Hôm nay nó không được bình thường
rõ ràng nó không bình thường, nếu không muốn nói là nó hình như đang sắp phát điên
nó thấy những việc chẳng hay ho gì mấy, là khởi đầu cho một ngày của nó
nó tức giận tìm cách đổ lỗi lên ai đó/một thứ gì đó, nó nghĩ có lẽ làm thế nó sẽ thấy tốt hơn, nhưng rồi nó nhận ra, nó làm thế là quá độc ác, chỉ cần một lý do cho chính mình mà nó lại gán tội cho người khác, làm thế rồi nó cũng chẳng được gì, ngoài việc lương tâm cắn rứt, nó đâu có quen làm thế
thế rồi nó cứ đi, nó tặc lưỡi đi, hình như nó không để ý, hình như lúc chạy xe suýt nữa nó bị công an tuýt vì đi xe trái đường, dù sao thì nó cũng kệ, nó cũng đâu nghĩ được nhiều thế nữa
ngồi chờ bạn, nó thấy có một ông cụ đi bán vé số. Nó chợt lóe lên một ý khôi hài, hay là mua vé số, ha, sự thật thì nó chả mua, chỉ là nghĩ thế, trước nay nó chưa bao giờ nghĩ sẽ có ý định mua vé số chứ đừng nói mua thật, chỉ là bỗng dưng nó nghĩ biết đâu mình trúng thì sao
, nó muốn rước may mắn về cho mình, mua vé may rủi mà
. Nó luốn nghĩ nó có nhiều thứ không giống như mọi người, nó cái gì cũng kém, nó ngốc nghếch, hay làm sai viecj, hay gặp chuyện đổ vỡ, nó thấy chẳng bao giờ suôn sẻ như người ta. Nếu nó giờ đây muốn mua một chút may rủi, liệu có được không?
Nó thấy cụ bà đi ra từ trong ngõ, dừng lại nơi lề đường cạnh nơi nó đang đứng, thấy cụ nhìn sang lề đường bên đối diện, lẩm bẩm gì đó rồi lại cười mà đi tiếp, nó hướng mắt nhìn theo thì thấy một cụ bà khác, ăn mặc cũng tương tự, đang đi trên vỉa hè. Nó cứ tưởng 2 cụ hẹn nhau đi chợ hay gì đó, tính bỏ xe đó chạy ra đỡ, hóa ra không phải, có lẽ 2 cụ đó ko liên quan hay là không đi với nhau, do nó tưởng thế thôi. Cũng chẳng biết cụ bà thứ nhất cười gì, nhưng nó ngờ ngợ, có phải vì cụ ấy đang nhìn cụ bà thứ hai rooif cười không vậy?
Mọi việc xong xuôi, nó lại lừ lừ dong xe về thẳng nhà. Bạn nó gọi điện, bảo sao đi mãi chưa tới, nó cười bảo tao đi về luôn rồi. Nó thấy bạn nó hình như đang lo, nó thấy tim mình có chút gì đó như được an ủi. Ừ, nó đâu có tủi thân đâu, nó chỉ đang tìm cách trốn ngày của nó thôi mà, sẽ chẳng ảnh hưởng gì đến ai khác. Nó cần tìm một nơi để gặm nhấm những sự tự kỉ của riêng mình, và nó chọn về nhà...
Thế rồi nó đi chợ, vừa có ý mong vừa có ý né tránh muốn ai ở chợ nhận ra nó, một con bé lâu ngày, dễ có hơn nửa năm không mò tới chợ. Nó chờ đợi, nó mong xem ngày hôm nay sẽ có gì khác, sẽ có gì khá hơn cái sự "mất" mà nó đang phải ôm, rồi nó chợt thấy hình như là có, hình như hôm nay mớ nấm nó mua đã rẻ hơn rất nhiều. À, hôm nay nó cũng thấy một vài điều lạ lùng. Nó thấy ở chỗ nộp học phí, nó làm thủ tục có vẻ nhanh hơn mấy lần trước, nó còn thấy người giữ cửa cẩn thận lấy bìa cứng che lên yên xe từng người cho chúng nó ra về đỡ bị"nóng mông". Nó thấy, rồi nó thấy trong lòng một chút an nhiên len lỏi.
Nó tự nhủ, à không, nó ước nó có thể dễ dàng buông bỏ nỗi buồn lo của nó, như ai đó, cầm lên được thì cũng thả xuống được, nó nghĩ nếu nó có thể làm thế, nó sẽ sống tốt và bớt giày vò bản thân mình lẫn người khác biết bao nhiêu. Quãng đường hôm nay không dài như nó nghĩ, chỉ là không quá ngắn để nó đi thật chậm và suy nghĩ, đi thật chậm và cũng thật lặng lẽ một mình.
Một điều gì đó không tốt nhận được do bất cẩn và lười biếng thì không phải là do may mắn không có, hay là do xui xẻo. Thế nên có lẽ nếu mà nó mua tấm vé đó, thì cuối cùng nó vẫn vậy thôi, "xui xẻo" đúng nghĩa ^^. Thế là thôi, nó chấp nhận tự an ủi mình, nó chấp nhận, cố bảo não mình rằng những việc này chỉ là một việc không to tát lắm, không nên để tâm quá nhiều. Nó băng qua nắng để tìm đến nơi bóng râm, cho nó một ngày như vậy