Chap 2. Lớp 12A
6.30 a.m
Mặt trời ló rạng đông. Ngôi trường Teitan hiện lên sừng sững, uy nghi dưới hương nắng mới hòa quyện với vị lạnh còn đọng lại của sương sớm.
Buổi học đầu tiên sau khi dám cả gan thách đấu với hội trưởng Kuroba Kaito, Ran hiên ngang bước đến trường. Mọi ánh mắt đổ dồn và cô từ ngoài cổng vào đến tận trong sân. Trong não cô hiện lên một dấu hỏi to đùng:
“Tại sao mọi người lại nhìn mình với ánh mắt đó?”
Ai cũng biết lí do riêng mỗi một người không biết. Cả cái trường đã quá quen thuộc với hình tượng “thánh” Ran: siêu cấp ngủ, siêu cấp đi học muộn; chính vì thế họ không thể tin vào những gì mình đang thấy. Bình thường chỉ cách tiếng trống đúng 1 giây, mọi người sẽ thấy một cái bóng đen lao vào lớp 12A, vâng, đó cũng chính là Mori Ran. Ban đầu thì thấy lạ lạ, sau này cũng trở thành quen, bỗng dưng cô nàng thay đổi thế này làm cho mọi người hơi… à… không phải hơi mà là cực kì shock. Tạm dẹp qua cái chuyện kinh thiên động địa đó qua một bên, nàng lớp trưởng tràn đầy tự tin mở cửa bước vào lớp. Xin lưu ý là khuôn mặt nàng ấy lúc này vô cùng niềm nở, vui vẻ, trong tư thế sẵn sàng “chào buổi sáng mọi người”.
Nhưng hỡi ôi…
Cạch.
Ào.
Sau khi “dòng thác mát lành” từ trên trời rơi xuống, bộ dạng Ran thảm hại đến nỗi không thể thảm hại hơn. Ướt từ tóc đến tai, từ mắt đến mũi, từ tay đến chân, từ áo đến quần, tóm lại là ướt từ đầu đến cuối. Cái xô nhựa lăn trùng trục trên sàn rồi dừng lại dưới bàn chân của một tên con trai nào đó. Xung quanh nơi Ran đứng, nước đổ lênh láng. Ran há hốc miệng và một lũ đang trợn tròn mắt nhìn cô.
1
…
2
…
3
…
- Ha ha ha ha ha
Một tràng cười liên hoàn vang lên với chưởng lực cực mạnh tấn công thẳng vào Ran. Bỗng dưng cô cảm thấy mình đang thu nhỏ dần, bé tí như một con kiến đứng dưới bầy gà. Cô cố nuốt cái cục gì đang chặn ở cổ họng mình, uất ức trong lòng mà gào lên:
- Cái quái gì vây?
Tiếng cười vẫn không có dấu hiệu giảm. Mà kẻ cười to nhất chính là tên con trai đứng giữa một đám bậu xậu xung quanh. Đúng là nhẫn tâm ah~ thật không coi ai ra gì hết. Chậc chậc, bó tay, hết thuốc chữa. Tại sao? Tại sao? Tại sao ông trời nỡ lòng nào kéo tụt tinh thần đang ở trên tít chín tầng mây xuống mười tám tầng địa ngục thế này. Khoác quần áo ướt lên người quả thực cực kì khó chịu, lại thêm cái thái độ coi trời bằng vung kia làm cho Ran như điên lên, mặt mũi tối sầm lại.
Một nữ sinh với mái tóc nâu cắt ngắn ngang vai, khuôn mặt nhanh nhẹn vội chạy đến bên Ran. Đó là Suzuki Sonoko, người bạn thân nhất của cô ở trường. Vẻ mặt Ran hiện tại khiến Sonoko không khỏi rùng mình, cô hỏi mà giọng lạc đi trông thấy:
- Ran, cậu không sao chứ?
Ran không trả lời câu hỏi mà chỉ gật đầu một cái. Đôi chân ướt nhẹp bước dần về phía trước, Sonoko định ngăn cản nhưng Ran lại giơ tay ra hiệu, cô đành đứng nhìn bạn mình đang tiến về hang cọp. Ừm… Chính xác là hang cọp theo đúng nghĩa của cọp:
Thứ nhất, tên con trai này là đại ca của lớp, một học sinh cá biệt chuyên đi gây chuyện thị phi.
Thứ hai, hắn cực kì khỏe. Cao tận 1m85 kia mà >o<~. Ăn đứt cô là cái chắc.
Tuy thế hắn cũng không phải dạng hữu dũng vô mưu:
Thứ ba, hắn học cực kì giỏi Ô_Ô… nhưng muôn đời muôn thuở vẫn xếp sau Ran một bậc (

).
Thứ tư, khả năng lừa đảo level max. Bất kì kẻ nào dám bép xép chuyện của hắn ra ngoài phạm vi lớp học thì coi như… đứt ~. Ôi… nghĩ gì vậy, hắn không phải là sát thủ đâu, chỉ là vài chiêu trò hành hạ nhỏ của hắn thôi. Ví dụ như lúc này chẳng hạn.(~_~).
…
Ran cứ thế mà tiến đến trước mặt hắn. Hắn cũng lấy lại bình tĩnh mà đứng đối diện với cô. Dân tình xung quanh bỗng nháo nhào:
“- Chiến tranh thế giới thứ ba sắp nổ ra mau chạy loạn bà con ơi.”
Có thể nói Ran và tên đó như là nữ hoàng bù nhìn với độc tài. Hắn thao túng quyền lực từ A đến Z, muôn dân trăm họ lớp 12A cúi đầu trước hắn và… ngẩng cao đầu trước Ran. Bây giờ chính là lúc Ran lấy hết dũng cảm nắm lấy quyền lực của mình. Xung quanh bỗng im lặng như tờ. Im đến nỗi người ta có thể nghe thấy tiếng giày đang lẹp bẹp trên mặt nước. Mặt đối mặt, mắt đối mắt, cô đứng trong tư thế của nữ anh hùng >o<~, hất cằm về phía hắn, thanh âm đanh thép uy lực chưa từng có:
- Giải thích đi, chuyện gì?
Kẻ nào đó vẫn giở giọng ngang ngược:
- Chỉ là một xô nước. Đùa chút cho vui thôi.
- Đùa? Hay là cậu dùng nó để trả thù?
- Cả hai.
- Tôi mạo phạm gì đến cậu sao?
- Không.
- Thế sao lại đặt bẫy tôi?
Hắn nhún vai, nhếch mép cười:
- Tình cờ. Ai bảo hôm nay trời trở gió, có ai đó cũng trở gió theo?
Ran tuy căm phẫn vì ý xỏ xiên của hắn nhưng không vì thế mà kích động làm liều, cô vẫn thản nhiên cao giọng:
- Ngày nào cũng vậy?
- Ừ.
- Là do trò đùa của cậu?
- Ừ.
- Đây là lí do một số người luôn đi muộn sao?
- Ừ.
Bốp!
Đó là tiếng cuối cùng trong chuỗi điệp khúc “ừ” mà bàn dân thiên hạ có thể nghe thấy. Năm dấu ngón tay in đỏ trên má của tên con trai mới hồi nãy ngoác miệng cười. Hắn mở to mắt nhìn người con gái trước mặt mình. Mọi thứ xung quanh cũng bất động như phỗng. Hắn tức giận, sẵn đà lao đến như muốn gây sự. Lũ bạn đứng đằng sau thấy có biến liền kéo tay hắn lại. Hắn gào lên:
- Buông tay tao ra coi! Chúng mày làm gì vậy?
- Bình tĩnh lại đã…
Những kẻ phía sau cố gắng làm dịu cơn giận của hắn. Cuối cùng hắn cũng chịu lùi một bước. Hắn lùi không phải vì lời nói của bạn hắn mà là do… ánh mắt đầy sát khí của cô nàng lớp trưởng >o<~. Hắn không thể tưởng tượng được, có một ngày Ran lại kích động như vậy. Kẻ mà hắn hay bắt nạt, coi “thánh chỉ” như cỏ rác, hôm nay lại đứng đó, ánh mắt tím của buổi chiều tà đã chuyển thành màn đêm đen đặc, nét hiền dịu trong nó đã biến mất… Cô gằn lên từng tiếng:
- Đừng có để tôi thấy trò nghịch ngợm này của cậu thêm một lần nào nữa. Tôi sẽ không để yên đâu. Hôm nay ai trực nhật mau dọn cái đống này đi.
Dứt lời, cô xoay người dứt khoát đi ra ngoài. Sonoko thấy thế vội vàng chạy theo giữ cô lại:
- Ran, cậu đi đâu thế?
Ran dừng bước, cúi gằm mặt, lặng thinh. Sonoko hoảng hốt khi nhìn thấy một giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt tím ấy. Cô khẽ lên tiếng:
- Ran…
Ran đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, đôi môi hồng khẽ cong lên… thật giống với vẻ tự tin của ai đó, lại cố gắng quá rồi… Cô siết chặt tay để ngăn không cho cơ thể mình đang khẽ run lên. Cô đánh mắt về phía chiếc cặp đang nằm bẹp dưới sàn nhà, cất lời nhàn nhạt:
- Sonoko, cất cặp giúp tớ.
Nói xong lại bước thẳng. Sonoko bèn gọi với theo:
- Cậu đi đâu?
- Về nhà.
- Làm gì?
- Thay quần áo.
Cứ thế, cô im lặng mà bước ra ngoài cổng với bộ dạng ướt nhẹp mặc kệ cho xung quanh kẻ cười người nói, xì xầm với nhau. Nắng phủ xuống thân hình nhỏ nhắn của cô, nắng tỏa trên vai cô ấm áp, nhưng… trong mắt cô, nắng… đã nhạt mất rồi. Bên khung của sổ lớp 12B, cái bóng cao lớn của chàng nam sinh đổ rạp trên hành lang. Kaito hướng ánh mắt màu đại dương về phía cái thân ảnh nhỏ bé đang lùi lũi bước ra ngoài cổng. Đôi mắt ấy ẩn hiện ý cười nhẹ. Anh dựa người vào tường, nắng hắt lên nửa khuôn mặt lãng tử càng làm cho nụ cười kia thêm phần ma mị.
-----
15 phút trước giờ vào lớp
- Lớp 12A điểm danh.
Tiếng của nàng sao đỏ vang lên lanh lảnh khắp cái lớp 12A đang nhốn nháo nhộn nhạo không đầu không cuối. Cô chán nản khi phải đến cái lớp khỉ ho cò gáy này. Nhìn kiểu gì thì cái lớp này đích thực là một động quỷ. Đã thế, hôm nay lại còn là ngày nghỉ của cô Jodie thế nên chúng ngang nhiên tung hoành: ngồi lên bàn, ngồi lê mách lẻo, đại chiến chổi, ném… giẻ lau bảng, một đống ồn ào, náo loạn, hỗn độn.
“- AAA. Thật là hết sống nổi.”
Bạn lớp phó mải đi dẹp loạn nãy giờ mới để ý thấy bộ mặt sát thủ của sao đỏ đang đứng trước cửa lớp, anh lật đật chạy ra. Cô lườm:
- Lớp trưởng lớp cậu đâu?
Anh chàng lớp phó cười thanh minh:
- Cô ấy đến rồi.
- Đâu?
Cô nheo mắt nhìn quanh lớp, có thấy đâu, rõ vớ vẩn.
- Xong lại về rồi.
- Làm gì?
- Thay quần áo.
- Sao phải thay?
Hình như bạn sao đỏ thân mến vẫn chưa hề biết chuyện kinh thiên động địa gì vừa xảy ra ở lớp này mà hỏi một câu cả trường ai cũng biết như vậy. Lớp phó định mở miệng nói gì đó nhưng lại bị chặn họng vì một giọng nói bất thình lình từ phía sau:
- Bị dội nước vào người.
Hai bạn đứng hình tập 1. (Ô_Ô)
Hội trưởng Kuroba khó tính bỗng nay cao hứng hạ giá qua lớp 12A này. Khuôn mặt điển trai kia vẫn chẳng có tí cảm xúc nào mặc cho cả đám con gái đang nhìn về phía anh, lớp bỗng im lặng…
Đứng hình tập 2.~
Hình như có cái gì không đúng??? Sao bỗng nhiên im lặng vậy trời???
Lũ con trai lớp 12A chả mấy cảm tình khi các cô nương cứ nhìn chòng chọc rồi xuýt xoa hội trưởng đẹp trai, học giỏi, thể thao đỉnh này nọ bla bla bla… Bạn sao đỏ đứng lặng nãy giờ cuối cùng cũng hết cứng lưỡi:
- Khụ! Hội trưởng, thế nên giải quyết thế nào?
Kaito thoải mái khoanh tay trước ngực mà ra một quyết định vô cùng trọng đại:
- Cho qua đi.
Đôi mắt của (những) ai đó đang mở ra thao láo:
- Hội trưởng không nhầm chứ?
- Không. Mori có lí do riêng, trong trường hợp này cũng tính là đi học muộn hay sao?
Đứng hình tập 3. ~
Hôm nay chắc chắn trời trở gió, vừa mưa vừa nắng, vừa nóng vừa lạnh vì thế cho nên hội trưởng mới dễ tình thế này. “Cho qua”… chắc chắn họ không nghe nhầm. Thế là tập thể lớp 12A rộ lên một tin đồn:
“- Aizzz nghi án nghi án, giữa hội trưởng và lớp trường có cái gì đó.”
Vậy là có thể liệt kê lớp 12A vào thể loại hóng hớt siêng năng của trường được rồi đấy nha~.
- Gì vậy?
Đứng hình tập 4.
Nhân tố này còn bất thình lình hơn này… Mỗi khi vào giờ cái giọng nói mệt mỏi, uể oải ấy không lẫn vào đâu được. Chả phải ai khác đâu, nút thắt của mọi chuyện… Mori Ran. Cơ bản là hiện tại, trong khoảng cách giữa trán và mũi của cô đang tạo nên hai dấu bằng. Ran liếc nhìn xung quanh cái đám đầu trâu mặt ngựa và một bãi chiến trường la liệt, chả còn lạ gì nên không có gì hấp dẫn. Cô đảo mắt nhìn cái con người từ trên trời rơi xuống kia. Kaito nhếch miệng cười:
- Cứu cậu.
Những cái miệng xung quanh như bị dính băng lại…. một cái không khí chưa từng có trong lịch sử 3 năm của lớp 12A. Và bây giờ chỉ còn hai người đấu khẩu với nhau. Ran vẫn chả có chút xúc động nào:
- Cứu gì?
- Khỏi bị trừ điểm vì tội đến muộn.
- Thế à? Cảm ơn.
-…
Kẻ nào đó không biết thân biết phận vẫn hờ hững đáp để mặc cho ai kia mang theo ba dấu ba chấm to đùng >o<~. Thật là, báo đáp ơn nghĩa của người ta như thế đấy. Vâng và rất hững hờ bước luôn vào lớp. Không ai để ý rằng bạn sao đỏ sau khi thực hiện xong nhiệm vụ của mình đã cao chạy xa bay. Ran nói với lớp phó đang đứng ở cửa lớp:
- Cậu về chỗ đi.
Ran đang định bước tiếp thì một giọng nói rất nhỏ vang bên tai cơ hồ chỉ có cô nghe thấy được:
- Vừa khóc à?
Ran giật mình, cúi gằm mặt:
-… Không.
Kaito lặng nhìn cô trong giây lát, rồi xoay người đi thẳng chỉ bỏ lại một câu ngắn gọn:
- Thế thì tốt, bảo trọng.
Cô hít một hơi thật sâu bước vào lớp, tên hội trưởng này quả thực tinh ý, chỉ cần liếc một cái đã có thể thấy mắt cô có dấu hiệu đỏ. Nhưng hiện tại cô phải xua đi nhanh cái ấm ức từ trước đó. Và hình như lớp đã trở về trạng thái cũ từ lúc nào… Cô siết chặt bàn tay mà hét lên:
- Đủ rồi!
Đứng hình tập 5.
Và cuối cùng lớp đã im lặng theo ý của cô.
- Ai vừa gây ra những trò này mau dọn hết đi. Sắp vào học rồi đấy.
Cô chỉ cái đám hỗn độn gồm có chổi, giẻ, xô rác, giấy vụn đã nằm la liệt trên sàn, nhưng cũng may là đã dọn hết cái đám nước vừa nãy rồi… hay là do nó tự khô thì cô cũng không biết. =.=
Lệnh của cô bỗng nhiên hôm nay có uy lực lạ kì. Từ trai đến gái, từ nam đến nữ đều cúi xuống. Nhưng hình như lệnh của kẻ nào đó còn có uy lực hơn:
- Dừng lại.
Tiếng nói đanh thép của “tên độc tài” làm tất cả các động tác đột nhiên bị chặn lại. Ran cũng bị hắn làm cho bất ngờ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định.
- Tôi nói dọn đi.
-…
Không ai trong lớp còn dám nghe theo lệnh của lớp trưởng. Họ đều rất sợ tên con trai đó, chỉ cần không nghe lệnh hắn thôi thì coi như họ sẽ không được yên thân trong cái trường này. Hắn cười khẩy nhìn cô, lạnh lùng nói:
- Dọn hết đi.
Chỉ năm phút sau, mọi thứ đều đâu vào đấy. Đống rác vừa rồi đã biến mất hoàn toàn. Họ e ngại nhìn cô, nhiều người cũng thương cô lắm nhưng đành bất lực. Ran đứng lặng người một lúc rồi cúi gằm mặt trở về chỗ ngồi.
Giờ ra chơi
Ran ngồi một mình trên chiếc ghế đá dưới một bóng cây khuất tầm nhìn. Ngoài kia, mọi người đang trêu đùa nhau, cười nói không ngớt, chỉ mình cô ngồi lặng lẽ. Cơn gió miên man của tiết trời cuối thu cũng không làm cho tâm trạng của cô khá lên. Chán nản, tuyệt vọng, từ bỏ - đó là cảm giác mà chắc hẳn trong mỗi chúng ta ai cũng đã từng trải. Ran hôm nay cũng vậy, chưa bao giờ cô thấy tồi tệ như lúc này. Mục tiêu mà cô đặt ra giờ đã thật xa vời. Đôi mắt đẹp như nước hồ thu trong ánh sáng của buổi chiều tà khẽ khép lại, thật muốn từ bỏ. Những giọt nước mắt mà cô cố kìm nén đã lăn dài trên má từ lúc nào.
- Này.
Cô giật mình mở mắt, một chiếc khăn tay màu trắng hiện ra. Cô khẽ liếc cái người mà đang ngồi bên cạnh mình.
Ô_Ô Là hội trưởng. Ran giật mình quay mặt đi, lau nước mắt. Thanh âm khẽ rung lên:
- Tôi không sao.
- Rõ là khóc mà còn bảo không sao.
Nói rồi, Kaito kéo vai Ran lại, ép cô quay về phía mình. Ran miễn cưỡng làm theo cơ mà nước mắt tự nhiên vẫn cứ chảy ra. Thật xấu hổ quá, một lớp trưởng có cá tính mạnh mẽ như cô này lại khóc trước mặt một đứa con trai, mà đứa con trai ấy lại là hội trưởng Kuroba Kaito. Cô ước gì bây giờ có cái lỗ để cô chui vào thì hay. Kaito khẽ cười, dịu dàng lau đi những giọt lệ mặn đắng.
Ai đó đang đỏ mặt lên nha >o<~ làm cho chàng hội trưởng phải thẫn thờ trong giây lát. Bàn dân thiên hạ đồn đại cũng không phải là không sai.
Một lúc sau Ran mới giật mình nhận ra. Cô bối rối một hồi không biết làm gì rồi lại chỉnh lại dáng ngồi ban đầu của mình. Cô cầm chiếc khăn trong tay mà không nói gì, đúng hơn là đang không biết nói gì. Kaito liếc nhìn người con gái bên cạnh mình, cười cười:
- Bây giờ chịu thua vẫn còn kịp đấy.
-…
Cái thái độ dịu dàng vừa nãy dường như đã theo gió bay đi mất rồi. Một Kaito đáng ghét trong mắt cô lại trở về, kì thực là rất, vô cùng, cực kì, đáng ghét. Ah @@. Kaito là hội trưởng hội học sinh, quyền cao chức trọng, là một tấm gương sáng ngời cho nam sinh và một mục tiêu cho nữ sinh trong trường. Haizzz. Con người này vừa học đỉnh, vừa đẹp trai, lại thể thao giỏi, mỗi tội… vô cùng khắt khe và khó tính đến nỗi… khó ưa. Điển hình là lúc này đây, cái thái độ dương dương tự đắc của kẻ chiến thắng kia làm Ran như muốn đấm vào mặt hắn một cái >o<~. Mà không được, cái đó là bạo lực học đường nha.
Trong mắt Kaito thì Ran là một người rất, vô cùng, cực kì làm anh điên đầu. Trần đời có một anh chưa thấy ai bê bối như cô này. Anh vẫn còn hận cô vì cái vụ dám hủy hoại dung nhan của mình, nhưng có qua cũng có lại mà, hình như Kaito đã thấy… khụ. Thế là hòa nhé. (

)
Hai người rơi vào trạng thái không nhìn không nói với nhau câu nào. Đôi mắt của Kaito nhìn về phía xa xăm. Đột nhiên anh cất tiếng, phá tan đi cái không khí nặng nề đang bao trùm xung quanh:
- Tôi có biết một người, tôi quả thực khâm phục người đó.
Ran im lặng nhưng tai vẫn nghe rõ những lời anh vừa nói. Cô như bị cuốn vào câu chuyện của anh đang kể.
- Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng đàn của người đó. Tôi không có chút ấn tượng. Cậu biết sao không? Chơi rất tệ.
Bỗng nhiên anh khẽ bật cười, ánh mắt lấp lánh niềm vui. Cô chỉ ừm một tiếng.
- Nhưng rồi không hiểu sao tôi lại cứ thích đi qua nhà của người đó. Gần như ngày nào tôi cũng nghe thấy người đó chơi đàn, tuy vụng về nhưng rất dễ thương. Dần dần, tiếng đàn ngày một hay lên, tôi tin rằng đôi tay đó sẽ còn tiến xa hơn nữa. Tôi cảm thấy người đó chưa bao giờ từ bỏ việc chơi đàn, nó như một niềm đam mê không thể thiếu. Tôi đã học được ở người đó một điều, đó là “đừng bao giờ từ bỏ ước mơ”…
Đoạn, anh cười nhẹ nhìn cô rồi đứng dậy, để cô lại một mình dưới gốc phong. Ran nắm chặt chiếc khăn trong tay, rơi vào trầm mặc. Cô nhận ra mình cũng vậy, cô cũng yêu âm nhạc, yêu dương cầm, ước mơ của cô từ nhỏ là trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, sẽ tự tay chơi bản nhạc mà mình sáng tác. Kaito nói đúng, đam mê như là một thứ không thể tách rời.
Thử hỏi có mấy ai có thể theo đuổi đam mê đến tận cùng? Rất nhiều người sẵn sàng từ bỏ ước mơ, vứt nó tận sâu trong khoảng kí ức mờ nhạt của mình. Chỉ vì họ không chiến thắng được tiếng nói của chính bản thân: “Đam mê ư? Cái thứ đam mê vớ vẩn đó sẽ cho ngươi thật nhiều tiền sao? Cho ngươi nhà cao cửa rộng à? Một cuộc sống sung túc? Nghe ta đi, đừng đi theo con đường đó, ngươi đang đi sai đấy…”. Để rồi một ngày khi người ta gục ngã trên con đường mà mình đã chọn, người ta sẽ cảm thấy nuối tiếc, rồi mãi lạc lõng giữa cuộc đời với câu hỏi “Tại sao tôi không cảm thấy hạnh phúc?”. Đam mê dễ tìm nhưng khó thực hiện. Vậy nên có đam mê thì không được từ bỏ. Xây lên mục tiêu thì hãy chinh phục nó.
Tiết trời thu vàng dịu mơ màng, những chiếc lá phong đỏ nhẹ rơi, cài lên mái tóc đen của người con gái. Gió dịu dàng vờn quanh những chiếc lá, xoáy tít trong không trung.
_End Chap 2_
Ngồi gõ lạch cạch và nhìn lại bài vở... T^T
Mọi người đọc rồi góp ý cho mình nha~ :v
Cơ mà mọi người có muốn đặt cho bạn nam độc tài một cái tên không?
