Ngày ta còn nhỏ là người nắm tay dẫn đi qua từng con phố nhỏ, dạy ta từng điều vụn vặt. Khi thiếu thời, ta nhìn người đứng trong biển máu tanh; dấu diếm giọt lệ đầu mi.
"Sao huynh không giết muội?"
Thanh âm trong trẻo như tiếng phong linh, đôi mắt to tròn vẫn nhìn thẳng vào hắn như vốn dĩ vậy.
Cha, mẹ, tỷ, đệ, gia nhân, đều không còn nữa.
Một đứa trẻ mười lăm tuổi đã chẳng còn gì nữa rồi.
"Muội cũng không muốn sống."
Viễn cảnh tương lai không dám đối mặt, hiện thực quá đau thương.
Một giọt nước mắt cũng không rơi. Vẻ thanh khiết vẫn đó, nhưng nét ngây thơ nơi đáy mắt không hay đã vỡ vụn tự bao giờ.
Hai mươi năm cô độc, hai mươi năm lưu lạc đầu đường xó chợ. Hai mươi năm gặp lại, vẫn yêu người ấy đến thế.
"Muội vẫn sống. Ngày đó từng nói không muốn sống nữa."
Sống để yêu huynh.
Thanh xuân của ta đều đã đi qua rồi. Thiếu thời dành cho huynh, thanh xuân để hận huynh, cũng nhớ huynh.
Hắn để nàng chờ hơn ba mươi năm rồi mới đành nói.
"Ta không thể muội chết được."
"Huynh yêu muội không?"
"Ta không thể giết muội."
Âm thanh của nàng như tiếng chuông bạc, ngân vang.
Ái hận là thứ không thể phân đo. Ngươi hận một người sẽ có lý do, nhưng yêu một người lại không có. Hận một người có bắt đầu cũng có kết thúc, nhưng yêu một người đã chẳng rõ bắt đầu càng chẳng có cách hay kết thúc.
Nàng ngồi ngắm gió đông, ngắm núi tuyết hùng vĩ vạn năm giống như chẳng đổi. Bờ vai gầy nhỏ nhưng chưa từng yếu ớt, đôi mắt không hề phản chiếu một nét đau thương.
Hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, chậm đặt một nụ hôn lên cánh môi mềm.
Sau hôm ấy, hai người từ biệt, mỗi người lại một hướng đi. Bảy ngày tương phùng cũng như bữa tiệc vốn co hồi lụi tắt. Chỉ là bữa tiệc này cũng thực tầm thường, không hoa mỹ, chẳng ồn ào. Yêu, rồi không thể yêu. Năm đó ở giữa đám hoang tàn nhìn bóng lưng người ấy bỏ đi, nay gặp lại, bản thân lại là người mỉm cười nói tạm biệt rồi rời đi trước. Ba mươi năm đổi bằng một nụ hôn, nàng nhếch môi nghĩ cũng được đấy chứ. Nàng không hay biết ánh mắt người ấy nhìn mình đến lúc nào, hay có lẽ khi nàng quay đầu rồi người ấy cũng quay lưng, nàng cũng không quan tâm.
Nhân gian này như một guồng chỉ, giao nhau rồi lại chia tách, gặp gỡ rồi chia xa. Có gì phải buồn, rồi lại về bên nhà mình nấu nước uống trà ngắm phong cảnh, một đời này có mấy ai tiêu sái được như ta đây?
Từng bước từng bước không quay đầu.
Không phải tình yêu quá lớn để buông bỏ hận thù, vốn dĩ nàng chưa từng hận. Không phải tình yêu nhỏ bé đến nỗi hắn không yêu nàng cũng được, mà là qua từng ấy năm tình yêu đã không còn là thứ tình cảm cần tới đối phương, cần đối phương quan tâm, trân trọng hay biết tới. Không phải hai mươi năm khổ sở không đau đớn, mà vốn việc phải yêu người ấy đã là nỗi đau sẽ rách cả lồng ngực này rồi. Cũng không phải nàng vô tâm, chỉ là tự mình trưởng thành thấu từng nỗi khổ ở nhân gian này, bao nhiêu ái hận tình thù, bao nhiêu bất đăc dĩ, bao nhiêu điều bất khả kháng đều quy tụ vào đời người. Không phải cứ đau đớn là sẽ hận thù, không phải cứ yêu thì phải sống chết ở bên. Nàng còn chưa phải kẻ bất hạnh nhất nhân gian vậy có gì mà khổ sở? Nhưng cũng vì không thể tha thứ, thế nên xin từ biệt.
Sau lần này không còn gặp lại.
Một trận gió thổi qua cuốn hoa rơi bay xào xạc, rơi lại bên thềm. Mảnh mai yếu ớt, vì thế nên người đời mới ví nữ nhân với hoa. Nhưng có đóa hoa nở rộ được người ta yêu thương, có cánh hoa lặng im nặm bên góc thềm chẳng người hay biết. Nhân gian tĩnh lặng trôi, mỗi người một đời, một người một câu chuyện. Cũng không phải hoa nở vì người, nếu có người hoa thêm vui, nhưng không có ai hoa cũng vẫn đẹp như thế.
Vẫn thong thả sống một đời của mình, tự do thanh nhã đơn giản có mấy người có được đây?
[Hàm Mạc]
"Sao huynh không giết muội?"
Thanh âm trong trẻo như tiếng phong linh, đôi mắt to tròn vẫn nhìn thẳng vào hắn như vốn dĩ vậy.
Cha, mẹ, tỷ, đệ, gia nhân, đều không còn nữa.
Một đứa trẻ mười lăm tuổi đã chẳng còn gì nữa rồi.
"Muội cũng không muốn sống."
Viễn cảnh tương lai không dám đối mặt, hiện thực quá đau thương.
Một giọt nước mắt cũng không rơi. Vẻ thanh khiết vẫn đó, nhưng nét ngây thơ nơi đáy mắt không hay đã vỡ vụn tự bao giờ.
Hai mươi năm cô độc, hai mươi năm lưu lạc đầu đường xó chợ. Hai mươi năm gặp lại, vẫn yêu người ấy đến thế.
"Muội vẫn sống. Ngày đó từng nói không muốn sống nữa."
Sống để yêu huynh.
Thanh xuân của ta đều đã đi qua rồi. Thiếu thời dành cho huynh, thanh xuân để hận huynh, cũng nhớ huynh.
Hắn để nàng chờ hơn ba mươi năm rồi mới đành nói.
"Ta không thể muội chết được."
"Huynh yêu muội không?"
"Ta không thể giết muội."
Âm thanh của nàng như tiếng chuông bạc, ngân vang.
Ái hận là thứ không thể phân đo. Ngươi hận một người sẽ có lý do, nhưng yêu một người lại không có. Hận một người có bắt đầu cũng có kết thúc, nhưng yêu một người đã chẳng rõ bắt đầu càng chẳng có cách hay kết thúc.
Nàng ngồi ngắm gió đông, ngắm núi tuyết hùng vĩ vạn năm giống như chẳng đổi. Bờ vai gầy nhỏ nhưng chưa từng yếu ớt, đôi mắt không hề phản chiếu một nét đau thương.
Hắn nghiêng đầu sang bên cạnh, chậm đặt một nụ hôn lên cánh môi mềm.
Sau hôm ấy, hai người từ biệt, mỗi người lại một hướng đi. Bảy ngày tương phùng cũng như bữa tiệc vốn co hồi lụi tắt. Chỉ là bữa tiệc này cũng thực tầm thường, không hoa mỹ, chẳng ồn ào. Yêu, rồi không thể yêu. Năm đó ở giữa đám hoang tàn nhìn bóng lưng người ấy bỏ đi, nay gặp lại, bản thân lại là người mỉm cười nói tạm biệt rồi rời đi trước. Ba mươi năm đổi bằng một nụ hôn, nàng nhếch môi nghĩ cũng được đấy chứ. Nàng không hay biết ánh mắt người ấy nhìn mình đến lúc nào, hay có lẽ khi nàng quay đầu rồi người ấy cũng quay lưng, nàng cũng không quan tâm.
Nhân gian này như một guồng chỉ, giao nhau rồi lại chia tách, gặp gỡ rồi chia xa. Có gì phải buồn, rồi lại về bên nhà mình nấu nước uống trà ngắm phong cảnh, một đời này có mấy ai tiêu sái được như ta đây?
Từng bước từng bước không quay đầu.
Không phải tình yêu quá lớn để buông bỏ hận thù, vốn dĩ nàng chưa từng hận. Không phải tình yêu nhỏ bé đến nỗi hắn không yêu nàng cũng được, mà là qua từng ấy năm tình yêu đã không còn là thứ tình cảm cần tới đối phương, cần đối phương quan tâm, trân trọng hay biết tới. Không phải hai mươi năm khổ sở không đau đớn, mà vốn việc phải yêu người ấy đã là nỗi đau sẽ rách cả lồng ngực này rồi. Cũng không phải nàng vô tâm, chỉ là tự mình trưởng thành thấu từng nỗi khổ ở nhân gian này, bao nhiêu ái hận tình thù, bao nhiêu bất đăc dĩ, bao nhiêu điều bất khả kháng đều quy tụ vào đời người. Không phải cứ đau đớn là sẽ hận thù, không phải cứ yêu thì phải sống chết ở bên. Nàng còn chưa phải kẻ bất hạnh nhất nhân gian vậy có gì mà khổ sở? Nhưng cũng vì không thể tha thứ, thế nên xin từ biệt.
Sau lần này không còn gặp lại.
Một trận gió thổi qua cuốn hoa rơi bay xào xạc, rơi lại bên thềm. Mảnh mai yếu ớt, vì thế nên người đời mới ví nữ nhân với hoa. Nhưng có đóa hoa nở rộ được người ta yêu thương, có cánh hoa lặng im nặm bên góc thềm chẳng người hay biết. Nhân gian tĩnh lặng trôi, mỗi người một đời, một người một câu chuyện. Cũng không phải hoa nở vì người, nếu có người hoa thêm vui, nhưng không có ai hoa cũng vẫn đẹp như thế.
Vẫn thong thả sống một đời của mình, tự do thanh nhã đơn giản có mấy người có được đây?
[Hàm Mạc]