau khổ, giày vò lương tâm mà vẫn khoogn thay lòng đổi dạ, Những điều đó anh đáng được nhận :). Tuy Trì Thụy làm nhiều chuyện tổn thương Tri Hạ, nhưng nhìn chỗ nào nơi mặt anh cũng chỉ thấy hiện lên chữ"người tốt" :) , Buồn cười nhất đoạn tặng cho đại Dung mặt dây chuyền hình bánh bao :))
    ko phân tích Tri Hạ vì thấy tính cách cô ấy trước sau bất nhất quá :)
    phim này ấn tượng với Đốc quân, rất anh minh và thông minh :)) , tiếc cho Tam Nương, đẹp mà khổ, tới chết mà cũng ko được đoàn tụ với em trai :(
    phim này được cái xem đánh nhau với bắn sùng hoài, mỗi tội thấy máu của người ta cứ nhiều mà như...tiết canh :)), ghê ghê :))
    đoạn cuối Trì Thụy làm đốc quân quá oai luôn, mà nếu anh cao hơn tí nữa chắc đẹp hơn nhiều á :v
    xem phim xong ko thấy ghét Hướng Thiên nhưng giờ thích Trì Thụy hơn một chút, một chút rồi :)
    giờ thì ko muốn viết ra nữa vì suy nghĩ đã nguội ^^
    chỉ muốn bày tỏ lòng biết ơn tới những người đã dìu dắt mình thôi :)
    à, có một điều muốn nói, đó là mình nghĩ mình đoán người phần lớn đều đúng, anh chồng chị Hương trông có vẻ là người hiền lành hiểu chuyện, rất tâm lý và chiều vợ :P
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    kể ra 2 sự trùng hợp gần đây nhất nhé :))
    -hôm qua mới tìm nghe nhạc Lệ Quyên, và rồi ngay hôm đó 1 con bạn trên FB cũng thay cái avatar Lệ Quyên luôn, dù bình thường cả đời chả thấy nó để ảnh mấy cái nhưu thế bao giờ O_O
    -hôm qua hứng lên tải Vùng đất linh hồn về xem, y như rằng hôm nay gặp ngay chóc pic này :v
    có cần phải trùng hợp đúng dịp như vậy ko? :))
    https://www.facebook.com/YeuHoatHinh/photos/pcb.804312799638876/804312689638887/?type=1&theater
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    đùa chứ có quen mấy ng, kì này đi thi Olimpic toán, tổ chức ngay ở trường mình, nghe ng ta nói mà cứ tưởng thi gì ở đâu đâu, chả quan tâm, tới khi nay nghe nói bế mạc gì gì rồi mới biết :v
    thôi kệ con nhà người ta =)))
    tự bảo là mặc kệ họ, mình cứ sống đời mình, ko việc gì phải xoắn, chỉ chạy khi cần :))
    giờ nước ngập đến cổ rồi, vẫn đang bơi :))
    cầu trời cho cuối tháng này về nhà bình an -_-
    It's not comfortable, you know :)
    You seem very good now, you don't care about other's feeling
    I'm not sure that I can bear it anymore
    Do you ever feel sorry for me?
    Or just pick anything I gave and spend on your selfish hobbies? Do they please you? :)
    Sometime like this, I just want to laugh at you, and your ideal life you think you're living now :))
    So stupid :)
    You will fall down, I hope so
    You deserved to be like that ;)
    vừa coi-lại-một-cách-hoàn-chỉnh phim hoạt hình Spirit Away, hay còn gọi là vùng đất linh hồn ^^
    cái này được coi từ hòi bé rồi, ko còn nhớ là năm mấy tuổi, cũng ko nhớ nội dung và diễn biến, đoạn đầu chỉ nhớ láng máng nhưng rất ám ảnh
    cứ mỗi khi nghĩ đến phim là nhớ tới cái cảnh Chihiro quay về tìm cha mẹ thì thấy cha mẹ đã biến thành con lợn và vùng đất hoang vu đầy rẫy nhưng linh hồn, chỉ có cô bé là lạc loài cô độc
    có lẽ đó là điều mà mình sợ nhất khi chỉ là một đứa bé, nay coi lại thấy đỡ hơn, nhưng vẫn ko hết rùng mình, cảm giác lạnh lẽo mà u ám sao ấy, và cũng ko biết bao lần tự hỏi, nếu ở trong hoàn cảnh đó, thì có can đảm được như cô bé ấy ko :(
    phim hoạt hình thôi mà thấy rất giàu ý nghĩa nhân văn
    tìm đọc lại mấy bài post về phim này mà ko thấy, thì thôi, coi để nhớ vậy :), ý nghĩa thì ai xem cũng nhận ra rồi
    riêng mình ấn tượng nhất với mấy đoạn này:
    -đoạn Haku giúp đỡ Chihiro ở đầu, đoạn 2 người cùng đi tới chuồng lợn, Haku ngồi bên thấy Chihiro khóc, đoạn đó thấy thực sự ấm lòng, giả sử nếu vào hoàn cảnh đó, gặp được một người lạ giúp đỡ mình nhiệt tình như thế, chắc mình cảm động phát khóc luôn, lúc đó cần một chỗ dựa để tin tưởng lắm chứ :), như là người sắp chết đuối và mất phương hướng bắt được một cái phao vậy
    -đoạn bà Yababa chơi với con, bà ấy ác mà thương con ghê :) , cưng nựng hết mực, không dám cho con ra ngoài dù chỉ một chút, lạc mất con là phát điên lên luôn, đúng là hình ảnh những người mẹ điển hình, mẹ sống vì con, tất cả đều dành cho con hết, thằng bé cũng dễ thương nữa ^^
    đoạn cuối cùng mừng vì Haku quay lại làm người, cũng bấn loạn khi nghe các nhân vật nói đến tình yêu
    nhưng Haku với Chihiro, có lẽ mình sẽ giữ cái suy nghĩ ban đầu, đó ko phải là tình yêu đơn thuần là nam nữ
    thứ tình cảm đó đơn giản hơn nhiều, thuần khiết hơn nhiều
    là một sự giúp đỡ, một bàn tay chìa ra đúng lúc
    là một sự an ủi lúc bản thân yếu lòng và suy sụp nhất
    là một niềm tin nhỏ nhoi nhưng mạnh mẽ và bền vững hơn bất cứ thứ gì khi mọi sự thật đều dường như chống lại niềm tin đó
    là những kí ức của tuôi thơ bất chợt ùa về
    cũng là một quá khứ mà ta phải chấp nhận quay lưng để nó lùi xa, để biết ta là của hiện tại
    tình cảm của Haku với Chihiro, hay của Chihiro với Haku là những tình cảm tuyệt vời từ những tâm hồn cũng chung cảnh ngộ, lạc lối giữa những mảnh linh hồn, sự gặp gỡ của niềm tin và sự thất vọng
    trước đây là một đứa trẻ, ko nghĩ đó là tình yêu, bây giờ cũng sẽ như thế
    mặc dù có thể là tình yêu thì sẽ hay hơn, maybe ^^
    hãy để nó là một tình cảm ko thể gọi tên, cao cả, sâu sắc, nhưng ko thể gọi tên, đủ để khắc cốt ghi tâm cả đời mà không bao giờ có thể có lại nữa
    sẽ nghĩ là như thế :)
    một cuộc gặp gỡ kì lạ...
    neverforgettruename.jpg
    Có phải có sự gì đổi thay mà mình không biết hay không?
    Có phải vậy không?
    sao mà thấy bất định quá vậy, mơ hồ quá vậy :(
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    Nhóc hãy cho chị biết là nhóc sẽ ở lại đi, bảo với chị là nhóc sẽ ko đi đi
    chị ko muốn ngày mai phải nghe những điều đó, dù chị biết đó có thể là sự thật, chị sợ chị ko chịu nổi
    có thể đó ko phải là sự lựa chọn của nhóc, ừ, lũ trẻ như chị và nhóc nào có thể làm gì ngoài sự sắp đặt của người lớn
    nhưng nhóc hãy cười và bảo nhóc sẽ ở lại đi, ở lại với chị đi
    lên ngủ rồi lại nghĩ lung tung
    nghĩ đâu đâu rồi lại đột nhiên thấy nhớ ngày xưa
    ngày xưa ở nhà mình cũng là một đứa mơ mộng như bao đứa con gái khác bằng tuổi
    nhưng cũng ko nói ra nhiều, bởi vì biết người nhà ai cũng bận, vả lại cũng ko mặn mà gì mấy chuyện quan tâm xem những sự yêu thích của một đứa con gái mới lớn
    thế mà mẹ lại biết
    những tưởng là mẹ ko biết cơ :)
    hình như hồi học cấp 1, bộ ảnh đập đầu tiên là do năn nỉ mẹ mà mua được, đụng bố mình thì sẽ never luôn
    hồi lên cấp 2, ỉ ôi với mẹ là muốn mua mấy cái ảnh sticker ấy, thế mà trưa hôm sau mẹ đi chợ về mua cho mình thật, cho dù hình như cái hồi đó mốt chơi sticker hết từ đời tám hoánh, cơ mà hứng lên nên thích, vậy mà mẹ cũng mua cho
    dán cũng nhiều nhưng hầu hết mấy cái đẹp toàn để lại ngắm, cuối cùng nó bị bong hết cả mà ko biết, ngồi tiếc đứt ruột
    cái tật hay để dành của ngon hại mình ko biết bao nhiêu lần, đến giờ vẫn thế :(
    thế nên mới nói, muốn viết gì thì chạy ra viết luôn, chẳng để nữa
    cấp 3 cả phòng leng keng toàn tiếng chuông gió, đó là đồ mẹ mua ở chợ về cho. chưng ở cửa sổ toàn nắng với gió, mấy năm liền tới mức cái chuông phai hết màu luôn
    còn nhớ có hồi mẹ hỏi nhỏ: " M có thích gấu bông không? Có thích ko thì mẹ mua cho? Bữa trước M thấy có nhiều gấu to đẹp lắm."
    hình như mình ko để ý, có lẽ là vô tâm, nhưng ko hề biết là mẹ biết mình thích gì, cũng ko hề biết là luôn có mẹ ở đó, để biết con gái mẹ cần những gì
    bởi vì cứ nghĩ là ko cần thiết, cứ nghĩ là sẽ chẳng quan trọng lắm đâu, sẽ chẳng cần vòi vĩnh, mơ mộng gì cả, cũng chẳng mong ai hiểu
    ko nhận ra là mình vẫn luôn có mẹ là "đồng minh", trong suốt những ngày còn là một đứa ham chơi lắm điều ước muốn, thậm chí còn biết hơn cả những điều mình ước, rồi một lúc nào đó làm điều đó cho mình, một cchs tự nhiên, bình thường như những việc hằng ngày vậy
    ờ, mà có lẽ, đối với người khác là việc bình thường, đối với mẹ là thế, mà đối với mình có lẽ có gì đó hơn thế
    vì những lúc như vậy, cảm giác như mẹ đã cùng ở trong một thế giới với mình, một thế giới đầy màu sắc hỗn độn của mình vậy :)
    Không ngủ ngon được nên giờ đau đầu thì phải
    cứ thấy nặng đầu sao ấy :(
    giống như là thấy một phần của mình ngày xưa ở đó
    rất hồn nhiên, rất vô tư
    có thể bây giờ vẫn không khác là bao, người đời nghĩ thế
    nhưng đã bớt tin nhiều, bớt mơ mộng
    và bắt đầu thấy ghét những điều gì đó, ghét thậm tệ
    đôi khi ban ngày cười nói vui tươi, ban đêm hay những khi ngồi một mình lại mở toàn những nhạc Bích Phương, Phạm Hồng Phước, nghe cho bõ những điều chưa dám ngỏ...
    chẳng phải là một cô bé mãi chỉ biết yêu, mãi chỉ biết cười nữa, cũng biết giấu những nỗi tủi thân cực độ cho riêng mình
    bởi vì đến cuối cùng sau bao lần thì cũng chỉ có bản thân mình với mình thôi :)
    thân thiết bao nhiêu cũng chẳng ai đủ thời gian mà lo cho mình được, mà cũng cảm thấy ko muốn đòi hỏi nữa :)
    mệt quá, buồn ngủ díu mắt nên tắt hết đèn, chợp mắt một lát
    thời tiết hôm nay thì đẹp, ko oi bức, ko nắng to, nhưng cảm giác là nó sắp mưa hay bão, hay gì đó chẳng tốt hơn bao nhiêu
    cứ tưởng là sẽ ngủ một giấc bình thường, thế mà ko hiểu sao cả trưa lẫn chiều, đều ngủ đến mức mụ mị cả người, mơ những điều chẳng tốt đẹp gì
    một lần trưa mơ như đang chạy trốn
    một lần tối mơ như đang chờ đợi
    chờ đợi rồi thấy chính mình ngủ quên cả trong mơ, ngủ rồi nghĩ mình bị bỏ rơi, ngủ rồi thấy những mối quan hệ mình có quá rời rạc để tin
    bên tai cứ văng vẳng bài hát này
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    chỉ muốn nổi giận :)
    I think I get enough from you :))
    tối qua sau bao lần đắn đo lựa chọn đã tải That winter the wind blows, tối tìm lại Trà sữa đọc đúng ngay cuốn có hình bìa là 2 dv của phim
    thế có gọi là trùng hợp ko?
    hồi trước có một thời gian gặp nhiều nhé, giờ mấy"dấu hiệu" đó lại trở lại sao? :)
    "Tình yêu thì không có sai hoặc đúng...chỉ cần trái tim rung động"
    ngày này 2 năm trước, t cầu trời cho chuyện chúng m sẽ suôn sẻ
    rồi hôm nay, 2 năm trôi qua, m bảo t là mọi chuyện đã như vậy rồi
    rồi m và t ngồi cả chiều để nói về mọi thứ
    t chẳng biết chuyện này sẽ kéo dài trong bao lâu
    nhưng t ko ngờ là cũng có những lúc m phải ép bản thân vui vẻ vì bọn t
    t ko trách m vì mọi chuyện, đơn giản vì m là bạn t, t chỉ thấy thương
    mà nếu có mong muốn cho chúng m, t chỉ mong những điều t được nghe chiều nay là một lời nói dối
    m có muốn vậy ko? :)
    cuộc đời đã ít điều để phiền muộn lắm hay sao mà phải giày vò nhau như vậy chứ :)
    mẹ gọi
    mẹ trách mình không nhớ sinh nhật mẹ
    mình không nhớ là hôm đó mình có nhớ không nữa, mình chỉ nhớ hôm đó mình giận mẹ vì mẹ toàn bận những lúc nghe mình gọi
    chỉ nhớ như thế
    chỉ sợ mẹ mang nhiều mỏi mệt, chỉ muốn tỏ ra gay gắt
    giờ con lại chỉ muốn bảo với mẹ con muốn quay về
    con chỉ muốn bảo với mẹ con mệt rồi, con không giỏi giả vờ, con cũng chẳng muốn phải nhịn đủ điều để sống
    bởi vì có làm thế, con cũng chẳng tha thứ cho sự ngu ngốc nhu nhược của mình
    con muốn là chỗ dựa cho mẹ, mẹ à
    sắp tới chắc sắp có thiệp hồng của chị T rồi, mẹ có đang rất vui không? bên ngoại nhà mình có đang rất vui không?
    con thấy thương cho mình quá, con chẳng biết bao giờ con mới gánh được chính bản thân mình, để rồi mong gánh cho mẹ đây? :)
    Bị khủng hoảng tinh thần nặng nề, ko ngóc lên được
    ko thể sống cảnh này được
    muốn khóc lắm rồi :((
    mình ko muốn sống để nhìn mặt những kẻ đạo đức giả đó, ko muốn sống để phải tự dối bản thân, thực sự... :(
    Anh rồi sẽ hạnh phúc thôi :), anh xứng đáng mà
    em có cố trách anh bao nhiêu cũng ko được, vì tình cảm chẳng thể ép buộc được, trái tim cũng vậy
    thế nên mới có chuyện em cố giữ hình ảnh của anh, còn ánh mắt anh lại đang nhìn một ai đó khác, giữa chúng ta lại chẳng có gì
    cảm giác như chỉ là những cuộc trò chuyện không đầu đuôi mà em vẽ ra, và em luôn là người mở đầu, là người đặt câu hỏi, đôi khi nhận được câu trả lời từ anh, đôi khi là không
    thế mà em cứ muốn được nói như vậy mãi đấy :)
    nhưng em chẳng thể giữ anh làm của riêng em, anh không thuộc về em
    vậy nên nếu muốn chấm dứt những cuộc đối thoại này, anh chỉ cần cho em một lý do, một cách chân thành, rồi nói lời tạm biệt
    chỉ cần thế thôi, chẳng cần nhiều, rồi có lẽ sẽ khó chấp nhận, nhưng em sẽ chúc phúc cho anh mà
    chỉ là, cảm giác mất đi một chỗ dựa đầy tin cậy bao lâu nay, có chút trống rỗng mà thôi :)
    marucohamhoc
    marucohamhoc
    Người mà em mong gần bên chăm sóc em suốt đời, giống anh nhưng không phải là anh :)
    Ai đó bảo"Có khi là ngộ nhận"
    ai đó ko biết mình đã từng tự nói với bản thân không biết bao nhiêu lần
    và cũng bấy nhiêu lần ép mình từ bỏ
    nhưng giờ thì chắc không cần
    có lẽ nên hài lòng
    có lẽ không nên đi tìm Nghĩa bóng, có lẽ chỉ nên yên lòng với Nghĩa đen :)
  • Đang tải…
  • Đang tải…
Quay lại
Top Bottom