Bummie~
Thành viên năng động
- Tham gia
- 7/4/2012
- Bài viết
- 7
Chap 6: Sinh nhật buồn
Ran xem lại địa chỉ, chắc chắn là mình đến đúng nơi, đẩy cửa bước vào quán coffe mang tên “Sakura”. Cô ngó quanh một lượt và nhìn thấy cô gái tóc nâu đang vẫy tay gọi, Ran tiến đến gần:
- Có chuyện gì mà cậu phải gọi mình ra tận đây thế?
- Chuyện trọng đại, cậu cứ gọi đồ uống đi đã- Sonoko nháy mắt, mỉm cười tinh nghịch
- Cho em một Cappuchino- Ran đưa trả menu lại cho người phục vụ- Rốt cuộc là chuyện gì?
- Ừm...- Sonoko vươn người về phía Ran, nói nhỏ vào tai cô- Mình sắp kết hôn
- Kết hôn?- Ran tròn xoe mắt hỏi lại- Với cái anh chàng... Ma..
- Makoto, đồ đãng trí ạ- Sonoko dứ đầu Ran, bĩu môi nhìn cô- Anh ấy cầu hôn mình, cậu mà chứng kiến cảnh lúc đó thì cậu cũng buồn cười thôi, nhưng mà dễ thương kinh khủng ý- Cô nàng thuật lại, miệng cười tươi và mắt mơ màng
Ran nhẹ cười nhìn Sonoko, giá mà cô cũng đơn giản như vậy, không vướng bận, chẳng âu lo. Đã một ngày rồi, Shinichi không gọi điện, cũng không một tin nhắn hay một lời hỏi thăm, cô buồn và có gì đó trống vắng, nhiều lần đã bấm số cậu, nhưng lại thôi, lại bỏ điện thoại xuống, vì sợ, nghe thấy giọng nói tổn thương hay tiếng cười gượng gạo, sợ lắm....
Nhấp một ngụm cappuchino, cô tự nhấn chìm trong nỗi đau vô hình, có phải chăng mang tên là “nhớ”?
- Kazuha, Kazuha... mình biết cậu ở trong đó, mau mở cửa đi- Heiji đập liên tục vào cánh cửa gỗ, nhưng đáp trả hắn chỉ là sự yên lặng
Kazuha ngồi trong phòng, đeo earphone vào hai bên tai, nhưng không có một bản nhạc nào được bật lên cả, đơn giản vì cô muôn quên đi tiếng gọi ngoài kia, muốn quên đi người con trai ấy. Bởi đây là sự lựa chọn, bởi vì chỉ có thể là “Không” hoặc “Có” nên cô không dám thử thách trái tim này, không dám để lại vết sẹo nào nữa, vì quá đau sẽ trở nên câm lặng, quá đau thì nước mắt sẽ chảy ngược, quá đau sẽ hóa hận, mà cô... chẳng bao giờ muốn hận hắn
- Ra nhanh đi, đồ ngốc- Hắn quát lớn
- ... - Im lặng
- Được rồi- Heiji dịu giọng- Xin lỗi vì mình vô tâm, không nhận ra tình cảm của cậu, xin lỗi vì không thể xác định tình cảm của bản thân- Hai má Heiji ửng đỏ, thổ lộ cảm xúc không phải sở trường của hắn
- .... - Im lặng
- Cậu biết không, từ lâu rồi mình đã coi việc cậu ở bên cạnh mình là một lẽ đương nhiên, vậy nên mình không thể biết được, cậu là người con gái mình yêu hay đơn giản chỉ là một thói quen không thể bỏ?
- ....- Im lặng
- Nhưng Kazuha à, từ lúc nào thì mình chẳng nhớ nữa, trái tim mình đập mạnh khi nhìn cậu, bối rối, ngượng ngùng khi cậu chạm nhẹ vào mình, cười ngốc nghếch như thằng khờ khi thấy cậu vui, tim đau nhói khi nước mắt cậu rơi, và mình... ừm... ghen.. khi cậu thân mật với người trai khác không phải mình. Cậu biết không? Mình đã tìm được đáp án cho những xúc cảm phức tạp đó....
“Rầm” Cánh cửa gỗ bị hắn đạp tung, Heiji bước vào, mặt đỏ ửng, Kazuha đang ngồi bó gối sát vào góc gi.ường, sững sờ nhìn hắn, đôi mắt to tròn và trong veo đầy ậng nước
- Heiji...
- Vì mình yêu cậu- Heiji nói lớn, bước lại gần Kazuha hơn- Kẻ tồi tệ này yêu cậu, đừng cố tránh xa mình nữa, được không? Xin hãy tha thứ cho mình
- Đừng khóc, mình xin lỗi, xin lỗi cậu- Heiji vụng về gạt nước mắt trên má cô
- Đồ ngốc- Kazuha hét toáng lên, vòng tay ôm lấy cậu, lệ rơi nhưng đôi môi vẫn mỉm cười
- Ừ, mình ngốc- Heiji cười, ôm cô... thật chặt
Hạnh phúc đơn giản là thế....
[Reng...reng]
Ran chạy nhanh về phía cái bàn đang để điện thoại di động, nhìn màn hình, một nỗi thất vọng, không phải cậu ấy....
- Eisuke à? Có chuyện gì không?
- [À, hôm nay Ran có bận không? Đi chọn đồ cùng mình nha]
- Đồ gì thế?
- [ Vật dụng cá nhân, mình chuẩn bị chuyển nhà]
- Ừm, mình cũng định trả Eisuke cái đĩa, nghe hay lắm
- [ Chiều mình qua đón cậu. Bye nha]
- Ừm, Bye
Ran cúp máy, thở dài, cô nhìn về phía tờ lịch, đúng rồi, là hôm nay- Sinh nhật Shinichi, cô gần như đã quen mất. Mở tủ lạnh, cô lấy chiếc bánh socola với hàng chữ “Chúc mừng sinh nhật” gói lại vào hộp, cô sẽ gây bất ngờ cho cậu, chắc chắn thế.
“ Cộc, cộc”
- Chào cậu- Ran mở cửa, cười với Eisuke- Mình đi thôi, đĩa của cậu này
- Cái gì thế Ran?- Eisuke giơ tay đón lấy cái đĩa, mắt nhìn vào chiếc hộp cô cầm
- À, hôm nay sinh nhật Shinichi, mình làm bánh cho cậu ấy, tý về qua nhà cậu ấy đưa luôn
- Thế à...?
Eisuke gượng cười, lòng đau nhói, lúc nào cũng là Shinichi, tại sao cứ phải là Shinichi, cậu thì có gì không tốt?
- Cậu định chuyển đi đâu thế?- Ran nhìn mấy cái bàn chải, chọn một cái, giơ lên trước mặt Eisuke
- Sang Mĩ, với chị mình- Eisuke vừa nhận lấy bàn chải, vừa nói
- Cái gì? Sang Mĩ..? Vậy... vậy... mình không được gặp cậu nữa sao?
- Không mà. mình vẫn về Nhật, cậu yên tâm
- Nhưng...- Ran trầm buồn- Mà thôi, cậu sang đấy sống tốt nhé
- Cậu có muốn sang cùng mình không?
- Mình... sao có thể chứ?- Ran ngạc nhiên, lí nhí nói
- Mình đùa thôi- Eisuke bật cười
Ran cũng cười theo, nhìn cô ấy cười mà sao cay đắng quá, cậu thua rồi, thua thật rồi, vì dù thế nào đi chăng nữa, Ran cũng chỉ nhìn về mỗi Shinichi, chỉ bước đến bên cậu ấy, chỉ mãi thuộc về cậu ấy, cậu... chỉ có thể nhìn từ phía sau, thầm chúc cho cô ấy- người con gái cậu yêu.
Bỗng, một người đàn ông đi qua, vai huých vào vai Ran, khiến cô mất đà, ngã dúi vào phía trước, sà vào lòng Eisuke. Cậu bất chợt ôm lấy Ran, thật chặt, hương thơm từ mái tóc này, thật ngọt ngào làm sao, tim cậu bỗng đập nhanh, loạn nhịp mất rồi, không điều chỉnh được nữa rồi, không được nói, tuyệt đối....
- Mình yêu cậu- Hết rồi, cảm xúc đã thắng lý trí, cậu thì thầm vào tai cô như thế- Thật đấy, rất yêu cậu...
“Choang...”
Tiếng đổ vỡ phát ra từ phía sau, Eisuke buông Ran, quay lại phía sau, là Shinichi, mắt cậu hướng về Ran, lại là nó, đôi mắt đầy tổn thương ấy nhưng bây giờ, dường như sự tức giận đã lấn áp tất cả:
- Cậu đừng hiểu lầm, chỉ là...- Ran lên tiếng, tiến về phía Shinichi
- Là sao?- Shinichi nhếch môi cười- Tôi cắt ngang hai người sao? Khi cả hai đang tâm sự tình cảm
- Không phải
- Cậu bảo mình là không xác định được tình cảm? Hay là chính cậu đã yêu tên đó rồi- Shinichi nói, chỉ vào Eisuke
- Cậu hiểu lầm rồi...
- Vậy thì sao... ai ôm cậu cũng được ư? Cậu dễ dãi như vậy sao?
Một giọt... hai giọt... nước mắt lăn dài trên má, “dễ dãi”, cậu nói cô như thế sao? Cô không muốn nói nữa, cũng chẳng muốn giải thích, cô quay bước, chạy thật nhanh, ra khỏi đây... Shinichi lặng đi, cô ấy đã khóc... vì cậu
“Bốp”
- Thằng khốn- Eisuke tức giận hét lên
- Cậu....- Shinichi lau máu trên khóe miệng, nhếch môi cười- Vui rồi chứ? Cậu thắng rồi
- Thắng?- Eisuke cười to
- Cô ấy bỏ công làm cái thứ này vì một thằng tồi như cậu sao?- Eísuke nói, vứt mạnh hộp bánh kem xuống đất, sau đó cậu quay lưng bỏ đi
Shinichi nhìn chiếc bánh vương trên sàn, dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật" vẫn có thể nhìn rõ, đúng ròi, hôm nay là sinh nhật cậu, vậy là... cô ấy đã làm nó sao? Thật sự... cậu thật sự là một kẻ tồi